Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 12: Bí Mật Của Bạn Trai (2)
Trư Li Trư Khí
10/08/2022
02
Tôi không muốn thừa nhận Mạnh Trạch là một kẻ giết người.
Tính cách của anh ấy rất tốt, cười lên cũng rất đẹp.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở trong quán cà phê.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng sáng gần như trong suốt của Mạnh Trạch, như có ma xui quỷ khiến, tôi tiến lên xin số điện thoại của anh ta.
Với tư cách là một người bạn trai, Mạnh Trạch làm tất cả mọi việc.
Nhưng ngay tại giờ phút này, bằng chứng phơi bày trần trụi trước mắt tôi.
Giọng nói của người phụ nữ khàn khàn khó nghe như đã bị giấy nhám mài qua.
"Anh ta rất thích qua lại với những cô gái trẻ tuổi, đóng vai một người bạn trai hoàn hảo, sau đó nhốt con mồi ở đây và từ từ tra tấn đến chết."
"Tôi chỉ sợ mình không thể sống được lâu nữa, anh ta đã mất đi hứng thú đối với tôi, cô chính là con mồi tiếp theo của anh ta."
"Hôm nay là tối chủ nhật, anh ta phải tham gia buổi cầu nguyện của giáo hội, cô có thể thừa dịp này chạy trốn."
"Trễ thêm một chút nữa... cô đã bao giờ nghe câu chuyện cổ tích Yêu râu xanh chưa?”
Tôi đã từng nghe câu chuyện cổ tích Yêu râu xanh.
Công tước yêu râu xanh đã kết hôn với một cô dâu, ông ta nói với cô dâu rằng cô không thể đến căn phòng cuối cùng, cũng đưa chìa khóa cho cô dâu.
Kết quả là cô dâu vẫn không kiềm chế được sự tò mò của mình, bước vào căn phòng đó.
Cô ấy nhìn thấy những cỗ thi thể bị treo ngược, đó là những người vợ trước của yêu râu xanh.
Cô dâu sợ hãi, đánh rơi chìa khóa xuống vũng máu, nhưng dù làm như thế nào cũng không thể rửa sạch.
03
Người phụ nữ nở một nụ cười cổ quái.
"Anh ta đã đánh dấu trên cánh cửa này, một khi cô tới đây anh ta sẽ lập tức phát hiện ra cô.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Trên tay có dấu ấn màu xanh đậm, vô cùng rõ ràng.
Tôi đã cố gắng lâu chùi nó bằng quần áo, nhưng tất cả đều không có tác dụng gì.
"Chỉ sợ cô bây giờ cũng giống như tôi lúc trước, muốn xóa sạch dấu vết này đi cũng vô dụng."
"Đây là màu xanh giáp, dùng để nhuộm tế bào, vốn dĩ không thể xóa sạch dấu vết này trong vòng một tuần." Người phụ nữ khó khăn nói.
Tôi bắt đầu sợ hãi.
"Vì sao tôi không thể báo cảnh sát?" Tôi hỏi.
Vừa nghe được ba chữ "báo cảnh sát", giọng nói của người phụ nữ đột nhiên trở nên kích động vỡ vụn.
“Không được, tuyệt đối không được! Nếu báo cảnh sát thì tất cả chúng ta sẽ chết!”
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng động truyền đến từ trên lầu.
Hình như là âm thanh của xe khi vào bãi đậu.
Người phụ nữ vội vàng, cấp tốc nói: "Không được, anh ta đã trở lại! Cô rời khỏi đây nhanh lên đi!”
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lao ra khỏi tầng hầm.
Nhưng tôi vẫn chậm một bước.
Ngay khi tôi sắp mở cửa rời đi, Mạnh Trạch mở cửa.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau
Đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn thẳng vào tôi.
Tôi đè xuống sự sợ hãi và hoảng loạn trên mặt, đổi thành dáng vẻ dịu dàng vui vẻ.
"Anh trở về rồi, em chờ anh ở đây cũng lâu rồi, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Ánh mắt Mạnh Trạch lạnh lẽo giống như một con rắn độc, đảo qua trên mặt tôi từng chút một.
"Bạch Tịnh, hôm nay là kỷ niệm một trăm ngày chúng ta quen nhau." Giọng nói của Mạnh Trạch rất nhẹ nhàng.
Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy cười khanh khách.
"Em còn tưởng rằng anh quên rồi, vậy anh có chuẩn bị quà cho em không thế?”
Mạnh Trạch: "Xin lỗi, gần đây anh khá bận rộn nên quên mất, lần sau nhất định sẽ bồi thường cho em.”
Tôi giả vờ không vui nói, "Nhưng em đã chuẩn bị xong quà cho anh rồi, em đã tự tay đan cho anh một chiếc khăn đấy.”
Trên mặt Mạnh Trạch lộ ra sự áy náy.
"Xin lỗi, nhưng Tịnh Tịnh, tại sao đột nhiên em lại đeo găng tay?”
Mạnh Trạch nhìn tôi, cười như không cười hỏi.
"Rốt cuộc anh có phải là bạn trai của em hay không đấy, anh quên đến mùa đông tay em sẽ đông cứng lại sao, nên bác sĩ mới bảo em cho dù ở trong phòng cũng phải đeo găng tay sao?" Tôi bất mãn nói.
Mồ hôi lạnh sau lưng lại chậm rãi tuôn ra.
"Bạch Tịnh, em có thể tháo găng tay không, để anh liếc mắt một cái?" Con mắt đen trắng rõ ràng của Mạnh Trạch nhìn thẳng vào tôi, mặt không hề thay đổi hỏi.
