Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 15: Bí Mật Của Bạn Trai (5)
Trư Li Trư Khí
10/08/2022
05
Tôi kinh ngạc nhìn vào mắt Mạnh Trạch, không thể tin những lời mình vừa được nghe.
Trên gương mặt Mạnh Trạch hiếm khi lộ ra biểu tình bất an: "Anh biết lời anh nói rất đột ngột, nhưng tất cả những điều này đều là sự thật.”
“Còn nhớ câu chuyện anh kể cho em nghe không? Câu chuyện về kẻ giết người hàng loạt vào hai mươi năm trước, người phụ nữ đó chính là kẻ giết người.”
Tôi thốt ra: "Không, không thể nào, rõ ràng cô ta còn trẻ như vậy, làm sao có thể đã hơn bốn mươi tuổi được chứ?”
Nhưng vừa nói xong, tôi đã hối hận ngay lập tức.
Không khí rơi vào sự im lặng chết chóc.
Mạnh Trạch nhìn tôi, ánh mắt âm u đến đáng sợ.
"Quả nhiên em đã vào tầng hầm, em đã thấy hết rồi đúng không?"
Trái tim tôi đập rất nhanh.
"Thôi, nhìn thấy thì cũng đã nhìn thấy rồi, em đã từng xem bộ phim "Cô nhi oán" chưa?" Mạnh Trạch nhanh chóng nói.
"Cô nhi oán" là một bộ phim kinh dị kinh điển, tất nhiên tôi đã từng xem rồi.
Nữ chính rõ ràng đã hơn bốn mươi mấy tuổi, nhưng bởi vì mắc một loại rối loạn nội tiết tố hiếm gặp cho nên vẫn duy trì dáng vẻ lúc chín tuổi, lừa gạt được tất cả mọi người.
Tôi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch túm lấy tay tôi, chạy ra ngoài.
Thế nhưng cánh cửa vừa nãy có thể mở, giờ phút này làm như thế nào cũng không thể mở được.
Ổ khóa đã bị người ta chặn lại.
Ánh mắt Mạnh Trạch u ám đến đáng sợ, anh ấy kéo tôi chạy lên lầu.
Tôi thở hồng hộc chạy theo Mạnh Trạch vào phòng trốn.
Mạnh Trạch kéo tủ quần áo, chặn cửa lại.
Anh ấy lấy hai con dao nhọn ra từ tủ đầu giường, đưa cho tôi một cái.
"Tịnh Tịnh, anh sẽ kể cho em nghe toàn bộ sự thật."
Mạnh Trạch chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước.
Thì ra hai mươi năm trước, mẹ của Mạnh Trạch đã chết dưới bàn tay của kẻ sát nhân biến thái này.
Lúc đó Mạnh Trạch mới bảy tuổi.
Từ giây phút đó, nguyện vọng duy nhất của Mạnh Trạch chính là bắt được tên sát nhân này, anh ấy muốn cho tên sát nhân này trải qua tất cả những thống khổ mà mẹ anh ấy phải chịu khi còn sống.
Mạnh Trạch ôm lấy tôi, tôi có thể cảm giác được lồng ngực lồng ngực của anh ấy run rẩy phập phồng vì cảm xúc kịch liệt.
"Mấy năm nay, anh vẫn luôn cố gắng điều tra chân tướng vụ án năm đó, anh thu thập tất cả ảnh chụp hiện trường nơi nạn nhân được phát hiện đã tử vong, sau đó cuối cùng anh cũng bắt được cô ta, và rồi anh nhốt cô ta dưới tầng hầm.”
"Bạch Tịnh, anh hận cô ta, nhưng anh sẽ không để cho cô ta chết một cách thoải mái như vậy được." Mạnh Trạch nghiến chặt hàm răng nói.
Sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện, tôi rất đau lòng cho Mạnh Trạch.
Tôi nắm tay Mạnh Trạch: "A Trạch, cô ta đã bị trừng phạt xứng đáng, chúng ta báo cảnh sát, giao cô ta cho cảnh sát được không?”
Lông mi Mạnh Trạch khẽ run rẩy, nhưng cũng không trả lời tôi.
Đúng lúc này, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Tôi căng thẳng nắm chặt tay Mạnh Trạch.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng.
“Cô ở bên trong đúng không? Ra khỏi đây, rời khỏi Mạnh Trạch ngay đi!”
Có một tiếng la hét lo lắng của người phụ nữ ở ngoài cửa.
Tôi sững sờ.
Giọng nói của người phụ nữ nghe vô cùng cấp bách: "Những gì tôi nói đều là sự thật, Mạnh Trạch chính là một tên biến thái!”
Tôi không tin vào lời nói của người phụ nữ đó.
Nếu những gì người phụ nữ nói là đúng, tại sao cô ta không yêu cầu tôi báo cảnh sát?
Người phụ nữ dường như đoán được suy nghĩ của tôi, cô ta nức nở nói: “Anh ta đã bố trí một quả bom trong nhà tôi, nếu báo cảnh sát, anh ta sẽ kích nổ quả bom ngay lập tức!"
Mạnh Trạch nắm chặt tay tôi hơn, trán anh ấy đổ mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm bên ngoài, trong mắt dần dần xuất hiện tơ máu đỏ.
"Ngàn vạn lần không nên tin lời cô ta, người phụ nữ này vô cùng thông minh, cô ta rất giỏi mê hoặc lòng người."
