Chương 119: Kẻ vô dụng
Hổ Đầu Miêu Diện
15/05/2024
Bạch Tử lại lần nữa rơi vào cảm giác mơ màng ấy, hệt như đang trôi nổi ở biển sâu, trong lòng trống rỗng.
Nhưng giữa mênh mông biển cả, một mùi hương dịu dàng thân thuộc thoảng qua cánh mũi, khiến cô bỗng chốc chìm vào nỗi nhớ nhung da diết.
Bỗng nhiên như có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào mí mắt trái của Bạch Tử.
Cô khẽ mở mắt, một gương mặt quen thuộc đang ở gần trong gang tấc.
Đối mặt với nhau một lúc, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn Bạch Tử chợt lộ ra ý cười.
Thế nhưng, Bạch Tử có chút bối rối.
Đầu óc cô hỗn loạn, hiển nhiên đang không rõ tình huống lúc này.
Thật ra Mạnh Dĩ Lam đã tỉnh dậy từ nửa tiếng trước rồi.
Sau khi vội vàng tắm rửa thay quần áo, cô lại nằm trên giường ngắm nhìn Bạch Tử vẫn còn đang ngủ say.
Ngoại trừ lúc hôn mê, Mạnh Dĩ Lam rất ít khi nhìn thấy Bạch Tử ngủ ở trạng thái tự nhiên như vậy.
Lúc này, cô đang nằm nghiêng người, đầu hướng về chỗ vừa rồi Mạnh Dĩ Lam nằm ngủ.
Bởi vì đối phương đang ngủ say, nên Mạnh Dĩ Lam có thể thoáng nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Bạch Tử, mềm mềm mại mại như một “con thú nhỏ” đang ngủ.
Gần đây Mạnh Dĩ Lam chưa có thời gian tỉa tóc cho Bạch Tử, hiện tại để ý kỹ mới thấy, từ bao giờ tóc đã dài đến tận thắt lưng, giống như chiếc quạt lông vũ óng ả trải trên gối nằm.
Nhìn khung cảnh yên bình như vậy, Mạnh Dĩ Lam có chút thẫn thờ.
Cứ như thể virus đột biến chưa từng bùng phát, hai người cũng như bao cặp đôi khác, và hôm nay cũng chỉ là một ngày làm việc bình thường trong cuộc sống bận rộn của Mạnh Dĩ Lam, cô cần dậy sớm để đi làm, và cũng rất chờ mong được về nhà cùng Bạch Tử ăn tối.
Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam không khỏi xích lại gần, hôn lên chóp mũi Bạch Tử.
Lúc này, cuối cùng Bạch Tử cũng nhận ra mình đang ngủ trong phòng thí nghiệm trước đó.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc Mạnh Dĩ Lam và Mạnh Phàm gặp nhau qua màn hình chiếu.
Trong ba ngày ấy, Bạch Tử ở dưới tầng hầm, phối hợp với Hedy để chuẩn bị những bước cuối cùng cho đợt điều trị cách ly sắp tới.
Trong khoảng thời gian này, hàng ngày Hedy đều tiêm cho Bạch Tử một loại thuốc có thể ức chế đột biến cơ thể.
Cũng chính vì điều này, mà người trước đây có thể thức suốt 24 tiếng một ngày, giờ lại ngáp liên tục và ước gì mình có thể được ngủ trên giường mãi thôi.
Ví dụ như bây giờ, Bạch Tử vừa mới tỉnh lại, cô vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, chỉ có thể mơ hồ nhớ được đêm qua sau khi tiêm thuốc xong, cô cảm thấy rất buồn ngủ, căn bản không thể chờ nổi Mạnh Dĩ Lam trở về phòng, thế là cô ngã xuống giường một mình ngủ say.
Bạch Tử không quen với cuộc sống như vậy.
Vốn dĩ lúc ngủ phải có Mạnh Dĩ Lam nằm trong lòng, chứ không phải giống với hiện tại, bản thân hệt như một con lợn ham ngủ, như thể toàn bộ tầng hầm có bị dị nhân tấn công cô cũng sẽ không tỉnh dậy.
Bạch Tử không thích như thế này.
Điều này khiến cô cảm thấy mình như một kẻ vô dụng.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa: “Dĩ Lam, xe đến rồi.”
Đó là Hedy.
Mấy ngày này, hoàn toàn trái ngược với Bạch Tử suốt ngày buồn ngủ, Mạnh Dĩ Lam lại vô cùng bận rộn.
Chẳng biết có phải do Mạnh Nguyệt đứng đằng sau giở trò quỷ hay không, nhưng gần đây, những chuyện liên quan đến phòng thí nghiệm đều rất lộn xộn.
Một số cấp dưới của Mạnh Dĩ Lam đã bị phân công đi nơi khác làm việc, mà tạm thời cũng không tìm được người thay thế Luyện Tích, trong thời gian ngắn này, hầu như mọi công việc đều đổ lên đầu Mạnh Dĩ Lam.
Trừ cái đó ra, việc của chính phủ bên kia cũng ngày càng trở nên phức tạp, đặc biệt là gần đây, sau khi bắt giữ thành công một nhóm dị nhân, các quan chức cấp cao của chính quyền thành phố B và tập đoàn Hoành Á đều rất vui mừng, họ cũng bắt đầu tích cực chuẩn bị cho việc mở rộng cơ sở thực nghiệm.
Vì thế mà Mạnh Dĩ Lam và Hedy bận rộn đến tối mày tối mặt.
Trong ba ngày liên tiếp, Mạnh Nguyệt đều rất “chu đáo”, bà ấy lấy cớ “thành phố B ngày càng không an toàn” nên đã sắp xếp người đưa Mạnh Dĩ Lam và Hedy đến chính phủ làm việc, sau đó buổi chiều lại đón Mạnh Dĩ Lam đến phòng thí nghiệm của Hoành Á bận rộn đến tận đêm khuya, cuối cùng là đưa cô trở về bờ sông nghỉ ngơi.
Nói cách khác, chỉ cần rời khỏi con tàu kia, mọi nhất cử nhất động của Mạnh Dĩ Lam đều sẽ bị Mạnh Nguyệt giám sát.
Vào mỗi buổi sáng, Hedy đều sẽ gõ cửa đúng giờ và gọi Mạnh Dĩ Lam cùng nhau rời đi, giống như bây giờ vậy.
Mọi người trên tàu và dưới tầng hầm đều biết mối quan hệ giữa Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử, đương nhiên cũng biết chuyện hai người chung giường chung gối với nhau.
Nhưng Bạch Tử có thể cảm nhận rõ ràng, mỗi lần Hedy đến gọi Mạnh Dĩ Lam, đối phương đều sẽ cố tình phớt lờ mình.
Thật ra không chỉ vào mỗi buổi sáng, mà mỗi tối khi Hedy tiêm thuốc cho Bạch Tử hoặc kiểm tra cơ thể cho cô, thái độ của Hedy cũng đều rất thờ ơ.
Thay vì nói đối phương và Bạch Tử giống như bác sĩ và bệnh nhân, chi bằng nói mối quan hệ giữa họ là thợ sửa chữa và máy móc.
Thái độ này giống hệt như những gì Hedy từng nói khi họ lên tàu trở về thành phố B.
Đối với cô mà nói, Bạch Tử chỉ là một vật thí nghiệm.
Cách cư xử lãnh đạm ấy cũng không làm Bạch Tử cảm thấy khó chịu.
Ngược lại, cô còn thích kiểu quan hệ nhạt nhẽo như nước này.
Không chỉ vì hiện tại Bạch Tử đang quá mệt mỏi để giao tiếp, mà quan trọng hơn là, cho đến bây giờ cô vẫn luôn có thái độ thù địch không thể giải thích được với Hedy.
Tuy nhiên về mặt tâm lý, cô đã không còn ghen linh tinh với mối quan hệ giữa Hedy và Mạnh Dĩ Lam nữa.
Nhìn hai người vừa cùng nhau rời khỏi tầng hầm vừa trò chuyện về công việc, Bạch Tử suốt ngày bị nhốt dưới tầng hầm ngoại trừ cảm thấy đầy bất lực, cùng lắm chỉ có thêm chút lạc lõng mà thôi.
“Đến ngay.” Mạnh Dĩ Lam đáp lại Hedy, rồi nhanh chóng đứng dậy mặc áo khoác vào.
Sau đó, cô lại cúi xuống bên cạnh Bạch Tử vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thì thầm vào tai cô: “Đêm nay em phải bắt đầu cách ly điều trị, đừng quên uống thuốc nhé, có biết không?”
Bạch Tử nghe xong, cuối cùng cũng có phản ứng.
Ngày hôm ấy khi ở trên xe, Bạch Tử cũng không nói cho cô ấy biết mình dự định hoãn trị liệu lại.
Mấy ngày qua, cô thật vất vả mới tìm ra được một số “lý do chính đáng” để hoãn việc điều trị, tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam lại đi sớm về muộn, trong khi Bạch Tử lại vì tiêm thuốc và uống thuốc mà mệt mỏi uể oải suốt ngày, hai người căn bản không có cơ hội ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Vào đêm nay, Bạch Tử sẽ chính thức được cách ly điều trị.
Theo Hedy, cô sẽ hôn mê trong khoảng một tháng.
Sau khi biết được, Bạch Tử càng muốn trì hoãn lại việc điều trị không lường trước kết quả này.
Đừng nói là ba mươi ngày, trước đó chỉ ngủ mười bốn ngày thôi, cũng khiến Bạch Tử có cảm giác như mấy đời trôi qua.
Thành phố B hiện đang hỗn loạn vô cùng, chỉ sau ba ngày mọi thứ liền thay đổi khó lường.
Cô không dám tưởng tượng Mạnh Dĩ Lam sẽ gặp phải nguy hiểm gì, nếu trong ba mươi ngày này đột nhiên xảy ra chuyện.
Mà mình thì lại chỉ có thể nằm ngây ngốc trên giường, không thể làm gì được.
Hiện tại, mặc dù Bạch Tử vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng cô vẫn muốn nhân cơ hội hiếm có này cùng người trước mặt nói chuyện một lát: “Mạnh Dĩ Lam, tôi muốn...”
Hedy ngoài cửa ngắt lời Bạch Tử: “Dĩ Lam, tôi mượn laptop của cậu một lát được không? Hình như máy của tôi hỏng rồi.”
“Được, không thành vấn đề,“ Mạnh Dĩ Lam nói, sau đó lại nhìn Bạch Tử, “Em muốn nói gì?”
Vẻ mặt Bạch Tử bất đắc dĩ, ý thức được hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện:
“... Chờ chị trở về rồi hẵng nói.”
Mắt bên phải vẫn còn ngơ ngác như chưa tỉnh ngủ, biểu cảm ngây thơ vô số tội này của cô khiến trái tim Mạnh Dĩ Lam như tan chảy.
Bất chấp thời gian gấp gáp, Mạnh Dĩ Lam cúi người đặt môi lên miệng Bạch Tử, lại liếm thêm vài cái, muốn làm nụ hôn này thêm sâu hơn.
