Chương 115: Không nỡ
Hổ Đầu Miêu Diện
04/05/2024
Bạch Tử cảm thấy, tất cả mọi thứ đều thật mơ hồ.
Hình ảnh trước mặt, âm thanh bên tai đều dần dần mờ đi không rõ.
Giống như đang bơi trong biển sâu, ngẩng đầu lên không thấy trời, duỗi chân ra cũng không chạm đáy.
Mãi đến khi có tiếng thì thầm quen thuộc chợt vang lên bên tai, cô mới chợt tỉnh lại.
Như thể cuối cùng cũng ngoi lên khỏi mặt biển, mọi thứ bỗng nhiên trở nên rõ ràng lại.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam trước mặt mình đang bối rối, vẻ mặt Bạch Tử khó hiểu: “Sao thế?”
Vừa thốt ra hai chữ này, cô liền rùng mình - lại như vậy.
Mạnh Dĩ Lam hơi giật mình, ôm lấy hai má Bạch Tử, sau đó lập tức hiểu ra: “Lại không nhớ nữa hả?”
Muốn phủ nhận, nhưng sau khi Bạch Tử mở miệng lại không có âm thanh nào phát ra, cuối cùng chỉ im lặng gật đầu.
Trong lòng Mạnh Dĩ Lam hơi u ám, cô mấp máy môi, kiên nhẫn thấp giọng nói: “Vừa rồi em bảo tôi đợi ở bên ngoài, một mình em vào phòng kiểm tra mấy phút, rồi mới cho tôi vào.”
Nghe đối phương nói xong, Bạch Tử chớp chớp mắt khó hiểu.
Trong ấn tượng của mình, cô hoàn toàn chưa bao giờ nói như vậy với đối phương.
Bạch Tử chỉ nhớ đến đoạn sau khi đá tung cửa ra, cô liền đứng ngây ngốc nhìn cảnh tượng bên trong.
Chỉ có như thế thôi.
Thế nhưng là, cô lại nghe được Mạnh Dĩ Lam tiếp tục nói: “Em đã nói với tôi, rằng mọi thứ ở đây hình như đều là của Du Vu Ý.”
Bạch Tử lại ngớ ra.
Mạnh Dĩ Lam đưa tay giúp Bạch Tử vén những sợi tóc rối ra sau tai: “Em nói, em nhận ra đồ vật trong phòng.”
“Tôi...” Bạch Tử ngơ ngác cúi đầu, nhìn Mao Mao kéo ống quần của Mạnh Dĩ Lam, sau đó lại nhìn thi thể không đầu trên mặt đất, “Những thứ này... đúng vậy, đều là đồ của Du Vu Ý...”
Nói xong, rốt cuộc cô cũng chú ý đến tiếng gõ vẫn đang không ngừng phát ra từ phía sau cánh cửa gỗ bên cạnh.
“Âm thanh không hề ngừng nghỉ,“ Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng nói, “Tiết tấu cũng không hề thay đổi, có chút kỳ lạ thật.”
Bạch Tử lập tức hiểu được ý của Mạnh Dĩ Lam.
Cho dù là do con người gõ, cũng không thể duy trì được cường độ và nhịp điệu trong thời gian dài như vậy.
Bạch Tử vừa mới đứng hình lập tức tỉnh táo lại.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Mạnh Dĩ Lam và Mao Mao lui ra sân thượng, sau đó nhanh chóng bước đến cánh cửa gỗ, không chút do dự, giơ chân đá cửa mở ra.
Quả nhiên đúng như Bạch Tử suy đoán, phía sau cánh cửa gỗ không có người.
Chỉ có một cái cửa sổ bị ván gỗ bịt kín lại, một chiếc giường đơn và một cái thùng carton chất đầy những thứ lặt vặt.
Ngoài ra, bên cạnh chiếc gối đầu giường còn có một bộ đàm liên tục phát ra tiếng gõ.
Sau khi xác nhận mọi thứ an toàn xong, Bạch Tử quay người nhẹ gật đầu với Mạnh Dĩ Lam cách đó không xa.
Mao Mao mới lúc nảy còn đang run rẩy vì sợ hãi trước nhóm người biến dị ở quảng trường, cũng chen vào theo, sau khi nhìn Bạch Tử, nó bắt đầu cáo mượn oai hùm* lục lọi những thứ bên trong thùng carton.
Mạnh Dĩ Lam nhìn bộ đàm trong tay Bạch Tử: “Có người ở nơi khác dùng bộ đàm để cầu cứu?”
Bạch Tử không quá chắc chắn gật đầu: “Chắc là âm thanh đã phát rất lâu rồi,“ cô vừa nói, vừa chỉ vào đèn đỏ không ngừng nhấp nháy trên bộ đàm, “Sắp hết pin rồi.”
Vừa dứt lời, bộ đàm hoàn toàn ngừng hoạt động, tiếng gõ cuối cùng cũng dừng lại.
Mạnh Dĩ Lam cầm lấy bộ đàm, cẩn thận kiểm tra một hồi: “Khả năng xuyên thấu của máy này khá tốt, nhưng khoảng cách cũng không xa, chắc chắn người đó đang ở gần đây.”
Bạch Tử không trả lời, dường như có điều suy nghĩ.
“Em có nghĩ đó là người quen của Du Vu Ý không?” Mạnh Dĩ Lam lại hỏi: “Và...”
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn ra ngoài cửa, rồi lại nhìn Bạch Tử.
“Người trên đất... cũng là một dị nhân giống như tôi,“ Bạch Tử thẳng thắng nói, nhưng giọng điệu rõ ràng trở nên nặng nề hơn, “Trước đó có kể với chị rồi, người kia có lẽ là người thân mà Du Vu Ý muốn cứu.”
Đầu của thi thể được cắt rất gọn gàng lưu loát, giống hệt như cách Du Vu Ý đã cắt đầu người cảnh vệ.
Rõ ràng cảm nhận được sự bất an của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam khẽ nhíu mày.
“Chị ra ngoài ăn chút gì trước đi.” Bạch Tử cười hơi mất tự nhiên, nói: “Tôi tìm thử xem có manh mối gì khác không.”
Lông mày Mạnh Dĩ Lam càng nhíu chặt hơn: “Chúng ta ở cùng nhau.”
Bạch Tử đang muốn từ chối, chợt nhớ tới điều gì đó, hơi có vẻ bất an gật đầu: “Cũng đúng, đề phòng tôi lại quên...”
Lời còn chưa dứt, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên tiến lên một bước, cơ thể hai người gần như chạm vào nhau.
Một cảm giác áp bức quen thuộc dâng lên từ đáy lòng - Bạch Tử biết rất rõ, đây là dấu hiệu Mạnh Dĩ Lam sắp nổi giận.
Thế là, cô bất giác cúi đầu, không dám nhìn người trước mặt.
Nhìn thấy bộ dáng này của Bạch Tử, lông mày Mạnh Dĩ Lam chợt giãn ra một chút, cô đưa tay nâng mặt đối phương lên, có chút bướng bỉnh ép Bạch Tử nhìn mình: “Quên cũng không sao, tôi sẽ thay em nhớ kỹ. “
Giọng điệu không hẳn là mềm mại, nhưng lại giống như dòng nước ấm áp hoà cùng với hương thơm trên người cô, quấn chặt lấy Bạch Tử.
Bạch Tử không trả lời, sau khi nhìn Mạnh Dĩ Lam một lúc, cô giơ tay vòng qua eo đối phương.
Dùng sức ôm cô ấy thật chặt, rồi nghiêng người về phía trước để gò má của cả hai chạm vào nhau.
Ngoại trừ lúc ngủ, Bạch Tử rất ít khi chủ động đến gần Mạnh Dĩ Lam như thế này.
Từ sau khi cả hai xác định mối quan hệ của mình, Mạnh Dĩ Lam từ nhỏ đã không thích tiếp xúc thân thể với người khác, lại trở nên dính người hơn.
Mạnh Dĩ Lam hơi ngây ngốc trước sự gần gũi hiếm có này, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Tử lại buông tay ra, sau đó hé môi cười một tiếng với Mạnh Dĩ Lam, rồi quay người bắt đầu cùng Mao Mao lôi những đồ vật trong thùng carton ra.
Mạnh Dĩ Lam có thể cảm nhận được, trong lòng Bạch Tử đang có tâm sự, mà cô cũng có thể loáng thoáng đoán được nguyên nhân.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc để thảo luận chuyện này, cô chỉ có thể đè nén sự nghi ngờ của mình, tạm thời gác lại việc này.
Hai người mất gần nửa giờ mới kiểm tra xong nơi này.
Mao Mao lấy được một chiếc gối cũ lòe loẹt lạ mắt từ thùng carton, hai người cũng tìm thấy một lối đi bí mật dưới gầm giường dẫn đến các tầng khác, trừ cái đó ra, cũng không phát hiện thêm điều gì khác.
Bạch Tử không biết chuyện gì đã xảy ra trong hai căn phòng này, chỉ có thể suy đoán Du Vu Ý nhất định đã ở lại đây.
Trước khi rời đi, cô lấy chăn trên giường đắp lên thi thể.
Mặc dù đầu bị chặt chẳng biết ở nơi nào, mà thi thể cũng quá thối rữa và trương phình để xác định giới tính, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy thi thể không đầu nằm trên mặt đất, Bạch Tử đã có một cảm giác khổ sở khó tả.
Cô không thể diễn tả được nguyên nhân xuất hiện cảm giác này, nhưng suy nghĩ của cô càng lúc càng trở nên hỗn loạn.
Bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, Bạch Tử dời đống lửa đến trước cửa lều, để Mạnh Dĩ Lam ngồi ăn bên trong không bị lạnh cóng.
Sau khi cơm nước xong, Mao Mao trực tiếp ôm chiếc gối mà nó “vơ vét” được từ căn phòng, rồi nằm trong lều ngủ say sưa, như thể đã hoàn toàn miễn nhiễm với tiếng ồn ở quảng trường.
Bạch Tử vừa loay hoay với bộ đàm lấy từ trong phòng ra, vừa nói với Mạnh Dĩ Lam: “Chúng ta không có loại cáp sạc này.”
Hai người đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyến đi lần này, thậm chí còn mang theo cả sạc dự phòng, đủ dùng trong khoảng ba ngày.
“Không vội,“ Mạnh Dĩ Lam cầm chén canh nóng hổi Bạch Tử đưa cho, khẽ nhấp một ngụm, “Lát nữa đi vào tìm tiếp xem sao.”
Mặc dù tình cờ nghe được tín hiệu cầu cứu của ai đó, nhưng dưới tình huống như hiện tại, cả hai vẫn quyết định hành động theo kế hoạch ban đầu.
Trong khu vực cấm có quá nhiều nhân tố bất ổn và nguy hiểm.
Tất cả sức lực và tinh thần của họ đều dành cho việc “cảnh giác”, không còn tinh lực suy nghĩ đến việc đồng cảm với người lạ.
Bạch Tử đặt bộ đàm sang một bên, gắp một ít thịt hộp vào chén Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử, dường như lơ đãng hỏi: “Vì sao họ hàng của Du Vu Ý lại như vậy? Em có biết không?”
Vẻ mặt Bạch Tử có chút do dự, nhưng đối mặt với Mạnh Dĩ Lam, từ trước đến giờ cô luôn trả lời mọi vấn đề: “Là Du Vu Ý làm.”
“Ý của em là,“ Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, “Chính tay Du Vu Ý đem người họ hàng của cô ấy...”
Bạch Tử gật gật đầu.
“Vì cái gì?” Mạnh Dĩ Lam lại hỏi.
Bạch Tử ban đầu trầm mặc, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Có thể là xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, không rõ lắm.”
Nguyên nhân đã bị Bạch Tử nuốt vào trong bụng, cô cũng không có ý định phun ra bí mật một lần nữa.
Dường như Du Vu Ý đã chạy đôn chạy đáo vì người họ hàng này hơn hai năm.
Trước khi virus đột biến bùng phát, cô đã tìm kiếm biện pháp giải quyết, nhưng giờ lại thất bại trong gang tấc.
Để đưa ra quyết định như vậy, Du Vu Ý chắc chắn đã phải chịu đựng nỗi thống khổ rất lớn.
Bạch Tử hoàn toàn không nhớ rõ những gì Du Vu Ý và Cốc Chi Du đã nói, chỉ có thể dựa theo vài dòng chữ trên sổ tay mà suy đoán lung tung.
Điều duy nhất cô có thể chắc chắn chính là, lúc đó mình đang ở trong trạng thái vô cùng tuyệt vọng.
Vừa mới đây, khi Bạch Tử nhìn thấy một người bị chặt đầu nằm trên mặt đất, nỗi tuyệt vọng đáng sợ này tựa như vẫn đang tiếp diễn - dường như cô đã nhìn thấy được tương lai của chính mình.
Cô không muốn Mạnh Dĩ Lam cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng ngột ngạt này, dù chỉ là một chút.
“Lúc trước chị nói muốn sống ở đất nước khác,“ Bạch Tử cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, cô nằm ngửa trong lều, nhắm mắt lại, cố ý nói đến chủ đề nhẹ nhàng hơn, “Là chỗ của Hedy sao?”
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, đặt chén trong tay xuống: “Không phải.”
Nơi cô định đến còn xa hơn nữa, cô cũng đã lên sẵn kế hoạch nhất định.
Nhưng bây giờ, đây không phải là vấn đề cô muốn nghĩ tới.
Bạch Tử lại hỏi: “Ở đâu thế? Nơi đó an toàn hơn nơi này sao?”
Không nghe được câu trả lời của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử đang thấy lạ thì nghe được tiếng động nào đó phát ra từ bên cạnh.
Giây tiếp theo, hương thơm quen thuộc dịu dàng bao lấy Bạch Tử.
Bạch Tử mở mắt ra thì thấy người kia cũng đang nằm xuống giống mình.
Mạnh Dĩ Lam vẫn không trả lời, cô chỉ nghiêng người về phía Bạch Tử.
Họ ở rất gần nhau, nhưng không chạm vào nhau.
“Chúng ta đã nói,“ Mạnh Dĩ Lam đột nhiên lên tiếng, vẫn không đáp lại câu hỏi của Bạch Tử, “Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải kịp thời nói ra cùng nhau.”
Vẻ mặt Bạch Tử cứng đờ, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Mạnh Dĩ Lam, trái tim vừa mới thoải mái lại bắt đầu kéo căng.
Hơi thở của cả hai giao thoa, chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Mạnh Dĩ Lam bây giờ rất dịu dàng, điều này mang đến cho Bạch Tử một cảm giác áp bách không thể cưỡng lại.
Cuối cùng, cô hoàn toàn đầu hàng, thẳng thắn bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng: “...Tôi lo mình sẽ không thể trở lại bình thường.”
Lúc trước, Bạch Tử không hề quan tâm tới chuyện này.
Sống hay chết, người bình thường hay quái vật, cũng không thành vấn đề.
Nhưng sau khi có niềm vương vấn, Bạch Tử lại bắt đầu cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Lo lắng mình sẽ làm tổn thương Mạnh Dĩ Lam, sợ nếu sau khi mình chết đi Mạnh Dĩ Lam sẽ khổ sở.
Điều quan trọng nhất chính là, Bạch Tử muốn tiếp tục ở bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.
Muốn bảo hộ cô ấy, muốn cùng với cô ấy tìm hiểu rõ ràng xem chuyện gì đã xảy ra trong thí nghiệm nhiều năm trước.
Cô, không nỡ rời xa cô ấy.
“Em đang lo lắng điều gì?” Mạnh Dĩ Lam đưa tay ôm lấy eo Bạch Tử, nhìn chằm chằm vào mắt phải đang lộ ra chút lo lắng của đối phương, lập tức nói ra những lời an ủi mà ngay cả cô cũng không quá chắc chắn: “Có tôi ở đây, còn có Hedy, nhất định...”
Cuối cùng, cô không thể nói được nữa, Mạnh Dĩ Lam lại im lặng.
Có một số việc, cả hai đều biết rất rõ.
Thế nhưng Bạch Tử mới vừa trông có vẻ nghiêm túc, đột nhiên nhẹ gật đầu.
Cô giơ tay ôm lấy Mạnh Dĩ Lam, lần nữa nhắm mắt lại, để chóp mũi của cả hai thân mật chạm vào nhau như thường ngày: “Ừm, chỉ cần có chị ở đây, tôi sẽ không lo lắng.”
Đây là lời thật lòng, không chỉ đơn giản là sự an ủi.
Trái tim Mạnh Dĩ Lam thắt lại, cô nhỏ giọng: “Bạch Tử...”
Lúc này, từ quảng trường đột nhiên vang lên một âm thanh như còi báo động.
Nó xen lẫn với những tiếng gầm rú kinh hoàng của những dị nhân, giống như hàng ngàn ma quỷ đang kêu khóc trong luyện ngục.
Bạch Tử mở mắt ra, sự lo lắng trong mắt đã tan biến: “Loa sắp hết pin, chúng ta phải nhanh chóng tới đó.”
Sau đó, cô ngồi dậy và bắt đầu thu dọn đồ đạc trong lều.
Mạnh Dĩ Lam vẫn nằm tại chỗ, cô muốn nói thêm vài câu, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, ngồi dậy theo đối phương.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều hơn, bên ngoài lều tuyết đã đọng cao đến mắt cá chân.
Hai người không dám lãng phí thêm thời gian nữa, họ dẫn theo Mao Mao, từ phía bên kia của tòa nhà leo xuống.
Sau đó, cẩn thận từng chút một tránh khỏi nhóm dị nhân ở quảng trường và đi đến cửa sau của cao ốc Văn Úy.
May mắn thay, âm nhạc ở quảng trường đã phát huy tác dụng, đường đi khá suôn sẻ.
Tuy nhiên, bởi vì danh sách không mô tả chi tiết nơi cất giấu tài liệu, mà Mạnh Dĩ Lam cũng hoàn toàn không hiểu rõ ý nghĩa của các con số, nên hai người cần phải tìm kiếm trên một phạm vi cực kỳ rộng - toà cao ốc Văn Úy, gồm sáu mươi tầng.
Sau khi cùng nhau thảo luận, hai người quyết định bắt đầu từ tầng 40 của tòa nhà nơi Mạnh Dĩ Lam làm việc, và tất cả những tầng khác ở trên.
Nhiệm vụ tương đối nặng nề, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã dự định dành ra ba ngày cho nó.
Nếu sau ba ngày vẫn không tìm được tài liệu, sẽ phải lập tức trở về nhà.
Thang máy không hoạt động nên họ phải đi lên lầu bằng lối thoát hiểm.
Trước sự kiên trì của Bạch Tử, cả hai quyết định sắp xếp để một mình Bạch Tử lên lầu dò xét, để cô tiêu diệt những dị nhân còn sót lại trong tòa nhà.
Sau khi đưa bộ đàm cho Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam giải thích một số biện pháp phòng ngừa xong, cô liền vươn tay giữ chặt lấy Bạch Tử đang nóng lòng muốn chạy lên lầu, kéo đối phương về phía mình.
Bạch Tử bối rối quay đầu lại, phát hiện Mạnh Dĩ Lam nhíu nhíu mày nhìn mình.
Không cần mở miệng cũng có thể lập tức hiểu được.
Bạch Tử đứng trên bậc thang cao hơn Mạnh Dĩ Lam một chút, cô nghiêng người xích lại gần hơn, hơi cúi đầu hôn lên môi đối phương.
Mạnh Dĩ Lam buông lỏng bàn tay đang nắm cổ tay áo Bạch Tử, sau đó ôm chặt lấy eo người trước mặt, chủ động làm nụ hôn này trở nên sâu sắc hơn.
Sự chạm nhẹ giữa môi và lưỡi khiến tim Bạch Tử đập thình thịch, cô theo động tác của Mạnh Dĩ Lam, nghiêng mặt sang một bên, quấn lấy nhau một cách say mê, nhưng đúng lúc này, cô giơ tay lên và vỗ nhẹ Mao Mao đã trèo lên lưng mình vì để nhìn kỹ hơn xem hai người đang làm gì.
Một lúc sau, hai người bất đắc dĩ tách ra, nhưng rồi cả hai lại tựa trán nhau thở hổn hển, thân mật rúc vào nhau.
Cả hai người đều có thể cảm nhận được, cảm giác bất an vừa rồi trên sân thượng dường như đã vơi đi đôi chút nhờ nụ hôn này.
Hơi thở của Mạnh Dĩ Lam dần dần ổn định, đột nhiên cô muốn đút tay vào túi áo khoác lần nữa, nhưng do dự một lúc, cô vẫn buông Bạch Tử ra: “Nếu có chuyện gì, lập tức dùng bộ đàm nói cho tôi biết.”
Bạch Tử gật gật đầu, xoay người đi lên lầu.
Lối đi khẩn cấp vốn thông thoáng giờ đây lại vô cùng bừa bộn, thậm chí còn có dấu vết từng có người ở đây.
Nhưng may mắn thay, trong quá trình Bạch Tử đi lên lầu, không hề gặp phải dị nhân hay người bình thường nào khác.
Nhưng vì lý do an toàn, mỗi lần lên tầng, cô đều phải dùng thanh gỗ hoặc thanh sắt cài chặt cửa dẫn vào bên trong tòa nhà, để cửa không thể bị mở được.
Sau khi đến tầng 40 của tòa nhà, Bạch Tử nhanh chóng tìm kiếm khắp tầng.
Văn phòng từng rộng rãi và ngăn nắp ngày nào đã trở thành một đống hỗn độn, với vô số tập tài liệu và giấy tờ nằm rải rác giữa những dây leo phát sáng kỳ lạ, cùng với... những bộ xương người.
Có thể hình dung, sau khi virus đột biến bùng phát, nơi này lâm vào tình cảnh hỗn loạn như thế nào.
Sau khi đi một vòng, mặc dù không gặp phải dị nhân nào, nhưng Bạch Tử lại phát hiện ra hai điểm rất kỳ lạ.
Đầu tiên, ngay khi bước vào cửa, cô đã ngửi thấy một mùi hương vừa quen vừa lạ.
Trên thực tế, từ lúc tiến vào khu vực cấm Bạch Tử đã loáng thoáng ngửi được mùi này. ngôn tình hài
Nhưng vì mùi quá ít, nên lúc đó cô cũng không để ý.
Mà bây giờ, hương thơm này càng lúc càng nồng đậm, nhưng Bạch Tử lại không tìm được nguồn gốc của mùi hương này.
Tiếp theo, ở giữa tòa nhà có một khe nứt lớn vô cùng kỳ lạ, gần ba mét.
Sau khi Bạch Tử đến gần hơn, cô mới nhận ra hiện tượng kỳ lạ này không phải chỉ xảy ra ở tầng này.
Toàn bộ hàng chục tầng lầu trên dưới đều có khe nứt lớn như vậy.
Thoạt nhìn, nó giống như một vực thẳm không đáy.
Ngoài ra còn có những dây leo có vẻ quỷ dị mọc lên giữa khe nứt, mặc dù chúng không phát ra ánh sáng ảo ảnh, nhưng chúng lại rất to lớn.
Những dây leo kéo dài từ đáy khe nứt lên tới trần nhà, từ khe nứt nối liền hàng chục tầng với nhau, giống như một chiếc thang cho phép người ta leo từ tầng một của tòa nhà lên đến tầng cao nhất.
Bạch Tử không có thời gian để tìm hiểu nguyên nhân của những hiện tượng kỳ lạ này. Sau khi cô liên tục xác nhận rằng không có người khác hoặc dị nhân ở tầng này, cô thông qua lối thoát hiểm quay lại với Mạnh Dĩ Lam, sau đó đưa đối phương và Mao Mao lên lầu.
Mao Mao có vẻ rất thích chiếc gối mới của mình, lúc leo lên cầu thang, nó giơ chiếc gối lên một cách vụng về, nhưng cũng rất cẩn thận tránh để gối bị dính bụi trên mặt đất.
Hai người cuối cùng cũng tới tầng 40, Bạch Tử đang định đề xuất nghỉ ngơi, không ngờ Mạnh Dĩ Lam lại trực tiếp sải chân lao vào, dường như rất có mục đích chạy đi đâu đó.
Bạch Tử sững sờ, cõng Mao Mao theo sát ở phía sau.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam vượt qua những thứ lộn xộn ở hành lang, cô nhanh chóng bước vào một căn phòng, bắt đầu lục lọi và tìm kiếm ở bên trong.
Bạch Tử đứng ngốc ở cửa một lúc mới nhớ ra, đây là văn phòng riêng của Mạnh Dĩ Lam.
Nửa ngày qua đi, Mạnh Dĩ Lam lấy ra một phong bì thư thật dày từ ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, quay đầu cười rạng rỡ với Bạch Tử: “Tìm được rồi!”
Bạch Tử vẻ mặt mờ mịt.
Nhanh như vậy?
Cô đã chuẩn bị xong tinh thần ở lại với Mạnh Dĩ Lam ba ngày ba đêm, nhưng... xong việc rồi sao?
Mạnh Dĩ Lam trở lại bên cạnh Bạch Tử, hận không thể cùng đối phương chia sẻ niềm vui này ngay lập tức: “May là không có làm mất.”
Bạch Tử lúc này mới phản ứng lại, nhìn bì thư trong tay đối phương, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”
Câu hỏi này khiến nụ cười trên mặt Mạnh Dĩ Lam cứng đờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại mỉm cười nhẹ nhàng và thờ ơ, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Mạnh Dĩ Lam đã vượt qua trăm đắng ngàn cay để quay lại đây, không chỉ vì tìm tài liệu mình đã để lại.
Bức thư trong tay cô cũng là một trong những lý do khiến cô quyết định tự mình đến đây.
Thế nhưng, dù cô có nhớ lá thư này đến mức nào thì người viết nó cũng đã sớm quên mất chuyện này.
Rõ ràng cảm giác được tâm trạng Mạnh Dĩ Lam đột nhiên không vui, Bạch Tử càng thêm bối rối đưa tay cầm lấy bì thư, cẩn thận xem xét.
Trên phong bì giấy màu nâu nhạt, có người dùng bút bi đen viết gọn gàng năm chữ “Mạnh Dĩ Lam thân khải*“.
Bạch Tử không khỏi nhíu mày lại.
Hình như... có chút quen thuộc.
Thế nhưng, cho dù có suy nghĩ kỹ đến đâu, cô cũng không thể nhớ nổi bất kỳ hồi ức nào liên quan đến bức thư này.
“Ai gửi chị?” Cô nhịn không được, hỏi.
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, dừng một chút, nhẹ nhàng thở dài: “Một kẻ vô lại.”
Trông đối phương đầy bất lực, giọng nói mang chút oán giận.
Bạch Tử lập tức hiểu ra: “Tôi viết?”
Mạnh Dĩ Lam đưa tay nhéo nhéo mặt Bạch Tử, không trả lời cũng không mở phong bì ra xem, cô nhét nó vào ba lô, cầm đèn pin chiếu xung quanh: “Bắt đầu đi.”
Không đợi Bạch Tử trả lời, cô bắt đầu tìm kiếm cẩn thận trong văn phòng.
Tuy rằng rất tò mò nội dung bức thư, nhưng thấy đối phương không có ý định thảo luận chuyện này, Bạch Tử cũng không thể hỏi thêm.
Cả hai bắt đầu công cuộc “tìm kiếm toàn diện” theo kế hoạch.
Tất cả bàn làm việc, ngăn tủ và giá sách đều phải được lục soát cẩn thận hai hoặc ba lần, nếu tìm thấy thứ gì đó giống như USB, phải trực tiếp ném thẳng vào túi đồ và chuẩn bị mang về tàu để kiểm tra bên trong.
Điều quan trọng hơn là, cả hai đều phải xem xét cẩn thận tất cả những nơi bị nghi ngờ có cơ quan ẩn.
Mặc dù đã làm đến mức này, nhưng hai người vẫn không tìm thấy gì sau khi lục soát bảy tám tầng lầu.
Trừ cái đó ra, hai người cũng không tìm được cáp sạc nào phù hợp với bộ đàm kia.
Sau khi lục tung mọi thứ trong gần bốn năm tiếng đồng hồ, Mạnh Dĩ Lam dù cậy mạnh đến đâu cũng mệt mỏi đến mức suýt ngã xuống.
Bạch Tử đau lòng đề nghị nghỉ ngơi một lúc, nhưng trước sự kiên trì của Mạnh Dĩ Lam, cả hai quyết định tìm kiếm ở tầng cao nhất rồi mới nghỉ ngơi.
Nhưng trước khi họ bước vào tầng đó, Mạnh Dĩ Lam đã cau mày vì ngửi thấy một mùi hương cực kỳ nồng nặc.
“Chị cũng ngửi thấy sao?” Bạch Tử lập tức chú ý tới phản ứng của cô.
Khi Bạch Tử đến đây trước để dò xét, cô liền phát hiện ra mùi hương kỳ lạ trên tầng này đã trở nên vô cùng nồng nặc, nhưng cô vẫn không tìm ra được nguồn gốc của mùi hương đó.
Hiện tại, nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam cảm thấy khó chịu vì mùi này, cô liền cảnh giác nói: “Chi bằng chúng ta...”
“Không sao đâu,“ Mạnh Dĩ Lam lắc đầu, lấy khẩu trang từ trong ba lô ra và đeo vào, “Chúng ta mau tranh thủ thời gian.”
Hai người tìm kiếm gần một giờ đồng hồ nhưng vẫn không tìm được manh mối nào hữu ích.
Cuối cùng, họ đến văn phòng lớn nhất của tầng này.
Mặc dù bên trong bừa bộn, nhưng vẫn không khó để nhận ra nơi này đã từng được trang trí vô cùng sang trọng, cửa kính trong suốt từ trần đến sàn có thể làm cho người bên trong nhìn thấy cảnh quan phồn hoa của toàn bộ trung tâm thành phố.
Nhưng bây giờ, cửa kính ấy không rõ vì nguyên nhân gì mà vỡ nát, tuyết từ bên ngoài theo gió cuốn vào, phủ trắng xóa mặt đất.
Hơn nữa, ở giữa văn phòng còn có một khe nứt lớn.
Cũng giống như các tầng khác, giữa khe nứt cũng có những dây leo to tướng.
Sau khi hai người vào trong, cả hai đều không nói gì, chỉ ăn ý liếc nhìn nhau rồi bắt đầu tìm kiếm.
Mạnh Dĩ Lam đứng trước tủ sách cạnh tường, lấy từng cuốn sách ra cẩn thận xem xét, còn Bạch Tử thì ngồi xổm bên cạnh bàn làm việc cẩn thận tìm kiếm trong đống đồ linh tinh.
Mao Mao là người nhàn hạ nhất, nó ngậm bánh quy nén được Bạch Tử đưa cho, ung dung bước tới cửa, sau khi dùng tay lau sạch sàn nhà, nó đặt chiếc gối ở đó, nhàn nhã ngồi xuống, không màng đến thế sự.
Một lúc sau, toàn thân Bạch Tử chấn động, ngừng động tác tìm kiếm.
“Sao thế?” Mạnh Dĩ Lam lập tức nhận ra Bạch Tử có gì đó không ổn, nghi hoặc hỏi.
Bạch Tử cau mày, khẽ nói: “Chỗ này... có người chết.”
Vừa rồi, sau khi dọn đi những đồ vật linh tinh phủ đầy tuyết, cô phát hiện ra một thi thể nam giới cuộn tròn ở bên tường.
Vì thời tiết quá lạnh nên thi thể chưa phân hủy, toàn thân bị bao phủ bởi sương giá, trông giống như một hình nộm.
Bạch Tử hơi xê dịch thân thể để chặn tầm nhìn của Mạnh Dĩ Lam, tránh làm đối phương nhìn thấy sẽ sợ hãi: “Đã chết được một thời gian rồi.”
Mạnh Dĩ Lam không chút e dè, đi đến bên cạnh Bạch Tử, liếc nhìn vài cái rồi đoán: “Chắc là thành viên của Vĩnh Thái, hoặc là người bị chính phủ truy nã, bọn họ thường trốn ở khu vực cấm.”
Bạch Tử lại hốt tuyết đọng, lần nữa phủ lên thi thể.
Hai người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục công việc tìm kiếm trong văn phòng.
Bạch Tử cầm một tờ báo trên bàn làm việc lên, tùy ý đọc một chút, trên đó viết về tin tức thị trường chứng khoán giảm mạnh khiến cô có chút đau đầu.
Thế là, không nhịn được tò mò, hỏi: “Ngày hôm đó, sau khi tôi bị bắt đi thì chuyện gì xảy ra?”
Đột nhiên nhắc tới chuyện cũ, Mạnh Dĩ Lam có chút phản ứng không kịp, một lúc sau, cô mới nói với vẻ không chắc chắn: “Hôm đó, toàn bộ tòa cao ốc đều bị phong tỏa, kỳ thật không chỉ ở đây, gần như toàn bộ thành phố đều tê liệt, tất cả mọi người đều liều mạng muốn chạy đi...”
Nghe có vẻ như là chuyện ở thế kỷ trước.
Thế nhưng, chỉ mới hai năm trôi qua mà thôi.
Đúng lúc này, Bạch Tử đột nhiên nghe được phía sau có vài tiếng động lạ, cô tức giận trợn mắt: “Mao Mao.”
Từ khi hơn phân nửa cơ thể của Mao Mao dần dần biến thành màu trắng, nên nó trở nên nghịch ngợm hơn trước rất nhiều, sức lực cũng ngày càng mạnh hơn, có đôi khi sẽ gây hoạ, Bạch Tử phải bỏ ra rất nhiều công sức mới bắt được nó.
Động tĩnh sau lưng càng lúc càng lớn, Bạch Tử không khỏi nhíu mày lại.
Muốn lần nữa ngăn cản, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy Mao Mao bị mình trách móc đang ngồi xổm trên gối ở phía xa và nhai bánh quy.
Thế là, cô nghi hoặc xoay người.
Âm thanh vừa rồi vẫn còn tiếp tục, hiển nhiên là phát ra từ đống tuyết nơi chôn cất thi thể phía sau Bạch Tử.
“Bạch Tử?” Ngay cả Mạnh Dĩ Lam cũng nghe thấy động tĩnh kỳ lạ này.
Bạch Tử giơ tay lên: “Chị bước ra xa một chút trước đi, thi thể này có hơi kỳ quái.”
Mạnh Dĩ Lam cảnh giác lùi lại hai bước, đứng cạnh Mao Mao.
Âm thanh ngày càng lớn hơn, như thể có thứ gì đó đang nứt ra từng chút một.
Một lúc sau, Bạch Tử thấy đống tuyết có chút lay động.
Mao Mao dường như đã nhận ra điều gì đó, nó nuốt chửng chiếc bánh quy trong tay, tò mò bò tới sau lưng Bạch Tử.
Lúc này, phần trên của đống tuyết từ từ tự trượt xuống, thi thể vừa được Bạch Tử vùi lấp lại lộ ra.
Người đàn ông đã chết kia không có bị đột biến, khuôn mặt vẫn hệt như vừa rồi.
“Bạch Tử...” Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy cảnh này không khỏi căng thẳng, cô nhanh chóng rút chiếc nỏ ngắn treo bên hông ra.
Bạch Tử không trả lời, cô chăm chú lắng nghe những tiếng động ngày càng quái dị - âm thanh đó hình như phát ra từ đầu của người đàn ông, mà âm lượng lại càng lúc càng lớn.
Càng kỳ lạ hơn nữa là, khuôn mặt bị đông cứng bởi băng tuyết đang phồng lên từng chút một theo những tiếng động này.
Đột nhiên, giữa lông mày của người đàn ông xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Bạch Tử còn chưa kịp nhìn kỹ, một đầu của vết nứt giống như một cái khóa kéo chậm rãi kéo xuống, bắt đầu từ giữa lông mày, dọc theo sống mũi cho đến bờ môi.
Lúc này, rốt cuộc Bạch Tử mới chú ý tới phần quần áo trống rỗng phía dưới thi thể.
Bụng của người đàn ông này tự lúc nào đã bị thứ gì đó ăn mất, chỉ còn lại một đống xương.
Bạch Tử lại ngước mắt lên, chỉ trong nháy mắt, vết nứt trên mặt thi thể đã hoàn toàn mở rộng, lộ ra cơ bắp và xương cốt đống băng bên trong.
Âm thanh như nước bùn phun trào ngày càng rõ ràng, như thể có thứ gì đó đang chui vào não người đàn ông.
Đột nhiên, có vật gì đó giống như đầu chiếc đũa thò ra từ vết nứt trên phần thịt đã bị đông lạnh.
Lông xù, màu trắng.
Cùng lúc đó, gò má trên mặt của người đàn ông bỗng tróc ra như một bức tượng sáp vỡ vụn.
Bạch Tử còn chưa kịp phản ứng, một sinh vật màu trắng cỡ lòng bàn tay đột nhiên lao về phía cô.
Giữa tiếng hét xé phổi đầy sợ hãi của Mao Mao, Bạch Tử đã đưa tay ra ngay lập tức chộp lấy thứ đó.
Có vẻ giống như đang cầm chặt một quả bóng tennis, nhưng cảm giác mềm mại hơn, hơn nữa còn mọc ra lông ngắn hơi cứng.
Nhưng do dùng lực quá mạnh, Bạch Tử đã bóp nát “quả bóng tennis” trong nháy mắt, thứ nước dinh dính và tanh hôi đột nhiên văng tung toé.
Mao Mao ré lên rồi lăn lộn khắp sàn, nó vừa dùng chân của mình nắm lấy Bạch Tử, vừa dùng một tay duy nhất phủi phủi cơ thể mình.
Bạch Tử cúi đầu nhìn kỹ hơn, phát hiện thứ bị cô nghiền nát thực ra là một con nhện trắng to cỡ lòng bàn tay.
Con nhện này có hai chiếc răng khổng lồ cực kỳ sắc bén, trên đầu có tám hạt châu nhỏ màu đỏ sẫm, kia hẳn là con mắt của nó.
Lúc này, âm thanh chuyển động của chất lỏng lại từ thi thể kia truyền đến.
Trước khi Bạch Tử kịp phản ứng, một con nhện khác đã nhảy ra khỏi khe nứt, nó cực kỳ nhanh vung tám chân và bò về phía Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất chính là nhện.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô chưa bao giờ tuỳ tiện bỏ lỡ cơ hội đi gặp những “kỳ nhân chuyện lạ”, nhưng lại từng chủ động từ chối một nhiệm vụ quan trọng được Lâm Khúc Vi giao cho - phỏng vấn một vị chủ nhân nuôi nhện cực kỳ nổi tiếng.
Tại thời điểm đối mặt với con nhện, mọi tinh thần kính nghiệp của cô đều bốc hơi ngay lập tức.
Mà lúc này, Mạnh Dĩ Lam vốn đã ngây dại ra khi con nhện đầu tiên xuất hiện, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Cô nín thở, cố gắng cử động thân thể tránh con nhện đang chạy về phía mình, nhưng lại không cẩn thận vấp phải đồ đạc và trượt chân ngã xuống đất.
Nhìn thấy thứ đó sắp bò lên đùi đối phương, Bạch Tử vội vàng lao tới, giẫm bẹp con nhện trên đất bằng một cước.
Thế nhưng, Mạnh Dĩ Lam vì quá hoảng sợ đã ngã nghiêng rơi vào khe nứt phía sau.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Tử nhào tới nắm lấy cổ tay đối phương, không để ý tới thứ chất lỏng tanh hôi dính đầy trên tay.
Nhưng vì không có điểm mượn lực, cô liền theo quán tính cùng đối phương trượt xuống khe nứt, phút chốc sắp rơi xuống mấy chục tầng lầu của tòa cao ốc.
Trong nháy mắt, Bạch Tử lại nâng tay còn lại lên, nắm chặt lấy dây leo trên khe nứt.
Hai người họ treo lơ lửng giữa không trung, lung lay như sắp rớt xuống.
“Chị sao rồi?” Bạch Tử cúi đầu hỏi.
Mạnh Dĩ Lam thở hổn hển: “Tôi... tôi không sao...”
May mắn thay, không còn con nhện nào bò ra khỏi cơ thể nữa.
Đáng tiếc, dây leo tuy rất khỏe nhưng lại không chịu nổi sức nặng của hai người, nó bắt đầu có dấu hiệu sắp đứt.
Rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng tỉnh táo lại, cô mượn sức mạnh của Bạch Tử, tóm lấy một dây leo khác bên cạnh, dùng hết sức lực trèo lên.
Sau khi Bạch Tử trống tay, cô liền ôm lấy eo Mạnh Dĩ Lam, nâng người lên.
Cũng chính lúc này, Bạch Tử chợt phát hiện, trong đám dây leo ở khe nứt mọc lên một vài thứ hơi quen mắt.
Kia là trái cây màu xám cô đã từng ăn.
Thứ vốn nên mọc dưới lòng đất lại xuất hiện ở những tòa nhà cao tầng cách xa mặt đất.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, trái cây kia dường như đã bị thối, lớp vỏ màu xám bung ra, để lộ phần thịt trắng bên trong.
Hơn nữa, mùi của thịt quả cũng không phải bạc hà thanh mát, mà là một mùi thơm nồng đậm, khiến Mạnh Dĩ Lam ngửi xong liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đây chính là nguồn gốc thực sự của mùi hương kỳ lạ đó.
Trong lúc Bạch Tử đang ngây người thì Mạnh Dĩ Lam gần như đã leo tới rìa khe nứt.
Mao Mao vừa rồi còn trốn ở xa xa cũng tiến tới góp mặt, lòng như lửa đốt duỗi cánh tay đầy lông của mình ra, lôi kéo lấy chiếc áo khoác len của Mạnh Dĩ Lam.
Trong lúc hoảng hồn, nó túm được vị trí túi áo, chiếc túi vải nhỏ bên trong liền bị đẩy về phía ngoài.
Mao Mao hoàn toàn không biết gì về chuyện này, mà cũng chẳng thèm quan tâm.
Nó chỉ muốn kéo Mạnh Dĩ Lam trở lại thật nhanh, thế là bám chặt vào mép túi, giật thật mạnh.
Chờ khi Mạnh Dĩ Lam leo ra khỏi khe nứt, cô cũng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, chiếc túi vải nhỏ đựng nhẫn đã lọt vào khe nứt ngay trước mắt mình.
Sau đó, lập tức rơi vào bóng tối và biến mất không thấy tăm hơi.
“Đó là cái gì?” Bạch Tử cũng từ phía sau leo tới, nghi hoặc hỏi.
Mạnh Dĩ Lam không trả lời.
Lúc này, sắc mặt cô tái mét, thậm chí còn trông khó coi hơn cả khi con nhện bò về phía cô vừa rồi.
Chú thích:
- Cáo mượn oai hùm*: Phép ẩn dụ dựa vào sức mạnh của người khác hoặc dựa vào người khác để bắt nạt người.
- Thân khải*: Lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài).
- Tìm kiếm toàn diện (địa thảm thức sưu tra)*: Cuộc tìm kiếm toàn diện. Cụ thể, bạn đánh dấu các ô vuông (phạm vi) trên mặt đất (không gian) và tìm kiếm những ô vuông này theo thứ tự nhất định. Nói chung, việc tìm kiếm theo hình thức này tiêu tốn rất nhiều nhân vật lực nên hiếm khi sử dụng trong trường hợp bình thường.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Canh gà trích lời hôm nay:
Nếu mạnh dạn nói lời tạm biệt, biết đâu sẽ có dịp nói câu “xin chào” nhanh hơn.
