Chương 130: Không ngoan đến vậy
Hổ Đầu Miêu Diện
22/08/2024
Mang theo một cảm giác sảng khoái có vẻ bệnh hoạn, Bạch Tử xoay vô lăng, lái xe về phía đường lớn.
Liêu Vũ Đình không kịp để ý đến việc đầu mình vẫn đang bị Bạch Tử chĩa súng vào, cô hoảng loạn đưa tay ấn nút mở cửa, nhưng phát hiện cửa xe đã bị người kia khóa từ lâu.
Cô lại quay người, đập mạnh vào cửa sổ xe, cầu cứu Mạnh Dĩ Lam và chú Hồng đang đứng bên ngoài.
Nhưng không chờ hai người kia phản ứng, Bạch Tử đã nhanh chóng lái xe rời khỏi đó, đường hoàng lao ra đại lộ.
Bảy tám cảnh vệ vội vàng chạy đến bên Mạnh Dĩ Lam và chú Hồng, họ nhìn chiếc xe vừa rời đi với vẻ nghi hoặc, rồi ngơ ngác hỏi những người có mặt tại hiện trường xem vừa xảy ra chuyện gì.
Đối diện với tình huống bất ngờ này, chú Hồng hoàn toàn không biết phải giải quyết rắc rối hiện tại như thế nào.
Ông đang định mở miệng hỏi Mạnh Dĩ Lam phải ứng phó ra sao thì cô ấy đã mặt đầy u ám quay người, im lặng bước trên đôi giày cao gót về phía cửa Nam của bảo tàng nghệ thuật.
Dù không có tuyết, nhưng cơn gió lạnh mạnh hơn hẳn so với ngày thường vẫn đủ sức làm những hàng cây rậm rạp ven đường lay động.
Bạch Tử cất súng đi, một tay nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng về cuối con đường.
Cô biết hành động của mình lúc này thực sự quá điên rồ, chắc chắn sẽ để lại cho Mạnh Dĩ Lam một đống rắc rối.
Nhưng so với việc lo lắng về điều đó, Bạch Tử càng không thể kiểm soát được cảm xúc xốc nổi đang không ngừng chạy loạn trong cơ thể mình.
Dù cơ thể cô có thay đổi ra sao, và dù Mạnh Dĩ Lam có nổi giận thế nào, hành động vừa rồi của Bạch Tử cũng hoàn toàn xuất phát từ trái tim cô.
Cô không rõ sự bốc đồng này đến từ đâu, có lẽ là vì không muốn dễ dàng bỏ qua cho Liêu Vũ Đình, kẻ đã cố gắng làm hại Mạnh Dĩ Lam, hoặc cũng có thể là vì muốn nhân cơ hội này để trốn khỏi nơi đây.
Dẫu sao đi nữa, lúc này Bạch Tử cũng không bận tâm về điều đó.
Cô chỉ cảm nhận được tác dụng của thuốc trong cơ thể đang dần yếu đi, trong lồng ngực như có ngọn lửa ngày càng bùng cháy mạnh mẽ, và đầu óc cũng trở nên hỗn loạn hơn.
Chiếc xe càng lúc càng xa bảo tàng nghệ thuật, cảm giác sảng khoái trong lòng Bạch Tử cũng càng lúc càng mãnh liệt.
Không thể nói rõ là hứng phấn đến mức nào, nhưng cảm giác này đã lấn át cả sự khó chịu do thuốc giảm hiệu quả, khiến suy nghĩ vốn mù mịt bấy lâu nay của cô ngày càng trở nên rõ nét hơn.
"Cô không phải là vệ sĩ của người phụ nữ nước ngoài kia sao?" Liêu Vũ Đình run rẩy nhìn về phía Bạch Tử, khó tin mà thốt lên, "Rốt cuộc cô muốn làm gì? Nếu cô muốn chết, tại sao nhất định phải kéo theo tôi?!"
Bạch Tử không trả lời, chân cô vẫn đạp ga, tốc độ xe vẫn không ngừng tăng lên.
Nhưng một lúc sau, cô lại giơ tay tháo mặt nạ của mình xuống, tùy ý ném nó ra ghế sau.
Liêu Vũ Đình nhìn vào gò má phải của Bạch Tử, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Ngoài sức tưởng tượng của cô, người vệ sĩ đeo mặt nạ này hoàn toàn không phải là người ngoại quốc.
Hơn nữa, khuôn mặt của người này còn trông rất quen thuộc - ngũ quan thanh tú, biểu cảm thờ ơ mang chút cảm giác xa rời với thực tế, đôi mắt hạnh sáng trong dưới hàng lông mày cong đang chăm chú nhìn về phía trước, dường như hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo "dừng lại xe sẽ nổ" của Liêu Vũ Đình vừa rồi.
Liêu Vũ Đình suy nghĩ rất lâu, nhưng mãi vẫn không nhớ ra bản thân đã từng nhìn thấy cô gái này ở đâu.
Lúc này, Bạch Tử bất ngờ giơ tay lên, tháo chiếc kính áp tròng ở mắt trái ra.
Ngay sau đó, cô quay đầu nhìn Liêu Vũ Đình.
Khi nhìn thấy đồng tử phát sáng và vết sẹo xung quanh mắt trái của đối phương, Liêu Vũ Đình mới chợt nhận ra: "Là cô?!"
Bạch Tử không để ý đến Liêu Vũ Đình, thậm chí biểu cảm cũng không thay đổi, chỉ im lặng quay đầu nhìn về phía trước, chân đạp ga càng mạnh hơn.
Trước đây, Bạch Tử luôn thích lái xe một cách êm ái và ổn định.
Nhưng bây giờ, cô lại trở nên giống hệt Mạnh Dĩ Lam, người rất thích lái xe nhanh, không màng đến sống chết mà lao về phía trước.
Tốc độ của chiếc xe càng lúc càng nhanh, Liêu Vũ Đình đã bắt đầu không nhìn rõ cảnh vật hai bên đường.
Thay vì lo lắng xe dừng lại sẽ kích nổ bom, giờ đây Liêu Vũ Đình còn sợ rằng cô có thể chết sớm trong một vụ tai nạn xe thảm khốc.
"Cô... cô đúng là đồ điên..." Liêu Vũ Đình nén nỗi sợ trong lòng, thầm chửi bới, "Thảo nào cô lại bắt cóc Mạnh Dĩ Lam... cô còn lén giả làm vệ sĩ..."
Nói đến đây, như chợt nghĩ ra điều gì đó, Liêu Vũ Đình đột nhiên mở to mắt: "Không đúng, thực ra... cô chưa từng rời đi!"
Liêu Vũ Đình đưa tay đập mạnh vào bảng táp-lô, lắp bắp nói: "Thực ra Mạnh Dĩ Lam cũng biết... không đúng... là cô ta bảo cô trốn trên con tàu đó!"
Bạch Tử vẫn bình tĩnh lái xe, không quan tâm đến Liêu Vũ Đình.
Cô thành thạo xoay vô lăng, cho xe qua khúc cua với tốc độ nhanh nhưng vẫn giữ được sự ổn định.
"Rốt cuộc các người muốn làm gì?!" Liêu Vũ Đình nắm chặt tay, vừa đấm mạnh vào cửa điều hòa vừa khóc thét, "Nếu tôi có mệnh hệ gì, mẹ tôi sẽ không tha cho các người đâu, cũng sẽ không tha cho Mạnh Dĩ Lam!"
"Vậy à," Bạch Tử vẫn hướng mắt về phía trước cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu của cô lại như đang nói chuyện phiếm, "Thật là trùng hợp..."
Cô ngừng lại một chút, giọng nói bỗng trở nên trầm hơn: "Tôi cũng sẽ không tha cho bất kỳ ai muốn hại Mạnh Dĩ Lam."
Chưa để Liêu Vũ Đình kịp nói gì, Bạch Tử lại cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Dù cô có phái Thạch Lỗi đến hay tự mình ra tay, tôi cũng sẽ không để cô đạt được mục đích."
Ngây người mười mấy giây, Liêu Vũ Đình mới run rẩy nói: "Năm đó... là, là cô sao?"
"Ừ," Bạch Tử bình tĩnh đáp, "là tôi."
Liêu Vũ Đình ngồi yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Bạch Tử, trông như bị dọa đến choáng váng.
Bạch Tử sở hữu nét mặt rất thanh thoát, lúc này kết hợp với mái tóc đuôi ngựa cột cao, mang lại cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ và tự tin.
Khi cô không biểu lộ cảm xúc, trông cũng không quá hung dữ, mỗi khi cười với Mạnh Dĩ Lam, lúm đồng tiền thoáng hiện làm cô trông thêm phần đáng yêu.
Nhưng bây giờ, dù Bạch Tử nhìn thẳng phía trước với vẻ mặt thản nhiên, không cười cũng không cau mày, nhưng vẫn khiến Liêu Vũ Đình cảm thấy rợn người.
