Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 25: Bạn Tốt Mất Tích (3)
Trư Li Trư Khí
10/08/2022
03.
Một người đàn ông vóc người cao lớn, nửa người trên trần truồng đi ra từ một căn phòng trên lầu hai. Sau khi hai người chúng tôi nhìn nhau mấy giây thì tôi đột ngột rít gào lên.
Người đàn ông nhướng mày, nhìn tôi với vẻ hết nói nổi: “Lâm Khả, em không có việc gì thì kêu gào cái gì đó?”
Tiếng thét của tôi mắc kẹt ở cổ họng. “Anh là ai?”
“Lâm Khả, đầu em bị chạm mạch hả? Buổi chiều chúng ta còn hự hự với nhau, bây giờ thì em hỏi tôi là ai?” Người đàn ông bị chọc giận, tức quá hóa cười.
Lúc này tôi mới kịp thời phản ứng lại, người đàn ông trên lầu kia chắc là bạn trai của nguyên chủ.
Trong tiểu thuyết cũng không miêu tả bất kỳ điều gì về người bạn trai này của nguyên chủ, cho nên tôi không thể xác định được đối phương có thật sự là bạn trai của nguyên chủ hay không.
“Vì cái gì mà anh không phát ra âm thanh?”
Tôi nghi ngờ nhìn người đàn ông đẹp trai lai láng trước mặt.
Người đàn ông trợn mắt liếc tôi, nói: “Lâm Khả, em đang diễn trò hề với tôi à? Tôi đã nói tôi tập gym ở phòng bên cạnh, không muốn em làm phiền tôi mà.”
Cho dù tôi đang ở lầu một thì tôi vẫn có thể nhìn thấy nửa người trên nhễ nhại mồ hôi của đối phương.
“Điện thoại di động của tôi là do anh lấy hả? Với cả thẻ sim trong điện thoại nữa.” Tôi nhìn vào mắt người đàn ông, hỏi.
Người đàn ông thở dài, giọng điệu uể oải. Đối phương xoa hai bên thái dương, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Khả Khả, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Không phải chỉ là anh quên tặng quà sinh nhật cho em thôi à? Em không cần thiết phải hỏi anh mấy thứ nhảm nhí như vậy chứ?”
“Anh không đụng vào điện thoại di động và thẻ sim của em. Ngoan, em vào phòng sửa soạn lại bản thân đi, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm.” Người đàn ông lau mồ hôi trên người bằng khăn mặt.
Nếu như người đàn ông này thật sự là bạn trai của tôi, vậy thì hung thủ vẫn còn đang núp trong góc xó nào trong biệt thự.
Nhưng mà tình tiết của tiểu thuyết không miêu tả rằng lúc nữ chính phát hiện thi thể của bạn thân thì đối phương cũng phát hiện ra thi thể của người bạn trai.
Cho nên, bây giờ có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất là người đàn ông đứng trước mặt tôi đây vốn dĩ không phải bạn trai của tôi. Anh ta là hung thủ.
Khả năng thứ hai thì là hung thủ đã giấu thi thể của bạn trai đi.
Ánh mắt của tôi nhìn chằm chằm người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, thân cao mét tám trước mặt mình, rất hy vọng đối phương thuộc khả năng thứ hai.
Vì nếu như anh là hung thủ thì tôi tuyệt đối đánh không lại đâu.
“Khả Khả, sao em còn đứng đực ra đó vậy?” Người đàn ông nhìn tôi đầy khó hiểu.
“Cánh cửa này bị khóa bởi bốn ổ khóa, là do anh làm sao?” Tôi tiếp tục hỏi.
Người đàn ông nhìn về phía cánh cửa theo tầm mắt của tôi. “ĐCM!”
Anh vội vàng chạy vọt xuống dưới lầu: “Lâm Khả, em điên rồi hả? Không phải là tôi chỉ lén lút đi bar chơi một đêm sau lưng em thôi sao, em cũng không cần phải xích tôi ở trong này chứ?”
Nói xong, anh còn đi về phía trước, muốn thử bẻ khóa. Nhưng tất nhiên là anh chả làm nên trò trống gì.
