Chương 56: Đầu ngón tay
Hổ Đầu Miêu Diện
05/12/2023
Phòng riêng nơi Mạnh Dĩ Lam và chú Hồng gặp nhau cũng lớn tương đương căn phòng Bạch Tử đang ở, nhưng bố cục tổng thể hoàn toàn khác nhau.
Sàn gỗ màu nâu đã được lau rất sạch sẽ, ngọn đèn sợi đốt trên tường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Vừa vào cửa, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy cách đó không xa, có một cửa sổ bằng kính cực lớn trong suốt từ trần đến sàn, người trong phòng có thể nhìn rõ con phố sầm uất nhất khu giải trí cách đó không xa.
Chú Hồng dẫn Mạnh Dĩ Lam vào trong, ngồi cạnh chiếc bàn trà bằng gỗ: "Cô muốn uống..."
"Cảm ơn, tôi không khát." Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng từ chối.
"Vết thương của cô đã đỡ hơn chút nào chưa?" Chú Hồng cầm hủ đựng lá trà trên bàn lên, bắt đầu pha trà nóng.
Mạnh Dĩ Lam gật đầu: "Tốt hơn nhiều."
"Khoảng thời gian này có cô Bạch bên cạnh cô, tôi rất yên tâm." chú Hồng đột nhiên nhắc đến Bạch Tử.
"Vâng." Mạnh Dĩ Lam lãnh đạm đáp lại, hiển nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này.
"Nhưng..." Chú Hồng đang lựa lá trà, dừng lại nói: "Thân phận của cô Bạch, nếu như ở lại thành phố B lâu, có thể sẽ nguy hiểm."
Mạnh Dĩ Lam sững sờ một lát, sau đó dứt khoát nói: "Sẽ không."
Giọng điệu khá chắc chắn, cũng không giải thích tại sao 'sẽ không', cũng không hỏi chú Hồng tại sao đột nhiên lại nói như vậy.
Nhưng trên thực tế, người lo lắng nhất việc Bạch Tử sẽ gặp nguy hiểm ở thành phố B chính là Mạnh Dĩ Lam.
Có lẽ ngay cả Mạnh Dĩ Lam cũng không để ý tới, từ khi nhìn thấy tấm ảnh cũ đó, chỉ cần Bạch Tử bước ra khỏi tầm mắt của cô, một cảm giác bất an không thể giải thích được sẽ đột nhiên xuất hiện - giống như bây giờ.
Chỉ khi Bạch Tử trở lại bên cạnh cô, cô mới có thể tiếp tục tập trung chuyện trước mắt.
Chú Hồng không ngờ Mạnh Dĩ Lam lại trả lời nhanh như vậy, nên ngượng ngùng cười nói: "Đương nhiên, có cô ở đây, cô Bạch nhất định sẽ không có vấn đề gì."
Mạnh Dĩ Lam không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Bất quá, chờ sau này cô trở lại Hoành Á," mặc dù Mạnh Dĩ Lam nói không khát, nhưng chú Hồng vẫn rót cho cô một tách trà nóng nhỏ, "Đoán chừng sẽ phải tìm một trợ lý khác, nếu không thì nhất định sẽ bất tiện."
Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn không để ý tới lời nói của chú Hồng, quay người hỏi: "Khi nào thì ông ấy muốn gặp?"
Ông ấy, là đang ám chỉ cha của Mạnh Dĩ Lam.
Kỳ thật hai người đều biết rất rõ chú Hồng chỉ là người truyền tin tức mà thôi, thay vì ở đây lãng phí thời gian nói về những chủ đề mà Mạnh Dĩ Lam không muốn bàn luận, chẳng thà đi thẳng vào vấn đề, tiết kiệm thời gian.
Chú Hồng hơi sửng sốt, phải một lúc lâu mới hiểu ra, mới nhỏ giọng nói: "Là phó chủ tịch bảo tôi tới."
Phó chủ tịch tập đoàn Hoành Á là cô mẫu của Mạnh Dĩ Lam, Mạnh Nguyệt.
Mấy ngày trước, Mạnh Dĩ Lam đã biết mặc dù việc Liêu Vũ Nhu đang bị truy nã đã gây xôn xao dư luận không ít, nhưng không biết Mạnh Nguyệt đã làm gì đó khiến cho địa vị của bà ấy ở Hoành Á không những không bị ảnh hưởng chút nào, ngay cả đứa con gái còn lại là Liêu Vũ Đình vẫn ở Hoành Á làm việc bình thường.
Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cô mẫu muốn gặp tôi sao?"
"Mấy ngày nay bà ấy rất bận, gần đây còn có việc gấp phải rời khỏi thành phố B nên không có thời gian liên lạc với cô," chú Hồng giải thích, "Phó chủ tịch nhờ tôi đến chào hỏi cô một tiếng, nói rằng sau khi bà ấy trở lại, sẽ hẹn gặp cô một lần."
Mạnh Dĩ Lam gật đầu, trả lời rất ngắn gọn: "Được."
Chú Hồng cũng không phải không biết nhìn sắc mặt người khác, ông biết Mạnh Dĩ Lam muốn cùng Bạch Tử nhanh chóng rời khỏi nơi này, nên đang định nói lời tạm biệt, lại nghe thấy Mạnh Dĩ Lam hỏi: "Bảo tàng nghệ thuật bị phong toả rồi, vì sao vậy?"