Hình ảnh trước mặt, âm thanh bên tai đều dần dần mờ đi không rõ.
Giống như đang bơi trong biển sâu, ngẩng đầu lên không thấy trời, duỗi chân ra cũng không chạm đáy.
Mãi đến khi có tiếng thì thầm quen thuộc chợt vang lên bên tai, cô mới chợt tỉnh lại.
Như thể cuối cùng cũng ngoi lên khỏi mặt biển, mọi thứ bỗng nhiên trở nên rõ ràng lại.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam trước mặt mình đang bối rối, vẻ mặt Bạch Tử khó hiểu: “Sao thế?”
Vừa thốt ra hai chữ này, cô liền rùng mình - lại như vậy.
Mạnh Dĩ Lam hơi giật mình, ôm lấy hai má Bạch Tử, sau đó lập tức hiểu ra: “Lại không nhớ nữa hả?”
Muốn phủ nhận, nhưng sau khi Bạch Tử mở miệng lại không có âm thanh nào phát ra, cuối cùng chỉ im lặng gật đầu.
Trong lòng Mạnh Dĩ Lam hơi u ám, cô mấp máy môi, kiên nhẫn thấp giọng nói: “Vừa rồi em bảo tôi đợi ở bên ngoài, một mình em vào phòng kiểm tra mấy phút, rồi mới cho tôi vào.”
Nghe đối phương nói xong, Bạch Tử chớp chớp mắt khó hiểu.
Trong ấn tượng của mình, cô hoàn toàn chưa bao giờ nói như vậy với đối phương.
Bạch Tử chỉ nhớ đến đoạn sau khi đá tung cửa ra, cô liền đứng ngây ngốc nhìn cảnh tượng bên trong.
Chỉ có như thế thôi.
Thế nhưng là, cô lại nghe được Mạnh Dĩ Lam tiếp tục nói: “Em đã nói với tôi, rằng mọi thứ ở đây hình như đều là của Du Vu Ý.”
Bạch Tử lại ngớ ra.
Mạnh Dĩ Lam đưa tay giúp Bạch Tử vén những sợi tóc rối ra sau tai: “Em nói, em nhận ra đồ vật trong phòng.”
“Tôi...” Bạch Tử ngơ ngác cúi đầu, nhìn Mao Mao kéo ống quần của Mạnh Dĩ Lam, sau đó lại nhìn thi thể không đầu trên mặt đất, “Những thứ này... đúng vậy, đều là đồ của Du Vu Ý...”
Nói xong, rốt cuộc cô cũng chú ý đến tiếng gõ vẫn đang không ngừng phát ra từ phía sau cánh cửa gỗ bên cạnh.
“Âm thanh không hề ngừng nghỉ,“ Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng nói, “Tiết tấu cũng không hề thay đổi, có chút kỳ lạ thật.”
Bạch Tử lập tức hiểu được ý của Mạnh Dĩ Lam.
Cho dù là do con người gõ, cũng không thể duy trì được cường độ và nhịp điệu trong thời gian dài như vậy.
Bạch Tử vừa mới đứng hình lập tức tỉnh táo lại.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Mạnh Dĩ Lam và Mao Mao lui ra sân thượng, sau đó nhanh chóng bước đến cánh cửa gỗ, không chút do dự, giơ chân đá cửa mở ra.
Quả nhiên đúng như Bạch Tử suy đoán, phía sau cánh cửa gỗ không có người.
Chỉ có một cái cửa sổ bị ván gỗ bịt kín lại, một chiếc giường đơn và một cái thùng carton chất đầy những thứ lặt vặt.
Ngoài ra, bên cạnh chiếc gối đầu giường còn có một bộ đàm liên tục phát ra tiếng gõ.
Sau khi xác nhận mọi thứ an toàn xong, Bạch Tử quay người nhẹ gật đầu với Mạnh Dĩ Lam cách đó không xa.
Mao Mao mới lúc nảy còn đang run rẩy vì sợ hãi trước nhóm người biến dị ở quảng trường, cũng chen vào theo, sau khi nhìn Bạch Tử, nó bắt đầu cáo mượn oai hùm* lục lọi những thứ bên trong thùng carton.
Mạnh Dĩ Lam nhìn bộ đàm trong tay Bạch Tử: “Có người ở nơi khác dùng bộ đàm để cầu cứu?”
Bạch Tử không quá chắc chắn gật đầu: “Chắc là âm thanh đã phát rất lâu rồi,“ cô vừa nói, vừa chỉ vào đèn đỏ không ngừng nhấp nháy trên bộ đàm, “Sắp hết pin rồi.”
Vừa dứt lời, bộ đàm hoàn toàn ngừng hoạt động, tiếng gõ cuối cùng cũng dừng lại.
Mạnh Dĩ Lam cầm lấy bộ đàm, cẩn thận kiểm tra một hồi: “Khả năng xuyên thấu của máy này khá tốt, nhưng khoảng cách cũng không xa, chắc chắn người đó đang ở gần đây.”
Bạch Tử không trả lời, dường như có điều suy nghĩ.
“Em có nghĩ đó là người quen của Du Vu Ý không?” Mạnh Dĩ Lam lại hỏi: “Và...”
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn ra ngoài cửa, rồi lại nhìn Bạch Tử.
“Người trên đất... cũng là một dị nhân giống như tôi,“ Bạch Tử thẳng thắng nói, nhưng giọng điệu rõ ràng trở nên nặng nề hơn, “Trước đó có kể với chị rồi, người kia có lẽ là người thân mà Du Vu Ý muốn cứu.”
Đầu của thi thể được cắt rất gọn gàng lưu loát, giống hệt như cách Du Vu Ý đã cắt đầu người cảnh vệ.
Rõ ràng cảm nhận được sự bất an của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam khẽ nhíu mày.
“Chị ra ngoài ăn chút gì trước đi.” Bạch Tử cười hơi mất tự nhiên, nói: “Tôi tìm thử xem có manh mối gì khác không.”
Lông mày Mạnh Dĩ Lam càng nhíu chặt hơn: “Chúng ta ở cùng nhau.”
Bạch Tử đang muốn từ chối, chợt nhớ tới điều gì đó, hơi có vẻ bất an gật đầu: “Cũng đúng, đề phòng tôi lại quên...”
Lời còn chưa dứt, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên tiến lên một bước, cơ thể hai người gần như chạm vào nhau.
Một cảm giác áp bức quen thuộc dâng lên từ đáy lòng - Bạch Tử biết rất rõ, đây là dấu hiệu Mạnh Dĩ Lam sắp nổi giận.
Thế là, cô bất giác cúi đầu, không dám nhìn người trước mặt.
Nhìn thấy bộ dáng này của Bạch Tử, lông mày Mạnh Dĩ Lam chợt giãn ra một chút, cô đưa tay nâng mặt đối phương lên, có chút bướng bỉnh ép Bạch Tử nhìn mình: “Quên cũng không sao, tôi sẽ thay em nhớ kỹ. “
Giọng điệu không hẳn là mềm mại, nhưng lại giống như dòng nước ấm áp hoà cùng với hương thơm trên người cô, quấn chặt lấy Bạch Tử.
Bạch Tử không trả lời, sau khi nhìn Mạnh Dĩ Lam một lúc, cô giơ tay vòng qua eo đối phương.
Dùng sức ôm cô ấy thật chặt, rồi nghiêng người về phía trước để gò má của cả hai chạm vào nhau.
Ngoại trừ lúc ngủ, Bạch Tử rất ít khi chủ động đến gần Mạnh Dĩ Lam như thế này.
Từ sau khi cả hai xác định mối quan hệ của mình, Mạnh Dĩ Lam từ nhỏ đã không thích tiếp xúc thân thể với người khác, lại trở nên dính người hơn.
Mạnh Dĩ Lam hơi ngây ngốc trước sự gần gũi hiếm có này, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Tử lại buông tay ra, sau đó hé môi cười một tiếng với Mạnh Dĩ Lam, rồi quay người bắt đầu cùng Mao Mao lôi những đồ vật trong thùng carton ra.
Mạnh Dĩ Lam có thể cảm nhận được, trong lòng Bạch Tử đang có tâm sự, mà cô cũng có thể loáng thoáng đoán được nguyên nhân.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc để thảo luận chuyện này, cô chỉ có thể đè nén sự nghi ngờ của mình, tạm thời gác lại việc này.
Hai người mất gần nửa giờ mới kiểm tra xong nơi này.
Mao Mao lấy được một chiếc gối cũ lòe loẹt lạ mắt từ thùng carton, hai người cũng tìm thấy một lối đi bí mật dưới gầm giường dẫn đến các tầng khác, trừ cái đó ra, cũng không phát hiện thêm điều gì khác.
Bạch Tử không biết chuyện gì đã xảy ra trong hai căn phòng này, chỉ có thể suy đoán Du Vu Ý nhất định đã ở lại đây.
Trước khi rời đi, cô lấy chăn trên giường đắp lên thi thể.
Mặc dù đầu bị chặt chẳng biết ở nơi nào, mà thi thể cũng quá thối rữa và trương phình để xác định giới tính, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy thi thể không đầu nằm trên mặt đất, Bạch Tử đã có một cảm giác khổ sở khó tả.
Cô không thể diễn tả được nguyên nhân xuất hiện cảm giác này, nhưng suy nghĩ của cô càng lúc càng trở nên hỗn loạn.
Bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, Bạch Tử dời đống lửa đến trước cửa lều, để Mạnh Dĩ Lam ngồi ăn bên trong không bị lạnh cóng.
Sau khi cơm nước xong, Mao Mao trực tiếp ôm chiếc gối mà nó “vơ vét” được từ căn phòng, rồi nằm trong lều ngủ say sưa, như thể đã hoàn toàn miễn nhiễm với tiếng ồn ở quảng trường.
Bạch Tử vừa loay hoay với bộ đàm lấy từ trong phòng ra, vừa nói với Mạnh Dĩ Lam: “Chúng ta không có loại cáp sạc này.”
Hai người đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyến đi lần này, thậm chí còn mang theo cả sạc dự phòng, đủ dùng trong khoảng ba ngày.
“Không vội,“ Mạnh Dĩ Lam cầm chén canh nóng hổi Bạch Tử đưa cho, khẽ nhấp một ngụm, “Lát nữa đi vào tìm tiếp xem sao.”
Mặc dù tình cờ nghe được tín hiệu cầu cứu của ai đó, nhưng dưới tình huống như hiện tại, cả hai vẫn quyết định hành động theo kế hoạch ban đầu.
Trong khu vực cấm có quá nhiều nhân tố bất ổn và nguy hiểm.
Tất cả sức lực và tinh thần của họ đều dành cho việc “cảnh giác”, không còn tinh lực suy nghĩ đến việc đồng cảm với người lạ.
Bạch Tử đặt bộ đàm sang một bên, gắp một ít thịt hộp vào chén Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử, dường như lơ đãng hỏi: “Vì sao họ hàng của Du Vu Ý lại như vậy? Em có biết không?”