Tôi kinh ngạc nhìn vào mắt Mạnh Trạch, không thể tin những lời mình vừa được nghe.
Trên gương mặt Mạnh Trạch hiếm khi lộ ra biểu tình bất an: "Anh biết lời anh nói rất đột ngột, nhưng tất cả những điều này đều là sự thật.”
“Còn nhớ câu chuyện anh kể cho em nghe không? Câu chuyện về kẻ giết người hàng loạt vào hai mươi năm trước, người phụ nữ đó chính là kẻ giết người.”
Tôi thốt ra: "Không, không thể nào, rõ ràng cô ta còn trẻ như vậy, làm sao có thể đã hơn bốn mươi tuổi được chứ?”
Nhưng vừa nói xong, tôi đã hối hận ngay lập tức.
Không khí rơi vào sự im lặng chết chóc.
Mạnh Trạch nhìn tôi, ánh mắt âm u đến đáng sợ.
"Quả nhiên em đã vào tầng hầm, em đã thấy hết rồi đúng không?"
Trái tim tôi đập rất nhanh.
"Thôi, nhìn thấy thì cũng đã nhìn thấy rồi, em đã từng xem bộ phim "Cô nhi oán" chưa?" Mạnh Trạch nhanh chóng nói.
"Cô nhi oán" là một bộ phim kinh dị kinh điển, tất nhiên tôi đã từng xem rồi.
Nữ chính rõ ràng đã hơn bốn mươi mấy tuổi, nhưng bởi vì mắc một loại rối loạn nội tiết tố hiếm gặp cho nên vẫn duy trì dáng vẻ lúc chín tuổi, lừa gạt được tất cả mọi người.
Tôi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch túm lấy tay tôi, chạy ra ngoài.
Thế nhưng cánh cửa vừa nãy có thể mở, giờ phút này làm như thế nào cũng không thể mở được.
Ổ khóa đã bị người ta chặn lại.
Ánh mắt Mạnh Trạch u ám đến đáng sợ, anh ấy kéo tôi chạy lên lầu.
Tôi thở hồng hộc chạy theo Mạnh Trạch vào phòng trốn.
Mạnh Trạch kéo tủ quần áo, chặn cửa lại.
Anh ấy lấy hai con dao nhọn ra từ tủ đầu giường, đưa cho tôi một cái.
"Tịnh Tịnh, anh sẽ kể cho em nghe toàn bộ sự thật."
Mạnh Trạch chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước.
Thì ra hai mươi năm trước, mẹ của Mạnh Trạch đã chết dưới bàn tay của kẻ sát nhân biến thái này.
Lúc đó Mạnh Trạch mới bảy tuổi.
Từ giây phút đó, nguyện vọng duy nhất của Mạnh Trạch chính là bắt được tên sát nhân này, anh ấy muốn cho tên sát nhân này trải qua tất cả những thống khổ mà mẹ anh ấy phải chịu khi còn sống.
Mạnh Trạch ôm lấy tôi, tôi có thể cảm giác được lồng ngực lồng ngực của anh ấy run rẩy phập phồng vì cảm xúc kịch liệt.
"Mấy năm nay, anh vẫn luôn cố gắng điều tra chân tướng vụ án năm đó, anh thu thập tất cả ảnh chụp hiện trường nơi nạn nhân được phát hiện đã tử vong, sau đó cuối cùng anh cũng bắt được cô ta, và rồi anh nhốt cô ta dưới tầng hầm.”
"Bạch Tịnh, anh hận cô ta, nhưng anh sẽ không để cho cô ta chết một cách thoải mái như vậy được." Mạnh Trạch nghiến chặt hàm răng nói.
Sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện, tôi rất đau lòng cho Mạnh Trạch.
Tôi nắm tay Mạnh Trạch: "A Trạch, cô ta đã bị trừng phạt xứng đáng, chúng ta báo cảnh sát, giao cô ta cho cảnh sát được không?”
Lông mi Mạnh Trạch khẽ run rẩy, nhưng cũng không trả lời tôi.
Đúng lúc này, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Tôi căng thẳng nắm chặt tay Mạnh Trạch.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng.
“Cô ở bên trong đúng không? Ra khỏi đây, rời khỏi Mạnh Trạch ngay đi!”
Có một tiếng la hét lo lắng của người phụ nữ ở ngoài cửa.
Tôi sững sờ.
Giọng nói của người phụ nữ nghe vô cùng cấp bách: "Những gì tôi nói đều là sự thật, Mạnh Trạch chính là một tên biến thái!”
Tôi không tin vào lời nói của người phụ nữ đó.
Nếu những gì người phụ nữ nói là đúng, tại sao cô ta không yêu cầu tôi báo cảnh sát?
Người phụ nữ dường như đoán được suy nghĩ của tôi, cô ta nức nở nói: “Anh ta đã bố trí một quả bom trong nhà tôi, nếu báo cảnh sát, anh ta sẽ kích nổ quả bom ngay lập tức!"
Mạnh Trạch nắm chặt tay tôi hơn, trán anh ấy đổ mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm bên ngoài, trong mắt dần dần xuất hiện tơ máu đỏ.
"Ngàn vạn lần không nên tin lời cô ta, người phụ nữ này vô cùng thông minh, cô ta rất giỏi mê hoặc lòng người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.