Chương 103
Bắc Nam
11/02/2023
Hạng Minh Chương cảm giác như mơ một giấc mơ, thể xác và tinh thần tưởng tượng vô căn cứ, lơ lửng bất định, anh chậm rãi mở mắt ra, chung quanh
tối đen, trên đầu chỉ có một tia sáng.
Tư thế của anh nằm nghiêng một cách quái dị, vừa nhúc nhích một chút liền phát hiện hai tay bị trói phía sau, cổ tay bị dây thừng trói chặt.
Phản ứng đầu tiên của Hạng Minh Chương là bắt cóc.
Anh bình tĩnh nhớ lại, bữa tiệc kết thúc, anh và Sở Thức Sâm chuẩn bị đến dinh thự Tĩnh Phổ, anh lên xe trước, đột nhiên bị điện giật hôn mê.
Còn Sở Thức Sâm đi theo anh thì sao?
Hạng Minh Chương căng người ngồi thẳng nửa người dậy, sửng sốt trong chốc lát, một đạo ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, ngoài cửa sổ có từng đợt sóng gợn lên.
“Sở Thức Sâm …” Hạng Minh Chương kinh ngạc đứng lên, anh xác định được vị trí của cánh cửa, vội vàng chạy tới đá tung cánh cửa, “Người đâu!”
Tiếng bước chân hỗn loạn, có khoảng bốn năm người trưởng thành đi tới, cửa mở ra, người đàn ông dẫn đầu mặc bộ đồ lặn màu đen, quần yếm, cơ bắp cuồn cuộn, trên cằm còn có một lớp râu dài hơn trong ảnh.
Hạng Minh Chương nhìn tên Alan cuối cùng đã lộ mặt, trong lòng nổi lên dự cảm không lành, liền hỏi: “Sở Thức Sâm đâu rồi?”
Alan dùng tiếng phổ thông không rõ ràng lắm nói: “Hạng tiên vẫn còn thời gian để lo lắng cho bạn à.”
Hạng Minh Chương sắc bén híp mắt, anh thăm dò hỏi: “Nói như vậy nghĩa là tao mới là mục tiêu?”
Anh vẫn luôn đặt lực chú ý vào Sở Thức Sâm, cho rằng vấn đề nằm ở cổ phần của nhà họ Sở, thế nhưng lại quên rằng người được mời đến buổi ký kết ban đầu, bên còn lại được mời chính là mình.
Chẳng lẽ muốn mượn “Sở Thức Sâm” làm nền, người thực sự muốn giết lại là anh?
Hôm nay cả ngày đều được canh phòng nghiêm ngặt, chỉ riêng chiếc xe nhà họ Hạng vượt qua tầng tầng bảo mật đi vào, anh vừa lên xe đã bị phục kích, lúc đó chỉ có chú Tề ở phía sau.
Vì vậy, kẻ muốn làm hại anh…
Hạng Minh Chương trong đầu nổi lên một trận bão táp, hiểu rõ tất cả rồi, trong sự kinh ngạc vẫn bướng bỉnh mở miệng: “Hoá ra ông cái gì cũng nhớ rõ, giả vờ hồ đồ bao nhiêu lâu nay đúng là vất vả rồi!”
Alan không ngờ rằng Hạng Minh Chương không những không sợ hãi mà ngược lại còn trở nên liều lĩnh, ra hiệu cho những người bên cạnh động thủ.
Hạng Minh Chương một chân giơ lên, lớn tiếng quát: “Gọi người làm chủ tới đây!”
Sắc mặt bốn năm tên bắt cóc thay đổi, xông lên giữ chặt Hạng Minh Chương, thân thể bị khống chế chặt chẽ, Hạng Minh Chương vẫn giữ khí thế đáng sợ: “Hạng Hành Chiêu không ra mặt, con chó săn của ông ta lấy đâu ra tư cách!”
Trên tường hành lang phủ lên một cái bóng, chú Tề bước tới cửa u ám nói: “Đưa Hạng tiên sinh ra ngoài.”
Bọn bắt cóc đưa Hạng Minh Chương đi ra ngoài, bên ngoài là một phòng khách nhỏ, ba mặt đều có cửa sổ, hướng về phía boong tàu, gió biển không ngừng thổi vào.
Biển lớn, Alan, du thuyền, tất cả đã sẵn sàng.
Hạng Minh Chương vẫn đứng thẳng trong khi bị trói, chất vấn: “Sở Thức Sâm ở đâu?”
Chú Tề ngồi trên ghế sát tường nói: “Tôi còn tưởng người đầu tiên cậu hỏi là chủ tịch Hạng.”
Hạng Minh Chương lặp lại lần nữa: “Nói cho tôi biết, Sở Thức Sâm ở đâu?”
“Minh Chương,” Chú Tề đổi thành giọng điệu của trưởng bối, “Ông nội của cậu đột quỵ cậu thấy chết không cứu, có từng nghĩ đến sẽ có ngày này hay không?”
Hạng Minh Chương bạc tình nói: “Tôi chỉ hận ông ta vận khí tốt, nhặt lại được một cái mạng.”
Chú Tề trầm giọng nói: “Tôi cũng xem như đã nhìn cậu lớn lên, cậu quá thông minh, quá giỏi giang, nhưng cũng may mắn cậu đủ hiếu thuận. Đáng tiếc cậu đã lừa dối tất cả mọi người, cậu căn bản là một con sói có dã tâm.”
Hạng Minh Chương hất cằm: “Ông không bằng nói là Hạng Hành Chiêu nuôi hổ trong nhà, tôi có được ngày hôm nay tất cả là nhờ ông ta.”
Chú Tề nói: “Chủ tịch Hạng có thể nuôi hổ, cũng có thể giết hổ.”
Hạng Minh Chương khinh thường nói: “Sao, tôi sống thì không hạ được tôi, muốn mạng của tôi à?”
Chú Tề hỏi: “Có sợ không?”
Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Hạng Hành Chiêu nếu đã biết tôi hận ông ta đến tận xương tủy, hai năm nay mỗi lần đối mặt với tôi, ông ta có chột dạ không? Có sợ không?”
Chú Tề phẫn nộ vung tay: “Nếu đã nước đổ lá khoai, trước tiên ăn chút khổ đi!”
Alan hướng về phía cẳng chân của Hạng Minh Chương dùng lực đá mạnh, bụp, Hạng Minh Chương khuỵu xuống, cơ thể gần như mất thăng bằng, anh loạng choạng đứng dậy, nghiêng đầu tránh một cú đấm, đồng thời giơ gối lên húc vào bụng dưới của đối phương.
Đột nhiên, chú Tề lấy trong túi áo khoác ra một chiếc trâm cài mã não.
Động tác của Hạng Minh Chương ngưng trệ, ngay lập tức anh bị bốn tên bắt cóc đi tới đẩy ngã xuống đất.
Nắm đấm và cú đá rơi xuống như mưa, Hạng Minh Chương không thể phản kháng được nữa, anh cố hết sức rướn cổ lên, hai mắt dán chặt vào cây trâm cài áo của Sở Thức Sâm.
Giữa lưng anh liên tục chịu những cú đá, đau đớn như nứt toạc xương sống, tiếng rên rỉ mắc kẹt trong cổ họng, nồng nặc mùi tanh, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Cú đấm cuối cùng đập vào thái dương, tai của Hạng Minh Chương ù đi, trước mắt choáng váng mở hồ đi mất vài phút, anh ngã xuống phía dưới, sau đó bị người nắm mái tóc ngắn bắt ngẩng đầu lên.
Chú Tề nhìn anh nói: “Đây là thay chủ tịch Hạng giáo huấn cậu đại nghịch bất đạo.”
Khoé mắt Hạng Minh Chương chảy máu, ướt đẫm cả hốc mắt, khóe miệng cũng có máu chảy ra: “Không thành vấn đề, cứ nhắm vào tôi, không liên quan gì đến người khác.”
Chú Tề ngắm nghía cây trâm nói: “Tôi nhớ cây trâm này là của Bạch tiểu thư, sao lại đeo trên người Sở tiên sinh?”
Hạng Minh Chương nói: “Sở Thức Sâm rốt cuộc ở đâu?!”
Chú Tề không trả lời: “Của hồi môn yêu quý của Bạch tiểu thư còn có thể đem tặng, quan hệ của cậu và Sở tiên sinh quả nhiên không bình thường.”
“Nói cho tôi biết,” Hạng Minh Chương nén giận khẩn cầu, “Sở Thức Sâm ở đâu … Ông đã làm gì em ấy rồi?”
Chú Tề nói: “Ông nội cậu thương cậu, không nỡ để cậu cô độc một mình, cậu thích Sở Thức Sâm như thế, để cậu ấy chôn cùng cậu thì thế nào?”
Đầu mũi Hạng Minh Chương nhăn lại, trở nên dữ tợn: “Sở Thức Sâm nếu có gì bất trắc, sẽ có người chôn cùng, đến lúc đó để cho Hạng Hành Chiêu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bất quá không phải là tôi, là con trai yêu quý của ông ta Hạng Lung!”
Chú Tề “soạt” một tiếng đứng dậy, tiến lại gần ngồi xổm xuống, vươn tay túm lấy cổ của Hạng Minh Chương, hỏi: “Ba của cậu căn bản không hề bị bệnh đúng không? Ông ấy đang ở đâu?”
Hạng Minh Chương mặt đầy máu đỏ, đỏ bừng như bị bệnh, anh khó khăn nói: “Cha con bọn tôi… ai sẽ chết thảm hơn một chút đây?”
Chú Tề siết chặt ngón tay: “Hạng Minh Chương, mở mắt ra xem tình cảnh của cậu đi, cậu không có tư cách thương lượng điều kiện!”
Ánh mắt lóe lên, lộ ra tà khí khiêu khích, Hạng Minh Chương rống lên: “Tôi nói rồi, cứ nhắm vào tôi, không bằng bây giờ ông cứ giết tôi đi!”
Chú Tề đè anh ngã xuống đất, móng tay gần như đâm vào huyết mạch giữa cổ: “Hạng Lung ở đâu? Cậu giấu Hạng Lung ở đâu rồi?!”
Hạng Minh Chương dường như sắp tắt thở, không thể phát ra tiếng, đột nhiên cổ được buông ra, anh căng thẳng nôn khan, ngã quỵ trên mặt đất, sặc ra một ngụm máu tươi nóng hầm hập.
Anh khàn giọng trả lời: “Tôi muốn xác nhận sự an toàn của Sở Thức Sâm.”
Chú Tề tức giận đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: “Đưa Hạng tiên sinh xuống.”
Trong một phòng khách ở tầng dưới cùng của cabin, không có nội thất gì, xung quanh có nhiều đồ linh tinh, Sở Thức Sâm nằm mê man trên sàn.
Cậu tỉnh dậy, cảm thấy một trận choáng váng, trời tối quá không nhìn thấy gì, nhưng cậu ngửi được mùi mặn của nước biển quyện với mùi ẩm mốc.
Sở Thức Sâm xương cốt tê rần, tứ chi như đổ đầy chì, cậu cố gắng nhớ lại, nhớ ra trước khi mất đi ý thức đã nhìn thấy Alan.
Alan tại sao lại ngồi trong xe của nhà họ Hạng với chú Tề?
Còn Hạng Minh Chương lúc đó đã hôn mê … Sở Thức Sâm kết nối tất cả thông tin lại, tỉnh táo hơn một nửa.
Cánh cửa đóng sầm lại, Sở Thức Sâm trong nháy mắt nhận ra bóng dáng quen thuộc trong bóng tối: “Hạng Minh Chương!”
Kẻ bắt cóc ném Hạng Minh Chương vào phòng, đóng cửa “rầm” một tiếng, thân hình cao lớn ngã xuống đất biến thành một bóng đen.
Sở Thức Sâm bò dậy, loạng choạng quỳ gối đến bên cạnh Hạng Minh Chương, cậu bị trói chặt hai tay, nghiêng người ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.
Hạng Minh Chương khẩn trương hỏi: “Em có bị thương không? Có đau ở đâu không, bọn chúng có đánh em không?!”
“Em không sao.” Sở Thức Sâm dùng má thay cho lòng bàn tay, xoa từ huyệt thái dương của Hạng Minh Chương xuống tới lồng ngực, nhuốm một tầng chất lỏng ẩm ướt, “Anh chảy máu rồi, có bị thương nặng lắm không?”
Hạng Minh Chương nói: “Không cần lo lắng, anh nhớ ra rồi.”
Sở Thức Sâm duỗi một chân ra để Hạng Minh Chương gối lên, sau đó cong gối dùng lực đỡ Hạng Minh Chương dậy, không ai nhìn thấy rõ ai, chỉ nghe được tiếng thở của nhau.
Căn phòng này rất nhỏ, Hạng Minh Chương khó khăn ngồi dậy dựa vào tường, Sở Thức Sâm dựa vào bên cạnh anh, không cách nào chạm được, bèn không ngừng dán chặt lấy, giống như hai con mãnh thú sập bẫy trong đêm tối.
Hạng Minh Chương hỏi: “Em có sợ không?”
Sở Thức Sâm ngửi thấy mùi máu phát ra từ Hạng Minh Chương, trong sự bình tĩnh ẩn chứa tức giận nói: “Em sợ anh xảy ra chuyện, anh mới là mục tiêu của hung thủ, nhưng em không ngờ được rằng chú Tề mới có vấn đề, lẽ nào…”
Hạng Minh Chương mất hứng nói: “Không sai, là Hạng Hành Chiêu.”
Sở Thức Sâm nhớ lại sau khi lên xe, cậu nhìn thấy Alan, sau đó bị điện giật hôn mê, vì ngã trong khoang xe nên lực lượng giám sát không thể phát hiện được chuyện gì đã xảy ra.
Chiếc Panamera lái xe ra khỏi garage, chú Tề thông báo cho nhân viên bảo an rằng Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm uống say trong bữa tiệc, muốn đưa họ về dinh thự của nhà họ Hạng.
Hạng Minh Chương cũng đã đánh tiếng từ trước, sẽ có xe gia đình đến đón anh, lời nói cũng ăn khớp.
Chú Tề nhờ mọi người tự giải quyết chuyện sau đó, nếu nghi vấn thì ông sẽ liên hệ với người phụ trách pháp lý của Hư Cốc Uyển, cũng là dượng của Hạng Minh Chương, đến lúc đó đóng cửa sơ tán, có đi được cũng đã đi rồi.
Bảo an cho qua, chiếc Panamera không trở lại dinh thự Tĩnh Phổ mà lái xe một đường đến bờ biển, chú Tề trói Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm cùng nhau lên du thuyền này.
Sở Thức Sâm nghi hoặc hỏi: “Ông nội anh bệnh nặng như thế, sao lại làm hại anh chứ?”
Trên trường đua ngựa đêm đó, Hạng Minh Chương vẫn chưa nói ra sự thật: “Hơn hai năm trước Hạng Hành Chiêu đột quỵ, anh đã ở bên cạnh, lúc đó ông ta đã ngã xuống dưới chân anh.”
Hạng Minh Chương lặng lẽ nhìn Hạng Hành Chiêu co giật vì đau đớn, mặc kệ không cứu, mãi đến khi có người đi qua phát hiện, Hạng Hành Chiêu mới được đưa đến bệnh viện để cứu sống.
Sở Thức Sâm nói: “Ngay lúc đó ông ta đã biết trong lòng anh có oán hận, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn giả vờ.”
Hạng Hành Chiêu không chỉ biết rằng Hạng Minh Chương hận ông, mà còn muốn ông chết, ông có biết bao nhiêu tín nhiệm và xem trọng Hạng Minh Chương thì có bấy nhiêu kinh ngạc và phẫn nộ.
Tuy nhiên trong những năm đó Hạng Hành Chiêu từng bước từng bước ủy thác quyền lực, Hạng Minh Chương cũng phòng thủ nghiêm ngặt, cổ quyền, tài nguyên, sự ủng hộ, cái gì anh cũng không thiếu, đã lớn mạnh đến mức không thể dễ dàng lay chuyển được.
Vì vậy, Hạng Hành Chiêu đã giả bệnh vờ như não thoái hoá, để cho Hạng Minh Chương buông lỏng cảnh giác. Hai năm qua trong mỗi bữa tiệc gia đình, chỉ cần nhắc đến Bạch Vịnh Đề thì cảm xúc của Hạng Minh Chương sẽ trở nên không bình thường, khiến Hạng Hành Chiêu càng tin rằng anh sẽ không chịu để yên.
Ý định giết người giữa hai ông cháu bị che giấu, Hạng Hành Chiêu nếu muốn an dưỡng tuổi già, giành lại quyền lực thì buộc phải trừ khử Hạng Minh Chương.
Sau một năm chờ đợi cơ hội, đầu mùa xuân năm ngoái Hạng Việt muốn thu mua cổ phần của Diệc Tư, Sở Thức Sâm nói: “Mượn bữa tiệc trên du thuyền, Hạng Hành Chiêu đã quyết định động thủ.”
Một người khi xảy ra chuyện, đầu tiên sẽ điều tra người thân trước, vì vậy rủi ro của việc giết chết một mình Hạng Minh Chương là quá cao.
Hơn nữa mọi thứ về hợp đồng đều xoay quanh “Sở Thức Sâm”, cứ xem như một thuật che mắt, một khi tai nạn xảy ra sẽ ngầm thừa nhận là vấn đề của nhà họ Sở, càng có thể vu oan cho Lý Tàng Thu người càng có động cơ hơn.
Quan trọng hơn hết là bữa tiệc tổ chức trên biển, sự cố rất dễ giả thành tai nạn bất ngờ, hiện trường vụ tai nạn và vật chứng cũng khó bảo quản.
Cơ hội cực kỳ tốt, Hạng Minh Chương cuối cùng nhận ra: “Anh là mục tiêu, “Sở Thức Sâm” cũng vậy, nào là bọn anh chết trong cùng một ‘tai nạn’, nào là giả vờ anh bị cậu ta liên lụy.”
Sở Thức Sâm nói: “Đáng tiếc trải qua vô số tính toán, không ngờ anh lại tạm thời lỡ hẹn.”
Hạng Minh Chương suy đoán: “Bọn họ thuê Alan, đàm phán về việc làm nổ du thuyền, còn có hai cái mạng của anh và “Sở Thức Sâm”. Hắn ta cầm tiền làm việc, sẽ không hiểu được có gì không đúng ở bên trong.”
“Anh không xuất hiện, thoát khỏi thảm cảnh.” Sở Thức Sâm tiếp lời, “Alan tiếp tục thực hiện kế hoạch, động tay động chân trên du thuyền, giết chết “Sở Thức Sâm”. Còn có một điểm nữa, “Sở Thức Sâm” biết rằng hắn là Trương Triệt giả, cậu ta cũng cần phải bịt miệng.”
Da đầu Hạng Minh Chương tê rần: “Hóa ra là anh đã liên luỵ đến “Sở Thức Sâm”.”
Đột nhiên Sở Thức Sâm nhớ tới lần đầu tiên tới dinh thự Tĩnh Phổ, khi nhà họ Hạng đang tụ tập cùng nhau, cậu vô tình ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hạng Hành Chiêu đang nhìn mình.
Sau đó Hạng Hành Chiêu nhập viện, Sở Thức Sâm ở một mình trong phòng điều trị một lúc, ông lão nhìn chằm chằm vào cậu, nói cậu không phải là “Sở Thức Sâm”, còn hỏi cậu là ai, là người nào.
Lúc đó cậu thấy chột dạ, cho rằng Hạng Hành Chiêu đã nhìn ra được sơ hở, nhưng bây giờ nghĩ lại, hóa ra Hạng Hành Chiêu đang trong lòng sinh nghi muốn thăm dò cậu.
Bởi vì Alan nhất định đã báo cáo với chủ thuê rằng “Sở Thức Sâm” đã chết.
Bọn họ bị theo dõi ở Quảng Châu, trong video Alan đang quay mặt về phía cửa hàng bán đĩa, gần như trắng trợn nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Bao gồm cả lúc Sở Thức Sâm lên xe tối nay, Alan cũng nóng lòng quay đầu lại.
Hắn đang xác nhận “Sở Thức Sâm” này rốt cuộc là ai.
Tất cả các chi tiết đều có vết tích mà dựa theo, tất cả những điểm quái dị đều phải có tiền căn.
“Cạch”, cánh cửa mở ra, chú Tề cầm một phần tài liệu đi vào, ông ấn công tắc trên tường, trong phòng sáng lên một ngọn đèn mờ.
Sở Thức Sâm ngay lập tức nhìn thấy bộ dạng của Hạng Minh Chương, mặt mũi bầm dập, khuôn mặt tuấn tú nhuốm đầy máu, dấu tay trên cổ vô cùng khủng bố,trên tây trang dính đầy bụi bặm từ đế giày.
Chú Tề ra lệnh: “Cởi trói cho Hạng tiên sinh đi.”
Alan bước tới phía trước cởi dây trói sau lưng Hạng Minh Chương, nhân tiện quét mắt nhìn Sở Thức Sâm.
Hạng Minh Chương hỏi: “Có ý gì đây?”
Chú Tề đập mạnh tập tài liệu xuống sàn “rầm” một tiếng nói: “Vở kịch các người làm tốt lắm, bất quá thoả thuận chuyển nhượng cổ phần của Sở tiên sinh hẳn là giả, tôi vứt rồi.”
Sở Thức Sâm lạnh lùng nói: “Chú muốn cái gì?”
Chú Tề nói: “Phần tài liệu này là thật, Hạng tiên sinh ký tên đi.”
Bả vai Hạng Minh Chương đau nhói, hai cánh tay như muốn gãy, đợi đến khi chú Tề rời đi khóa cửa lại, anh nghiến răng nghiến lợi giơ tay tháo dây trói cho Sở Thức Sâm.
Tài liệu rơi dưới chân, anh nhặt nó lên, mở ra thì một cây bút lăn xuống.
Sở Thức Sâm chuyển động cổ tay, lập tức hỏi: “Là gì vậy?”
Hạng Minh Chương nhìn giấy trắng mực đen nói: “Di chúc của anh.”
Tư thế của anh nằm nghiêng một cách quái dị, vừa nhúc nhích một chút liền phát hiện hai tay bị trói phía sau, cổ tay bị dây thừng trói chặt.
Phản ứng đầu tiên của Hạng Minh Chương là bắt cóc.
Anh bình tĩnh nhớ lại, bữa tiệc kết thúc, anh và Sở Thức Sâm chuẩn bị đến dinh thự Tĩnh Phổ, anh lên xe trước, đột nhiên bị điện giật hôn mê.
Còn Sở Thức Sâm đi theo anh thì sao?
Hạng Minh Chương căng người ngồi thẳng nửa người dậy, sửng sốt trong chốc lát, một đạo ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, ngoài cửa sổ có từng đợt sóng gợn lên.
“Sở Thức Sâm …” Hạng Minh Chương kinh ngạc đứng lên, anh xác định được vị trí của cánh cửa, vội vàng chạy tới đá tung cánh cửa, “Người đâu!”
Tiếng bước chân hỗn loạn, có khoảng bốn năm người trưởng thành đi tới, cửa mở ra, người đàn ông dẫn đầu mặc bộ đồ lặn màu đen, quần yếm, cơ bắp cuồn cuộn, trên cằm còn có một lớp râu dài hơn trong ảnh.
Hạng Minh Chương nhìn tên Alan cuối cùng đã lộ mặt, trong lòng nổi lên dự cảm không lành, liền hỏi: “Sở Thức Sâm đâu rồi?”
Alan dùng tiếng phổ thông không rõ ràng lắm nói: “Hạng tiên vẫn còn thời gian để lo lắng cho bạn à.”
Hạng Minh Chương sắc bén híp mắt, anh thăm dò hỏi: “Nói như vậy nghĩa là tao mới là mục tiêu?”
Anh vẫn luôn đặt lực chú ý vào Sở Thức Sâm, cho rằng vấn đề nằm ở cổ phần của nhà họ Sở, thế nhưng lại quên rằng người được mời đến buổi ký kết ban đầu, bên còn lại được mời chính là mình.
Chẳng lẽ muốn mượn “Sở Thức Sâm” làm nền, người thực sự muốn giết lại là anh?
Hôm nay cả ngày đều được canh phòng nghiêm ngặt, chỉ riêng chiếc xe nhà họ Hạng vượt qua tầng tầng bảo mật đi vào, anh vừa lên xe đã bị phục kích, lúc đó chỉ có chú Tề ở phía sau.
Vì vậy, kẻ muốn làm hại anh…
Hạng Minh Chương trong đầu nổi lên một trận bão táp, hiểu rõ tất cả rồi, trong sự kinh ngạc vẫn bướng bỉnh mở miệng: “Hoá ra ông cái gì cũng nhớ rõ, giả vờ hồ đồ bao nhiêu lâu nay đúng là vất vả rồi!”
Alan không ngờ rằng Hạng Minh Chương không những không sợ hãi mà ngược lại còn trở nên liều lĩnh, ra hiệu cho những người bên cạnh động thủ.
Hạng Minh Chương một chân giơ lên, lớn tiếng quát: “Gọi người làm chủ tới đây!”
Sắc mặt bốn năm tên bắt cóc thay đổi, xông lên giữ chặt Hạng Minh Chương, thân thể bị khống chế chặt chẽ, Hạng Minh Chương vẫn giữ khí thế đáng sợ: “Hạng Hành Chiêu không ra mặt, con chó săn của ông ta lấy đâu ra tư cách!”
Trên tường hành lang phủ lên một cái bóng, chú Tề bước tới cửa u ám nói: “Đưa Hạng tiên sinh ra ngoài.”
Bọn bắt cóc đưa Hạng Minh Chương đi ra ngoài, bên ngoài là một phòng khách nhỏ, ba mặt đều có cửa sổ, hướng về phía boong tàu, gió biển không ngừng thổi vào.
Biển lớn, Alan, du thuyền, tất cả đã sẵn sàng.
Hạng Minh Chương vẫn đứng thẳng trong khi bị trói, chất vấn: “Sở Thức Sâm ở đâu?”
Chú Tề ngồi trên ghế sát tường nói: “Tôi còn tưởng người đầu tiên cậu hỏi là chủ tịch Hạng.”
Hạng Minh Chương lặp lại lần nữa: “Nói cho tôi biết, Sở Thức Sâm ở đâu?”
“Minh Chương,” Chú Tề đổi thành giọng điệu của trưởng bối, “Ông nội của cậu đột quỵ cậu thấy chết không cứu, có từng nghĩ đến sẽ có ngày này hay không?”
Hạng Minh Chương bạc tình nói: “Tôi chỉ hận ông ta vận khí tốt, nhặt lại được một cái mạng.”
Chú Tề trầm giọng nói: “Tôi cũng xem như đã nhìn cậu lớn lên, cậu quá thông minh, quá giỏi giang, nhưng cũng may mắn cậu đủ hiếu thuận. Đáng tiếc cậu đã lừa dối tất cả mọi người, cậu căn bản là một con sói có dã tâm.”
Hạng Minh Chương hất cằm: “Ông không bằng nói là Hạng Hành Chiêu nuôi hổ trong nhà, tôi có được ngày hôm nay tất cả là nhờ ông ta.”
Chú Tề nói: “Chủ tịch Hạng có thể nuôi hổ, cũng có thể giết hổ.”
Hạng Minh Chương khinh thường nói: “Sao, tôi sống thì không hạ được tôi, muốn mạng của tôi à?”
Chú Tề hỏi: “Có sợ không?”
Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Hạng Hành Chiêu nếu đã biết tôi hận ông ta đến tận xương tủy, hai năm nay mỗi lần đối mặt với tôi, ông ta có chột dạ không? Có sợ không?”
Chú Tề phẫn nộ vung tay: “Nếu đã nước đổ lá khoai, trước tiên ăn chút khổ đi!”
Alan hướng về phía cẳng chân của Hạng Minh Chương dùng lực đá mạnh, bụp, Hạng Minh Chương khuỵu xuống, cơ thể gần như mất thăng bằng, anh loạng choạng đứng dậy, nghiêng đầu tránh một cú đấm, đồng thời giơ gối lên húc vào bụng dưới của đối phương.
Đột nhiên, chú Tề lấy trong túi áo khoác ra một chiếc trâm cài mã não.
Động tác của Hạng Minh Chương ngưng trệ, ngay lập tức anh bị bốn tên bắt cóc đi tới đẩy ngã xuống đất.
Nắm đấm và cú đá rơi xuống như mưa, Hạng Minh Chương không thể phản kháng được nữa, anh cố hết sức rướn cổ lên, hai mắt dán chặt vào cây trâm cài áo của Sở Thức Sâm.
Giữa lưng anh liên tục chịu những cú đá, đau đớn như nứt toạc xương sống, tiếng rên rỉ mắc kẹt trong cổ họng, nồng nặc mùi tanh, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Cú đấm cuối cùng đập vào thái dương, tai của Hạng Minh Chương ù đi, trước mắt choáng váng mở hồ đi mất vài phút, anh ngã xuống phía dưới, sau đó bị người nắm mái tóc ngắn bắt ngẩng đầu lên.
Chú Tề nhìn anh nói: “Đây là thay chủ tịch Hạng giáo huấn cậu đại nghịch bất đạo.”
Khoé mắt Hạng Minh Chương chảy máu, ướt đẫm cả hốc mắt, khóe miệng cũng có máu chảy ra: “Không thành vấn đề, cứ nhắm vào tôi, không liên quan gì đến người khác.”
Chú Tề ngắm nghía cây trâm nói: “Tôi nhớ cây trâm này là của Bạch tiểu thư, sao lại đeo trên người Sở tiên sinh?”
Hạng Minh Chương nói: “Sở Thức Sâm rốt cuộc ở đâu?!”
Chú Tề không trả lời: “Của hồi môn yêu quý của Bạch tiểu thư còn có thể đem tặng, quan hệ của cậu và Sở tiên sinh quả nhiên không bình thường.”
“Nói cho tôi biết,” Hạng Minh Chương nén giận khẩn cầu, “Sở Thức Sâm ở đâu … Ông đã làm gì em ấy rồi?”
Chú Tề nói: “Ông nội cậu thương cậu, không nỡ để cậu cô độc một mình, cậu thích Sở Thức Sâm như thế, để cậu ấy chôn cùng cậu thì thế nào?”
Đầu mũi Hạng Minh Chương nhăn lại, trở nên dữ tợn: “Sở Thức Sâm nếu có gì bất trắc, sẽ có người chôn cùng, đến lúc đó để cho Hạng Hành Chiêu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bất quá không phải là tôi, là con trai yêu quý của ông ta Hạng Lung!”
Chú Tề “soạt” một tiếng đứng dậy, tiến lại gần ngồi xổm xuống, vươn tay túm lấy cổ của Hạng Minh Chương, hỏi: “Ba của cậu căn bản không hề bị bệnh đúng không? Ông ấy đang ở đâu?”
Hạng Minh Chương mặt đầy máu đỏ, đỏ bừng như bị bệnh, anh khó khăn nói: “Cha con bọn tôi… ai sẽ chết thảm hơn một chút đây?”
Chú Tề siết chặt ngón tay: “Hạng Minh Chương, mở mắt ra xem tình cảnh của cậu đi, cậu không có tư cách thương lượng điều kiện!”
Ánh mắt lóe lên, lộ ra tà khí khiêu khích, Hạng Minh Chương rống lên: “Tôi nói rồi, cứ nhắm vào tôi, không bằng bây giờ ông cứ giết tôi đi!”
Chú Tề đè anh ngã xuống đất, móng tay gần như đâm vào huyết mạch giữa cổ: “Hạng Lung ở đâu? Cậu giấu Hạng Lung ở đâu rồi?!”
Hạng Minh Chương dường như sắp tắt thở, không thể phát ra tiếng, đột nhiên cổ được buông ra, anh căng thẳng nôn khan, ngã quỵ trên mặt đất, sặc ra một ngụm máu tươi nóng hầm hập.
Anh khàn giọng trả lời: “Tôi muốn xác nhận sự an toàn của Sở Thức Sâm.”
Chú Tề tức giận đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: “Đưa Hạng tiên sinh xuống.”
Trong một phòng khách ở tầng dưới cùng của cabin, không có nội thất gì, xung quanh có nhiều đồ linh tinh, Sở Thức Sâm nằm mê man trên sàn.
Cậu tỉnh dậy, cảm thấy một trận choáng váng, trời tối quá không nhìn thấy gì, nhưng cậu ngửi được mùi mặn của nước biển quyện với mùi ẩm mốc.
Sở Thức Sâm xương cốt tê rần, tứ chi như đổ đầy chì, cậu cố gắng nhớ lại, nhớ ra trước khi mất đi ý thức đã nhìn thấy Alan.
Alan tại sao lại ngồi trong xe của nhà họ Hạng với chú Tề?
Còn Hạng Minh Chương lúc đó đã hôn mê … Sở Thức Sâm kết nối tất cả thông tin lại, tỉnh táo hơn một nửa.
Cánh cửa đóng sầm lại, Sở Thức Sâm trong nháy mắt nhận ra bóng dáng quen thuộc trong bóng tối: “Hạng Minh Chương!”
Kẻ bắt cóc ném Hạng Minh Chương vào phòng, đóng cửa “rầm” một tiếng, thân hình cao lớn ngã xuống đất biến thành một bóng đen.
Sở Thức Sâm bò dậy, loạng choạng quỳ gối đến bên cạnh Hạng Minh Chương, cậu bị trói chặt hai tay, nghiêng người ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.
Hạng Minh Chương khẩn trương hỏi: “Em có bị thương không? Có đau ở đâu không, bọn chúng có đánh em không?!”
“Em không sao.” Sở Thức Sâm dùng má thay cho lòng bàn tay, xoa từ huyệt thái dương của Hạng Minh Chương xuống tới lồng ngực, nhuốm một tầng chất lỏng ẩm ướt, “Anh chảy máu rồi, có bị thương nặng lắm không?”
Hạng Minh Chương nói: “Không cần lo lắng, anh nhớ ra rồi.”
Sở Thức Sâm duỗi một chân ra để Hạng Minh Chương gối lên, sau đó cong gối dùng lực đỡ Hạng Minh Chương dậy, không ai nhìn thấy rõ ai, chỉ nghe được tiếng thở của nhau.
Căn phòng này rất nhỏ, Hạng Minh Chương khó khăn ngồi dậy dựa vào tường, Sở Thức Sâm dựa vào bên cạnh anh, không cách nào chạm được, bèn không ngừng dán chặt lấy, giống như hai con mãnh thú sập bẫy trong đêm tối.
Hạng Minh Chương hỏi: “Em có sợ không?”
Sở Thức Sâm ngửi thấy mùi máu phát ra từ Hạng Minh Chương, trong sự bình tĩnh ẩn chứa tức giận nói: “Em sợ anh xảy ra chuyện, anh mới là mục tiêu của hung thủ, nhưng em không ngờ được rằng chú Tề mới có vấn đề, lẽ nào…”
Hạng Minh Chương mất hứng nói: “Không sai, là Hạng Hành Chiêu.”
Sở Thức Sâm nhớ lại sau khi lên xe, cậu nhìn thấy Alan, sau đó bị điện giật hôn mê, vì ngã trong khoang xe nên lực lượng giám sát không thể phát hiện được chuyện gì đã xảy ra.
Chiếc Panamera lái xe ra khỏi garage, chú Tề thông báo cho nhân viên bảo an rằng Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm uống say trong bữa tiệc, muốn đưa họ về dinh thự của nhà họ Hạng.
Hạng Minh Chương cũng đã đánh tiếng từ trước, sẽ có xe gia đình đến đón anh, lời nói cũng ăn khớp.
Chú Tề nhờ mọi người tự giải quyết chuyện sau đó, nếu nghi vấn thì ông sẽ liên hệ với người phụ trách pháp lý của Hư Cốc Uyển, cũng là dượng của Hạng Minh Chương, đến lúc đó đóng cửa sơ tán, có đi được cũng đã đi rồi.
Bảo an cho qua, chiếc Panamera không trở lại dinh thự Tĩnh Phổ mà lái xe một đường đến bờ biển, chú Tề trói Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm cùng nhau lên du thuyền này.
Sở Thức Sâm nghi hoặc hỏi: “Ông nội anh bệnh nặng như thế, sao lại làm hại anh chứ?”
Trên trường đua ngựa đêm đó, Hạng Minh Chương vẫn chưa nói ra sự thật: “Hơn hai năm trước Hạng Hành Chiêu đột quỵ, anh đã ở bên cạnh, lúc đó ông ta đã ngã xuống dưới chân anh.”
Hạng Minh Chương lặng lẽ nhìn Hạng Hành Chiêu co giật vì đau đớn, mặc kệ không cứu, mãi đến khi có người đi qua phát hiện, Hạng Hành Chiêu mới được đưa đến bệnh viện để cứu sống.
Sở Thức Sâm nói: “Ngay lúc đó ông ta đã biết trong lòng anh có oán hận, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn giả vờ.”
Hạng Hành Chiêu không chỉ biết rằng Hạng Minh Chương hận ông, mà còn muốn ông chết, ông có biết bao nhiêu tín nhiệm và xem trọng Hạng Minh Chương thì có bấy nhiêu kinh ngạc và phẫn nộ.
Tuy nhiên trong những năm đó Hạng Hành Chiêu từng bước từng bước ủy thác quyền lực, Hạng Minh Chương cũng phòng thủ nghiêm ngặt, cổ quyền, tài nguyên, sự ủng hộ, cái gì anh cũng không thiếu, đã lớn mạnh đến mức không thể dễ dàng lay chuyển được.
Vì vậy, Hạng Hành Chiêu đã giả bệnh vờ như não thoái hoá, để cho Hạng Minh Chương buông lỏng cảnh giác. Hai năm qua trong mỗi bữa tiệc gia đình, chỉ cần nhắc đến Bạch Vịnh Đề thì cảm xúc của Hạng Minh Chương sẽ trở nên không bình thường, khiến Hạng Hành Chiêu càng tin rằng anh sẽ không chịu để yên.
Ý định giết người giữa hai ông cháu bị che giấu, Hạng Hành Chiêu nếu muốn an dưỡng tuổi già, giành lại quyền lực thì buộc phải trừ khử Hạng Minh Chương.
Sau một năm chờ đợi cơ hội, đầu mùa xuân năm ngoái Hạng Việt muốn thu mua cổ phần của Diệc Tư, Sở Thức Sâm nói: “Mượn bữa tiệc trên du thuyền, Hạng Hành Chiêu đã quyết định động thủ.”
Một người khi xảy ra chuyện, đầu tiên sẽ điều tra người thân trước, vì vậy rủi ro của việc giết chết một mình Hạng Minh Chương là quá cao.
Hơn nữa mọi thứ về hợp đồng đều xoay quanh “Sở Thức Sâm”, cứ xem như một thuật che mắt, một khi tai nạn xảy ra sẽ ngầm thừa nhận là vấn đề của nhà họ Sở, càng có thể vu oan cho Lý Tàng Thu người càng có động cơ hơn.
Quan trọng hơn hết là bữa tiệc tổ chức trên biển, sự cố rất dễ giả thành tai nạn bất ngờ, hiện trường vụ tai nạn và vật chứng cũng khó bảo quản.
Cơ hội cực kỳ tốt, Hạng Minh Chương cuối cùng nhận ra: “Anh là mục tiêu, “Sở Thức Sâm” cũng vậy, nào là bọn anh chết trong cùng một ‘tai nạn’, nào là giả vờ anh bị cậu ta liên lụy.”
Sở Thức Sâm nói: “Đáng tiếc trải qua vô số tính toán, không ngờ anh lại tạm thời lỡ hẹn.”
Hạng Minh Chương suy đoán: “Bọn họ thuê Alan, đàm phán về việc làm nổ du thuyền, còn có hai cái mạng của anh và “Sở Thức Sâm”. Hắn ta cầm tiền làm việc, sẽ không hiểu được có gì không đúng ở bên trong.”
“Anh không xuất hiện, thoát khỏi thảm cảnh.” Sở Thức Sâm tiếp lời, “Alan tiếp tục thực hiện kế hoạch, động tay động chân trên du thuyền, giết chết “Sở Thức Sâm”. Còn có một điểm nữa, “Sở Thức Sâm” biết rằng hắn là Trương Triệt giả, cậu ta cũng cần phải bịt miệng.”
Da đầu Hạng Minh Chương tê rần: “Hóa ra là anh đã liên luỵ đến “Sở Thức Sâm”.”
Đột nhiên Sở Thức Sâm nhớ tới lần đầu tiên tới dinh thự Tĩnh Phổ, khi nhà họ Hạng đang tụ tập cùng nhau, cậu vô tình ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hạng Hành Chiêu đang nhìn mình.
Sau đó Hạng Hành Chiêu nhập viện, Sở Thức Sâm ở một mình trong phòng điều trị một lúc, ông lão nhìn chằm chằm vào cậu, nói cậu không phải là “Sở Thức Sâm”, còn hỏi cậu là ai, là người nào.
Lúc đó cậu thấy chột dạ, cho rằng Hạng Hành Chiêu đã nhìn ra được sơ hở, nhưng bây giờ nghĩ lại, hóa ra Hạng Hành Chiêu đang trong lòng sinh nghi muốn thăm dò cậu.
Bởi vì Alan nhất định đã báo cáo với chủ thuê rằng “Sở Thức Sâm” đã chết.
Bọn họ bị theo dõi ở Quảng Châu, trong video Alan đang quay mặt về phía cửa hàng bán đĩa, gần như trắng trợn nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Bao gồm cả lúc Sở Thức Sâm lên xe tối nay, Alan cũng nóng lòng quay đầu lại.
Hắn đang xác nhận “Sở Thức Sâm” này rốt cuộc là ai.
Tất cả các chi tiết đều có vết tích mà dựa theo, tất cả những điểm quái dị đều phải có tiền căn.
“Cạch”, cánh cửa mở ra, chú Tề cầm một phần tài liệu đi vào, ông ấn công tắc trên tường, trong phòng sáng lên một ngọn đèn mờ.
Sở Thức Sâm ngay lập tức nhìn thấy bộ dạng của Hạng Minh Chương, mặt mũi bầm dập, khuôn mặt tuấn tú nhuốm đầy máu, dấu tay trên cổ vô cùng khủng bố,trên tây trang dính đầy bụi bặm từ đế giày.
Chú Tề ra lệnh: “Cởi trói cho Hạng tiên sinh đi.”
Alan bước tới phía trước cởi dây trói sau lưng Hạng Minh Chương, nhân tiện quét mắt nhìn Sở Thức Sâm.
Hạng Minh Chương hỏi: “Có ý gì đây?”
Chú Tề đập mạnh tập tài liệu xuống sàn “rầm” một tiếng nói: “Vở kịch các người làm tốt lắm, bất quá thoả thuận chuyển nhượng cổ phần của Sở tiên sinh hẳn là giả, tôi vứt rồi.”
Sở Thức Sâm lạnh lùng nói: “Chú muốn cái gì?”
Chú Tề nói: “Phần tài liệu này là thật, Hạng tiên sinh ký tên đi.”
Bả vai Hạng Minh Chương đau nhói, hai cánh tay như muốn gãy, đợi đến khi chú Tề rời đi khóa cửa lại, anh nghiến răng nghiến lợi giơ tay tháo dây trói cho Sở Thức Sâm.
Tài liệu rơi dưới chân, anh nhặt nó lên, mở ra thì một cây bút lăn xuống.
Sở Thức Sâm chuyển động cổ tay, lập tức hỏi: “Là gì vậy?”
Hạng Minh Chương nhìn giấy trắng mực đen nói: “Di chúc của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.