Chương 13: Sau này, tôi sẽ là người bảo vệ Mặc Hiện Sâm!
Dật Danh
06/08/2021
"Đúng là ý này."
Mặc Tử Hàn cố nhịn cười, bắt đầu nói với Tô Hiểu Nịnh: "Nếu như em có thể ngoan ngoãn cởi quần áo cho tôi, sau đó chủ động hôn tôi một cải vậy thì có lẽ tôi sẽ không còn hứng thú với em nữa."
Ánh mắt Tô Hiểu Nhiên hiện lên vẻ ranh mãnh. Thế nhưng cô lại chân thành gật đầu: "Được, tôi đều nghe lời anh."
Rốt cuộc thì Mặc Tử Hàn cũng không nhịn được nữa, anh ta khoát tay với mấy tên mặc quần áo đen kia: "Mau buông cô ấy ra, mau buông cô ấy ra!"
Anh ta thật sự rất muốn xem thử xem cô gái này ngốc tới mức nào! Hai tên áo đen buông Tô Hiểu Nhiên ra. "Sẽ không đùa giỡn gì đúng không?" Nhìn thấy Tô Hiểu Nhiên tiến lại gần, Mặc Tử Hàn nở nụ cười.
"Các anh có ba người, đều là những người đàn ông lực lưỡng, cho dù tôi có đùa giỡn thì cũng đâu thể trốn thoát được"
Tô Hiểu Nhiên chân thành cười một tiếng, đi tới bên cạnh anh ta: "Chúng ta đã quyết định xong, tôi cởi quần áo cho anh, sau đó sẽ hôn anh một cái."
"Anh đừng đụng vào tôi nhé." Mặc Tử Hàn kéo tay cô: "Hôn lên mặt này."
Tô Hiểu Nhiên cố nén sự chán ghét trong lòng, rút bàn tay đang nằm trong lòng bàn tay anh ta, sau đó chậm rãi cởi nút áo cho anh ta.
Một nút, hai nút.
Người phụ nữ nghiêm túc đốt lên từng ngọn lửa trong lòng Mặc Tử Hàn.
Thế nhưng anh ta hết lần này tới lần khác muốn nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Tô Hiểu Nhiên vì thế chỉ có thể cố nhịn.
Thế nhưng tốc độ của cô quá chậm.
Thậm chí sau khi cô cởi một nút trên áo của anh ta thì còn cẩn thận đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên áo của Mặc Tử Hàn.
Mặc Tử Hàn thật sự không còn kiên nhẫn nữa.
Anh ta vừa định lên tiếng thúc giục cô thì một cảm giác lạnh buốt đột nhiên truyền vào ngực của Mặc Tử. Hàn.
Khi anh ta cúi đầu xuống nhìn thì trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoàng. Bởi vì lúc này trong tay Tô Hiểu Nhiên đang cầm một con dao xếp nhỏ, đang đặt lên ngực anh ta.
"Giới thiệu một chút, tôi là sinh viên Y Khoa, học khoa tim mạch"
Giọng nói của Tô Hiểu Nhiên trở nên lạnh lùng: "Tôi có thể dùng thành tích của mình để đảm bảo lúc tôi đâm xuống tim của anh sẽ chia thành hai phần."
Mặc Tử Hàn nhanh chóng toát mồ hôi lạnh! Từ nhỏ tới lớn, anh ta chưa bao giờ bị người ta kề dao vào người như thế!
Anh ta nghiến răng muốn vùng vẫy thế nhưng lúc này anh ta đột nhiên phát hiện ra áo khoác của anh ta đã bị Tô Hiểu Nhiên mở ra.
Lần này, anh ta không hề có cơ hội gì để giãy dụa, chỉ có thể để mặc Tô Hiểu Nhiên xẻ thịt mình.
"Em dâu..."