Vẻ mặt Bạch Tử có chút do dự, nhưng đối mặt với Mạnh Dĩ Lam, từ trước đến giờ cô luôn trả lời mọi vấn đề: “Là Du Vu Ý làm.”
“Ý của em là,“ Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, “Chính tay Du Vu Ý đem người họ hàng của cô ấy...”
Bạch Tử gật gật đầu.
“Vì cái gì?” Mạnh Dĩ Lam lại hỏi.
Bạch Tử ban đầu trầm mặc, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Có thể là xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, không rõ lắm.”
Nguyên nhân đã bị Bạch Tử nuốt vào trong bụng, cô cũng không có ý định phun ra bí mật một lần nữa.
Dường như Du Vu Ý đã chạy đôn chạy đáo vì người họ hàng này hơn hai năm.
Trước khi virus đột biến bùng phát, cô đã tìm kiếm biện pháp giải quyết, nhưng giờ lại thất bại trong gang tấc.
Để đưa ra quyết định như vậy, Du Vu Ý chắc chắn đã phải chịu đựng nỗi thống khổ rất lớn.
Bạch Tử hoàn toàn không nhớ rõ những gì Du Vu Ý và Cốc Chi Du đã nói, chỉ có thể dựa theo vài dòng chữ trên sổ tay mà suy đoán lung tung.
Điều duy nhất cô có thể chắc chắn chính là, lúc đó mình đang ở trong trạng thái vô cùng tuyệt vọng.
Vừa mới đây, khi Bạch Tử nhìn thấy một người bị chặt đầu nằm trên mặt đất, nỗi tuyệt vọng đáng sợ này tựa như vẫn đang tiếp diễn - dường như cô đã nhìn thấy được tương lai của chính mình.
Cô không muốn Mạnh Dĩ Lam cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng ngột ngạt này, dù chỉ là một chút.
“Lúc trước chị nói muốn sống ở đất nước khác,“ Bạch Tử cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, cô nằm ngửa trong lều, nhắm mắt lại, cố ý nói đến chủ đề nhẹ nhàng hơn, “Là chỗ của Hedy sao?”
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, đặt chén trong tay xuống: “Không phải.”
Nơi cô định đến còn xa hơn nữa, cô cũng đã lên sẵn kế hoạch nhất định.
Nhưng bây giờ, đây không phải là vấn đề cô muốn nghĩ tới.
Bạch Tử lại hỏi: “Ở đâu thế? Nơi đó an toàn hơn nơi này sao?”
Không nghe được câu trả lời của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử đang thấy lạ thì nghe được tiếng động nào đó phát ra từ bên cạnh.
Giây tiếp theo, hương thơm quen thuộc dịu dàng bao lấy Bạch Tử.
Bạch Tử mở mắt ra thì thấy người kia cũng đang nằm xuống giống mình.
Mạnh Dĩ Lam vẫn không trả lời, cô chỉ nghiêng người về phía Bạch Tử.
Họ ở rất gần nhau, nhưng không chạm vào nhau.
“Chúng ta đã nói,“ Mạnh Dĩ Lam đột nhiên lên tiếng, vẫn không đáp lại câu hỏi của Bạch Tử, “Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải kịp thời nói ra cùng nhau.”
Vẻ mặt Bạch Tử cứng đờ, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Mạnh Dĩ Lam, trái tim vừa mới thoải mái lại bắt đầu kéo căng.
Hơi thở của cả hai giao thoa, chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Mạnh Dĩ Lam bây giờ rất dịu dàng, điều này mang đến cho Bạch Tử một cảm giác áp bách không thể cưỡng lại.
Cuối cùng, cô hoàn toàn đầu hàng, thẳng thắn bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng: “...Tôi lo mình sẽ không thể trở lại bình thường.”
Lúc trước, Bạch Tử không hề quan tâm tới chuyện này.
Sống hay chết, người bình thường hay quái vật, cũng không thành vấn đề.
Nhưng sau khi có niềm vương vấn, Bạch Tử lại bắt đầu cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Lo lắng mình sẽ làm tổn thương Mạnh Dĩ Lam, sợ nếu sau khi mình chết đi Mạnh Dĩ Lam sẽ khổ sở.
Điều quan trọng nhất chính là, Bạch Tử muốn tiếp tục ở bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.
Muốn bảo hộ cô ấy, muốn cùng với cô ấy tìm hiểu rõ ràng xem chuyện gì đã xảy ra trong thí nghiệm nhiều năm trước.
Cô, không nỡ rời xa cô ấy.
“Em đang lo lắng điều gì?” Mạnh Dĩ Lam đưa tay ôm lấy eo Bạch Tử, nhìn chằm chằm vào mắt phải đang lộ ra chút lo lắng của đối phương, lập tức nói ra những lời an ủi mà ngay cả cô cũng không quá chắc chắn: “Có tôi ở đây, còn có Hedy, nhất định...”
Cuối cùng, cô không thể nói được nữa, Mạnh Dĩ Lam lại im lặng.
Có một số việc, cả hai đều biết rất rõ.
Thế nhưng Bạch Tử mới vừa trông có vẻ nghiêm túc, đột nhiên nhẹ gật đầu.
Cô giơ tay ôm lấy Mạnh Dĩ Lam, lần nữa nhắm mắt lại, để chóp mũi của cả hai thân mật chạm vào nhau như thường ngày: “Ừm, chỉ cần có chị ở đây, tôi sẽ không lo lắng.”
Đây là lời thật lòng, không chỉ đơn giản là sự an ủi.
Trái tim Mạnh Dĩ Lam thắt lại, cô nhỏ giọng: “Bạch Tử...”
Lúc này, từ quảng trường đột nhiên vang lên một âm thanh như còi báo động.
Nó xen lẫn với những tiếng gầm rú kinh hoàng của những dị nhân, giống như hàng ngàn ma quỷ đang kêu khóc trong luyện ngục.
Bạch Tử mở mắt ra, sự lo lắng trong mắt đã tan biến: “Loa sắp hết pin, chúng ta phải nhanh chóng tới đó.”
Sau đó, cô ngồi dậy và bắt đầu thu dọn đồ đạc trong lều.
Mạnh Dĩ Lam vẫn nằm tại chỗ, cô muốn nói thêm vài câu, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, ngồi dậy theo đối phương.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều hơn, bên ngoài lều tuyết đã đọng cao đến mắt cá chân.
Hai người không dám lãng phí thêm thời gian nữa, họ dẫn theo Mao Mao, từ phía bên kia của tòa nhà leo xuống.
Sau đó, cẩn thận từng chút một tránh khỏi nhóm dị nhân ở quảng trường và đi đến cửa sau của cao ốc Văn Úy.
May mắn thay, âm nhạc ở quảng trường đã phát huy tác dụng, đường đi khá suôn sẻ.
Tuy nhiên, bởi vì danh sách không mô tả chi tiết nơi cất giấu tài liệu, mà Mạnh Dĩ Lam cũng hoàn toàn không hiểu rõ ý nghĩa của các con số, nên hai người cần phải tìm kiếm trên một phạm vi cực kỳ rộng - toà cao ốc Văn Úy, gồm sáu mươi tầng.
Sau khi cùng nhau thảo luận, hai người quyết định bắt đầu từ tầng 40 của tòa nhà nơi Mạnh Dĩ Lam làm việc, và tất cả những tầng khác ở trên.
Nhiệm vụ tương đối nặng nề, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã dự định dành ra ba ngày cho nó.
Nếu sau ba ngày vẫn không tìm được tài liệu, sẽ phải lập tức trở về nhà.
Thang máy không hoạt động nên họ phải đi lên lầu bằng lối thoát hiểm.
Trước sự kiên trì của Bạch Tử, cả hai quyết định sắp xếp để một mình Bạch Tử lên lầu dò xét, để cô tiêu diệt những dị nhân còn sót lại trong tòa nhà.
Sau khi đưa bộ đàm cho Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam giải thích một số biện pháp phòng ngừa xong, cô liền vươn tay giữ chặt lấy Bạch Tử đang nóng lòng muốn chạy lên lầu, kéo đối phương về phía mình.
Bạch Tử bối rối quay đầu lại, phát hiện Mạnh Dĩ Lam nhíu nhíu mày nhìn mình.
Không cần mở miệng cũng có thể lập tức hiểu được.
Bạch Tử đứng trên bậc thang cao hơn Mạnh Dĩ Lam một chút, cô nghiêng người xích lại gần hơn, hơi cúi đầu hôn lên môi đối phương.
Mạnh Dĩ Lam buông lỏng bàn tay đang nắm cổ tay áo Bạch Tử, sau đó ôm chặt lấy eo người trước mặt, chủ động làm nụ hôn này trở nên sâu sắc hơn.
Sự chạm nhẹ giữa môi và lưỡi khiến tim Bạch Tử đập thình thịch, cô theo động tác của Mạnh Dĩ Lam, nghiêng mặt sang một bên, quấn lấy nhau một cách say mê, nhưng đúng lúc này, cô giơ tay lên và vỗ nhẹ Mao Mao đã trèo lên lưng mình vì để nhìn kỹ hơn xem hai người đang làm gì.
Một lúc sau, hai người bất đắc dĩ tách ra, nhưng rồi cả hai lại tựa trán nhau thở hổn hển, thân mật rúc vào nhau.
Cả hai người đều có thể cảm nhận được, cảm giác bất an vừa rồi trên sân thượng dường như đã vơi đi đôi chút nhờ nụ hôn này.
Hơi thở của Mạnh Dĩ Lam dần dần ổn định, đột nhiên cô muốn đút tay vào túi áo khoác lần nữa, nhưng do dự một lúc, cô vẫn buông Bạch Tử ra: “Nếu có chuyện gì, lập tức dùng bộ đàm nói cho tôi biết.”
Bạch Tử gật gật đầu, xoay người đi lên lầu.
Lối đi khẩn cấp vốn thông thoáng giờ đây lại vô cùng bừa bộn, thậm chí còn có dấu vết từng có người ở đây.
Nhưng may mắn thay, trong quá trình Bạch Tử đi lên lầu, không hề gặp phải dị nhân hay người bình thường nào khác.
Nhưng vì lý do an toàn, mỗi lần lên tầng, cô đều phải dùng thanh gỗ hoặc thanh sắt cài chặt cửa dẫn vào bên trong tòa nhà, để cửa không thể bị mở được.
Sau khi đến tầng 40 của tòa nhà, Bạch Tử nhanh chóng tìm kiếm khắp tầng.
Văn phòng từng rộng rãi và ngăn nắp ngày nào đã trở thành một đống hỗn độn, với vô số tập tài liệu và giấy tờ nằm rải rác giữa những dây leo phát sáng kỳ lạ, cùng với... những bộ xương người.
Có thể hình dung, sau khi virus đột biến bùng phát, nơi này lâm vào tình cảnh hỗn loạn như thế nào.
Sau khi đi một vòng, mặc dù không gặp phải dị nhân nào, nhưng Bạch Tử lại phát hiện ra hai điểm rất kỳ lạ.