"Thảo nào..." Liêu Vũ Đình dường như đã từ bỏ sự kháng cự, nước mắt tuôn rơi, bất lực gục xuống ghế, "thảo nào lúc ấy, chị ta liều mạng để đưa cô ra khỏi nơi đó..."
Bạch Tử biết, đối phương đang nhắc đến chuyện Mạnh Dĩ Lam cứu cô ra khỏi trại giam.
"Mạnh Dĩ Lam có gì tốt chứ," Liêu Vũ Đình vừa khóc vừa đột nhiên cười một tiếng, "đáng để cô hết lòng hết dạ với cô ta như vậy?"
Mặc dù không nhận được phản hồi từ Bạch Tử, cô vẫn hít một hơi thật sâu, run rẩy mắng chửi như thể không còn gì để mất: "Người như cô ta, nói cho hay thì là phóng khoáng dũng cảm, nhưng thực ra chỉ là ích kỷ và tuỳ hứng!"
Chiếc xe vẫn lao nhanh, Bạch Tử thậm chí không thèm liếc nhìn Liêu Vũ Đình.
"Từ nhỏ chị ta đã thích thể hiện, việc gì cũng muốn giành làm," trong xe vang lên giọng nói đầy căm hận của Liêu Vũ Đình, "nói năng hành động chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác... Vậy mà, tại sao lại có nhiều người thích cô ta như thế? Chỉ vì cô ta xinh đẹp à?"
Bạch Tử vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, như thể không nghe thấy gì cả.
Tuy nhiên, Liêu Vũ Đình càng nói càng hăng: "Chắc chắn cô nghĩ tôi đang ghen tị với chị ta, nên mới muốn giết chị ta, đúng không?"
Đối diện với Bạch Tử như một khúc gỗ, Liêu Vũ Đình lại cười mấy tiếng.
Trên khuôn mặt cô vẫn còn vệt nước mắt vừa rơi, lúc này vừa khóc vừa cười trông có vẻ hơi đáng sợ.
"Mạnh Dĩ Lam chắc chắn đã kể với cô rằng tôi và chị tôi là song sinh dính liền phải không?" Liêu Vũ Đình nằm trên ghế, vừa cười vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chân phải của tôi là chân giả, cái này cô cũng biết rồi chứ."
Bây giờ, chiếc xe đã đạt tốc độ gần 180 km/h, nhưng Bạch Tử hoàn toàn không có ý định nhả chân ga.
"Trước khi chúng tôi phẫu thuật," Liêu Vũ Đình như đang tự nói với chính mình, "mẹ tôi từng dẫn chúng tôi đi dự sinh nhật của Mạnh Dĩ Lam, khi đó... chị ta chắc khoảng tám, chín tuổi gì đó."
Ký ức này rõ ràng không mấy tốt đẹp, biểu cảm của Liêu Vũ Đình cực kỳ u ám: "Lúc đó chị ta như một công chúa nhỏ, được mọi người nâng niu... người tham dự tiệc sinh nhật rất đông, phần lớn đều vì mưu lợi, cất công mang đủ loại quà cáp để lấy lòng cậu tôi."
"Cậu tôi", chính là cha của Mạnh Dĩ Lam.
"Nhưng có một người mang đến món quà khá đặc biệt," Liêu Vũ Đình nói, rồi khẽ cười, "món quà của anh ta... là một quả bom."
Nghe đến hai chữ "quả bom", cuối cùng Bạch Tử cũng có phản ứng, nhưng cô chỉ nhìn Liêu Vũ Đình qua gương chiếu hậu mà không nói gì.
"Mẹ tôi có việc bận, nên đã giao tôi và chị cho bảo mẫu trông nom, khi biết trong phòng có bom, mọi người đều hoảng sợ bỏ chạy," giọng Liêu Vũ Đình có hơi bình thản, như đang đọc một mẫu tin ngắn trong tờ báo tài chính, "tôi và chị tôi... cứ thế bị bỏ quên trong căn phòng có bom đó."
Bạch Tử lại nhìn Liêu Vũ Đình một lần nữa, sau đó khẽ xoay đầu, nhìn vào gương chiếu hậu.
Lúc này, cách xe chừng mười mấy mét, một luồng ánh sáng chói lòa bừng lên.
Bạch Tử khẽ giật mình, sau đó nhìn về phía trước, nhưng chân đạp ga lại mạnh hơn một chút so với lúc nảy.
"Đợi đến khi phát hiện thiếu người, tất cả mới bắt đầu tìm cách cứu người," Liêu Vũ Đình nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt hơi đờ đẫn, "tất nhiên, người họ muốn cứu không phải là tôi và chị tôi, mà là Mạnh Dĩ Lam."
Nói đến đây, Liêu Vũ Đình đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Tử: "Lúc đó, quản gia đang định bế tôi và chị tôi ra ngoài, nhưng chợt có người gọi điện cho ông ấy, thúc giục ông đi cứu Mạnh Dĩ Lam, nhưng mà... rõ ràng Mạnh Dĩ Lam không có ở trong phòng."
"Quản gia sợ bị truy cứu trách nhiệm, nên đã thật sự bỏ lại tôi và chị tôi, chạy ra ngoài tìm Mạnh Dĩ Lam," Liêu Vũ Đình lại bắt đầu cười, nhưng nước mắt đã lăn xuống gò má, "điều thú vị nhất chính là ở chỗ này – căn phòng mà Mạnh Dĩ Lam ở lúc đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi phát nổ của quả bom!"
Bạch Tử khẽ nhíu mày.
"May mắn tôi và chị tôi đều sống sót," cô nói, rồi đột nhiên lắc đầu, "không đúng, phải nói là... thật xui xẻo khi tôi còn sống."
Liêu Vũ Đình hít một hơi thật sâu, sau đó nâng tay lên, mạnh mẽ chà xát khuôn mặt đầy nước mắt.
Cô lau đi lớp phấn dày trên mặt, rồi quay đầu nhìn Bạch Tử.
Qua gương chiếu hậu, Bạch Tử không khỏi hơi sững sờ vì những gì mình nhìn thấy.
Trên đôi má của Liêu Vũ Đình, những chỗ đã lau sạch phấn trang điểm hiện rõ vết sẹo lồi lõm, thậm chí còn có vài vết sẹo khâu chằng chịt như rết.
"Không phải tôi ghen ghét cô ta," Liêu Vũ Đình mở to mắt, "tôi hận cô ta."
Thực tế, Liêu Vũ Đình không chỉ sắp xếp để Thạch Lỗi gửi bom cho Mạnh Dĩ Lam, mà cô còn thử nhiều cách khác, nhưng tất cả đều bị Mạnh Dĩ Lam cực kỳ cẩn thận lần lượt né tránh.
Cũng chính vì vậy mà lần này cô quyết định tự mình ra tay.
Nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt Liêu Vũ Đình: "Rõ ràng chúng tôi là song sinh dính liền, nhưng chỉ mình tôi trở thành thế này, rõ ràng người đó muốn giết con gái của Mạnh Phàm, nhưng cuối cùng tôi lại là người chịu đựng tất cả, tại sao chứ?!"
Liêu Vũ Đình nâng tay lên, đấm mạnh vào cửa sổ xe: "Dựa vào đâu mà mọi người đều thích cô ta?! Ngay cả chị tôi cũng đặc biệt tôn trọng cô ta!"
Lúc này, cô vô tình nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương chiếu hậu ngoài cửa sổ, liền hoảng loạn vội vàng cúi đầu xuống: "Không ai thích tôi... ngay cả chị tôi cũng bỏ tôi lại chỗ này... tôi không muốn chết, chị ơi... em không muốn chết..."
"Nếu những gì cô nói đều là sự thật, tôi sẽ rất thông cảm với hoàn cảnh của cô," Bạch Tử cuối cùng cũng lên tiếng sau một thời gian dài im lặng, "nhưng tôi đã nói rồi, nếu có ai muốn làm hại Mạnh Dĩ Lam, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho người đó."
Vì vậy, bất kể lý do là gì, Bạch Tử cũng sẽ không nương tay.
Nghe những lời của Bạch Tử, Liêu Vũ Đình đang khóc lóc trong run rẩy chợt khựng lại, đôi mắt ban nãy còn mờ mịt dần nheo lại, khóe miệng khẽ co giật, trông như có chút tức giận xe lẫn tuyệt vọng.
Lúc này, từ phía sau xe đột nhiên vang lên tiếng còi inh ỏi.
Bạch Tử lại liếc nhìn gương chiếu hậu, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Ánh sáng chói mắt vừa nãy đã tiến lại gần xe của Bạch Tử hơn, chỉ còn cách khoảng ba, bốn mét.
Cùng với ánh sáng loé mắt đó, còn có những tiếng ầm ầm từ động cơ rung chuyển phát ra.
"Mẹ tôi phái người đến cứu tôi rồi..." Liêu Vũ Đình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, quay người về phía ánh sáng đó, hét lớn, "Cứu tôi với! Tôi không muốn chết... mau cứu tôi!"
Lại vang lên một tiếng còi chói tai, sau đó, ánh sáng kia lại tới gần thêm chút nữa.
Mặc dù ánh sáng chói lóa đến mức người bình thường không thể nhìn rõ phía sau luồng sáng ấy là gì, nhưng Bạch Tử lại thấy rất rõ.
Đó là một chiếc mô tô, chính xác hơn là một chiếc mô tô màu đỏ thẫm.
Lúc này, người đang ngồi trên chiếc mô tô kia chính là người quen thuộc và thân thiết nhất với Bạch Tử.
Mặc dù người ấy đội mũ bảo hiểm và khoác áo da, nhưng trên người vẫn mặc chiếc váy mỏng manh ban nãy.
Điểm khác biệt là chiếc váy vốn dài chạm đất đã bị ai đó vội vàng xé rách, để lộ đôi chân dài trong đôi giày cao gót giữa cơn gió lạnh.
Dường như suy nghĩ trong vài giây, bàn chân liên tục nhấn ga của Bạch Tử cuối cùng cũng nới lỏng ra, khiến tốc độ chiếc xe dần chậm lại.
Ngay sau đó, chiếc mô tô màu đỏ chạy đến gần ghế lái của ô tô, hai xe tạm thời đi song song với nhau.
Khi nhìn thấy đôi tay của người phụ nữ lái mô tô đã bị lạnh đến đỏ ửng, trong đó một tay còn đang băng bó — tâm trạng vốn bình tĩnh của Bạch Tử ngay lập tức trở nên hơi bối rối.
Lúc này, vì lo lắng cho sự an toàn của người đó, tốc độ lái xe của cô không nhanh lắm.
Bạch Tử hạ cửa sổ xe xuống, nói nhanh với người trên mô tô: "Xe vừa dừng lại sẽ nổ tung, chị đừng đến gần, rất nguy..."
Không đợi cô nói xong, người kia đã nhấc kính chắn gió lên, để lộ ra đôi mắt lạnh lẽo: "Giảm tốc, mang cô ấy nhảy khỏi xe."
Giọng của Mạnh Dĩ Lam không lớn, những lời nói ra nhanh chóng bị gió lạnh thổi tan.
Nhưng Bạch Tử vẫn nghe thấy.
Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại toát lên một cảm giác đe dọa khiến người ta cảm thấy áp lực.
Chỉ với câu nói này, Bạch Tử lập tức nhận ra một điều — Mạnh Dĩ Lam đã sớm biết việc Liêu Vũ Đình muốn đặt bom trên xe, và đã có cách ứng phó.
Có vẻ như Bạch Tử lại một lần nữa làm chuyện ngốc nghếch vì tự cho mình là thông minh.
Ngồi ở ghế phụ, Liêu Vũ Đình không nhìn rõ mặt Mạnh Dĩ Lam, cũng không nghe thấy gì vì gió quá lớn.
Cô chỉ liên tục gõ vào cửa sổ xe, như đang không ngừng điên cuồng kêu cứu .
"Người này muốn làm hại chị," Bạch Tử đè nén những suy nghĩ đang bắt đầu loạn nhịp trong lòng, cô quay đầu nhìn về phía trước, kiên định nói với Mạnh Dĩ Lam, "Tôi không thể cứ để cô ta như vậy được."
Nghe những lời của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam nắm chặt tay ga thêm một chút.
Cô đương nhiên biết Liêu Vũ Đình đang gắn loại bom nào, và cũng biết chỉ cần xe dừng lại là sẽ phát nổ.
Vậy nên, Mạnh Dĩ Lam mới trong tình huống nhiệt độ thấp như vậy, tùy tiện khoác lên mình chiếc áo da của chú Hồng và xé toạc chiếc váy dài vướng víu, không màng mọi thứ mà đuổi theo.
Mạnh Dĩ Lam hít thở sâu, lặp lại: "Bạch Tử, giảm tốc độ xe, đưa cô ấy nhảy xuống cùng."
Cô kiên nhẫn nói chi tiết hơn, nhưng giọng điệu lại cứng rắn hơn nhiều so với trước.
Bạch Tử lại nhìn Mạnh Dĩ Lam lần nữa.
Một lát sau, cô hơi giãn mày ra.
Ngay lúc này, phía sau hai chiếc xe xuất hiện thêm nhiều luồng sáng hơn — đó đều là những cảnh vệ đến để bắt giữ Bạch Tử.
Sau đó, Bạch Tử dường như đã nghĩ thông suốt, cô hơi nhấc chân đang đạp ga lên, khiến tốc độ xe giảm rõ rệt.
Mạnh Dĩ Lam ngay lập tức nhận ra điều này, tay cô không còn nắm chặt tay lái nữa, tâm trạng căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Nhưng còn chưa kịp để Mạnh Dĩ Lam thở phào nhẹ nhõm, cô đã nghe thấy Bạch Tử khẽ gọi: "Mạnh Dĩ Lam..."
Từ khóe mắt, cô cảm nhận được Bạch Tử quay đầu nhìn mình.
Mạnh Dĩ Lam theo đà liếc mắt, đối mặt với ánh nhìn của đối phương.
Lúc này, mắt trái của Bạch Tử rất sáng, còn mắt phải thì toát lên cảm xúc vô cùng dịu dàng.
Khi Mạnh Dĩ Lam còn đang nghi hoặc, lại nghe thấy người kia nhẹ nhàng nói: "... Hình như tôi không 'ngoan' như chị nghĩ."
Khoảnh khắc tiếp theo, Bạch Tử quay đầu lại, đạp ga hết cỡ.
Ngay lập tức, chiếc xe lao vút về phía trước với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng bỏ xa Mạnh Dĩ Lam và những chiếc xe khác đang truy đuổi.
"Cô muốn làm gì?!" Nhìn thấy Bạch Tử đóng cửa sổ lại và tăng tốc chạy đi, Liêu Vũ Đình với lớp trang điểm bị phá hỏng hoàn toàn, như phát điên hét lên, "Mẹ tôi sẽ không tha cho cô đâu! Cô điên rồi..."
Bạch Tử nhướn mày, sự dịu dàng nơi mắt phải đã biến mất: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
Trạng thái hiện tại của cô rõ ràng không bình thường, vừa có vẻ rất bình tĩnh, lại vừa như cực kỳ điên loạn.
Trêu chọc Liêu Vũ Đình xong, Bạch Tử lại nhìn vào gương chiếu hậu.
Ở phía xa xa, Mạnh Dĩ Lam và các xe khác vẫn không ngừng đuổi theo.
Mặc dù vậy, Bạch Tử không hề tỏ ra do dự nào chút nào.
Cô nhìn về phía trước, không còn bận tâm đến những gì đằng sau nữa.
Kể từ ngày rời khỏi nhà tù đó, Bạch Tử đã gần như quên hết cuộc sống trước kia.
Cô chỉ có thể suy ra từ những mảnh ký ức còn sót lại rằng mình luôn là một "đứa trẻ ngoan" trong mắt cha mẹ.
Bên cạnh đó, Bạch Tử cũng không nhớ được những ngày tháng bị Bạch Tang ngấm ngầm "áp bức".
Nhưng sau khi đọc những dòng chữ mình từng viết sau tấm ảnh ấy, cô cũng mơ hồ nhớ lại đôi chút.
Điều khiến Bạch Tử day dứt nhất chính là, cô không chỉ quên mất thảm kịch xảy ra hơn mười năm trước, mà còn hoàn toàn không nhớ những tháng ngày đơn độc theo đuổi Mạnh Dĩ Lam.
Mặc dù vậy, cô vẫn có thể dựa vào những miêu tả của Mạnh Dĩ Lam và những vật dụng cá nhân mà đối phương giữ lại giúp mình để suy đoán rằng, trong khoảng thời gian đó, cô là một người khá bất thường.
Liên tục theo đuổi một người suốt mười năm, vì người đó mà sẵn sàng hy sinh cả mạng sống.
Mù quáng và điên rồ.
Không lâu trước đây, Bạch Tử nghi ngờ rằng có lẽ chính sự 'tẩy não' âm thầm kéo dài của Bạch Tang đã khiến cô phát triển tâm lý vô cùng kỳ quặc, và cuối cùng trở thành một người 'không bình thường' như vậy.
Bạch Tử cho rằng tâm lý ấy giống như những loài rắn rết, chuột bọ sinh sôi trong những góc khuất, cô chưa bao giờ bộc lộ chúng trước mặt cha mẹ nên mới được coi là "đứa trẻ ngoan".
