Chương 85: Trái tim đàn ông như kim đáy biên
Dật Danh
11/08/2021
Mặc Hiên Sâm ho nhẹ một tiếng: “Ông Chu, lái xe.”
Không ai biết, đôi mắt vốn được bao phủ bởi lớp lụa đen của anh, lúc này đang nhắm chặt lại.
Anh không dám nhìn đôi mắt đơn thuần nghiêm túc của Tô Hiểu Nhiên.
Đôi mắt cô quá trong trẻo, ánh mắt cô quá thuần khiết, thuần khiết đến nỗi khiến anh không nhẫn tâm lừa cô, không nhẫn tâm giấu cô.
Mặc Hiên Sâm vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo giữ đúng chừng mực, lúc này lại không dám nhìn Tô Hiểu Nhiên.
Khi không chắc chắn, anh không thể nói tất cả mọi việc anh làm cho Tô Hiểu Nhiên được.
Tốt nhất cô nên không biết gì cả, tốt nhất không rõ gì cả.
An phận làm vợ của Mặc Hiên Sâm, như thế là an toàn nhát.
Cô quá đơn thuần, không biết hiểm ác của thế gian, anh sợ cô không giấu được bí mật.
Mà kết quả của việc không thể che giấu được bí mật.
Anh không dám tưởng tượng.
Tất nhiên Tô Hiểu Nhiên không biết những suy nghĩ phức tạp của Mặc Hiên Sâm.
Cô vẫn cười híp mắt nhìn anh: “Ông xã, nói lời phải giữ lời đấy.”
“Đợi mắt anh khỏi rồi, nhất định phải đi học với em đáy.”
Mặc Hiên Sâm hồi thần, cười nhẹ một tiếng: “Được.”
“Chúng ta móc nghéo.”
Cô gái nhỏ giơ ngón út tay phải ra móc vào ngón út của người đàn ông: “Sau này anh phải lên lớp, đi tự học, còn phải ăn cơm ở căn tin với em.”
Tưng “Em đi chiếm chỗ, anh đi gọi hai phần cơm.”
¬Đ]U(s4e) 7.
Ông Chu ngồi ở ghế lái vừa lái xe vừa nghe cuộc đối thoại như trẻ con của hai người ngồi phía sau, bất lực bật cười.
Chẳng máy chốc xe đã dừng lại.
Tô Hiểu Nhiên vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe: “Ý, không phải chúng ta về nhà sao? Sao lại đến trường vậy?”
“Mười rưỡi em có tiết.”
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ một tiếng, ấn nút báo giờ trên điện thoại.
Một giọng nữ máy móc truyền ra từ điện thoại: “Bây giờ là mười giờ mươi phút sáng.”
Tô Hiểu Nhiên vỗ trán.
Sáng nay có tiết, vừa rồi vì đến công ty cô đã trốn một tiết rồi.
Còn không xuống xe thì tiết thứ hai này cũng sẽ muộn mắt.
Nghĩ đến đây, cô trực tiếp cầm cặp sách trong tay Mặc Hiên Sâm, sau khi nói một tiếng cảm ơn thì vội vàng xuống xe, chạy như điên vào trong trường học.
Nhìn bóng lưng cô, Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhếch môi.
Cô nhóc này, luôn có thể chữa lành vết thương lòng của anh khi anh cần nhát.
Cô giống như một liều thuốc, lại giống như mặt trời nhỏ, luôn sưởi ấm cho anh lúc anh cần.
Người đàn ông đổi một tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế da: “Ông Chụ, liên hệ với Tần Kiến Trung, cho cậu ta cơ hội có quyền lợi tiếp xúc với các bác sĩ khoa mắt ở nước ngoài.”
Ông Chu giật mình: “Thưa cậu, cậu có ý gì?”
“Tần Kiến Trung làm bác sĩ riêng của tôi mười ba năm rồi, không thể làm gì được với triệu chứng của tôi, nếu mắt tôi muốn khỏi nhanh một chút, nhất định không thể hi vọng vào cậu ta.”
Nói xong, anh thở dài một tiếng: “Cũng chỉ có thể mời các chuyên gia nước ngoài đến diễn một vở kịch thôi.”