Đầu tiên, ngay khi bước vào cửa, cô đã ngửi thấy một mùi hương vừa quen vừa lạ.
Trên thực tế, từ lúc tiến vào khu vực cấm Bạch Tử đã loáng thoáng ngửi được mùi này. ngôn tình hài
Nhưng vì mùi quá ít, nên lúc đó cô cũng không để ý.
Mà bây giờ, hương thơm này càng lúc càng nồng đậm, nhưng Bạch Tử lại không tìm được nguồn gốc của mùi hương này.
Tiếp theo, ở giữa tòa nhà có một khe nứt lớn vô cùng kỳ lạ, gần ba mét.
Sau khi Bạch Tử đến gần hơn, cô mới nhận ra hiện tượng kỳ lạ này không phải chỉ xảy ra ở tầng này.
Toàn bộ hàng chục tầng lầu trên dưới đều có khe nứt lớn như vậy.
Thoạt nhìn, nó giống như một vực thẳm không đáy.
Ngoài ra còn có những dây leo có vẻ quỷ dị mọc lên giữa khe nứt, mặc dù chúng không phát ra ánh sáng ảo ảnh, nhưng chúng lại rất to lớn.
Những dây leo kéo dài từ đáy khe nứt lên tới trần nhà, từ khe nứt nối liền hàng chục tầng với nhau, giống như một chiếc thang cho phép người ta leo từ tầng một của tòa nhà lên đến tầng cao nhất.
Bạch Tử không có thời gian để tìm hiểu nguyên nhân của những hiện tượng kỳ lạ này. Sau khi cô liên tục xác nhận rằng không có người khác hoặc dị nhân ở tầng này, cô thông qua lối thoát hiểm quay lại với Mạnh Dĩ Lam, sau đó đưa đối phương và Mao Mao lên lầu.
Mao Mao có vẻ rất thích chiếc gối mới của mình, lúc leo lên cầu thang, nó giơ chiếc gối lên một cách vụng về, nhưng cũng rất cẩn thận tránh để gối bị dính bụi trên mặt đất.
Hai người cuối cùng cũng tới tầng 40, Bạch Tử đang định đề xuất nghỉ ngơi, không ngờ Mạnh Dĩ Lam lại trực tiếp sải chân lao vào, dường như rất có mục đích chạy đi đâu đó.
Bạch Tử sững sờ, cõng Mao Mao theo sát ở phía sau.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam vượt qua những thứ lộn xộn ở hành lang, cô nhanh chóng bước vào một căn phòng, bắt đầu lục lọi và tìm kiếm ở bên trong.
Bạch Tử đứng ngốc ở cửa một lúc mới nhớ ra, đây là văn phòng riêng của Mạnh Dĩ Lam.
Nửa ngày qua đi, Mạnh Dĩ Lam lấy ra một phong bì thư thật dày từ ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, quay đầu cười rạng rỡ với Bạch Tử: “Tìm được rồi!”
Bạch Tử vẻ mặt mờ mịt.
Nhanh như vậy?
Cô đã chuẩn bị xong tinh thần ở lại với Mạnh Dĩ Lam ba ngày ba đêm, nhưng... xong việc rồi sao?
Mạnh Dĩ Lam trở lại bên cạnh Bạch Tử, hận không thể cùng đối phương chia sẻ niềm vui này ngay lập tức: “May là không có làm mất.”
Bạch Tử lúc này mới phản ứng lại, nhìn bì thư trong tay đối phương, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”
Câu hỏi này khiến nụ cười trên mặt Mạnh Dĩ Lam cứng đờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại mỉm cười nhẹ nhàng và thờ ơ, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Mạnh Dĩ Lam đã vượt qua trăm đắng ngàn cay để quay lại đây, không chỉ vì tìm tài liệu mình đã để lại.
Bức thư trong tay cô cũng là một trong những lý do khiến cô quyết định tự mình đến đây.
Thế nhưng, dù cô có nhớ lá thư này đến mức nào thì người viết nó cũng đã sớm quên mất chuyện này.
Rõ ràng cảm giác được tâm trạng Mạnh Dĩ Lam đột nhiên không vui, Bạch Tử càng thêm bối rối đưa tay cầm lấy bì thư, cẩn thận xem xét.
Trên phong bì giấy màu nâu nhạt, có người dùng bút bi đen viết gọn gàng năm chữ “Mạnh Dĩ Lam thân khải*“.
Bạch Tử không khỏi nhíu mày lại.
Hình như... có chút quen thuộc.
Thế nhưng, cho dù có suy nghĩ kỹ đến đâu, cô cũng không thể nhớ nổi bất kỳ hồi ức nào liên quan đến bức thư này.
“Ai gửi chị?” Cô nhịn không được, hỏi.
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, dừng một chút, nhẹ nhàng thở dài: “Một kẻ vô lại.”
Trông đối phương đầy bất lực, giọng nói mang chút oán giận.
Bạch Tử lập tức hiểu ra: “Tôi viết?”
Mạnh Dĩ Lam đưa tay nhéo nhéo mặt Bạch Tử, không trả lời cũng không mở phong bì ra xem, cô nhét nó vào ba lô, cầm đèn pin chiếu xung quanh: “Bắt đầu đi.”
Không đợi Bạch Tử trả lời, cô bắt đầu tìm kiếm cẩn thận trong văn phòng.
Tuy rằng rất tò mò nội dung bức thư, nhưng thấy đối phương không có ý định thảo luận chuyện này, Bạch Tử cũng không thể hỏi thêm.
Cả hai bắt đầu công cuộc “tìm kiếm toàn diện” theo kế hoạch.
Tất cả bàn làm việc, ngăn tủ và giá sách đều phải được lục soát cẩn thận hai hoặc ba lần, nếu tìm thấy thứ gì đó giống như USB, phải trực tiếp ném thẳng vào túi đồ và chuẩn bị mang về tàu để kiểm tra bên trong.
Điều quan trọng hơn là, cả hai đều phải xem xét cẩn thận tất cả những nơi bị nghi ngờ có cơ quan ẩn.
Mặc dù đã làm đến mức này, nhưng hai người vẫn không tìm thấy gì sau khi lục soát bảy tám tầng lầu.
Trừ cái đó ra, hai người cũng không tìm được cáp sạc nào phù hợp với bộ đàm kia.
Sau khi lục tung mọi thứ trong gần bốn năm tiếng đồng hồ, Mạnh Dĩ Lam dù cậy mạnh đến đâu cũng mệt mỏi đến mức suýt ngã xuống.
Bạch Tử đau lòng đề nghị nghỉ ngơi một lúc, nhưng trước sự kiên trì của Mạnh Dĩ Lam, cả hai quyết định tìm kiếm ở tầng cao nhất rồi mới nghỉ ngơi.
Nhưng trước khi họ bước vào tầng đó, Mạnh Dĩ Lam đã cau mày vì ngửi thấy một mùi hương cực kỳ nồng nặc.
“Chị cũng ngửi thấy sao?” Bạch Tử lập tức chú ý tới phản ứng của cô.
Khi Bạch Tử đến đây trước để dò xét, cô liền phát hiện ra mùi hương kỳ lạ trên tầng này đã trở nên vô cùng nồng nặc, nhưng cô vẫn không tìm ra được nguồn gốc của mùi hương đó.
Hiện tại, nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam cảm thấy khó chịu vì mùi này, cô liền cảnh giác nói: “Chi bằng chúng ta...”
“Không sao đâu,“ Mạnh Dĩ Lam lắc đầu, lấy khẩu trang từ trong ba lô ra và đeo vào, “Chúng ta mau tranh thủ thời gian.”
Hai người tìm kiếm gần một giờ đồng hồ nhưng vẫn không tìm được manh mối nào hữu ích.
Cuối cùng, họ đến văn phòng lớn nhất của tầng này.
Mặc dù bên trong bừa bộn, nhưng vẫn không khó để nhận ra nơi này đã từng được trang trí vô cùng sang trọng, cửa kính trong suốt từ trần đến sàn có thể làm cho người bên trong nhìn thấy cảnh quan phồn hoa của toàn bộ trung tâm thành phố.
Nhưng bây giờ, cửa kính ấy không rõ vì nguyên nhân gì mà vỡ nát, tuyết từ bên ngoài theo gió cuốn vào, phủ trắng xóa mặt đất.
Hơn nữa, ở giữa văn phòng còn có một khe nứt lớn.
Cũng giống như các tầng khác, giữa khe nứt cũng có những dây leo to tướng.
Sau khi hai người vào trong, cả hai đều không nói gì, chỉ ăn ý liếc nhìn nhau rồi bắt đầu tìm kiếm.
Mạnh Dĩ Lam đứng trước tủ sách cạnh tường, lấy từng cuốn sách ra cẩn thận xem xét, còn Bạch Tử thì ngồi xổm bên cạnh bàn làm việc cẩn thận tìm kiếm trong đống đồ linh tinh.
Mao Mao là người nhàn hạ nhất, nó ngậm bánh quy nén được Bạch Tử đưa cho, ung dung bước tới cửa, sau khi dùng tay lau sạch sàn nhà, nó đặt chiếc gối ở đó, nhàn nhã ngồi xuống, không màng đến thế sự.
Một lúc sau, toàn thân Bạch Tử chấn động, ngừng động tác tìm kiếm.
“Sao thế?” Mạnh Dĩ Lam lập tức nhận ra Bạch Tử có gì đó không ổn, nghi hoặc hỏi.
Bạch Tử cau mày, khẽ nói: “Chỗ này... có người chết.”
Vừa rồi, sau khi dọn đi những đồ vật linh tinh phủ đầy tuyết, cô phát hiện ra một thi thể nam giới cuộn tròn ở bên tường.
Vì thời tiết quá lạnh nên thi thể chưa phân hủy, toàn thân bị bao phủ bởi sương giá, trông giống như một hình nộm.
Bạch Tử hơi xê dịch thân thể để chặn tầm nhìn của Mạnh Dĩ Lam, tránh làm đối phương nhìn thấy sẽ sợ hãi: “Đã chết được một thời gian rồi.”
Mạnh Dĩ Lam không chút e dè, đi đến bên cạnh Bạch Tử, liếc nhìn vài cái rồi đoán: “Chắc là thành viên của Vĩnh Thái, hoặc là người bị chính phủ truy nã, bọn họ thường trốn ở khu vực cấm.”
Bạch Tử lại hốt tuyết đọng, lần nữa phủ lên thi thể.
Hai người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục công việc tìm kiếm trong văn phòng.
Bạch Tử cầm một tờ báo trên bàn làm việc lên, tùy ý đọc một chút, trên đó viết về tin tức thị trường chứng khoán giảm mạnh khiến cô có chút đau đầu.
Thế là, không nhịn được tò mò, hỏi: “Ngày hôm đó, sau khi tôi bị bắt đi thì chuyện gì xảy ra?”