Mạnh Dĩ Lam cũng chưa từng tiếp xúc sâu với con người thật của Bạch Tử, nên thỉnh thoảng mới bảo Bạch Tử "ngoan".
Cô đoán, chính vì có tâm lý như vậy, nên có lẽ trong mười năm điên cuồng theo đuổi Mạnh Dĩ Lam, bản thân cô cũng không hề đau khổ như người khác tưởng tượng.
Trong những ngày tháng không ai biết đến ấy, ngoài Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử đặc biệt "khắc nghiệt" với tất cả mọi người, kể cả chính mình.
Thậm chí, cô còn có thể cảm thấy một loại khoái cảm nào đó từ sự "khắc nghiệt" này.
Nhưng nhiều năm sau, từ ngày Bạch Tử được Mạnh Dĩ Lam cứu ra khỏi trại giam, tâm lý không ai biết ấy đã tạm thời lắng xuống do mất trí nhớ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, đặc biệt là gần đây, khi phải đối mặt với sự kiểm soát ngày càng chặt chẽ của Mạnh Dĩ Lam và cơ thể ngày càng yếu ớt, Bạch Tử mới dần nhận ra tâm lý mù quáng và điên cuồng đó.
Đặc biệt sau khi nói với Mạnh Dĩ Lam rằng "Muốn chị yêu tôi," Bạch Tử mới càng nhận ra, dường như ngay cả bản thân cô cũng chưa từng biết Bạch Tử thực sự là người như thế nào.
Có một sự điên cuồng không ai biết đang quay trở lại.
Nhìn những tia sáng chói lóa trong gương chiếu hậu, tim Bạch Tử dần đập nhanh hơn.
Ngay lúc này, Bạch Tử chợt nghĩ, có lẽ người khiến cô trở nên như vậy không phải là Bạch Tang, mà bản thân cô vốn đã như thế từ khi sinh ra.
Từ lúc sinh ra, trong xương tủy của cô đã mang sẵn một sự điên cuồng khác thường.
"Cô là đồ điên..." Liêu Vũ Đình bên cạnh không còn la hét cuồng điên nữa, đối phương yếu ớt lẩm bẩm, "Cô và Mạnh Dĩ Lam đều là đồ điên... tôi cũng là đồ điên... hahaha..." Cô ta đột nhiên cười một cách khoái chí, biểu cảm cực kỳ quỷ dị, "Tốt nhất cô đừng 'tha cho tôi', nếu không... tôi cũng tuyệt đối không tha cho Mạnh Dĩ Lam đâu... hahaha..."
Như thể bị trúng tà, Liêu Vũ Đình không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu này.
Bạch Tử không để ý đến cô ta, cũng hoàn toàn phớt lờ Mạnh Dĩ Lam và cảnh vệ vẫn đang truy đuổi phía sau.
Cô chỉ tập trung giẫm chân ga, lái xe về hướng mà mình đã định sẵn.
Bất kể Mạnh Dĩ Lam có sắp xếp và ứng phó hoàn hảo thế nào với những việc xảy ra hôm nay, nhưng đối với Bạch Tử – người từng đẩy Thạch Lỗi cùng quả bom xuống biển, không đời nào cô lại để người bên cạnh mình lúc này được yên ổn ở gần Mạnh Dĩ Lam thêm nữa.
Huống chi, Liêu Vũ Đình còn có một chị gái song sinh tên Liêu Vũ Nhu – người cũng là một dị nhân giống như Bạch Tử.
Khi đối diện với những chuyện liên quan đến Mạnh Dĩ Lam, suy nghĩ của Bạch Tử luôn trở nên cực kỳ rõ ràng.
Dựa trên rất nhiều tài liệu đã xem và những lời mà Lão Hắc từng nói với cô, Bạch Tử tin rằng hiện tượng miễn dịch với virus của mình dường như có liên quan đến gen.
Bạch Tử không dám đánh cược điều này, cô khó mà chắc chắn liệu Liêu Vũ Đình có trở thành mối đe dọa lớn hơn giống như Liêu Vũ Nhu hay không.
Trước khi điều đó xảy ra, cô phải giải quyết triệt để Liêu Vũ Đình.
Bất kể đối phương có quá khứ bi thảm thế nào đi nữa, đó cũng không phải là lý do để Bạch Tử tha cho cô ta.
Ngoài điều này ra, Bạch Tử còn mơ hồ cảm giác được, lý do cô kiên quyết đưa Liêu Vũ Đình đi không hoàn toàn chỉ vì Mạnh Dĩ Lam.
Có một phần lý do là vì cái tôi đã từng điên cuồng theo đuổi Mạnh Dĩ Lam ngày xưa.
Bạch Tử không biết sự cuồng điên này sẽ đưa cô đến đâu, nhưng giờ điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Giống như bây giờ, cô không quan tâm liệu cơ thể mình có thể hồi phục lại bình thường hay không.
Chiếc xe càng chạy càng nhanh, Mạnh Dĩ Lam và các cảnh vệ khác đã bị Bạch Tử bỏ lại phía sau mấy trăm mét.
Không biết đã qua bao nhiêu khúc quanh, cuối cùng Bạch Tử cũng nhìn thấy hai lối vào đường hầm xuất hiện ở cuối con đường.
Một trong những đường hầm phía trước bị chính phủ phong tỏa bằng hàng rào gỗ, trên đó dán những tấm biển cảnh báo rất nổi bật, không cho phép người không phận sự lái xe vào trong.
Đúng lúc này, Bạch Tử đột nhiên phát hiện có thứ gì đó loé lên trong rừng cây bên phải.
Vài giây sau, cô rốt cuộc cũng nhìn rõ đó là một bóng người đang liên tục nhảy qua các thân cây, rõ ràng người đó đang theo hướng di chuyển của xe, liên tục tiến về phía cuối con đường.
Có thể di chuyển nhanh như vậy, chứng tỏ người đó cũng là người biến dị giống như Bạch Tử.
Bạch Tử lại cẩn thận quan sát hình dáng của đối phương, từ đó suy đoán rất có khả năng người này tới vì Liêu Vũ Đình trên xe.
Tuy nhiên, Liêu Vũ Đình ngồi ở ghế phụ vẫn đang lẩm bẩm, không hề phát hiện ra sự khác thường bên ngoài cửa sổ.
Chiếc xe càng lúc càng gần hai cửa đường hầm, nhưng Bạch Tử vẫn không hề nhả chân ga.
Bộ não đã chậm chạp suốt một thời gian dài của cô giờ đang hoạt động nhanh nhạy, ánh sáng trong mắt trái ngày càng rực rỡ.
Một lát sau, Bạch Tử lại liếc nhìn bóng dáng vẫn đang không ngừng đuổi theo bên ngoài cửa sổ, rồi lần nữa rút súng ra, nhắm vào Liêu Vũ Đình ngồi ở ghế phụ.
Khi nghe thấy tiếng súng vang lên, tay Mạnh Dĩ Lam đang vặn ga khẽ run.
Cô nhanh chóng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục lái xe đuổi theo chiếc ô tô đã biến mất khỏi tầm mắt từ nửa phút trước.
Những cơn gió lạnh thổi đến liên tục như những lưỡi dao sắc nhọn, cứa vào cơ thể chỉ đang mặc một chiếc áo da và váy đỏ mỏng manh của Mạnh Dĩ Lam.
Cô siết chặt tay ga, băng gạc bao quanh vết thương không biết từ lúc nào đã nhuộm đỏ máu.
Nhưng giờ đây, cái lạnh và cơn đau đều không còn ảnh hưởng đến Mạnh Dĩ Lam nữa, mọi sự chú ý của cô đều dồn hết vào điểm cuối của con đường phía trước.
Không xa phía sau Mạnh Dĩ Lam, có ba bốn chiếc xe đang theo sát.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy hai lối vào đường hầm ở cuối đường.
Mạnh Dĩ Lam liếc qua, thấy rằng trước lối vào hầm bên phải có vài hàng rào gỗ bị đổ nằm lộn xộn.
Cô nhớ đó là những hàng rào được chính quyền đặt ở lối vào hầm để ngăn các phương tiện vào trong, nhưng giờ đây, chúng đã bị xô đẩy và nằm lung tung, như thể bị tác động mạnh nào đó cuốn phăng đi.
Chỉ suy nghĩ nửa giây, Mạnh Dĩ Lam lập tức lao vào đường hầm bên phải, những chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.
Dù trong hầm tối không còn gió lạnh, ấm áp và yên tĩnh hơn bên ngoài, nhưng không khí lại ngột ngạt đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.
Khi Mạnh Dĩ Lam chuẩn bị rẽ qua một khúc cua, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên gần đó.
Ngay tức thì, Mạnh Dĩ Lam nhận ra âm thanh khiến cô gần như không thở được này đến từ một đường hầm khác...
Bạch Tử lại một lần nữa lừa cô.
Liêu Vũ Đình không kịp để ý đến việc đầu mình vẫn đang bị Bạch Tử chĩa súng vào, cô hoảng loạn đưa tay ấn nút mở cửa, nhưng phát hiện cửa xe đã bị người kia khóa từ lâu.
Cô lại quay người, đập mạnh vào cửa sổ xe, cầu cứu Mạnh Dĩ Lam và chú Hồng đang đứng bên ngoài.
Nhưng không chờ hai người kia phản ứng, Bạch Tử đã nhanh chóng lái xe rời khỏi đó, đường hoàng lao ra đại lộ.
Bảy tám cảnh vệ vội vàng chạy đến bên Mạnh Dĩ Lam và chú Hồng, họ nhìn chiếc xe vừa rời đi với vẻ nghi hoặc, rồi ngơ ngác hỏi những người có mặt tại hiện trường xem vừa xảy ra chuyện gì.
Đối diện với tình huống bất ngờ này, chú Hồng hoàn toàn không biết phải giải quyết rắc rối hiện tại như thế nào.
Ông đang định mở miệng hỏi Mạnh Dĩ Lam phải ứng phó ra sao thì cô ấy đã mặt đầy u ám quay người, im lặng bước trên đôi giày cao gót về phía cửa Nam của bảo tàng nghệ thuật.
Dù không có tuyết, nhưng cơn gió lạnh mạnh hơn hẳn so với ngày thường vẫn đủ sức làm những hàng cây rậm rạp ven đường lay động.
Bạch Tử cất súng đi, một tay nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng về cuối con đường.
Cô biết hành động của mình lúc này thực sự quá điên rồ, chắc chắn sẽ để lại cho Mạnh Dĩ Lam một đống rắc rối.
Nhưng so với việc lo lắng về điều đó, Bạch Tử càng không thể kiểm soát được cảm xúc xốc nổi đang không ngừng chạy loạn trong cơ thể mình.
Dù cơ thể cô có thay đổi ra sao, và dù Mạnh Dĩ Lam có nổi giận thế nào, hành động vừa rồi của Bạch Tử cũng hoàn toàn xuất phát từ trái tim cô.
Cô không rõ sự bốc đồng này đến từ đâu, có lẽ là vì không muốn dễ dàng bỏ qua cho Liêu Vũ Đình, kẻ đã cố gắng làm hại Mạnh Dĩ Lam, hoặc cũng có thể là vì muốn nhân cơ hội này để trốn khỏi nơi đây.
Dẫu sao đi nữa, lúc này Bạch Tử cũng không bận tâm về điều đó.
Cô chỉ cảm nhận được tác dụng của thuốc trong cơ thể đang dần yếu đi, trong lồng ngực như có ngọn lửa ngày càng bùng cháy mạnh mẽ, và đầu óc cũng trở nên hỗn loạn hơn.
Chiếc xe càng lúc càng xa bảo tàng nghệ thuật, cảm giác sảng khoái trong lòng Bạch Tử cũng càng lúc càng mãnh liệt.
Không thể nói rõ là hứng phấn đến mức nào, nhưng cảm giác này đã lấn át cả sự khó chịu do thuốc giảm hiệu quả, khiến suy nghĩ vốn mù mịt bấy lâu nay của cô ngày càng trở nên rõ nét hơn.
"Cô không phải là vệ sĩ của người phụ nữ nước ngoài kia sao?" Liêu Vũ Đình run rẩy nhìn về phía Bạch Tử, khó tin mà thốt lên, "Rốt cuộc cô muốn làm gì? Nếu cô muốn chết, tại sao nhất định phải kéo theo tôi?!"
Bạch Tử không trả lời, chân cô vẫn đạp ga, tốc độ xe vẫn không ngừng tăng lên.
Nhưng một lúc sau, cô lại giơ tay tháo mặt nạ của mình xuống, tùy ý ném nó ra ghế sau.
Liêu Vũ Đình nhìn vào gò má phải của Bạch Tử, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Ngoài sức tưởng tượng của cô, người vệ sĩ đeo mặt nạ này hoàn toàn không phải là người ngoại quốc.
Hơn nữa, khuôn mặt của người này còn trông rất quen thuộc - ngũ quan thanh tú, biểu cảm thờ ơ mang chút cảm giác xa rời với thực tế, đôi mắt hạnh sáng trong dưới hàng lông mày cong đang chăm chú nhìn về phía trước, dường như hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo "dừng lại xe sẽ nổ" của Liêu Vũ Đình vừa rồi.
Liêu Vũ Đình suy nghĩ rất lâu, nhưng mãi vẫn không nhớ ra bản thân đã từng nhìn thấy cô gái này ở đâu.
Lúc này, Bạch Tử bất ngờ giơ tay lên, tháo chiếc kính áp tròng ở mắt trái ra.
Ngay sau đó, cô quay đầu nhìn Liêu Vũ Đình.
Khi nhìn thấy đồng tử phát sáng và vết sẹo xung quanh mắt trái của đối phương, Liêu Vũ Đình mới chợt nhận ra: "Là cô?!"
Bạch Tử không để ý đến Liêu Vũ Đình, thậm chí biểu cảm cũng không thay đổi, chỉ im lặng quay đầu nhìn về phía trước, chân đạp ga càng mạnh hơn.
Trước đây, Bạch Tử luôn thích lái xe một cách êm ái và ổn định.
Nhưng bây giờ, cô lại trở nên giống hệt Mạnh Dĩ Lam, người rất thích lái xe nhanh, không màng đến sống chết mà lao về phía trước.
Tốc độ của chiếc xe càng lúc càng nhanh, Liêu Vũ Đình đã bắt đầu không nhìn rõ cảnh vật hai bên đường.
Thay vì lo lắng xe dừng lại sẽ kích nổ bom, giờ đây Liêu Vũ Đình còn sợ rằng cô có thể chết sớm trong một vụ tai nạn xe thảm khốc.
"Cô... cô đúng là đồ điên..." Liêu Vũ Đình nén nỗi sợ trong lòng, thầm chửi bới, "Thảo nào cô lại bắt cóc Mạnh Dĩ Lam... cô còn lén giả làm vệ sĩ..."
Nói đến đây, như chợt nghĩ ra điều gì đó, Liêu Vũ Đình đột nhiên mở to mắt: "Không đúng, thực ra... cô chưa từng rời đi!"
Liêu Vũ Đình đưa tay đập mạnh vào bảng táp-lô, lắp bắp nói: "Thực ra Mạnh Dĩ Lam cũng biết... không đúng... là cô ta bảo cô trốn trên con tàu đó!"
Bạch Tử vẫn bình tĩnh lái xe, không quan tâm đến Liêu Vũ Đình.
Cô thành thạo xoay vô lăng, cho xe qua khúc cua với tốc độ nhanh nhưng vẫn giữ được sự ổn định.
"Rốt cuộc các người muốn làm gì?!" Liêu Vũ Đình nắm chặt tay, vừa đấm mạnh vào cửa điều hòa vừa khóc thét, "Nếu tôi có mệnh hệ gì, mẹ tôi sẽ không tha cho các người đâu, cũng sẽ không tha cho Mạnh Dĩ Lam!"
"Vậy à," Bạch Tử vẫn hướng mắt về phía trước cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu của cô lại như đang nói chuyện phiếm, "Thật là trùng hợp..."
Cô ngừng lại một chút, giọng nói bỗng trở nên trầm hơn: "Tôi cũng sẽ không tha cho bất kỳ ai muốn hại Mạnh Dĩ Lam."
Chưa để Liêu Vũ Đình kịp nói gì, Bạch Tử lại cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Dù cô có phái Thạch Lỗi đến hay tự mình ra tay, tôi cũng sẽ không để cô đạt được mục đích."
Ngây người mười mấy giây, Liêu Vũ Đình mới run rẩy nói: "Năm đó... là, là cô sao?"
"Ừ," Bạch Tử bình tĩnh đáp, "là tôi."
Liêu Vũ Đình ngồi yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Bạch Tử, trông như bị dọa đến choáng váng.
Bạch Tử sở hữu nét mặt rất thanh thoát, lúc này kết hợp với mái tóc đuôi ngựa cột cao, mang lại cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ và tự tin.
Khi cô không biểu lộ cảm xúc, trông cũng không quá hung dữ, mỗi khi cười với Mạnh Dĩ Lam, lúm đồng tiền thoáng hiện làm cô trông thêm phần đáng yêu.
Nhưng bây giờ, dù Bạch Tử nhìn thẳng phía trước với vẻ mặt thản nhiên, không cười cũng không cau mày, nhưng vẫn khiến Liêu Vũ Đình cảm thấy rợn người.
