Chương 48
Bắc Nam
11/02/2023
Sở Thức Sâm cảm thấy mình nhất định bị váng đầu rồi, không có nửa đêm
say rượu, không có tường cửa che chắn, giữa thanh thiên bạch nhật cậu và Hạng Minh Chương lại ở công ty ôm ôm ấp ấp.
Con mèo hoang thậm chí còn không nhìn nổi, nhảy trở lại bãi cỏ rồi biến mất.
Bàn tay đặt trên lưng Hạng Minh Chương của Sở Thức Sâm dường như nóng đủ rồi, mười ngón tay khẽ cuộn lại, hướng tới thắt lưng đẩy Hạng Minh Chương ra ngoài.
Thế nhưng Hạng Minh Chương lại dùng lực của cánh tay hay leo núi siết chặt lấy cậu nói: “Đây là bồi thường.”
Dùng ôm ấp làm bồi thường lại ái muội biết bao, Sở Thức Sâm không nhịn được nói: “Dựa vào cái gì bắt tôi bồi thường?”
Hạng Minh Chương phản quân: “Vậy tôi bồi thường cho em, em muốn cái gì?”
Sở Thức Sâm nói bơ vơ: “Muốn anh trước tiên buông ra, bị người khác nhìn thấy tôi chỉ có nước từ chức thôi.”
Hạng Minh Chương thức thời buông lỏng tay, Sở Thức Sâm từ trước mặt anh lùi lại một bước lớn, thở hổn hển, chiếc cằm đặt trên vai người kia của cậu đã đỏ lên một mảng.
Sau đêm đó ở văn phòng đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần gũi như vậy, sự kiềm chế ẩn giấu nhất thời bị phá vỡ, sợ vượt quá giới hạn, thế nhưng bây giờ lại càng vượt quá giới hạn hơn nữa.
Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, Hạng Minh Chương chỉnh lại chiếc cà vạt xộc xệch, hỏi: “Còn muốn trốn tôi sao?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Nếu như tôi trốn anh thì sẽ không đến làm việc.”
Hạng Minh Chương nói: “Đến rồi thì sao, không phải vẫn xem tôi như không khí à.”
Sở Thức Sâm cúi xuống thu dọn hộp cơm đã trống rỗng trên băng ghế, phản bác nói: “Anh không phải cũng làm lơ tôi sao? Buổi sáng lúc đến cũng trực tiếp đi họp, buổi chiều định ở lại trung tâm R&D, sao, không dám quay lại văn phòng à?”
“Có chút.” Hạng Minh Chương nói, “Sợ Sở công tử em ghi thù, lúc tìm tôi ký tên giấu một con dao trong văn kiện.”
Sở Thức Sâm trong ý cười ẩn chứa khiêu khích, hai mắt nhướn lên, trông vô cùng sinh động: “Sao phải phiền phức như vậy, nếu tôi là Kinh Kha (*), lúc pha cà phê bỏ cho anh chút thuốc độc là được rồi.”
(*) Kinh Kha: là môn khách của Thái tử Đan nước Yên và là người rất nổi tiếng vì đã ám sát bất thành Tần Thủy Hoàng
Hạng Minh Chương nghe vậy: “Em không bằng bỏ vào trong Vodka đi, xác suất tôi uống nó sẽ cao hơn đấy.”
Sở Thức Sâm lĩnh hội được rồi, ai là người dễ xấu hổ hơn thì chắc chắn sẽ thua, cậu bóp bẹp hộp cơm: “Được, đợi đến khi anh ngất đi, tôi đem anh đặt ở trên bàn làm việc, cho anh cảm nhận thử.”
Hạng Minh Chương chân thành thỉnh giáo: “Cảm nhận cái gì?”
Sở Thức Sâm trong lòng nhịn đã lâu, trên bàn cứng đến đau người, ba ngày sau đó nằm bẹp trên giường bả vai đều ẩn ẩn đau nhức, cậu nói: “Anh có thể về văn phòng thử nằm một chút, tôi ở cửa giúp anh canh chừng.”
Hạng Minh Chương mím mạnh khóe môi nói: “Đáng tiếc tôi không rảnh, phải đưa em đi tiêm ngừa trước đã.”
Sở Thức Sâm nâng mu bàn tay lên, nước da cậu trắng nõn, vết xước sưng đỏ biến thành một vết máu, bất quá cậu không quan tâm đến vết thương nhỏ thế này: “Sau khi tan làm tôi đi tiêm sau.”
Hạng Minh Chương nói: “Đợi đến khi em tan làm chỗ tiêm ngừa cũng tan làm rồi.”
Sở Thức Sâm đợi ở cổng khuôn viên, Hạng Minh Chương lái xe ra, đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh dại.
Sau buổi trưa nắng nhiệt độ tăng lên, Sở Thức Sâm đi tiêm nên cởi áo khoác và cà vạt, lười mặc lại nên vắt bộ đồ trên khuỷu tay, cà vạt quấn quanh cổ tay còn lại, đung đưa qua lại vừa vặn che đi vết thương trên mu bàn tay.
Từ bệnh viện đi ra cả hai đều hơi đói bụng, Hạng Minh Chương đánh vô lăng thay đổi lộ trình.
Nửa giờ sau, Khu Công nghiệp Văn hóa Lan Tâm.
Sau khi đậu xe, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm mua hai vé, tuy là ngày làm việc nhưng lưu lượng hành khách trong khuôn viên vẫn ổn, Sở Thức Sâm lần đầu tiên đến đây liền hỏi: “Đây là nơi nào?”
Hạng Minh Chương cho biết: “Xem như một điểm thu hút khách du lịch.”
Sở Thức Sâm biết rằng Hạng Minh Chương sẽ không vô duyên vô cớ đến đây đi dạo, liền đoán: “Có liên quan đến dự án du lịch văn hóa lần này?”
“Ừm.” Hạng Minh Chương thừa nhận, “Đi thôi, đi ăn trước đã.”
Công viên văn hóa có diện tích rất lớn, được chia thành nhiều khu vực theo các thời đại khác nhau, từ thời cổ đại đến hiện đại, sau đó đến thiên niên kỷ, nơi phục hồi cảnh quan và phong cách đường phố lịch sử ở trình độ lớn nhất.
Ngoài việc xây dựng nhân tạo, công viên còn có các kho lưu trữ, phòng trưng bày nghệ thuật, trung tâm trải nghiệm văn hóa và những nơi khác. Bình thường sẽ có nhiều loại hình biểu diễn và tiêu dùng khác nhau, bao gồm các nhà hàng theo chủ đề, khách sạn và trung tâm mua sắm.
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm bước vào một nhà hàng, phong cách thuần Trung Hoa, có bàn ghế đều mang phong vị cổ xưa, đã sau giờ ăn nên đại sảnh không có nhiều người, bọn họ chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ.
Các món ăn bao gồm menu theo kiểu cũ đã được khôi phục, cũng như các món ăn được cải tiến theo kiểu mới, sau khi gọi món, trà Sencha (*) trên bàn đang bốc khói nghi ngút, Sở Thức Sâm hiếm khi nói: “Ở đây khá thú vị.”
(*) Sencha (煎茶 – tiễn trà) là một trong số các loại trà xanh của Nhật, bên cạnh gyokuro (trà ngọc sương) và bancha. Gyokuro được làm từ lá của những cây trà trồng được che phủ trong bóng râm trong khoảng 3 tuần cuối trước khi thu hoạch, còn lá trà làm sencha không trải qua công đoạn che phủ.
Hạng Minh Chương nói: “Ban đầu thành phố muốn xây dựng một thiên đường giải trí kiểu phương Đông và kiểu Trung Quốc, tụ họp ăn uống, giải trí, mua sắm và có ý nghĩa văn hóa, sau đó liền thành lập Khu công nghiệp Lan Tâm này.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Hạng Việt cũng tham gia sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Đề án thiết kế cụ thể là do Bách Dịch làm, Đoạn Hạo đã tìm gặp tôi, xem như đây là lần hợp tác đầu tiên giữa hai bên.”
Thực ra dự án của Lan Tâm so với Hạng Việt không phải là quá lớn, nhưng yêu cầu rất tinh tế kỹ lưỡng, độ hoàn thiện của toàn bộ hệ thống rất cao, kết hợp vừa mạnh mẽ vừa toàn diện.
Sở Thức Sâm liên hệ với nội dung cuộc họp buổi sáng, điểm thứ hai và thứ ba đều là vấn đề nội bộ, chỉ riêng điểm thứ nhất “nhóm tuyển chọn dự án” là vấn đề bên ngoài bộ phận, nói: “Vậy có liên quan gì đến nhóm tuyển chọn dự án lần nay hay không?”
Trà đã được ngâm xong, Hạng Minh Chương vừa rót trà vừa nói: “Tổng giám đốc của dự án Lan Tâm họ Xà, trước đây là chủ nhiệm của trung tâm hỗ trợ vận hành, dự án du lịch văn hoá lần này do ông ấy làm trưởng nhóm kỹ thuật của nhóm tuyển chọn dự án.”
Điều này không nghi ngờ gì là một tin tức tốt, Sở Thức Sâm phân tích: “Có Lan Tâm làm ví dụ, chủ nhiệm Xà có một mức độ công nhận nhất định đối với Hạng Việt, thuộc về hợp tác tích cực, Hạng Việt cũng sẽ đồng thời chuẩn bị đủ kinh nghiệm ưu thế và điều kiện nguồn nhân lực.”
Hạng Minh Chương gật đầu: “Còn có một điểm, ở cùng thành phố, chúng ta như một gian hàng gần mặt nước (*).”
(*) gian hàng gần mặt nước: sử dụng sự gần gũi của một người với những người có quyền lực để có được sự ưu ái
Đồ ăn đã được đưa lên đủ, mỗi một món đều tinh tế tỉ mỉ, Sở Thức Sâm cầm đũa lên thử một miếng, hương vị cao cấp, đợi đến khi ăn được một nửa trong đại sảnh chỉ còn lại một bàn của bọn họ.
Hai bức bình phong chia đôi một phần không gian, chỉ còn lại có tiếng chén đũa, bỗng nhiên vang lên một tràng cười khách khí, nghe ra thì đó là lời chào tạm biệt sau khi kết thúc bữa xã giao công việc.
Sở Thức Sâm cảm thấy quen tai, nhìn qua khe hở trên bình phong, theo hướng gian phòng, Lý Tàng Thu cùng một người đàn ông đã ăn xong bước ra, lúc đi ra gương mặt đầy ý cười.
Cậu quay đầu lại nói: “Trùng hợp thế à, đến đây lại có thể gặp Lý Tàng Thu.”
Hạng Minh Chương cũng nhìn thấy, thu hồi ánh mắt: “Không nghĩ tới lại còn trùng hợp hơn nữa.”
Sở Thức Sâm nhanh nhẹn hỏi: “Có ý gì?”
Hạng Minh Chương nói: “Người đàn ông kia là chủ nhiệm Xà.”
Sở Thức Sâm sửng sốt một chút: “Lý Tàng Thu và chủ nhiệm Xà có quen biết sao?”
Hạng Minh Chương cũng không rõ: “Có khả năng.”
Điện thoại reo lên làm gián đoạn mạch suy nghĩ, Hạng Minh Chương nhấc máy trả lời, là chú Tề gọi tới từ bệnh viện, nói rằng hôm nay Hạng Hành Chiêu phải làm một số kiểm tra, không chịu phối hợp lắm.
Sau khi cúp máy, Hạng Minh Chương nói: “Lát nữa tôi phải đến bệnh viện, không về công ty nữa.”
Sở Thức Sâm đã ăn no rồi liền nói: “Chuyện chủ tịch Hạng cần gấp, bây giờ đi luôn đi, tôi gọi taxi.”
Hai người đi ra từ Lan Tâm, Hạng Minh Chương lái xe rời đi.
Khu Công nghiệp cách Hạng Việt rất xa, về đến công ty cũng đã sắp đến giờ tan ca rồi, Sở Thức Sâm vẫy tay gọi taxi trực tiếp về nhà.
Hôm nay không kịp để đi dạo nhìn kỹ hơn, trên đường đi Sở Thức Sâm cầm một tờ hướng dẫn tham quan của Lan Tâm, cậu đọc đi đọc lại nhưng lại nghĩ về cuộc gặp gỡ giữa Lý Tàng Thu và chủ nhiệm Xà rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Nếu đã hẹn nhau ở Khu Công nghiệp, 80% là Lý Tàng Thu chủ động tìm tới cửa, trong giờ làm việc trong ngày làm việc, trừ việc có mối quan hệ cá nhân ra thì Lý Tàng Thu có nhu cầu công việc gì mà cần phải tiếp xúc với chủ nhiệm Xà?
Về đến nhà, trên gạch lát nền của vườn hoa có hai vết hằn lún, Sở Thức Sâm nhớ ra, có lần Lý Tàng Thu đến nhà trên xe Jeep của Lý Hành, chính là loại lốp xe này.
Cửa sảnh phụ được mở ra, bà Sở xuất hiện: “Tiểu Sâm, hôm nay tan làm sớm à.”
Sở Thức Sâm đáp lại một tiếng rồi bước vào, trong sảnh có vài hộp quà được xếp trên bàn trà, bao bì vô cùng tinh xảo, cậu hỏi: “Đây là những gì?”
Bà Sở nói: “Quà Lý Hành đi công tác mua về, hóa ra mấy ngày trước nó cũng đến Bắc Kinh.”
Sở Thức Sâm nói: “Cậu ta quay lại rồi à?”
“Vẫn chưa, tối nay mới về.” Bà Sở chỉ vào một hộp quà trong đó, “Thằng bé có mua vịt quay, sai trợ lý mang về trước, sợ để lâu ăn không ngon.”
Sở Thức Sâm nói: “Cậu ta thật có tâm, người không đến nhưng vịt đã đến trước rồi.”
Bà Sở cười nói: “Đợi Tiểu Hội tan làm rồi chúng ta cùng ăn, nghe nói ngang tầm quốc yến, mùi vị chắc hẳn sẽ rất ngon.”
Mạch suy nghĩ của Sở Thức Sâm khẽ động, rút dải ruy băng trên đỉnh hộp quà ra, lấy ra tấm thẻ của nhà hàng, bà Sở kêu lên: “Tiểu Sâm, sao tay con lại bị thương rồi?”
“Không sao đâu,” Sở Thức Sâm nói, “Bị mèo hoang trong công ty cào, con tiêm ngừa rồi.”
Bà Sở nói: “Mẹ sợ nhất là chó mèo, con cẩn thận một chút.”
Sở Thức Sâm lên lầu thay quần áo, đợi đến khi Sở Thức Hội trở về, cùng nhau ăn vịt quay vào bữa tối, tuy rằng trên đường xóc nảy không còn được như lúc mới ra lò, thế nhưng hương vị cũng không tệ.
Buổi tối tắm rửa xong, Sở Thức Sâm ở trong phòng tiếp khách lầu một đọc sách, lúc ngẩng đầu liền đối diện với bức tượng điêu khắc Sở Triết yêu thích nhất.
Ngọn đèn mờ ảo, nửa khuôn mặt của bức tượng ẩn hiện trong bóng tối, Sở Thức Sâm không ngừng suy nghĩ miên man.
Lý Hành không tham dự cuộc họp huy động dự án nhưng vẫn đang đi công tác ở Bắc Kinh.
Ngay sau khi nhóm tuyển chọn dự án được xác nhận, Lý Tàng Thu cùng chủ nhiệm Xà gặp mặt.
Ở giữa chuyện này đang thiếu một mắt xích… Trung Quan Thôn, nhà hàng quốc yến, CEO của Sáng tạo Trí Thiên, Thương Phục Sinh.
Bàn tay đang giữ trang sách buông lỏng, đóng sách lại, Sở Thức Sâm vuốt nhẹ con đại bàng trên chiếc nhẫn, một lúc lâu sau, mã não lạnh lẽo trở nên ấm áp, cậu cầm điện thoại di động bấm số của Hạng Minh Chương.
Sau bốn năm tiếng tút, Hạng Minh Chương bắt máy: “Có chuyện gì?”
Sở Thức Sâm hỏi: “Anh còn ở bệnh viện à?”
Hạng Minh Chương nói: “Đúng vậy, vừa mới đưa ông đi làm kiểm tra xong.”
Sở Thức Sâm nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Có gấp không?” Hạng Minh Chương nói, “Tối nay tôi sẽ ở bệnh viện, ông nội náo loạn đòi về nhà, sáng ngày mai làm thủ tục quay lại Tĩnh Phổ, buổi chiều mới có thời gian rảnh.”
Lý Hành tối nay đã trở lại rồi, ngày mai vừa đúng lúc là ngày nghỉ, Sở Thức Sâm nói: “Vậy tôi đến bệnh viện tìm anh có tiện không?”
Hạng Minh Chương suy nghĩ một chút: “Được, tôi chờ em.”
Cúp điện thoại, Sở Thức Sâm mặc áo khoác đi ra ngoài.
Đến bệnh viện, tòa nhà nội trú còn yên tĩnh hơn ban ngày, Sở Thức Sâm vừa ra khỏi thang máy, trợ lý của Hạng Hành Chiêu là chú Tề đã đứng bên ngoài đợi cậu.
Sở Thức Sâm đi theo chú Tề vào phòng bệnh, trong phòng khách không có ai, Hạng Minh Chương đang cho Hạng Hành Chiêu ăn cháo trong phòng điều trị.
Chú Tề đẩy cửa: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở đến rồi.”
Hạng Minh Chương ngồi ở bên cạnh giường, bàn tay to lớn đang cầm bát sứ, sau khi đút hai thìa liền dừng lại, lấy khăn tay lau miệng cho Hạng Hành Chiêu, hiếm khi kiên nhẫn như thế.
Sở Thức Sâm dừng ở cuối giường, nhẹ giọng nói: “Có quấy rầy chủ tịch Hạng nghỉ ngơi chứ?”
“Không sao, ông ấy không muốn ngủ.” Hạng Minh Chương bất lực nói, “Không nhớ là mình đã ăn rồi, lại đòi ăn thêm bữa nữa.”
Lúc này bác sĩ đi tới, báo cáo kiểm tra buổi chiều đã có kết quả, chú Tề ra ngoài nói chuyện, thuận tiện hỏi han về những lưu ý sau khi xuất viện vào ngày mai.
Hạng Minh Chương sợ ông cụ căng bụng liền nói: “Ông nội, đừng ăn nữa.”
Hạng Hành Chiêu ậm ừ, nghe như muốn phản đối, thấy Hạng Minh Chương không còn đút cho mình nữa liền vươn tay nắm lấy thành bát để cướp lấy.
Cháo trắng đổ lên tay Hạng Minh Chương, anh bưng bát rời giường nói: “Giúp tôi trông một lát, tôi đi rửa tay.”
Trong phòng điều trị không còn ai, Sở Thức Sâm bước đến bên giường trấn an: “Chủ tịch Hạng, bình tĩnh đừng nóng vội, Hạng tiên sinh và chú Tề sẽ quay lại sớm thôi.”
Khí sắc của Hạng Hành Chiêu đã đỡ hơn trước rất nhiều, tay đưa lên trên không vẫy vẫy.
Sở Thức Sâm không giỏi chăm sóc người khác lắm, phản ứng chậm mất nửa giây, lấy khăn giấy ra giúp Hạng Hành Chiêu lau sạch cháo trên ngón tay.
Hạng Hành Chiêu nhìn cậu, thế nhưng lại không làm ầm ĩ nữa, đột nhiên hỏi: “Cậu là ai?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Tôi là thư ký của Hạng tiên sinh.”
Hạng Hành Chiêu dùng hết sức nói: “Sở… Sở…”
Nghe nói bệnh nhân bị thoái hóa não lúc thì mơ hồ lúc lại tỉnh táo, Sở Thức Sâm không biết Hạng Hành Chiêu có nhớ mình không, liền nói: “Chủ tịch Hạng, tôi họ Sở, tên là Sở Thức Sâm.”
Hạng Hành Chiêu rút tay lại, lạch bạch vỗ lên chăn rồi phủ nhận: “Cậu không, không phải.”
Sở Thức Sâm hơi giật mình, ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đục ngầu của Hạng Hành Chiêu.
Lúc chưa bị bệnh, đôi mắt này chắc hẳn vô cùng sắc bén, nhưng đáng tiếc ánh sáng rực rỡ lúc này lại bị bao phủ bởi một tầng bóng tối.
Hạng Hành Chiêu nhìn cậu chằm chằm, đôi môi đầy nếp nhăn run rẩy, khó khăn hỏi: “Cậu… là kẻ nào?”
Con mèo hoang thậm chí còn không nhìn nổi, nhảy trở lại bãi cỏ rồi biến mất.
Bàn tay đặt trên lưng Hạng Minh Chương của Sở Thức Sâm dường như nóng đủ rồi, mười ngón tay khẽ cuộn lại, hướng tới thắt lưng đẩy Hạng Minh Chương ra ngoài.
Thế nhưng Hạng Minh Chương lại dùng lực của cánh tay hay leo núi siết chặt lấy cậu nói: “Đây là bồi thường.”
Dùng ôm ấp làm bồi thường lại ái muội biết bao, Sở Thức Sâm không nhịn được nói: “Dựa vào cái gì bắt tôi bồi thường?”
Hạng Minh Chương phản quân: “Vậy tôi bồi thường cho em, em muốn cái gì?”
Sở Thức Sâm nói bơ vơ: “Muốn anh trước tiên buông ra, bị người khác nhìn thấy tôi chỉ có nước từ chức thôi.”
Hạng Minh Chương thức thời buông lỏng tay, Sở Thức Sâm từ trước mặt anh lùi lại một bước lớn, thở hổn hển, chiếc cằm đặt trên vai người kia của cậu đã đỏ lên một mảng.
Sau đêm đó ở văn phòng đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần gũi như vậy, sự kiềm chế ẩn giấu nhất thời bị phá vỡ, sợ vượt quá giới hạn, thế nhưng bây giờ lại càng vượt quá giới hạn hơn nữa.
Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, Hạng Minh Chương chỉnh lại chiếc cà vạt xộc xệch, hỏi: “Còn muốn trốn tôi sao?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Nếu như tôi trốn anh thì sẽ không đến làm việc.”
Hạng Minh Chương nói: “Đến rồi thì sao, không phải vẫn xem tôi như không khí à.”
Sở Thức Sâm cúi xuống thu dọn hộp cơm đã trống rỗng trên băng ghế, phản bác nói: “Anh không phải cũng làm lơ tôi sao? Buổi sáng lúc đến cũng trực tiếp đi họp, buổi chiều định ở lại trung tâm R&D, sao, không dám quay lại văn phòng à?”
“Có chút.” Hạng Minh Chương nói, “Sợ Sở công tử em ghi thù, lúc tìm tôi ký tên giấu một con dao trong văn kiện.”
Sở Thức Sâm trong ý cười ẩn chứa khiêu khích, hai mắt nhướn lên, trông vô cùng sinh động: “Sao phải phiền phức như vậy, nếu tôi là Kinh Kha (*), lúc pha cà phê bỏ cho anh chút thuốc độc là được rồi.”
(*) Kinh Kha: là môn khách của Thái tử Đan nước Yên và là người rất nổi tiếng vì đã ám sát bất thành Tần Thủy Hoàng
Hạng Minh Chương nghe vậy: “Em không bằng bỏ vào trong Vodka đi, xác suất tôi uống nó sẽ cao hơn đấy.”
Sở Thức Sâm lĩnh hội được rồi, ai là người dễ xấu hổ hơn thì chắc chắn sẽ thua, cậu bóp bẹp hộp cơm: “Được, đợi đến khi anh ngất đi, tôi đem anh đặt ở trên bàn làm việc, cho anh cảm nhận thử.”
Hạng Minh Chương chân thành thỉnh giáo: “Cảm nhận cái gì?”
Sở Thức Sâm trong lòng nhịn đã lâu, trên bàn cứng đến đau người, ba ngày sau đó nằm bẹp trên giường bả vai đều ẩn ẩn đau nhức, cậu nói: “Anh có thể về văn phòng thử nằm một chút, tôi ở cửa giúp anh canh chừng.”
Hạng Minh Chương mím mạnh khóe môi nói: “Đáng tiếc tôi không rảnh, phải đưa em đi tiêm ngừa trước đã.”
Sở Thức Sâm nâng mu bàn tay lên, nước da cậu trắng nõn, vết xước sưng đỏ biến thành một vết máu, bất quá cậu không quan tâm đến vết thương nhỏ thế này: “Sau khi tan làm tôi đi tiêm sau.”
Hạng Minh Chương nói: “Đợi đến khi em tan làm chỗ tiêm ngừa cũng tan làm rồi.”
Sở Thức Sâm đợi ở cổng khuôn viên, Hạng Minh Chương lái xe ra, đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh dại.
Sau buổi trưa nắng nhiệt độ tăng lên, Sở Thức Sâm đi tiêm nên cởi áo khoác và cà vạt, lười mặc lại nên vắt bộ đồ trên khuỷu tay, cà vạt quấn quanh cổ tay còn lại, đung đưa qua lại vừa vặn che đi vết thương trên mu bàn tay.
Từ bệnh viện đi ra cả hai đều hơi đói bụng, Hạng Minh Chương đánh vô lăng thay đổi lộ trình.
Nửa giờ sau, Khu Công nghiệp Văn hóa Lan Tâm.
Sau khi đậu xe, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm mua hai vé, tuy là ngày làm việc nhưng lưu lượng hành khách trong khuôn viên vẫn ổn, Sở Thức Sâm lần đầu tiên đến đây liền hỏi: “Đây là nơi nào?”
Hạng Minh Chương cho biết: “Xem như một điểm thu hút khách du lịch.”
Sở Thức Sâm biết rằng Hạng Minh Chương sẽ không vô duyên vô cớ đến đây đi dạo, liền đoán: “Có liên quan đến dự án du lịch văn hóa lần này?”
“Ừm.” Hạng Minh Chương thừa nhận, “Đi thôi, đi ăn trước đã.”
Công viên văn hóa có diện tích rất lớn, được chia thành nhiều khu vực theo các thời đại khác nhau, từ thời cổ đại đến hiện đại, sau đó đến thiên niên kỷ, nơi phục hồi cảnh quan và phong cách đường phố lịch sử ở trình độ lớn nhất.
Ngoài việc xây dựng nhân tạo, công viên còn có các kho lưu trữ, phòng trưng bày nghệ thuật, trung tâm trải nghiệm văn hóa và những nơi khác. Bình thường sẽ có nhiều loại hình biểu diễn và tiêu dùng khác nhau, bao gồm các nhà hàng theo chủ đề, khách sạn và trung tâm mua sắm.
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm bước vào một nhà hàng, phong cách thuần Trung Hoa, có bàn ghế đều mang phong vị cổ xưa, đã sau giờ ăn nên đại sảnh không có nhiều người, bọn họ chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ.
Các món ăn bao gồm menu theo kiểu cũ đã được khôi phục, cũng như các món ăn được cải tiến theo kiểu mới, sau khi gọi món, trà Sencha (*) trên bàn đang bốc khói nghi ngút, Sở Thức Sâm hiếm khi nói: “Ở đây khá thú vị.”
(*) Sencha (煎茶 – tiễn trà) là một trong số các loại trà xanh của Nhật, bên cạnh gyokuro (trà ngọc sương) và bancha. Gyokuro được làm từ lá của những cây trà trồng được che phủ trong bóng râm trong khoảng 3 tuần cuối trước khi thu hoạch, còn lá trà làm sencha không trải qua công đoạn che phủ.
Hạng Minh Chương nói: “Ban đầu thành phố muốn xây dựng một thiên đường giải trí kiểu phương Đông và kiểu Trung Quốc, tụ họp ăn uống, giải trí, mua sắm và có ý nghĩa văn hóa, sau đó liền thành lập Khu công nghiệp Lan Tâm này.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Hạng Việt cũng tham gia sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Đề án thiết kế cụ thể là do Bách Dịch làm, Đoạn Hạo đã tìm gặp tôi, xem như đây là lần hợp tác đầu tiên giữa hai bên.”
Thực ra dự án của Lan Tâm so với Hạng Việt không phải là quá lớn, nhưng yêu cầu rất tinh tế kỹ lưỡng, độ hoàn thiện của toàn bộ hệ thống rất cao, kết hợp vừa mạnh mẽ vừa toàn diện.
Sở Thức Sâm liên hệ với nội dung cuộc họp buổi sáng, điểm thứ hai và thứ ba đều là vấn đề nội bộ, chỉ riêng điểm thứ nhất “nhóm tuyển chọn dự án” là vấn đề bên ngoài bộ phận, nói: “Vậy có liên quan gì đến nhóm tuyển chọn dự án lần nay hay không?”
Trà đã được ngâm xong, Hạng Minh Chương vừa rót trà vừa nói: “Tổng giám đốc của dự án Lan Tâm họ Xà, trước đây là chủ nhiệm của trung tâm hỗ trợ vận hành, dự án du lịch văn hoá lần này do ông ấy làm trưởng nhóm kỹ thuật của nhóm tuyển chọn dự án.”
Điều này không nghi ngờ gì là một tin tức tốt, Sở Thức Sâm phân tích: “Có Lan Tâm làm ví dụ, chủ nhiệm Xà có một mức độ công nhận nhất định đối với Hạng Việt, thuộc về hợp tác tích cực, Hạng Việt cũng sẽ đồng thời chuẩn bị đủ kinh nghiệm ưu thế và điều kiện nguồn nhân lực.”
Hạng Minh Chương gật đầu: “Còn có một điểm, ở cùng thành phố, chúng ta như một gian hàng gần mặt nước (*).”
(*) gian hàng gần mặt nước: sử dụng sự gần gũi của một người với những người có quyền lực để có được sự ưu ái
Đồ ăn đã được đưa lên đủ, mỗi một món đều tinh tế tỉ mỉ, Sở Thức Sâm cầm đũa lên thử một miếng, hương vị cao cấp, đợi đến khi ăn được một nửa trong đại sảnh chỉ còn lại một bàn của bọn họ.
Hai bức bình phong chia đôi một phần không gian, chỉ còn lại có tiếng chén đũa, bỗng nhiên vang lên một tràng cười khách khí, nghe ra thì đó là lời chào tạm biệt sau khi kết thúc bữa xã giao công việc.
Sở Thức Sâm cảm thấy quen tai, nhìn qua khe hở trên bình phong, theo hướng gian phòng, Lý Tàng Thu cùng một người đàn ông đã ăn xong bước ra, lúc đi ra gương mặt đầy ý cười.
Cậu quay đầu lại nói: “Trùng hợp thế à, đến đây lại có thể gặp Lý Tàng Thu.”
Hạng Minh Chương cũng nhìn thấy, thu hồi ánh mắt: “Không nghĩ tới lại còn trùng hợp hơn nữa.”
Sở Thức Sâm nhanh nhẹn hỏi: “Có ý gì?”
Hạng Minh Chương nói: “Người đàn ông kia là chủ nhiệm Xà.”
Sở Thức Sâm sửng sốt một chút: “Lý Tàng Thu và chủ nhiệm Xà có quen biết sao?”
Hạng Minh Chương cũng không rõ: “Có khả năng.”
Điện thoại reo lên làm gián đoạn mạch suy nghĩ, Hạng Minh Chương nhấc máy trả lời, là chú Tề gọi tới từ bệnh viện, nói rằng hôm nay Hạng Hành Chiêu phải làm một số kiểm tra, không chịu phối hợp lắm.
Sau khi cúp máy, Hạng Minh Chương nói: “Lát nữa tôi phải đến bệnh viện, không về công ty nữa.”
Sở Thức Sâm đã ăn no rồi liền nói: “Chuyện chủ tịch Hạng cần gấp, bây giờ đi luôn đi, tôi gọi taxi.”
Hai người đi ra từ Lan Tâm, Hạng Minh Chương lái xe rời đi.
Khu Công nghiệp cách Hạng Việt rất xa, về đến công ty cũng đã sắp đến giờ tan ca rồi, Sở Thức Sâm vẫy tay gọi taxi trực tiếp về nhà.
Hôm nay không kịp để đi dạo nhìn kỹ hơn, trên đường đi Sở Thức Sâm cầm một tờ hướng dẫn tham quan của Lan Tâm, cậu đọc đi đọc lại nhưng lại nghĩ về cuộc gặp gỡ giữa Lý Tàng Thu và chủ nhiệm Xà rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Nếu đã hẹn nhau ở Khu Công nghiệp, 80% là Lý Tàng Thu chủ động tìm tới cửa, trong giờ làm việc trong ngày làm việc, trừ việc có mối quan hệ cá nhân ra thì Lý Tàng Thu có nhu cầu công việc gì mà cần phải tiếp xúc với chủ nhiệm Xà?
Về đến nhà, trên gạch lát nền của vườn hoa có hai vết hằn lún, Sở Thức Sâm nhớ ra, có lần Lý Tàng Thu đến nhà trên xe Jeep của Lý Hành, chính là loại lốp xe này.
Cửa sảnh phụ được mở ra, bà Sở xuất hiện: “Tiểu Sâm, hôm nay tan làm sớm à.”
Sở Thức Sâm đáp lại một tiếng rồi bước vào, trong sảnh có vài hộp quà được xếp trên bàn trà, bao bì vô cùng tinh xảo, cậu hỏi: “Đây là những gì?”
Bà Sở nói: “Quà Lý Hành đi công tác mua về, hóa ra mấy ngày trước nó cũng đến Bắc Kinh.”
Sở Thức Sâm nói: “Cậu ta quay lại rồi à?”
“Vẫn chưa, tối nay mới về.” Bà Sở chỉ vào một hộp quà trong đó, “Thằng bé có mua vịt quay, sai trợ lý mang về trước, sợ để lâu ăn không ngon.”
Sở Thức Sâm nói: “Cậu ta thật có tâm, người không đến nhưng vịt đã đến trước rồi.”
Bà Sở cười nói: “Đợi Tiểu Hội tan làm rồi chúng ta cùng ăn, nghe nói ngang tầm quốc yến, mùi vị chắc hẳn sẽ rất ngon.”
Mạch suy nghĩ của Sở Thức Sâm khẽ động, rút dải ruy băng trên đỉnh hộp quà ra, lấy ra tấm thẻ của nhà hàng, bà Sở kêu lên: “Tiểu Sâm, sao tay con lại bị thương rồi?”
“Không sao đâu,” Sở Thức Sâm nói, “Bị mèo hoang trong công ty cào, con tiêm ngừa rồi.”
Bà Sở nói: “Mẹ sợ nhất là chó mèo, con cẩn thận một chút.”
Sở Thức Sâm lên lầu thay quần áo, đợi đến khi Sở Thức Hội trở về, cùng nhau ăn vịt quay vào bữa tối, tuy rằng trên đường xóc nảy không còn được như lúc mới ra lò, thế nhưng hương vị cũng không tệ.
Buổi tối tắm rửa xong, Sở Thức Sâm ở trong phòng tiếp khách lầu một đọc sách, lúc ngẩng đầu liền đối diện với bức tượng điêu khắc Sở Triết yêu thích nhất.
Ngọn đèn mờ ảo, nửa khuôn mặt của bức tượng ẩn hiện trong bóng tối, Sở Thức Sâm không ngừng suy nghĩ miên man.
Lý Hành không tham dự cuộc họp huy động dự án nhưng vẫn đang đi công tác ở Bắc Kinh.
Ngay sau khi nhóm tuyển chọn dự án được xác nhận, Lý Tàng Thu cùng chủ nhiệm Xà gặp mặt.
Ở giữa chuyện này đang thiếu một mắt xích… Trung Quan Thôn, nhà hàng quốc yến, CEO của Sáng tạo Trí Thiên, Thương Phục Sinh.
Bàn tay đang giữ trang sách buông lỏng, đóng sách lại, Sở Thức Sâm vuốt nhẹ con đại bàng trên chiếc nhẫn, một lúc lâu sau, mã não lạnh lẽo trở nên ấm áp, cậu cầm điện thoại di động bấm số của Hạng Minh Chương.
Sau bốn năm tiếng tút, Hạng Minh Chương bắt máy: “Có chuyện gì?”
Sở Thức Sâm hỏi: “Anh còn ở bệnh viện à?”
Hạng Minh Chương nói: “Đúng vậy, vừa mới đưa ông đi làm kiểm tra xong.”
Sở Thức Sâm nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Có gấp không?” Hạng Minh Chương nói, “Tối nay tôi sẽ ở bệnh viện, ông nội náo loạn đòi về nhà, sáng ngày mai làm thủ tục quay lại Tĩnh Phổ, buổi chiều mới có thời gian rảnh.”
Lý Hành tối nay đã trở lại rồi, ngày mai vừa đúng lúc là ngày nghỉ, Sở Thức Sâm nói: “Vậy tôi đến bệnh viện tìm anh có tiện không?”
Hạng Minh Chương suy nghĩ một chút: “Được, tôi chờ em.”
Cúp điện thoại, Sở Thức Sâm mặc áo khoác đi ra ngoài.
Đến bệnh viện, tòa nhà nội trú còn yên tĩnh hơn ban ngày, Sở Thức Sâm vừa ra khỏi thang máy, trợ lý của Hạng Hành Chiêu là chú Tề đã đứng bên ngoài đợi cậu.
Sở Thức Sâm đi theo chú Tề vào phòng bệnh, trong phòng khách không có ai, Hạng Minh Chương đang cho Hạng Hành Chiêu ăn cháo trong phòng điều trị.
Chú Tề đẩy cửa: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở đến rồi.”
Hạng Minh Chương ngồi ở bên cạnh giường, bàn tay to lớn đang cầm bát sứ, sau khi đút hai thìa liền dừng lại, lấy khăn tay lau miệng cho Hạng Hành Chiêu, hiếm khi kiên nhẫn như thế.
Sở Thức Sâm dừng ở cuối giường, nhẹ giọng nói: “Có quấy rầy chủ tịch Hạng nghỉ ngơi chứ?”
“Không sao, ông ấy không muốn ngủ.” Hạng Minh Chương bất lực nói, “Không nhớ là mình đã ăn rồi, lại đòi ăn thêm bữa nữa.”
Lúc này bác sĩ đi tới, báo cáo kiểm tra buổi chiều đã có kết quả, chú Tề ra ngoài nói chuyện, thuận tiện hỏi han về những lưu ý sau khi xuất viện vào ngày mai.
Hạng Minh Chương sợ ông cụ căng bụng liền nói: “Ông nội, đừng ăn nữa.”
Hạng Hành Chiêu ậm ừ, nghe như muốn phản đối, thấy Hạng Minh Chương không còn đút cho mình nữa liền vươn tay nắm lấy thành bát để cướp lấy.
Cháo trắng đổ lên tay Hạng Minh Chương, anh bưng bát rời giường nói: “Giúp tôi trông một lát, tôi đi rửa tay.”
Trong phòng điều trị không còn ai, Sở Thức Sâm bước đến bên giường trấn an: “Chủ tịch Hạng, bình tĩnh đừng nóng vội, Hạng tiên sinh và chú Tề sẽ quay lại sớm thôi.”
Khí sắc của Hạng Hành Chiêu đã đỡ hơn trước rất nhiều, tay đưa lên trên không vẫy vẫy.
Sở Thức Sâm không giỏi chăm sóc người khác lắm, phản ứng chậm mất nửa giây, lấy khăn giấy ra giúp Hạng Hành Chiêu lau sạch cháo trên ngón tay.
Hạng Hành Chiêu nhìn cậu, thế nhưng lại không làm ầm ĩ nữa, đột nhiên hỏi: “Cậu là ai?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Tôi là thư ký của Hạng tiên sinh.”
Hạng Hành Chiêu dùng hết sức nói: “Sở… Sở…”
Nghe nói bệnh nhân bị thoái hóa não lúc thì mơ hồ lúc lại tỉnh táo, Sở Thức Sâm không biết Hạng Hành Chiêu có nhớ mình không, liền nói: “Chủ tịch Hạng, tôi họ Sở, tên là Sở Thức Sâm.”
Hạng Hành Chiêu rút tay lại, lạch bạch vỗ lên chăn rồi phủ nhận: “Cậu không, không phải.”
Sở Thức Sâm hơi giật mình, ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đục ngầu của Hạng Hành Chiêu.
Lúc chưa bị bệnh, đôi mắt này chắc hẳn vô cùng sắc bén, nhưng đáng tiếc ánh sáng rực rỡ lúc này lại bị bao phủ bởi một tầng bóng tối.
Hạng Hành Chiêu nhìn cậu chằm chằm, đôi môi đầy nếp nhăn run rẩy, khó khăn hỏi: “Cậu… là kẻ nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.