Cả người ông Chu khựng lại: “Thưa cậu, cậu là muốn…”
Người đàn ông giơ bàn tay to rõ đốt ngón tay, xé bỏ dải lụa đen vẫn luôn bịt trên mắt, lộ ra đôi mắt sắc lạnh kiêu ngạo: “Thứ này đeo quá lâu rồi, cũng đến lúc vứt đi rồi.”
Trong mắt ông Chu hiện lên tia vui mừng: “Được. Tôi lập tức liên lạc với bác sĩ Tần.”
c{Ùp m Mặc Hiên Sâm nhắm mắt dựa vào ghế da.
Thật ra, anh cũng không muốn để người khác biết chuyện mắt anh quá sớm.
Dù sao, một người mù ở trong mắt người khác, là vô hại, không có sức tranh giành. Nhưng mắt tên mù này chữa khỏi, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía anh.
Nhưng bên tai vang lên giọng nói trong trẻo như suối của cô gái nhỏ: “Sau này anh phải lên lớp, đi tự học, còn phải ăn cơm ở căn tin với em.”
“Em đi chiếm chỗ, anh đi gọi hai phần cơm.”
“Em còn muốn anh cùng em uống chung một cốc trà sữa hai ống hút.”
“Còn muốn anh đút thức ăn cho em ở trước mặt mọi người nữa.”
Mặc Hiên Sâm xoa mi tâm, cười thấp.
Làm sao đây, sức hấp dẫn của việc tú ân ái quá lớn rồi?
Khi Tô Hiểu Nhiên xông vào phòng học, còn có hai phút nữa là vào giờ học.
Đường Nhất Vi vừa đưa khăn ướt cho cô, vừa khinh bỉ nhìn gương mặt nhỏ đầy mồ hôi của cô: “Đi đâu vậy?”
“Người chưa bao giờ đến trễ vậy mà lại trốn tiết, vừa rồi giáo viên lịch sử hỏi máy lần là cậu đi đâu, tớ không còn cách nào khác, chỉ đành nói dối rằng cậu bị ốm.”
“Cảm ơn.”
Tô Hiểu Nhiên cười híp mắt lau mồ hôi: “May mà đến kịp tiết này.”
“Nói đi, đi đâu vậy?”
“Có phải tối qua Mặc Hiên Sâm quá dũng mãnh, cho nên sáng nay yếu ớt không có sức lực không xuống giường được đúng không?”
Tô Hiểu Nhiên: *…”
Cô lấy vở và sách giáo khoa ra khỏi cặp: “Có phải sự tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi không?”
Đường Nhất Vi cong môi: “Nhỡ đâu tớ nói chuẩn thì sao?”
“Từ khi gả cho Mặc Hiên Sâm, mỗi ngày cậu đều hạnh phúc giống như ngâm trong hũ mật vậy.”
Gương mặt nhỏ của Tô Hiểu Nhiên đỏ lên.
Cô giơ tay ôm mặt nóng bỏng: “Có sao?”
“Có nha.”
Đường Nhất Vi đụng đụng vai cô: “Nói đi, Mặc Hiên Sâm trên giường có phải rất lợi hại không?”
“Hai người bao lâu một lần?”
Lúc này, giáo viên đã lên bục bắt đầu giảng bài.
Tô Hiểu Nhiên đè thấp giọng nói, nằm trên bàn thấp giọng nói: “Hình như…”
Ngoại trừ lần trước cô đưa Mặc Hiên Sâm đi gặp bà nội, sau khi cô hạ thuốc Mặc Hiên Sâm thì không có nữa.
“Thật hay giả vậy?”
Đường Nhất Vi ngạc nhiên trừng to mắt: “Tần suất này của hai người không đúng, làm gì có vợ chồng mới cưới nửa tháng chỉ làm một lần chứ?”
“Có phải ở trên giường cậu biểu hiện không tốt, anh ta không thích không?”
Tô Hiểu Nhiên bị Đường Nhát Vi nói đến nỗi hoảng loạn.
Có… có sao?
Cô đỏ mặt cẩn thận nhớ lại chỉ tiết đêm hôm đó.
Rõ ràng là cô hiểu hiện rất tốt.
Khi đau cũng không biểu hiện ra.
Rốt cuộc anh có gì bất mãn chứ?
Tô Hiểu Nhiên là một người nghiêm túc, cô không nghĩ ra được đáp án, sẽ luôn suy nghĩ.
Cho nên, bắt đầu từ mười rưỡi sáng, cô luôn nghĩ về vấn đề này, cho đến buổi chiều tan học.
“Chanh nhỏ, đi thôi.”
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học đều lần lượt rời đi, Tô Hiểu Nhiên vẫn còn nằm trên bàn, bút trong tay vô thức vẽ lên giấy.
Đường Nhất Vi bắt lực vỗ đầu cô: “Còn nghĩ đến chuyện đó sao?”
Tô Hiểu Nhiên hồi thần, vừa thu dọn sách vở vừa gật đầu: “Ừ.”
“Cậu thật là…”
Đường Nhất Vi trợn trắng mắt: “Cậu trở về đích thân hỏi anh ta, có chỗ nào bắt mãn với cậu không phải được rồi sao?”
“Cậu tự mình nghĩ, đến lúc nào mới ra được chứ?”
“Trái tim đàn ông như kim đáy biển, cậu đừng tự mình dày vò nữa.”
Tô Hiểu Nhiên cong môi: “Rõ ràng là trái tim phụ nữ như kim đáy biển mà.”
Đường Nhất Vi gõ đầu cô: “Vậy cũng phải phân biệt.”
“Trái tim của những người phụ nữ khác như kim đáy biển, trái tim cậu là cây kim trần biển, hoặc là loại phóng to.”
Tô Hiểu Nhiên trợn trắng mắt nhìn cô ấy, đeo cặp sách ra khỏi phòng họp.
“Cô là Tô Hiểu Nhiên đúng không?”
Cô vừa ra khỏi phòng học, đã bị một người phụ nữ trung niên chặn đường.
Tô Hiểu Nhiên lịch sự gật đầu: “Tôi là Tô Hiểu Nhiên, hai người là…”
“Chúng tôi là bố mẹ Trương Đình Tùng.”
Người phụ nữ trung niên tức giận trừng Tô Hiểu Nhiên: “Con trai tôi bây giờ đang bị nhốt trong cục cảnh sát, cô vậy mà không có chút áy náy nào, còn ở đây an ổn lên lớp sao?”
Không ai biết, đôi mắt vốn được bao phủ bởi lớp lụa đen của anh, lúc này đang nhắm chặt lại.
Anh không dám nhìn đôi mắt đơn thuần nghiêm túc của Tô Hiểu Nhiên.
Đôi mắt cô quá trong trẻo, ánh mắt cô quá thuần khiết, thuần khiết đến nỗi khiến anh không nhẫn tâm lừa cô, không nhẫn tâm giấu cô.
Mặc Hiên Sâm vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo giữ đúng chừng mực, lúc này lại không dám nhìn Tô Hiểu Nhiên.
Khi không chắc chắn, anh không thể nói tất cả mọi việc anh làm cho Tô Hiểu Nhiên được.
Tốt nhất cô nên không biết gì cả, tốt nhất không rõ gì cả.
An phận làm vợ của Mặc Hiên Sâm, như thế là an toàn nhát.
Cô quá đơn thuần, không biết hiểm ác của thế gian, anh sợ cô không giấu được bí mật.
Mà kết quả của việc không thể che giấu được bí mật.
Anh không dám tưởng tượng.
Tất nhiên Tô Hiểu Nhiên không biết những suy nghĩ phức tạp của Mặc Hiên Sâm.
Cô vẫn cười híp mắt nhìn anh: “Ông xã, nói lời phải giữ lời đấy.”
“Đợi mắt anh khỏi rồi, nhất định phải đi học với em đáy.”
Mặc Hiên Sâm hồi thần, cười nhẹ một tiếng: “Được.”
“Chúng ta móc nghéo.”
Cô gái nhỏ giơ ngón út tay phải ra móc vào ngón út của người đàn ông: “Sau này anh phải lên lớp, đi tự học, còn phải ăn cơm ở căn tin với em.”
Tưng “Em đi chiếm chỗ, anh đi gọi hai phần cơm.”
¬Đ]U(s4e) 7.
Ông Chu ngồi ở ghế lái vừa lái xe vừa nghe cuộc đối thoại như trẻ con của hai người ngồi phía sau, bất lực bật cười.
