Chương 25: Tỉnh dậy từ một giấc mơ
Hổ Đầu Miêu Diện
09/11/2023
"Du Tâm đâu?" Du Vu Ý đứng ở bên cạnh sofa nhìn Bạch Tử.
Đối mặt với câu hỏi của Du Vu Ý, đầu óc Bạch Tử trống rỗng, cô đứng đó có chút bối rối, nhìn xung quanh thì phát hiện Hoa tỷ và Thạch Lỗi đã không còn nữa.
Phì Thu nhận ra có điều gì đó không ổn nên vội vàng chạy đến lều vải xem, sau đó lại cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Phi Điềm vẫn ngủ yên bình bên trong.
Lúc này, Mao Mao chạy đến dưới chân Bạch Tử, nghiến răng kéo ống quần của cô, dùng sức đi về phía bức tường kính.
Du Vu Ý hiểu ra điều gì đó, cô đột nhiên đánh rơi thảo dược, mở sofa lên lấy ra một nắm thuốc, không nói một lời nhảy qua vách kính, nhìn xung quanh.
Thấy phương hướng từng dẫn đến nơi Du Vu Ý bị mắc kẹt, lại bị bao cát chặn lại, bên kia, con đường vốn bị chặn bởi bảy tám kệ sắt, một trong số đó đã bị ai đó không rõ từ khi nào dời đi, mở ra một con đường rộng hơn.
Đằng sau những chiếc kệ, đường hầm dường như vô tận, không thấy điểm cuối.
"Trước đó, khi tôi đang tìm mấy gốc cây ở đây," Phì Thu nhanh chóng đi đến bức tường kính và nói với Du Vu Ý: "Hoa tỷ đã chuyển kệ sang bên kia."
Bạch Tử cũng nhớ tới lúc đó Hoa tỷ chạy đến chỗ mọi người, nói rằng cô ấy đã đi dọc đường mòn theo hướng khác hơn mười phút, cũng đề nghị mọi người từ đường hầm đi thẳng về thành phố B, nhưng Du Vu Ý đã từ chối.
Du Vu Ý nghe xong lời nói của Phì Thu thì sắc mặt tái mét, cô cầm súng nhanh chóng xuyên qua chiếc kệ, chạy sâu vào đường hầm.
Bạch Tử không suy nghĩ nhiều, cùng Du Vu Ý nhảy xuống đường ray, nhưng ngay khi cô tiếp đất đã bị Mạnh Dĩ Lam chặn lại.
Quay đầu lại, thấy người vừa lo lắng gọi tên mình đang đứng cạnh sân ga với vẻ mặt do dự, hồi lâu không nói gì.
Bạch Tử đứng tại chỗ đợi một lát mới hỏi: "Sao vậy?"
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại có chút lúng túng nhìn Bạch Tử, không nói gì.
Cách đó không xa, bóng dáng Du Vu Ý càng lúc càng đi xa, Bạch Tử cảm thấy vô cùng áy náy vì đã không giữ đúng lời hứa chăm sóc Du Tâm thật tốt, không để ý đến Mạnh Dĩ Lam, cô muốn quay người rời đi.
"Tôi cũng đi." Trước khi Bạch Tử rời đi, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nhảy xuống đường ray.
Bạch Tử cau mày muốn từ chối Mạnh Dĩ Lam, nhưng khi nhìn thấy còn lại duy nhất Phì Thu trên sân ga, cô cảm thấy không an tâm khi để Mạnh Dĩ Lam ở một mình với hắn, nên gật đầu.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử rời khỏi sân ga, Mao Mao đang núp sau cây cột lập tức chống một tay xuống đất, nhanh chóng nhảy sang bên này, cuối cùng, nó nhảy gọn gàng lên người Bạch Tử, giống như một chiếc túi du lịch đã trở lại.
Bạch Tử, người đã gần như bình phục, vững vàng bắt được Mao Mao, sau đó dẫn theo Mạnh Dĩ Lam đuổi theo hướng Du Vu Ý rời đi.
Đường hầm tối om, Mạnh Dĩ Lam bật đèn pin, theo sát Bạch Tử.
Đường hầm bên này khác với khu vực Bạch Tử đi tìm Du Vu Ý trước đây, đường không có nước, rất khô ráo.
Điều này làm cho sự lo lắng của Bạch Tử giảm đi một chút, cô không muốn nhìn thấy loại dị nhân nhảy ra khỏi nước và cố gắng tấn công Phì Thu một lần nữa.