Người đàn ông quay đầu phẫn nộ nhìn tôi. “Lâm Khả, bình thường dục vọng khống chế của em mạnh thì thôi đi, ngày đó là sinh nhật của một người bạn của tôi, tôi cũng đã call video với em rồi, cũng nói chuyện điện thoại với em suốt. Em không tin tưởng tôi cũng không sao, bây giờ còn nhốt tôi trong này, em bị thần kinh rồi đúng không?”
“Đưa chìa khóa cho tôi, tôi muốn rời khỏi đây.” Người đàn ông kiềm chế cơn tức, nói.
Tôi cực kỳ bất đắc dĩ mỉm cười, hai tay giơ ra: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không có chìa khóa. Mà ổ khóa này cũng không phải do tôi khóa lại.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm tôi đầy nghi ngờ. Một lát sau, đối phương khẽ thốt ra câu chửi tục: “Đcm, chết tiệt! Mẹ nó, sớm biết như thế này thì tối qua tôi đã không xem Dạ Ma*!”
*một bộ phim.
Anh sợ hãi nhìn tôi, dáng vẻ của anh thậm chí còn sợ hãi hơn cả tôi. “Khả Khả, có phải là có kẻ giết người đi vào trong biệt thự này đúng không?”
Tôi cực kỳ đáng tiếc nói với anh: “Đúng vậy.”
Năm phút sau, tôi cùng với người đàn ông tên là Từ Mục này ngồi trên ghế sopha, trong tay mỗi người là một con dao bếp.
Từ Mục căng thẳng quay ngang ngó dọc.
Năm phút trước, chúng tôi còn định dùng điện thoại của Từ Mục gọi cho cảnh sát.
Nhưng điều khiến người khác rùng mình chính là sim điện thoại của Từ Mục cũng không cánh mà bay.
Rất có thể hung thủ đã thừa dịp nguyên chủ và Từ Mục tò te tú tí lúc chiều mà lấy mất thẻ sim của hai người.
Lúc này cách khoảng thời gian mà tôi bị giết, còn một giờ rưỡi.
Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, màn đêm…
Giáng xuống.
Một người đàn ông vóc người cao lớn, nửa người trên trần truồng đi ra từ một căn phòng trên lầu hai. Sau khi hai người chúng tôi nhìn nhau mấy giây thì tôi đột ngột rít gào lên.
Người đàn ông nhướng mày, nhìn tôi với vẻ hết nói nổi: “Lâm Khả, em không có việc gì thì kêu gào cái gì đó?”
Tiếng thét của tôi mắc kẹt ở cổ họng. “Anh là ai?”
“Lâm Khả, đầu em bị chạm mạch hả? Buổi chiều chúng ta còn hự hự với nhau, bây giờ thì em hỏi tôi là ai?” Người đàn ông bị chọc giận, tức quá hóa cười.
Lúc này tôi mới kịp thời phản ứng lại, người đàn ông trên lầu kia chắc là bạn trai của nguyên chủ.
Trong tiểu thuyết cũng không miêu tả bất kỳ điều gì về người bạn trai này của nguyên chủ, cho nên tôi không thể xác định được đối phương có thật sự là bạn trai của nguyên chủ hay không.
“Vì cái gì mà anh không phát ra âm thanh?”
Tôi nghi ngờ nhìn người đàn ông đẹp trai lai láng trước mặt.
Người đàn ông trợn mắt liếc tôi, nói: “Lâm Khả, em đang diễn trò hề với tôi à? Tôi đã nói tôi tập gym ở phòng bên cạnh, không muốn em làm phiền tôi mà.”
Cho dù tôi đang ở lầu một thì tôi vẫn có thể nhìn thấy nửa người trên nhễ nhại mồ hôi của đối phương.
“Điện thoại di động của tôi là do anh lấy hả? Với cả thẻ sim trong điện thoại nữa.” Tôi nhìn vào mắt người đàn ông, hỏi.
Người đàn ông thở dài, giọng điệu uể oải. Đối phương xoa hai bên thái dương, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Khả Khả, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Không phải chỉ là anh quên tặng quà sinh nhật cho em thôi à? Em không cần thiết phải hỏi anh mấy thứ nhảm nhí như vậy chứ?”
