Chương 95
Bắc Nam
11/02/2023
Lamborghini Reventon gầm rú phóng ra khỏi cổng câu lạc bộ, Sở Thức Sâm ngồi ở ghế phó lái, mở ra túi socola.
Hạng Minh Chương đã tắm qua, sau khi vận động cơ thể nóng bừng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trong trận đấu thái dương bị nắm đấm cọ xát nên có hơi ửng đỏ.
Tốc độ lái xe của anh luôn rất nhanh, khi lái siêu xe thậm chí còn nhanh hơn, hình thành nên sự trái ngược với tiếng nhạc êm dịu trong xe.
Hương vị socola lan tràn ra, Hạng Minh Chương đã tiêu hao nhiều thể lực nói: “Cho anh ăn một cái.”
Sở Thức Sâm bóc ra một viên socola, vươn tay ra đút vào miệng Hạng Minh Chương, đúng lúc rẽ vào ngã tư, cậu hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Sắc trời trong xanh, Hạng Minh Chương nói: “Đưa em đi hóng gió.”
Màn hình hướng dẫn hiện lên bọn họ đang dần rời khỏi thành phố, ở vùng ngoại ô có một ngọn núi không biết tên, có một vài thân ảnh đang leo núi giữa rừng cây xanh ngắt.
Xe thể thao lăn bánh dọc theo đường con đường lên lưng chừng núi, có một khu quan cảnh nhìn rất hoang vu, Hạng Minh Chương giảm tốc độ rồi tắt máy xe, dừng xe ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất.
Sau khi xuống xe và đi vòng ra phía trước, Sở Thức Sâm nhìn bao quát được phần lớn thành phố, những tòa nhà dày đặc, đường sắt hạng nhẹ Giang Kiều và một đoàn tàu hỏa đang hướng đến sân bay quốc tế.
Hạng Minh Chương trải áo khoác lên phía trước xe, nói: “Ngồi ở đây đi.”
Sở Thức Sâm nói: “Anh cẩn thận bị cảm lạnh.”
Hạng Minh Chương ngồi xuống trước, kéo Sở Thức Sâm đến trước mặt ôm lấy, loại tư thế ái muội này cũng may mà ban ngày có ít người.
Mỗi khi mệt mỏi vì công việc, Hạng Minh Chương thường sẽ đến đây hóng gió, chủ yếu là vào buổi tối, nói: “Khi trời tối có rất nhiều cặp đôi đến đây hẹn hò, ngắm cảnh đêm, ngắm sao, còn có…”
“Còn gì nữa?” Sở Thức Sâm suy luận hợp lý, “Ngắm trăng sao?”
Hạng Minh Chương ho nhẹ một tiếng nói: “Xe chấn.”
(ai cũng biết rùi ha khỏi giải thích =)))))
Có lẽ người Dân Quốc không hiểu, Hạng Minh Chương ghé vào bên tai Sở Thức Sâm giải thích, vừa mới nói vài câu, Sở Thức Sâm khuôn mặt chấn kinh, không nhịn được nói: “Ở đây sao lại dám… quá hồ nháo rồi.”
Hạng Minh Chương trêu cậu: “Xem ra em tạm thời chưa chấp nhận được.”
Sở Thức Sâm nghe vậy liền cảnh giác đến mức muốn đứng lên, Hạng Minh Chương nhanh tay lẹ mắt túm lấy cậu, trên miệng được voi đòi tiên nói: “Chiếc xe này không ổn, duỗi chân còn không được nữa là.”
Sở Thức Sâm nghiêm túc nói: “Anh dù sao cũng là người đọc sách, có uy tín danh dự, tại sao chuyện gì cũng nói được thế?”
Hạng Minh Chương giả vờ lắng nghe giáo huấn, nghiêng đầu tán thưởng dáng vẻ khôi ngô nhưng cổ hủ của Sở Thức Sâm, sau đó phản đối phong kiến nói: “Thứ anh đọc không phải kinh, không hiểu về sắc dục chính là trống rỗng, có uy tín danh dự nhưng cũng có thất tình lục dục. Những chuyện này cũng là nói với em chứ không phải người khác.”
Lúc bọn họ triền miên, Sở Thức Sâm đã nghe qua Hạng Minh Chương nói những lời hạ lưu, nhưng đó chỉ là một cách trợ hứng tư mật, cậu nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật thế này anh không thấy xấu hổ sao?”
Hạng Minh Chương phê phán nói: “Thời đại nào rồi, sao lại không được nói về tình sắc chứ.”
Sở Thức Sâm phát hiện ra sau khi thân phận bị bại lộ, Hạng Minh Chương càng lợi dụng sự khác biệt về tư tưởng của thời đại càng nhiều hơn. Cậu không bị lừa, kiên trì công kích cá nhân: “Cứ xem như ở thời hiện đại, anh cũng hơi quá trớn rồi.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Sao anh lại quá trớn?”
Sở Thức Sâm thấp giọng nói: “Em cảm thấy anh hơi cuồng dâm.”
Hạng Minh Chương nhướn mày, không vì đánh giá này mà xấu hổ hay khó chịu, hơn nữa còn suy ngẫm: “Nếu như cuồng dâm thì hẳn là với ai cũng được.”
Sở Thức Sâm đột nhiên quay mặt lại: “Anh nói cái gì?”
“Nhưng anh chỉ muốn mình em thôi mà.” Hạng Minh Chương nói nửa câu sau, giơ tay niết cằm Sở Thức Sâm, nghiêng đầu hôn lên đôi môi hơi hé mở của người kia.
Môi và lưỡi cọ xát, đều là vị ngọt của socola, thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh thổi qua. Khách bộ hành đã leo lên đỉnh núi, hét to lên như phát tiết, doạ Sở Thức Sâm sợ rên lên một tiếng, âm cuối nhỏ xíu trong chớp mắt bị Hạng Minh Chương hút vào trong bụng.
Lúc tách ra, Sở Thức Sâm đã bị đánh gãy, thở hổn hển ra hơi khói trắng, dái tai nóng rực, Hạng Minh Chương vẫn không buông cậu ra, cậu hoàn toàn quên mất đã nói qua những gì.
Không biết là bị nhìn thấy, hay là đang dụ dỗ, Hạng Minh Chương nói: “Anh cảm thấy em thích hôn môi.”
Sở Thức Sâm mất đi sự sắc sảo trong tranh luận, mơ mơ hồ hồ, thế nhưng lại thành khẩn gật đầu.
Hạng Minh Chương tự làm tự chịu, ức hiếp hồi lâu thì người khó chịu vẫn là anh, đỡ lấy mái tóc sau đầu Sở Thức Sâm, anh không giảng đạo lý mà cảnh cáo: “Đừng trêu anh, nếu không thực sự sẽ kéo em lên xe đấy.”
Trên đỉnh núi có tiếng người truyền tới, Sở Thức Sâm chột dạ muốn quay lại xe, nhưng chỉ có thể nhịn xuống.
Hạng Minh Chương ôm cậu, cùng nhau nhìn những tòa nhà cao tầng trong thành phố ở đằng xa, trong lúc gió thổi cỏ lay, một con giun đất có kích thước bằng ngón út bò ra khỏi bụi cây.
Sở Thức Sâm nhìn chằm chằm nói: “Em còn tưởng là rắn cỏ.”
“Rắn sẽ không dễ dàng xuất hiện đâu.” Hạng Minh Chương ám thị, “Vì vậy phải dụ rắn ra khỏi hang.”
Đối thủ ở trong bóng tối, cũng không biết sẽ chờ cơ hội bao lâu, bọn họ nếu muốn từ bị động thành chủ động, nhất định phải thu hút động tác của đối phương.
Sở Thức Sâm nói: “Kích thích của em với Lý Tàng Thu quá hạn chế, chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, cần phải chạm vào thứ ông ta quan tâm nhất mới được.”
Hạng Minh Chương nói: “Điều mà Lý Tàng Thu quan tâm nhất là quyền lực và lợi ích.”
“Sở Thức Sâm” trước đây tin vào lời gièm pha của Lý Tàng Thu, bà Sở trông cậy vào Lý Tàng Thu trông coi Diệc Tư, hơn nữa Lý Hành và Sở Thức Hội còn yêu đương.
Sở Thức Sâm nói: “Mẹ goá con côi, đều thuận theo ông ta.”
Một khi Lý Hành và Sở tiểu thư đính hôn, rồi kết hôn, Hạng Minh Chương phân tích: “Sở tiểu thư tuổi còn trẻ, bà Sở cũng không hiểu kinh doanh, ‘Sở Thức Sâm’ cũng không thành tài. Lý Tàng Thu mượn chiêu bài là người nhà, không mất nhiều công sức để giành được tất cả.”
Nói như thế có nghĩa là, không chỉ tài nguyên của Diệc Tư bị vơ vét, Lý Tàng Thu còn có thể nuốt toàn bộ Diệc Tư và đút cho Độ Hành.
Thật đáng tiếc người tính không bằng trời tính, “Sở Thức Sâm” thật lại lôi kéo bà Sở bán đi cổ phần, đó là chuyện ngoài ý muốn đầu tiên. Thẩm Nhược Trăn thay thế “Sở Thức Sâm” và cứu Diệc Tư, đây là chuyện ngoài ý muốn thứ hai.
Hạng Minh Chương nói: “Đối với Lý Tàng Thu mà nói, Sở Thức Sâm không chỉ tuột khỏi tầm kiểm soát, mà còn đe dọa địa vị của ông ta, nhà họ Sở chỉ còn lại Sở tiểu thư là còn giá trị lợi dụng.”
Sở Thức Sâm nói: “Bất kể người đứng sau hậu trường có phải là Lý Tàng Thu hay không, tâm tư của ông ta đối với nhà họ Sở tuyệt đối không hề đơn thuần.”
“Em đã phân tích qua động cơ của Lý Tàng Thu, lợi ích và rủi ro không khớp nhau, nhưng việc ông ta thèm muốn Diệc Tư là thật.” Hạng Minh Chương nói, “Chúng ta sẽ tận dụng cơ hội này, nếu là ông ta thì chân tướng rõ như ban ngày. Còn nếu không phải, bức ông ta và Lý Hành phải lộ ra bộ mặt thật, giải quyết những nỗi lo về sau của Sở tiểu thư và Diệc Tư.”
Sở Thức Sâm đứng dậy, khoanh tay đứng ngay đầu gió, giả thiết nói: “Nếu như không phải ông ta, chúng ta đồng thời cũng có thể dụ dỗ hung thủ thật sự đi ra sao?”
Hạng Minh Chương suy tư: “Du thuyền phát nổ, thu mua cổ phần, Sở Thức Sâm thật… Trong đó nhất định phải có người hoặc thứ gì đó là mục tiêu của kẻ sát nhân thực sự.”
Alan xuất hiện trở lại và theo dõi bọn họ, cho thấy rằng kế hoạch vào thời điểm đó đã thất bại, mục tiêu vẫn chưa được giải quyết.
Sở Thức Sâm nói: “Nếu tổ chức ký kết thêm một lần nữa thì sẽ như thế nào?”
Hạng Minh Chương nói: “Dùng cổ quyền của Diệc Tư làm ẩn ý, vậy thì sẽ dính líu đến Sở tiểu thư.”
“Không thể để Tiểu Hội làm mục tiêu, em ấy phải được an toàn.” Sở Thức Sâm nói, “Nhân vật chính lúc đầu là ‘Sở Thức Sâm’, vậy nên hãy để mục tiêu vẫn tập trung trên người ‘Sở Thức Sâm’.”
Hạng Minh Chương nhìn cậu: “Em cũng phải được an toàn.”
Trên núi gió lạnh, không thể hóng gió quá lâu, bọn họ quay trở lại xe, giảm tốc độ xuống núi, quay lại con đường quanh co dưới chân núi.
Sở Thức Sâm liên tục giấu giếm với gia đình, đã phát triển đến bước này rồi, đã đến lúc phải nói với bà Sở.
Hạng Minh Chương đối với nhà họ Sở vẫn là người ngoài, nhưng anh lo lắng cho an nguy của Sở Thức Sâm nên không thể bàng quan không màng, Sở Thức Sâm cũng cần phải bàn bạc với anh.
Yên lặng được nửa đường, tiếng nhạc piano đã lên đến cao trào, Sở Thức Sâm bất chợt nói: “Em muốn cùng nhau nói với người trong nhà về quan hệ của em với anh.”
Hạng Minh Chương không ngờ tới, bởi vì anh biết bà Sở không phải mẹ ruột của đối phương, hơn nữa việc “come out” hẳn không phải là việc dễ dàng với Sở Thức Sâm.
Anh hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Trước đó bị Sở Thức Hội đoán được quan hệ thân thiết giữa bọn họ, Sở Thức Sâm liền do dự có nên thổ lộ hay không. Cậu cố kỵ thân phận của mình sẽ có ngày bị bại lộ, cậu không cách nào dự đoán được thái độ của nhà họ Sở.
Vạn nhất mọi thứ không được như mong đợi, Hạng Minh Chương đứng ở giữa có thể sẽ bị làm khó.
Nhưng cậu lại muốn thử một chút, đưa Hạng Minh Chương đến trước mặt các trưởng bối cùng họ hàng, nói rõ ràng rằng không phải là bạn bè, cấp trên, thậm chí là bạn tâm giao, cởi bỏ tất cả danh nghĩa minh bạch.
Cậu muốn nếm thử, trang trọng thừa nhận sự yêu mến, rốt cuộc có gian nan như cậu tưởng tượng ngày xưa hay không.
Xem như là có đi… Sở Thức Sâm hỏi: “Anh có thể lái xe bằng một tay không?”
Hạng Minh Chương tay phải buông vô lăng ra, không đợi hỏi, Sở Thức Sâm liền chủ động nắm chặt lòng bàn tay anh, mười ngón đan xen, lẩm bẩm nói: “Vì anh, em có thể làm được.”
Hạng Minh Chương ở trên đài ngắm cảnh chế giễu Sở Thức Sâm “phong kiến” và “cổ hủ”, lúc này đây lại bị người Dân Quốc làm cho lồng ngực phát nóng.
Vẫn chưa hết, Sở Thức Sâm tham lam cân nhắc: “Nếu phụ thân mẫu thân em còn sống thì tốt rồi, em mang anh về nhà giới thiệu cho bọn họ.”
Hạng Minh Chương nhìn con đường rộng lớn phía trước, trong đầu hiện lên cảnh tượng thời gian và không gian đan xen, anh hỏi: “Vậy anh nên mang theo bao nhiêu sinh lễ thì hợp lý?”
Sở Thức Sâm cười chế nhạo: “Nhẹ thôi.”
Hạng Minh Chương nói: “Tại sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Phụ thân mẫu thân em có lẽ sẽ bị doạ đến mức thân sĩ không còn thân sĩ nữa, khuê các cũng không còn khuê các nữa, Diêu quản gia phải niệm lớn A Di Đà Phật. Sinh lễ của anh cũng bị trả lại, nếu mang nặng sẽ phí công.”
Hạng Minh Chương nghe cậu nói sinh động như thật, nói: “Vậy nếu như anh đem người nhà em doạ sợ, có khi nào sẽ đánh đuổi ra khỏi cổng Thẩm công quán không?”
Sở Thức Sâm nói: “Anh biết đấu vật, không thể nào thua được đi.”
Hạng Minh Chương nói: “Làm sao mà không biết xấu hổ đánh trả được đây?”
“Lúc anh quăng em không phải rất thống khoái sao?” Sở Thức Sâm càng nói càng cảm thấy hoang đường, nhưng cũng vui vẻ, “Không đâu, gia đình em đều là người văn nhã.”
“Vậy em giới thiệu anh thế nào, bạn trai?” Hạng Minh Chương cảm thấy mức độ không đủ sâu, không đủ vững chắc, cố gắng vơ vét xưng hô của xã hội cũ: “Tình lang?”
Sở Thức Sâm có chút ghét bỏ: “Bọn em cũng không quê mùa như vậy.”
“…” Hạng Minh Chương càng đi xa hơn, “Vị hôn phu?”
Sở Thức Sâm nói: “Không phải anh nói rồi sao, trên sàn đấu không phân vợ chồng.”
Hạng Minh Chương: “Vì thế nên?”
Sở Thức Sâm nói: “Xuống sàn đấu rồi có phải là được tính hay không.”
Hạng Minh Chương trượt hầu kết, từ cằm cho đến khoé miệng mím chặt, anh không nhịn được mấp máy môi, nhưng nhịp tim lại nhanh đến mức không biết phải nói gì: “Sở Thức Sâm … “
“Bây giờ là Thẩm Nhược Trăn.”
Hạng Minh Chương ngọt như đường mà sửa miệng: “Nhược Trăn.”
“Thích hôn môi thì ai cũng có thể.” Thẩm Nhược Trăn trì hoãn việc phân trần, “nhưng em chỉ thích hôn mình anh thôi.”
Hạng Minh Chương đã tắm qua, sau khi vận động cơ thể nóng bừng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trong trận đấu thái dương bị nắm đấm cọ xát nên có hơi ửng đỏ.
Tốc độ lái xe của anh luôn rất nhanh, khi lái siêu xe thậm chí còn nhanh hơn, hình thành nên sự trái ngược với tiếng nhạc êm dịu trong xe.
Hương vị socola lan tràn ra, Hạng Minh Chương đã tiêu hao nhiều thể lực nói: “Cho anh ăn một cái.”
Sở Thức Sâm bóc ra một viên socola, vươn tay ra đút vào miệng Hạng Minh Chương, đúng lúc rẽ vào ngã tư, cậu hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Sắc trời trong xanh, Hạng Minh Chương nói: “Đưa em đi hóng gió.”
Màn hình hướng dẫn hiện lên bọn họ đang dần rời khỏi thành phố, ở vùng ngoại ô có một ngọn núi không biết tên, có một vài thân ảnh đang leo núi giữa rừng cây xanh ngắt.
Xe thể thao lăn bánh dọc theo đường con đường lên lưng chừng núi, có một khu quan cảnh nhìn rất hoang vu, Hạng Minh Chương giảm tốc độ rồi tắt máy xe, dừng xe ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất.
Sau khi xuống xe và đi vòng ra phía trước, Sở Thức Sâm nhìn bao quát được phần lớn thành phố, những tòa nhà dày đặc, đường sắt hạng nhẹ Giang Kiều và một đoàn tàu hỏa đang hướng đến sân bay quốc tế.
Hạng Minh Chương trải áo khoác lên phía trước xe, nói: “Ngồi ở đây đi.”
Sở Thức Sâm nói: “Anh cẩn thận bị cảm lạnh.”
Hạng Minh Chương ngồi xuống trước, kéo Sở Thức Sâm đến trước mặt ôm lấy, loại tư thế ái muội này cũng may mà ban ngày có ít người.
Mỗi khi mệt mỏi vì công việc, Hạng Minh Chương thường sẽ đến đây hóng gió, chủ yếu là vào buổi tối, nói: “Khi trời tối có rất nhiều cặp đôi đến đây hẹn hò, ngắm cảnh đêm, ngắm sao, còn có…”
“Còn gì nữa?” Sở Thức Sâm suy luận hợp lý, “Ngắm trăng sao?”
Hạng Minh Chương ho nhẹ một tiếng nói: “Xe chấn.”
(ai cũng biết rùi ha khỏi giải thích =)))))
Có lẽ người Dân Quốc không hiểu, Hạng Minh Chương ghé vào bên tai Sở Thức Sâm giải thích, vừa mới nói vài câu, Sở Thức Sâm khuôn mặt chấn kinh, không nhịn được nói: “Ở đây sao lại dám… quá hồ nháo rồi.”
Hạng Minh Chương trêu cậu: “Xem ra em tạm thời chưa chấp nhận được.”
Sở Thức Sâm nghe vậy liền cảnh giác đến mức muốn đứng lên, Hạng Minh Chương nhanh tay lẹ mắt túm lấy cậu, trên miệng được voi đòi tiên nói: “Chiếc xe này không ổn, duỗi chân còn không được nữa là.”
Sở Thức Sâm nghiêm túc nói: “Anh dù sao cũng là người đọc sách, có uy tín danh dự, tại sao chuyện gì cũng nói được thế?”
Hạng Minh Chương giả vờ lắng nghe giáo huấn, nghiêng đầu tán thưởng dáng vẻ khôi ngô nhưng cổ hủ của Sở Thức Sâm, sau đó phản đối phong kiến nói: “Thứ anh đọc không phải kinh, không hiểu về sắc dục chính là trống rỗng, có uy tín danh dự nhưng cũng có thất tình lục dục. Những chuyện này cũng là nói với em chứ không phải người khác.”
Lúc bọn họ triền miên, Sở Thức Sâm đã nghe qua Hạng Minh Chương nói những lời hạ lưu, nhưng đó chỉ là một cách trợ hứng tư mật, cậu nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật thế này anh không thấy xấu hổ sao?”
Hạng Minh Chương phê phán nói: “Thời đại nào rồi, sao lại không được nói về tình sắc chứ.”
Sở Thức Sâm phát hiện ra sau khi thân phận bị bại lộ, Hạng Minh Chương càng lợi dụng sự khác biệt về tư tưởng của thời đại càng nhiều hơn. Cậu không bị lừa, kiên trì công kích cá nhân: “Cứ xem như ở thời hiện đại, anh cũng hơi quá trớn rồi.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Sao anh lại quá trớn?”
Sở Thức Sâm thấp giọng nói: “Em cảm thấy anh hơi cuồng dâm.”
Hạng Minh Chương nhướn mày, không vì đánh giá này mà xấu hổ hay khó chịu, hơn nữa còn suy ngẫm: “Nếu như cuồng dâm thì hẳn là với ai cũng được.”
Sở Thức Sâm đột nhiên quay mặt lại: “Anh nói cái gì?”
“Nhưng anh chỉ muốn mình em thôi mà.” Hạng Minh Chương nói nửa câu sau, giơ tay niết cằm Sở Thức Sâm, nghiêng đầu hôn lên đôi môi hơi hé mở của người kia.
Môi và lưỡi cọ xát, đều là vị ngọt của socola, thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh thổi qua. Khách bộ hành đã leo lên đỉnh núi, hét to lên như phát tiết, doạ Sở Thức Sâm sợ rên lên một tiếng, âm cuối nhỏ xíu trong chớp mắt bị Hạng Minh Chương hút vào trong bụng.
Lúc tách ra, Sở Thức Sâm đã bị đánh gãy, thở hổn hển ra hơi khói trắng, dái tai nóng rực, Hạng Minh Chương vẫn không buông cậu ra, cậu hoàn toàn quên mất đã nói qua những gì.
Không biết là bị nhìn thấy, hay là đang dụ dỗ, Hạng Minh Chương nói: “Anh cảm thấy em thích hôn môi.”
Sở Thức Sâm mất đi sự sắc sảo trong tranh luận, mơ mơ hồ hồ, thế nhưng lại thành khẩn gật đầu.
Hạng Minh Chương tự làm tự chịu, ức hiếp hồi lâu thì người khó chịu vẫn là anh, đỡ lấy mái tóc sau đầu Sở Thức Sâm, anh không giảng đạo lý mà cảnh cáo: “Đừng trêu anh, nếu không thực sự sẽ kéo em lên xe đấy.”
Trên đỉnh núi có tiếng người truyền tới, Sở Thức Sâm chột dạ muốn quay lại xe, nhưng chỉ có thể nhịn xuống.
Hạng Minh Chương ôm cậu, cùng nhau nhìn những tòa nhà cao tầng trong thành phố ở đằng xa, trong lúc gió thổi cỏ lay, một con giun đất có kích thước bằng ngón út bò ra khỏi bụi cây.
Sở Thức Sâm nhìn chằm chằm nói: “Em còn tưởng là rắn cỏ.”
“Rắn sẽ không dễ dàng xuất hiện đâu.” Hạng Minh Chương ám thị, “Vì vậy phải dụ rắn ra khỏi hang.”
Đối thủ ở trong bóng tối, cũng không biết sẽ chờ cơ hội bao lâu, bọn họ nếu muốn từ bị động thành chủ động, nhất định phải thu hút động tác của đối phương.
Sở Thức Sâm nói: “Kích thích của em với Lý Tàng Thu quá hạn chế, chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, cần phải chạm vào thứ ông ta quan tâm nhất mới được.”
Hạng Minh Chương nói: “Điều mà Lý Tàng Thu quan tâm nhất là quyền lực và lợi ích.”
“Sở Thức Sâm” trước đây tin vào lời gièm pha của Lý Tàng Thu, bà Sở trông cậy vào Lý Tàng Thu trông coi Diệc Tư, hơn nữa Lý Hành và Sở Thức Hội còn yêu đương.
Sở Thức Sâm nói: “Mẹ goá con côi, đều thuận theo ông ta.”
Một khi Lý Hành và Sở tiểu thư đính hôn, rồi kết hôn, Hạng Minh Chương phân tích: “Sở tiểu thư tuổi còn trẻ, bà Sở cũng không hiểu kinh doanh, ‘Sở Thức Sâm’ cũng không thành tài. Lý Tàng Thu mượn chiêu bài là người nhà, không mất nhiều công sức để giành được tất cả.”
Nói như thế có nghĩa là, không chỉ tài nguyên của Diệc Tư bị vơ vét, Lý Tàng Thu còn có thể nuốt toàn bộ Diệc Tư và đút cho Độ Hành.
Thật đáng tiếc người tính không bằng trời tính, “Sở Thức Sâm” thật lại lôi kéo bà Sở bán đi cổ phần, đó là chuyện ngoài ý muốn đầu tiên. Thẩm Nhược Trăn thay thế “Sở Thức Sâm” và cứu Diệc Tư, đây là chuyện ngoài ý muốn thứ hai.
Hạng Minh Chương nói: “Đối với Lý Tàng Thu mà nói, Sở Thức Sâm không chỉ tuột khỏi tầm kiểm soát, mà còn đe dọa địa vị của ông ta, nhà họ Sở chỉ còn lại Sở tiểu thư là còn giá trị lợi dụng.”
Sở Thức Sâm nói: “Bất kể người đứng sau hậu trường có phải là Lý Tàng Thu hay không, tâm tư của ông ta đối với nhà họ Sở tuyệt đối không hề đơn thuần.”
“Em đã phân tích qua động cơ của Lý Tàng Thu, lợi ích và rủi ro không khớp nhau, nhưng việc ông ta thèm muốn Diệc Tư là thật.” Hạng Minh Chương nói, “Chúng ta sẽ tận dụng cơ hội này, nếu là ông ta thì chân tướng rõ như ban ngày. Còn nếu không phải, bức ông ta và Lý Hành phải lộ ra bộ mặt thật, giải quyết những nỗi lo về sau của Sở tiểu thư và Diệc Tư.”
Sở Thức Sâm đứng dậy, khoanh tay đứng ngay đầu gió, giả thiết nói: “Nếu như không phải ông ta, chúng ta đồng thời cũng có thể dụ dỗ hung thủ thật sự đi ra sao?”
Hạng Minh Chương suy tư: “Du thuyền phát nổ, thu mua cổ phần, Sở Thức Sâm thật… Trong đó nhất định phải có người hoặc thứ gì đó là mục tiêu của kẻ sát nhân thực sự.”
Alan xuất hiện trở lại và theo dõi bọn họ, cho thấy rằng kế hoạch vào thời điểm đó đã thất bại, mục tiêu vẫn chưa được giải quyết.
Sở Thức Sâm nói: “Nếu tổ chức ký kết thêm một lần nữa thì sẽ như thế nào?”
Hạng Minh Chương nói: “Dùng cổ quyền của Diệc Tư làm ẩn ý, vậy thì sẽ dính líu đến Sở tiểu thư.”
“Không thể để Tiểu Hội làm mục tiêu, em ấy phải được an toàn.” Sở Thức Sâm nói, “Nhân vật chính lúc đầu là ‘Sở Thức Sâm’, vậy nên hãy để mục tiêu vẫn tập trung trên người ‘Sở Thức Sâm’.”
Hạng Minh Chương nhìn cậu: “Em cũng phải được an toàn.”
Trên núi gió lạnh, không thể hóng gió quá lâu, bọn họ quay trở lại xe, giảm tốc độ xuống núi, quay lại con đường quanh co dưới chân núi.
Sở Thức Sâm liên tục giấu giếm với gia đình, đã phát triển đến bước này rồi, đã đến lúc phải nói với bà Sở.
Hạng Minh Chương đối với nhà họ Sở vẫn là người ngoài, nhưng anh lo lắng cho an nguy của Sở Thức Sâm nên không thể bàng quan không màng, Sở Thức Sâm cũng cần phải bàn bạc với anh.
Yên lặng được nửa đường, tiếng nhạc piano đã lên đến cao trào, Sở Thức Sâm bất chợt nói: “Em muốn cùng nhau nói với người trong nhà về quan hệ của em với anh.”
Hạng Minh Chương không ngờ tới, bởi vì anh biết bà Sở không phải mẹ ruột của đối phương, hơn nữa việc “come out” hẳn không phải là việc dễ dàng với Sở Thức Sâm.
Anh hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Trước đó bị Sở Thức Hội đoán được quan hệ thân thiết giữa bọn họ, Sở Thức Sâm liền do dự có nên thổ lộ hay không. Cậu cố kỵ thân phận của mình sẽ có ngày bị bại lộ, cậu không cách nào dự đoán được thái độ của nhà họ Sở.
Vạn nhất mọi thứ không được như mong đợi, Hạng Minh Chương đứng ở giữa có thể sẽ bị làm khó.
Nhưng cậu lại muốn thử một chút, đưa Hạng Minh Chương đến trước mặt các trưởng bối cùng họ hàng, nói rõ ràng rằng không phải là bạn bè, cấp trên, thậm chí là bạn tâm giao, cởi bỏ tất cả danh nghĩa minh bạch.
Cậu muốn nếm thử, trang trọng thừa nhận sự yêu mến, rốt cuộc có gian nan như cậu tưởng tượng ngày xưa hay không.
Xem như là có đi… Sở Thức Sâm hỏi: “Anh có thể lái xe bằng một tay không?”
Hạng Minh Chương tay phải buông vô lăng ra, không đợi hỏi, Sở Thức Sâm liền chủ động nắm chặt lòng bàn tay anh, mười ngón đan xen, lẩm bẩm nói: “Vì anh, em có thể làm được.”
Hạng Minh Chương ở trên đài ngắm cảnh chế giễu Sở Thức Sâm “phong kiến” và “cổ hủ”, lúc này đây lại bị người Dân Quốc làm cho lồng ngực phát nóng.
Vẫn chưa hết, Sở Thức Sâm tham lam cân nhắc: “Nếu phụ thân mẫu thân em còn sống thì tốt rồi, em mang anh về nhà giới thiệu cho bọn họ.”
Hạng Minh Chương nhìn con đường rộng lớn phía trước, trong đầu hiện lên cảnh tượng thời gian và không gian đan xen, anh hỏi: “Vậy anh nên mang theo bao nhiêu sinh lễ thì hợp lý?”
Sở Thức Sâm cười chế nhạo: “Nhẹ thôi.”
Hạng Minh Chương nói: “Tại sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Phụ thân mẫu thân em có lẽ sẽ bị doạ đến mức thân sĩ không còn thân sĩ nữa, khuê các cũng không còn khuê các nữa, Diêu quản gia phải niệm lớn A Di Đà Phật. Sinh lễ của anh cũng bị trả lại, nếu mang nặng sẽ phí công.”
Hạng Minh Chương nghe cậu nói sinh động như thật, nói: “Vậy nếu như anh đem người nhà em doạ sợ, có khi nào sẽ đánh đuổi ra khỏi cổng Thẩm công quán không?”
Sở Thức Sâm nói: “Anh biết đấu vật, không thể nào thua được đi.”
Hạng Minh Chương nói: “Làm sao mà không biết xấu hổ đánh trả được đây?”
“Lúc anh quăng em không phải rất thống khoái sao?” Sở Thức Sâm càng nói càng cảm thấy hoang đường, nhưng cũng vui vẻ, “Không đâu, gia đình em đều là người văn nhã.”
“Vậy em giới thiệu anh thế nào, bạn trai?” Hạng Minh Chương cảm thấy mức độ không đủ sâu, không đủ vững chắc, cố gắng vơ vét xưng hô của xã hội cũ: “Tình lang?”
Sở Thức Sâm có chút ghét bỏ: “Bọn em cũng không quê mùa như vậy.”
“…” Hạng Minh Chương càng đi xa hơn, “Vị hôn phu?”
Sở Thức Sâm nói: “Không phải anh nói rồi sao, trên sàn đấu không phân vợ chồng.”
Hạng Minh Chương: “Vì thế nên?”
Sở Thức Sâm nói: “Xuống sàn đấu rồi có phải là được tính hay không.”
Hạng Minh Chương trượt hầu kết, từ cằm cho đến khoé miệng mím chặt, anh không nhịn được mấp máy môi, nhưng nhịp tim lại nhanh đến mức không biết phải nói gì: “Sở Thức Sâm … “
“Bây giờ là Thẩm Nhược Trăn.”
Hạng Minh Chương ngọt như đường mà sửa miệng: “Nhược Trăn.”
“Thích hôn môi thì ai cũng có thể.” Thẩm Nhược Trăn trì hoãn việc phân trần, “nhưng em chỉ thích hôn mình anh thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.