Mặc Tử Hàn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hòa ái, bắt đầu lên tiếng xin tha: "Nói thế nào thì tôi cũng là anh họ của Mặc Hiên Sâm, nếu em ra tay với tôi vậy thì phải làm thế nào với những gì mà gia đình đã giao phó đây."
"Em tỉnh táo lại một chút đi..." "Hóa ra anh còn biết tôi là vợ của em trai anh."
Tô Hiểu Nhiên cười nhạt: "Lúc anh làm những chuyện kia với tôi vậy có từng nghĩ tới người nhà anh chưa?"
Sắc mặt Mặc Tử Hàn trở nên u ám: "Tôi.."
"Có phải anh cảm thấy bởi vì Mặc Hiên Sâm ở nhà họ Mặc là thứ có cũng được không có cũng được, cho nên anh mới muốn làm gì thì làm với tôi đúng không?"
"Bởi vì anh ấy là một người mù, cũng không có chút quyền lực gì vì thế cơ bản không thể làm gì anh được, có đúng không?"
Mặc Tử Hàn cúi đầu nhìn lưỡi dao sắc bén đang kề sát ngực mình, chỉ có thể gật đầu: "Ừ." Lòng Tô Hiểu Nhiên trầm xuống.
Cảnh tượng ở vườn hoa nhà cũ tối hôm qua hiện lên trong đầu cô, người đàn ông kia ngồi xe lăn, nhìn trăng sáng nói rằng mình không hề có người thân.
Mỗi khi cô nhớ tới giọng nói cô độc kia đều cảm thấy vô cùng đau lòng. "Sau này, tôi sẽ là người bảo vệ Mặc Hiên Sâm"
Cô hít một hơi thật sâu, trịnh trọng lên tiếng: "Mặc dù tôi có chút ngốc nghếch thế nhưng tôi cũng không phải cùng một kiểu người với các người"
"Thế nhưng tôi tự nhận mình là một sinh viên y khoa ưu tú"
Cô cố làm ra vẻ nguy hiểm, đẩy đẩy con dao trong tay: "Tôi đã học qua cách dùng lực thế nào có thể cắt tim làm hai nửa, hơn nữa nên làm thế nào để cắt thành ba múi."
Cơ thể Mặc Tử Hàn bắt đầu trở nên run rẩy. Bởi vì anh ta thấy được trong mắt Tô Hiểu Nhiên có vẻ kiên định.
Anh ta không ngờ, một giây trước người phụ nữ này vẫn còn ngây thơ cởi quần áo của anh ta thế nhưng ngay sau đó lại dùng ánh mắt như thể để nhìn anh ta!
Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng lúc này cô đang nghiêm túc.
Nghiêm túc nói với anh ta rằng, nếu sau này anh ta còn dám động đến Mặc Hiên Sâm, cô sẽ dùng con dạo này để đâm vào tim anh ta!
Đáng sợ... Sinh viên y khoa có thành tích vô cùng đáng sợ... Tô Hiểu Nhiên hít một hơi thật sâu.
Những lời nên nói cô đều đã nói hết cả rồi, uy hiếp, bị dọa sợ, bước kế tiếp cô nên làm sao để thoát thân. đây?
Tất cả những người bên ngoài đều là người của Mặc Tử Hàn.
Xem như cô ta đã khống chế được Mặc Tử Hàn, thế nhưng thuộc hạ của anh ta vẫn còn đang giữa Đường Nhất Vi.
Bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng Đường Nhất Vi để uy hiếp cô thả Mặc Tử Hàn ra.
Thế nhưng một khi cô thả Mặc Tử Hàn ra thì hai cô gái trói gà không chặt như hai người họ cơ bản không thể đầu lại mấy người Mặc Tử Hàn.
Đến lúc đó Mặc Tử Hàn chắc chắn sẽ còn tệ hại hơn. Thế nhưng cô lại không thể để mặc Đường Nhất Vi.