Tôi không muốn thừa nhận Mạnh Trạch là một kẻ giết người.
Tính cách của anh ấy rất tốt, cười lên cũng rất đẹp.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở trong quán cà phê.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng sáng gần như trong suốt của Mạnh Trạch, như có ma xui quỷ khiến, tôi tiến lên xin số điện thoại của anh ta.
Với tư cách là một người bạn trai, Mạnh Trạch làm tất cả mọi việc.
Nhưng ngay tại giờ phút này, bằng chứng phơi bày trần trụi trước mắt tôi.
Giọng nói của người phụ nữ khàn khàn khó nghe như đã bị giấy nhám mài qua.
"Anh ta rất thích qua lại với những cô gái trẻ tuổi, đóng vai một người bạn trai hoàn hảo, sau đó nhốt con mồi ở đây và từ từ tra tấn đến chết."
"Tôi chỉ sợ mình không thể sống được lâu nữa, anh ta đã mất đi hứng thú đối với tôi, cô chính là con mồi tiếp theo của anh ta."
"Hôm nay là tối chủ nhật, anh ta phải tham gia buổi cầu nguyện của giáo hội, cô có thể thừa dịp này chạy trốn."
"Trễ thêm một chút nữa... cô đã bao giờ nghe câu chuyện cổ tích Yêu râu xanh chưa?”
Tôi đã từng nghe câu chuyện cổ tích Yêu râu xanh.
Công tước yêu râu xanh đã kết hôn với một cô dâu, ông ta nói với cô dâu rằng cô không thể đến căn phòng cuối cùng, cũng đưa chìa khóa cho cô dâu.
Kết quả là cô dâu vẫn không kiềm chế được sự tò mò của mình, bước vào căn phòng đó.
Cô ấy nhìn thấy những cỗ thi thể bị treo ngược, đó là những người vợ trước của yêu râu xanh.
Cô dâu sợ hãi, đánh rơi chìa khóa xuống vũng máu, nhưng dù làm như thế nào cũng không thể rửa sạch.
03
Người phụ nữ nở một nụ cười cổ quái.
"Anh ta đã đánh dấu trên cánh cửa này, một khi cô tới đây anh ta sẽ lập tức phát hiện ra cô.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Trên tay có dấu ấn màu xanh đậm, vô cùng rõ ràng.
Tôi đã cố gắng lâu chùi nó bằng quần áo, nhưng tất cả đều không có tác dụng gì.
"Chỉ sợ cô bây giờ cũng giống như tôi lúc trước, muốn xóa sạch dấu vết này đi cũng vô dụng."
"Đây là màu xanh giáp, dùng để nhuộm tế bào, vốn dĩ không thể xóa sạch dấu vết này trong vòng một tuần." Người phụ nữ khó khăn nói.
Tôi bắt đầu sợ hãi.
"Vì sao tôi không thể báo cảnh sát?" Tôi hỏi.
Vừa nghe được ba chữ "báo cảnh sát", giọng nói của người phụ nữ đột nhiên trở nên kích động vỡ vụn.
“Không được, tuyệt đối không được! Nếu báo cảnh sát thì tất cả chúng ta sẽ chết!”
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng động truyền đến từ trên lầu.
Hình như là âm thanh của xe khi vào bãi đậu.
Người phụ nữ vội vàng, cấp tốc nói: "Không được, anh ta đã trở lại! Cô rời khỏi đây nhanh lên đi!”
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lao ra khỏi tầng hầm.
Nhưng tôi vẫn chậm một bước.
Ngay khi tôi sắp mở cửa rời đi, Mạnh Trạch mở cửa.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau
Đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn thẳng vào tôi.
Tôi đè xuống sự sợ hãi và hoảng loạn trên mặt, đổi thành dáng vẻ dịu dàng vui vẻ.
"Anh trở về rồi, em chờ anh ở đây cũng lâu rồi, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Ánh mắt Mạnh Trạch lạnh lẽo giống như một con rắn độc, đảo qua trên mặt tôi từng chút một.
"Bạch Tịnh, hôm nay là kỷ niệm một trăm ngày chúng ta quen nhau." Giọng nói của Mạnh Trạch rất nhẹ nhàng.
Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy cười khanh khách.
"Em còn tưởng rằng anh quên rồi, vậy anh có chuẩn bị quà cho em không thế?”
Mạnh Trạch: "Xin lỗi, gần đây anh khá bận rộn nên quên mất, lần sau nhất định sẽ bồi thường cho em.”
Tôi giả vờ không vui nói, "Nhưng em đã chuẩn bị xong quà cho anh rồi, em đã tự tay đan cho anh một chiếc khăn đấy.”
Trên mặt Mạnh Trạch lộ ra sự áy náy.
"Xin lỗi, nhưng Tịnh Tịnh, tại sao đột nhiên em lại đeo găng tay?”
Mạnh Trạch nhìn tôi, cười như không cười hỏi.
"Rốt cuộc anh có phải là bạn trai của em hay không đấy, anh quên đến mùa đông tay em sẽ đông cứng lại sao, nên bác sĩ mới bảo em cho dù ở trong phòng cũng phải đeo găng tay sao?" Tôi bất mãn nói.
Mồ hôi lạnh sau lưng lại chậm rãi tuôn ra.
"Bạch Tịnh, em có thể tháo găng tay không, để anh liếc mắt một cái?" Con mắt đen trắng rõ ràng của Mạnh Trạch nhìn thẳng vào tôi, mặt không hề thay đổi hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.