Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 115

Bắc Nam

11/02/2023

Sau khi tang lễ của Hạng Hành Chiêu kết thúc, ngày hôm sau, luật sư đã công chứng di chúc, mọi thủ tục đều được tiến hành theo trình tự.

Hạng Minh Chương nắm giữ tỷ lệ cổ phần áp đảo và được hơn một nửa hội đồng quản trị ủng hộ, cộng với di chúc của Hạng Hành Chiêu, anh chính thức tiếp quản, trở thành người nắm giữ quyền lực thực sự của Hạng Việt.

Trong những năm qua, Hạng Minh Chương vẫn luôn được chú ý, anh xuất chúng, trẻ tuổi và đầy dã tâm, bây giờ nhậm chức lại càng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm quan sát, không được qua loa dù chỉ một chút.

Tất cả những thứ này đến không hề dễ dàng, Hạng Minh Chương dành mọi tinh lực đổ vào công ty, ngày nào cũng đi sớm về khuya, bất quá anh không trở về căn hộ Ba Mạn Gia mà gần đây đều ở lại Mạn Trang cùng Bạch Vịnh Đề.

Căn bệnh nặng dần tiêu tan, tinh thần của Bạch Vịnh Đề cũng không tệ, trước đây bà gần như không quan tâm đến công việc và cuộc sống của Hạng Minh Chương, nhưng bây giờ sẽ hỏi Hạng Minh Chương có mệt không, chăm lo cho cả hai bên công ty có quá vất vả không.

Đã nửa tháng trôi qua, kỳ thực Hạng Minh Chương chỉ đến Viễn thông Hạng Việt hai lần, họp xong liền vội vàng rời đi. Anh không kịp nói chuyện riêng với Thẩm Nhược Trăn, chỉ có thể nhân lúc họp nhìn thêm vài lần.

Lần thứ hai tan họp anh rời đi trước, những người khác quay mặt nói “Tạm biệt Hạng tiên sinh”, Thẩm Nhược Trăn không biết là đang tránh nghi ngờ hay là có chỗ dựa nên không sợ, cúi đầu sắp xếp tài liệu không nhìn anh.

Đi qua sau ghế ngồi, Hạng Minh Chương không hề liếc ngang, đưa tay lên cổ Thẩm Nhược Trăn sờ một lúc.

Sáng sớm hôm đó, Hạng Minh Chương gọi điện cho Thẩm Nhược Trăn, anh vừa mới bận xong, mang theo sự lười biếng, một chút cũng không thành thật nói: “Thật ngại quá giám đốc Thẩm, ban ngày động tay động chân với em.”

Thẩm Nhược Trăn trực tiếp cúp máy, gọi video tới.

Hạng Minh Chương mang theo quầng thâm mắt, sợ mình không đủ anh tuấn nên chậm chạp nghe máy: “Làm gì vậy, muốn anh xin lỗi trước mặt sao?”

Thẩm Nhược Trăn nhìn vào camera, trông mèo vẽ hổ nói: “Thật ngại quá Hạng tiên sinh, ban ngày nhìn anh ít đi vài cái.”

Cách một màn hình, nghe được sóng vô tuyến truyền đến giọng người, Hạng Minh Chương tưởng rằng sẽ giải tỏa nỗi nhớ nhung trong lòng, không ngờ được lại thành như uống nước biển giải khát, càng ngày càng nhớ người thật ở bên kia.

Thứ sáu, trong bộ phận tiêu thụ của Diệc Tư có một nhân viên cũ tổ chức sinh nhật, kể từ khi Thẩm Nhược Trăn thăng chức lên giám đốc vẫn chưa bao giờ có cơ hội đãi khách, vì vậy thẳng thắn mời bộ phận đi ăn tối để chúc mừng sinh nhật luôn.

Trong công việc Thẩm Nhược Trăn có yêu cầu nghiêm khắc, nhưng trong cuộc sống riêng tư rất thân sĩ và văn nhã, rất thoải mái khi ở chung với cấp dưới.

Một bữa ăn cơm no rượu say, về đến nhà cũng đã gần sáng sớm, Thẩm Nhược Trăn tắm rửa xong ngồi ở bên giường lướt xem vòng bạn bè, giám đốc, chủ quản lẫn tổ trưởng, bảy tám người đăng ảnh chụp chung trong bữa tiệc.