“Anh không đụng vào điện thoại di động và thẻ sim của em. Ngoan, em vào phòng sửa soạn lại bản thân đi, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm.” Người đàn ông lau mồ hôi trên người bằng khăn mặt.
Nếu như người đàn ông này thật sự là bạn trai của tôi, vậy thì hung thủ vẫn còn đang núp trong góc xó nào trong biệt thự.
Nhưng mà tình tiết của tiểu thuyết không miêu tả rằng lúc nữ chính phát hiện thi thể của bạn thân thì đối phương cũng phát hiện ra thi thể của người bạn trai.
Cho nên, bây giờ có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất là người đàn ông đứng trước mặt tôi đây vốn dĩ không phải bạn trai của tôi. Anh ta là hung thủ.
Khả năng thứ hai thì là hung thủ đã giấu thi thể của bạn trai đi.
Ánh mắt của tôi nhìn chằm chằm người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, thân cao mét tám trước mặt mình, rất hy vọng đối phương thuộc khả năng thứ hai.
Vì nếu như anh là hung thủ thì tôi tuyệt đối đánh không lại đâu.
“Khả Khả, sao em còn đứng đực ra đó vậy?” Người đàn ông nhìn tôi đầy khó hiểu.
“Cánh cửa này bị khóa bởi bốn ổ khóa, là do anh làm sao?” Tôi tiếp tục hỏi.
Người đàn ông nhìn về phía cánh cửa theo tầm mắt của tôi. “ĐCM!”
Anh vội vàng chạy vọt xuống dưới lầu: “Lâm Khả, em điên rồi hả? Không phải là tôi chỉ lén lút đi bar chơi một đêm sau lưng em thôi sao, em cũng không cần phải xích tôi ở trong này chứ?”
Nói xong, anh còn đi về phía trước, muốn thử bẻ khóa. Nhưng tất nhiên là anh chả làm nên trò trống gì.
Người đàn ông quay đầu phẫn nộ nhìn tôi. “Lâm Khả, bình thường dục vọng khống chế của em mạnh thì thôi đi, ngày đó là sinh nhật của một người bạn của tôi, tôi cũng đã call video với em rồi, cũng nói chuyện điện thoại với em suốt. Em không tin tưởng tôi cũng không sao, bây giờ còn nhốt tôi trong này, em bị thần kinh rồi đúng không?”
“Đưa chìa khóa cho tôi, tôi muốn rời khỏi đây.” Người đàn ông kiềm chế cơn tức, nói.
Tôi cực kỳ bất đắc dĩ mỉm cười, hai tay giơ ra: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không có chìa khóa. Mà ổ khóa này cũng không phải do tôi khóa lại.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm tôi đầy nghi ngờ. Một lát sau, đối phương khẽ thốt ra câu chửi tục: “Đcm, chết tiệt! Mẹ nó, sớm biết như thế này thì tối qua tôi đã không xem Dạ Ma*!”
*một bộ phim.
Anh sợ hãi nhìn tôi, dáng vẻ của anh thậm chí còn sợ hãi hơn cả tôi. “Khả Khả, có phải là có kẻ giết người đi vào trong biệt thự này đúng không?”
Tôi cực kỳ đáng tiếc nói với anh: “Đúng vậy.”
Năm phút sau, tôi cùng với người đàn ông tên là Từ Mục này ngồi trên ghế sopha, trong tay mỗi người là một con dao bếp.
Từ Mục căng thẳng quay ngang ngó dọc.
Năm phút trước, chúng tôi còn định dùng điện thoại của Từ Mục gọi cho cảnh sát.
Nhưng điều khiến người khác rùng mình chính là sim điện thoại của Từ Mục cũng không cánh mà bay.
Rất có thể hung thủ đã thừa dịp nguyên chủ và Từ Mục tò te tú tí lúc chiều mà lấy mất thẻ sim của hai người.
Lúc này cách khoảng thời gian mà tôi bị giết, còn một giờ rưỡi.
Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, màn đêm…
Giáng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.