Trong lúc đang suy nghĩ, Tô Hiểu Nhiên không để ý đến việc con dao trong mình đang lắc lắc ngay ngực Mặc Tử Hàn.
Mồ hôi trên người Mặc Tử Hàn bắt đầu túa ra.
Động tác này của Tô Hiểu Nhiên có phải đang suy nghĩ xem nên đâm con dao vào chỗ nào của tim không?
Hai chân anh ta bắt đầu trở nên run rẩy.
Mặc Tử Hàn sinh ra đã được mọi người cưng chiều, dưới sự bảo vệ của hai vợ chồng Mặc Đông Lâm, mặc dù anh ta đã ba mươi thế nhưng chưa từng phải chịu khổ bao giờ.
Bây giờ tim đang bị người ta chỉ như thế, anh ta vô cùng hoảng loạn, suýt nữa đã bật khóc thành tiếng. "Ầm!"
Lúc này, cửa phòng tự học đột nhiên bị ai đó đá văng ra. Ngoài cửa ông Chu và quản gia Bạch đang đứng. Trước mặt quản gia Bạch là Mặc Hiên Sâm đang ngồi trên xe lăn. Ánh mặt trời chiếc vào lưng của Mặc Hiên Sâm, khiến cả người anh như đang tỏa sáng. Tô Hiểu Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, tim đập loạn. Anh... Tới đây để cứu cô sao? "Ôi! Cứu tôi với! Cô chết chắc rồi!" Mặc Tử Hàn đang ngồi bên cạnh cô đột nhiên thét lên.
Tô Hiểu Nhiên cau mày, sau khi khôi phục tinh thần thì phát hiện ra con dao trong tay cô đã trượt vào trong áo của anh ta.
Một giọt máu nhanh chóng lan ra từ chỗ áo sơ mi của anh ta, Mặc Tử Hàn bắt đầu lên tiếng rên rỉ.
Trên trán Tô Hiểu Nhiên bắt đầu nổi gân xanh.
Từ lượng máu có thể thấy chỉ là một lỗ nhỏ mà thôi, anh ta cần phải hét to tới mức này sao? Hơn nữa, vừa rồi cô không hề động tới. "Mau đưa anh ấy tới bệnh viện." Mặc Hiên Sâm cau mày, lạnh lùng lên tiếng. Quản gia Bạch gật đầu, sau đó lên tiếng an ủi Tô Hiểu Nhiên: "Mợ chủ, cô không cần phải tự trách" "Vừa rồi cậu ấy thừa lúc cô không chú ý định bỏ trốn, thế nhưng không ngờ lại đụng phải con dao" Tô Hiểu Nhiên: "..." Mặc Tử Hàn lại trở thành như thế sao? Một phút sau, Mặc Tử Hàn kêu gào được ông Chu đưa đến bệnh viện. "Từ lượng máu có thể thấy vết thương không sâu" Tô Hiểu Nhiên cắn cắn môi: "Tôi không hề gây tổn thương đến nội tạng của anh ta."
Cô dè dặt đi tới, đứng sau lưng Mặc Hiên Sâm: "Em khiến anh ta bị thương... Ông nội sẽ trách em sao?" "Em sợ à?" Cô gái lắc đầu: "Em không sợ, em không có làm gì sai cả" Mặc Hiên Sâm cười một tiếng: "Vậy em không sao chứ?" "Em không sao." Tô Hiểu Nhiên cất con dao vào: "Anh đến đây từ bao giờ thế?"
"Từ lúc em nói câu, sau này tôi sẽ bảo vệ Mặc Hiên Sâm."
Tô Hiểu Nhiên: ". " Cô ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đi tới cầm lấy những thứ mà mình vừa cướp được bỏ lại vào bọc sách.
"Hiểu Nhiên, cậu không sao chứ?"
Hai mắt Đường Nhất Vi đỏ ngầu, vừa giúp Tô Hiểu Nhiên thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Vừa rồi tớ cảm thấy vô cùng lo lắng, sợ rằng anh ta sẽ.."