Như thể đang kiểm tra bản tóm tắt công việc, cậu liền thả tim cho mỗi người.

Rất nhanh đã nhận được một tin nhắn, Thẩm Nhược Trăn chuyển sang danh sách trò chuyện, Hạng Minh Chương gửi tới: Chưa ngủ à?

Thẩm Nhược Trăn trả lời: Sao anh biết?

Giám đốc bộ phận là bạn chung của bọn họ, Hạng Minh Chương nhìn thấy động thái nói: Thả tim hết ảnh của người khác, sao lại không đăng ảnh của mình lên?

Thẩm Nhược Trăn chưa bao giờ đăng vòng bạn bè, người ngày xưa không thể chụp ảnh thường xuyên, vì vậy bình thường cậu đều không hề nghĩ đến việc chụp ảnh bằng điện thoại, vào những khoảnh khắc đặc biệt mới muốn có một bức để ghi chép lại.

Ngay cả khi có chụp ảnh, cậu cũng thích giữ lại, không quen để cho công chúng xem.

Thẩm Nhược Trăn hỏi: Anh bận xong rồi hả?

Hạng Minh Chương: Vẫn chưa.

Thẩm Nhược Trăn: Vậy sao lại có thời gian tiêu khiển thế.

Hạng Minh Chương: Uống cà phê nghỉ ngơi một lát.

Thẩm Nhược Trăn gõ hai chữ “vất vả”, nhưng lại sợ Hạng Minh Chương nói cậu dùng giọng điệu giám đốc, vì vậy xoá đi, đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì có người gửi tới một tin nhắn mới.

Quay trở lại danh sách trò chuyện, là một bức ảnh do chủ quản dự án gửi đến, trong bức ảnh tình cờ chụp được trong bữa tiệc tối, Thẩm Nhược Trăn mặc tây trang đi giày da, lẽ ra nên cầm một chiếc cốc dài, thế nhưng lại không tương xứng mà cầm một miếng bánh sinh nhật, là do thọ tinh (*) tự tay cắt cho cậu, một miếng rất lớn.

(*) thọ tinh: người có sinh nhật

(mẩu tin nhắn giám đốc Thẩm gửi cho sếp Hạng:>)

(cre: artist 狗尾巴真的草了)

Thẩm Nhược Trăn cảm thấy có hơi buồn cười, bấm nút chuyển tiếp, ý đồ chọc cho Hạng Minh Chương cười.

Cậu gửi xong thì đợi một lúc, Hạng Minh Chương không trả lời, có lẽ là uống cà phê xong lại bận tiếp rồi.

Tắt đèn bàn đi, Thẩm Nhược Trăn nằm xuống định ngủ, hơn một tiếng sau, điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên.

Ánh sáng màn hình chói mắt, Thẩm Nhược Trăn không nhìn rõ là ai, vùi mặt vào gối bấm nút trả lời cuộc gọi.

Ở bên tai, Hạng Minh Chương vô cùng ôn nhu: “Anh quấy rầy mộng đẹp của em sao?”

Thẩm Nhược Trăn thanh tỉnh ngay lập tức, sắp ba giờ rồi, cậu hỏi: “Không có, xảy ra chuyện gì sao?”

Hạng Minh Chương oán trách: “Đang yên đang lành mà gửi một tấm hình làm gì thế.”



Thẩm Nhược Trăn không ngờ lại biến khéo thành vụng, nói: “Chụp không đẹp lắm, muốn chọc anh cười cho đỡ chán thôi, xấu lắm hả?”

Bên trong điện thoại im lặng như ngầm thừa nhận, Thẩm Nhược Trăn xấu hổ nói: “Anh xoá ——”

Còn chưa nói xong, Hạng Minh Chương đã cắt ngang cậu: “Xuống đi, anh ở cửa nhà em.”

(viết là Hạng Minh Chương đọc là simp chúa Thẩm thiếu gia =))))))

Thẩm Nhược Trăn sửng sốt một lúc, vén chăn xuống giường, không thèm đi ra ban công kiểm tra xem là thật hay giả, xỏ dép lê đi xuống lầu.

Cậu bước nhanh qua vườn hoa, trên cánh cổng sắt chạm khắc có treo một ngọn đèn, chiếc xe thể thao màu đen đậu bên trong một nửa ánh đèn hình bán nguyệt, Hạng Minh Chương đang khoanh tay dựa vào cửa xe.