"Bảo tàng nghệ thuật?" Chú Hồng sững sờ một lúc rồi thở dài nói: "Mấy ngày trước có người đã lén gài bom bên trong. May mắn là không có ai bị thương nên chúng tôi quyết định phong tỏa toàn bộ địa điểm một lúc, chờ đến khi được sửa chữa hoàn chỉnh, sau đó mới hoạt động trở lại."
Mạnh Dĩ Lam cau mày: "Bom?"
"Chính là những người chống chính phủ lại gây rắc rối," chú Hồng thở dài, "Bất quá, chính phủ đang chuẩn bị tăng cường lực lượng đàn áp họ, tôi đoán bọn họ sẽ không thể tồn tại được lâu."
Mạnh Dĩ Lam trầm tư, chú Hồng lại hỏi: "Cô muốn lấy đồ vật gì sao?"
"Bạn của tôi còn để lại một số đồ bên trong," Mạnh Dĩ Lam không muốn nói chuyện của mình với chú Hồng, "Cũng không quan trọng lắm, tôi chỉ nhớ ra liền tùy ý hỏi thôi."
Chú Hồng gật đầu, nhấp một ngụm trà nóng rồi nói: "Mấy hôm trước tôi nhờ người đến phía Nam, sau đó mang một ít thịt khô và trái cây sấy đến cho A Bạch, tình cờ trong bảo tàng nghệ thuật còn sót lại một ít. Nếu như Mao Mao muốn ăn, tôi sẽ nhờ người đưa qua cho cô một ít."
"Cảm ơn." Mạnh Dĩ Lam không có từ chối, bởi vì sức ăn của Mao Mao quả thực rất lớn, gần như đồ ăn vặt trong nhà đều bị nó gặm sạch.
"Nhìn thấy cô và cô Bạch dẫn Mao Mao đi ra ngoài chơi," chú Hồng đột nhiên cười lớn một tiếng, "Thật sự giống như một gia đình vậy."
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam vừa dịu đi, lập tức cứng đờ một chút.
"Hiện tại thế giới hỗn loạn, cô còn có thể gặp được một người chị em tốt như vậy," chú Hồng không phát hiện đến cảm xúc biến hoá của Mạnh Dĩ Lam, cảm thán nói tiếp, "Còn Lâm tiên sinh, người mà cô vô cùng mong chờ, cuối cùng cũng đã trở về thành phố B an toàn, tôi cũng rất mừng cho cô. Nếu như... Mạnh phu nhân nhìn thấy những thứ này, chắc chắn bà sẽ rất vui mừng."
Mạnh phu nhân, cũng chính là mẹ của Mạnh Dĩ Lam. Bà ấy bỏ nhà đi từ khi Mạnh Dĩ Lam khoảng sáu bảy tuổi, cho đến nay vẫn không có tin tức gì.
Mặc dù cô có thể cảm nhận được chú Hồng thật sự mừng cho cô, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không có tâm trạng đáp lại đối phương.
Sau khi hai người tuỳ ý trò chuyện một lúc, Mạnh Dĩ Lam nói cô còn có việc, phải rời khỏi khu giải trí.
"Chờ phó chủ tịch trở về, tôi sẽ đích thân đến đón cô," chú Hồng đứng dậy, tiễn Mạnh Dĩ Lam ra khỏi cửa, "Như thế sẽ đỡ tốn công cô tự lái xe."
Mạnh Dĩ Lam gật đầu, tiếp theo cô mở cửa phòng bên cạnh.
Sau đó, cô liền nhìn thấy Bạch Tử đứng trước cửa sổ, không nhúc nhích đưa lưng về phía mình.
Dù chỉ là nhìn thấy bóng lưng mà thôi, nhưng tâm trạng có chút căng thẳng của Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên được thả lỏng.
"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam nhẹ giọng nói, "Đi thôi."
Thế nhưng Bạch Tử lại không có phản ứng gì, vẫn như tượng gỗ đông cứng tại chỗ.
A Bạch đang đứng trên đèn chùm, dường như nghe thấy tiếng gọi, nó vỗ cánh bay trở lại trên vai chú Hồng, Mao Mao cũng sờ vào cái bụng căng phồng của mình, ợ lên và bò đến dưới chân Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại, định kêu thêm lần nữa, nhưng người kia đột nhiên xoay người lại.
Sau khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam ở ngoài cửa, Bạch Tử lập tức nâng lên khoé miệng, lộ ra nụ cười thoải mái.
Thoạt nhìn tựa hồ không có gì bất thường, nhưng khi Bạch Tử mở miệng, lời nói có chút không rõ ràng: "A, cô... Cùng chú Hồng nói xong rồi."
Sau đó Bạch Tử đi thẳng về phía Mạnh Dĩ Lam.
Bước chân cô vững vàng không khác thường ngày, nhưng khi đến cửa, cô đột nhiên nghiêng người về phía trước, ngã về phía Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam không có nghiêng người né tránh, vội vàng giơ tay ôm Bạch Tử, nhưng lại cau mày vì ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở của đối phương.
Bảo vệ đang canh cửa tưởng rằng Mạnh Dĩ Lam tức giận, nên bước tới muốn kéo Bạch Tử đi, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại trừng mắt cứng rắn: "Đừng chạm vào cô ấy."
Người bảo vệ lập tức bước sang một bên.
"Cô Bạch đây là..." Chú Hồng không thể tin hỏi: "Uống say sao?"
Rõ ràng là rượu trái cây với nồng độ cồn thấp đến mức không thể thấp hơn, làm sao có thể say được?
"Ah~, hình như có chút," Bạch Tử ngơ ngác vùi đầu vào vai Mạnh Dĩ Lam, nhưng suy nghĩ của cô tựa hồ rất rõ ràng, cô biết bản thân đã say, "Tôi hơi choáng..."
Sau khi Liêu Vũ Nhu rời khỏi phòng, Bạch Tử không có uống qua bất kỳ loại rượu nào khác.
Nhưng không hiểu sao, một lúc lâu sau, cô lại cảm thấy bụng mình bắt đầu hơi nóng, sau đó toàn thân bốc cháy như củi đốt, trong đầu xuất hiện một cảm giác chóng mặt không thể khống chế.
Bạch Tử lúc này mới ý thức được mình dán quá gần Mạnh Dĩ Lam, nhưng cô lại không cách nào đứng thẳng. Một người bình thường có thể chạy vài km mà không cần thở dốc, giờ đây sau khi uống một ly rượu trái cây có nồng độ cồn rất thấp, ngẩng đầu lên cũng liền khó khăn.
Cô hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm, muốn đứng sang một bên: "Xin lỗi, tôi..."
Bạch Tử còn chưa nói xong, đã cảm giác được Mạnh Dĩ Lam ôm chặt eo mình, sau đó, giọng nói của đối phương vang lên bên tai cô: "Đã nói rồi, lại uống say thành như vậy."
Chú Hồng đứng cạnh hai người hơi sửng sốt - ông chưa bao giờ thấy ánh mắt của Mạnh Dĩ Lam dịu dàng như vậy, cũng chưa bao giờ nghe cô nói chuyện với ai bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.
Rõ ràng là đang trách móc, nhưng giọng nói lại dịu dàng, thậm chí có chút cảm giác cưng chiều.
"Đừng lộn xộn," Mạnh Dĩ Lam nói với Bạch Tử trong vòng tay đang cố gắng muốn đứng thẳng lại, "Cứ dựa vào tôi thế này đi."
Sau đó, chú Hồng cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người gần sát lẫn nhau, sau đó ngay cả chào hỏi cũng không dám, liền chậm rãi bước xuống lầu.
Mao Mao cũng rất hiểu chuyện, nó nhìn thấy Bạch Tử đang dựa vào ngực Mạnh Dĩ Lam, làm nó không thể nhảy lên lưng Bạch Tử, nên đành đi theo sau từng bước một.
Thời gian vẫn chưa quá muộn, trên đường phố đã có rất nhiều người qua lại, Mạnh Dĩ Lam cũng không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, chỉ cẩn thận dìu Bạch Tử đi về phía bãi đậu xe.
"Tôi..." Bạch Tử tựa hồ có chút tỉnh táo, hỏi: "Tôi đại khái... Đã choáng bao lâu?"
Mạnh Dĩ Lam thở dài, vô thức ôm chặt cơ thể ấm áp trong lòng mình: "Không biết."
"Tôi chỉ uống một ly thôi," Bạch Tử uỷ khuất nói, "Tôi thật sự không có uống nhiều. Tại sao... Lại thành ra như vậy?"
Không biết vì sao, Mạnh Dĩ Lam sau khi nghe vậy bỗng muốn cười, cô cau mày, cố gắng nhịn cười, nhẹ nhàng đáp: "Vâng, biết rồi."
"Trước kia," Bạch Tử nghiêm túc giải thích, "Lúc tôi và Lão Mao uống bia, cũng không có say như bây giờ."
"Ừm," Mạnh Dĩ Lam thấp giọng kiên nhẫn đáp: "Có lẽ là do thể trạng, vừa rồi uống rượu ở quầy bar nên rất dễ say."
Cuối cùng, cả hai cũng chậm rãi đến được bãi đậu xe không một bóng người, sau khi đến nơi, Mạnh Dĩ Lam mở cửa ghế sau, muốn để Mao Mao lên xe trước.
Nhưng Bạch Tử lại tưởng lầm Mạnh Dĩ Lam bảo cô nằm ở ghế sau xe, nên cô cố ý cúi người đi vào cửa.
Ngay khi cô chuẩn bị chống đỡ cơ thể bước lên xe, trước mắt của Bạch Tử lại bắt đầu quay vòng, ngược lại đem mình và Mạnh Dĩ Lam ngã xuống sàn xi măng.
Mặc dù vậy, Bạch Tử vẫn có thể xoay người lại trước khi ngã xuống, cô để lưng mình đập xuống đất, để Mạnh Dĩ Lam ngã vào vòng tay mình mà không hề hấn gì.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến hai người như bị đánh bất tỉnh, cả hai đều không nói được lời nào.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam mới lấy lại tinh thần, cô chống người nhìn Bạch Tử nằm trên mặt đất.