Bạch Tử lại ngại ngùng mình còn chưa rửa mặt sạch sẽ, liền quay đầu né tránh.
Hành động khước từ này khiến Mạnh Dĩ Lam lập tức cau mày, sau đó cô đưa tay trực tiếp xoay mặt Bạch Tử lại, dùng lưỡi cạy mở hai cánh môi mềm.
Sau khi bá đạo triền miên qua đi, Mạnh Dĩ Lam mới lui về sau, khẽ thở hổn hển, nhỏ giọng nói: “Tối nay tôi sẽ về sớm một chút, đến lúc đó cùng em vào phòng cách ly, em đừng lo lắng nhé.”
Không đợi Bạch Tử trả lời, Mạnh Dĩ Lam đã nhẹ nhàng nói: “Chờ em tỉnh lại, tôi sẽ đưa em...” Cô đột nhiên dừng lại một chút, sau đó tiếp tục, “...và cả Lam Nhân nữa, chúng ta cùng nhau rời khỏi thành phố B, tôi đều đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Bạch Tử nằm trên giường nghe xong, liền sững sờ.
Cô nhìn vào mắt đối phương, không biết nên đáp lại như thế nào.
Mạnh Dĩ Lam bây giờ, rõ ràng đang rất khác với Mạnh Dĩ Lam đầy bối rối và run rẩy trên xe ngày hôm ấy.
Mặc dù lúc đó Mạnh Dĩ Lam đã nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng Bạch Tử vẫn có thể cảm nhận được, trong lòng đối phương dường như có một cảm xúc nào đó đang lặng lẽ ươm mầm.
Hiện tại, Bạch Tử có thể thấy được một sự khao khát chưa từng có trong mắt Mạnh Dĩ Lam.
Trước đây, mỗi lúc Mạnh Dĩ Lam vui vẻ, cô rất hiếm khi thể hiện cảm xúc của mình, mỗi lần như thế đôi mắt của cô thường hiện lên vẻ kiên định và ít khi dao động, thay vì tràn đầy niềm vui và mong đợi như bây giờ.
Nhưng dù sao đó cũng là nỗi khao khát, nên trong mắt đối phương vẫn còn có chút không chắc chắn.
Có thể hình dung rằng Mạnh Dĩ Lam cũng giống như Bạch Tử, cũng hơi bối rối không biết liệu phương pháp điều trị này có thành công hay không.
Mà đối với tương lai, Bạch Tử thật sự không thể nào lạc quan được.
Đặc biệt là sau khi cùng Mạnh Dĩ Lam vào khu vực cấm, nhìn thấy nhện trắng và trái cây màu xám bị thối mọc trong các tòa nhà cao tầng, đồng thời còn chứng kiến Mạnh Dĩ Lam bị phản ứng sinh lý nghiêm trọng sau khi hít phải mùi trái cây.
Tất cả những điều này, dường như biểu thị cho một thảm họa lớn hơn đang chờ đợi ở phía trước.
Ngoại trừ chuyện đó, Bạch Tử còn nhớ rõ khi cô nằm trong ống thông gió, đã nghe thấy Mạnh Phàm nói câu “Thời cơ vẫn chưa đến“.
Mạnh Phàm tựa như đang chờ cơ hội, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn giữ im lặng về chuyện này, đến hiện tại mới công bố: “Tôi đều đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Bạch Tử không biết Mạnh Dĩ Lam đã giấu diếm mình và chuẩn bị xong cái gì.
Cũng giống như trước khi bị Bạch Tang bắt cóc, Mạnh Dĩ Lam cũng đã có rất nhiều “chuẩn bị“.
Sau khi nghe Mạnh Dĩ Lam nói rằng sẽ đưa mình và Lam Nhân rời khỏi thành phố B, Bạch Tử càng tin chắc, rằng chính vì niềm khao khát về một tương lai phía trước, nên Mạnh Dĩ Lam mới có nhiều sức lực để “chuẩn bị” như vậy.
Thế nên Bạch Tử không nỡ phá vỡ ước mong của Mạnh Dĩ Lam, đồng thời cũng không dám tiết lộ dự định hoãn việc điều trị của mình lại.
“Bạch Tử?” Thấy Bạch Tử hồi lâu không lên tiếng, Mạnh Dĩ Lam hơi nghi ngờ hô nhỏ.
Bạch Tử rốt cuộc phản ứng lại, cô vô thức mỉm cười, sau đó dừng lại một chút, nhẹ giọng nói:
“... Đi đường cẩn thận nha.”
Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam dịu đi:
“Chờ tôi trở về.”
Nói xong, cô cúi người hôn lên khóe miệng Bạch Tử, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Ngoài cửa, có thể nghe thấy Hedy và Mạnh Dĩ Lam đang thảo luận công việc, cùng với tiếng bước chân dần dần xa mất.
Trong phòng, Bạch Tử nằm bất động trên giường, nhắm hai mắt lại.
Cô ép bản thân không được suy nghĩ quá nhiều, nhất là khi cơ thể đang trong tình trạng mệt mỏi như vậy.
Nằm ở đó một lúc, chờ sau khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, Bạch Tử cũng đứng dậy và rời khỏi phòng - đi cho Mao Mao ăn.
Đứa nhóc đầy lông ấy đang chơi với một chuỗi hạt kỳ lạ, thỉnh thoảng còn khoe khoang lắc lư trước mặt Bạch Tử.
Bạch Tử chưa nhìn thấy vật đó bao giờ, thế là cầm lòng không được hỏi Mạnh Dĩ Lam.
Đối phương lắc đầu, cô ấy nói bản thân cũng không biết đó là cái gì, nhưng vẻ mặt lại có hơi lảng tránh.
Mặc dù Bạch Tử rất tò mò, nhưng cô cũng không dư thừa tinh lực để tìm hiểu đến cùng.
Sau khi cho Mao Mao ăn xong, Bạch Tử làm theo lời dặn của Mạnh Dĩ Lam, ngoan ngoãn uống thuốc.
Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, cảm giác mệt mỏi lập tức kéo đến, cô lại lần nữa trở về phòng trong trạng thái mơ màng.
Để tránh bản thân hoàn toàn trở thành một kẻ “vô dụng”, Bạch Tử đã lấy đống tài liệu mà cô mang về trong lúc giải cứu Lam Nhân ra.
Mạnh Dĩ Lam từng nói rằng cô không muốn người khác nhìn thấy tài liệu này, kể cả Ngô phu nhân.
Thế là, mấy ngày nay Bạch Tử nhân lúc mình vẫn còn tỉnh táo, cố gắng phân loại và sắp xếp những tài liệu ấy, có thể coi như là chia sẻ trước một số công việc cùng Mạnh Dĩ Lam.
Tuy nhiên, cô lại hoàn toàn không tìm được thông tin nào hữu ích từ đống tài liệu này.
Trong đó có rất nhiều nội dung giống hệt với thông tin liên quan đến “Trời tối kỷ” mà Mạnh Dĩ Lam đề cập, Bạch Tử cũng không có hứng thú đọc sách cho lắm, lại thêm mấy ngày nay đầu óc choáng váng và mơ hồ, cô căn bản không thể nào tập trung đọc được một lượng thông tin lớn như vậy.
Giống như bây giờ, cô mới đọc được chưa đầy mười trang giấy đã buồn ngủ mất rồi.
Lúc đầu, có Mao Mao ngồi trên sàn nghịch chuỗi hạt châu, tiếng gõ gõ đập đập mạnh khiến Bạch Tử gần như lấy lại chút tinh thần.
Nhưng ngay sau đó, không biết Mao Mao đã chạy đi đâu chơi, Bạch Tử càng lúc càng buồn ngủ, chẳng biết từ bao giờ ngã xuống giường rồi lại chìm vào giấc mộng.
Không biết ngủ được bao lâu thì đột nhiên có một tiếng *bang* lớn vang vọng.
Bạch Tử lập tức bừng tỉnh, cô từ trên giường chống nửa người ngồi dậy, ngơ ngác một hồi lâu, cuối cùng mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Âm thanh kia dường như phát ra từ căn phòng bên cạnh, đó là nơi Lam Nhân vừa được đưa về sống.
Lam Nhân tỉnh lại vào ngày đầu tiên bà được chuyển đến tầng hầm, nhưng tình trạng của bà còn tệ hơn cả Bạch Tử, suốt ngày thần trí mơ hồ nằm ở trên giường, miệng luôn lẩm bẩm nói mê sảng, không nhận ra bất cứ ai.
Dù Ngô phu nhân có gọi thì bà cũng không trả lời.
Dưới sự thăm hỏi cẩn thận của Mạnh Dĩ Lam, Ngô phu nhân nói cách đây nửa năm khi gặp Lam Nhân, tình trạng của Lam Nhân vẫn còn bình thường.
Về phần sáu tháng gần đây xảy ra chuyện gì, chỉ có Du Vu Ý biết.
Mặc dù vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn không vội đi tìm Du Vu Ý, dường như cô có kế hoạch khác.
Bạch Tử đứng dậy đi đến hành lang, cô thử gõ cửa phòng bên cạnh, đợi một lúc sau mới vặn khoá cửa bước vào.
Trong phòng chỉ có duy nhất một mình Lam Nhân, còn Ngô phu nhân thì không biết đã đi nơi nào.
Lam Nhân đang nằm trên giường, bà vươn tay về phía chiếc tủ bên cạnh, như đang muốn lấy thứ gì đó.
Tuy nhiên chiếc tủ ấy lại trống rỗng, không có gì cả.
Bạch Tử nghi hoặc đến gần giường, nhìn thấy bình giữ nhiệt đã rơi xuống đất.
Dù có người khác đang xuất hiện, thì Lam Nhân vẫn không có phản ứng gì, bà vẫn duỗi tay ra và nhìn chằm chằm vào chiếc tủ bên cạnh.
Bạch Tử cầm bình giữ nhiệt đưa cho Lam Nhân.
Cuối cùng Lam Nhân cũng bỏ tay xuống, nhưng bà cũng không nhận lấy bình giữ nhiệt, thay vào đó là ngơ ngác nhìn Bạch Tử.
Một lúc sau, Bạch Tử nhẹ giọng ngập ngừng hỏi: “Dì... muốn uống nước hả?”
Lam Nhân không trả lời.
Bạch Tử nhíu nhíu mày, đặt bình nước lên tủ, sau đó đỡ Lam Nhân từ trên giường ngồi dậy.
Sau đó, cô mở nắp bình giữ nhiệt, dùng muỗng múc một ít nước rồi đưa vào miệng đối phương.
Xem ra Bạch Tử đã đoán đúng, mặc dù Lam Nhân vẫn không nói chuyện, nhưng bà hơi hé miệng uống nước.
Bạch Tử vui mừng trong lòng, cô lại múc thêm mấy muỗng nước, rồi từng chút một đút cho đối phương.
Trước đó, Bạch Tử chưa bao giờ “hòa thuận” như vậy với Lam Nhân khi bà thức, bà luôn tự lẩm bẩm mấy câu khó hiểu và cũng chưa bao giờ nhìn vào mắt ai.
Nhưng bầu không khí ôn hoà này chẳng kéo dài được bao lâu, khi nước gần hết, Lam Nhân đột nhiên run lên, sau đó vươn tay tóm lấy cổ Bạch Tử.
Phản xạ của Bạch Tử bây giờ chậm chạp hơn rất nhiều, mà thực ra cô cũng không hề tránh né động tác của Lam Nhân, mà là tuỳ ý để bà nắm lấy miếng ngọc cô đang đeo trên cổ.
Lam Nhân nhìn chằm chằm vào miếng ngọc, bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó làm người ta không hiểu được.
Lúc này, cửa mở.
Ngô phu nhân nhanh chóng bước đến bên giường, nhìn thấy miếng ngọc trong tay Lam Nhân, bà hơi giật mình, sau đó thở dài.
Bạch Tử vô cùng bối rối trước tiếng thở dài của Ngô phu nhân, nhưng cô còn chưa kịp hỏi câu nào thì đối phương đã mạnh mẽ kéo tay Lam Nhân ra.
Lam Nhân có vẻ hơi kích động, bà chỉ vào miếng ngọc, rồi ấp úng nói điều gì đó với Ngô phu nhân.
Bạch Tử lúng túng, không thể nào hiểu được tình huống lúc này.
Ngô phu nhân vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Lam Nhân, vừa nói với Bạch Tử: “Cháu ra ngoài trước đi.”
Do dự một lát, Bạch Tử bất đắc dĩ xoay người rời khỏi phòng.
Một mình đứng trong hành lang tối tăm, cô có chút chẳng biết nên làm thế nào.
Với tình trạng thể chất hiện tại của Bạch Tử, có vẻ như cô không thể giúp được gì.
Cô nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ Mạnh Dĩ Lam và Hedy quay trở lại tàu.
Từ sáng thức dậy đến giờ, Bạch Tử vẫn chưa làm được gì, nhưng lại một ngày nữa sắp trôi qua.
Cảm giác buồn ngủ khiến Bạch Tử hơi chán nản, nhất là khi sắp phải nằm bất tỉnh ba mươi ngày, cô càng cảm thấy thêm phiền muộn.
Bạch Tử không muốn tiêm hay uống thuốc nữa, càng không muốn mình nằm trên giường hôn mê suốt một tháng, không biết còn sống hay đã chết.
Cô muốn thoát khỏi trạng thái “vô dụng” này, nhưng lại chẳng biết làm thế nào để nói cho Mạnh Dĩ Lam hiểu tâm trạng của mình, cô không nỡ phá tan ước muốn về sau của Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này, Bạch Tử muốn lên tàu hoặc ra bờ sông chạy vài vòng để dời đi sự chú ý của mình.
Nhưng mà cách đây ba ngày, Mạnh Dĩ Lam đã dặn Bạch Tử không được rời khỏi tầng hầm trước khi điều trị xong.
Nguyên nhân là vì cô lo lắng Mạnh Nguyệt đang theo dõi bên bờ sông, sợ Bạch Tử sẽ bị phát hiện.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử chỉ có thể chịu đựng tâm tình chán nản, trở về phòng của mình, lại lần nữa yếu ớt nằm xuống giường.
Chẳng bao lâu sau, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cũng không lâu lắm, Bạch Tử bị đánh thức bởi một mùi hương khá quen thuộc - mùi hương nồng nặc của trái cây thối màu xám từng xuất hiện ở khu vực cấm trước đó.
Tuy rằng đầu óc Bạch Tử vẫn còn hơi hỗn độn, nhưng mùi hương kia vẫn như cũ, vẫn khơi dậy sự cảnh giác cao độ trong cô.
Bạch Tử lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, lần theo mùi hương tìm kiếm.
Tuy nhiên, sau khi đi vòng quanh toàn bộ tầng hầm vài lần, cô vẫn không tìm được nơi phát ra mùi hương đó.
Nhưng Bạch Tử khẳng định, mùi hương kia chắc chắn đến từ đâu đó gần đây.
Càng nghĩ càng thấy không yên lòng, Bạch Tử lập tức chạy về phía miệng hầm.
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, cô quyết định phớt lờ lời dặn của Mạnh Dĩ Lam, một mình đi đến khu vực lân cận để tìm ra nguồn gốc mùi hương này.
Nhưng khi cô đang định chạy đến miệng hầm thì nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Mạnh Dĩ Lam và Ngô phu nhân.
Có vẻ như hai người đang đứng ở đâu đó trên tàu, tiếng nói chuyện rất nhỏ, nhưng Bạch Tử vẫn có thể miễn cưỡng nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
“Dĩ Lam,“ Ngô phu nhân lên tiếng trước, “Tiểu Ý muốn gặp Bạch Tử.”
Bạch Tử lập tức ngừng động tác chuẩn bị leo lên, sững sờ tại chỗ.
“Tối nay em ấy sẽ được cách ly điều trị,“ giọng của Mạnh Dĩ Lam vang lên, “Một tháng nữa cô ấy hẵng đến.”
Ngô phu nhân ngập ngừng nói: “Cháu... quá tàn nhẫn.”
Mạnh Dĩ Lam không trả lời.
“Huyện Bình Hoá là quê hương của Tiểu Ý và Tiểu Tâm,“ Ngô phu nhân thở dài, “Tụi nó lớn lên ở đó, tại sao cháu lại...”
“Ngô phu nhân,“ giọng nói của Mạnh Dĩ Lam lạnh lùng đến mức Bạch Tử cảm thấy có chút lạ lẫm, “Hoành Á đã liệt kê nơi đó làm địa điểm thí nghiệm, đây không phải là chuyện một mình tôi có thể quyết định.”
“Nhưng việc này là do cháu chịu trách nhiệm đúng không? Cháu lợi dụng chuyện này ép Tiểu Ý rời khỏi thành phố B, hiện tại còn nhốt Bạch Tử ở tầng hầm, cố ý không cho hai đứa nó gặp nhau, chuyện này...”
“Ngô phu nhân, trước khi bà muốn nhận lời giải thích thay cho cô ấy, tôi cũng có chuyện nhất định phải nói cho bà biết,“ Mạnh Dĩ Lam có vẻ hơi tức giận, giọng điệu càng trầm hơn, “Lúc trước cô ấy dám mang người của tôi đi, lẽ ra nên lường trước mình sẽ phải trả giá đắt.”
Ngô phu nhân im lặng một lúc, lại nói: “Ít nhất trước đêm nay hãy để nó gặp Bạch Tử...”
Mạnh Dĩ Lam có chút vô lễ ngắt lời đối phương: “Không thể nào.”
Giọng nói của hai người dần dần nhỏ đi, cho đến khi không còn nghe thấy được nữa, Bạch Tử vẫn đứng bất động.
Cô cứ nghĩ về cuộc trò chuyện giữa Mạnh Dĩ Lam và Ngô phu nhân, thậm chí quên mất mình đứng đây để làm gì.
Bạch Tử càng suy nghĩ, đầu óc càng thêm mỏi mệt và hỗn loạn.
Cô đứng sững sờ một lúc lâu, cho đến khi Hedy xuống hầm và đi đến chỗ cô, Bạch Tử vẫn còn tỏ ra ngơ ngác.
Hình như Hedy đã nói gì đó với cô, nhưng Bạch Tử hoàn toàn không hiểu được, cô chỉ có thể đại khái đoán rằng đối phương bảo mình đi theo đối phương đến phòng thí nghiệm cách ly.
Trong cơn mông lung, Bạch Tử có thể cảm nhận được Hedy và hai nghiên cứu viên khác do Mạnh Dĩ Lam tìm đến, đang đi tới đi lui bên cạnh mình.
Lúc tỉnh lại, Bạch Tử phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ.
Bên cạnh là một cái bàn bày đầy đủ các loại dụng cụ kỳ lạ cùng vô số chai lọ.
Trên bức tường đối diện giường có một tấm kính lớn.
Bên ngoài tấm kính là một căn phòng tương đối nhỏ hẹp, từ chỗ đó có thể nhìn bao quát vị trí của Bạch Tử.
Khi Hedy cầm ống tiêm tiến lại gần và định lấy máu cho Bạch Tử, Bạch Tử lại bất ngờ giơ tay lên tránh né đối phương.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày cô không hợp tác với Hedy.
Bạch Tử vẫn đang suy nghĩ về chuyện giữa Mạnh Dĩ Lam và Ngô phu nhân, nhưng cô lại vô thức mở miệng, trầm giọng hỏi: “Nếu như... tôi không tiếp nhận điều trị... tôi có thể trụ được bao lâu?”
Hedy cau mày: “Nhiều lắm là một tháng rưỡi.”
Bạch Tử còn chưa kịp hỏi tiếp, Hedy lại bổ sung thêm: “Hơn nữa mỗi ngày cô đều phải uống thuốc, nếu không, trong vòng một tháng, cô sẽ hoàn toàn biến thành dã thú không còn tính người.”
Vẻ mặt Bạch Tử vẫn bình tĩnh, cô lại hỏi: “Nói cách khác... nếu một tháng sau tôi tiếp nhận điều trị, cũng được đúng không?”
Hedy dừng lại, quay người ra hiệu cho hai người kia rời khỏi phòng.
Khi chỉ còn lại cô và Bạch Tử, cô trả lời: “Đúng, nhưng tôi khuyên cô nên điều trị càng sớm càng tốt.”
Bạch Tử mở to mắt, không trả lời.
“Cô muốn trì hoãn à?” Hedy nhướn mày, “Cô đã nói với Dĩ Lam chưa?”
Người nằm trên giường vẫn không trả lời, trông cô ấy có vẻ hơi buồn ngủ.
“Cô chưa nói sao?” Hedy lập tức hiểu ra, “Cô nên biết, Dĩ Lam cũng mong cô tiếp nhận trị liệu càng sớm càng tốt.”
Bạch Tử dịch chuyển ánh mắt, không nhìn Hedy nữa.
“Cô sợ điều trị thất bại sao?” Giọng điệu Hedy trở nên có chút lạnh lùng.
Trước sự ngạc nhiên của Hedy, Bạch Tử chợt cười khẽ một tiếng.
Dường như bị phản ứng như thế chọc giận, Hedy hơi cao giọng: “Dù có trì hoãn như thế nào, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ngày này, cô không thấy làm như vậy là ích kỷ lắm sao?”
Bạch Tử mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm góc phòng, không nói một lời.
“Cô bây giờ tương đương với một con chó dại, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ phát bệnh,“ Hedy không khách khí nói: “Cô không lo cho sức khoẻ của mình, tôi không quan tâm, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn Dĩ Lam rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.”
Cuối cùng, Bạch Tử khẽ nhíu mày.
“Cô còn sống sót cho đến bây giờ đã xem như là may mắn,“ Hedy càng nói càng kích động, “Nếu Dĩ Lam không dùng trăm phương ngàn kế để bảo hộ cô, có lẽ cô đã không thể sống nổi từ lâu rồi.”
Bạch Tử lại quay đầu nhìn Hedy, vẫn không lên tiếng.
“Cậu ấy vì ngày này, đã hy sinh rất nhiều thứ mà cô không thể tưởng tượng được,“ Hedy cười lạnh, “Cô chẳng những không biết, mà còn không quan tâm gì cả, lại còn sợ việc chữa trị sẽ thất bại, muốn trì hoãn chuyện này.”
Mặc dù bị Hedy hiểu lầm, nhưng Bạch Tử vẫn bị câu nói “Cậu ấy vì ngày này, đã hy sinh rất nhiều thứ mà cô không thể tưởng tượng được” của đối phương làm cho hoang mang lần nữa.
Đã thật lâu như thế, Mạnh Dĩ Lam cũng chưa từng nhắc qua với cô, rằng đối phương làm sao tìm được nhiều người và nhiều trang thiết bị như vậy.
Lòng Bạch Tử chợt thắt lại, vô số ký ức ùa về.
Lúc trước, vì để cứu mình thoát khỏi trại giam, Mạnh Dĩ Lam đã liên lạc với người mà cô ấy luôn trốn tránh suốt hơn mười năm, Mạnh Phàm.
Từ đó trở đi, dù người phụ nữ này có cứng rắn và mạnh miệng đến đâu, thì mọi việc cô ấy làm dường như đều xoay quanh Bạch Tử.
Hedy thấy sắc mặt Bạch Tử trở nên buông lỏng, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng: “Cô không cần nghĩ quá nhiều, Dĩ Lam đã sớm biết việc chữa trị có thể thất bại, cậu ấy đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý mất đi cô rồi.”
Bạch Tử nghe vậy, chợt nhớ tới lời Mạnh Dĩ Lam từng nói ở khu vực cấm ——
Tôi sẽ không phụ thuộc vào bất kỳ ai, kể cả em.
“Thay vì kéo dài nỗi đau mà cô đã mang đến cho Dĩ Lam, chi bằng giải quyết dứt khoát,“ Hedy không nể mặt nói thêm, “Thành công chắc chắn là một điều tốt, nhưng nếu thất bại, Dĩ Lam có thể đối mặt với hiện thực sớm hơn, như thế đối với cô hoặc cậu ấy cũng là chuyện tốt.”
Những lời này giống như chiếc búa nặng nề, từng chút rồi lại từng chút gõ vào trái tim Bạch Tử.
“Gần đây cậu ấy thực sự rất bận,“ Hedy đặt ống tiêm lên bàn, “Ngày càng có nhiều chuyện xảy ra giữa Hoành Á và chính phủ, cậu ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực rồi.”
Hedy đi đến bên giường, lạnh lùng nhìn Bạch Tử: “Nếu cô thực sự yêu cậu ấy thì xin hãy nghĩ cho cậu ấy nhiều hơn, thay vì ích kỷ muốn trì hoãn chuyện này để kéo dài sự tra tấn với cậu ấy.”
Nói xong, Hedy quay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Bạch Tử nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, bất động.
Một lúc sau lại có tiếng bước chân.
Cùng lúc đó, hơi thở quen thuộc và nhu hoà cũng thoáng bay đến bên giường.
“Sao thế?” Mạnh Dĩ Lam lo lắng nắm tay Bạch Tử, “Hedy nói em muốn trì hoãn việc trị liệu, là vì cảm thấy không thoải mái ah?”
Bạch Tử nhìn Mạnh Dĩ Lam, hé miệng, nhưng lại không còn gì để nói.
“Nếu thực sự cảm thấy không thoải mái,“ Mạnh Dĩ Lam hôn lên mu bàn tay Bạch Tử, “Vậy thì đợi em cảm thấy khá hơn...”
“Mạnh Dĩ Lam...” Bạch Tử rốt cuộc khẽ gọi một tiếng.
“Hả?” Mạnh Dĩ Lam dứt khoát ngồi lên giường, sau đó nằm xuống, tựa đầu vào bên cạnh mặt Bạch Tử.
Bạch Tử mềm nhũn trước sự gần gũi của Mạnh Dĩ Lam, sau đó nhẹ giọng nói với đối phương: “Tôi ngửi thấy mùi hương ở khu vực cấm kia.”
Mạnh Dĩ Lam lập tức hiểu đối phương đang ám chỉ điều gì, sắc mặt hơi thay đổi, gật gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ cho người đi tìm kiếm cẩn thận khu vực này.”
Nhưng Bạch Tử lại hít sâu một hơi: “Tôi...”
Mạnh Dĩ Lam xích lại gần hơn một chút, dịu dàng nhìn vào mắt phải của Bạch Tử, mới phát hiện mắt bên phải đã đỏ hoe.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Mạnh Dĩ Lam lo lắng nhíu mày.
Điều này không hề bình thường chút nào, bởi vì Bạch Tử không phải là người dễ khóc.
Mặc dù khi không để ý đến vết sẹo quanh mắt trái, cô thật sự trông khá giống một nữ sinh ngây thơ dễ dàng rơi nước mắt.
Trông như mới gần hai mươi, có phần trưởng thành nhưng lại rất non nớt.
Mạnh Dĩ Lam thì ngược lại, đặc biệt là mấy năm nay, cô lạnh đến mức không ai dám đến gần, dường như không gì có thể thực sự chạm đến trái tim cô.
Tuy nhiên, lúc này Mạnh Dĩ Lam mới nhận ra rằng trước mặt Bạch Tử, cô chỉ là một đứa trẻ hay khóc nhè với tuyến lệ phát triển hơn người, nhưng Bạch Tử lại là người cứng lòng, ngay cả khi bụng bị thủng một lỗ mà vẫn có thể giữ im lặng.
Nhưng màu đỏ nhạt trong mắt Bạch Tử dần dần tan đi, cô trầm mặc một lát, rồi nhẹ nhàng nói:
“... Chiều nay không biết vì sao, dì Lam đột nhiên nắm lấy miếng ngọc trên cổ tôi không chịu buông ra.”
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một chút, sau đó nghi hoặc nhìn miếng ngọc màu xanh biếc trên ngực đối phương.
Trong ấn tượng của Mạnh Dĩ Lam, lần đầu tiên cô nhìn thấy miếng ngọc này là cách đây hơn một năm, cũng chính là ngày cô và Bạch Tử chứng kiến mặt trời biến mất.
Hai người đều chưa từng tìm hiểu kỹ vật này, cô chỉ biết đó là một miếng ngọc cầu bình an do mẹ Bạch Tử đưa cho cô ấy.
Mặt sau của miếng ngọc có những hoa văn chạm khắc kỳ lạ, giống hệt với hoa văn vẽ trên những chiếc mặt nạ mà Lão Hắc và đồng bọn hay mang.
Trong lúc Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc, cuối cùng Bạch Tử cũng không nhịn được mà hỏi: “Mạnh Dĩ Lam, Tiểu Ý... cô ấy...”
Dù chỉ nói mấy chữ, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã biết đối phương muốn hỏi gì: “Em có nghe thấy tôi nói chuyện với Ngô phu nhân không?”
Bạch Tử không trả lời, coi như là đồng ý.
Một lát sau, Mạnh Dĩ Lam buông tay Bạch Tử ra, sau đó cau mày ngồi dậy, giọng lạnh lùng hơn: “Đúng vậy, là tôi ép cô ấy rời khỏi thành phố B.”
Thấy Bạch Tử vẫn không lên tiếng, Mạnh Dĩ Lam thở nhẹ ra một hơi, tiếp tục nói: “Tôi đang trả thù cô ấy, nhưng tôi cũng đang cứu cô ấy, nếu lúc đó Du Vu Ý không vội vàng quay lại huyện Bình Hoá và di tản người dân ở đó càng sớm càng tốt, thì cô ấy thực sự sẽ chẳng còn gì cả, em hiểu không?”
Khi nói ra nửa câu sau, vẻ mặt Mạnh Dĩ Lam càng trở nên khó coi hơn, như thể cô đang cố gắng đè nén cảm xúc nôn nóng nào đó trong lòng.
Bạch Tử nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Mạnh Dĩ Lam: “Tôi không có trách chị.”
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, có chút không kịp phản ứng.
Cô cho rằng đối phương nhất định sẽ cãi nhau với cô, hoặc ít nhất sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy.
“Tôi đã sẵn sàng rồi,“ Bạch Tử không nói đến Du Vu Ý nữa, cô mỉm cười: “Bắt đầu đi.”
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam có hơi mờ mịt nắm lấy tay Bạch Tử.
Cô hé miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Hai người im lặng một lúc, sau đó Mạnh Dĩ Lam quay đầu gọi Hedy và những người khác đến.
Sau khi Hedy lấy máu cho Bạch Tử xong, trong lòng Mạnh Dĩ Lam có chút chua xót, cô lại bước tới phía trước, nhẹ nhàng nói với Bạch Tử: “Yên tâm, tôi sẽ không để Du Vu Ý xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhưng Bạch Tử lại nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Dĩ Lam mà không nói một lời, một lúc sau, cô lấy ra cuốn sổ tay nhỏ mà đối phương đã cho cô, rồi nhẹ giọng nói: “Tôi có viết mấy chữ trong đây, nếu buồn chán chị có thể lấy ra đọc nhé.”
Sau khi sững sờ hồi lâu, Mạnh Dĩ Lam mới cầm lấy cuốn sổ nhỏ.
“Mạnh Dĩ Lam,“ Bạch Tử nói tiếp, mắt phải lại đỏ lên: “Khi tỉnh dậy, người đầu tiên tôi muốn nhìn thấy chính là chị.”
Người ngồi cạnh giường mím môi cau mày, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành nắm đấm.
Mấy ngày nay, Mạnh Dĩ Lam luôn cố ý đối diện với Bạch Tử bằng thái độ thoải mái nhất.
Cô không muốn chuyện này trở nên quá bi tình.
Nhưng bây giờ, cũng bởi vì lời nói của Bạch Tử, mà toàn bộ hàng phòng ngự của cô đều bị phá vỡ.
Đôi mắt Mạnh Dĩ Lam đẫm lệ, cô dùng sức siết chặt tay Bạch Tử, cúi xuống hôn lên môi đối phương một lúc rồi mới buông ra: “... Được.”
Hedy đi tới bên kia giường, bắt đầu tiêm thuốc vào người Bạch Tử.
Cây kim xuyên qua mạch máu, cảm giác mệt mỏi bắt đầu lan tràn khắp đại não Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam vuốt ve mặt Bạch Tử, nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói: “Cứ coi như mình ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Bạch Tử dường như không muốn thiếp đi, cô liều mạng mở mắt ra nhìn Mạnh Dĩ Lam, tay cũng nắm chặt lòng bàn tay đối phương.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô vẫn bởi vì không thể ngăn được cơn buồn ngủ mà nhắm mắt lại.
Bàn tay đang nắm chặt tay Mạnh Dĩ Lam cũng dần dần buông lỏng.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Không trễ nữa rồi, tôi thật tuyệt vời.
Canh gà trích lời hôm nay:
Hôm nay không có canh gà.
Nhưng giữa mênh mông biển cả, một mùi hương dịu dàng thân thuộc thoảng qua cánh mũi, khiến cô bỗng chốc chìm vào nỗi nhớ nhung da diết.
Bỗng nhiên như có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào mí mắt trái của Bạch Tử.
Cô khẽ mở mắt, một gương mặt quen thuộc đang ở gần trong gang tấc.
Đối mặt với nhau một lúc, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn Bạch Tử chợt lộ ra ý cười.
Thế nhưng, Bạch Tử có chút bối rối.
Đầu óc cô hỗn loạn, hiển nhiên đang không rõ tình huống lúc này.
Thật ra Mạnh Dĩ Lam đã tỉnh dậy từ nửa tiếng trước rồi.
Sau khi vội vàng tắm rửa thay quần áo, cô lại nằm trên giường ngắm nhìn Bạch Tử vẫn còn đang ngủ say.
Ngoại trừ lúc hôn mê, Mạnh Dĩ Lam rất ít khi nhìn thấy Bạch Tử ngủ ở trạng thái tự nhiên như vậy.
Lúc này, cô đang nằm nghiêng người, đầu hướng về chỗ vừa rồi Mạnh Dĩ Lam nằm ngủ.
Bởi vì đối phương đang ngủ say, nên Mạnh Dĩ Lam có thể thoáng nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Bạch Tử, mềm mềm mại mại như một “con thú nhỏ” đang ngủ.
Gần đây Mạnh Dĩ Lam chưa có thời gian tỉa tóc cho Bạch Tử, hiện tại để ý kỹ mới thấy, từ bao giờ tóc đã dài đến tận thắt lưng, giống như chiếc quạt lông vũ óng ả trải trên gối nằm.
Nhìn khung cảnh yên bình như vậy, Mạnh Dĩ Lam có chút thẫn thờ.
Cứ như thể virus đột biến chưa từng bùng phát, hai người cũng như bao cặp đôi khác, và hôm nay cũng chỉ là một ngày làm việc bình thường trong cuộc sống bận rộn của Mạnh Dĩ Lam, cô cần dậy sớm để đi làm, và cũng rất chờ mong được về nhà cùng Bạch Tử ăn tối.
Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam không khỏi xích lại gần, hôn lên chóp mũi Bạch Tử.
Lúc này, cuối cùng Bạch Tử cũng nhận ra mình đang ngủ trong phòng thí nghiệm trước đó.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc Mạnh Dĩ Lam và Mạnh Phàm gặp nhau qua màn hình chiếu.
Trong ba ngày ấy, Bạch Tử ở dưới tầng hầm, phối hợp với Hedy để chuẩn bị những bước cuối cùng cho đợt điều trị cách ly sắp tới.
Trong khoảng thời gian này, hàng ngày Hedy đều tiêm cho Bạch Tử một loại thuốc có thể ức chế đột biến cơ thể.
Cũng chính vì điều này, mà người trước đây có thể thức suốt 24 tiếng một ngày, giờ lại ngáp liên tục và ước gì mình có thể được ngủ trên giường mãi thôi.
Ví dụ như bây giờ, Bạch Tử vừa mới tỉnh lại, cô vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, chỉ có thể mơ hồ nhớ được đêm qua sau khi tiêm thuốc xong, cô cảm thấy rất buồn ngủ, căn bản không thể chờ nổi Mạnh Dĩ Lam trở về phòng, thế là cô ngã xuống giường một mình ngủ say.
Bạch Tử không quen với cuộc sống như vậy.
Vốn dĩ lúc ngủ phải có Mạnh Dĩ Lam nằm trong lòng, chứ không phải giống với hiện tại, bản thân hệt như một con lợn ham ngủ, như thể toàn bộ tầng hầm có bị dị nhân tấn công cô cũng sẽ không tỉnh dậy.
Bạch Tử không thích như thế này.
Điều này khiến cô cảm thấy mình như một kẻ vô dụng.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa: “Dĩ Lam, xe đến rồi.”
Đó là Hedy.
Mấy ngày này, hoàn toàn trái ngược với Bạch Tử suốt ngày buồn ngủ, Mạnh Dĩ Lam lại vô cùng bận rộn.
Chẳng biết có phải do Mạnh Nguyệt đứng đằng sau giở trò quỷ hay không, nhưng gần đây, những chuyện liên quan đến phòng thí nghiệm đều rất lộn xộn.
Một số cấp dưới của Mạnh Dĩ Lam đã bị phân công đi nơi khác làm việc, mà tạm thời cũng không tìm được người thay thế Luyện Tích, trong thời gian ngắn này, hầu như mọi công việc đều đổ lên đầu Mạnh Dĩ Lam.
Trừ cái đó ra, việc của chính phủ bên kia cũng ngày càng trở nên phức tạp, đặc biệt là gần đây, sau khi bắt giữ thành công một nhóm dị nhân, các quan chức cấp cao của chính quyền thành phố B và tập đoàn Hoành Á đều rất vui mừng, họ cũng bắt đầu tích cực chuẩn bị cho việc mở rộng cơ sở thực nghiệm.
Vì thế mà Mạnh Dĩ Lam và Hedy bận rộn đến tối mày tối mặt.
Trong ba ngày liên tiếp, Mạnh Nguyệt đều rất “chu đáo”, bà ấy lấy cớ “thành phố B ngày càng không an toàn” nên đã sắp xếp người đưa Mạnh Dĩ Lam và Hedy đến chính phủ làm việc, sau đó buổi chiều lại đón Mạnh Dĩ Lam đến phòng thí nghiệm của Hoành Á bận rộn đến tận đêm khuya, cuối cùng là đưa cô trở về bờ sông nghỉ ngơi.
Nói cách khác, chỉ cần rời khỏi con tàu kia, mọi nhất cử nhất động của Mạnh Dĩ Lam đều sẽ bị Mạnh Nguyệt giám sát.
Vào mỗi buổi sáng, Hedy đều sẽ gõ cửa đúng giờ và gọi Mạnh Dĩ Lam cùng nhau rời đi, giống như bây giờ vậy.
Mọi người trên tàu và dưới tầng hầm đều biết mối quan hệ giữa Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử, đương nhiên cũng biết chuyện hai người chung giường chung gối với nhau.
Nhưng Bạch Tử có thể cảm nhận rõ ràng, mỗi lần Hedy đến gọi Mạnh Dĩ Lam, đối phương đều sẽ cố tình phớt lờ mình.
Thật ra không chỉ vào mỗi buổi sáng, mà mỗi tối khi Hedy tiêm thuốc cho Bạch Tử hoặc kiểm tra cơ thể cho cô, thái độ của Hedy cũng đều rất thờ ơ.
Thay vì nói đối phương và Bạch Tử giống như bác sĩ và bệnh nhân, chi bằng nói mối quan hệ giữa họ là thợ sửa chữa và máy móc.
Thái độ này giống hệt như những gì Hedy từng nói khi họ lên tàu trở về thành phố B.
Đối với cô mà nói, Bạch Tử chỉ là một vật thí nghiệm.
Cách cư xử lãnh đạm ấy cũng không làm Bạch Tử cảm thấy khó chịu.
Ngược lại, cô còn thích kiểu quan hệ nhạt nhẽo như nước này.
Không chỉ vì hiện tại Bạch Tử đang quá mệt mỏi để giao tiếp, mà quan trọng hơn là, cho đến bây giờ cô vẫn luôn có thái độ thù địch không thể giải thích được với Hedy.
Tuy nhiên về mặt tâm lý, cô đã không còn ghen linh tinh với mối quan hệ giữa Hedy và Mạnh Dĩ Lam nữa.
Nhìn hai người vừa cùng nhau rời khỏi tầng hầm vừa trò chuyện về công việc, Bạch Tử suốt ngày bị nhốt dưới tầng hầm ngoại trừ cảm thấy đầy bất lực, cùng lắm chỉ có thêm chút lạc lõng mà thôi.
“Đến ngay.” Mạnh Dĩ Lam đáp lại Hedy, rồi nhanh chóng đứng dậy mặc áo khoác vào.
Sau đó, cô lại cúi xuống bên cạnh Bạch Tử vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thì thầm vào tai cô: “Đêm nay em phải bắt đầu cách ly điều trị, đừng quên uống thuốc nhé, có biết không?”
Bạch Tử nghe xong, cuối cùng cũng có phản ứng.
Ngày hôm ấy khi ở trên xe, Bạch Tử cũng không nói cho cô ấy biết mình dự định hoãn trị liệu lại.
Mấy ngày qua, cô thật vất vả mới tìm ra được một số “lý do chính đáng” để hoãn việc điều trị, tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam lại đi sớm về muộn, trong khi Bạch Tử lại vì tiêm thuốc và uống thuốc mà mệt mỏi uể oải suốt ngày, hai người căn bản không có cơ hội ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Vào đêm nay, Bạch Tử sẽ chính thức được cách ly điều trị.
Theo Hedy, cô sẽ hôn mê trong khoảng một tháng.
Sau khi biết được, Bạch Tử càng muốn trì hoãn lại việc điều trị không lường trước kết quả này.
Đừng nói là ba mươi ngày, trước đó chỉ ngủ mười bốn ngày thôi, cũng khiến Bạch Tử có cảm giác như mấy đời trôi qua.
Thành phố B hiện đang hỗn loạn vô cùng, chỉ sau ba ngày mọi thứ liền thay đổi khó lường.
Cô không dám tưởng tượng Mạnh Dĩ Lam sẽ gặp phải nguy hiểm gì, nếu trong ba mươi ngày này đột nhiên xảy ra chuyện.
Mà mình thì lại chỉ có thể nằm ngây ngốc trên giường, không thể làm gì được.
Hiện tại, mặc dù Bạch Tử vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng cô vẫn muốn nhân cơ hội hiếm có này cùng người trước mặt nói chuyện một lát: “Mạnh Dĩ Lam, tôi muốn...”
Hedy ngoài cửa ngắt lời Bạch Tử: “Dĩ Lam, tôi mượn laptop của cậu một lát được không? Hình như máy của tôi hỏng rồi.”
“Được, không thành vấn đề,“ Mạnh Dĩ Lam nói, sau đó lại nhìn Bạch Tử, “Em muốn nói gì?”
Vẻ mặt Bạch Tử bất đắc dĩ, ý thức được hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện:
“... Chờ chị trở về rồi hẵng nói.”
Mắt bên phải vẫn còn ngơ ngác như chưa tỉnh ngủ, biểu cảm ngây thơ vô số tội này của cô khiến trái tim Mạnh Dĩ Lam như tan chảy.
Bất chấp thời gian gấp gáp, Mạnh Dĩ Lam cúi người đặt môi lên miệng Bạch Tử, lại liếm thêm vài cái, muốn làm nụ hôn này thêm sâu hơn.
Bạch Tử lại ngại ngùng mình còn chưa rửa mặt sạch sẽ, liền quay đầu né tránh.
Hành động khước từ này khiến Mạnh Dĩ Lam lập tức cau mày, sau đó cô đưa tay trực tiếp xoay mặt Bạch Tử lại, dùng lưỡi cạy mở hai cánh môi mềm.
Sau khi bá đạo triền miên qua đi, Mạnh Dĩ Lam mới lui về sau, khẽ thở hổn hển, nhỏ giọng nói: “Tối nay tôi sẽ về sớm một chút, đến lúc đó cùng em vào phòng cách ly, em đừng lo lắng nhé.”
Không đợi Bạch Tử trả lời, Mạnh Dĩ Lam đã nhẹ nhàng nói: “Chờ em tỉnh lại, tôi sẽ đưa em...” Cô đột nhiên dừng lại một chút, sau đó tiếp tục, “...và cả Lam Nhân nữa, chúng ta cùng nhau rời khỏi thành phố B, tôi đều đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Bạch Tử nằm trên giường nghe xong, liền sững sờ.
Cô nhìn vào mắt đối phương, không biết nên đáp lại như thế nào.
Mạnh Dĩ Lam bây giờ, rõ ràng đang rất khác với Mạnh Dĩ Lam đầy bối rối và run rẩy trên xe ngày hôm ấy.
Mặc dù lúc đó Mạnh Dĩ Lam đã nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng Bạch Tử vẫn có thể cảm nhận được, trong lòng đối phương dường như có một cảm xúc nào đó đang lặng lẽ ươm mầm.
Hiện tại, Bạch Tử có thể thấy được một sự khao khát chưa từng có trong mắt Mạnh Dĩ Lam.
Trước đây, mỗi lúc Mạnh Dĩ Lam vui vẻ, cô rất hiếm khi thể hiện cảm xúc của mình, mỗi lần như thế đôi mắt của cô thường hiện lên vẻ kiên định và ít khi dao động, thay vì tràn đầy niềm vui và mong đợi như bây giờ.
Nhưng dù sao đó cũng là nỗi khao khát, nên trong mắt đối phương vẫn còn có chút không chắc chắn.
Có thể hình dung rằng Mạnh Dĩ Lam cũng giống như Bạch Tử, cũng hơi bối rối không biết liệu phương pháp điều trị này có thành công hay không.
Mà đối với tương lai, Bạch Tử thật sự không thể nào lạc quan được.
Đặc biệt là sau khi cùng Mạnh Dĩ Lam vào khu vực cấm, nhìn thấy nhện trắng và trái cây màu xám bị thối mọc trong các tòa nhà cao tầng, đồng thời còn chứng kiến Mạnh Dĩ Lam bị phản ứng sinh lý nghiêm trọng sau khi hít phải mùi trái cây.
Tất cả những điều này, dường như biểu thị cho một thảm họa lớn hơn đang chờ đợi ở phía trước.
Ngoại trừ chuyện đó, Bạch Tử còn nhớ rõ khi cô nằm trong ống thông gió, đã nghe thấy Mạnh Phàm nói câu “Thời cơ vẫn chưa đến“.
Mạnh Phàm tựa như đang chờ cơ hội, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn giữ im lặng về chuyện này, đến hiện tại mới công bố: “Tôi đều đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Bạch Tử không biết Mạnh Dĩ Lam đã giấu diếm mình và chuẩn bị xong cái gì.
Cũng giống như trước khi bị Bạch Tang bắt cóc, Mạnh Dĩ Lam cũng đã có rất nhiều “chuẩn bị“.
Sau khi nghe Mạnh Dĩ Lam nói rằng sẽ đưa mình và Lam Nhân rời khỏi thành phố B, Bạch Tử càng tin chắc, rằng chính vì niềm khao khát về một tương lai phía trước, nên Mạnh Dĩ Lam mới có nhiều sức lực để “chuẩn bị” như vậy.
Thế nên Bạch Tử không nỡ phá vỡ ước mong của Mạnh Dĩ Lam, đồng thời cũng không dám tiết lộ dự định hoãn việc điều trị của mình lại.
“Bạch Tử?” Thấy Bạch Tử hồi lâu không lên tiếng, Mạnh Dĩ Lam hơi nghi ngờ hô nhỏ.
Bạch Tử rốt cuộc phản ứng lại, cô vô thức mỉm cười, sau đó dừng lại một chút, nhẹ giọng nói:
“... Đi đường cẩn thận nha.”
Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam dịu đi:
“Chờ tôi trở về.”
Nói xong, cô cúi người hôn lên khóe miệng Bạch Tử, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Ngoài cửa, có thể nghe thấy Hedy và Mạnh Dĩ Lam đang thảo luận công việc, cùng với tiếng bước chân dần dần xa mất.
Trong phòng, Bạch Tử nằm bất động trên giường, nhắm hai mắt lại.
Cô ép bản thân không được suy nghĩ quá nhiều, nhất là khi cơ thể đang trong tình trạng mệt mỏi như vậy.
Nằm ở đó một lúc, chờ sau khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, Bạch Tử cũng đứng dậy và rời khỏi phòng - đi cho Mao Mao ăn.
Đứa nhóc đầy lông ấy đang chơi với một chuỗi hạt kỳ lạ, thỉnh thoảng còn khoe khoang lắc lư trước mặt Bạch Tử.
Bạch Tử chưa nhìn thấy vật đó bao giờ, thế là cầm lòng không được hỏi Mạnh Dĩ Lam.
Đối phương lắc đầu, cô ấy nói bản thân cũng không biết đó là cái gì, nhưng vẻ mặt lại có hơi lảng tránh.
Mặc dù Bạch Tử rất tò mò, nhưng cô cũng không dư thừa tinh lực để tìm hiểu đến cùng.
Sau khi cho Mao Mao ăn xong, Bạch Tử làm theo lời dặn của Mạnh Dĩ Lam, ngoan ngoãn uống thuốc.
Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, cảm giác mệt mỏi lập tức kéo đến, cô lại lần nữa trở về phòng trong trạng thái mơ màng.
Để tránh bản thân hoàn toàn trở thành một kẻ “vô dụng”, Bạch Tử đã lấy đống tài liệu mà cô mang về trong lúc giải cứu Lam Nhân ra.
Mạnh Dĩ Lam từng nói rằng cô không muốn người khác nhìn thấy tài liệu này, kể cả Ngô phu nhân.
Thế là, mấy ngày nay Bạch Tử nhân lúc mình vẫn còn tỉnh táo, cố gắng phân loại và sắp xếp những tài liệu ấy, có thể coi như là chia sẻ trước một số công việc cùng Mạnh Dĩ Lam.
Tuy nhiên, cô lại hoàn toàn không tìm được thông tin nào hữu ích từ đống tài liệu này.
Trong đó có rất nhiều nội dung giống hệt với thông tin liên quan đến “Trời tối kỷ” mà Mạnh Dĩ Lam đề cập, Bạch Tử cũng không có hứng thú đọc sách cho lắm, lại thêm mấy ngày nay đầu óc choáng váng và mơ hồ, cô căn bản không thể nào tập trung đọc được một lượng thông tin lớn như vậy.
Giống như bây giờ, cô mới đọc được chưa đầy mười trang giấy đã buồn ngủ mất rồi.
Lúc đầu, có Mao Mao ngồi trên sàn nghịch chuỗi hạt châu, tiếng gõ gõ đập đập mạnh khiến Bạch Tử gần như lấy lại chút tinh thần.
Nhưng ngay sau đó, không biết Mao Mao đã chạy đi đâu chơi, Bạch Tử càng lúc càng buồn ngủ, chẳng biết từ bao giờ ngã xuống giường rồi lại chìm vào giấc mộng.
Không biết ngủ được bao lâu thì đột nhiên có một tiếng *bang* lớn vang vọng.
Bạch Tử lập tức bừng tỉnh, cô từ trên giường chống nửa người ngồi dậy, ngơ ngác một hồi lâu, cuối cùng mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Âm thanh kia dường như phát ra từ căn phòng bên cạnh, đó là nơi Lam Nhân vừa được đưa về sống.
Lam Nhân tỉnh lại vào ngày đầu tiên bà được chuyển đến tầng hầm, nhưng tình trạng của bà còn tệ hơn cả Bạch Tử, suốt ngày thần trí mơ hồ nằm ở trên giường, miệng luôn lẩm bẩm nói mê sảng, không nhận ra bất cứ ai.
Dù Ngô phu nhân có gọi thì bà cũng không trả lời.
Dưới sự thăm hỏi cẩn thận của Mạnh Dĩ Lam, Ngô phu nhân nói cách đây nửa năm khi gặp Lam Nhân, tình trạng của Lam Nhân vẫn còn bình thường.
Về phần sáu tháng gần đây xảy ra chuyện gì, chỉ có Du Vu Ý biết.
Mặc dù vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn không vội đi tìm Du Vu Ý, dường như cô có kế hoạch khác.
Bạch Tử đứng dậy đi đến hành lang, cô thử gõ cửa phòng bên cạnh, đợi một lúc sau mới vặn khoá cửa bước vào.
Trong phòng chỉ có duy nhất một mình Lam Nhân, còn Ngô phu nhân thì không biết đã đi nơi nào.
Lam Nhân đang nằm trên giường, bà vươn tay về phía chiếc tủ bên cạnh, như đang muốn lấy thứ gì đó.
Tuy nhiên chiếc tủ ấy lại trống rỗng, không có gì cả.
Bạch Tử nghi hoặc đến gần giường, nhìn thấy bình giữ nhiệt đã rơi xuống đất.
Dù có người khác đang xuất hiện, thì Lam Nhân vẫn không có phản ứng gì, bà vẫn duỗi tay ra và nhìn chằm chằm vào chiếc tủ bên cạnh.
Bạch Tử cầm bình giữ nhiệt đưa cho Lam Nhân.
Cuối cùng Lam Nhân cũng bỏ tay xuống, nhưng bà cũng không nhận lấy bình giữ nhiệt, thay vào đó là ngơ ngác nhìn Bạch Tử.
Một lúc sau, Bạch Tử nhẹ giọng ngập ngừng hỏi: “Dì... muốn uống nước hả?”
Lam Nhân không trả lời.
Bạch Tử nhíu nhíu mày, đặt bình nước lên tủ, sau đó đỡ Lam Nhân từ trên giường ngồi dậy.
Sau đó, cô mở nắp bình giữ nhiệt, dùng muỗng múc một ít nước rồi đưa vào miệng đối phương.
Xem ra Bạch Tử đã đoán đúng, mặc dù Lam Nhân vẫn không nói chuyện, nhưng bà hơi hé miệng uống nước.
Bạch Tử vui mừng trong lòng, cô lại múc thêm mấy muỗng nước, rồi từng chút một đút cho đối phương.
Trước đó, Bạch Tử chưa bao giờ “hòa thuận” như vậy với Lam Nhân khi bà thức, bà luôn tự lẩm bẩm mấy câu khó hiểu và cũng chưa bao giờ nhìn vào mắt ai.