Đột nhiên nhắc tới chuyện cũ, Mạnh Dĩ Lam có chút phản ứng không kịp, một lúc sau, cô mới nói với vẻ không chắc chắn: “Hôm đó, toàn bộ tòa cao ốc đều bị phong tỏa, kỳ thật không chỉ ở đây, gần như toàn bộ thành phố đều tê liệt, tất cả mọi người đều liều mạng muốn chạy đi...”
Nghe có vẻ như là chuyện ở thế kỷ trước.
Thế nhưng, chỉ mới hai năm trôi qua mà thôi.
Đúng lúc này, Bạch Tử đột nhiên nghe được phía sau có vài tiếng động lạ, cô tức giận trợn mắt: “Mao Mao.”
Từ khi hơn phân nửa cơ thể của Mao Mao dần dần biến thành màu trắng, nên nó trở nên nghịch ngợm hơn trước rất nhiều, sức lực cũng ngày càng mạnh hơn, có đôi khi sẽ gây hoạ, Bạch Tử phải bỏ ra rất nhiều công sức mới bắt được nó.
Động tĩnh sau lưng càng lúc càng lớn, Bạch Tử không khỏi nhíu mày lại.
Muốn lần nữa ngăn cản, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy Mao Mao bị mình trách móc đang ngồi xổm trên gối ở phía xa và nhai bánh quy.
Thế là, cô nghi hoặc xoay người.
Âm thanh vừa rồi vẫn còn tiếp tục, hiển nhiên là phát ra từ đống tuyết nơi chôn cất thi thể phía sau Bạch Tử.
“Bạch Tử?” Ngay cả Mạnh Dĩ Lam cũng nghe thấy động tĩnh kỳ lạ này.
Bạch Tử giơ tay lên: “Chị bước ra xa một chút trước đi, thi thể này có hơi kỳ quái.”
Mạnh Dĩ Lam cảnh giác lùi lại hai bước, đứng cạnh Mao Mao.
Âm thanh ngày càng lớn hơn, như thể có thứ gì đó đang nứt ra từng chút một.
Một lúc sau, Bạch Tử thấy đống tuyết có chút lay động.
Mao Mao dường như đã nhận ra điều gì đó, nó nuốt chửng chiếc bánh quy trong tay, tò mò bò tới sau lưng Bạch Tử.
Lúc này, phần trên của đống tuyết từ từ tự trượt xuống, thi thể vừa được Bạch Tử vùi lấp lại lộ ra.
Người đàn ông đã chết kia không có bị đột biến, khuôn mặt vẫn hệt như vừa rồi.
“Bạch Tử...” Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy cảnh này không khỏi căng thẳng, cô nhanh chóng rút chiếc nỏ ngắn treo bên hông ra.
Bạch Tử không trả lời, cô chăm chú lắng nghe những tiếng động ngày càng quái dị - âm thanh đó hình như phát ra từ đầu của người đàn ông, mà âm lượng lại càng lúc càng lớn.
Càng kỳ lạ hơn nữa là, khuôn mặt bị đông cứng bởi băng tuyết đang phồng lên từng chút một theo những tiếng động này.
Đột nhiên, giữa lông mày của người đàn ông xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Bạch Tử còn chưa kịp nhìn kỹ, một đầu của vết nứt giống như một cái khóa kéo chậm rãi kéo xuống, bắt đầu từ giữa lông mày, dọc theo sống mũi cho đến bờ môi.
Lúc này, rốt cuộc Bạch Tử mới chú ý tới phần quần áo trống rỗng phía dưới thi thể.
Bụng của người đàn ông này tự lúc nào đã bị thứ gì đó ăn mất, chỉ còn lại một đống xương.
Bạch Tử lại ngước mắt lên, chỉ trong nháy mắt, vết nứt trên mặt thi thể đã hoàn toàn mở rộng, lộ ra cơ bắp và xương cốt đống băng bên trong.
Âm thanh như nước bùn phun trào ngày càng rõ ràng, như thể có thứ gì đó đang chui vào não người đàn ông.
Đột nhiên, có vật gì đó giống như đầu chiếc đũa thò ra từ vết nứt trên phần thịt đã bị đông lạnh.
Lông xù, màu trắng.
Cùng lúc đó, gò má trên mặt của người đàn ông bỗng tróc ra như một bức tượng sáp vỡ vụn.
Bạch Tử còn chưa kịp phản ứng, một sinh vật màu trắng cỡ lòng bàn tay đột nhiên lao về phía cô.
Giữa tiếng hét xé phổi đầy sợ hãi của Mao Mao, Bạch Tử đã đưa tay ra ngay lập tức chộp lấy thứ đó.
Có vẻ giống như đang cầm chặt một quả bóng tennis, nhưng cảm giác mềm mại hơn, hơn nữa còn mọc ra lông ngắn hơi cứng.
Nhưng do dùng lực quá mạnh, Bạch Tử đã bóp nát “quả bóng tennis” trong nháy mắt, thứ nước dinh dính và tanh hôi đột nhiên văng tung toé.
Mao Mao ré lên rồi lăn lộn khắp sàn, nó vừa dùng chân của mình nắm lấy Bạch Tử, vừa dùng một tay duy nhất phủi phủi cơ thể mình.
Bạch Tử cúi đầu nhìn kỹ hơn, phát hiện thứ bị cô nghiền nát thực ra là một con nhện trắng to cỡ lòng bàn tay.
Con nhện này có hai chiếc răng khổng lồ cực kỳ sắc bén, trên đầu có tám hạt châu nhỏ màu đỏ sẫm, kia hẳn là con mắt của nó.
Lúc này, âm thanh chuyển động của chất lỏng lại từ thi thể kia truyền đến.
Trước khi Bạch Tử kịp phản ứng, một con nhện khác đã nhảy ra khỏi khe nứt, nó cực kỳ nhanh vung tám chân và bò về phía Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất chính là nhện.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô chưa bao giờ tuỳ tiện bỏ lỡ cơ hội đi gặp những “kỳ nhân chuyện lạ”, nhưng lại từng chủ động từ chối một nhiệm vụ quan trọng được Lâm Khúc Vi giao cho - phỏng vấn một vị chủ nhân nuôi nhện cực kỳ nổi tiếng.
Tại thời điểm đối mặt với con nhện, mọi tinh thần kính nghiệp của cô đều bốc hơi ngay lập tức.
Mà lúc này, Mạnh Dĩ Lam vốn đã ngây dại ra khi con nhện đầu tiên xuất hiện, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Cô nín thở, cố gắng cử động thân thể tránh con nhện đang chạy về phía mình, nhưng lại không cẩn thận vấp phải đồ đạc và trượt chân ngã xuống đất.
Nhìn thấy thứ đó sắp bò lên đùi đối phương, Bạch Tử vội vàng lao tới, giẫm bẹp con nhện trên đất bằng một cước.
Thế nhưng, Mạnh Dĩ Lam vì quá hoảng sợ đã ngã nghiêng rơi vào khe nứt phía sau.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Tử nhào tới nắm lấy cổ tay đối phương, không để ý tới thứ chất lỏng tanh hôi dính đầy trên tay.
Nhưng vì không có điểm mượn lực, cô liền theo quán tính cùng đối phương trượt xuống khe nứt, phút chốc sắp rơi xuống mấy chục tầng lầu của tòa cao ốc.
Trong nháy mắt, Bạch Tử lại nâng tay còn lại lên, nắm chặt lấy dây leo trên khe nứt.
Hai người họ treo lơ lửng giữa không trung, lung lay như sắp rớt xuống.
“Chị sao rồi?” Bạch Tử cúi đầu hỏi.
Mạnh Dĩ Lam thở hổn hển: “Tôi... tôi không sao...”
May mắn thay, không còn con nhện nào bò ra khỏi cơ thể nữa.
Đáng tiếc, dây leo tuy rất khỏe nhưng lại không chịu nổi sức nặng của hai người, nó bắt đầu có dấu hiệu sắp đứt.
Rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng tỉnh táo lại, cô mượn sức mạnh của Bạch Tử, tóm lấy một dây leo khác bên cạnh, dùng hết sức lực trèo lên.
Sau khi Bạch Tử trống tay, cô liền ôm lấy eo Mạnh Dĩ Lam, nâng người lên.
Cũng chính lúc này, Bạch Tử chợt phát hiện, trong đám dây leo ở khe nứt mọc lên một vài thứ hơi quen mắt.
Kia là trái cây màu xám cô đã từng ăn.
Thứ vốn nên mọc dưới lòng đất lại xuất hiện ở những tòa nhà cao tầng cách xa mặt đất.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, trái cây kia dường như đã bị thối, lớp vỏ màu xám bung ra, để lộ phần thịt trắng bên trong.
Hơn nữa, mùi của thịt quả cũng không phải bạc hà thanh mát, mà là một mùi thơm nồng đậm, khiến Mạnh Dĩ Lam ngửi xong liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đây chính là nguồn gốc thực sự của mùi hương kỳ lạ đó.
Trong lúc Bạch Tử đang ngây người thì Mạnh Dĩ Lam gần như đã leo tới rìa khe nứt.
Mao Mao vừa rồi còn trốn ở xa xa cũng tiến tới góp mặt, lòng như lửa đốt duỗi cánh tay đầy lông của mình ra, lôi kéo lấy chiếc áo khoác len của Mạnh Dĩ Lam.
Trong lúc hoảng hồn, nó túm được vị trí túi áo, chiếc túi vải nhỏ bên trong liền bị đẩy về phía ngoài.
Mao Mao hoàn toàn không biết gì về chuyện này, mà cũng chẳng thèm quan tâm.
Nó chỉ muốn kéo Mạnh Dĩ Lam trở lại thật nhanh, thế là bám chặt vào mép túi, giật thật mạnh.
Chờ khi Mạnh Dĩ Lam leo ra khỏi khe nứt, cô cũng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, chiếc túi vải nhỏ đựng nhẫn đã lọt vào khe nứt ngay trước mắt mình.
Sau đó, lập tức rơi vào bóng tối và biến mất không thấy tăm hơi.
“Đó là cái gì?” Bạch Tử cũng từ phía sau leo tới, nghi hoặc hỏi.
Mạnh Dĩ Lam không trả lời.
Lúc này, sắc mặt cô tái mét, thậm chí còn trông khó coi hơn cả khi con nhện bò về phía cô vừa rồi.
Chú thích:
- Cáo mượn oai hùm*: Phép ẩn dụ dựa vào sức mạnh của người khác hoặc dựa vào người khác để bắt nạt người.
- Thân khải*: Lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài).
- Tìm kiếm toàn diện (địa thảm thức sưu tra)*: Cuộc tìm kiếm toàn diện. Cụ thể, bạn đánh dấu các ô vuông (phạm vi) trên mặt đất (không gian) và tìm kiếm những ô vuông này theo thứ tự nhất định. Nói chung, việc tìm kiếm theo hình thức này tiêu tốn rất nhiều nhân vật lực nên hiếm khi sử dụng trong trường hợp bình thường.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Canh gà trích lời hôm nay:
Nếu mạnh dạn nói lời tạm biệt, biết đâu sẽ có dịp nói câu “xin chào” nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.