Trộm Cưới 99 Ngày: Chủ Tịch, Hãy Dè Dặt
Chương 32: Ngu ngốc
Vạn Lý Lý
28/01/2019
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, ánh mặt trời nóng rực.
Dưới ánh mặt trời màu vàng kim, một chiếc Bingley đen bóng xa hoa dừng ở cửa đồn cảnh sát đặc biệt gây chú ý.
Vẫn là chiếc xe này, Mục Đông Lâm đã đi nhiều năm.
Đời trước Lê Bắc Niệm nghĩ anh ta là người nhớ bạn cũ, nên mới luôn đi chiếc xe này.
Ý nghĩ như vậy khiến Lê Bắc Niệm may mắn, đã nhiều năm đi qua, đều từ xa nhìn anh nói không chừng anh có thể ngoảnh đầu lại, thấy trong nhà vẫn còn một người vợ như vậy.
Về sau mới biết, thì ra chỉ là bởi vì xe này là Lâm Khả Nhu tặng.
Cầm lấy cái mũ đội lên trên đầu, Lê Bắc Niệm bước xuống bậc thang, cúi đầu bước nhanh đi xuống.
"Đứng lại. "
Một giọng nói nam, khiến lưng Lê Bắc Niệm cứng đờ.
Tiếng bước chân quen thuộc từ đằng sau đến gần, có một bóng đen cao to bao phủ bóng mình trên mặt đất, trùng điệp xe lẫn vào nhau, như chỉ là một người.
Lê Bắc Niệm nhìn bóng dài trên mặt đất, trong chốc lát có chút hoảng.
"Chuyện như ngày hôm nay, tốt nhất không nên phát sinh lần thứ hai."
Giọng nói lạnh lùng vô tình, mang theo khí lạnh thấu xương.
Lê Bắc Niệm hoàn hồn một cái, giương mắt, đã nhìn thấy gương mặt sau lưng.
Tuyệt diễm, tinh xảo, không có bất kỳ biểu cảm gì, khắp người như bị một tường băng ngăn cách, đặt hắn hoàn mỹ ở bên trong, từ chối toàn bộ mọi tiếp cận.
Anh vẫn như vậy.
Năm năm, không hề thay đổi.
Lê Bắc Niệm kéo kéo môi, lại không nói gì, bước nhanh hơn đi xuống dưới.
Mục Đông Lâm sầm mặt lại, nhìn bóng lưng Lê Bắc Niệm, cảm thấy có chút không đúng.
Cô gái này, hình như có hơi thay đổi.
Chỉ là khi Lê Bắc Niệm đang bước đi, bỗng nhiên quay đầu, hỏi: "Sao anh biết tôi đang ở đây? Ai bảo anh đến?"
Mục Đông Lâm bước từng bước một đi xuống, thờ ơ trào phúng nói: "Chuyện này cô nên đi hỏi người nhà của cô."
Người nhà?
Lê Bắc Niệm híp mắt một cái, lúc này cũng có chút hiểu rõ.
Người như Lê Hạo Nhiên chữ lợi ngay trên đầu, tin tức như thế nói cho ông ta biết, nhất định ông ta sẽ giận dữ.
Nhưng tuyệt đối không có khả năng báo cáo chuyện mất mặt xấu hổ như vậy cho thông gia tương lai, nếu như nói ra chuyện như vậy, Lê gia mất mặt, Mục gia cũng mất mặt, tổn hại người mà không được lợi gì.
Nhưng, nếu như người vừa mới nghe điện thoại là Phương Tri Lễ hoặc là Lê Tuyết Tình, vậy khỏi phải bàn cãi nữa.
Suy nghĩ, Mục Đông Lâm đã đi xuống bậc thang, lướt qua cô.
Mục Đông Lâm đã lên xe, Lê Bắc Niệm nhìn thoáng qua, xoay người đi tới trạm tàu Tiêu Chí.
Nhìn bóng lưng Lê Bắc Niệm cao gầy, trong lòng Mục Đông Lâm cảm thấy có chút lạ lạ.
Anh cho rằng, cho dù cô thế nào, đều sẽ tới bảo anh đưa cô về.
Nhìn về mặt tình cảm giữa hai nhà Mục Lê, Mục Đông Lâm cũng sẽ không từ chối, đưa cô về chẳng qua cũng là tiện đường mà thôi.
Nhưng ai biết, cô ngay cả mở miệng cũng không, một mình đi thẳng.
Kết quả như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Mục Đông Lâm.
Lạt mềm buộc chặt?
Muốn để chính anh mở miệng, đưa cô về?
Mục Đông Lâm cảm thấy hơi buồn cười, cúi đầu cười lạnh một tiếng, cho xe chạy, đi vượt qua.
Chỉ là tốc độ không nhanh, Mục Đông Lâm nhìn kính chiếu hậu, chờ Lê Bắc Niệm vẫy tay với mình.
Chỉ cần đầu óc không phải bã đậu, người bình thường đều biết đi phương tiện này.
Nhưng, cô gái này thực sự như người đầu óc ngớ ngẩn, quay người lại, lại có thể quẹo vào một con đường nhỏ.
Chỗ giao đường nhỏ, bất ngờ nhìn thấy một biển báo.
Cô gái này, vậy mà lại đi tàu điện ngầm??
Mục Đông Lâm nhìn thấu ý đồ của cô, cảm thấy có chút nực cười.
Nhưng hết lần này tới lần khác, trong lòng lại như nghẹn một ngọn lửa vô danh.
"Ngu ngốc. "
Mục Đông Lâm khẽ chửi một tiếng, đạp chân ga đi về nhà.
Dưới ánh mặt trời màu vàng kim, một chiếc Bingley đen bóng xa hoa dừng ở cửa đồn cảnh sát đặc biệt gây chú ý.
Vẫn là chiếc xe này, Mục Đông Lâm đã đi nhiều năm.
Đời trước Lê Bắc Niệm nghĩ anh ta là người nhớ bạn cũ, nên mới luôn đi chiếc xe này.
Ý nghĩ như vậy khiến Lê Bắc Niệm may mắn, đã nhiều năm đi qua, đều từ xa nhìn anh nói không chừng anh có thể ngoảnh đầu lại, thấy trong nhà vẫn còn một người vợ như vậy.
Về sau mới biết, thì ra chỉ là bởi vì xe này là Lâm Khả Nhu tặng.
Cầm lấy cái mũ đội lên trên đầu, Lê Bắc Niệm bước xuống bậc thang, cúi đầu bước nhanh đi xuống.
"Đứng lại. "
Một giọng nói nam, khiến lưng Lê Bắc Niệm cứng đờ.
Tiếng bước chân quen thuộc từ đằng sau đến gần, có một bóng đen cao to bao phủ bóng mình trên mặt đất, trùng điệp xe lẫn vào nhau, như chỉ là một người.
Lê Bắc Niệm nhìn bóng dài trên mặt đất, trong chốc lát có chút hoảng.
"Chuyện như ngày hôm nay, tốt nhất không nên phát sinh lần thứ hai."
Giọng nói lạnh lùng vô tình, mang theo khí lạnh thấu xương.
Lê Bắc Niệm hoàn hồn một cái, giương mắt, đã nhìn thấy gương mặt sau lưng.
Tuyệt diễm, tinh xảo, không có bất kỳ biểu cảm gì, khắp người như bị một tường băng ngăn cách, đặt hắn hoàn mỹ ở bên trong, từ chối toàn bộ mọi tiếp cận.
Anh vẫn như vậy.
Năm năm, không hề thay đổi.
Lê Bắc Niệm kéo kéo môi, lại không nói gì, bước nhanh hơn đi xuống dưới.
Mục Đông Lâm sầm mặt lại, nhìn bóng lưng Lê Bắc Niệm, cảm thấy có chút không đúng.
Cô gái này, hình như có hơi thay đổi.
Chỉ là khi Lê Bắc Niệm đang bước đi, bỗng nhiên quay đầu, hỏi: "Sao anh biết tôi đang ở đây? Ai bảo anh đến?"
Mục Đông Lâm bước từng bước một đi xuống, thờ ơ trào phúng nói: "Chuyện này cô nên đi hỏi người nhà của cô."
Người nhà?
Lê Bắc Niệm híp mắt một cái, lúc này cũng có chút hiểu rõ.
Người như Lê Hạo Nhiên chữ lợi ngay trên đầu, tin tức như thế nói cho ông ta biết, nhất định ông ta sẽ giận dữ.
Nhưng tuyệt đối không có khả năng báo cáo chuyện mất mặt xấu hổ như vậy cho thông gia tương lai, nếu như nói ra chuyện như vậy, Lê gia mất mặt, Mục gia cũng mất mặt, tổn hại người mà không được lợi gì.
Nhưng, nếu như người vừa mới nghe điện thoại là Phương Tri Lễ hoặc là Lê Tuyết Tình, vậy khỏi phải bàn cãi nữa.
Suy nghĩ, Mục Đông Lâm đã đi xuống bậc thang, lướt qua cô.
Mục Đông Lâm đã lên xe, Lê Bắc Niệm nhìn thoáng qua, xoay người đi tới trạm tàu Tiêu Chí.
Nhìn bóng lưng Lê Bắc Niệm cao gầy, trong lòng Mục Đông Lâm cảm thấy có chút lạ lạ.
Anh cho rằng, cho dù cô thế nào, đều sẽ tới bảo anh đưa cô về.
Nhìn về mặt tình cảm giữa hai nhà Mục Lê, Mục Đông Lâm cũng sẽ không từ chối, đưa cô về chẳng qua cũng là tiện đường mà thôi.
Nhưng ai biết, cô ngay cả mở miệng cũng không, một mình đi thẳng.
Kết quả như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Mục Đông Lâm.
Lạt mềm buộc chặt?
Muốn để chính anh mở miệng, đưa cô về?
Mục Đông Lâm cảm thấy hơi buồn cười, cúi đầu cười lạnh một tiếng, cho xe chạy, đi vượt qua.
Chỉ là tốc độ không nhanh, Mục Đông Lâm nhìn kính chiếu hậu, chờ Lê Bắc Niệm vẫy tay với mình.
Chỉ cần đầu óc không phải bã đậu, người bình thường đều biết đi phương tiện này.
Nhưng, cô gái này thực sự như người đầu óc ngớ ngẩn, quay người lại, lại có thể quẹo vào một con đường nhỏ.
Chỗ giao đường nhỏ, bất ngờ nhìn thấy một biển báo.
Cô gái này, vậy mà lại đi tàu điện ngầm??
Mục Đông Lâm nhìn thấu ý đồ của cô, cảm thấy có chút nực cười.
Nhưng hết lần này tới lần khác, trong lòng lại như nghẹn một ngọn lửa vô danh.
"Ngu ngốc. "
Mục Đông Lâm khẽ chửi một tiếng, đạp chân ga đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.