Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?

Chương 3: Tiểu Thuyết Gia Hoàn Mỹ (3)

Trư Li Trư Khí

04/08/2022

08

Hơi lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu.

Vừa rồi tôi và Lý Thụy kiểm tra tất cả mọi nơi trong nhà, nhưng lại bỏ sót một chỗ.

Là gầm giường.

Độ cao của gầm giường đúng lúc có thể chứa đủ một người.

Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, hít sâu một hơi, đột ngột hơi cong eo.

Dưới gầm giường không có người, chỉ có điện thoại không ngừng chấn động của Trì Trạch mà thôi.

Tôi nằm sấp xuống, lấy điện thoại di động ra.

Nếu như điện thoại di động của Trì Trạch ở dưới gầm giường thì người vừa mới nhắn tin cho tôi lại là ai?

Tin nhắn cuối cùng được gửi đi vào năm phút trước, chính là lúc tôi chuẩn bị bước xuống lầu kiểm tra camera giám sát với Lý Thụy.

Nói cách khác, cho đến bây giờ thì người kia vẫn đang trốn trong nhà của tôi.

Những tin nhắn mà tôi nghĩ là của bạn trai, thật ra đều là do hung thủ gửi cho tôi.

Mà tôi lại ngu ngốc không chút nghi ngờ gì, nghe lời ở lại trong nhà.

Tôi phản ứng kịp thời vọt tới cửa, xoay mạnh tay nắm cửa.

Gần như trong cùng một khoảnh khắc, cửa tủ quần áo bên cạnh giường chậm rãi mở ra.

Khóe mắt của tôi nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ kia.

Trên tay đối phương là cây rìu lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

09

Rìu chém xẹt qua gò má của tôi.

Tôi thậm chí còn cảm nhận được sức gió lạnh như băng.



Tôi dùng tốc độ nhanh nhất phòng xuống dưới lầu.

Tiếng bước chân của người đeo mặt nạ không nhanh không chậm đuổi theo phía sau.

Đối phương giống như tên thợ săn nắm chắc mọi thứ trong tay, thong thả đuổi bắt con chuột nhỏ là tôi.

Người đeo mặt nạ đứng giữa phòng khách, cái đầu nhìn trái ngó dọc, giống như đang tìm kiếm xem tôi chạy đi đâu rồi.

Tôi nín thở trốn trong bóng tối, nhấn một nút trên điện thoại di động.

Tiếng nhạc vang lên, tinh linh Tmall trong phòng ngủ được khởi động.

“Xin chào chủ nhân, tôi có thể làm gì cho ngài?”

Người đeo mặt nạ ngẩng đầu lên, bị âm thanh trên lầu dời đi sự chú ý.

Trong nháy mắt này, tôi đột ngột chui ra từ dưới gầm ghế sopha, khuỷu tay dùng sức đánh về thân dưới của người đeo mặt nạ.

Người đeo mặt nạ kêu thảm, cây rìu trong tay cũng ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất.

Tôi nhanh chóng nhặt rìu lên, giơ tay ra muốn giật mặt nạ của đối phương xuống.

Người đeo mặt nạ đá một cước vào ngực tôi, đầu của tôi đập mạnh xuống đất.

Trong nháy mắt này, trước mắt của tôi hoàn toàn đen ngòm.

Tôi nhìn thấy tên đeo mặt nạ lảo đảo chạy ra ngoài.

Một lúc lâu sau, tôi mới đột ngột thở dốc, ngồi dậy.

Có một vết thương nhỏ trên đầu của tôi, tôi dùng tay sờ, chỉ cảm thấy một mảng nhớp nháp nóng hổi.

Giờ phút này, sự sợ hãi trong tôi còn to hơn cả đau đớn.

Cũng tại thời khắc này, đèn yên lặng tắt ngúm.

Bốn phía xung quanh tôi chìm vào trong bóng tối.

Chỉ còn lại một mình tôi ngồi đó thở dốc mà thôi.

Cúp điện rồi.



Tôi siết chặt nắm đấm của mình, tự nói với bản thân, lúc này đây tôi không thể hét lên, cũng không được sợ hãi.

10

Nhịp tim của tôi đập loạn, giống như sắp vỡ tung.

Lý Thụy, gọi điện thoại cho Lý Thụy!

Tôi lấy điện thoại di động trong túi ra, lúc chuẩn bị bấm số thì…

Một bàn tay đột ngột duỗi ra từ đằng sau, đột ngột giật mất điện thoại di động của tôi.

Nhưng tôi lại không thấy gì cả.

Tôi giống như một con ruồi mất đầu, hoảng sợ nhìn xung quanh trong bóng tối.

Đúng lúc này, điện thoại di động được kết nối.

Âm thanh của Trì Trạch vang lên từ điện thoại di động: “An An, điện thoại di động của anh bị ăn cướp giật mất rồi. Hiện tại anh đang dùng điện thoại công cộng.”

Đáp lại anh ta là tiếng thở dốc dồn dập của tôi.

“An An? Em làm sao vậy? Vì sao lại không nói gì hết?” Trì Trạch phát giác được có gì đó sai sai.

“Báo cảnh sát đi! Trì Trạch, báo cảnh sát!” Tôi dùng hết sức rống to.

Điện thoại đột ngột im bặt, bị người cúp ngang rồi.

Một luồng gió lạnh đánh về phía tôi, tôi dùng hết toàn lực né ra chỗ khác.

Tôi không nhìn thấy bất kỳ thứ gì trong bóng tối cả, chỉ có thể dựa theo cảm giác mà vọt vào phòng vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất khóa cửa lại.

Bên ngoài là một sự yên tĩnh chết chóc.

Ngay cả một tiếng bước chân cũng không có.

Người đeo mặt nạ kia hình như không có ý định muốn đi vào đây.

Tôi không biết đối phương vì sao lại không tiến vào. Rõ ràng chuyện tiến vào đây là chuyện dễ dàng như trở bàn tay với đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook