Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 8: Tiểu Thuyết Gia Hoàn Mỹ (8)
Trư Li Trư Khí
06/08/2022
23
Chuyện xảy ra vào năm ngoái (Phỏng đoán của Lý Thụy)
Cô, Thời An, lái xe đi du lịch với bạn trai của mình.
Trên đường, các người chơi rất vui, Trì Trạch có chút men say trong người nhưng các người lại không hề lo lắng về chuyện lái xe khi uống rượu chút nào.
Bởi vì nơi đó là núi rừng hoang vắng, hoàn toàn không có một người cảnh sát nào.
Dưới tác dụng của cồn, ban trai cô càng chạy càng hăng, đạp hết ga phóng nhanh về trước. Đúng lúc này, các người gặp một con hươu hoang dã.
Anh ta khẩn cấp bẻ lái, tránh khỏi con hươu hoang dã kia, nhưng lại đụng trúng một người phụ nữ mang thai.
Người phụ nữ đó mặc một áo khoác màu đỏ, đối phương bị các người dụng bay ra xa mấy mét, đập mạnh xuống đất.
Các người nhanh chóng bước xuống xe kiểm tra, lúc nhìn thấy toàn thân của người phụ nữ đều là máu thì cô đã cực kỳ sợ hãi.
Cô khẩn cầu bạn trai chở người phụ nữ mang thai đó đi bệnh viện, nhưng bạn trai cô lại thoát khỏi trạng thái sợ hãi tột cùng, bình tĩnh lại.
“Chúng ta không thể chở cô ta vào bệnh viện, Thời An.”
Cô nghe bạn trai của cô nói như thế.
“Cô ta chạy nhiều máu như vậy, đã không thể cứu được nữa. Chúng ta lái xe khi say rượu, còn gây tai nạn, sẽ phải ngồi tù!”
“Thời An, năm sau chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta cần rất nhiều tiền. Nơi này là rừng hoang núi vắng, không có camera, cũng không có bất kỳ ai nhìn thấy.”
Cô nhìn người phụ nữ mang thai đã hôn mê đang thoi thóp kia, trong lòng cực kỳ khó xử và đau khổ.
Nhưng bạn trai lại cưỡng ép nhét cô vào xe, sau đó lái xe rời đi.
Nhưng cô lại không biết rằng, người phụ nữ mang thai bị các người đâm chết kia cũng đi nghỉ phép với chồng của cô ấy.
Chồng của cô ấy là bác sĩ, công việc thường ngày cực kỳ bận rộn, cơ bản là không có thời gian ở bên cạnh bầu bạn chăm sóc cô ấy. Cho nên bọn họ đã đi nghỉ phép giải sầu trước khi người vợ sinh đứa con ra.
Tuy nhiên, bọn họ cãi nhau.
Trong cơn tức giận, người phụ nữ mang thai đã nhân lúc người chồng không để ý, tự ý bỏ đi một mình.
Chờ đến khi người chồng tìm thấy cô ấy thì người phụ nữ mang thai đã sắp không xong rồi.
Ý thức của cô ấy mơ màng, nhưng vẫn vô thức cầu xin người chồng cứu đứa con của họ.
Nhất định cô sẽ không ngờ tới, sau khi người phụ nữ mang thai được chồng cô ấy khẩn cấp sơ cứu thì cố hết sức chống đỡ được mười phút.
Đây là cực hạn của cô ấy.
Nhưng cũng đã đủ để cô ấy nói cho người chồng biết hung thủ tròn méo ra sao.
Cô về tới thành phố, quả nhiên chuyện các người say rượu lái xe gây tai nạn rồi bỏ trốn không bị bại lộ.
Cảnh sát không mời các người lên đồn uống trà ăn bánh.
Nhưng lương tâm của cô lại cực kỳ bất an. Cô tìm tới bác sĩ tâm lý xin giúp đỡ, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, cô đã quên sạch chuyện này.
Cô trở lại là một tiểu thuyết gia vui vẻ yêu đời, nhưng người chồng kia thì vĩnh viễn sống trong nỗi thống khổ và thù hận cả đời.