Bộ đồ ngủ đơn bạc của Thẩm Nhược Trăn đung đưa theo từng bước chân của cậu, bước đến gần, Hạng Minh Chương cởi áo khoác ra mặc lên cho Thẩm Nhược Trăn, sau đó kéo hai vạt áo vào khoá chặt, đem cả người đều ôm lấy.

Thẩm Nhược Trăn lo lắng hỏi lại lần nữa: “Muộn thế này còn đến, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Hạng Minh Chương cúi đầu xuống, hô hấp phả vào cổ Thẩm Nhược Trăn nói: “Không có gì.”

Anh xấu hổ thừa nhận mình bị tấm ảnh đó quấy nhiễu — Thẩm Nhược Trăn đang ngồi giữa đám đông náo nhiệt, chuyên tâm ăn bánh ngọt, phải được người ta yêu thích đến mức nào mới được chia cho một miếng lớn như vậy?

Chiếc nhẫn dính một lớp kem chuyển sang màu trắng, anh nghiền ngẫm hồi lâu, tưởng rằng viên mã não xanh đã bị thay thế bằng một viên ngọc trai, sau đó nửa đêm chạy đến để điều tra.

Rõ ràng là chính mình cảm thấy khó chịu, Hạng Minh Chương lại muốn hỏi: “Nhớ anh không?”

Thẩm Nhược Trăn một lời đã nhìn thấy, nhưng muốn dỗ người ta vui vẻ, nói: “So với anh không phân cao thấp.”

Hạng Minh Chương hài lòng nở nụ cười: “Vậy lần sau đến khuôn viên họp, em không được làm lơ anh.”

Ở ngay trước cửa nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể có nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ đi ngang qua, Thẩm Nhược Trăn chìm đắm trong cái ôm trong sự khẩn trương, nói: “Dư quang của em lúc nào cũng đặt trên người anh.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Anh không đáng để em nhìn thẳng sao?”

“Anh có thôi đi không.” Thẩm Nhược Trăn nói đùa, “Em sợ người khác hiểu lầm em thèm muốn vị trí của anh.”

Một trận gió thổi qua, Hạng Minh Chương càng ôm chặt hơn, ngửi được khí tức trong khoang miệng Thẩm Nhược Trăn, ngoại trừ kem đánh răng cùng nước súc miệng mùi bạc hà còn có thứ khác, anh nói: “Buổi tối uống rượu à?”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Một ly rượu nho trắng.”

Mũi Hạng Minh Chương rất thính: “Ngửi thấy có hơi ngọt.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Đồng nghiệp chỉ em uống chung với Sprite.”

“Có ngon không?” Hạng Minh Chương nói, “Tối mai anh cũng thử xem.”

Trong khoang xe hiện lên một vòng ánh sáng, trên ghế phó lái đặt một chiếc túi máy tính và một tập tài liệu màu xám, Thẩm Nhược Trăn đoán Hạng Minh Chương lúc về còn phải tăng ca, nói: “Ngày mai thứ bảy mà cũng không thể nghỉ ngơi, còn có xã giao sao?”

Hạng Minh Chương vẫn luôn bận rộn suốt thời gian này, chính sự, chuyện gia đình, tạm thời đã giải quyết ổn thỏa, anh cho rằng đã đến lúc thực hiện lời hứa trước mộ Sở Thức Sâm.

“Anh muốn hẹn bà Sở và Sở tiểu thư, bàn chuyện cổ phần của Diệc Tư.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Được, em giúp anh nói.”

Hạng Minh Chương ôm Thẩm Nhược Trăn dán vào cửa xe xoay nửa vòng, đúng lúc rời khỏi vùng sáng, mọi thứ đột nhiên tối om, anh ra điều kiện: “Cho anh một chút ngon ngọt, anh cho em về ngủ.”

Thẩm Nhược Trăn không còn buồn ngủ nữa, ngẩng mặt lên rồi hôn lên khóe miệng của Hạng Minh Chương.

Ban đêm nhiệt độ thấp, Hạng Minh Chương buông cậu ra, siết chặt áo khoác: “Mặc vào, về phòng mới được cởi.”

Một cuộc hẹn hò lúc nửa đêm, Thẩm Nhược Trăn trở về phòng mãi cho đến sáng sớm mới ngủ được, lúc tỉnh dậy đã là gần trưa.

