Chương 92: Gặp lại
Tư Hương Minh Nguyệt
01/11/2022
Hiển nhiên năng lượng của "Tín vật đính ước" rất lớn, bởi vì nó chiếm hết bốn chữ "Danh chính ngôn thuận" này.
Tại sao đám người Xu Mật Viện kia lại vênh váo như vậy? Đó là bởi vì trong luật điển của Đại Ngụy đã viết rất rõ ràng, điều binh khiển tướng là quyền hạn của bọn họ, người không nghe bọn họ điều động, đều có thể xử theo tội mưu phản!
Thế nên cho dù Phò Mã mang vị đại phật Thái Thượng Hoàng này ra, trong lòng các tướng sĩ cũng sẽ vẫn tồn tại nghi ngờ... Ngoại trừ hai điểm "Đại nghĩa" và "Đạo hiếu", thì thật ra Thái Thượng Hoàng cũng không còn ưu thế nào khác, hơn nữa dù sao ông cũng đã lớn tuổi, còn từng trúng gió, nói không chừng chẳng biết lúc nào sẽ ngã xuống, thật sự khiến lòng người không thể nắm chắc được... Ngẫm lại mà xem, nếu mọi người liều sống liều chết, vất vả lắm mới đánh chạy kẻ địch, lại bị Xu Mật Viện lấy luật pháp ra luận thành tội "Phản tặc", thì thật sự oan khuất biết chừng nào? Còn không bằng chạy thẳng tới phương Nam theo người nhà còn hơn.
Bây giờ, Phò Mã lấy Hổ Phù lấy ra, vấn đề được giải quyết triệt để rồi: Luật pháp quy định, trong trường hợp khẩn cấp, hai miếng hổ phù hợp lại thành một, thì có thể hiệu lệnh được quân đội cả nước, ngay cả Xu Mật Viện cũng phải phối hợp nghe lệnh điều động!
Vì vậy lòng các tướng sĩ lập tức yên ổn, bất kể kết quả cuối cùng của trận đánh này như thế nào, bọn họ cũng xem như là bị Hổ Phù triệu tập đến, là anh hùng bảo vệ quốc gia, nếu có thể còn sống nhìn thấy thắng lợi, thăng quan phát tài là điều chắc chắn, cho dù bất hạnh táng thân trên chiến trường, đó cũng là liệt sĩ danh chính ngôn thuận... Vừa nghĩ như thế, tinh thần nào còn có đạo lý không tăng trở lại?
Càng khéo hơn, chân trước Kỷ Ngạn Bình mới đưa Hổ Phù tới tay Tề Tĩnh An, chân sau đã nhận được tin chiến thắng Tây Man của Hạ Hầu Tuyên: Vương Đình Tây Man đã bị phá, quốc chủ đã chết!
Quan trọng nhất là, Hạ Hầu Tuyên còn kẹp một bức thư trong tin chiến thắng, người yêu đặc biệt nói cho hắn biết, ngay tại lúc đưa tin thắng trận trở về, đại quân Chinh Tây đã lên đường hoàn triều... Đây mới là việc khiến Tề Tĩnh An vui mừng... Nhìn ngày tháng trên phong thư, tin thắng trận này đã được gửi từ hơn một tháng trước, tính toán thời gian, dù tốc độ hành quân của đại quân Chinh Tây có chậm thế nào, thì cũng không tới nửa tháng nữa là nhất đinh có thể về đến Vĩnh Định quan.
Hơn nữa, Tề Tĩnh An tin chắc khi người yêu hắn biết tin Trấn Bắc hầu qua đời, nhất định có thể đoán được chuyện Yến tặc đánh úp kinh thành, đại quân chắc chắn sẽ khẩn cấp trở về, thế nên... Ngày bọn họ gặp lại đã gần ngay trước mắt!
"Hoan hô hoan hô..."