Nhưng bầu không khí ôn hoà này chẳng kéo dài được bao lâu, khi nước gần hết, Lam Nhân đột nhiên run lên, sau đó vươn tay tóm lấy cổ Bạch Tử.
Phản xạ của Bạch Tử bây giờ chậm chạp hơn rất nhiều, mà thực ra cô cũng không hề tránh né động tác của Lam Nhân, mà là tuỳ ý để bà nắm lấy miếng ngọc cô đang đeo trên cổ.
Lam Nhân nhìn chằm chằm vào miếng ngọc, bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó làm người ta không hiểu được.
Lúc này, cửa mở.
Ngô phu nhân nhanh chóng bước đến bên giường, nhìn thấy miếng ngọc trong tay Lam Nhân, bà hơi giật mình, sau đó thở dài.
Bạch Tử vô cùng bối rối trước tiếng thở dài của Ngô phu nhân, nhưng cô còn chưa kịp hỏi câu nào thì đối phương đã mạnh mẽ kéo tay Lam Nhân ra.
Lam Nhân có vẻ hơi kích động, bà chỉ vào miếng ngọc, rồi ấp úng nói điều gì đó với Ngô phu nhân.
Bạch Tử lúng túng, không thể nào hiểu được tình huống lúc này.
Ngô phu nhân vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Lam Nhân, vừa nói với Bạch Tử: “Cháu ra ngoài trước đi.”
Do dự một lát, Bạch Tử bất đắc dĩ xoay người rời khỏi phòng.
Một mình đứng trong hành lang tối tăm, cô có chút chẳng biết nên làm thế nào.
Với tình trạng thể chất hiện tại của Bạch Tử, có vẻ như cô không thể giúp được gì.
Cô nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ Mạnh Dĩ Lam và Hedy quay trở lại tàu.
Từ sáng thức dậy đến giờ, Bạch Tử vẫn chưa làm được gì, nhưng lại một ngày nữa sắp trôi qua.
Cảm giác buồn ngủ khiến Bạch Tử hơi chán nản, nhất là khi sắp phải nằm bất tỉnh ba mươi ngày, cô càng cảm thấy thêm phiền muộn.
Bạch Tử không muốn tiêm hay uống thuốc nữa, càng không muốn mình nằm trên giường hôn mê suốt một tháng, không biết còn sống hay đã chết.
Cô muốn thoát khỏi trạng thái “vô dụng” này, nhưng lại chẳng biết làm thế nào để nói cho Mạnh Dĩ Lam hiểu tâm trạng của mình, cô không nỡ phá tan ước muốn về sau của Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này, Bạch Tử muốn lên tàu hoặc ra bờ sông chạy vài vòng để dời đi sự chú ý của mình.
Nhưng mà cách đây ba ngày, Mạnh Dĩ Lam đã dặn Bạch Tử không được rời khỏi tầng hầm trước khi điều trị xong.
Nguyên nhân là vì cô lo lắng Mạnh Nguyệt đang theo dõi bên bờ sông, sợ Bạch Tử sẽ bị phát hiện.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử chỉ có thể chịu đựng tâm tình chán nản, trở về phòng của mình, lại lần nữa yếu ớt nằm xuống giường.
Chẳng bao lâu sau, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cũng không lâu lắm, Bạch Tử bị đánh thức bởi một mùi hương khá quen thuộc - mùi hương nồng nặc của trái cây thối màu xám từng xuất hiện ở khu vực cấm trước đó.
Tuy rằng đầu óc Bạch Tử vẫn còn hơi hỗn độn, nhưng mùi hương kia vẫn như cũ, vẫn khơi dậy sự cảnh giác cao độ trong cô.
Bạch Tử lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, lần theo mùi hương tìm kiếm.
Tuy nhiên, sau khi đi vòng quanh toàn bộ tầng hầm vài lần, cô vẫn không tìm được nơi phát ra mùi hương đó.
Nhưng Bạch Tử khẳng định, mùi hương kia chắc chắn đến từ đâu đó gần đây.
Càng nghĩ càng thấy không yên lòng, Bạch Tử lập tức chạy về phía miệng hầm.
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, cô quyết định phớt lờ lời dặn của Mạnh Dĩ Lam, một mình đi đến khu vực lân cận để tìm ra nguồn gốc mùi hương này.
Nhưng khi cô đang định chạy đến miệng hầm thì nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Mạnh Dĩ Lam và Ngô phu nhân.
Có vẻ như hai người đang đứng ở đâu đó trên tàu, tiếng nói chuyện rất nhỏ, nhưng Bạch Tử vẫn có thể miễn cưỡng nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
“Dĩ Lam,“ Ngô phu nhân lên tiếng trước, “Tiểu Ý muốn gặp Bạch Tử.”
Bạch Tử lập tức ngừng động tác chuẩn bị leo lên, sững sờ tại chỗ.
“Tối nay em ấy sẽ được cách ly điều trị,“ giọng của Mạnh Dĩ Lam vang lên, “Một tháng nữa cô ấy hẵng đến.”
Ngô phu nhân ngập ngừng nói: “Cháu... quá tàn nhẫn.”
Mạnh Dĩ Lam không trả lời.
“Huyện Bình Hoá là quê hương của Tiểu Ý và Tiểu Tâm,“ Ngô phu nhân thở dài, “Tụi nó lớn lên ở đó, tại sao cháu lại...”
“Ngô phu nhân,“ giọng nói của Mạnh Dĩ Lam lạnh lùng đến mức Bạch Tử cảm thấy có chút lạ lẫm, “Hoành Á đã liệt kê nơi đó làm địa điểm thí nghiệm, đây không phải là chuyện một mình tôi có thể quyết định.”
“Nhưng việc này là do cháu chịu trách nhiệm đúng không? Cháu lợi dụng chuyện này ép Tiểu Ý rời khỏi thành phố B, hiện tại còn nhốt Bạch Tử ở tầng hầm, cố ý không cho hai đứa nó gặp nhau, chuyện này...”
“Ngô phu nhân, trước khi bà muốn nhận lời giải thích thay cho cô ấy, tôi cũng có chuyện nhất định phải nói cho bà biết,“ Mạnh Dĩ Lam có vẻ hơi tức giận, giọng điệu càng trầm hơn, “Lúc trước cô ấy dám mang người của tôi đi, lẽ ra nên lường trước mình sẽ phải trả giá đắt.”
Ngô phu nhân im lặng một lúc, lại nói: “Ít nhất trước đêm nay hãy để nó gặp Bạch Tử...”
Mạnh Dĩ Lam có chút vô lễ ngắt lời đối phương: “Không thể nào.”
Giọng nói của hai người dần dần nhỏ đi, cho đến khi không còn nghe thấy được nữa, Bạch Tử vẫn đứng bất động.
Cô cứ nghĩ về cuộc trò chuyện giữa Mạnh Dĩ Lam và Ngô phu nhân, thậm chí quên mất mình đứng đây để làm gì.
Bạch Tử càng suy nghĩ, đầu óc càng thêm mỏi mệt và hỗn loạn.
Cô đứng sững sờ một lúc lâu, cho đến khi Hedy xuống hầm và đi đến chỗ cô, Bạch Tử vẫn còn tỏ ra ngơ ngác.
Hình như Hedy đã nói gì đó với cô, nhưng Bạch Tử hoàn toàn không hiểu được, cô chỉ có thể đại khái đoán rằng đối phương bảo mình đi theo đối phương đến phòng thí nghiệm cách ly.
Trong cơn mông lung, Bạch Tử có thể cảm nhận được Hedy và hai nghiên cứu viên khác do Mạnh Dĩ Lam tìm đến, đang đi tới đi lui bên cạnh mình.
Lúc tỉnh lại, Bạch Tử phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ.
Bên cạnh là một cái bàn bày đầy đủ các loại dụng cụ kỳ lạ cùng vô số chai lọ.
Trên bức tường đối diện giường có một tấm kính lớn.
Bên ngoài tấm kính là một căn phòng tương đối nhỏ hẹp, từ chỗ đó có thể nhìn bao quát vị trí của Bạch Tử.
Khi Hedy cầm ống tiêm tiến lại gần và định lấy máu cho Bạch Tử, Bạch Tử lại bất ngờ giơ tay lên tránh né đối phương.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày cô không hợp tác với Hedy.
Bạch Tử vẫn đang suy nghĩ về chuyện giữa Mạnh Dĩ Lam và Ngô phu nhân, nhưng cô lại vô thức mở miệng, trầm giọng hỏi: “Nếu như... tôi không tiếp nhận điều trị... tôi có thể trụ được bao lâu?”
Hedy cau mày: “Nhiều lắm là một tháng rưỡi.”
Bạch Tử còn chưa kịp hỏi tiếp, Hedy lại bổ sung thêm: “Hơn nữa mỗi ngày cô đều phải uống thuốc, nếu không, trong vòng một tháng, cô sẽ hoàn toàn biến thành dã thú không còn tính người.”
Vẻ mặt Bạch Tử vẫn bình tĩnh, cô lại hỏi: “Nói cách khác... nếu một tháng sau tôi tiếp nhận điều trị, cũng được đúng không?”
Hedy dừng lại, quay người ra hiệu cho hai người kia rời khỏi phòng.
Khi chỉ còn lại cô và Bạch Tử, cô trả lời: “Đúng, nhưng tôi khuyên cô nên điều trị càng sớm càng tốt.”
Bạch Tử mở to mắt, không trả lời.
“Cô muốn trì hoãn à?” Hedy nhướn mày, “Cô đã nói với Dĩ Lam chưa?”
Người nằm trên giường vẫn không trả lời, trông cô ấy có vẻ hơi buồn ngủ.
“Cô chưa nói sao?” Hedy lập tức hiểu ra, “Cô nên biết, Dĩ Lam cũng mong cô tiếp nhận trị liệu càng sớm càng tốt.”
Bạch Tử dịch chuyển ánh mắt, không nhìn Hedy nữa.
“Cô sợ điều trị thất bại sao?” Giọng điệu Hedy trở nên có chút lạnh lùng.
Trước sự ngạc nhiên của Hedy, Bạch Tử chợt cười khẽ một tiếng.
Dường như bị phản ứng như thế chọc giận, Hedy hơi cao giọng: “Dù có trì hoãn như thế nào, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ngày này, cô không thấy làm như vậy là ích kỷ lắm sao?”
Bạch Tử mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm góc phòng, không nói một lời.
“Cô bây giờ tương đương với một con chó dại, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ phát bệnh,“ Hedy không khách khí nói: “Cô không lo cho sức khoẻ của mình, tôi không quan tâm, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn Dĩ Lam rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.”
Cuối cùng, Bạch Tử khẽ nhíu mày.
“Cô còn sống sót cho đến bây giờ đã xem như là may mắn,“ Hedy càng nói càng kích động, “Nếu Dĩ Lam không dùng trăm phương ngàn kế để bảo hộ cô, có lẽ cô đã không thể sống nổi từ lâu rồi.”
Bạch Tử lại quay đầu nhìn Hedy, vẫn không lên tiếng.
“Cậu ấy vì ngày này, đã hy sinh rất nhiều thứ mà cô không thể tưởng tượng được,“ Hedy cười lạnh, “Cô chẳng những không biết, mà còn không quan tâm gì cả, lại còn sợ việc chữa trị sẽ thất bại, muốn trì hoãn chuyện này.”
Mặc dù bị Hedy hiểu lầm, nhưng Bạch Tử vẫn bị câu nói “Cậu ấy vì ngày này, đã hy sinh rất nhiều thứ mà cô không thể tưởng tượng được” của đối phương làm cho hoang mang lần nữa.
Đã thật lâu như thế, Mạnh Dĩ Lam cũng chưa từng nhắc qua với cô, rằng đối phương làm sao tìm được nhiều người và nhiều trang thiết bị như vậy.
Lòng Bạch Tử chợt thắt lại, vô số ký ức ùa về.
Lúc trước, vì để cứu mình thoát khỏi trại giam, Mạnh Dĩ Lam đã liên lạc với người mà cô ấy luôn trốn tránh suốt hơn mười năm, Mạnh Phàm.
Từ đó trở đi, dù người phụ nữ này có cứng rắn và mạnh miệng đến đâu, thì mọi việc cô ấy làm dường như đều xoay quanh Bạch Tử.
Hedy thấy sắc mặt Bạch Tử trở nên buông lỏng, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng: “Cô không cần nghĩ quá nhiều, Dĩ Lam đã sớm biết việc chữa trị có thể thất bại, cậu ấy đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý mất đi cô rồi.”
Bạch Tử nghe vậy, chợt nhớ tới lời Mạnh Dĩ Lam từng nói ở khu vực cấm ——
Tôi sẽ không phụ thuộc vào bất kỳ ai, kể cả em.
“Thay vì kéo dài nỗi đau mà cô đã mang đến cho Dĩ Lam, chi bằng giải quyết dứt khoát,“ Hedy không nể mặt nói thêm, “Thành công chắc chắn là một điều tốt, nhưng nếu thất bại, Dĩ Lam có thể đối mặt với hiện thực sớm hơn, như thế đối với cô hoặc cậu ấy cũng là chuyện tốt.”
Những lời này giống như chiếc búa nặng nề, từng chút rồi lại từng chút gõ vào trái tim Bạch Tử.
“Gần đây cậu ấy thực sự rất bận,“ Hedy đặt ống tiêm lên bàn, “Ngày càng có nhiều chuyện xảy ra giữa Hoành Á và chính phủ, cậu ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực rồi.”
Hedy đi đến bên giường, lạnh lùng nhìn Bạch Tử: “Nếu cô thực sự yêu cậu ấy thì xin hãy nghĩ cho cậu ấy nhiều hơn, thay vì ích kỷ muốn trì hoãn chuyện này để kéo dài sự tra tấn với cậu ấy.”
Nói xong, Hedy quay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Bạch Tử nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, bất động.
Một lúc sau lại có tiếng bước chân.
Cùng lúc đó, hơi thở quen thuộc và nhu hoà cũng thoáng bay đến bên giường.
“Sao thế?” Mạnh Dĩ Lam lo lắng nắm tay Bạch Tử, “Hedy nói em muốn trì hoãn việc trị liệu, là vì cảm thấy không thoải mái ah?”
Bạch Tử nhìn Mạnh Dĩ Lam, hé miệng, nhưng lại không còn gì để nói.
“Nếu thực sự cảm thấy không thoải mái,“ Mạnh Dĩ Lam hôn lên mu bàn tay Bạch Tử, “Vậy thì đợi em cảm thấy khá hơn...”
“Mạnh Dĩ Lam...” Bạch Tử rốt cuộc khẽ gọi một tiếng.
“Hả?” Mạnh Dĩ Lam dứt khoát ngồi lên giường, sau đó nằm xuống, tựa đầu vào bên cạnh mặt Bạch Tử.
Bạch Tử mềm nhũn trước sự gần gũi của Mạnh Dĩ Lam, sau đó nhẹ giọng nói với đối phương: “Tôi ngửi thấy mùi hương ở khu vực cấm kia.”
Mạnh Dĩ Lam lập tức hiểu đối phương đang ám chỉ điều gì, sắc mặt hơi thay đổi, gật gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ cho người đi tìm kiếm cẩn thận khu vực này.”
Nhưng Bạch Tử lại hít sâu một hơi: “Tôi...”
Mạnh Dĩ Lam xích lại gần hơn một chút, dịu dàng nhìn vào mắt phải của Bạch Tử, mới phát hiện mắt bên phải đã đỏ hoe.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Mạnh Dĩ Lam lo lắng nhíu mày.
Điều này không hề bình thường chút nào, bởi vì Bạch Tử không phải là người dễ khóc.
Mặc dù khi không để ý đến vết sẹo quanh mắt trái, cô thật sự trông khá giống một nữ sinh ngây thơ dễ dàng rơi nước mắt.
Trông như mới gần hai mươi, có phần trưởng thành nhưng lại rất non nớt.
Mạnh Dĩ Lam thì ngược lại, đặc biệt là mấy năm nay, cô lạnh đến mức không ai dám đến gần, dường như không gì có thể thực sự chạm đến trái tim cô.
Tuy nhiên, lúc này Mạnh Dĩ Lam mới nhận ra rằng trước mặt Bạch Tử, cô chỉ là một đứa trẻ hay khóc nhè với tuyến lệ phát triển hơn người, nhưng Bạch Tử lại là người cứng lòng, ngay cả khi bụng bị thủng một lỗ mà vẫn có thể giữ im lặng.
Nhưng màu đỏ nhạt trong mắt Bạch Tử dần dần tan đi, cô trầm mặc một lát, rồi nhẹ nhàng nói:
“... Chiều nay không biết vì sao, dì Lam đột nhiên nắm lấy miếng ngọc trên cổ tôi không chịu buông ra.”
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một chút, sau đó nghi hoặc nhìn miếng ngọc màu xanh biếc trên ngực đối phương.
Trong ấn tượng của Mạnh Dĩ Lam, lần đầu tiên cô nhìn thấy miếng ngọc này là cách đây hơn một năm, cũng chính là ngày cô và Bạch Tử chứng kiến mặt trời biến mất.
Hai người đều chưa từng tìm hiểu kỹ vật này, cô chỉ biết đó là một miếng ngọc cầu bình an do mẹ Bạch Tử đưa cho cô ấy.
Mặt sau của miếng ngọc có những hoa văn chạm khắc kỳ lạ, giống hệt với hoa văn vẽ trên những chiếc mặt nạ mà Lão Hắc và đồng bọn hay mang.
Trong lúc Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc, cuối cùng Bạch Tử cũng không nhịn được mà hỏi: “Mạnh Dĩ Lam, Tiểu Ý... cô ấy...”
Dù chỉ nói mấy chữ, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã biết đối phương muốn hỏi gì: “Em có nghe thấy tôi nói chuyện với Ngô phu nhân không?”
Bạch Tử không trả lời, coi như là đồng ý.
Một lát sau, Mạnh Dĩ Lam buông tay Bạch Tử ra, sau đó cau mày ngồi dậy, giọng lạnh lùng hơn: “Đúng vậy, là tôi ép cô ấy rời khỏi thành phố B.”
Thấy Bạch Tử vẫn không lên tiếng, Mạnh Dĩ Lam thở nhẹ ra một hơi, tiếp tục nói: “Tôi đang trả thù cô ấy, nhưng tôi cũng đang cứu cô ấy, nếu lúc đó Du Vu Ý không vội vàng quay lại huyện Bình Hoá và di tản người dân ở đó càng sớm càng tốt, thì cô ấy thực sự sẽ chẳng còn gì cả, em hiểu không?”
Khi nói ra nửa câu sau, vẻ mặt Mạnh Dĩ Lam càng trở nên khó coi hơn, như thể cô đang cố gắng đè nén cảm xúc nôn nóng nào đó trong lòng.
Bạch Tử nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Mạnh Dĩ Lam: “Tôi không có trách chị.”
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, có chút không kịp phản ứng.
Cô cho rằng đối phương nhất định sẽ cãi nhau với cô, hoặc ít nhất sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy.
“Tôi đã sẵn sàng rồi,“ Bạch Tử không nói đến Du Vu Ý nữa, cô mỉm cười: “Bắt đầu đi.”
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam có hơi mờ mịt nắm lấy tay Bạch Tử.
Cô hé miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Hai người im lặng một lúc, sau đó Mạnh Dĩ Lam quay đầu gọi Hedy và những người khác đến.
Sau khi Hedy lấy máu cho Bạch Tử xong, trong lòng Mạnh Dĩ Lam có chút chua xót, cô lại bước tới phía trước, nhẹ nhàng nói với Bạch Tử: “Yên tâm, tôi sẽ không để Du Vu Ý xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhưng Bạch Tử lại nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Dĩ Lam mà không nói một lời, một lúc sau, cô lấy ra cuốn sổ tay nhỏ mà đối phương đã cho cô, rồi nhẹ giọng nói: “Tôi có viết mấy chữ trong đây, nếu buồn chán chị có thể lấy ra đọc nhé.”
Sau khi sững sờ hồi lâu, Mạnh Dĩ Lam mới cầm lấy cuốn sổ nhỏ.
“Mạnh Dĩ Lam,“ Bạch Tử nói tiếp, mắt phải lại đỏ lên: “Khi tỉnh dậy, người đầu tiên tôi muốn nhìn thấy chính là chị.”
Người ngồi cạnh giường mím môi cau mày, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành nắm đấm.
Mấy ngày nay, Mạnh Dĩ Lam luôn cố ý đối diện với Bạch Tử bằng thái độ thoải mái nhất.
Cô không muốn chuyện này trở nên quá bi tình.
Nhưng bây giờ, cũng bởi vì lời nói của Bạch Tử, mà toàn bộ hàng phòng ngự của cô đều bị phá vỡ.
Đôi mắt Mạnh Dĩ Lam đẫm lệ, cô dùng sức siết chặt tay Bạch Tử, cúi xuống hôn lên môi đối phương một lúc rồi mới buông ra: “... Được.”
Hedy đi tới bên kia giường, bắt đầu tiêm thuốc vào người Bạch Tử.
Cây kim xuyên qua mạch máu, cảm giác mệt mỏi bắt đầu lan tràn khắp đại não Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam vuốt ve mặt Bạch Tử, nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói: “Cứ coi như mình ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Bạch Tử dường như không muốn thiếp đi, cô liều mạng mở mắt ra nhìn Mạnh Dĩ Lam, tay cũng nắm chặt lòng bàn tay đối phương.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô vẫn bởi vì không thể ngăn được cơn buồn ngủ mà nhắm mắt lại.
Bàn tay đang nắm chặt tay Mạnh Dĩ Lam cũng dần dần buông lỏng.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Không trễ nữa rồi, tôi thật tuyệt vời.
Canh gà trích lời hôm nay:
Hôm nay không có canh gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.