Bà Sở tìm lên lầu, gõ cửa đi vào: “Tiểu Sâm, tối nay có rảnh không?”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Bà Sở đã sớm nghe nói Hạng Lung đã về nước, còn ly hôn với Bạch Vịnh Đề, bà nói: “Bạch tiểu thư cũng xem như giải thoát rồi, lúc trở về từ New Zealand không phải đã hẹn sẽ gặp lại vào một ngày khác sao, mẹ mời cô ấy đến cùng nhau ăn cơm.”

Thẩm Nhược Trăn biết Hạng Minh Chương gần đây đều ở cùng Bạch Vịnh Đề nên nói: “Tâm trạng của bác gái hẳn là tốt hơn nhiều rồi.”

“Đúng rồi, cô ấy đáp ứng rồi.” Bà Sở tràn đầy nhiệt huyết, “Minh Chương cũng sẽ tới, tối nay hai nhà chúng ta sẽ có một cuộc đoàn tụ vui vẻ.”

Thẩm Nhược Trăn bật cười, cậu còn chưa kịp nói, bà Sở đã đi trước một bước mà mời rồi.

Lúc sẩm tối, cả nhà đến nhà hàng đúng giờ, Thẩm Nhược Trăn không hỏi địa chỉ, xuống xe mới phát hiện khung cảnh xung quanh có hơi quen thuộc.



Đằng sau có một chiếc ô tô chạy tới, Hạng Minh Chương đi xuống trước, sau khi nhìn rõ bảng hiệu của nhà hàng cũng không nói nên lời mất hai giây.

Bạch Vịnh Đề theo sau xuống xe, bà đã vén tóc lên, trông vô cùng có tinh thần, bà Sở cũng không khôn khéo như khi xã giao, ôn nhu đi về phía trước, nắm tay Bạch Vịnh Đề hỏi thăm.

Hạng Minh Chương đi đến gần Thẩm Nhược Trăn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại hẹn ở Mỹ Tân Đường thế này?”

Năm ngoái, nhà họ Hạng và nhà họ Sở lần lượt tổ chức yến tiệc ở sảnh Mỹ Mãn và và Mỹ Hoà, cùng làm loạn đến mức bê bối, nhà hàng đã gọi điện xin lỗi không ít lần, bà Sở cũng cảm thấy áy náy.

Thẩm Nhược Trăn nói: “Xem như duyên phận vậy.”

Hạng Minh Chương từng nói đặt hai sảnh không may mắn, may mắn tối nay đặt ở sảnh Mỹ Hoa, nằm trên tầng cao nhất của nhà hàng, có thể nhìn ra khung cảnh một dòng sông lớn.

Bà Sở kéo Bạch Vịnh Đề đến thưởng thức: “Tầm nhìn một khi mở rộng, tâm tình cũng sẽ thấy thoải mái hơn.”

Bạch Vịnh Đề nói: “Vẫn là chị luôn cân nhắc chu toàn.”

Bà Sở nhân cơ hội thuyết phục bà: “Chị phải ra ngoài thường xuyên hơn, ở Mạn Trang có rộng rãi đến đâu thì ở lâu cũng sẽ nhàm chán.”

Bạch Vịnh Đề đã phong bế quá lâu, nghe lời mời xong thì nói quanh co: “Nếu có thời gian… thì đi ngồi một chút, dẫn theo Sở tiểu thư.”

Thẩm Nhược Trăn cố ý nói: “Không dẫn theo con sao?”

Bạch Vịnh Đề nói: “Vẫn là con đưa Minh Chương đi đi, nó sống ở đó cứ bắt bẻ thức ăn thanh đạm, nước trà quá đắng, lúc nào cũng không vừa lòng.”

Rượu vang đã lên, hai gia đình ngồi xuống chiếc bàn ăn dài, Hạng Minh Chương cầm túi đi tới, thuận tay đặt ở dưới chân.

Thẩm Nhược Trăn biết sẽ bàn chuyện cổ phần, nhưng cũng không đến mức đã chuẩn bị sẵn tất cả tài liệu, cậu đang định hỏi thì bếp trưởng mang theo phục vụ đến đưa thức ăn nên đành phải từ bỏ.