Ba người cứ thế chạy về phía trước, ngoài tiếng thở và tiếng bước chân trên đường, trong đường hầm không có âm thanh nào khác.
Ước chừng mười phút sau, Bạch Tử nhìn thấy phía trước có một ít ánh sáng đủ màu sắc phóng tới, cách đó không xa Du Vu Ý cuối cùng cũng dừng lại, như thể có thứ gì đó đang cản trở cô ấy.
Sau khi Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam chạy lại gần, họ phát hiện ra thứ đang chặn Du Vu Ý thực chất là một toa tàu điện ngầm.
Cửa sau của toa tàu mở rộng, trong toa tàu chứa đầy thực vật đột biến phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Bạch Tử nhớ lại Du Tâm đã nói rằng những cây này hấp thụ máu của người chứa virus đột biến, khiến chúng phát ra ánh sáng kỳ lạ, nói cách khác, toa tàu điện ngầm được trang trí bằng đèn màu trông giống như một chiếc xe đi nghỉ mát, thật ra đã từng là một lò sát sinh với vô số thương vong.
Du Vu Ý không chút do dự, liếc nhìn bên trong toa tàu một cái, cô lập tức cầm súng trong tay lao vào.
Bạch Tử muốn ngăn cản, lại thấy đối phương đã nhanh chóng hướng về phía sâu trong toa tàu đi tới, cô suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn Mạnh Dĩ Lam, ý định ban đầu là muốn nàng đợi mình ở đây, nhưng đối phương đã nói trước: "Cùng nhau."
Mạnh Dĩ Lam vẻ mặt kiên quyết, Bạch Tử chỉ có thể ngoan ngoãn quay người, nhảy lên toa tàu, lại kéo Mạnh Dĩ Lam lên.
Bạch Tử cẩn thận quan sát xung quanh trong khi cõng Mao Mao đi về phía trước.
Trong buồng tàu, giữa các loại thực vật nhiều màu sắc, thỉnh thoảng có một hoặc hai bộ xương trắng mặc nhiều loại quần áo khác nhau đang nằm, nhưng vì được bao phủ bởi ánh sáng mơ màng, nên nhìn thoáng qua có vẻ như đây là một nhóm người đang ngủ do say rượu trong bữa tiệc vào lúc nửa đêm.
Du Vu Ý chạy càng lúc càng nhanh, cho dù Bạch Tử có tăng tốc, cũng chỉ có thể theo kịp cô ấy một chút.
Đi qua khoảng bảy tám toa tàu điện ngầm, Bạch Tử rốt cuộc cũng nhìn thấy toa cuối cùng, cùng lúc ấy, Du Vu Ý cách đó không xa đột nhiên dừng lại.
Bạch Tử nhìn quanh, thấy ở cuối toa tàu, Du Tâm bị trói tay chân đang ngồi dựa vào tường.
Vì lý do nào đó, một dự cảm cực kỳ bất thường từ sâu trong lòng Bạch Tử dâng lên, cô đang định ngăn cản, nhưng Du Vu Ý lại bất chấp chạy về phía Du Tâm.
Sau đó, Bạch Tử nhìn thấy ngay lúc Du Vu Ý chạy đến chỗ Du Tâm, đột nhiên có hai người từ dưới ghế ngồi áp chót bò ra, Bạch Tử lập tức nhận ra họ, chính là Hoa tỷ và Thạch Lỗi.
Lúc này Du Vu Ý quay người lại, chạm phải ánh mắt Bạch Tử.
Bạch Tử còn chưa kịp nói chuyện, Thạch Lỗi và Hoa tỷ đã nhanh chóng đóng kín một cánh cửa gỗ cũ ở lối nối giữa toa thứ nhất và toa thứ hai, che khuất tầm nhìn của họ.
Thạch Lỗi và Hoa tỷ lắp thêm vài thanh sắt lên cửa gỗ và cột chặt ổ khóa, Du Vu Ý và Du Tâm đã hoàn toàn bị nhốt trong toa tàu.
Mao Mao nhảy khỏi lưng Bạch Tử và trốn dưới ghế vì sợ hãi.
Bạch Tử bừng tỉnh, cô đang định bước nhanh về phía trước thì bị người phía sau giữ lại.