Bạch Tử yếu ớt nằm trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía sau Mạnh Dĩ Lam, hồi lâu mới nói: "Hình như tôi hết choáng rồi."
Không đợi Mạnh Dĩ Lam nói chuyện, Bạch Tử đã giơ tay nhẹ nhàng đẩy Mạnh Dĩ Lam đang dựa vào mình sang một bên, cố gắng đứng dậy: "Đi thôi, tôi chở cô về..."
Nhưng cô còn chưa nói xong, thân thể Bạch Tử lại nghiêng sang một bên, ánh mắt và đôi tay nhanh nhẹn của Mạnh Dĩ Lam kéo Bạch Tử vào lòng.
Hai người lại nằm trên mặt đất, nhưng lần này vị trí đã bị đảo ngược.
Bạch Tử nằm trên người Mạnh Dĩ Lam sững sờ một chút, uỷ khuất nói: "Hình như tôi vẫn còn choáng."
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam không nhịn được cười nữa.
Tiếng cười không lớn, nhẹ nhàng như dòng suối, nhưng toàn thân Mạnh Dĩ Lam lại không ngừng run rẩy.
Bạch Tử đang vùi đầu vào vai đối phương cảm thấy rất bối rối, cô chưa bao giờ nghe thấy Mạnh Dĩ Lam cười thoải mái vui vẻ như vậy, ngẩng đầu lên hỏi: "Cười cái gì?"
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, vẫn mỉm cười.
Mao Mao ngồi xổm bên xe nhìn hồi lâu ợ lên một cái, hoàn toàn không hiểu được hành động của hai người, thế là nó ý thức tự giác nhảy lên ghế sau xe, thậm chí còn không quên bắt chước động tác vừa rồi của Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử, sau đó nó đưa tay đóng cửa xe lại.
Mạnh Dĩ Lam vẫn còn cười trên mặt đất, Bạch Tử thoát ra khỏi bàn tay đang ôm chặt eo mình, sau đó chống người lên, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào gương mặt đối phương.
Mái tóc xoăn dài của Mạnh Dĩ Lam tản ra trên sàn xi măng lạnh lẽo, nhưng trông cô vẫn tự nhiên như đang nằm trên giường, nụ cười trên môi khiến gương mặt vốn lạnh lùng của cô có vẻ đáng yêu hơn một chút.
Hai người áp sát quá gần, một hơi thở quyến rũ lặng lẽ từ một chỗ phát ra, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng ngừng cười, nhưng vẫn nhẹ thở hổn hển, dùng ánh mắt chưa kịp dấu ý cười nhìn Bạch Tử.
Sau khi tiếng cười dứt, Bạch Tử hơi giật mình, ánh mắt nghi hoặc cũng có chút biến hoá.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy Bạch Tử vốn đang cùng cô bốn mắt nhìn nhau, lại hơi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm về phía môi mình.
Ánh mắt đó giống như một ngọn lửa nho nhỏ, khiến hai má Mạnh Dĩ Lam nóng bừng, thậm chí cô còn không thể kiềm chế được mà nín thở.
Sau một khắc, Bạch Tử giơ tay phải lên, đầu ngón tay mảnh khảnh áp sát khóe mắt Mạnh Dĩ Lam.
Mặc dù không có thực sự chạm vào, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn nhạy bén cảm nhận được một cảm giác tê dại từ nơi đầu ngón tay lan ra.
Sau đó, ngón tay dọc theo khóe mắt Mạnh Dĩ Lam đi xuống, như đang miêu tả thứ gì đó, từng chút một lướt qua gương mặt, rồi lại hướng về phía môi Mạnh Dĩ Lam.
Ngay khi đầu ngón tay cùng bờ môi sắp chạm vào nhau, Mạnh Dĩ Lam mới giật mình, nhận ra nhịp tim của mình vậy mà bắt đầu tăng tốc.
Đáng lẽ cô nên ngăn đối phương thực hiện hành vi tuỳ ý như vậy, nhưng không hiểu sao, Mạnh Dĩ Lam lại mặc cho Bạch Tử tiếp tục động tác của mình.
Đầu ngón tay dừng ở khóe miệng Mạnh Dĩ Lam vài giây, sau đó lại di chuyển xuống phía dưới, từ từ trượt về phía cằm.
Không giống như tâm trạng đang bối rối của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy như mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng.
Cô không khỏi nhìn chằm chằm vào cằm Mạnh Dĩ Lam, tuyệt vọng suy nghĩ xem thứ bị bản thân quên mất rốt cuộc là gì.
Sau đó, một đầu ngón tay của Bạch Tử hơi cong lên, nhẹ gõ vào cằm Mạnh Dĩ Lam ba cái.
Cảm giác tê dại khiến Mạnh Dĩ Lam không khỏi run lên, nhưng cô lại nghe thấy người đang nằm trên người mình nhẹ giọng nói: "Ba giờ."
Sau đó, Bạch Tử cau mày, nói từng chữ một như đang nói với chính mình: "Ba giờ sáng, đi đến công viên trung tâm thành phố B."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Ah, thử thách thất bại, lại vượt quá 0h rồi T_T
Lần sau nhất định không được vượt quá nó!
Canh gà trích lời hôm nay:
Trái tim bạn rất dễ bị lừa. Hãy thường xuyên nói với nó rằng "Tôi rất hạnh phúc" và bạn sẽ thực sự hạnh phúc.
Sàn gỗ màu nâu đã được lau rất sạch sẽ, ngọn đèn sợi đốt trên tường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Vừa vào cửa, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy cách đó không xa, có một cửa sổ bằng kính cực lớn trong suốt từ trần đến sàn, người trong phòng có thể nhìn rõ con phố sầm uất nhất khu giải trí cách đó không xa.
Chú Hồng dẫn Mạnh Dĩ Lam vào trong, ngồi cạnh chiếc bàn trà bằng gỗ: "Cô muốn uống..."
"Cảm ơn, tôi không khát." Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng từ chối.
"Vết thương của cô đã đỡ hơn chút nào chưa?" Chú Hồng cầm hủ đựng lá trà trên bàn lên, bắt đầu pha trà nóng.
Mạnh Dĩ Lam gật đầu: "Tốt hơn nhiều."
"Khoảng thời gian này có cô Bạch bên cạnh cô, tôi rất yên tâm." chú Hồng đột nhiên nhắc đến Bạch Tử.
"Vâng." Mạnh Dĩ Lam lãnh đạm đáp lại, hiển nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này.
"Nhưng..." Chú Hồng đang lựa lá trà, dừng lại nói: "Thân phận của cô Bạch, nếu như ở lại thành phố B lâu, có thể sẽ nguy hiểm."
Mạnh Dĩ Lam sững sờ một lát, sau đó dứt khoát nói: "Sẽ không."
Giọng điệu khá chắc chắn, cũng không giải thích tại sao 'sẽ không', cũng không hỏi chú Hồng tại sao đột nhiên lại nói như vậy.
Nhưng trên thực tế, người lo lắng nhất việc Bạch Tử sẽ gặp nguy hiểm ở thành phố B chính là Mạnh Dĩ Lam.
Có lẽ ngay cả Mạnh Dĩ Lam cũng không để ý tới, từ khi nhìn thấy tấm ảnh cũ đó, chỉ cần Bạch Tử bước ra khỏi tầm mắt của cô, một cảm giác bất an không thể giải thích được sẽ đột nhiên xuất hiện - giống như bây giờ.
Chỉ khi Bạch Tử trở lại bên cạnh cô, cô mới có thể tiếp tục tập trung chuyện trước mắt.
Chú Hồng không ngờ Mạnh Dĩ Lam lại trả lời nhanh như vậy, nên ngượng ngùng cười nói: "Đương nhiên, có cô ở đây, cô Bạch nhất định sẽ không có vấn đề gì."
Mạnh Dĩ Lam không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Bất quá, chờ sau này cô trở lại Hoành Á," mặc dù Mạnh Dĩ Lam nói không khát, nhưng chú Hồng vẫn rót cho cô một tách trà nóng nhỏ, "Đoán chừng sẽ phải tìm một trợ lý khác, nếu không thì nhất định sẽ bất tiện."
Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn không để ý tới lời nói của chú Hồng, quay người hỏi: "Khi nào thì ông ấy muốn gặp?"
Ông ấy, là đang ám chỉ cha của Mạnh Dĩ Lam.
Kỳ thật hai người đều biết rất rõ chú Hồng chỉ là người truyền tin tức mà thôi, thay vì ở đây lãng phí thời gian nói về những chủ đề mà Mạnh Dĩ Lam không muốn bàn luận, chẳng thà đi thẳng vào vấn đề, tiết kiệm thời gian.
Chú Hồng hơi sửng sốt, phải một lúc lâu mới hiểu ra, mới nhỏ giọng nói: "Là phó chủ tịch bảo tôi tới."
Phó chủ tịch tập đoàn Hoành Á là cô mẫu của Mạnh Dĩ Lam, Mạnh Nguyệt.
Mấy ngày trước, Mạnh Dĩ Lam đã biết mặc dù việc Liêu Vũ Nhu đang bị truy nã đã gây xôn xao dư luận không ít, nhưng không biết Mạnh Nguyệt đã làm gì đó khiến cho địa vị của bà ấy ở Hoành Á không những không bị ảnh hưởng chút nào, ngay cả đứa con gái còn lại là Liêu Vũ Đình vẫn ở Hoành Á làm việc bình thường.
Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cô mẫu muốn gặp tôi sao?"
"Mấy ngày nay bà ấy rất bận, gần đây còn có việc gấp phải rời khỏi thành phố B nên không có thời gian liên lạc với cô," chú Hồng giải thích, "Phó chủ tịch nhờ tôi đến chào hỏi cô một tiếng, nói rằng sau khi bà ấy trở lại, sẽ hẹn gặp cô một lần."
Mạnh Dĩ Lam gật đầu, trả lời rất ngắn gọn: "Được."
Chú Hồng cũng không phải không biết nhìn sắc mặt người khác, ông biết Mạnh Dĩ Lam muốn cùng Bạch Tử nhanh chóng rời khỏi nơi này, nên đang định nói lời tạm biệt, lại nghe thấy Mạnh Dĩ Lam hỏi: "Bảo tàng nghệ thuật bị phong toả rồi, vì sao vậy?"
"Bảo tàng nghệ thuật?" Chú Hồng sững sờ một lúc rồi thở dài nói: "Mấy ngày trước có người đã lén gài bom bên trong. May mắn là không có ai bị thương nên chúng tôi quyết định phong tỏa toàn bộ địa điểm một lúc, chờ đến khi được sửa chữa hoàn chỉnh, sau đó mới hoạt động trở lại."
Mạnh Dĩ Lam cau mày: "Bom?"
"Chính là những người chống chính phủ lại gây rắc rối," chú Hồng thở dài, "Bất quá, chính phủ đang chuẩn bị tăng cường lực lượng đàn áp họ, tôi đoán bọn họ sẽ không thể tồn tại được lâu."
Mạnh Dĩ Lam trầm tư, chú Hồng lại hỏi: "Cô muốn lấy đồ vật gì sao?"
"Bạn của tôi còn để lại một số đồ bên trong," Mạnh Dĩ Lam không muốn nói chuyện của mình với chú Hồng, "Cũng không quan trọng lắm, tôi chỉ nhớ ra liền tùy ý hỏi thôi."
Chú Hồng gật đầu, nhấp một ngụm trà nóng rồi nói: "Mấy hôm trước tôi nhờ người đến phía Nam, sau đó mang một ít thịt khô và trái cây sấy đến cho A Bạch, tình cờ trong bảo tàng nghệ thuật còn sót lại một ít. Nếu như Mao Mao muốn ăn, tôi sẽ nhờ người đưa qua cho cô một ít."
"Cảm ơn." Mạnh Dĩ Lam không có từ chối, bởi vì sức ăn của Mao Mao quả thực rất lớn, gần như đồ ăn vặt trong nhà đều bị nó gặm sạch.
"Nhìn thấy cô và cô Bạch dẫn Mao Mao đi ra ngoài chơi," chú Hồng đột nhiên cười lớn một tiếng, "Thật sự giống như một gia đình vậy."
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam vừa dịu đi, lập tức cứng đờ một chút.
"Hiện tại thế giới hỗn loạn, cô còn có thể gặp được một người chị em tốt như vậy," chú Hồng không phát hiện đến cảm xúc biến hoá của Mạnh Dĩ Lam, cảm thán nói tiếp, "Còn Lâm tiên sinh, người mà cô vô cùng mong chờ, cuối cùng cũng đã trở về thành phố B an toàn, tôi cũng rất mừng cho cô. Nếu như... Mạnh phu nhân nhìn thấy những thứ này, chắc chắn bà sẽ rất vui mừng."
Mạnh phu nhân, cũng chính là mẹ của Mạnh Dĩ Lam. Bà ấy bỏ nhà đi từ khi Mạnh Dĩ Lam khoảng sáu bảy tuổi, cho đến nay vẫn không có tin tức gì.
Mặc dù cô có thể cảm nhận được chú Hồng thật sự mừng cho cô, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không có tâm trạng đáp lại đối phương.
Sau khi hai người tuỳ ý trò chuyện một lúc, Mạnh Dĩ Lam nói cô còn có việc, phải rời khỏi khu giải trí.
"Chờ phó chủ tịch trở về, tôi sẽ đích thân đến đón cô," chú Hồng đứng dậy, tiễn Mạnh Dĩ Lam ra khỏi cửa, "Như thế sẽ đỡ tốn công cô tự lái xe."
Mạnh Dĩ Lam gật đầu, tiếp theo cô mở cửa phòng bên cạnh.
Sau đó, cô liền nhìn thấy Bạch Tử đứng trước cửa sổ, không nhúc nhích đưa lưng về phía mình.
Dù chỉ là nhìn thấy bóng lưng mà thôi, nhưng tâm trạng có chút căng thẳng của Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên được thả lỏng.
"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam nhẹ giọng nói, "Đi thôi."
Thế nhưng Bạch Tử lại không có phản ứng gì, vẫn như tượng gỗ đông cứng tại chỗ.
A Bạch đang đứng trên đèn chùm, dường như nghe thấy tiếng gọi, nó vỗ cánh bay trở lại trên vai chú Hồng, Mao Mao cũng sờ vào cái bụng căng phồng của mình, ợ lên và bò đến dưới chân Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại, định kêu thêm lần nữa, nhưng người kia đột nhiên xoay người lại.
Sau khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam ở ngoài cửa, Bạch Tử lập tức nâng lên khoé miệng, lộ ra nụ cười thoải mái.
Thoạt nhìn tựa hồ không có gì bất thường, nhưng khi Bạch Tử mở miệng, lời nói có chút không rõ ràng: "A, cô... Cùng chú Hồng nói xong rồi."
Sau đó Bạch Tử đi thẳng về phía Mạnh Dĩ Lam.
Bước chân cô vững vàng không khác thường ngày, nhưng khi đến cửa, cô đột nhiên nghiêng người về phía trước, ngã về phía Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam không có nghiêng người né tránh, vội vàng giơ tay ôm Bạch Tử, nhưng lại cau mày vì ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở của đối phương.
Bảo vệ đang canh cửa tưởng rằng Mạnh Dĩ Lam tức giận, nên bước tới muốn kéo Bạch Tử đi, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại trừng mắt cứng rắn: "Đừng chạm vào cô ấy."