Mặc Tử Hàn cố nhịn cười, bắt đầu nói với Tô Hiểu Nịnh: "Nếu như em có thể ngoan ngoãn cởi quần áo cho tôi, sau đó chủ động hôn tôi một cải vậy thì có lẽ tôi sẽ không còn hứng thú với em nữa."
Ánh mắt Tô Hiểu Nhiên hiện lên vẻ ranh mãnh. Thế nhưng cô lại chân thành gật đầu: "Được, tôi đều nghe lời anh."
Rốt cuộc thì Mặc Tử Hàn cũng không nhịn được nữa, anh ta khoát tay với mấy tên mặc quần áo đen kia: "Mau buông cô ấy ra, mau buông cô ấy ra!"
Anh ta thật sự rất muốn xem thử xem cô gái này ngốc tới mức nào! Hai tên áo đen buông Tô Hiểu Nhiên ra. "Sẽ không đùa giỡn gì đúng không?" Nhìn thấy Tô Hiểu Nhiên tiến lại gần, Mặc Tử Hàn nở nụ cười.
"Các anh có ba người, đều là những người đàn ông lực lưỡng, cho dù tôi có đùa giỡn thì cũng đâu thể trốn thoát được"
Tô Hiểu Nhiên chân thành cười một tiếng, đi tới bên cạnh anh ta: "Chúng ta đã quyết định xong, tôi cởi quần áo cho anh, sau đó sẽ hôn anh một cái."
"Anh đừng đụng vào tôi nhé." Mặc Tử Hàn kéo tay cô: "Hôn lên mặt này."
Tô Hiểu Nhiên cố nén sự chán ghét trong lòng, rút bàn tay đang nằm trong lòng bàn tay anh ta, sau đó chậm rãi cởi nút áo cho anh ta.
Một nút, hai nút.
Người phụ nữ nghiêm túc đốt lên từng ngọn lửa trong lòng Mặc Tử Hàn.
Thế nhưng anh ta hết lần này tới lần khác muốn nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Tô Hiểu Nhiên vì thế chỉ có thể cố nhịn.
Thế nhưng tốc độ của cô quá chậm.
Thậm chí sau khi cô cởi một nút trên áo của anh ta thì còn cẩn thận đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên áo của Mặc Tử Hàn.
Mặc Tử Hàn thật sự không còn kiên nhẫn nữa.
Anh ta vừa định lên tiếng thúc giục cô thì một cảm giác lạnh buốt đột nhiên truyền vào ngực của Mặc Tử. Hàn.
Khi anh ta cúi đầu xuống nhìn thì trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoàng. Bởi vì lúc này trong tay Tô Hiểu Nhiên đang cầm một con dao xếp nhỏ, đang đặt lên ngực anh ta.
"Giới thiệu một chút, tôi là sinh viên Y Khoa, học khoa tim mạch"
Giọng nói của Tô Hiểu Nhiên trở nên lạnh lùng: "Tôi có thể dùng thành tích của mình để đảm bảo lúc tôi đâm xuống tim của anh sẽ chia thành hai phần."
Mặc Tử Hàn nhanh chóng toát mồ hôi lạnh! Từ nhỏ tới lớn, anh ta chưa bao giờ bị người ta kề dao vào người như thế!
Anh ta nghiến răng muốn vùng vẫy thế nhưng lúc này anh ta đột nhiên phát hiện ra áo khoác của anh ta đã bị Tô Hiểu Nhiên mở ra.
Lần này, anh ta không hề có cơ hội gì để giãy dụa, chỉ có thể để mặc Tô Hiểu Nhiên xẻ thịt mình.
"Em dâu..."
Mặc Tử Hàn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hòa ái, bắt đầu lên tiếng xin tha: "Nói thế nào thì tôi cũng là anh họ của Mặc Hiên Sâm, nếu em ra tay với tôi vậy thì phải làm thế nào với những gì mà gia đình đã giao phó đây."
"Em tỉnh táo lại một chút đi..." "Hóa ra anh còn biết tôi là vợ của em trai anh."
Tô Hiểu Nhiên cười nhạt: "Lúc anh làm những chuyện kia với tôi vậy có từng nghĩ tới người nhà anh chưa?"
Sắc mặt Mặc Tử Hàn trở nên u ám: "Tôi.."
"Có phải anh cảm thấy bởi vì Mặc Hiên Sâm ở nhà họ Mặc là thứ có cũng được không có cũng được, cho nên anh mới muốn làm gì thì làm với tôi đúng không?"
"Bởi vì anh ấy là một người mù, cũng không có chút quyền lực gì vì thế cơ bản không thể làm gì anh được, có đúng không?"
Mặc Tử Hàn cúi đầu nhìn lưỡi dao sắc bén đang kề sát ngực mình, chỉ có thể gật đầu: "Ừ." Lòng Tô Hiểu Nhiên trầm xuống.
Cảnh tượng ở vườn hoa nhà cũ tối hôm qua hiện lên trong đầu cô, người đàn ông kia ngồi xe lăn, nhìn trăng sáng nói rằng mình không hề có người thân.
Mỗi khi cô nhớ tới giọng nói cô độc kia đều cảm thấy vô cùng đau lòng. "Sau này, tôi sẽ là người bảo vệ Mặc Hiên Sâm"
Cô hít một hơi thật sâu, trịnh trọng lên tiếng: "Mặc dù tôi có chút ngốc nghếch thế nhưng tôi cũng không phải cùng một kiểu người với các người"
"Thế nhưng tôi tự nhận mình là một sinh viên y khoa ưu tú"
Cô cố làm ra vẻ nguy hiểm, đẩy đẩy con dao trong tay: "Tôi đã học qua cách dùng lực thế nào có thể cắt tim làm hai nửa, hơn nữa nên làm thế nào để cắt thành ba múi."
Cơ thể Mặc Tử Hàn bắt đầu trở nên run rẩy. Bởi vì anh ta thấy được trong mắt Tô Hiểu Nhiên có vẻ kiên định.
Anh ta không ngờ, một giây trước người phụ nữ này vẫn còn ngây thơ cởi quần áo của anh ta thế nhưng ngay sau đó lại dùng ánh mắt như thể để nhìn anh ta!
Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng lúc này cô đang nghiêm túc.
Nghiêm túc nói với anh ta rằng, nếu sau này anh ta còn dám động đến Mặc Hiên Sâm, cô sẽ dùng con dạo này để đâm vào tim anh ta!
Đáng sợ... Sinh viên y khoa có thành tích vô cùng đáng sợ... Tô Hiểu Nhiên hít một hơi thật sâu.
Những lời nên nói cô đều đã nói hết cả rồi, uy hiếp, bị dọa sợ, bước kế tiếp cô nên làm sao để thoát thân. đây?
Tất cả những người bên ngoài đều là người của Mặc Tử Hàn.
Xem như cô ta đã khống chế được Mặc Tử Hàn, thế nhưng thuộc hạ của anh ta vẫn còn đang giữa Đường Nhất Vi.
Bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng Đường Nhất Vi để uy hiếp cô thả Mặc Tử Hàn ra.
Thế nhưng một khi cô thả Mặc Tử Hàn ra thì hai cô gái trói gà không chặt như hai người họ cơ bản không thể đầu lại mấy người Mặc Tử Hàn.
Đến lúc đó Mặc Tử Hàn chắc chắn sẽ còn tệ hại hơn. Thế nhưng cô lại không thể để mặc Đường Nhất Vi.
Trong lúc đang suy nghĩ, Tô Hiểu Nhiên không để ý đến việc con dao trong mình đang lắc lắc ngay ngực Mặc Tử Hàn.