"Thảo nào..." Liêu Vũ Đình dường như đã từ bỏ sự kháng cự, nước mắt tuôn rơi, bất lực gục xuống ghế, "thảo nào lúc ấy, chị ta liều mạng để đưa cô ra khỏi nơi đó..."
Bạch Tử biết, đối phương đang nhắc đến chuyện Mạnh Dĩ Lam cứu cô ra khỏi trại giam.
"Mạnh Dĩ Lam có gì tốt chứ," Liêu Vũ Đình vừa khóc vừa đột nhiên cười một tiếng, "đáng để cô hết lòng hết dạ với cô ta như vậy?"
Mặc dù không nhận được phản hồi từ Bạch Tử, cô vẫn hít một hơi thật sâu, run rẩy mắng chửi như thể không còn gì để mất: "Người như cô ta, nói cho hay thì là phóng khoáng dũng cảm, nhưng thực ra chỉ là ích kỷ và tuỳ hứng!"
Chiếc xe vẫn lao nhanh, Bạch Tử thậm chí không thèm liếc nhìn Liêu Vũ Đình.
"Từ nhỏ chị ta đã thích thể hiện, việc gì cũng muốn giành làm," trong xe vang lên giọng nói đầy căm hận của Liêu Vũ Đình, "nói năng hành động chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác... Vậy mà, tại sao lại có nhiều người thích cô ta như thế? Chỉ vì cô ta xinh đẹp à?"
Bạch Tử vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, như thể không nghe thấy gì cả.
Tuy nhiên, Liêu Vũ Đình càng nói càng hăng: "Chắc chắn cô nghĩ tôi đang ghen tị với chị ta, nên mới muốn giết chị ta, đúng không?"
Đối diện với Bạch Tử như một khúc gỗ, Liêu Vũ Đình lại cười mấy tiếng.
Trên khuôn mặt cô vẫn còn vệt nước mắt vừa rơi, lúc này vừa khóc vừa cười trông có vẻ hơi đáng sợ.
"Mạnh Dĩ Lam chắc chắn đã kể với cô rằng tôi và chị tôi là song sinh dính liền phải không?" Liêu Vũ Đình nằm trên ghế, vừa cười vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chân phải của tôi là chân giả, cái này cô cũng biết rồi chứ."
Bây giờ, chiếc xe đã đạt tốc độ gần 180 km/h, nhưng Bạch Tử hoàn toàn không có ý định nhả chân ga.
"Trước khi chúng tôi phẫu thuật," Liêu Vũ Đình như đang tự nói với chính mình, "mẹ tôi từng dẫn chúng tôi đi dự sinh nhật của Mạnh Dĩ Lam, khi đó... chị ta chắc khoảng tám, chín tuổi gì đó."
Ký ức này rõ ràng không mấy tốt đẹp, biểu cảm của Liêu Vũ Đình cực kỳ u ám: "Lúc đó chị ta như một công chúa nhỏ, được mọi người nâng niu... người tham dự tiệc sinh nhật rất đông, phần lớn đều vì mưu lợi, cất công mang đủ loại quà cáp để lấy lòng cậu tôi."
"Cậu tôi", chính là cha của Mạnh Dĩ Lam.
"Nhưng có một người mang đến món quà khá đặc biệt," Liêu Vũ Đình nói, rồi khẽ cười, "món quà của anh ta... là một quả bom."
Nghe đến hai chữ "quả bom", cuối cùng Bạch Tử cũng có phản ứng, nhưng cô chỉ nhìn Liêu Vũ Đình qua gương chiếu hậu mà không nói gì.
"Mẹ tôi có việc bận, nên đã giao tôi và chị cho bảo mẫu trông nom, khi biết trong phòng có bom, mọi người đều hoảng sợ bỏ chạy," giọng Liêu Vũ Đình có hơi bình thản, như đang đọc một mẫu tin ngắn trong tờ báo tài chính, "tôi và chị tôi... cứ thế bị bỏ quên trong căn phòng có bom đó."
Bạch Tử lại nhìn Liêu Vũ Đình một lần nữa, sau đó khẽ xoay đầu, nhìn vào gương chiếu hậu.
Lúc này, cách xe chừng mười mấy mét, một luồng ánh sáng chói lòa bừng lên.
Bạch Tử khẽ giật mình, sau đó nhìn về phía trước, nhưng chân đạp ga lại mạnh hơn một chút so với lúc nảy.
"Đợi đến khi phát hiện thiếu người, tất cả mới bắt đầu tìm cách cứu người," Liêu Vũ Đình nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt hơi đờ đẫn, "tất nhiên, người họ muốn cứu không phải là tôi và chị tôi, mà là Mạnh Dĩ Lam."
Nói đến đây, Liêu Vũ Đình đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Tử: "Lúc đó, quản gia đang định bế tôi và chị tôi ra ngoài, nhưng chợt có người gọi điện cho ông ấy, thúc giục ông đi cứu Mạnh Dĩ Lam, nhưng mà... rõ ràng Mạnh Dĩ Lam không có ở trong phòng."
"Quản gia sợ bị truy cứu trách nhiệm, nên đã thật sự bỏ lại tôi và chị tôi, chạy ra ngoài tìm Mạnh Dĩ Lam," Liêu Vũ Đình lại bắt đầu cười, nhưng nước mắt đã lăn xuống gò má, "điều thú vị nhất chính là ở chỗ này – căn phòng mà Mạnh Dĩ Lam ở lúc đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi phát nổ của quả bom!"
Bạch Tử khẽ nhíu mày.
"May mắn tôi và chị tôi đều sống sót," cô nói, rồi đột nhiên lắc đầu, "không đúng, phải nói là... thật xui xẻo khi tôi còn sống."
Liêu Vũ Đình hít một hơi thật sâu, sau đó nâng tay lên, mạnh mẽ chà xát khuôn mặt đầy nước mắt.
Cô lau đi lớp phấn dày trên mặt, rồi quay đầu nhìn Bạch Tử.
Qua gương chiếu hậu, Bạch Tử không khỏi hơi sững sờ vì những gì mình nhìn thấy.
Trên đôi má của Liêu Vũ Đình, những chỗ đã lau sạch phấn trang điểm hiện rõ vết sẹo lồi lõm, thậm chí còn có vài vết sẹo khâu chằng chịt như rết.
"Không phải tôi ghen ghét cô ta," Liêu Vũ Đình mở to mắt, "tôi hận cô ta."
Thực tế, Liêu Vũ Đình không chỉ sắp xếp để Thạch Lỗi gửi bom cho Mạnh Dĩ Lam, mà cô còn thử nhiều cách khác, nhưng tất cả đều bị Mạnh Dĩ Lam cực kỳ cẩn thận lần lượt né tránh.
Cũng chính vì vậy mà lần này cô quyết định tự mình ra tay.
Nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt Liêu Vũ Đình: "Rõ ràng chúng tôi là song sinh dính liền, nhưng chỉ mình tôi trở thành thế này, rõ ràng người đó muốn giết con gái của Mạnh Phàm, nhưng cuối cùng tôi lại là người chịu đựng tất cả, tại sao chứ?!"
Liêu Vũ Đình nâng tay lên, đấm mạnh vào cửa sổ xe: "Dựa vào đâu mà mọi người đều thích cô ta?! Ngay cả chị tôi cũng đặc biệt tôn trọng cô ta!"
Lúc này, cô vô tình nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương chiếu hậu ngoài cửa sổ, liền hoảng loạn vội vàng cúi đầu xuống: "Không ai thích tôi... ngay cả chị tôi cũng bỏ tôi lại chỗ này... tôi không muốn chết, chị ơi... em không muốn chết..."
"Nếu những gì cô nói đều là sự thật, tôi sẽ rất thông cảm với hoàn cảnh của cô," Bạch Tử cuối cùng cũng lên tiếng sau một thời gian dài im lặng, "nhưng tôi đã nói rồi, nếu có ai muốn làm hại Mạnh Dĩ Lam, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho người đó."
Vì vậy, bất kể lý do là gì, Bạch Tử cũng sẽ không nương tay.
Nghe những lời của Bạch Tử, Liêu Vũ Đình đang khóc lóc trong run rẩy chợt khựng lại, đôi mắt ban nãy còn mờ mịt dần nheo lại, khóe miệng khẽ co giật, trông như có chút tức giận xe lẫn tuyệt vọng.
Lúc này, từ phía sau xe đột nhiên vang lên tiếng còi inh ỏi.
Bạch Tử lại liếc nhìn gương chiếu hậu, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Ánh sáng chói mắt vừa nãy đã tiến lại gần xe của Bạch Tử hơn, chỉ còn cách khoảng ba, bốn mét.
Cùng với ánh sáng loé mắt đó, còn có những tiếng ầm ầm từ động cơ rung chuyển phát ra.
"Mẹ tôi phái người đến cứu tôi rồi..." Liêu Vũ Đình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, quay người về phía ánh sáng đó, hét lớn, "Cứu tôi với! Tôi không muốn chết... mau cứu tôi!"
Lại vang lên một tiếng còi chói tai, sau đó, ánh sáng kia lại tới gần thêm chút nữa.
Mặc dù ánh sáng chói lóa đến mức người bình thường không thể nhìn rõ phía sau luồng sáng ấy là gì, nhưng Bạch Tử lại thấy rất rõ.
Đó là một chiếc mô tô, chính xác hơn là một chiếc mô tô màu đỏ thẫm.
Lúc này, người đang ngồi trên chiếc mô tô kia chính là người quen thuộc và thân thiết nhất với Bạch Tử.
Mặc dù người ấy đội mũ bảo hiểm và khoác áo da, nhưng trên người vẫn mặc chiếc váy mỏng manh ban nãy.
Điểm khác biệt là chiếc váy vốn dài chạm đất đã bị ai đó vội vàng xé rách, để lộ đôi chân dài trong đôi giày cao gót giữa cơn gió lạnh.
Dường như suy nghĩ trong vài giây, bàn chân liên tục nhấn ga của Bạch Tử cuối cùng cũng nới lỏng ra, khiến tốc độ chiếc xe dần chậm lại.
Ngay sau đó, chiếc mô tô màu đỏ chạy đến gần ghế lái của ô tô, hai xe tạm thời đi song song với nhau.
Khi nhìn thấy đôi tay của người phụ nữ lái mô tô đã bị lạnh đến đỏ ửng, trong đó một tay còn đang băng bó — tâm trạng vốn bình tĩnh của Bạch Tử ngay lập tức trở nên hơi bối rối.
Lúc này, vì lo lắng cho sự an toàn của người đó, tốc độ lái xe của cô không nhanh lắm.
Bạch Tử hạ cửa sổ xe xuống, nói nhanh với người trên mô tô: "Xe vừa dừng lại sẽ nổ tung, chị đừng đến gần, rất nguy..."
Không đợi cô nói xong, người kia đã nhấc kính chắn gió lên, để lộ ra đôi mắt lạnh lẽo: "Giảm tốc, mang cô ấy nhảy khỏi xe."
Giọng của Mạnh Dĩ Lam không lớn, những lời nói ra nhanh chóng bị gió lạnh thổi tan.
Nhưng Bạch Tử vẫn nghe thấy.
Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại toát lên một cảm giác đe dọa khiến người ta cảm thấy áp lực.
Chỉ với câu nói này, Bạch Tử lập tức nhận ra một điều — Mạnh Dĩ Lam đã sớm biết việc Liêu Vũ Đình muốn đặt bom trên xe, và đã có cách ứng phó.
Có vẻ như Bạch Tử lại một lần nữa làm chuyện ngốc nghếch vì tự cho mình là thông minh.
Ngồi ở ghế phụ, Liêu Vũ Đình không nhìn rõ mặt Mạnh Dĩ Lam, cũng không nghe thấy gì vì gió quá lớn.
Cô chỉ liên tục gõ vào cửa sổ xe, như đang không ngừng điên cuồng kêu cứu .
"Người này muốn làm hại chị," Bạch Tử đè nén những suy nghĩ đang bắt đầu loạn nhịp trong lòng, cô quay đầu nhìn về phía trước, kiên định nói với Mạnh Dĩ Lam, "Tôi không thể cứ để cô ta như vậy được."
Nghe những lời của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam nắm chặt tay ga thêm một chút.
Cô đương nhiên biết Liêu Vũ Đình đang gắn loại bom nào, và cũng biết chỉ cần xe dừng lại là sẽ phát nổ.
Vậy nên, Mạnh Dĩ Lam mới trong tình huống nhiệt độ thấp như vậy, tùy tiện khoác lên mình chiếc áo da của chú Hồng và xé toạc chiếc váy dài vướng víu, không màng mọi thứ mà đuổi theo.
Mạnh Dĩ Lam hít thở sâu, lặp lại: "Bạch Tử, giảm tốc độ xe, đưa cô ấy nhảy xuống cùng."
Cô kiên nhẫn nói chi tiết hơn, nhưng giọng điệu lại cứng rắn hơn nhiều so với trước.
Bạch Tử lại nhìn Mạnh Dĩ Lam lần nữa.
Một lát sau, cô hơi giãn mày ra.
Ngay lúc này, phía sau hai chiếc xe xuất hiện thêm nhiều luồng sáng hơn — đó đều là những cảnh vệ đến để bắt giữ Bạch Tử.
Sau đó, Bạch Tử dường như đã nghĩ thông suốt, cô hơi nhấc chân đang đạp ga lên, khiến tốc độ xe giảm rõ rệt.
Mạnh Dĩ Lam ngay lập tức nhận ra điều này, tay cô không còn nắm chặt tay lái nữa, tâm trạng căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Nhưng còn chưa kịp để Mạnh Dĩ Lam thở phào nhẹ nhõm, cô đã nghe thấy Bạch Tử khẽ gọi: "Mạnh Dĩ Lam..."
Từ khóe mắt, cô cảm nhận được Bạch Tử quay đầu nhìn mình.
Mạnh Dĩ Lam theo đà liếc mắt, đối mặt với ánh nhìn của đối phương.
Lúc này, mắt trái của Bạch Tử rất sáng, còn mắt phải thì toát lên cảm xúc vô cùng dịu dàng.
Khi Mạnh Dĩ Lam còn đang nghi hoặc, lại nghe thấy người kia nhẹ nhàng nói: "... Hình như tôi không 'ngoan' như chị nghĩ."
Khoảnh khắc tiếp theo, Bạch Tử quay đầu lại, đạp ga hết cỡ.
Ngay lập tức, chiếc xe lao vút về phía trước với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng bỏ xa Mạnh Dĩ Lam và những chiếc xe khác đang truy đuổi.
"Cô muốn làm gì?!" Nhìn thấy Bạch Tử đóng cửa sổ lại và tăng tốc chạy đi, Liêu Vũ Đình với lớp trang điểm bị phá hỏng hoàn toàn, như phát điên hét lên, "Mẹ tôi sẽ không tha cho cô đâu! Cô điên rồi..."
Bạch Tử nhướn mày, sự dịu dàng nơi mắt phải đã biến mất: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
Trạng thái hiện tại của cô rõ ràng không bình thường, vừa có vẻ rất bình tĩnh, lại vừa như cực kỳ điên loạn.
Trêu chọc Liêu Vũ Đình xong, Bạch Tử lại nhìn vào gương chiếu hậu.
Ở phía xa xa, Mạnh Dĩ Lam và các xe khác vẫn không ngừng đuổi theo.
Mặc dù vậy, Bạch Tử không hề tỏ ra do dự nào chút nào.
Cô nhìn về phía trước, không còn bận tâm đến những gì đằng sau nữa.
Kể từ ngày rời khỏi nhà tù đó, Bạch Tử đã gần như quên hết cuộc sống trước kia.
Cô chỉ có thể suy ra từ những mảnh ký ức còn sót lại rằng mình luôn là một "đứa trẻ ngoan" trong mắt cha mẹ.
Bên cạnh đó, Bạch Tử cũng không nhớ được những ngày tháng bị Bạch Tang ngấm ngầm "áp bức".
Nhưng sau khi đọc những dòng chữ mình từng viết sau tấm ảnh ấy, cô cũng mơ hồ nhớ lại đôi chút.
Điều khiến Bạch Tử day dứt nhất chính là, cô không chỉ quên mất thảm kịch xảy ra hơn mười năm trước, mà còn hoàn toàn không nhớ những tháng ngày đơn độc theo đuổi Mạnh Dĩ Lam.
Mặc dù vậy, cô vẫn có thể dựa vào những miêu tả của Mạnh Dĩ Lam và những vật dụng cá nhân mà đối phương giữ lại giúp mình để suy đoán rằng, trong khoảng thời gian đó, cô là một người khá bất thường.
Liên tục theo đuổi một người suốt mười năm, vì người đó mà sẵn sàng hy sinh cả mạng sống.
Mù quáng và điên rồ.
Không lâu trước đây, Bạch Tử nghi ngờ rằng có lẽ chính sự 'tẩy não' âm thầm kéo dài của Bạch Tang đã khiến cô phát triển tâm lý vô cùng kỳ quặc, và cuối cùng trở thành một người 'không bình thường' như vậy.
Bạch Tử cho rằng tâm lý ấy giống như những loài rắn rết, chuột bọ sinh sôi trong những góc khuất, cô chưa bao giờ bộc lộ chúng trước mặt cha mẹ nên mới được coi là "đứa trẻ ngoan".