Người bảo vệ lập tức bước sang một bên.
"Cô Bạch đây là..." Chú Hồng không thể tin hỏi: "Uống say sao?"
Rõ ràng là rượu trái cây với nồng độ cồn thấp đến mức không thể thấp hơn, làm sao có thể say được?
"Ah~, hình như có chút," Bạch Tử ngơ ngác vùi đầu vào vai Mạnh Dĩ Lam, nhưng suy nghĩ của cô tựa hồ rất rõ ràng, cô biết bản thân đã say, "Tôi hơi choáng..."
Sau khi Liêu Vũ Nhu rời khỏi phòng, Bạch Tử không có uống qua bất kỳ loại rượu nào khác.
Nhưng không hiểu sao, một lúc lâu sau, cô lại cảm thấy bụng mình bắt đầu hơi nóng, sau đó toàn thân bốc cháy như củi đốt, trong đầu xuất hiện một cảm giác chóng mặt không thể khống chế.
Bạch Tử lúc này mới ý thức được mình dán quá gần Mạnh Dĩ Lam, nhưng cô lại không cách nào đứng thẳng. Một người bình thường có thể chạy vài km mà không cần thở dốc, giờ đây sau khi uống một ly rượu trái cây có nồng độ cồn rất thấp, ngẩng đầu lên cũng liền khó khăn.
Cô hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm, muốn đứng sang một bên: "Xin lỗi, tôi..."
Bạch Tử còn chưa nói xong, đã cảm giác được Mạnh Dĩ Lam ôm chặt eo mình, sau đó, giọng nói của đối phương vang lên bên tai cô: "Đã nói rồi, lại uống say thành như vậy."
Chú Hồng đứng cạnh hai người hơi sửng sốt - ông chưa bao giờ thấy ánh mắt của Mạnh Dĩ Lam dịu dàng như vậy, cũng chưa bao giờ nghe cô nói chuyện với ai bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.
Rõ ràng là đang trách móc, nhưng giọng nói lại dịu dàng, thậm chí có chút cảm giác cưng chiều.
"Đừng lộn xộn," Mạnh Dĩ Lam nói với Bạch Tử trong vòng tay đang cố gắng muốn đứng thẳng lại, "Cứ dựa vào tôi thế này đi."
Sau đó, chú Hồng cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người gần sát lẫn nhau, sau đó ngay cả chào hỏi cũng không dám, liền chậm rãi bước xuống lầu.
Mao Mao cũng rất hiểu chuyện, nó nhìn thấy Bạch Tử đang dựa vào ngực Mạnh Dĩ Lam, làm nó không thể nhảy lên lưng Bạch Tử, nên đành đi theo sau từng bước một.
Thời gian vẫn chưa quá muộn, trên đường phố đã có rất nhiều người qua lại, Mạnh Dĩ Lam cũng không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, chỉ cẩn thận dìu Bạch Tử đi về phía bãi đậu xe.
"Tôi..." Bạch Tử tựa hồ có chút tỉnh táo, hỏi: "Tôi đại khái... Đã choáng bao lâu?"
Mạnh Dĩ Lam thở dài, vô thức ôm chặt cơ thể ấm áp trong lòng mình: "Không biết."
"Tôi chỉ uống một ly thôi," Bạch Tử uỷ khuất nói, "Tôi thật sự không có uống nhiều. Tại sao... Lại thành ra như vậy?"
Không biết vì sao, Mạnh Dĩ Lam sau khi nghe vậy bỗng muốn cười, cô cau mày, cố gắng nhịn cười, nhẹ nhàng đáp: "Vâng, biết rồi."
"Trước kia," Bạch Tử nghiêm túc giải thích, "Lúc tôi và Lão Mao uống bia, cũng không có say như bây giờ."
"Ừm," Mạnh Dĩ Lam thấp giọng kiên nhẫn đáp: "Có lẽ là do thể trạng, vừa rồi uống rượu ở quầy bar nên rất dễ say."
Cuối cùng, cả hai cũng chậm rãi đến được bãi đậu xe không một bóng người, sau khi đến nơi, Mạnh Dĩ Lam mở cửa ghế sau, muốn để Mao Mao lên xe trước.
Nhưng Bạch Tử lại tưởng lầm Mạnh Dĩ Lam bảo cô nằm ở ghế sau xe, nên cô cố ý cúi người đi vào cửa.
Ngay khi cô chuẩn bị chống đỡ cơ thể bước lên xe, trước mắt của Bạch Tử lại bắt đầu quay vòng, ngược lại đem mình và Mạnh Dĩ Lam ngã xuống sàn xi măng.
Mặc dù vậy, Bạch Tử vẫn có thể xoay người lại trước khi ngã xuống, cô để lưng mình đập xuống đất, để Mạnh Dĩ Lam ngã vào vòng tay mình mà không hề hấn gì.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến hai người như bị đánh bất tỉnh, cả hai đều không nói được lời nào.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam mới lấy lại tinh thần, cô chống người nhìn Bạch Tử nằm trên mặt đất.
Bạch Tử yếu ớt nằm trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía sau Mạnh Dĩ Lam, hồi lâu mới nói: "Hình như tôi hết choáng rồi."