Chuyện xảy ra vào năm ngoái (Phỏng đoán của Lý Thụy)
Cô, Thời An, lái xe đi du lịch với bạn trai của mình.
Trên đường, các người chơi rất vui, Trì Trạch có chút men say trong người nhưng các người lại không hề lo lắng về chuyện lái xe khi uống rượu chút nào.
Bởi vì nơi đó là núi rừng hoang vắng, hoàn toàn không có một người cảnh sát nào.
Dưới tác dụng của cồn, ban trai cô càng chạy càng hăng, đạp hết ga phóng nhanh về trước. Đúng lúc này, các người gặp một con hươu hoang dã.
Anh ta khẩn cấp bẻ lái, tránh khỏi con hươu hoang dã kia, nhưng lại đụng trúng một người phụ nữ mang thai.
Người phụ nữ đó mặc một áo khoác màu đỏ, đối phương bị các người dụng bay ra xa mấy mét, đập mạnh xuống đất.
Các người nhanh chóng bước xuống xe kiểm tra, lúc nhìn thấy toàn thân của người phụ nữ đều là máu thì cô đã cực kỳ sợ hãi.
Cô khẩn cầu bạn trai chở người phụ nữ mang thai đó đi bệnh viện, nhưng bạn trai cô lại thoát khỏi trạng thái sợ hãi tột cùng, bình tĩnh lại.
“Chúng ta không thể chở cô ta vào bệnh viện, Thời An.”
Cô nghe bạn trai của cô nói như thế.
“Cô ta chạy nhiều máu như vậy, đã không thể cứu được nữa. Chúng ta lái xe khi say rượu, còn gây tai nạn, sẽ phải ngồi tù!”
“Thời An, năm sau chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta cần rất nhiều tiền. Nơi này là rừng hoang núi vắng, không có camera, cũng không có bất kỳ ai nhìn thấy.”
Cô nhìn người phụ nữ mang thai đã hôn mê đang thoi thóp kia, trong lòng cực kỳ khó xử và đau khổ.
Nhưng bạn trai lại cưỡng ép nhét cô vào xe, sau đó lái xe rời đi.
Nhưng cô lại không biết rằng, người phụ nữ mang thai bị các người đâm chết kia cũng đi nghỉ phép với chồng của cô ấy.
Chồng của cô ấy là bác sĩ, công việc thường ngày cực kỳ bận rộn, cơ bản là không có thời gian ở bên cạnh bầu bạn chăm sóc cô ấy. Cho nên bọn họ đã đi nghỉ phép giải sầu trước khi người vợ sinh đứa con ra.
Tuy nhiên, bọn họ cãi nhau.
Trong cơn tức giận, người phụ nữ mang thai đã nhân lúc người chồng không để ý, tự ý bỏ đi một mình.
Chờ đến khi người chồng tìm thấy cô ấy thì người phụ nữ mang thai đã sắp không xong rồi.
Ý thức của cô ấy mơ màng, nhưng vẫn vô thức cầu xin người chồng cứu đứa con của họ.
Nhất định cô sẽ không ngờ tới, sau khi người phụ nữ mang thai được chồng cô ấy khẩn cấp sơ cứu thì cố hết sức chống đỡ được mười phút.
Đây là cực hạn của cô ấy.
Nhưng cũng đã đủ để cô ấy nói cho người chồng biết hung thủ tròn méo ra sao.
Cô về tới thành phố, quả nhiên chuyện các người say rượu lái xe gây tai nạn rồi bỏ trốn không bị bại lộ.
Cảnh sát không mời các người lên đồn uống trà ăn bánh.
Nhưng lương tâm của cô lại cực kỳ bất an. Cô tìm tới bác sĩ tâm lý xin giúp đỡ, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, cô đã quên sạch chuyện này.
Cô trở lại là một tiểu thuyết gia vui vẻ yêu đời, nhưng người chồng kia thì vĩnh viễn sống trong nỗi thống khổ và thù hận cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.