Chẳng máy chốc xe đã dừng lại.
Tô Hiểu Nhiên vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe: “Ý, không phải chúng ta về nhà sao? Sao lại đến trường vậy?”
“Mười rưỡi em có tiết.”
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ một tiếng, ấn nút báo giờ trên điện thoại.
Một giọng nữ máy móc truyền ra từ điện thoại: “Bây giờ là mười giờ mươi phút sáng.”
Tô Hiểu Nhiên vỗ trán.
Sáng nay có tiết, vừa rồi vì đến công ty cô đã trốn một tiết rồi.
Còn không xuống xe thì tiết thứ hai này cũng sẽ muộn mắt.
Nghĩ đến đây, cô trực tiếp cầm cặp sách trong tay Mặc Hiên Sâm, sau khi nói một tiếng cảm ơn thì vội vàng xuống xe, chạy như điên vào trong trường học.
Nhìn bóng lưng cô, Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhếch môi.
Cô nhóc này, luôn có thể chữa lành vết thương lòng của anh khi anh cần nhát.
Cô giống như một liều thuốc, lại giống như mặt trời nhỏ, luôn sưởi ấm cho anh lúc anh cần.
Người đàn ông đổi một tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế da: “Ông Chụ, liên hệ với Tần Kiến Trung, cho cậu ta cơ hội có quyền lợi tiếp xúc với các bác sĩ khoa mắt ở nước ngoài.”
Ông Chu giật mình: “Thưa cậu, cậu có ý gì?”
“Tần Kiến Trung làm bác sĩ riêng của tôi mười ba năm rồi, không thể làm gì được với triệu chứng của tôi, nếu mắt tôi muốn khỏi nhanh một chút, nhất định không thể hi vọng vào cậu ta.”
Nói xong, anh thở dài một tiếng: “Cũng chỉ có thể mời các chuyên gia nước ngoài đến diễn một vở kịch thôi.”
Cả người ông Chu khựng lại: “Thưa cậu, cậu là muốn…”
Người đàn ông giơ bàn tay to rõ đốt ngón tay, xé bỏ dải lụa đen vẫn luôn bịt trên mắt, lộ ra đôi mắt sắc lạnh kiêu ngạo: “Thứ này đeo quá lâu rồi, cũng đến lúc vứt đi rồi.”
Trong mắt ông Chu hiện lên tia vui mừng: “Được. Tôi lập tức liên lạc với bác sĩ Tần.”
c{Ùp m Mặc Hiên Sâm nhắm mắt dựa vào ghế da.
Thật ra, anh cũng không muốn để người khác biết chuyện mắt anh quá sớm.
Dù sao, một người mù ở trong mắt người khác, là vô hại, không có sức tranh giành. Nhưng mắt tên mù này chữa khỏi, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía anh.
Nhưng bên tai vang lên giọng nói trong trẻo như suối của cô gái nhỏ: “Sau này anh phải lên lớp, đi tự học, còn phải ăn cơm ở căn tin với em.”
“Em đi chiếm chỗ, anh đi gọi hai phần cơm.”
“Em còn muốn anh cùng em uống chung một cốc trà sữa hai ống hút.”
“Còn muốn anh đút thức ăn cho em ở trước mặt mọi người nữa.”
Mặc Hiên Sâm xoa mi tâm, cười thấp.
Làm sao đây, sức hấp dẫn của việc tú ân ái quá lớn rồi?
Khi Tô Hiểu Nhiên xông vào phòng học, còn có hai phút nữa là vào giờ học.
Đường Nhất Vi vừa đưa khăn ướt cho cô, vừa khinh bỉ nhìn gương mặt nhỏ đầy mồ hôi của cô: “Đi đâu vậy?”
“Người chưa bao giờ đến trễ vậy mà lại trốn tiết, vừa rồi giáo viên lịch sử hỏi máy lần là cậu đi đâu, tớ không còn cách nào khác, chỉ đành nói dối rằng cậu bị ốm.”
“Cảm ơn.”
Tô Hiểu Nhiên cười híp mắt lau mồ hôi: “May mà đến kịp tiết này.”
“Nói đi, đi đâu vậy?”
“Có phải tối qua Mặc Hiên Sâm quá dũng mãnh, cho nên sáng nay yếu ớt không có sức lực không xuống giường được đúng không?”
Tô Hiểu Nhiên: *…”
Cô lấy vở và sách giáo khoa ra khỏi cặp: “Có phải sự tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi không?”
Đường Nhất Vi cong môi: “Nhỡ đâu tớ nói chuẩn thì sao?”
“Từ khi gả cho Mặc Hiên Sâm, mỗi ngày cậu đều hạnh phúc giống như ngâm trong hũ mật vậy.”
Gương mặt nhỏ của Tô Hiểu Nhiên đỏ lên.
Cô giơ tay ôm mặt nóng bỏng: “Có sao?”
“Có nha.”
Đường Nhất Vi đụng đụng vai cô: “Nói đi, Mặc Hiên Sâm trên giường có phải rất lợi hại không?”
“Hai người bao lâu một lần?”
Lúc này, giáo viên đã lên bục bắt đầu giảng bài.
Tô Hiểu Nhiên đè thấp giọng nói, nằm trên bàn thấp giọng nói: “Hình như…”
Ngoại trừ lần trước cô đưa Mặc Hiên Sâm đi gặp bà nội, sau khi cô hạ thuốc Mặc Hiên Sâm thì không có nữa.
“Thật hay giả vậy?”
Đường Nhất Vi ngạc nhiên trừng to mắt: “Tần suất này của hai người không đúng, làm gì có vợ chồng mới cưới nửa tháng chỉ làm một lần chứ?”
“Có phải ở trên giường cậu biểu hiện không tốt, anh ta không thích không?”
Tô Hiểu Nhiên bị Đường Nhát Vi nói đến nỗi hoảng loạn.
Có… có sao?
Cô đỏ mặt cẩn thận nhớ lại chỉ tiết đêm hôm đó.
Rõ ràng là cô hiểu hiện rất tốt.
Khi đau cũng không biểu hiện ra.
Rốt cuộc anh có gì bất mãn chứ?
Tô Hiểu Nhiên là một người nghiêm túc, cô không nghĩ ra được đáp án, sẽ luôn suy nghĩ.
Cho nên, bắt đầu từ mười rưỡi sáng, cô luôn nghĩ về vấn đề này, cho đến buổi chiều tan học.
“Chanh nhỏ, đi thôi.”
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học đều lần lượt rời đi, Tô Hiểu Nhiên vẫn còn nằm trên bàn, bút trong tay vô thức vẽ lên giấy.
Đường Nhất Vi bắt lực vỗ đầu cô: “Còn nghĩ đến chuyện đó sao?”
Tô Hiểu Nhiên hồi thần, vừa thu dọn sách vở vừa gật đầu: “Ừ.”
“Cậu thật là…”
Đường Nhất Vi trợn trắng mắt: “Cậu trở về đích thân hỏi anh ta, có chỗ nào bắt mãn với cậu không phải được rồi sao?”
“Cậu tự mình nghĩ, đến lúc nào mới ra được chứ?”
“Trái tim đàn ông như kim đáy biển, cậu đừng tự mình dày vò nữa.”
Tô Hiểu Nhiên cong môi: “Rõ ràng là trái tim phụ nữ như kim đáy biển mà.”
Đường Nhất Vi gõ đầu cô: “Vậy cũng phải phân biệt.”
“Trái tim của những người phụ nữ khác như kim đáy biển, trái tim cậu là cây kim trần biển, hoặc là loại phóng to.”
Tô Hiểu Nhiên trợn trắng mắt nhìn cô ấy, đeo cặp sách ra khỏi phòng họp.
“Cô là Tô Hiểu Nhiên đúng không?”
Cô vừa ra khỏi phòng học, đã bị một người phụ nữ trung niên chặn đường.
Tô Hiểu Nhiên lịch sự gật đầu: “Tôi là Tô Hiểu Nhiên, hai người là…”
“Chúng tôi là bố mẹ Trương Đình Tùng.”
Người phụ nữ trung niên tức giận trừng Tô Hiểu Nhiên: “Con trai tôi bây giờ đang bị nhốt trong cục cảnh sát, cô vậy mà không có chút áy náy nào, còn ở đây an ổn lên lớp sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.