Không đợi Mạnh Dĩ Lam nói chuyện, Bạch Tử đã giơ tay nhẹ nhàng đẩy Mạnh Dĩ Lam đang dựa vào mình sang một bên, cố gắng đứng dậy: "Đi thôi, tôi chở cô về..."
Nhưng cô còn chưa nói xong, thân thể Bạch Tử lại nghiêng sang một bên, ánh mắt và đôi tay nhanh nhẹn của Mạnh Dĩ Lam kéo Bạch Tử vào lòng.
Hai người lại nằm trên mặt đất, nhưng lần này vị trí đã bị đảo ngược.
Bạch Tử nằm trên người Mạnh Dĩ Lam sững sờ một chút, uỷ khuất nói: "Hình như tôi vẫn còn choáng."
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam không nhịn được cười nữa.
Tiếng cười không lớn, nhẹ nhàng như dòng suối, nhưng toàn thân Mạnh Dĩ Lam lại không ngừng run rẩy.
Bạch Tử đang vùi đầu vào vai đối phương cảm thấy rất bối rối, cô chưa bao giờ nghe thấy Mạnh Dĩ Lam cười thoải mái vui vẻ như vậy, ngẩng đầu lên hỏi: "Cười cái gì?"
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, vẫn mỉm cười.
Mao Mao ngồi xổm bên xe nhìn hồi lâu ợ lên một cái, hoàn toàn không hiểu được hành động của hai người, thế là nó ý thức tự giác nhảy lên ghế sau xe, thậm chí còn không quên bắt chước động tác vừa rồi của Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử, sau đó nó đưa tay đóng cửa xe lại.
Mạnh Dĩ Lam vẫn còn cười trên mặt đất, Bạch Tử thoát ra khỏi bàn tay đang ôm chặt eo mình, sau đó chống người lên, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào gương mặt đối phương.
Mái tóc xoăn dài của Mạnh Dĩ Lam tản ra trên sàn xi măng lạnh lẽo, nhưng trông cô vẫn tự nhiên như đang nằm trên giường, nụ cười trên môi khiến gương mặt vốn lạnh lùng của cô có vẻ đáng yêu hơn một chút.
Hai người áp sát quá gần, một hơi thở quyến rũ lặng lẽ từ một chỗ phát ra, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng ngừng cười, nhưng vẫn nhẹ thở hổn hển, dùng ánh mắt chưa kịp dấu ý cười nhìn Bạch Tử.
Sau khi tiếng cười dứt, Bạch Tử hơi giật mình, ánh mắt nghi hoặc cũng có chút biến hoá.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy Bạch Tử vốn đang cùng cô bốn mắt nhìn nhau, lại hơi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm về phía môi mình.
Ánh mắt đó giống như một ngọn lửa nho nhỏ, khiến hai má Mạnh Dĩ Lam nóng bừng, thậm chí cô còn không thể kiềm chế được mà nín thở.
Sau một khắc, Bạch Tử giơ tay phải lên, đầu ngón tay mảnh khảnh áp sát khóe mắt Mạnh Dĩ Lam.
Mặc dù không có thực sự chạm vào, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn nhạy bén cảm nhận được một cảm giác tê dại từ nơi đầu ngón tay lan ra.
Sau đó, ngón tay dọc theo khóe mắt Mạnh Dĩ Lam đi xuống, như đang miêu tả thứ gì đó, từng chút một lướt qua gương mặt, rồi lại hướng về phía môi Mạnh Dĩ Lam.
Ngay khi đầu ngón tay cùng bờ môi sắp chạm vào nhau, Mạnh Dĩ Lam mới giật mình, nhận ra nhịp tim của mình vậy mà bắt đầu tăng tốc.
Đáng lẽ cô nên ngăn đối phương thực hiện hành vi tuỳ ý như vậy, nhưng không hiểu sao, Mạnh Dĩ Lam lại mặc cho Bạch Tử tiếp tục động tác của mình.
Đầu ngón tay dừng ở khóe miệng Mạnh Dĩ Lam vài giây, sau đó lại di chuyển xuống phía dưới, từ từ trượt về phía cằm.
Không giống như tâm trạng đang bối rối của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy như mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng.
Cô không khỏi nhìn chằm chằm vào cằm Mạnh Dĩ Lam, tuyệt vọng suy nghĩ xem thứ bị bản thân quên mất rốt cuộc là gì.
Sau đó, một đầu ngón tay của Bạch Tử hơi cong lên, nhẹ gõ vào cằm Mạnh Dĩ Lam ba cái.
Cảm giác tê dại khiến Mạnh Dĩ Lam không khỏi run lên, nhưng cô lại nghe thấy người đang nằm trên người mình nhẹ giọng nói: "Ba giờ."
Sau đó, Bạch Tử cau mày, nói từng chữ một như đang nói với chính mình: "Ba giờ sáng, đi đến công viên trung tâm thành phố B."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Ah, thử thách thất bại, lại vượt quá 0h rồi T_T
Lần sau nhất định không được vượt quá nó!
Canh gà trích lời hôm nay:
Trái tim bạn rất dễ bị lừa. Hãy thường xuyên nói với nó rằng "Tôi rất hạnh phúc" và bạn sẽ thực sự hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.