Mồ hôi trên người Mặc Tử Hàn bắt đầu túa ra.
Động tác này của Tô Hiểu Nhiên có phải đang suy nghĩ xem nên đâm con dao vào chỗ nào của tim không?
Hai chân anh ta bắt đầu trở nên run rẩy.
Mặc Tử Hàn sinh ra đã được mọi người cưng chiều, dưới sự bảo vệ của hai vợ chồng Mặc Đông Lâm, mặc dù anh ta đã ba mươi thế nhưng chưa từng phải chịu khổ bao giờ.
Bây giờ tim đang bị người ta chỉ như thế, anh ta vô cùng hoảng loạn, suýt nữa đã bật khóc thành tiếng. "Ầm!"
Lúc này, cửa phòng tự học đột nhiên bị ai đó đá văng ra. Ngoài cửa ông Chu và quản gia Bạch đang đứng. Trước mặt quản gia Bạch là Mặc Hiên Sâm đang ngồi trên xe lăn. Ánh mặt trời chiếc vào lưng của Mặc Hiên Sâm, khiến cả người anh như đang tỏa sáng. Tô Hiểu Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, tim đập loạn. Anh... Tới đây để cứu cô sao? "Ôi! Cứu tôi với! Cô chết chắc rồi!" Mặc Tử Hàn đang ngồi bên cạnh cô đột nhiên thét lên.
Tô Hiểu Nhiên cau mày, sau khi khôi phục tinh thần thì phát hiện ra con dao trong tay cô đã trượt vào trong áo của anh ta.
Một giọt máu nhanh chóng lan ra từ chỗ áo sơ mi của anh ta, Mặc Tử Hàn bắt đầu lên tiếng rên rỉ.
Trên trán Tô Hiểu Nhiên bắt đầu nổi gân xanh.
Từ lượng máu có thể thấy chỉ là một lỗ nhỏ mà thôi, anh ta cần phải hét to tới mức này sao? Hơn nữa, vừa rồi cô không hề động tới. "Mau đưa anh ấy tới bệnh viện." Mặc Hiên Sâm cau mày, lạnh lùng lên tiếng. Quản gia Bạch gật đầu, sau đó lên tiếng an ủi Tô Hiểu Nhiên: "Mợ chủ, cô không cần phải tự trách" "Vừa rồi cậu ấy thừa lúc cô không chú ý định bỏ trốn, thế nhưng không ngờ lại đụng phải con dao" Tô Hiểu Nhiên: "..." Mặc Tử Hàn lại trở thành như thế sao? Một phút sau, Mặc Tử Hàn kêu gào được ông Chu đưa đến bệnh viện. "Từ lượng máu có thể thấy vết thương không sâu" Tô Hiểu Nhiên cắn cắn môi: "Tôi không hề gây tổn thương đến nội tạng của anh ta."
Cô dè dặt đi tới, đứng sau lưng Mặc Hiên Sâm: "Em khiến anh ta bị thương... Ông nội sẽ trách em sao?" "Em sợ à?" Cô gái lắc đầu: "Em không sợ, em không có làm gì sai cả" Mặc Hiên Sâm cười một tiếng: "Vậy em không sao chứ?" "Em không sao." Tô Hiểu Nhiên cất con dao vào: "Anh đến đây từ bao giờ thế?"
"Từ lúc em nói câu, sau này tôi sẽ bảo vệ Mặc Hiên Sâm."
Tô Hiểu Nhiên: ". " Cô ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đi tới cầm lấy những thứ mà mình vừa cướp được bỏ lại vào bọc sách.
"Hiểu Nhiên, cậu không sao chứ?"
Hai mắt Đường Nhất Vi đỏ ngầu, vừa giúp Tô Hiểu Nhiên thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Vừa rồi tớ cảm thấy vô cùng lo lắng, sợ rằng anh ta sẽ.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.