Trong phút chốc, nỗi bất an bấy lâu nay đọng lại trong lòng cô, bỗng nhiên bị một đôi bàn tay vô hình xoắn thành sợi dây thừng quấn quanh cổ Bạch Tử, nhanh chóng siết chặt.
Bạch Tử không quay đầu lại, cô biết mình không cần nhìn lại.
Tựa như không nhìn thấy Bạch Tử, Thạch Lỗi nhìn thẳng về Mạnh Dĩ Lam phía sau, vẻ hưng phấn có thể thấy rõ: "Mạnh tiểu thư, bên trong mọi thứ đều bị phong ấn, cô ấy không thể trốn thoát được."
Hoa tỷ tuy không nói gì nhưng đầy ẩn ý liếc nhìn Bạch Tử, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, đứng sang một bên.
Trong toa tàu bị phong ấn không có âm thanh nào phát ra, Du Vu Ý bên trong dường như cũng không có chút phản kháng nào trước việc mình đột nhiên bị giam cầm.
Bạch Tử ngơ ngác đứng ở nơi đó, đầu óc có chút trì độn, không quay đầu lại, tay vẫn bị người phía sau nắm chặt, người này tựa hồ sợ Bạch Tử sẽ đột nhiên biến mất, sức mạnh lại tăng lên thêm thay vì giảm xuống.
"Đài phát sóng sắp sửa xong rồi," Thạch Lỗi hưng phấn đi đến bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, "Tôi sẽ sớm thông báo cho bọn họ, để bọn họ phái người đến lấy hàng."
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Nhưng đối phương vẫn bất động, giống như một con rối.
"Cảm ơn Hoa tỷ đã phát hiện ra nơi này, nếu không thật sự rất khó bắt được cô ấy," Thạch Lỗi không ngừng lải nhải, "Tôi đã nhìn thấy ga tàu điện ngầm, khắp nơi đều có cơ quan, muốn nhốt cô ấy thì không thể nào được..."
"Các người về trước đi." Mạnh Dĩ Lam đột nhiên dùng giọng lạnh lùng ngắt lời Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi sửng sốt, nghi hoặc nhìn Mạnh Dĩ Lam, sau đó lại nhìn Bạch Tử, nhếch môi gật đầu rồi cùng Hoa tỷ rời đi.
Sau khi hai người đã đi xa, Mao Mao mới dám bò ra từ gầm ghế, tò mò nhưng bối rối nhìn hai người vẫn đang im lặng trước mặt.
"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng buông tay cô ra, "Tôi vừa rồi là muốn nói chuyện này với cô..."
"Vừa rồi," Bạch Tử quay đầu nhìn đối phương, "Là cô để Thạch Lỗi dẫn tôi đi lên sao?"
Mạnh Dĩ Lam không nói chuyện, coi như là đồng thuận.
Lúc này Bạch Tử rốt cuộc ý thức được mình đang làm gì.
Ngay từ đầu, Mạnh Dĩ Lam đã là một trong những người lập kế hoạch cho việc này.
Bạch Tử suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là vì trước đó tôi không nói rõ với cô, cho nên cô muốn Du Vu Ý thay thế tôi..."
"Không phải thay thế cô," Mạnh Dĩ Lam lạnh lùng nói, "Tôi ngay từ đầu đã không có ý định giao cô ra."
Bạch Tử trầm giọng nói: "Nhưng tôi nguyện ý..."
"Muốn thì tùy cô," Mạnh Dĩ Lam có chút không kiên nhẫn nói, "Tôi đã nói rồi, nếu tôi muốn đưa cô đến thành phố B an toàn, tôi nhất định sẽ đưa cô đến đó an toàn."
"Nhưng," Bạch Tử không biết kiềm chế thế nào, quyết định đích thân cho Mạnh Dĩ Lam xem vết sẹo, "Một năm trước, tôi ở thành phố B không thể sống nỗi, bây giờ đưa tôi về có ích lợi gì?"
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh vẻ mặt lại trở lại bình thường: "Đó là việc của cô, không liên quan gì đến tôi."
Chỉ một câu nói này đã khiến Bạch Tử tỉnh táo lại.
Vốn dĩ mọi chuyện lẽ ra phải phát triển như thế này, Mạnh Dĩ Lam đưa mình trở về thành phố B, sau đó hai người không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Có lẽ vì mấy ngày qua ở cùng nhau, mà Bạch Tử đã lầm tưởng rằng cô và Mạnh Dĩ Lam đã trở nên thân thiết hơn, hoặc cũng có thể chính sự an ủi dịu dàng của Mạnh Dĩ Lam với cô trong phòng tiện ích đã khiến Bạch Tử tạm thời lạc lối. Vậy mà cô lại cố gắng vạch trần vết thương của chính mình để tranh thủ giành được thiện cảm của đối phương.
"Cô phản ứng hơi quá rồi đấy." Nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt buồn bã của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam cau mày, cụp mắt xuống, dịu giọng nói: "Cho dù cô ấy được giao ra, cũng chỉ dùng cho một số thí nghiệm kháng thể, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, Du Tâm cũng có thể được điều trị toàn diện hơn để vết thương bình phục hoàn toàn."
Bạch Tử không chịu bỏ cuộc: "Du Vu Ý là vô tội."
Không biết vì lý do gì, nhìn thấy Bạch Tử bảo vệ Du Vu Ý như vậy, Mạnh Dĩ Lam tức giận, bắt đầu nói bừa bãi: "Lâm Khúc Vi mới là người vô tội!"
Cả hai người đều sửng sốt trong giây lát, Mao Mao sợ đến mức nắm chặt quần của Bạch Tử.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam trầm giọng nói thêm: "Du Vu Ý là tội phạm bị truy nã, cho nên cô ấy không vô tội."
Sự kiên nhẫn của Mạnh Dĩ Lam dường như đã cạn kiệt, cô ấy toát ra một luồng khí lạnh lùng mà Bạch Tử chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Một năm trước, Mạnh Dĩ Lam cũng có thái độ lạnh lùng tương tự với Bạch Tử, nhưng đó là sự phản kháng mạnh mẽ khi đối mặt với một người cực kỳ chán ghét, chứ không phải là cảm giác lạnh lùng và kiêu ngạo khó tả như bây giờ.
Không chỉ một năm trước, mà trong mười năm Bạch Tử để ý tới Mạnh Dĩ Lam, cô chưa từng thấy cô ấy đối xử với ai bằng thái độ như vậy.
Đặc biệt, khi Mạnh Dĩ Lam kích động hét lên ba chữ "Lâm Khúc Vi", Bạch Tử đột nhiên có cảm giác như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Một lúc lâu sau, Bạch Tử mới bình tĩnh nói: "Tôi hiểu rồi."
Mạnh Dĩ Lam trong lòng cảm thấy khó chịu cùng phiền muộn, nghiến răng nghiến lợi, xoay người bước nhanh về phía sau toa tàu.
Khi chuẩn bị đến toa tàu tiếp theo, Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại thì nhận ra Bạch Tử phía sau vẫn bất động, Mao Mao áp sát vào quần Bạch Tử, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Mạnh Dĩ Lam, trông rất đáng thương.
Trong lòng Mạnh Dĩ Lam dịu lại, cô nói thêm: "Thạch Lỗi và Hoa tỷ sẽ đưa thuốc cho Du Tâm, cô đừng lo lắng."
Thân thể Bạch Tử khẽ run lên, sau đó xoay người, nhẹ nhàng liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam, rồi cùng Mao Mao chậm rãi đi về phía cô.
Nhìn vẻ mặt Bạch Tử đột nhiên trở nên lạnh lùng đến cực điểm, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy như không thể thở được.
Cô không khỏi nhớ lại ánh mắt của Bạch Tử khi nói "Tôi nguyện ý" với chính mình.
Khi đó Mạnh Dĩ Lam cũng có cảm giác ngạt thở, nhưng đó là cảm giác ngột ngạt khiến toàn thân cô cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng bây giờ, cô như rơi vào một hang băng sâu vạn mét, lạnh đến mức nhịp tim chậm lại.
Trong bóng tối, Mạnh Dĩ Lam bước nhanh về phía trước, Bạch Tử chậm rãi theo sau cách khoảng năm sáu mét.
Mao Mao ngoan ngoãn nằm trên lưng Bạch Tử, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đi được khoảng mấy phút, Bạch Tử vẫn đang nhìn chằm chằm xuống đất cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Mạnh Dĩ Lam bằng ánh mắt trống rỗng.
Sau một khắc, Bạch Tử lại nhìn về phía trước Mạnh Dĩ Lam, cảm giác khoảng không vô tận ấy cũng không có ánh sáng giống như tương lai của chính mình.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Chúc mọi người tuần mới vui vẻ và thành công!
Canh gà trích lời hôm Nay:
Mỗi khi điều gì tồi tệ xảy ra, có nghĩa là điều tốt đẹp sẽ đến tiếp theo.
Đối mặt với câu hỏi của Du Vu Ý, đầu óc Bạch Tử trống rỗng, cô đứng đó có chút bối rối, nhìn xung quanh thì phát hiện Hoa tỷ và Thạch Lỗi đã không còn nữa.
Phì Thu nhận ra có điều gì đó không ổn nên vội vàng chạy đến lều vải xem, sau đó lại cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Phi Điềm vẫn ngủ yên bình bên trong.
Lúc này, Mao Mao chạy đến dưới chân Bạch Tử, nghiến răng kéo ống quần của cô, dùng sức đi về phía bức tường kính.
Du Vu Ý hiểu ra điều gì đó, cô đột nhiên đánh rơi thảo dược, mở sofa lên lấy ra một nắm thuốc, không nói một lời nhảy qua vách kính, nhìn xung quanh.
Thấy phương hướng từng dẫn đến nơi Du Vu Ý bị mắc kẹt, lại bị bao cát chặn lại, bên kia, con đường vốn bị chặn bởi bảy tám kệ sắt, một trong số đó đã bị ai đó không rõ từ khi nào dời đi, mở ra một con đường rộng hơn.
Đằng sau những chiếc kệ, đường hầm dường như vô tận, không thấy điểm cuối.
"Trước đó, khi tôi đang tìm mấy gốc cây ở đây," Phì Thu nhanh chóng đi đến bức tường kính và nói với Du Vu Ý: "Hoa tỷ đã chuyển kệ sang bên kia."
Bạch Tử cũng nhớ tới lúc đó Hoa tỷ chạy đến chỗ mọi người, nói rằng cô ấy đã đi dọc đường mòn theo hướng khác hơn mười phút, cũng đề nghị mọi người từ đường hầm đi thẳng về thành phố B, nhưng Du Vu Ý đã từ chối.
Du Vu Ý nghe xong lời nói của Phì Thu thì sắc mặt tái mét, cô cầm súng nhanh chóng xuyên qua chiếc kệ, chạy sâu vào đường hầm.
Bạch Tử không suy nghĩ nhiều, cùng Du Vu Ý nhảy xuống đường ray, nhưng ngay khi cô tiếp đất đã bị Mạnh Dĩ Lam chặn lại.
Quay đầu lại, thấy người vừa lo lắng gọi tên mình đang đứng cạnh sân ga với vẻ mặt do dự, hồi lâu không nói gì.
Bạch Tử đứng tại chỗ đợi một lát mới hỏi: "Sao vậy?"
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại có chút lúng túng nhìn Bạch Tử, không nói gì.
Cách đó không xa, bóng dáng Du Vu Ý càng lúc càng đi xa, Bạch Tử cảm thấy vô cùng áy náy vì đã không giữ đúng lời hứa chăm sóc Du Tâm thật tốt, không để ý đến Mạnh Dĩ Lam, cô muốn quay người rời đi.
"Tôi cũng đi." Trước khi Bạch Tử rời đi, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nhảy xuống đường ray.
Bạch Tử cau mày muốn từ chối Mạnh Dĩ Lam, nhưng khi nhìn thấy còn lại duy nhất Phì Thu trên sân ga, cô cảm thấy không an tâm khi để Mạnh Dĩ Lam ở một mình với hắn, nên gật đầu.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử rời khỏi sân ga, Mao Mao đang núp sau cây cột lập tức chống một tay xuống đất, nhanh chóng nhảy sang bên này, cuối cùng, nó nhảy gọn gàng lên người Bạch Tử, giống như một chiếc túi du lịch đã trở lại.
Bạch Tử, người đã gần như bình phục, vững vàng bắt được Mao Mao, sau đó dẫn theo Mạnh Dĩ Lam đuổi theo hướng Du Vu Ý rời đi.
Đường hầm tối om, Mạnh Dĩ Lam bật đèn pin, theo sát Bạch Tử.
Đường hầm bên này khác với khu vực Bạch Tử đi tìm Du Vu Ý trước đây, đường không có nước, rất khô ráo.
Điều này làm cho sự lo lắng của Bạch Tử giảm đi một chút, cô không muốn nhìn thấy loại dị nhân nhảy ra khỏi nước và cố gắng tấn công Phì Thu một lần nữa.
Ba người cứ thế chạy về phía trước, ngoài tiếng thở và tiếng bước chân trên đường, trong đường hầm không có âm thanh nào khác.
Ước chừng mười phút sau, Bạch Tử nhìn thấy phía trước có một ít ánh sáng đủ màu sắc phóng tới, cách đó không xa Du Vu Ý cuối cùng cũng dừng lại, như thể có thứ gì đó đang cản trở cô ấy.
Sau khi Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam chạy lại gần, họ phát hiện ra thứ đang chặn Du Vu Ý thực chất là một toa tàu điện ngầm.
Cửa sau của toa tàu mở rộng, trong toa tàu chứa đầy thực vật đột biến phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Bạch Tử nhớ lại Du Tâm đã nói rằng những cây này hấp thụ máu của người chứa virus đột biến, khiến chúng phát ra ánh sáng kỳ lạ, nói cách khác, toa tàu điện ngầm được trang trí bằng đèn màu trông giống như một chiếc xe đi nghỉ mát, thật ra đã từng là một lò sát sinh với vô số thương vong.
Du Vu Ý không chút do dự, liếc nhìn bên trong toa tàu một cái, cô lập tức cầm súng trong tay lao vào.
Bạch Tử muốn ngăn cản, lại thấy đối phương đã nhanh chóng hướng về phía sâu trong toa tàu đi tới, cô suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn Mạnh Dĩ Lam, ý định ban đầu là muốn nàng đợi mình ở đây, nhưng đối phương đã nói trước: "Cùng nhau."
Mạnh Dĩ Lam vẻ mặt kiên quyết, Bạch Tử chỉ có thể ngoan ngoãn quay người, nhảy lên toa tàu, lại kéo Mạnh Dĩ Lam lên.
Bạch Tử cẩn thận quan sát xung quanh trong khi cõng Mao Mao đi về phía trước.
Trong buồng tàu, giữa các loại thực vật nhiều màu sắc, thỉnh thoảng có một hoặc hai bộ xương trắng mặc nhiều loại quần áo khác nhau đang nằm, nhưng vì được bao phủ bởi ánh sáng mơ màng, nên nhìn thoáng qua có vẻ như đây là một nhóm người đang ngủ do say rượu trong bữa tiệc vào lúc nửa đêm.
Du Vu Ý chạy càng lúc càng nhanh, cho dù Bạch Tử có tăng tốc, cũng chỉ có thể theo kịp cô ấy một chút.
Đi qua khoảng bảy tám toa tàu điện ngầm, Bạch Tử rốt cuộc cũng nhìn thấy toa cuối cùng, cùng lúc ấy, Du Vu Ý cách đó không xa đột nhiên dừng lại.
Bạch Tử nhìn quanh, thấy ở cuối toa tàu, Du Tâm bị trói tay chân đang ngồi dựa vào tường.
Vì lý do nào đó, một dự cảm cực kỳ bất thường từ sâu trong lòng Bạch Tử dâng lên, cô đang định ngăn cản, nhưng Du Vu Ý lại bất chấp chạy về phía Du Tâm.
Sau đó, Bạch Tử nhìn thấy ngay lúc Du Vu Ý chạy đến chỗ Du Tâm, đột nhiên có hai người từ dưới ghế ngồi áp chót bò ra, Bạch Tử lập tức nhận ra họ, chính là Hoa tỷ và Thạch Lỗi.
Lúc này Du Vu Ý quay người lại, chạm phải ánh mắt Bạch Tử.
Bạch Tử còn chưa kịp nói chuyện, Thạch Lỗi và Hoa tỷ đã nhanh chóng đóng kín một cánh cửa gỗ cũ ở lối nối giữa toa thứ nhất và toa thứ hai, che khuất tầm nhìn của họ.
Thạch Lỗi và Hoa tỷ lắp thêm vài thanh sắt lên cửa gỗ và cột chặt ổ khóa, Du Vu Ý và Du Tâm đã hoàn toàn bị nhốt trong toa tàu.
Mao Mao nhảy khỏi lưng Bạch Tử và trốn dưới ghế vì sợ hãi.
Bạch Tử bừng tỉnh, cô đang định bước nhanh về phía trước thì bị người phía sau giữ lại.
Trong phút chốc, nỗi bất an bấy lâu nay đọng lại trong lòng cô, bỗng nhiên bị một đôi bàn tay vô hình xoắn thành sợi dây thừng quấn quanh cổ Bạch Tử, nhanh chóng siết chặt.
Bạch Tử không quay đầu lại, cô biết mình không cần nhìn lại.
Tựa như không nhìn thấy Bạch Tử, Thạch Lỗi nhìn thẳng về Mạnh Dĩ Lam phía sau, vẻ hưng phấn có thể thấy rõ: "Mạnh tiểu thư, bên trong mọi thứ đều bị phong ấn, cô ấy không thể trốn thoát được."
Hoa tỷ tuy không nói gì nhưng đầy ẩn ý liếc nhìn Bạch Tử, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, đứng sang một bên.
Trong toa tàu bị phong ấn không có âm thanh nào phát ra, Du Vu Ý bên trong dường như cũng không có chút phản kháng nào trước việc mình đột nhiên bị giam cầm.
Bạch Tử ngơ ngác đứng ở nơi đó, đầu óc có chút trì độn, không quay đầu lại, tay vẫn bị người phía sau nắm chặt, người này tựa hồ sợ Bạch Tử sẽ đột nhiên biến mất, sức mạnh lại tăng lên thêm thay vì giảm xuống.
"Đài phát sóng sắp sửa xong rồi," Thạch Lỗi hưng phấn đi đến bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, "Tôi sẽ sớm thông báo cho bọn họ, để bọn họ phái người đến lấy hàng."
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Nhưng đối phương vẫn bất động, giống như một con rối.
"Cảm ơn Hoa tỷ đã phát hiện ra nơi này, nếu không thật sự rất khó bắt được cô ấy," Thạch Lỗi không ngừng lải nhải, "Tôi đã nhìn thấy ga tàu điện ngầm, khắp nơi đều có cơ quan, muốn nhốt cô ấy thì không thể nào được..."
"Các người về trước đi." Mạnh Dĩ Lam đột nhiên dùng giọng lạnh lùng ngắt lời Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi sửng sốt, nghi hoặc nhìn Mạnh Dĩ Lam, sau đó lại nhìn Bạch Tử, nhếch môi gật đầu rồi cùng Hoa tỷ rời đi.
Sau khi hai người đã đi xa, Mao Mao mới dám bò ra từ gầm ghế, tò mò nhưng bối rối nhìn hai người vẫn đang im lặng trước mặt.
"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng buông tay cô ra, "Tôi vừa rồi là muốn nói chuyện này với cô..."
"Vừa rồi," Bạch Tử quay đầu nhìn đối phương, "Là cô để Thạch Lỗi dẫn tôi đi lên sao?"
Mạnh Dĩ Lam không nói chuyện, coi như là đồng thuận.
Lúc này Bạch Tử rốt cuộc ý thức được mình đang làm gì.
Ngay từ đầu, Mạnh Dĩ Lam đã là một trong những người lập kế hoạch cho việc này.
Bạch Tử suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là vì trước đó tôi không nói rõ với cô, cho nên cô muốn Du Vu Ý thay thế tôi..."
"Không phải thay thế cô," Mạnh Dĩ Lam lạnh lùng nói, "Tôi ngay từ đầu đã không có ý định giao cô ra."
Bạch Tử trầm giọng nói: "Nhưng tôi nguyện ý..."
"Muốn thì tùy cô," Mạnh Dĩ Lam có chút không kiên nhẫn nói, "Tôi đã nói rồi, nếu tôi muốn đưa cô đến thành phố B an toàn, tôi nhất định sẽ đưa cô đến đó an toàn."
"Nhưng," Bạch Tử không biết kiềm chế thế nào, quyết định đích thân cho Mạnh Dĩ Lam xem vết sẹo, "Một năm trước, tôi ở thành phố B không thể sống nỗi, bây giờ đưa tôi về có ích lợi gì?"
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh vẻ mặt lại trở lại bình thường: "Đó là việc của cô, không liên quan gì đến tôi."
Chỉ một câu nói này đã khiến Bạch Tử tỉnh táo lại.
Vốn dĩ mọi chuyện lẽ ra phải phát triển như thế này, Mạnh Dĩ Lam đưa mình trở về thành phố B, sau đó hai người không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Có lẽ vì mấy ngày qua ở cùng nhau, mà Bạch Tử đã lầm tưởng rằng cô và Mạnh Dĩ Lam đã trở nên thân thiết hơn, hoặc cũng có thể chính sự an ủi dịu dàng của Mạnh Dĩ Lam với cô trong phòng tiện ích đã khiến Bạch Tử tạm thời lạc lối. Vậy mà cô lại cố gắng vạch trần vết thương của chính mình để tranh thủ giành được thiện cảm của đối phương.
"Cô phản ứng hơi quá rồi đấy." Nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt buồn bã của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam cau mày, cụp mắt xuống, dịu giọng nói: "Cho dù cô ấy được giao ra, cũng chỉ dùng cho một số thí nghiệm kháng thể, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, Du Tâm cũng có thể được điều trị toàn diện hơn để vết thương bình phục hoàn toàn."
Bạch Tử không chịu bỏ cuộc: "Du Vu Ý là vô tội."
Không biết vì lý do gì, nhìn thấy Bạch Tử bảo vệ Du Vu Ý như vậy, Mạnh Dĩ Lam tức giận, bắt đầu nói bừa bãi: "Lâm Khúc Vi mới là người vô tội!"
Cả hai người đều sửng sốt trong giây lát, Mao Mao sợ đến mức nắm chặt quần của Bạch Tử.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam trầm giọng nói thêm: "Du Vu Ý là tội phạm bị truy nã, cho nên cô ấy không vô tội."
Sự kiên nhẫn của Mạnh Dĩ Lam dường như đã cạn kiệt, cô ấy toát ra một luồng khí lạnh lùng mà Bạch Tử chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Một năm trước, Mạnh Dĩ Lam cũng có thái độ lạnh lùng tương tự với Bạch Tử, nhưng đó là sự phản kháng mạnh mẽ khi đối mặt với một người cực kỳ chán ghét, chứ không phải là cảm giác lạnh lùng và kiêu ngạo khó tả như bây giờ.
Không chỉ một năm trước, mà trong mười năm Bạch Tử để ý tới Mạnh Dĩ Lam, cô chưa từng thấy cô ấy đối xử với ai bằng thái độ như vậy.
Đặc biệt, khi Mạnh Dĩ Lam kích động hét lên ba chữ "Lâm Khúc Vi", Bạch Tử đột nhiên có cảm giác như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Một lúc lâu sau, Bạch Tử mới bình tĩnh nói: "Tôi hiểu rồi."
Mạnh Dĩ Lam trong lòng cảm thấy khó chịu cùng phiền muộn, nghiến răng nghiến lợi, xoay người bước nhanh về phía sau toa tàu.
Khi chuẩn bị đến toa tàu tiếp theo, Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại thì nhận ra Bạch Tử phía sau vẫn bất động, Mao Mao áp sát vào quần Bạch Tử, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Mạnh Dĩ Lam, trông rất đáng thương.
Trong lòng Mạnh Dĩ Lam dịu lại, cô nói thêm: "Thạch Lỗi và Hoa tỷ sẽ đưa thuốc cho Du Tâm, cô đừng lo lắng."
Thân thể Bạch Tử khẽ run lên, sau đó xoay người, nhẹ nhàng liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam, rồi cùng Mao Mao chậm rãi đi về phía cô.
Nhìn vẻ mặt Bạch Tử đột nhiên trở nên lạnh lùng đến cực điểm, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy như không thể thở được.
Cô không khỏi nhớ lại ánh mắt của Bạch Tử khi nói "Tôi nguyện ý" với chính mình.
Khi đó Mạnh Dĩ Lam cũng có cảm giác ngạt thở, nhưng đó là cảm giác ngột ngạt khiến toàn thân cô cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng bây giờ, cô như rơi vào một hang băng sâu vạn mét, lạnh đến mức nhịp tim chậm lại.
Trong bóng tối, Mạnh Dĩ Lam bước nhanh về phía trước, Bạch Tử chậm rãi theo sau cách khoảng năm sáu mét.
Mao Mao ngoan ngoãn nằm trên lưng Bạch Tử, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đi được khoảng mấy phút, Bạch Tử vẫn đang nhìn chằm chằm xuống đất cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Mạnh Dĩ Lam bằng ánh mắt trống rỗng.
Sau một khắc, Bạch Tử lại nhìn về phía trước Mạnh Dĩ Lam, cảm giác khoảng không vô tận ấy cũng không có ánh sáng giống như tương lai của chính mình.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Chúc mọi người tuần mới vui vẻ và thành công!
Canh gà trích lời hôm Nay:
Mỗi khi điều gì tồi tệ xảy ra, có nghĩa là điều tốt đẹp sẽ đến tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.