Chương 6
Lăng Trúc
09/06/2018
Đứng trước cửa Kinh gia, Vô Song do dự xem nên mang Kiếm Ma vào không? Nàng hối hận tự nhiên mình lại đem Ngân kiếm cất trong hòm đồ quý.
Vô Song thầm nghĩ, thôi không cần lo lắng, hai người cứ việc cùng nhau vào Kinh gia sau đó thêm mắm thêm muối . Cho dù chuyện bức hôn kia truyền tới tai phụ thân, nàng muốn không gả thì không ai làm gì được nàng. Vô Song chỉ không hi vọng chẳng may ai đó liếc mắt nhìn Lãnh Phi một cái khiến hắn trở thành nhân vật quan trọng!
Thật may, dọc đường đi trừ người hầu cúi chào nàng, không ai dám liếc mắt nhìn Lãnh Phi, điều này khiến nàng buông một tiếng thở dài, xem ra nhà nàng dạy dỗ người làm thật thất lễ với khách. Thật ra nàng là chủ, còn bọn họ chỉ muốn giữ miếng cơm manh áo.
Giống như đang đi vào chỗ không người, Lãnh Phi không coi ai vào đâu cả, chỉ đi theo phía sau nàng.” Đây là nhà ngươi à”.”
” Cần ta gọi toàn bộ người hầu xếp hàng hoan nghênh ngươi dời gót tới đây không ?” Vô Song cằn nhằn một cách yếu ớt, không dám lớn tiếng, ai biểu võ công của nàng không bằng hắn.
” Ngươi muốn ta gặp họ ?” Nàng không sợ hắn đụng ai giết nấy sao?
” Ta nghĩ không sao, sống chết có mạng, họa phúc do trời.” Cho dù hắn không động thủ, biết đâu chừng uống nước cũng có thể nghẹn chết, đi đường cũng bị ngã chết, hay gặp phải đầu trâu mặt ngựa ở giữa đường.
” Nhà ngươi đang có khách ?.” Chưa đi đến đại sảnh hắn đã mở miệng hỏi.
” Ngươi nghe được sao?” Ánh mắt khâm phục chợt lóe lên trong mắt Vô Song rồi biến mất, nếu hắn thực sự đại khai sát giới muốn giết người, nàng sợ cho dù Bồ Tát tới đây cũng khó bảo toàn tính mạng của mình.
“Ta nghe được tiếng của hai nam nhân có giọng điệu hách dịch.” Lãnh Phi trả lời.
Đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi đến, làm cả người nàng nàng ngã vào lồng ngực ấm áp của Lãnh Phi suýt chút nữa nàng không thể đứng dậy được.
Vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Kinh Tề Tư dẫn đầu, theo sau ông là hai người quan lại mặc cẩm bào hoa lệ. Nàng không nghĩ ngợi nhiều đẩy Lãnh Phi tránh đi.
” Ngươi nên tránh mau.” Nàng muốn hắn ẩn nấp vì hiện tại tuy hắn có dáng điệu và thái độ của con người,nhưng ai biết khi nào hắn sẽ trở nên hung dữ.
” Kinh lão gia, không cần tiễn, chúng tôi còn phải trở về báo cáo với Lục Vương gia.” vị quan vừa lên tiếng dường như chú ý đến chổ hai người họ đang đứng.
” Nếu vậy ta không tiễn.” Kinh Tề Tư sai người làm đưa hai vị quan ra cửa.
” Vô Song, đứng lại!” Bỗng nhiên Kinh Tề Tư xoay người, nếp nhăn nơi khóe mắt không giấu được ý cười, ông dường như không chú ý tới Lãnh Phi đang đứng ở góc khuất.
” Phụ thân, có việc gì sao?” Vô Song cố ý đứng chắn ngang tầm mắt của phụ thân mình
Không phát hiện sự khác thường của nàng, Kinh Tề Tư đột nhiên cao hứng nói “ Con biết không? Lục Vương gia hôm nay phái người đến nhà ta thăm hỏi.”
“Vâng” Không cần suy đoán , chỉ nhìn gương mặt tươi cười khoa trương của phụ thân nàng cũng có thể đoán được ý đồ của ông.
” Con không hỏi xem vì sao họ đến ư? Lục Vương gia muốn cùng chúng ta kết thông gia, hắn thay đứa con độc nhất là Nhã Vương tới cầu hôn. Không ngờ Kinh gia chúng ta có một ngày vui mừng đến thế. Có con gái như vậy thật làm rạng rỡ tổ tông, dòng họ được thơm lây. Có thể đem Vô Song, một vấn đề hóc búa khó giải quyết rũ bỏ, Kinh Tề Tư cảm thấy đời này không còn gì phải hối tiếc.
” Ta không có hứng thú.” Nhìn nét mặt lạnh lùng không cảm xúc của Lãnh Phi, Vô Song trả lời một cách lơ lửng.
Trong khi đó vị phụ thân kia vẫn cao hứng bàn luận,” Song nhi, nhi tử của lục Vương gia là Nhã Vương tuấn tú nho nhã, học vấn phong phú rất giống khí phách của Lục Vương gia, hắn thật sự rất khá , hơn nữa nghe người của Lục Vương gia nói Hoàng Thượng có ý tứ hôn, vì vậy……”
” Vì vậy phụ thân liền thay ta đồng ý.” Nàng rất hiểu phụ thân của mình.
” Song nhi, phụ thân đây là tính toán cho tương lai của con, chờ con gả cho Nhã Vương, con sẽ trở thành Vương phi, ngồi hưởng vinh hoa phú quý, có được quyền thế địa vị, rất nhiều cô nương hy vọng bay lên cao thành phượng hoàng cũng không cơ hội, con còn chê gì nữa.” Lông mày Kinh Tề Tu nhướng lên ,nhăn lại.
” Ngay cả Thái tử phi ta còn chưa hứng thú, huống chi là vị trí Vương phi nho nhỏ.” Nàng lẩm bẩm.
” Ngươi nói gì?” Vì không nghe rõ Kinh Tề Tư bước tới trước mặt Vô Song,” hạnh phúc lớn nhất đời của một cô nương chính là tìm được lang quân như ý, ngươi cũng không còn nhỏ, cả ngày nam không nam, nữ không nữ còn ra thể thống gì? Hơn nữa thành hôn có gì không tốt? Thành hôn còn có lão công tin cậy, hơn nữa thân phận của đối phương rất tôn quý, địa vị Lục Vương gia hơn người, ngươi còn gì không vừa lòng, hãy nghe phụ thân một lời đi……”
Vô Song liếc mắt nhìn trộm Lãnh Phi, thấy mặt hắn không hề thay đổi, cảm thấy bất an, nàng vội chuyển đề tài,” Phụ thân, người muốn trèo cao làm hoàng thân quốc thích thì tự mình lấy đi, ta còn có việc.”
” Ngươi nói vậy là sao? Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, việc này ta đã đồng ý, thật vinh hạnh khi Lục Vương gia tự mình sai người tới thăm hỏi đặt vấn đề.”
Vô Song trừng mắt phụ thân bỗng nhiên chú ý tới thân hình của Lãnh Phi như ma quỷ đang nhẹ nhàng chuyển động, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua tai Kinh Tề Tư, sau đó chỉ thấy hắn thong thả đứng phía sau phụ thân mình, khiến nàng cứng miệng không thể nói được gì.
Kinh Tề Tư nhịn không được rùng mình ,” Vì sao bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh …… Ta mặc kệ, việc này quyết định như vậy, còn nữa ngày mai ngươi bắt đầu mặc nữ trang , bỏ bớt cách ăn mặc nam không ra nam nữ không ra nữ đi……” Ông xoay người thật nhanh, bắt gặp dáng người xinh đẹp đầy vẻ nguy hiểm của Lãnh Phi, khiến ông ngây người một lúc, còn Vô Song thì kinh hãi giống như ngừng thở, đang nghĩ cách ngăn cản Lãnh Phi giết người, chỉ nghe Kinh Tề Tư nói:” Này này…… Vì sao ngươi lại mang cô nương này trở về đây?”
Vô Song ngã sang một bên, thật không may không chỉ thần kinh mà mắt của phụ thân cũng bị lão hóa rồi.
Cô nương! ánh mắt Lãnh Phi trở nên thâm trầm.
” Ta cùng nàng còn có chuyện phải bàn.” Vô Song không nói hai lời chạy nhanh kéo Lãnh Phi vọt vào trong phòng, đở phải nghe phụ thân hỏi đông hỏi tây làm lộ ra hết.
Nàng chưa muốn gả cho nguời khác!
” Ngươi phải thành hôn sao?” Lãnh Phi đi theo bên người Vô Song im hơi lặng tiếng giống như cái bóng của nàng, nếu không phải hắn vừa lên tiếng , và những cơn gió lạnh thổi qua, nàng thiếu chút nữa không nhớ sự tồn tại của hắn.
” Đó là ý của phụ thân, người muốn ta lập gia đình.” Nàng nói nhẹ như gió thoảng qua.
Vừa nghe xong , ngực của Lãnh Phi đau nhói nhưng hắn chỉ hỏi lạnh nhạt : ” Vậy còn ngươi thì sao?” Bỗng nhiên hắn thật mong đợi câu trả lời của nàng, thậm chí lấn át cả dục vọng muốn giết người.
” Ta? Ngươi đang hỏi chuyện ta phải gả cho Nhã Vương làm Vương phi sao?” Thoáng liếc thấy nét mặt lạnh lùng của Lãnh Phi, nàng thông minh nhanh chóng suy nghĩ đến sự biến đổi này, sát thủ Kiếm Ma lãnh khốc bắt đầu bị ảnh hưởng bởi nàng nha? Môi Vô Song thoáng nở nụ cười nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ bình thản ung dung.
Lãnh phi không nói gì.
” Tốt rồi, làm Vương phi không bằng làm người thường ung dung tự tại.”
Không còn vẻ mất mát, Lãnh Phi trở nên bình tĩnh không còn vẻ dao động vừa rồi, yên lặng như mặt hồ êm ả.Vô Song thông minh sắc sảo thăm dò trái tim của hắn một chút không hiểu sao cảm thấy trong lòng rất vui sướng. Hiếu kỳ giống như một nữ nhân đang yêu, chẳng lẽ cảm giác này gọi là rung động sao.
Chẳng lẽ nàng thích hắn?
Vô Song sợ hãi vỗ nhè nhẹ vào mặt mình, nàng vốn bình tĩnh cơ trí. Sao có thể như thế được? Nàng nghĩ mình thích nữ nhân nhưng vì sao đối với nam nhân kia lại rung động? Không lẽ nàng rung động vì vẻ mặt còn đẹp hơn Tây Thi kia sao ?
Nàng không nhị n được liếc trộm hắn , bỗng nhiên hắn cũng quay lại không hề báo trước, bốn mắt nhìn nhau khiến tim nàng đập thình thịch. Vô Song vội vàng thu hồi ánh mắt, hai má nóng bừng.
“Hãy đi bên này”. Vô Song phá vỡ im lặng giả vờ chỉ dẫn thật tự nhiên.
“Đừng quên mạng ngươi là của ta”. Lãnh Phi tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào mơ tưởng tới tất cả đồ vật của hắn , cho dù Vương gia cao quý cũng vậy.
Vô Song cố nén thất vọng và kích động trong lòng đưa tay đẩy cửa thư phòng.
“Tiểu thư người cuối cùng đã trở lại”. Thu Cúc đáng thương ngồi sau án thư nhìn nàng giống như vị cứu tinh, cũng thoáng thấy nam nhân xinh đẹp phía sau nàng. “Tiểu thư, vị công tử này là….”
Không hổ là Thu Cúc của ta, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra dáng vẻ của hắn không giống nữ nhân , vậy mà phụ thân lại bảo hắn là nữ nhân.
Vô Song cầm tay Thu Cúc hôn nhẹ, cử chỉ này khiến Lãnh Phi thấy vô cùng chướng mắt, “Buông nàng ra!” Một ngón tay hắn đã điểm huyệt của Thu Cúc.
Vô Song vội vàng buông tay, sợ tính khí thất thường của Lãnh Phi sẽ làm hại Thu Cúc. Thu Cúc chính là trợ thủ đắc lực của nàng, nếu thiếu Thu Cúc nàng không thể dạo chơi khắp nơi được.
Thật kì lạ! Đây là lần đầu tiên vị tiểu thư không sợ trời sợ đất này trở nên vâng lời đến thế, hơn nữa đối tượng lại là một nam tử đẹp trai nàng chưa từng gặp qua.
“Vị này chính là Lãnh Phi, ngươi biết là tốt rồi không cần nhạc nhiên, bây giờ ta muốn đi tới chổ giấu kho báu ngươi tiếp tục làm việc đi”. Vô Song túm lấy Lãnh Phi đi vào phòng.
“Tiểu thư người không thể như vậy ”, Thu Cúc than thở, hầu hạ một chủ nhân khôn khéo không biết may mắn hay bất hạnh nữa?
Nhưng từ nhỏ sống với tiểu thư lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng mang nam nhân về nhà, xem ra từ nay lão gia không cần lo lắng tiểu thư không giống người thường. Trong ánh mắt tiểu thư , nàng có thể nhìn ra tình cảm ấm áp như mùa xuân.
Bước vào căn phòng màu lam, vén lên tấm mành mộc mạc, khuê phòng được bài trí vô cùng thanh lịch và sạch sẽ giống như không có người ở khiến Lãnh Phi chợt nhớ tới lời đồn đãi trong truyền thuyết. Nhị tiểu thư của Kinh gia không thích nam nhân chỉ thích dạo chơi chốn kỹ viện nhiều khi cả đêm không về, chẳng lẽ đó là sự thật?
Vô Song nhẹ nhàng kéo dây treo trên giường, bức tường lập tức mở ra để lộ một mật thất tối tăm , sau đó nàng cầm lấy ngọn đèn trên bàn.
“Đi theo ta! Mật thất này ngoài ta ra, ngươi là người đầu tiên bước chân vào , ngay cả cha ta cũng không biết”. Vô Song dẫn hắn đi vào mật đạo“ Cẩn thận chỗ này có bậc thang”. Đại tỷ của nàng và Thu Cúc dù biết cũng không đi vào.
Khi nàng dịu dàng cầm bàn tay to của hắn , một sự lo lắng từ lòng bàn tay truyền đến trái tim lãnh liệt khô héo của hắn, khiến Lãnh Phi không tự chủ nắm chặt lấy tay nàng.
“Những vật nơi này ta đã sưu tầm từ nhỏ , cũng có nhiều kỷ niệm”. Nàng dẫn hắn đi vào một gian phòng bằng đá , đẩy cửa gỗ ra, ánh mắt lóe lên vẻ tự hào ánh lên tia sáng chói mắt.
Một viên dạ minh châu rất quý giá được khảm trên vách tường đá, hàng loạt những ngăn tủ được sắp xếp ngay ngắn, có sách vỡ, còn có binh khí và những cuộn tranh rực rỡ muôn màu, nhìn rất thích mắt.
Vô Song thổi tắt ngọn nến, đi đến chỗ cất binh khí lấy ra thanh kiếm có tơ lụa quấn quanh đưa cho hắn, “ Ta giúp ngươi bảo quản tốt lắm”.
Lãnh Phi ném sợi dây màu đỏ lên không trung , dùng kiếm chém. chém, lập tức những mảnh màu hồng từ từ rơi xuống đất , thanh kiếm lóe sáng, rọi vào cái cổ trắng nõn của Vô Song, đôi môi cười lạnh uy hiếp khiến nàng lạnh run cả người
Vô Song vẫn bất động như cũ, đôi mắt mở to sáng ngời thật linh hoạt nhìn hắn chăm chú bởi vì nàng biết hắn sẽ không giết nàng.
“Ngươi không sợ sao?”
“Nếu ta sợ đã không mang ngươi đến đây” . Nàng cười khanh khách không cố ý đưa cổ sát mũi kiếm sắc bén.
Trái tim hắn hoảng hốt vội vàng thu kiếm về. Thì ra hắn cũng sợ kiếm sẽ khiến nàng bị thương! Có thể nào hắn thật sự yêu thương nàng? Hành động này có thể giải thích là do hắn phải lòng nàng!
Lãnh Phi híp mắt lại bất ngờ không để cho nàng kịp phòng bị kéo tay nàng ngã vào lồng ngực hắn “ Ngươi đang khiêu khích ta? Ngươi là nữ hồ ly gian xảo”
Vô Song cười dịu dàng “ Vậy ngươi đã trúng kế?
Bỗng nhiên nàng cảm thấy gương mặt mang mặt nạ của hắn thật khó coi, liền vươn tay chạm vào mặt hắn, thật bất ngờ hắn không hề cự tuyệt hành động càn rỡ của nàng.
Nàng thuận lợi kéo mặt nạ xuống , đồng thời Lãnh Phi cũng mãnh liệt hôn lên môi nàng, thèm khát giống như người đang ở trong sa mạc, giống như trời hạn gặp mưa.
Dưỡng khí của nàng bị hắn đoạt mất, hai chân mềm nhũn , thở dồn dập rên rỉ nhỏ giọng “ Giường…ở bên ngoài điện” . Chưa dứt lời thân thể của nàng đã bị nhấc bổng lên, nàng hoảng hốt hai tay vòng qua cổ hắn.
Một tay hắn nâng mông nàng lên ôm lấy, một tay cầm kiếm bước nhanh ra khỏi gian phòng bằng đá.
Trên đường đi ra cơ thể hai người như dính chặt vào nhau không có một khe hở, Vô Song có thể cảm nhận được mỗi chổ biến hoá trên thân thể hắn, chính là bộ vị dương tính ở dưới của hắn.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ thân thể của nam nhân đều dễ bị kích động như vậy? Hắn có thể khống chế thân thể của mình không? Nàng chợt nhớ chuyện Vũ Vân Phượng hiến thân, không biết khi đó hắn có phản ứng hay không? Không hiểu sao một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng nàng.
Nàng phát hiện thì ra mình cũng ghen.
Trở lại phòng , hắn nhả môi nàng ra , đem nàng đặt trên giường “Ngươi lại phân tâm?” ! Ánh mắt sáng ngời như khóa chặt trên khuôn mặt ửng hồng của nàng, dung nhan say đắm lòng người , hắn không thể không thừa nhân không có nam nhân nào có thể cưỡng lại không động lòng hay hôn nữ nhân này.
“Nói thật cho ta biết ngươi bao lâu động dục một lần? Vô Song đẩy hắn ra, ngồi xuống giường.
“Không có” . Động dục? Nói hắn là heo chó sao?
Vậy không nên tiếp tục yêu nữa? Vô Song không khỏi mừng thầm .
“Không ai gần gũi ta có thể sống sót”. Trừ nàng!
“Có phải ta nên cảm thấy vinh hạnh ? Ánh mắt Vô Song như có nhiệt lưu truyền đi, hiện ra vẻ thông minh , nụ cười quyến rũ mê hồn, ngón tay nhỏ và dài không nhịn được vuốt ve bộ ngực rắn chắc của hắn, không ngoài ý muốn nàng có thể cảm nhận ngực hắn đang phập phồng chấn động, hô hấp cũng trở nên dồn dập nặng nề, tiếng cười ngân vang bật ra khóe môi nàng.
“Ngươi thật là một tiểu ma nữ” Lãnh Phi đặt kiếm xuống bên cạnh, khóa chặt nàng trên giường, nằm đè lên cơ thể mềm mại của nàng, hai người hôn nhau quên cả đất trời.Edit Phu Dung
“Ta nói nữ nhi à...”- kịch một tiếng, Kinh Tề Tư vừa đẩy mạnh cửa bước vào đã chứng kiến cảnh đó khiến miệng ông há ra thật to có thể lọt vừa cả con gà.
“Tiểu thư, ta không thể ngăn lão gia.”- Thu Cúc cúi đầu.
Không nghĩ tiểu thư lại nhanh tay như vậy, dễ dàng đem nam nhân xinh đẹp kia biến thành của mình.
“Ngươi... ngươi tại sao lại cùng một cô nương lên giường... các người... Trời ơi...”- Lời của Kinh Tề Tư khiến Thu Cúc thiếu chút nữa ngất xỉu.
Vô Song bất đắc dĩ cười xòa.
“Lão gia, người lầm rồi.”- Thu Cúc nhịn không được phân trần với lão gia có đôi mắt già nua này: “Vị kia là nam nhân không phải cô nương.”
“Nam nhân?”- Kinh Tề Tư ngẩn người.
“Đúng vậy, hắn là nam nhân của ta.” -Vô Song bị Lãnh Phi ôm từ phía sau làm cho thân hình có chút căng thẳng nhưng sau đó lập tức thả lỏng.
“Nam nhân của ngươi... Trời ơi!”-Kinh Tề Tư không ngừng than thở. Trời ơi... Tại sao ông lại sinh ra một nữ nhi không biết tu dưỡng như thế này?
Đùa giỡn với nữ nhân, dạo chơi nơi phố liễu phường hoa, tỏ vẻ phong lưu dùng nam sắc thu hút thiên kim khuê tú trên đường, hôm nay lại cùng một nam nhân ôm nhau trên giường? Nam nhân đó giờ phút này nhìn lên, dung mạo khuynh quốc khuynh thành so với nữ nhân còn đẹp hơn, nhìn thấy nam nhân này ông không khỏi vừa lòng đẹp dạ.
“Ngươi... ngươi nhanh lên cùng hắn tách ra, ngươi vẫn là khuê nữ chưa gả ra ngoài, làm sao có thể... Việc này nếu truyền ra ngoài, phụ thân không thể làm người...?”- Phiền phức hơn nữa khi ông chợt nghĩ đến hôn sự với Lục Vương gia, lúc này ông chợt phát hiện tóc mình bạc hơn vài phần.
“Lão gia, trước hết chúng ta nên đi ra ngoài, có gì đến thư phòng bàn lại.” -Thu Cúc có ý vuốt giận Kinh Tề Tư, mặt khác nháy nháy mắt cùng tiểu thư.
''Vô Song, ngươi lập tức ra ngoài cho ta'' Kinh Tề Tư nghiến răng, tức giận đến nỗi ngón tay chỉ vào Lãnh Phi cũng run run
''Còn ngươi nữa...''
''Lãnh Phi, tên hắn là Lãnh Phi... còn thân phận của hắn phụ thân đã nghe qua, hắn là thiên hạ đệ nhất sát thủ Kiếm Ma''
Vô Song có lòng tốt giải thích thêm, ánh mắt không giấu vẻ đắc ý.
''Cái gì?'' mắt của Kinh Tề Tư muốn trợn trắng, thân mình lung lay ngã về phía sau.
''Lão gia'' Thu Cúc vội vàng đỡ ông, trừng mắt nhìn Vô Song đang cười đắc ý không kiêng kị, trong thiên hạ tại sao có loại nữ nhi như tiểu thư chuyên môn lấy phụ thân mình ra trêu chọc.
Lãnh Phi nghe Vô Song báo danh của mình, vừa định giơ kiếm lên trong đầu bị câu ''Nam nhân của ta'' làm cho lâng lâng bay bổng khiến hắn không thể ngưng tụ sát khí, tự phá vỡ lời thề không để người thấy qua mặt thật của hắn sống sót.
''Không được, ta tuyệt đối không cho phép.'' Kinh Tề Tư phiền não trừng mắt nhìn Vô Song đang ngồi trên ghế thái sư tiếp nhận chén trà Thu Cúc dâng lên, cử chỉ thật tao nhã.
Trêu chọc nữ nhân, ra vào quán rượu cũng không tính, hiện tại còn dám mang một tên sát thủ giết người không nháy mắt, một nam nhân giống như pho tượng bằng băng đứng, khí lạnh từ người hắn tỏa ra khiến không khí ấm áp của mùa thu trong mật thất cũng trở nên lạnh lẽo.
''Phụ thân, không phải người hi vọng ta mang nam nhân về nhà sao?'' Vô Song thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thật may mắn Lãnh Phi không nổi lên ý định muốn giết người, nếu không nàng không chắc có thể bảo vệ mạng sống của những người ở đây.
''Nhưng... nhưng hắn là một sát thủ.'' Người nào không mang, lại mang về một nhân vật giang hồ.
Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ nhà họ Kinh sớm muộn cũng nhuộm đầy máu tươi trong chốn võ lâm.
''Sát thủ cũng là người mà.'' Hắn cũng có nhân phẩm.
Kinh Tề Tư cố gắng thuyết phục nàng.
''Song nhi, dáng vẻ của hắn... không giống nam nhân.''
Nam nhân này có điểm nào tốt, ngay cả một chút khí khái nam tử cũng không có. ''Ta thích hắn như vậy'' Vô Song miễn cưỡng dựa vào thân hình rắn chắc của Lãnh Phi.
''Song nhi, phụ thân có thể giúp người tìm một đối tượng tốt, làm Vương phi tốt hơn nhiều so với việc phải bỏ mạng nơi núi rừng, không thể làm thê tử của sát thủ được''
Giọng điệu của Kinh Tề Tư đầy đau khổ ra sức khuyên nhủ. Gả cho sát thủ không những phải lo kẻ thù tới cửa tính sổ, còn phải lo lắng có ngày bị giết mà không biết tại sao.
''Phụ thân, ta nói phải gả sao?'' Nàng thích dung nhan anh tuấn của Lãnh Phi là sự thật, nhưng chỉ muốn mượn hắn trong chốc lát mà thôi, không có ý định bên cạnh hắn cả đời.
''Hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân chính là tìm được đức lang quân như ý, ngươi không thành hôn chẳng lẽ muốn ở mãi trong nhà làm bà cô sao?'' Nữ nhi của Kinh Tề Tư tại sao có thể như vậy được.
''Chuyện này không có gì không tốt, ta còn có thể nuôi mấy bà cô cùng nhau chơi đùa.'' Nàng thừa dịp trộm chút đậu hũ của Thu Cúc, không phát hiện ánh mắt của Lãnh Phi lộ ra sát khí.
''Tiểu thư tự đối phó với ông ấy đi.'' Thu Cúc chạy nhanh trốn trong góc, nàng còn muốn sống bước ra khỏi đây.
''Song nhi, đừng quên ngươi là cô nương nha!'' Nghe nàng nói năng ngọt ngào thật giống một kẻ háo sắc, một hoa hoa công tử chính hiệu, một trong hai huynh đệ của Kinh Tề Tư.
Thời gian qua thật khó có thể khiến nữ nhi của ông trở lại bình thường, ngoài những nữ nhân trước kia, hiện tại lại xuất hiện một nam nhân tuy là sát thủ nhưng xinh đẹp vô cùng. Ít ra hắn cũng là nam nhân,ông có thể ăn nói với hàng xóm láng giềng, thêm mắm thêm muối một chút cũng tốt. Nếu đợi thêm không chừng có một ngày nào đó nàng cao hứng cưới một đám thê thiếp vào cửa thì mặt mũi của ông biết để đâu?
''Quên đi, dù sao ngươi cũng phải gả, ta mặc kệ.'' Kinh Tề Tư phẩy tay áo bỏ đi, trong mắt hiện lên chút hoài niệm quá khứ.
''Tiểu thư, hắn thật sự là sát thủ sao?'' Không nghĩ một người có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, còn xinh đẹp hơn hoa khôi vài phần lại là sát thủ, ngay cả Thu Cúc là nữ nhân cũng cảm thấy xấu hổ.
''Ngươi muốn hắn giết vài người xem thử không? Dường như ngươi chưa gặp qua hắn xuất kiếm như thế nào!'' Vô Song có chút rung động.
''Tiểu thư, Thu Cúc có sổ sách còn phải xem'' Miễn cho tiểu thư dùng nàng thử kiếm, Thu Cúc khom người cáo lui.
''Xem ra phụ thân ta đối với ngươi rất hài lòng'' Vô Song nhìn qua biểu tình ma mãnh trên mặt phụ thân, nàng có thể đoán hôn sự đã hứa với Lục Vương gia giống như gió thoảng mây bay rồi.
''Bởi vì ta là nam nhân'' Lãnh Phi nói nhàn nhạt. Nếu là nữ nhân, Kinh Tề Tư nhất định sẽ phá vỡ hôn sự đó bằng mọi giá.
''Thông minh''- Vô Song từ từ đứng dậy, hôn lên má lạnh lùng của hắn một cái chụt, bị nàng hôn, da thịt tái nhợt chợt ửng hồng, hắn cười lạnh nhạt:
''Người thông minh cùng người thông minh nói chuyện quả nhiên thật dễ dàng, như thế nào? Chúng ta bàn điều kiện đi?''giống quỷ A tu la đến từ địa ngục thống trị những ác ma khác.
Vô Song thầm nghĩ, thôi không cần lo lắng, hai người cứ việc cùng nhau vào Kinh gia sau đó thêm mắm thêm muối . Cho dù chuyện bức hôn kia truyền tới tai phụ thân, nàng muốn không gả thì không ai làm gì được nàng. Vô Song chỉ không hi vọng chẳng may ai đó liếc mắt nhìn Lãnh Phi một cái khiến hắn trở thành nhân vật quan trọng!
Thật may, dọc đường đi trừ người hầu cúi chào nàng, không ai dám liếc mắt nhìn Lãnh Phi, điều này khiến nàng buông một tiếng thở dài, xem ra nhà nàng dạy dỗ người làm thật thất lễ với khách. Thật ra nàng là chủ, còn bọn họ chỉ muốn giữ miếng cơm manh áo.
Giống như đang đi vào chỗ không người, Lãnh Phi không coi ai vào đâu cả, chỉ đi theo phía sau nàng.” Đây là nhà ngươi à”.”
” Cần ta gọi toàn bộ người hầu xếp hàng hoan nghênh ngươi dời gót tới đây không ?” Vô Song cằn nhằn một cách yếu ớt, không dám lớn tiếng, ai biểu võ công của nàng không bằng hắn.
” Ngươi muốn ta gặp họ ?” Nàng không sợ hắn đụng ai giết nấy sao?
” Ta nghĩ không sao, sống chết có mạng, họa phúc do trời.” Cho dù hắn không động thủ, biết đâu chừng uống nước cũng có thể nghẹn chết, đi đường cũng bị ngã chết, hay gặp phải đầu trâu mặt ngựa ở giữa đường.
” Nhà ngươi đang có khách ?.” Chưa đi đến đại sảnh hắn đã mở miệng hỏi.
” Ngươi nghe được sao?” Ánh mắt khâm phục chợt lóe lên trong mắt Vô Song rồi biến mất, nếu hắn thực sự đại khai sát giới muốn giết người, nàng sợ cho dù Bồ Tát tới đây cũng khó bảo toàn tính mạng của mình.
“Ta nghe được tiếng của hai nam nhân có giọng điệu hách dịch.” Lãnh Phi trả lời.
Đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi đến, làm cả người nàng nàng ngã vào lồng ngực ấm áp của Lãnh Phi suýt chút nữa nàng không thể đứng dậy được.
Vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Kinh Tề Tư dẫn đầu, theo sau ông là hai người quan lại mặc cẩm bào hoa lệ. Nàng không nghĩ ngợi nhiều đẩy Lãnh Phi tránh đi.
” Ngươi nên tránh mau.” Nàng muốn hắn ẩn nấp vì hiện tại tuy hắn có dáng điệu và thái độ của con người,nhưng ai biết khi nào hắn sẽ trở nên hung dữ.
” Kinh lão gia, không cần tiễn, chúng tôi còn phải trở về báo cáo với Lục Vương gia.” vị quan vừa lên tiếng dường như chú ý đến chổ hai người họ đang đứng.
” Nếu vậy ta không tiễn.” Kinh Tề Tư sai người làm đưa hai vị quan ra cửa.
” Vô Song, đứng lại!” Bỗng nhiên Kinh Tề Tư xoay người, nếp nhăn nơi khóe mắt không giấu được ý cười, ông dường như không chú ý tới Lãnh Phi đang đứng ở góc khuất.
” Phụ thân, có việc gì sao?” Vô Song cố ý đứng chắn ngang tầm mắt của phụ thân mình
Không phát hiện sự khác thường của nàng, Kinh Tề Tư đột nhiên cao hứng nói “ Con biết không? Lục Vương gia hôm nay phái người đến nhà ta thăm hỏi.”
“Vâng” Không cần suy đoán , chỉ nhìn gương mặt tươi cười khoa trương của phụ thân nàng cũng có thể đoán được ý đồ của ông.
” Con không hỏi xem vì sao họ đến ư? Lục Vương gia muốn cùng chúng ta kết thông gia, hắn thay đứa con độc nhất là Nhã Vương tới cầu hôn. Không ngờ Kinh gia chúng ta có một ngày vui mừng đến thế. Có con gái như vậy thật làm rạng rỡ tổ tông, dòng họ được thơm lây. Có thể đem Vô Song, một vấn đề hóc búa khó giải quyết rũ bỏ, Kinh Tề Tư cảm thấy đời này không còn gì phải hối tiếc.
” Ta không có hứng thú.” Nhìn nét mặt lạnh lùng không cảm xúc của Lãnh Phi, Vô Song trả lời một cách lơ lửng.
Trong khi đó vị phụ thân kia vẫn cao hứng bàn luận,” Song nhi, nhi tử của lục Vương gia là Nhã Vương tuấn tú nho nhã, học vấn phong phú rất giống khí phách của Lục Vương gia, hắn thật sự rất khá , hơn nữa nghe người của Lục Vương gia nói Hoàng Thượng có ý tứ hôn, vì vậy……”
” Vì vậy phụ thân liền thay ta đồng ý.” Nàng rất hiểu phụ thân của mình.
” Song nhi, phụ thân đây là tính toán cho tương lai của con, chờ con gả cho Nhã Vương, con sẽ trở thành Vương phi, ngồi hưởng vinh hoa phú quý, có được quyền thế địa vị, rất nhiều cô nương hy vọng bay lên cao thành phượng hoàng cũng không cơ hội, con còn chê gì nữa.” Lông mày Kinh Tề Tu nhướng lên ,nhăn lại.
” Ngay cả Thái tử phi ta còn chưa hứng thú, huống chi là vị trí Vương phi nho nhỏ.” Nàng lẩm bẩm.
” Ngươi nói gì?” Vì không nghe rõ Kinh Tề Tư bước tới trước mặt Vô Song,” hạnh phúc lớn nhất đời của một cô nương chính là tìm được lang quân như ý, ngươi cũng không còn nhỏ, cả ngày nam không nam, nữ không nữ còn ra thể thống gì? Hơn nữa thành hôn có gì không tốt? Thành hôn còn có lão công tin cậy, hơn nữa thân phận của đối phương rất tôn quý, địa vị Lục Vương gia hơn người, ngươi còn gì không vừa lòng, hãy nghe phụ thân một lời đi……”
Vô Song liếc mắt nhìn trộm Lãnh Phi, thấy mặt hắn không hề thay đổi, cảm thấy bất an, nàng vội chuyển đề tài,” Phụ thân, người muốn trèo cao làm hoàng thân quốc thích thì tự mình lấy đi, ta còn có việc.”
” Ngươi nói vậy là sao? Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, việc này ta đã đồng ý, thật vinh hạnh khi Lục Vương gia tự mình sai người tới thăm hỏi đặt vấn đề.”
Vô Song trừng mắt phụ thân bỗng nhiên chú ý tới thân hình của Lãnh Phi như ma quỷ đang nhẹ nhàng chuyển động, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua tai Kinh Tề Tư, sau đó chỉ thấy hắn thong thả đứng phía sau phụ thân mình, khiến nàng cứng miệng không thể nói được gì.
Kinh Tề Tư nhịn không được rùng mình ,” Vì sao bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh …… Ta mặc kệ, việc này quyết định như vậy, còn nữa ngày mai ngươi bắt đầu mặc nữ trang , bỏ bớt cách ăn mặc nam không ra nam nữ không ra nữ đi……” Ông xoay người thật nhanh, bắt gặp dáng người xinh đẹp đầy vẻ nguy hiểm của Lãnh Phi, khiến ông ngây người một lúc, còn Vô Song thì kinh hãi giống như ngừng thở, đang nghĩ cách ngăn cản Lãnh Phi giết người, chỉ nghe Kinh Tề Tư nói:” Này này…… Vì sao ngươi lại mang cô nương này trở về đây?”
Vô Song ngã sang một bên, thật không may không chỉ thần kinh mà mắt của phụ thân cũng bị lão hóa rồi.
Cô nương! ánh mắt Lãnh Phi trở nên thâm trầm.
” Ta cùng nàng còn có chuyện phải bàn.” Vô Song không nói hai lời chạy nhanh kéo Lãnh Phi vọt vào trong phòng, đở phải nghe phụ thân hỏi đông hỏi tây làm lộ ra hết.
Nàng chưa muốn gả cho nguời khác!
” Ngươi phải thành hôn sao?” Lãnh Phi đi theo bên người Vô Song im hơi lặng tiếng giống như cái bóng của nàng, nếu không phải hắn vừa lên tiếng , và những cơn gió lạnh thổi qua, nàng thiếu chút nữa không nhớ sự tồn tại của hắn.
” Đó là ý của phụ thân, người muốn ta lập gia đình.” Nàng nói nhẹ như gió thoảng qua.
Vừa nghe xong , ngực của Lãnh Phi đau nhói nhưng hắn chỉ hỏi lạnh nhạt : ” Vậy còn ngươi thì sao?” Bỗng nhiên hắn thật mong đợi câu trả lời của nàng, thậm chí lấn át cả dục vọng muốn giết người.
” Ta? Ngươi đang hỏi chuyện ta phải gả cho Nhã Vương làm Vương phi sao?” Thoáng liếc thấy nét mặt lạnh lùng của Lãnh Phi, nàng thông minh nhanh chóng suy nghĩ đến sự biến đổi này, sát thủ Kiếm Ma lãnh khốc bắt đầu bị ảnh hưởng bởi nàng nha? Môi Vô Song thoáng nở nụ cười nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ bình thản ung dung.
Lãnh phi không nói gì.
” Tốt rồi, làm Vương phi không bằng làm người thường ung dung tự tại.”
Không còn vẻ mất mát, Lãnh Phi trở nên bình tĩnh không còn vẻ dao động vừa rồi, yên lặng như mặt hồ êm ả.Vô Song thông minh sắc sảo thăm dò trái tim của hắn một chút không hiểu sao cảm thấy trong lòng rất vui sướng. Hiếu kỳ giống như một nữ nhân đang yêu, chẳng lẽ cảm giác này gọi là rung động sao.
Chẳng lẽ nàng thích hắn?
Vô Song sợ hãi vỗ nhè nhẹ vào mặt mình, nàng vốn bình tĩnh cơ trí. Sao có thể như thế được? Nàng nghĩ mình thích nữ nhân nhưng vì sao đối với nam nhân kia lại rung động? Không lẽ nàng rung động vì vẻ mặt còn đẹp hơn Tây Thi kia sao ?
Nàng không nhị n được liếc trộm hắn , bỗng nhiên hắn cũng quay lại không hề báo trước, bốn mắt nhìn nhau khiến tim nàng đập thình thịch. Vô Song vội vàng thu hồi ánh mắt, hai má nóng bừng.
“Hãy đi bên này”. Vô Song phá vỡ im lặng giả vờ chỉ dẫn thật tự nhiên.
“Đừng quên mạng ngươi là của ta”. Lãnh Phi tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào mơ tưởng tới tất cả đồ vật của hắn , cho dù Vương gia cao quý cũng vậy.
Vô Song cố nén thất vọng và kích động trong lòng đưa tay đẩy cửa thư phòng.
“Tiểu thư người cuối cùng đã trở lại”. Thu Cúc đáng thương ngồi sau án thư nhìn nàng giống như vị cứu tinh, cũng thoáng thấy nam nhân xinh đẹp phía sau nàng. “Tiểu thư, vị công tử này là….”
Không hổ là Thu Cúc của ta, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra dáng vẻ của hắn không giống nữ nhân , vậy mà phụ thân lại bảo hắn là nữ nhân.
Vô Song cầm tay Thu Cúc hôn nhẹ, cử chỉ này khiến Lãnh Phi thấy vô cùng chướng mắt, “Buông nàng ra!” Một ngón tay hắn đã điểm huyệt của Thu Cúc.
Vô Song vội vàng buông tay, sợ tính khí thất thường của Lãnh Phi sẽ làm hại Thu Cúc. Thu Cúc chính là trợ thủ đắc lực của nàng, nếu thiếu Thu Cúc nàng không thể dạo chơi khắp nơi được.
Thật kì lạ! Đây là lần đầu tiên vị tiểu thư không sợ trời sợ đất này trở nên vâng lời đến thế, hơn nữa đối tượng lại là một nam tử đẹp trai nàng chưa từng gặp qua.
“Vị này chính là Lãnh Phi, ngươi biết là tốt rồi không cần nhạc nhiên, bây giờ ta muốn đi tới chổ giấu kho báu ngươi tiếp tục làm việc đi”. Vô Song túm lấy Lãnh Phi đi vào phòng.
“Tiểu thư người không thể như vậy ”, Thu Cúc than thở, hầu hạ một chủ nhân khôn khéo không biết may mắn hay bất hạnh nữa?
Nhưng từ nhỏ sống với tiểu thư lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng mang nam nhân về nhà, xem ra từ nay lão gia không cần lo lắng tiểu thư không giống người thường. Trong ánh mắt tiểu thư , nàng có thể nhìn ra tình cảm ấm áp như mùa xuân.
Bước vào căn phòng màu lam, vén lên tấm mành mộc mạc, khuê phòng được bài trí vô cùng thanh lịch và sạch sẽ giống như không có người ở khiến Lãnh Phi chợt nhớ tới lời đồn đãi trong truyền thuyết. Nhị tiểu thư của Kinh gia không thích nam nhân chỉ thích dạo chơi chốn kỹ viện nhiều khi cả đêm không về, chẳng lẽ đó là sự thật?
Vô Song nhẹ nhàng kéo dây treo trên giường, bức tường lập tức mở ra để lộ một mật thất tối tăm , sau đó nàng cầm lấy ngọn đèn trên bàn.
“Đi theo ta! Mật thất này ngoài ta ra, ngươi là người đầu tiên bước chân vào , ngay cả cha ta cũng không biết”. Vô Song dẫn hắn đi vào mật đạo“ Cẩn thận chỗ này có bậc thang”. Đại tỷ của nàng và Thu Cúc dù biết cũng không đi vào.
Khi nàng dịu dàng cầm bàn tay to của hắn , một sự lo lắng từ lòng bàn tay truyền đến trái tim lãnh liệt khô héo của hắn, khiến Lãnh Phi không tự chủ nắm chặt lấy tay nàng.
“Những vật nơi này ta đã sưu tầm từ nhỏ , cũng có nhiều kỷ niệm”. Nàng dẫn hắn đi vào một gian phòng bằng đá , đẩy cửa gỗ ra, ánh mắt lóe lên vẻ tự hào ánh lên tia sáng chói mắt.
Một viên dạ minh châu rất quý giá được khảm trên vách tường đá, hàng loạt những ngăn tủ được sắp xếp ngay ngắn, có sách vỡ, còn có binh khí và những cuộn tranh rực rỡ muôn màu, nhìn rất thích mắt.
Vô Song thổi tắt ngọn nến, đi đến chỗ cất binh khí lấy ra thanh kiếm có tơ lụa quấn quanh đưa cho hắn, “ Ta giúp ngươi bảo quản tốt lắm”.
Lãnh Phi ném sợi dây màu đỏ lên không trung , dùng kiếm chém. chém, lập tức những mảnh màu hồng từ từ rơi xuống đất , thanh kiếm lóe sáng, rọi vào cái cổ trắng nõn của Vô Song, đôi môi cười lạnh uy hiếp khiến nàng lạnh run cả người
Vô Song vẫn bất động như cũ, đôi mắt mở to sáng ngời thật linh hoạt nhìn hắn chăm chú bởi vì nàng biết hắn sẽ không giết nàng.
“Ngươi không sợ sao?”
“Nếu ta sợ đã không mang ngươi đến đây” . Nàng cười khanh khách không cố ý đưa cổ sát mũi kiếm sắc bén.
Trái tim hắn hoảng hốt vội vàng thu kiếm về. Thì ra hắn cũng sợ kiếm sẽ khiến nàng bị thương! Có thể nào hắn thật sự yêu thương nàng? Hành động này có thể giải thích là do hắn phải lòng nàng!
Lãnh Phi híp mắt lại bất ngờ không để cho nàng kịp phòng bị kéo tay nàng ngã vào lồng ngực hắn “ Ngươi đang khiêu khích ta? Ngươi là nữ hồ ly gian xảo”
Vô Song cười dịu dàng “ Vậy ngươi đã trúng kế?
Bỗng nhiên nàng cảm thấy gương mặt mang mặt nạ của hắn thật khó coi, liền vươn tay chạm vào mặt hắn, thật bất ngờ hắn không hề cự tuyệt hành động càn rỡ của nàng.
Nàng thuận lợi kéo mặt nạ xuống , đồng thời Lãnh Phi cũng mãnh liệt hôn lên môi nàng, thèm khát giống như người đang ở trong sa mạc, giống như trời hạn gặp mưa.
Dưỡng khí của nàng bị hắn đoạt mất, hai chân mềm nhũn , thở dồn dập rên rỉ nhỏ giọng “ Giường…ở bên ngoài điện” . Chưa dứt lời thân thể của nàng đã bị nhấc bổng lên, nàng hoảng hốt hai tay vòng qua cổ hắn.
Một tay hắn nâng mông nàng lên ôm lấy, một tay cầm kiếm bước nhanh ra khỏi gian phòng bằng đá.
Trên đường đi ra cơ thể hai người như dính chặt vào nhau không có một khe hở, Vô Song có thể cảm nhận được mỗi chổ biến hoá trên thân thể hắn, chính là bộ vị dương tính ở dưới của hắn.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ thân thể của nam nhân đều dễ bị kích động như vậy? Hắn có thể khống chế thân thể của mình không? Nàng chợt nhớ chuyện Vũ Vân Phượng hiến thân, không biết khi đó hắn có phản ứng hay không? Không hiểu sao một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng nàng.
Nàng phát hiện thì ra mình cũng ghen.
Trở lại phòng , hắn nhả môi nàng ra , đem nàng đặt trên giường “Ngươi lại phân tâm?” ! Ánh mắt sáng ngời như khóa chặt trên khuôn mặt ửng hồng của nàng, dung nhan say đắm lòng người , hắn không thể không thừa nhân không có nam nhân nào có thể cưỡng lại không động lòng hay hôn nữ nhân này.
“Nói thật cho ta biết ngươi bao lâu động dục một lần? Vô Song đẩy hắn ra, ngồi xuống giường.
“Không có” . Động dục? Nói hắn là heo chó sao?
Vậy không nên tiếp tục yêu nữa? Vô Song không khỏi mừng thầm .
“Không ai gần gũi ta có thể sống sót”. Trừ nàng!
“Có phải ta nên cảm thấy vinh hạnh ? Ánh mắt Vô Song như có nhiệt lưu truyền đi, hiện ra vẻ thông minh , nụ cười quyến rũ mê hồn, ngón tay nhỏ và dài không nhịn được vuốt ve bộ ngực rắn chắc của hắn, không ngoài ý muốn nàng có thể cảm nhận ngực hắn đang phập phồng chấn động, hô hấp cũng trở nên dồn dập nặng nề, tiếng cười ngân vang bật ra khóe môi nàng.
“Ngươi thật là một tiểu ma nữ” Lãnh Phi đặt kiếm xuống bên cạnh, khóa chặt nàng trên giường, nằm đè lên cơ thể mềm mại của nàng, hai người hôn nhau quên cả đất trời.Edit Phu Dung
“Ta nói nữ nhi à...”- kịch một tiếng, Kinh Tề Tư vừa đẩy mạnh cửa bước vào đã chứng kiến cảnh đó khiến miệng ông há ra thật to có thể lọt vừa cả con gà.
“Tiểu thư, ta không thể ngăn lão gia.”- Thu Cúc cúi đầu.
Không nghĩ tiểu thư lại nhanh tay như vậy, dễ dàng đem nam nhân xinh đẹp kia biến thành của mình.
“Ngươi... ngươi tại sao lại cùng một cô nương lên giường... các người... Trời ơi...”- Lời của Kinh Tề Tư khiến Thu Cúc thiếu chút nữa ngất xỉu.
Vô Song bất đắc dĩ cười xòa.
“Lão gia, người lầm rồi.”- Thu Cúc nhịn không được phân trần với lão gia có đôi mắt già nua này: “Vị kia là nam nhân không phải cô nương.”
“Nam nhân?”- Kinh Tề Tư ngẩn người.
“Đúng vậy, hắn là nam nhân của ta.” -Vô Song bị Lãnh Phi ôm từ phía sau làm cho thân hình có chút căng thẳng nhưng sau đó lập tức thả lỏng.
“Nam nhân của ngươi... Trời ơi!”-Kinh Tề Tư không ngừng than thở. Trời ơi... Tại sao ông lại sinh ra một nữ nhi không biết tu dưỡng như thế này?
Đùa giỡn với nữ nhân, dạo chơi nơi phố liễu phường hoa, tỏ vẻ phong lưu dùng nam sắc thu hút thiên kim khuê tú trên đường, hôm nay lại cùng một nam nhân ôm nhau trên giường? Nam nhân đó giờ phút này nhìn lên, dung mạo khuynh quốc khuynh thành so với nữ nhân còn đẹp hơn, nhìn thấy nam nhân này ông không khỏi vừa lòng đẹp dạ.
“Ngươi... ngươi nhanh lên cùng hắn tách ra, ngươi vẫn là khuê nữ chưa gả ra ngoài, làm sao có thể... Việc này nếu truyền ra ngoài, phụ thân không thể làm người...?”- Phiền phức hơn nữa khi ông chợt nghĩ đến hôn sự với Lục Vương gia, lúc này ông chợt phát hiện tóc mình bạc hơn vài phần.
“Lão gia, trước hết chúng ta nên đi ra ngoài, có gì đến thư phòng bàn lại.” -Thu Cúc có ý vuốt giận Kinh Tề Tư, mặt khác nháy nháy mắt cùng tiểu thư.
''Vô Song, ngươi lập tức ra ngoài cho ta'' Kinh Tề Tư nghiến răng, tức giận đến nỗi ngón tay chỉ vào Lãnh Phi cũng run run
''Còn ngươi nữa...''
''Lãnh Phi, tên hắn là Lãnh Phi... còn thân phận của hắn phụ thân đã nghe qua, hắn là thiên hạ đệ nhất sát thủ Kiếm Ma''
Vô Song có lòng tốt giải thích thêm, ánh mắt không giấu vẻ đắc ý.
''Cái gì?'' mắt của Kinh Tề Tư muốn trợn trắng, thân mình lung lay ngã về phía sau.
''Lão gia'' Thu Cúc vội vàng đỡ ông, trừng mắt nhìn Vô Song đang cười đắc ý không kiêng kị, trong thiên hạ tại sao có loại nữ nhi như tiểu thư chuyên môn lấy phụ thân mình ra trêu chọc.
Lãnh Phi nghe Vô Song báo danh của mình, vừa định giơ kiếm lên trong đầu bị câu ''Nam nhân của ta'' làm cho lâng lâng bay bổng khiến hắn không thể ngưng tụ sát khí, tự phá vỡ lời thề không để người thấy qua mặt thật của hắn sống sót.
''Không được, ta tuyệt đối không cho phép.'' Kinh Tề Tư phiền não trừng mắt nhìn Vô Song đang ngồi trên ghế thái sư tiếp nhận chén trà Thu Cúc dâng lên, cử chỉ thật tao nhã.
Trêu chọc nữ nhân, ra vào quán rượu cũng không tính, hiện tại còn dám mang một tên sát thủ giết người không nháy mắt, một nam nhân giống như pho tượng bằng băng đứng, khí lạnh từ người hắn tỏa ra khiến không khí ấm áp của mùa thu trong mật thất cũng trở nên lạnh lẽo.
''Phụ thân, không phải người hi vọng ta mang nam nhân về nhà sao?'' Vô Song thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thật may mắn Lãnh Phi không nổi lên ý định muốn giết người, nếu không nàng không chắc có thể bảo vệ mạng sống của những người ở đây.
''Nhưng... nhưng hắn là một sát thủ.'' Người nào không mang, lại mang về một nhân vật giang hồ.
Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ nhà họ Kinh sớm muộn cũng nhuộm đầy máu tươi trong chốn võ lâm.
''Sát thủ cũng là người mà.'' Hắn cũng có nhân phẩm.
Kinh Tề Tư cố gắng thuyết phục nàng.
''Song nhi, dáng vẻ của hắn... không giống nam nhân.''
Nam nhân này có điểm nào tốt, ngay cả một chút khí khái nam tử cũng không có. ''Ta thích hắn như vậy'' Vô Song miễn cưỡng dựa vào thân hình rắn chắc của Lãnh Phi.
''Song nhi, phụ thân có thể giúp người tìm một đối tượng tốt, làm Vương phi tốt hơn nhiều so với việc phải bỏ mạng nơi núi rừng, không thể làm thê tử của sát thủ được''
Giọng điệu của Kinh Tề Tư đầy đau khổ ra sức khuyên nhủ. Gả cho sát thủ không những phải lo kẻ thù tới cửa tính sổ, còn phải lo lắng có ngày bị giết mà không biết tại sao.
''Phụ thân, ta nói phải gả sao?'' Nàng thích dung nhan anh tuấn của Lãnh Phi là sự thật, nhưng chỉ muốn mượn hắn trong chốc lát mà thôi, không có ý định bên cạnh hắn cả đời.
''Hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân chính là tìm được đức lang quân như ý, ngươi không thành hôn chẳng lẽ muốn ở mãi trong nhà làm bà cô sao?'' Nữ nhi của Kinh Tề Tư tại sao có thể như vậy được.
''Chuyện này không có gì không tốt, ta còn có thể nuôi mấy bà cô cùng nhau chơi đùa.'' Nàng thừa dịp trộm chút đậu hũ của Thu Cúc, không phát hiện ánh mắt của Lãnh Phi lộ ra sát khí.
''Tiểu thư tự đối phó với ông ấy đi.'' Thu Cúc chạy nhanh trốn trong góc, nàng còn muốn sống bước ra khỏi đây.
''Song nhi, đừng quên ngươi là cô nương nha!'' Nghe nàng nói năng ngọt ngào thật giống một kẻ háo sắc, một hoa hoa công tử chính hiệu, một trong hai huynh đệ của Kinh Tề Tư.
Thời gian qua thật khó có thể khiến nữ nhi của ông trở lại bình thường, ngoài những nữ nhân trước kia, hiện tại lại xuất hiện một nam nhân tuy là sát thủ nhưng xinh đẹp vô cùng. Ít ra hắn cũng là nam nhân,ông có thể ăn nói với hàng xóm láng giềng, thêm mắm thêm muối một chút cũng tốt. Nếu đợi thêm không chừng có một ngày nào đó nàng cao hứng cưới một đám thê thiếp vào cửa thì mặt mũi của ông biết để đâu?
''Quên đi, dù sao ngươi cũng phải gả, ta mặc kệ.'' Kinh Tề Tư phẩy tay áo bỏ đi, trong mắt hiện lên chút hoài niệm quá khứ.
''Tiểu thư, hắn thật sự là sát thủ sao?'' Không nghĩ một người có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, còn xinh đẹp hơn hoa khôi vài phần lại là sát thủ, ngay cả Thu Cúc là nữ nhân cũng cảm thấy xấu hổ.
''Ngươi muốn hắn giết vài người xem thử không? Dường như ngươi chưa gặp qua hắn xuất kiếm như thế nào!'' Vô Song có chút rung động.
''Tiểu thư, Thu Cúc có sổ sách còn phải xem'' Miễn cho tiểu thư dùng nàng thử kiếm, Thu Cúc khom người cáo lui.
''Xem ra phụ thân ta đối với ngươi rất hài lòng'' Vô Song nhìn qua biểu tình ma mãnh trên mặt phụ thân, nàng có thể đoán hôn sự đã hứa với Lục Vương gia giống như gió thoảng mây bay rồi.
''Bởi vì ta là nam nhân'' Lãnh Phi nói nhàn nhạt. Nếu là nữ nhân, Kinh Tề Tư nhất định sẽ phá vỡ hôn sự đó bằng mọi giá.
''Thông minh''- Vô Song từ từ đứng dậy, hôn lên má lạnh lùng của hắn một cái chụt, bị nàng hôn, da thịt tái nhợt chợt ửng hồng, hắn cười lạnh nhạt:
''Người thông minh cùng người thông minh nói chuyện quả nhiên thật dễ dàng, như thế nào? Chúng ta bàn điều kiện đi?''giống quỷ A tu la đến từ địa ngục thống trị những ác ma khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.