Mạnh Dĩ Lam cũng chưa từng tiếp xúc sâu với con người thật của Bạch Tử, nên thỉnh thoảng mới bảo Bạch Tử "ngoan".
Cô đoán, chính vì có tâm lý như vậy, nên có lẽ trong mười năm điên cuồng theo đuổi Mạnh Dĩ Lam, bản thân cô cũng không hề đau khổ như người khác tưởng tượng.
Trong những ngày tháng không ai biết đến ấy, ngoài Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử đặc biệt "khắc nghiệt" với tất cả mọi người, kể cả chính mình.
Thậm chí, cô còn có thể cảm thấy một loại khoái cảm nào đó từ sự "khắc nghiệt" này.
Nhưng nhiều năm sau, từ ngày Bạch Tử được Mạnh Dĩ Lam cứu ra khỏi trại giam, tâm lý không ai biết ấy đã tạm thời lắng xuống do mất trí nhớ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, đặc biệt là gần đây, khi phải đối mặt với sự kiểm soát ngày càng chặt chẽ của Mạnh Dĩ Lam và cơ thể ngày càng yếu ớt, Bạch Tử mới dần nhận ra tâm lý mù quáng và điên cuồng đó.
Đặc biệt sau khi nói với Mạnh Dĩ Lam rằng "Muốn chị yêu tôi," Bạch Tử mới càng nhận ra, dường như ngay cả bản thân cô cũng chưa từng biết Bạch Tử thực sự là người như thế nào.
Có một sự điên cuồng không ai biết đang quay trở lại.
Nhìn những tia sáng chói lóa trong gương chiếu hậu, tim Bạch Tử dần đập nhanh hơn.
Ngay lúc này, Bạch Tử chợt nghĩ, có lẽ người khiến cô trở nên như vậy không phải là Bạch Tang, mà bản thân cô vốn đã như thế từ khi sinh ra.
Từ lúc sinh ra, trong xương tủy của cô đã mang sẵn một sự điên cuồng khác thường.
"Cô là đồ điên..." Liêu Vũ Đình bên cạnh không còn la hét cuồng điên nữa, đối phương yếu ớt lẩm bẩm, "Cô và Mạnh Dĩ Lam đều là đồ điên... tôi cũng là đồ điên... hahaha..." Cô ta đột nhiên cười một cách khoái chí, biểu cảm cực kỳ quỷ dị, "Tốt nhất cô đừng 'tha cho tôi', nếu không... tôi cũng tuyệt đối không tha cho Mạnh Dĩ Lam đâu... hahaha..."
Như thể bị trúng tà, Liêu Vũ Đình không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu này.
Bạch Tử không để ý đến cô ta, cũng hoàn toàn phớt lờ Mạnh Dĩ Lam và cảnh vệ vẫn đang truy đuổi phía sau.
Cô chỉ tập trung giẫm chân ga, lái xe về hướng mà mình đã định sẵn.
Bất kể Mạnh Dĩ Lam có sắp xếp và ứng phó hoàn hảo thế nào với những việc xảy ra hôm nay, nhưng đối với Bạch Tử – người từng đẩy Thạch Lỗi cùng quả bom xuống biển, không đời nào cô lại để người bên cạnh mình lúc này được yên ổn ở gần Mạnh Dĩ Lam thêm nữa.
Huống chi, Liêu Vũ Đình còn có một chị gái song sinh tên Liêu Vũ Nhu – người cũng là một dị nhân giống như Bạch Tử.
Khi đối diện với những chuyện liên quan đến Mạnh Dĩ Lam, suy nghĩ của Bạch Tử luôn trở nên cực kỳ rõ ràng.
Dựa trên rất nhiều tài liệu đã xem và những lời mà Lão Hắc từng nói với cô, Bạch Tử tin rằng hiện tượng miễn dịch với virus của mình dường như có liên quan đến gen.
Bạch Tử không dám đánh cược điều này, cô khó mà chắc chắn liệu Liêu Vũ Đình có trở thành mối đe dọa lớn hơn giống như Liêu Vũ Nhu hay không.
Trước khi điều đó xảy ra, cô phải giải quyết triệt để Liêu Vũ Đình.
Bất kể đối phương có quá khứ bi thảm thế nào đi nữa, đó cũng không phải là lý do để Bạch Tử tha cho cô ta.
Ngoài điều này ra, Bạch Tử còn mơ hồ cảm giác được, lý do cô kiên quyết đưa Liêu Vũ Đình đi không hoàn toàn chỉ vì Mạnh Dĩ Lam.
Có một phần lý do là vì cái tôi đã từng điên cuồng theo đuổi Mạnh Dĩ Lam ngày xưa.
Bạch Tử không biết sự cuồng điên này sẽ đưa cô đến đâu, nhưng giờ điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Giống như bây giờ, cô không quan tâm liệu cơ thể mình có thể hồi phục lại bình thường hay không.
Chiếc xe càng chạy càng nhanh, Mạnh Dĩ Lam và các cảnh vệ khác đã bị Bạch Tử bỏ lại phía sau mấy trăm mét.
Không biết đã qua bao nhiêu khúc quanh, cuối cùng Bạch Tử cũng nhìn thấy hai lối vào đường hầm xuất hiện ở cuối con đường.
Một trong những đường hầm phía trước bị chính phủ phong tỏa bằng hàng rào gỗ, trên đó dán những tấm biển cảnh báo rất nổi bật, không cho phép người không phận sự lái xe vào trong.
Đúng lúc này, Bạch Tử đột nhiên phát hiện có thứ gì đó loé lên trong rừng cây bên phải.
Vài giây sau, cô rốt cuộc cũng nhìn rõ đó là một bóng người đang liên tục nhảy qua các thân cây, rõ ràng người đó đang theo hướng di chuyển của xe, liên tục tiến về phía cuối con đường.
Có thể di chuyển nhanh như vậy, chứng tỏ người đó cũng là người biến dị giống như Bạch Tử.
Bạch Tử lại cẩn thận quan sát hình dáng của đối phương, từ đó suy đoán rất có khả năng người này tới vì Liêu Vũ Đình trên xe.
Tuy nhiên, Liêu Vũ Đình ngồi ở ghế phụ vẫn đang lẩm bẩm, không hề phát hiện ra sự khác thường bên ngoài cửa sổ.
Chiếc xe càng lúc càng gần hai cửa đường hầm, nhưng Bạch Tử vẫn không hề nhả chân ga.
Bộ não đã chậm chạp suốt một thời gian dài của cô giờ đang hoạt động nhanh nhạy, ánh sáng trong mắt trái ngày càng rực rỡ.
Một lát sau, Bạch Tử lại liếc nhìn bóng dáng vẫn đang không ngừng đuổi theo bên ngoài cửa sổ, rồi lần nữa rút súng ra, nhắm vào Liêu Vũ Đình ngồi ở ghế phụ.
Khi nghe thấy tiếng súng vang lên, tay Mạnh Dĩ Lam đang vặn ga khẽ run.
Cô nhanh chóng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục lái xe đuổi theo chiếc ô tô đã biến mất khỏi tầm mắt từ nửa phút trước.
Những cơn gió lạnh thổi đến liên tục như những lưỡi dao sắc nhọn, cứa vào cơ thể chỉ đang mặc một chiếc áo da và váy đỏ mỏng manh của Mạnh Dĩ Lam.
Cô siết chặt tay ga, băng gạc bao quanh vết thương không biết từ lúc nào đã nhuộm đỏ máu.
Nhưng giờ đây, cái lạnh và cơn đau đều không còn ảnh hưởng đến Mạnh Dĩ Lam nữa, mọi sự chú ý của cô đều dồn hết vào điểm cuối của con đường phía trước.
Không xa phía sau Mạnh Dĩ Lam, có ba bốn chiếc xe đang theo sát.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy hai lối vào đường hầm ở cuối đường.
Mạnh Dĩ Lam liếc qua, thấy rằng trước lối vào hầm bên phải có vài hàng rào gỗ bị đổ nằm lộn xộn.
Cô nhớ đó là những hàng rào được chính quyền đặt ở lối vào hầm để ngăn các phương tiện vào trong, nhưng giờ đây, chúng đã bị xô đẩy và nằm lung tung, như thể bị tác động mạnh nào đó cuốn phăng đi.
Chỉ suy nghĩ nửa giây, Mạnh Dĩ Lam lập tức lao vào đường hầm bên phải, những chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.
Dù trong hầm tối không còn gió lạnh, ấm áp và yên tĩnh hơn bên ngoài, nhưng không khí lại ngột ngạt đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.
Khi Mạnh Dĩ Lam chuẩn bị rẽ qua một khúc cua, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên gần đó.
Ngay tức thì, Mạnh Dĩ Lam nhận ra âm thanh khiến cô gần như không thở được này đến từ một đường hầm khác...
Bạch Tử lại một lần nữa lừa cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.