Món ăn nhiều nhưng không cầu kỳ, giống như một bữa tiệc gia đình thực sự, bà Sở là người tổ chức, nâng ly nói: “Tiểu Sâm và Minh Chương trải qua sinh tử, Bạch tiểu thư bắt đầu một cuộc sống mới, con gái bảo bối của tôi quay trở lại tình trạng độc thân, ai ya! Chúng ta cùng cụng ly nào!”

Hạng Minh Chương uống cạn ly rượu vang đỏ, lại rót một ly khác nói: “Bác gái, con kính bác một ly.”

Bà Sở uống một ngụm, cười nói: “Kính bác cái gì?”

“Cảm ơn bác đã mời mẹ con, và…” Hạng Minh Chương dừng lại, “Vì Sở Thức Sâm.”

Bà Sở hiểu lầm, nói: “Tiểu Sâm ở ngay bên cạnh con, không phải con trực tiếp cụng ly với nó là được sao.”

Một khi đã đưa ra quyết định, Hạng Minh Chương không bao giờ dây dưa nên nói: “Bác gái, Sở tiểu thư, hôm nay con đến đây không phải chỉ để ăn tối, mà còn có chuyện muốn nói với hai người.”

Sở Thức Hội đang uống canh, nghe vậy liền đặt thìa xuống, bà Sở cũng đặt ly rượu xuống, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, bà lo lắng nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Hai người đừng căng thẳng.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Cổ phần năm ngoái bán đi cho Hạng Việt, Minh Chương muốn trả lại cho Diệc Tư.”

Bà Sở có chút mờ mịt: “Đây là có ý gì?”

Hạng Minh Chương trịnh trọng nói: “Con muốn trả lại số cổ phần đã thu mua cho nhà họ Sở.”

Bà Sở nói: “Diệc Tư xảy ra chuyện hay sao? Sao lại nói là trả lại cho chúng ta, là dựa vào giao dịch thu mua ban đầu, hay là—”

Hạng Minh Chương nói: “Bác gái, bác yên tâm, Diệc Tư rất tốt, sẽ càng ngày càng phát triển tốt, đây không phải là giao dịch, mọi người cũng không cần đưa cho con gì cả.”

Sở Thức Hội hỏi: “Vì sao?”

Hạng Minh Chương trả lời: “Sở Thức Sâm bị con liên lụy, nên xem như coi là một khoản bồi thường ít ỏi.”

Bà Sở cho rằng đang chỉ “Sở Thức Sâm” ở trước mặt, bà nói: “Cái này ít ỏi ở đâu ra, bác không dám đáp ứng. Nếu đã là bồi thường cho Tiểu Sâm, hai đứa các con cứ quyết định là được.”

Chuyện liên quan đến lợi ích, có nhiều lời đều không tiện nói, Hạng Minh Chương quan tâm nói: “Bác gái không cần vội vàng trả lời, có thể quay về thương lượng một chút, tóm lại, hy vọng có thể cho con một cơ hội để bù đắp.”

Bà Sở thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.

Hạng Minh Chương cúi xuống, lấy từ trong túi ra một tập tài liệu nói: “Ngoài cổ phần ra, đây là một bản kế hoạch chi tiết, Viễn thông Hạng Việt cũng sẽ hợp tác và nâng đỡ Diệc Tư tiến hành hoạt động kinh doanh.”

Thẩm Nhược Trăn nhìn tập tài liệu màu xám, muộn màng hiểu ra tối qua Hạng Minh Chương bận việc gì, nhưng trong khoản bồi thường mà họ đã thảo luận không hề có mục này.

Mặc dù bà Sở không hiểu biết về kinh doanh, nhưng bà hiểu tính quan trọng của “kế hoạch dài hạn”, kế hoạch vững chắc này và sự giúp đỡ của Hạng Việt so với cổ phiếu còn lớn hơn nhiều.

Bà vội vàng xua tay: “Thế này sao được…”

Hạng Minh Chương đã suy nghĩ rất rõ ràng, đưa tài liệu qua rồi nói: “Nhưng con vô liêm sỉ, muốn dùng phần bồi thường thêm này để đưa một thỉnh cầu với người.”

Bà Sở hỏi: “Thỉnh cầu gì?”

Hạng Minh Chương ở dưới gầm bàn nắm lấy tay Thẩm Nhược Trăn, sớm vì người mà giải toả lo lắng nói: “Nếu một ngày nào đó em ấy phạm phải sai lầm, có thể tha thứ cho em ấy được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook