Chương 26: Phí nằm viện ba trăm triệu
Dật Danh
06/08/2021
Tô Hiểu Nhiên ở trong phòng bếp bận rộn suốt một tiếng rưỡi.
Đặt món ăn cuối cùng của buổi tối hôm nay lên bàn, cô hài lòng nhìn thức ăn trên bàn một cái, xoay người chạy tới bên cạnh Mặc Hiên Sâm: "Em làm xong rồi, anh muốn ăn bây giờ hay đợi một lúc nữa?"
Giọng nói ngọt ngào của cô gái tiến vào tại anh, Mặc Hiện Sâm thản nhiên nhướng môi: "Bây. giờ"
"Vậy em đẩy anh qua đó"
Giọng nói của Tô Hiểu Nhiên vang theo vài phần hưng phấn: "Hôm nay em đã làm món sở trường nhất của em, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không, thích loại nào thì nói với em, sau này mỗi ngày em đều có thể làm cho anh ăn."
Trong lúc nói chuyện, xe lăn đã được đẩy tới trước bàn ăn.
Sau khi cười híp mắt đưa đũa cho Mặc Hiên Sâm xong, cô lại cảm thấy không ổn: "Em quên mất anh không nhìn thấy... hay là... em đút cho anh ăn nhé?".
Mặc Hiện Sâm thản nhiên quét mắt nhìn cô một cái, không nói lời nào.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa đôi đũa trên tay cho cô.
Nhận lấy đôi đũa, Tô Hiểu Nhiên cẩn thận bưng bát lên, gắp một miếng cá chua ngọt đưa tới bên miệng anh: "Há miệng."
Người đàn ông vẫn không có biểu tình gì như cũ, bình tĩnh ăn xong miếng cá chua ngọt cô đút: "Hương vị không tồi."
Cứ như vậy, Tô Hiểu Nhiên từng chút từng chút một đút cho anh ăn xong bữa cơm này.
Thím Lý và ông Chu ở một bên kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ ở bên cạnh cậu chủ nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy Mặc Hiên Sâm nghe lời một cô gái như vậy, cứ bình tĩnh được người ta đút ăn xong cả bữa cơm.
Ngay cả mười năm trước lúc vẫn còn là một đứa trẻ, cũng không có ai có thể khiến anh diễn vai yên lặng được chăm sóc như này.
Trong xương cốt anh là lạnh nhạt, cô độc, kiêu ngạo.
Mà bây giờ, người đàn ông này dưới sự chăm sóc của Tô Hiểu Nhiên, giống như một đứa trẻ yên lặng ăn hết một bữa cơm.
Sau khi săn sóc Mặc Hiên Sâm ăn cơm xong, Tô Hiểu Nhiên dưới sự giúp đỡ của ông Chu đưa anh lên thư phòng trên lầu, chính mình lúc này mới xuống phòng ăn dưới lầu ăn cơm.
Lúc này, trong phòng ăn chỉ còn lại một mình thím Lý.
Bà ta đã đem toàn bộ thức ăn trên bàn hâm nóng lại một lần.
Thấy Tô Hiểu Nhiên xuống lầu, thím Lý khẽ cười một tiếng, nói với cô: "Mợ chủ, tôi còn cho rằng cô vẫn nhỏ tuổi nên sẽ không biết chăm sóc người khác chứ."
"Hôm nay nhìn thấy cô đút cơm cho cậu chủ, tôi bỗng nhiên cảm thấy, ông cụ gả cô cho cậu. ấy, đúng là một sự lựa chọn sáng suốt"
Tô Hiểu Nhiên được thím Lý khen ngợi có chút ngượng ngùng: "Thật ra cũng tàm tạm, chẳng qua chỉ là lúc còn ở nhà cũ tôi thường xuyên chăm sóc bà nội thôi".
Nhắc tới bà nội, Tô Hiểu Nhiên lúc này mới nhớ ra, mấy hôm nay cô bị một số chuyện lộn xộn. quấy nhiễu, còn chưa có thời gian đi thăm bà nội.
Lúc trước khi cô nói với bà nội cô muốn kết hôn, bà nội còn đặc biệt dặn dò cô, sau khi kết hôn xong phải dẫn chồng đến cho bà nhìn một cái!
Lúc trước đúng là cô có đưa Mặc Hiền Sâm đến, nhưng lúc đó bà nội vừa cấp cứu xong còn đang hôn mê, hơn nữa hai cô của cô còn châm chọc khiêu khích Mặc Hiện Sâm, chuyện ra mắt bà nội, cô cũng đành gác lại.
Ăn cơm xong, cô cùng thím Lý dọn dẹp xong mới trở về phòng gọi điện thoại cho Tô Hinh Khôn.
"Chú biết cháu không muốn bà nội lo lắng, nhưng mà Hiểu Nhiên à, bà nội cháu tuy mắt mờ, nhưng trong lòng lại rất minh mẫn, nếu bà ấy biết vì sao cháu gả cho một người mù, trong lòng chắc chắn sẽ không dễ chịu."
Tô Hinh Khôn ở đầu bên kia thở dài một tiếng: "Chuyện lần trước cháu cũng không phải không nhìn thấy, mấy người cô của cháu không biết giữ mồm giữ miệng, chú còn lo lắng bọn họ sẽ đem chuyện cháu gả cho một người tàn tật nói lung tung trước mặt bà nội.."
"May mà gần đây cái thằng Bạch Thời Thông nhà cô Hải Bình cháu kia bị người ta dạy dỗ, bây giờ bọn họ đang bận chuyện của Bạch Thời Thông, không có thời gian nói huyên thuyên với bà nội cháu bên này, đợi bọn họ quên chuyện này đi thì tốt rồi"
"Nếu cháu nhớ bà nội, thì tự mình qua đây thăm bà, đừng dẫn theo cậu chủ Mặc."
Đáy lòng Tô Hiểu Nhiên dần dần chìm vào vực sâu, cô đè thấp giọng nói: "Cháu biết rồi"
Vừa cúp điện thoại của Tô Hinh Khôn xong, điện thoại của Tô Hải Bình liền gọi tới.
Trong mấy ngày nay, đây là cuộc gọi thứ mười sáu Tô Hải Bình gọi đến cho Tô Hiểu Nhiên.
Trường học của Tô Hiểu Nhiên quá lớn, bà ta không tìm thấy cô, càng không biết Tô Hiểu Nhiên đang sống ở đâu, cho nên chỉ có thể mỗi ngày không ngừng gọi điện thoại khủng bố.
Đặt điện thoại lên trên bàn, Tô Hiểu Nhiên nhìn hai chữ "Cô nhỏ" trên màn hình, trong lòng rồi loan.
Rất lâu, điện thoại không rung lên nữa, nhưng lại có một tin nhắn gửi đến.
Tin nhắn là Tô Hải Bình gửi tới: "Con điếm kia, tôi biết cô bây giờ đang sợ cái gì nhất, nếu cô không muốn tôi đem chuyện cô gả cho một thằng mà nói cho bà nội cô biết, thế thì ngoan. ngoãn đưa tiền ra đây!".
Tô Hiểu Nhiên cau mày, nhìn đoạn tin nhắn trên điện thoại, cả người liền bắt đầu phát run.
Chú vừa mới nói trong điện thoại dặn cô đừng để bà nội biết chuyện cô lấy một người tàn tật xong, bây giờ Tô Hải Bình lại gửi tin nhắn như này cho cô.
Nói vậy, Tô Hải Bình chắc là vì không tìm được cô, cho nên mới động tay động chân bên chỗ chú đi?
Cô nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại có một ngày sẽ vì chuyện như vậy mà phiền não.
Lúc trong nhà rất nghèo, hai cô chưa bao giờ từng để ý tới cô, bây giờ bọn họ biết cô gả cho người có tiền, lại lấy quan hệ thân thích ra đòi tiền.
Mà cô... trong túi chỉ còn chín triệu, còn là tiền học bổng thời trung học.
Lúc trước khi gả cho Mặc Hiện Sâm, cô đã từng thề, trừ tiền viện phí của bà nội ra, sẽ không đòi thêm một xu nào của anh.
Bọn họ không phải quan hệ vợ chồng bình thường, cho nên anh không có nghĩa vụ chiếu cố cô về mặt kinh tế.
Nhưng... bà nội bệnh nặng như vậy, nếu Tô Hải Bình kể cho bà nghe chuyện cô gả cho một người mù, cô thật sự sợ hãi cơ thể bà nội sẽ không chịu nổi.
Cô do dự nhìn điện thoại rất lâu, cuối cùng vẫn là cầm lấy điện thoại lén lút đi tới một hoa viên nhỏ bên ngoài biệt thự gọi cho Tô hái Bình: "Cô nhỏ, cô muốn bao nhiêu tiền?"
"Tôi muốn không nhiều đầu, anh họ Bạch Thời Thông có mấy hôm nay không biết đánh nhau với ai, khiến cho bây giờ vẫn còn nằm viện."
"Bây giờ cô gả cho người có tiền rồi, hiếu kính cho anh họ có chút tiền thuốc men cũng là điều nên làm có đúng không?"
Vừa nghe Tô Hiểu Nhiên hỏi bà ta muốn bao nhiêu tiền, Tô Hải Bình ở đầu điện thoại bên kia lập tức giở công phu sư tử ngoạm: "Hiểu Nhiên, cái yêu cầu này của cô nhỏ thật sự một chút cũng không quá đáng, cô phải biết rằng, tôi đây là đang giữ mặt mũi cho cô, tình huống trong nhà cô lớn không phải cô không biết, nếu bị bà ta nhìn chằm chằm, cô cảm thấy chỉ lấy ra một chút tiền là có thể giải quyết được sao?"
Da đầu Tô Hiểu Nhiên hơi hơi phát run: "Vậy thì cô nhỏ, tiền viện phí của Bạch Thời Thông... là bao nhiêu?"
Đầu bên kia Tô Hải Bình hắc hắc cười một tiếng: "Không nhiều không nhiều, chỉ cần ba trăm triệu mà thôi!"
Điện thoại trong tay Tô Hiểu Nhiên suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Ba trăm triệu!
Bạch Thời Thông chỉ là bị đánh một trận mà thôi, thế mà muốn ba trăm triệu tiền viện phí?
"Cô nhỏ, trước đó bà nội bệnh nặng như vậy, mới tiêu hết ba trăm triệu, anh họ Bạch Thời Thông nằm viện, tính ra mới chỉ có ba ngày mà thôi đúng không?"
Đặt món ăn cuối cùng của buổi tối hôm nay lên bàn, cô hài lòng nhìn thức ăn trên bàn một cái, xoay người chạy tới bên cạnh Mặc Hiên Sâm: "Em làm xong rồi, anh muốn ăn bây giờ hay đợi một lúc nữa?"
Giọng nói ngọt ngào của cô gái tiến vào tại anh, Mặc Hiện Sâm thản nhiên nhướng môi: "Bây. giờ"
"Vậy em đẩy anh qua đó"
Giọng nói của Tô Hiểu Nhiên vang theo vài phần hưng phấn: "Hôm nay em đã làm món sở trường nhất của em, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không, thích loại nào thì nói với em, sau này mỗi ngày em đều có thể làm cho anh ăn."
Trong lúc nói chuyện, xe lăn đã được đẩy tới trước bàn ăn.
Sau khi cười híp mắt đưa đũa cho Mặc Hiên Sâm xong, cô lại cảm thấy không ổn: "Em quên mất anh không nhìn thấy... hay là... em đút cho anh ăn nhé?".
Mặc Hiện Sâm thản nhiên quét mắt nhìn cô một cái, không nói lời nào.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa đôi đũa trên tay cho cô.
Nhận lấy đôi đũa, Tô Hiểu Nhiên cẩn thận bưng bát lên, gắp một miếng cá chua ngọt đưa tới bên miệng anh: "Há miệng."
Người đàn ông vẫn không có biểu tình gì như cũ, bình tĩnh ăn xong miếng cá chua ngọt cô đút: "Hương vị không tồi."
Cứ như vậy, Tô Hiểu Nhiên từng chút từng chút một đút cho anh ăn xong bữa cơm này.
Thím Lý và ông Chu ở một bên kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ ở bên cạnh cậu chủ nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy Mặc Hiên Sâm nghe lời một cô gái như vậy, cứ bình tĩnh được người ta đút ăn xong cả bữa cơm.
Ngay cả mười năm trước lúc vẫn còn là một đứa trẻ, cũng không có ai có thể khiến anh diễn vai yên lặng được chăm sóc như này.
Trong xương cốt anh là lạnh nhạt, cô độc, kiêu ngạo.
Mà bây giờ, người đàn ông này dưới sự chăm sóc của Tô Hiểu Nhiên, giống như một đứa trẻ yên lặng ăn hết một bữa cơm.
Sau khi săn sóc Mặc Hiên Sâm ăn cơm xong, Tô Hiểu Nhiên dưới sự giúp đỡ của ông Chu đưa anh lên thư phòng trên lầu, chính mình lúc này mới xuống phòng ăn dưới lầu ăn cơm.
Lúc này, trong phòng ăn chỉ còn lại một mình thím Lý.
Bà ta đã đem toàn bộ thức ăn trên bàn hâm nóng lại một lần.
Thấy Tô Hiểu Nhiên xuống lầu, thím Lý khẽ cười một tiếng, nói với cô: "Mợ chủ, tôi còn cho rằng cô vẫn nhỏ tuổi nên sẽ không biết chăm sóc người khác chứ."
"Hôm nay nhìn thấy cô đút cơm cho cậu chủ, tôi bỗng nhiên cảm thấy, ông cụ gả cô cho cậu. ấy, đúng là một sự lựa chọn sáng suốt"
Tô Hiểu Nhiên được thím Lý khen ngợi có chút ngượng ngùng: "Thật ra cũng tàm tạm, chẳng qua chỉ là lúc còn ở nhà cũ tôi thường xuyên chăm sóc bà nội thôi".
Nhắc tới bà nội, Tô Hiểu Nhiên lúc này mới nhớ ra, mấy hôm nay cô bị một số chuyện lộn xộn. quấy nhiễu, còn chưa có thời gian đi thăm bà nội.
Lúc trước khi cô nói với bà nội cô muốn kết hôn, bà nội còn đặc biệt dặn dò cô, sau khi kết hôn xong phải dẫn chồng đến cho bà nhìn một cái!
Lúc trước đúng là cô có đưa Mặc Hiền Sâm đến, nhưng lúc đó bà nội vừa cấp cứu xong còn đang hôn mê, hơn nữa hai cô của cô còn châm chọc khiêu khích Mặc Hiện Sâm, chuyện ra mắt bà nội, cô cũng đành gác lại.
Ăn cơm xong, cô cùng thím Lý dọn dẹp xong mới trở về phòng gọi điện thoại cho Tô Hinh Khôn.
"Chú biết cháu không muốn bà nội lo lắng, nhưng mà Hiểu Nhiên à, bà nội cháu tuy mắt mờ, nhưng trong lòng lại rất minh mẫn, nếu bà ấy biết vì sao cháu gả cho một người mù, trong lòng chắc chắn sẽ không dễ chịu."
Tô Hinh Khôn ở đầu bên kia thở dài một tiếng: "Chuyện lần trước cháu cũng không phải không nhìn thấy, mấy người cô của cháu không biết giữ mồm giữ miệng, chú còn lo lắng bọn họ sẽ đem chuyện cháu gả cho một người tàn tật nói lung tung trước mặt bà nội.."
"May mà gần đây cái thằng Bạch Thời Thông nhà cô Hải Bình cháu kia bị người ta dạy dỗ, bây giờ bọn họ đang bận chuyện của Bạch Thời Thông, không có thời gian nói huyên thuyên với bà nội cháu bên này, đợi bọn họ quên chuyện này đi thì tốt rồi"
"Nếu cháu nhớ bà nội, thì tự mình qua đây thăm bà, đừng dẫn theo cậu chủ Mặc."
Đáy lòng Tô Hiểu Nhiên dần dần chìm vào vực sâu, cô đè thấp giọng nói: "Cháu biết rồi"
Vừa cúp điện thoại của Tô Hinh Khôn xong, điện thoại của Tô Hải Bình liền gọi tới.
Trong mấy ngày nay, đây là cuộc gọi thứ mười sáu Tô Hải Bình gọi đến cho Tô Hiểu Nhiên.
Trường học của Tô Hiểu Nhiên quá lớn, bà ta không tìm thấy cô, càng không biết Tô Hiểu Nhiên đang sống ở đâu, cho nên chỉ có thể mỗi ngày không ngừng gọi điện thoại khủng bố.
Đặt điện thoại lên trên bàn, Tô Hiểu Nhiên nhìn hai chữ "Cô nhỏ" trên màn hình, trong lòng rồi loan.
Rất lâu, điện thoại không rung lên nữa, nhưng lại có một tin nhắn gửi đến.
Tin nhắn là Tô Hải Bình gửi tới: "Con điếm kia, tôi biết cô bây giờ đang sợ cái gì nhất, nếu cô không muốn tôi đem chuyện cô gả cho một thằng mà nói cho bà nội cô biết, thế thì ngoan. ngoãn đưa tiền ra đây!".
Tô Hiểu Nhiên cau mày, nhìn đoạn tin nhắn trên điện thoại, cả người liền bắt đầu phát run.
Chú vừa mới nói trong điện thoại dặn cô đừng để bà nội biết chuyện cô lấy một người tàn tật xong, bây giờ Tô Hải Bình lại gửi tin nhắn như này cho cô.
Nói vậy, Tô Hải Bình chắc là vì không tìm được cô, cho nên mới động tay động chân bên chỗ chú đi?
Cô nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại có một ngày sẽ vì chuyện như vậy mà phiền não.
Lúc trong nhà rất nghèo, hai cô chưa bao giờ từng để ý tới cô, bây giờ bọn họ biết cô gả cho người có tiền, lại lấy quan hệ thân thích ra đòi tiền.
Mà cô... trong túi chỉ còn chín triệu, còn là tiền học bổng thời trung học.
Lúc trước khi gả cho Mặc Hiện Sâm, cô đã từng thề, trừ tiền viện phí của bà nội ra, sẽ không đòi thêm một xu nào của anh.
Bọn họ không phải quan hệ vợ chồng bình thường, cho nên anh không có nghĩa vụ chiếu cố cô về mặt kinh tế.
Nhưng... bà nội bệnh nặng như vậy, nếu Tô Hải Bình kể cho bà nghe chuyện cô gả cho một người mù, cô thật sự sợ hãi cơ thể bà nội sẽ không chịu nổi.
Cô do dự nhìn điện thoại rất lâu, cuối cùng vẫn là cầm lấy điện thoại lén lút đi tới một hoa viên nhỏ bên ngoài biệt thự gọi cho Tô hái Bình: "Cô nhỏ, cô muốn bao nhiêu tiền?"
"Tôi muốn không nhiều đầu, anh họ Bạch Thời Thông có mấy hôm nay không biết đánh nhau với ai, khiến cho bây giờ vẫn còn nằm viện."
"Bây giờ cô gả cho người có tiền rồi, hiếu kính cho anh họ có chút tiền thuốc men cũng là điều nên làm có đúng không?"
Vừa nghe Tô Hiểu Nhiên hỏi bà ta muốn bao nhiêu tiền, Tô Hải Bình ở đầu điện thoại bên kia lập tức giở công phu sư tử ngoạm: "Hiểu Nhiên, cái yêu cầu này của cô nhỏ thật sự một chút cũng không quá đáng, cô phải biết rằng, tôi đây là đang giữ mặt mũi cho cô, tình huống trong nhà cô lớn không phải cô không biết, nếu bị bà ta nhìn chằm chằm, cô cảm thấy chỉ lấy ra một chút tiền là có thể giải quyết được sao?"
Da đầu Tô Hiểu Nhiên hơi hơi phát run: "Vậy thì cô nhỏ, tiền viện phí của Bạch Thời Thông... là bao nhiêu?"
Đầu bên kia Tô Hải Bình hắc hắc cười một tiếng: "Không nhiều không nhiều, chỉ cần ba trăm triệu mà thôi!"
Điện thoại trong tay Tô Hiểu Nhiên suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Ba trăm triệu!
Bạch Thời Thông chỉ là bị đánh một trận mà thôi, thế mà muốn ba trăm triệu tiền viện phí?
"Cô nhỏ, trước đó bà nội bệnh nặng như vậy, mới tiêu hết ba trăm triệu, anh họ Bạch Thời Thông nằm viện, tính ra mới chỉ có ba ngày mà thôi đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.