Đầu tiên là Hổ Phù, rồi đến tin thắng trận, hơn nữa viện quân còn sắp đến... Sau khi nghe tin, các tướng sĩ trong Vĩnh Định quan lập tức kêu gào như một đám sói đực động dục, kích động đến mức cả người tràn trề sức lực, hận không thể vọt ra ngoài thành, xông vào trong đại doanh quân địch giết vài ba chục tên!
Vì vậy mấy ngày tiếp theo, biểu hiện của mọi người trong Vĩnh Định quan, kể cả Tề Tĩnh An, có thể nói là dũng mãnh phi thường, đánh cho đám Yến tặc kêu cha gọi mẹ, tè ra quần...
"Kỳ lạ, rõ ràng trước đó tinh thần của bọn họ xuống dốc nhiều lắm, sao có thể khôi phục nhanh được như vậy?"
Đám tướng lĩnh Bắc Yến vô cùng buồn bực, "Hơn nữa thậm chí tổn thất của chúng ta còn bắt đầu lớn hơn cả những ngày trước! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?!"
Trịnh Kỳ Anh mặt mày âm trầm, lặng lẽ nghe thủ hạ chư tướng thảo luận tới thảo luận đi, cho đến khi bầu không khí dần dần chuyển từ ầm ĩ sang lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều lo sợ thì hắn mới mở miệng, lạnh lùng nói: "Một đám ngu ngốc! Tại sao tinh thần kẻ địch lại đột nhiên tăng vọt? Đó đương nhiên là vì..."
"Trưởng công chúa Đại Ngụy sắp trở lại!"
Trịnh Kỳ Anh hung hăng đập chén sứ trong tay xuống đất, tiếng rơi vỡ vang lên ầm ầm, lại vẫn không át được tiếng gầm gừ vang dội của hắn: "Bọn họ sắp chờ được viện quân tới! Vậy còn chúng ta thì sao? Chúng ta sẽ như thế nào?!"
... Bị phò mã Đại Ngụy giữ chân ở Vĩnh Định quan, lại bị thê tử của người ta cắt đứt đường lui, hai mặt bao vây tiêu diệt?
Vừa nghĩ như thế, Trịnh Kỳ Anh thật sự tức gần chết, máu từng luồng từng luồng xông thẳng lên đầu, đến nỗi trước mắt hắn cũng bịt kín một tầng huyết sắc, diện mạo dữ tợn kinh người...
Chư tướng Bắc Yến đều vô thức lùi về sau mấy bước, cách xa chủ soái gần như nổi điên của bọn họ, câm như hến rúc trong một góc, ngay cả thở mạnh cũng không dám: Tính tình vị Nhị điện hạ này vô cùng tàn bạo, trước đó, bất kể là vì lập uy hay vì trút giận, cũng đã giết kha khá đồng bào của bọn họ rồi, nhất là những người không phục hắn làm Thống soái, vậy nên những người còn sót lại cũng thông minh hơn một chút.
Nhưng biểu hiện này của chư tướng càng làm cho Trịnh Kỳ Anh cảm thấy khó chịu tột cùng: Nhìn đám thủ hạ này của hắn mà xem, trong đầu đều là phân, nửa biện pháp tốt cũng không có! Một người hai người, đều là đống cặn bã! Nhưng tại sao bên cạnh kẻ địch lại nhiều người tài như vậy? Bất kể là trong Trấn Bắc quân, hay ở Vĩnh Định quan này, tướng lĩnh phe trưởng công chúa Đại Ngụy đều người người hữu dụng, ai cũng xuất sắc!
Tại sao, rốt cuộc là tại sao... Ông trời thật là bất công!
Trịnh Kỳ Anh tức giận gầm lên một tiếng, dường như muốn trút hết tức giận trong bụng ra ngoài, nhưng khi cơn giận của hắn tản đi hết, thì lại cảm thấy cả người trống rỗng, chỉ còn lại vắng lặng đìu hiu.
Hắn ngẩn ngơ đứng đó, không biết sao, lại nhớ tới lần đứng dưới thành Ninh Kinh, mình và trưởng công chúa Đại Ngụy lần đầu gặp gỡ: Trong thiên quân vạn mã, chỉ có duy nhất một người cưỡi bạch mã cầm ngân thương, cực kỳ chói mắt... Khi hắn thua trận về triều, bị khiển trách, bị lạnh nhạt, cảnh tượng này từng xuất hiện trong mộng của hắn vô số lần, trở thành cơn ác mộng không bao giờ phai nhạt. Mà khi hắn xoay mình quật khởi, lấy lại được quyền cầm binh, giấc mộng này cũng không còn nữa.
Vậy hiện tại thì sao? Chẳng lẽ không phải là điềm báo à? Trịnh Kỳ Anh mặt không thay đổi giơ tay lên, sờ sờ vết sẹo trên mặt mình, âm thầm đưa ra một quyết định.
"Cái gì? Ta không nghe nhầm chứ? Ngươi nói... Họ Trịnh kia dẫn binh rút lui?!"
Một ngày này, sau khi trời sáng, đại quân Yến tặc không những không tiến lên công thành, mà lại nhổ trại rời đi, sau khi nghe tin, Trần Thục Dao thất thố há hốc miệng, không thể tin nhìn chằm chằm vào người quản lý thám báo Tần Liên Hoành.
"Ngươi không có nghe nhầm đâu, là thật!" Tần Liên Hoành vừa mừng rỡ, lại có chút rối rắm nói: "Không ngờ họ Trịnh kia lại nhát gan như vậy, chỉ là mấy ngày nay thua ác một chút, lại cứ thế nhanh chóng chạy mất!"
"Có lẽ hắn không chạy thật, mà là muốn dụ địch thì sao?" Kỷ Ngạn Bình sờ sờ cằm, trầm ngâm nói.
"Có thể, cái này có thể lắm!" Tần Liên Hoành vỗ đùi nói: "Nhưng dù chúng ta tính cả tráng đinh thì nhân số cũng kém bọn chúng một khoảng, sao có thể đuổi bắt bọn chúng chứ? Ha, cứ để bọn chúng chạy tới chạy lui đi, dù sao chúng ta cũng muốn kéo dài thời gian tới khi Điện hạ trở lại, chờ đợi trong nhàn hạ là được rồi, chờ đến khi Điện hạ quay về thì quyết một trận tử chiến với bọn họ... Hê hê, nhất định là đầu tên họ Trịnh kia bị lừa đá rồi, nếu không tại sao lại làm chuyện không có ý nghĩa như vậy?"
Vậy nhưng lúc này, Tề Tĩnh An vẫn luôn một mực yên lặng suy tư chợt lên tiếng hỏi: "Đại quân bọn họ đi về hướng nào?"
"Khởi bẩm Phò Mã, kẻ địch đi về hướng đông bắc, quân ta phải làm thế nào, kính xin ngài đưa ra chỉ thị!" Tần Liên Hoành "Lạch cạch" một cái, tay phải hành quân lễ, trả lời vấn đề của phò mã đâu vào đấy, nhưng con ngươi đảo loạn đã bán đứng tâm trạng hơi nhẹ nhõm của hắn rồi.
"Hướng đông bắc à... Vậy hẳn là thật sự muốn chạy." Tề Tĩnh An khẽ thở dài, đứng dậy đi vòng qua ghế tựa rộng rãi, nhìn bản đồ quân sự treo trên tường.
"Đi về phía đông bắc là thật sự chạy trốn à?" Trần Thục Dao không hiểu liền hỏi, cực kì hiếu học.
Kỷ Ngạn Bình "Ồ" một tiếng, vỗ vỗ đầu mình, chợt nói: "Đúng rồi, nếu họ Trịnh kia định dùng kế dụ địch, thì phải dẫn binh về phía Tây Bắc mới đúng... Giả vờ muốn chặn đánh đại quân của công chúa, dùng chiêu này dẫ chúng ta đuổi theo truy kích, sau đó vòng trở lại tiêu diệt chúng ta, đánh hạ Vĩnh Định quan!"
Công chúa từ biên giới tây bắc trở về chỉ có khoảng hai trăm nghìn binh mã, hơn nữa còn trải qua đường xá xa xôi, thậm chí xuyên qua sa mạc, nếu gặp gỡ chính diện với hơn ba mươi vạn đại quân của Trịnh Kỳ Anh, thậm chí dưới tình huống hoàn toàn không có chuẩn bị bị tập kích bất ngờ, vậy thì thật sự đáng để bọn họ phải lo lắng, nói không chừng bọn họ sẽ mang binh ra khỏi thành tiếp ứng. Nhưng Trịnh Kỳ Anh lại đi về phía Đông Bắc, đây căn bản là tiết tấu trở về Bắc Yến mà... Về phần Trấn Bắc quân ở cảnh nội Bắc Yến, vốn nhân số đang chiếm ưu thế, hơn nữa còn có trận địa kiên cố, hoàn toàn không sợ Trịnh Kỳ Anh rút quân về giáp công. Trên thực tế, nếu giáp công mà hữu dụng, Trịnh Kỳ Anh đã sớm không cần mang binh đánh úp kinh đô Đại Ngụy rồi.
"Đúng vậy, bọn họ đi về hướng đông bắc, bất kể thế nào cũng không cần chúng ta đuổi theo," Trần Thục Dao lập tức phản ứng lại, hoan hô nói: "Ha ha, xem ra bọn họ thật sự chạy rồi, bị chúng ta đánh cho chạy, chúng ta thắng rồi...!"
Có thể thấy, Trịnh Kỳ Anh này biết khó mà lui rồi, không thể không nói hắn quả thật là người thức thời: Nếu đã không công được Vĩnh Định quan, cũng chẳng thể "Nhặt không" được vạn dặm đất đai màu mỡ ở Giang Bắc, vậy thì dứt khoát dẫn quân về nhà thôi, ít nhất còn có thể tạm thời giữ được mạng nhỏ, không đến mức bị trưởng công chúa Đại Ngụy và phò mã hai tướng giáp công "Anh dũng hy sinh"... Hơn nữa, lần này hắn đã thành công khuấy loạn kinh đô Đại Ngụy, thậm chí ép Ngụy Đế xuôi Nam, vậy nên mục đích chuyến này của hắn cũng có thể coi như đạt được phân nửa? Bây giờ trở về Bắc Yến, cùng cha hắn gắng sức đối phó với thế tấn công của Trấn Bắc quân, có lẽ trong triều Đại Ngụy sẽ có một phen rung chuyển, như vậy cuối cùng kết quả sẽ thế nào, hiện tại còn không thể nói chính xác được, biết đâu Bắc Yến còn có thể hồi sinh từ cõi chết đấy?
"Thật ư? Chúng ta thắng rồi à?" Khóe miệng Tần Liên Hoành giật giật, nói: "Mặc dù hình như rất đáng để vui mừng, nhưng sao đột nhiên ta lại có cảm giác dùng sức vung nắm đấm mà lại đánh vào khoảng không, cực kỳ khó chịu là thế nào nhỉ?"
"Đó là đương nhiên," Tề Tĩnh An xoay người lại, ánh mắt sâu kỹ nhìn chư vị ở đây, nói: "Lúc này tinh thần chúng ta như cầu vồng, Điện hạ cũng lập tức trở lại, hơn nữa sương binh và tráng định của các châu phủ xung quanh đang không ngừng liên tục chạy tới, vậy nên thật ra chúng ta có lòng tin tiêu diệt hết vài chục vạn quân Yến tặc...Nhưng bọn họ lại chạy mất! Giống như vịt nấu chín một nửa lại vỗ cánh phành phạch bay đi, ai mà thấy vui cho được?"
Kỷ Ngạn Bình hít sâu một hơi, "Vậy Tĩnh An, ý của ngươi là... Chúng ta rời thành đuổi theo?"
"Không tệ, ta đang có ý đó!" Tề Tĩnh An đanh thép gật đầu.
"Sao có thể chứ? Quân Chính Quy của chúng ta chỉ có chưa tới sáu vạn người, còn lại đều là tráng đinh ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, thủ thành thì tạm được, chứ nếu thật sự đuổi theo tên họ Trịnh kia, đối mặt chiến đấu với ba mươi vạn đại quân của hắn, chúng ta chắc chắn sẽ chết như ngả rạ đấy?!"
Tần Liên Hoành nói như thế, lại vò đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi dùng sức lắc đầu phản đối: "Không được không được, thật sự không được, chúng ta tuyệt đối không thể ra khỏi thành, nếu không chẳng những mình xong đời, mà Vĩnh Định quan cũng sẽ bị bọn họ cướp lấy, vậy chúng ta vất vả bảo vệ bấy lây nay chẳng phải uổng phí à! Còn không bằng mặc kệ bọn họ đi, dù sao chúng ta cũng không tổn thất quá nhiều."
"Không chiếm được thành quả chiến đấu như dự tính, chính là tổn thất. Hơn nữa Trịnh Kỳ Anh cũng không phải người đơn giản, nếu lần này thả hổ về rừng, sau này có lẽ chúng ta phải tốn nhiều thời gian hơn, mất nhiều tổn thất hơn mới có thể bắt được hắn, thậm chí còn có thể có biến cố tràn lan, khiến chúng ta không thể bắt hắn được nữa..."
Nói xong, Tề Tĩnh An vòng qua án thư, đi tới giữa mọi người, trịnh trọng nói: "Thế nên ta quyết định tự mình dẫn các tướng sĩ đuổi bắt hắn, lấy nhiễu tập và trì hoãn làm chủ, cố gắng không đối đầu chính diện với bọn họ, chờ Điện hạ trở lại, chúng ta có thể một lần tiêu diệt hắn, cắt đứt hậu họa vĩnh viễn! Về phần các ngươi thì ở lại tổ chức và thống lĩnh tráng đinh, canh kỹ Vĩnh Định quan."
"Không được!" Tần Liên Hoành, Trần Thục Dao và Kỷ Ngạn Bình dồn dập phản đối... "Đùa à, ngộ nhỡ ngươi xảy ra chuyện gì, vậy chẳng phải là lỗ lớn áo?" "Thật sự không cần thiết đâu, chúng ta vẫn nên chờ công chúa trở lại rồi tính." "Đúng vậy đúng vậy, sao Tĩnh An ngươi lại trở nên cấp tiến như thế, không còn thận trọng như trước đây..."
"Đương nhiên ta vẫn là người thận trọng như ban đầu, sao các ngươi lại cho rằng ta không coi trọng tính mạng của mình chứ?"
Mắt thấy không chiếm được sự ủng hộ của mọi người, Tề Tĩnh An hơi bất đắc dĩ giang tay, nói: "Ta có suy nghĩ này, đương nhiên là đã nắm chắc, các ngươi còn nhớ một lần vào năm ngoái không? Trịnh Kỳ Anh dùng thủ đoạn cố làm ra vẻ huyền bí, muốn chúng ta khốn thủ Ninh Kinh, nhưng Điện hạ lại có cách làm trái ngược, tiến vào cảnh nội Bắc Yến, cuối cùng giành được đại thắng... Lần đó, so với tình hình hiện tại của chúng ta, thật ra có rất nhiều điểm chung, chỉ cần đánh một chút là có thể kiếm được một nắm lớn, cớ sao mà không làm chứ?"
Ba người yên lặng chốc lát, nhưng vẫn đồng thời lắc đầu, Tần Liên Hoành nói: "Mặc kệ nói thế nào, ngươi đi mạo hiểm vẫn không ổn, còn không bằng ngươi ở lại giữ thành, chúng ta đi đuổi theo địch ấy." Trần Thục Dao và Kỷ Ngạn Bình đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Hả?" Tề Tĩnh An chợt cảm thấy có chút không đúng, "Tại sao lúc đó Điện hạ dẫn theo mấy vạn người mạo hiểm đột nhập cảnh nội Bắc Yến, các ngươi không có ai phản đối, còn bây giờ đến phiên ta muốn làm như vậy, thái độ của các ngươi lại khác hoàn toàn là thế nào?"
"Có thể vì khí thế của ngươi và ta không giống nhau..."
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến một câu nói đầy ý cười như vậy, âm thanh này quen thuộc biết bao, cũng nhớ nhung biết bao...
Người nói chuyện không phải Hạ Hầu Tuyên, thì còn có thể là ai?
"Ah!" Mọi người rối rít kinh hô: "Điện hạ trở lại!" "Sao bất thình lình như vậy?" "Đúng thế, chúng ta vốn còn định ra cửa thành long trọng nghênh đón ngươi đấy, nào nghĩ ngươi lại im hơi lặng tiếng chạy đến trước mặt chúng ta rồi, cứ như từ trên trời giáng xuống..."
Tần Liên Hoành, Kỷ Ngạn Bình và Trần Thục Dao đều vừa sợ vừa mừng tiến lên đón, líu ríu nói chuyện không ngừng, chỉ có Tề Tĩnh An vẫn đứng tại chỗ như cũ, ngơ ngác, dáng vẻ bị niềm vui quá lớn đập cho bối rối, trơ mắt nhìn Hạ Hầu Tuyên lướt qua mọi người, như rồng bay hổ chạy đi đến trước mặt hắn, giang tay kéo hắn vào trong ngực...
"Ôi chao, mới vừa gặp mặt, dưới ban ngày ban mặt ở chỗ này ôm ôm ấp ấp, xấu hổ đến mức ta không dám nhìn rồi." Trần Thục Dao cười khì khì, cố ý giơ tay che hai mắt lại, nhưng khe hở giữa ngón tay lại cực kỳ rộng, đủ để nàng thu hết một màn "Xấu hổ" này vào trong mắt.
"Được rồi, chúng ta vẫn nên thức thời một chút, rời đi trước đi, trong mắt của biểu muội chỉ còn Tĩnh An thôi, căn bản không thấy chúng ta đâu." Kỷ Ngạn Bình cười nhún vai, quay người phóng khoáng rời đi.
Ngược lại Tần Liên Hoành, hắn chớp chớp mắt, nhìn đôi phu thê vừa gặp mặt đã nhanh chóng làm mọi người mù mắt, thấy kiểu gì cũng có chút kỳ cục... Tại sao công chúa lại kéo phò mã vào trong ngực thế? Không ai cảm thấy có gì đó không đúng à? Còn cái dáng vẻ ngơ ngác đến đáng yêu kia của Phò Mã, hơ hơ, tương phản cũng quá lớn rồi! Vị phò mã khí phách hào hùng khiến lão Tần chấn động đến mức phải ngã quỵ xuống chạy đi chỗ nào rồi?!
Tại sao đám người Xu Mật Viện kia lại vênh váo như vậy? Đó là bởi vì trong luật điển của Đại Ngụy đã viết rất rõ ràng, điều binh khiển tướng là quyền hạn của bọn họ, người không nghe bọn họ điều động, đều có thể xử theo tội mưu phản!
Thế nên cho dù Phò Mã mang vị đại phật Thái Thượng Hoàng này ra, trong lòng các tướng sĩ cũng sẽ vẫn tồn tại nghi ngờ... Ngoại trừ hai điểm "Đại nghĩa" và "Đạo hiếu", thì thật ra Thái Thượng Hoàng cũng không còn ưu thế nào khác, hơn nữa dù sao ông cũng đã lớn tuổi, còn từng trúng gió, nói không chừng chẳng biết lúc nào sẽ ngã xuống, thật sự khiến lòng người không thể nắm chắc được... Ngẫm lại mà xem, nếu mọi người liều sống liều chết, vất vả lắm mới đánh chạy kẻ địch, lại bị Xu Mật Viện lấy luật pháp ra luận thành tội "Phản tặc", thì thật sự oan khuất biết chừng nào? Còn không bằng chạy thẳng tới phương Nam theo người nhà còn hơn.
Bây giờ, Phò Mã lấy Hổ Phù lấy ra, vấn đề được giải quyết triệt để rồi: Luật pháp quy định, trong trường hợp khẩn cấp, hai miếng hổ phù hợp lại thành một, thì có thể hiệu lệnh được quân đội cả nước, ngay cả Xu Mật Viện cũng phải phối hợp nghe lệnh điều động!
Vì vậy lòng các tướng sĩ lập tức yên ổn, bất kể kết quả cuối cùng của trận đánh này như thế nào, bọn họ cũng xem như là bị Hổ Phù triệu tập đến, là anh hùng bảo vệ quốc gia, nếu có thể còn sống nhìn thấy thắng lợi, thăng quan phát tài là điều chắc chắn, cho dù bất hạnh táng thân trên chiến trường, đó cũng là liệt sĩ danh chính ngôn thuận... Vừa nghĩ như thế, tinh thần nào còn có đạo lý không tăng trở lại?
Càng khéo hơn, chân trước Kỷ Ngạn Bình mới đưa Hổ Phù tới tay Tề Tĩnh An, chân sau đã nhận được tin chiến thắng Tây Man của Hạ Hầu Tuyên: Vương Đình Tây Man đã bị phá, quốc chủ đã chết!
Quan trọng nhất là, Hạ Hầu Tuyên còn kẹp một bức thư trong tin chiến thắng, người yêu đặc biệt nói cho hắn biết, ngay tại lúc đưa tin thắng trận trở về, đại quân Chinh Tây đã lên đường hoàn triều... Đây mới là việc khiến Tề Tĩnh An vui mừng... Nhìn ngày tháng trên phong thư, tin thắng trận này đã được gửi từ hơn một tháng trước, tính toán thời gian, dù tốc độ hành quân của đại quân Chinh Tây có chậm thế nào, thì cũng không tới nửa tháng nữa là nhất đinh có thể về đến Vĩnh Định quan.
Hơn nữa, Tề Tĩnh An tin chắc khi người yêu hắn biết tin Trấn Bắc hầu qua đời, nhất định có thể đoán được chuyện Yến tặc đánh úp kinh thành, đại quân chắc chắn sẽ khẩn cấp trở về, thế nên... Ngày bọn họ gặp lại đã gần ngay trước mắt!
"Hoan hô hoan hô..."
Đầu tiên là Hổ Phù, rồi đến tin thắng trận, hơn nữa viện quân còn sắp đến... Sau khi nghe tin, các tướng sĩ trong Vĩnh Định quan lập tức kêu gào như một đám sói đực động dục, kích động đến mức cả người tràn trề sức lực, hận không thể vọt ra ngoài thành, xông vào trong đại doanh quân địch giết vài ba chục tên!
Vì vậy mấy ngày tiếp theo, biểu hiện của mọi người trong Vĩnh Định quan, kể cả Tề Tĩnh An, có thể nói là dũng mãnh phi thường, đánh cho đám Yến tặc kêu cha gọi mẹ, tè ra quần...
"Kỳ lạ, rõ ràng trước đó tinh thần của bọn họ xuống dốc nhiều lắm, sao có thể khôi phục nhanh được như vậy?"
Đám tướng lĩnh Bắc Yến vô cùng buồn bực, "Hơn nữa thậm chí tổn thất của chúng ta còn bắt đầu lớn hơn cả những ngày trước! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?!"
Trịnh Kỳ Anh mặt mày âm trầm, lặng lẽ nghe thủ hạ chư tướng thảo luận tới thảo luận đi, cho đến khi bầu không khí dần dần chuyển từ ầm ĩ sang lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều lo sợ thì hắn mới mở miệng, lạnh lùng nói: "Một đám ngu ngốc! Tại sao tinh thần kẻ địch lại đột nhiên tăng vọt? Đó đương nhiên là vì..."
"Trưởng công chúa Đại Ngụy sắp trở lại!"
Trịnh Kỳ Anh hung hăng đập chén sứ trong tay xuống đất, tiếng rơi vỡ vang lên ầm ầm, lại vẫn không át được tiếng gầm gừ vang dội của hắn: "Bọn họ sắp chờ được viện quân tới! Vậy còn chúng ta thì sao? Chúng ta sẽ như thế nào?!"
... Bị phò mã Đại Ngụy giữ chân ở Vĩnh Định quan, lại bị thê tử của người ta cắt đứt đường lui, hai mặt bao vây tiêu diệt?
Vừa nghĩ như thế, Trịnh Kỳ Anh thật sự tức gần chết, máu từng luồng từng luồng xông thẳng lên đầu, đến nỗi trước mắt hắn cũng bịt kín một tầng huyết sắc, diện mạo dữ tợn kinh người...
Chư tướng Bắc Yến đều vô thức lùi về sau mấy bước, cách xa chủ soái gần như nổi điên của bọn họ, câm như hến rúc trong một góc, ngay cả thở mạnh cũng không dám: Tính tình vị Nhị điện hạ này vô cùng tàn bạo, trước đó, bất kể là vì lập uy hay vì trút giận, cũng đã giết kha khá đồng bào của bọn họ rồi, nhất là những người không phục hắn làm Thống soái, vậy nên những người còn sót lại cũng thông minh hơn một chút.
Nhưng biểu hiện này của chư tướng càng làm cho Trịnh Kỳ Anh cảm thấy khó chịu tột cùng: Nhìn đám thủ hạ này của hắn mà xem, trong đầu đều là phân, nửa biện pháp tốt cũng không có! Một người hai người, đều là đống cặn bã! Nhưng tại sao bên cạnh kẻ địch lại nhiều người tài như vậy? Bất kể là trong Trấn Bắc quân, hay ở Vĩnh Định quan này, tướng lĩnh phe trưởng công chúa Đại Ngụy đều người người hữu dụng, ai cũng xuất sắc!
Tại sao, rốt cuộc là tại sao... Ông trời thật là bất công!
Trịnh Kỳ Anh tức giận gầm lên một tiếng, dường như muốn trút hết tức giận trong bụng ra ngoài, nhưng khi cơn giận của hắn tản đi hết, thì lại cảm thấy cả người trống rỗng, chỉ còn lại vắng lặng đìu hiu.
Hắn ngẩn ngơ đứng đó, không biết sao, lại nhớ tới lần đứng dưới thành Ninh Kinh, mình và trưởng công chúa Đại Ngụy lần đầu gặp gỡ: Trong thiên quân vạn mã, chỉ có duy nhất một người cưỡi bạch mã cầm ngân thương, cực kỳ chói mắt... Khi hắn thua trận về triều, bị khiển trách, bị lạnh nhạt, cảnh tượng này từng xuất hiện trong mộng của hắn vô số lần, trở thành cơn ác mộng không bao giờ phai nhạt. Mà khi hắn xoay mình quật khởi, lấy lại được quyền cầm binh, giấc mộng này cũng không còn nữa.
Vậy hiện tại thì sao? Chẳng lẽ không phải là điềm báo à? Trịnh Kỳ Anh mặt không thay đổi giơ tay lên, sờ sờ vết sẹo trên mặt mình, âm thầm đưa ra một quyết định.
"Cái gì? Ta không nghe nhầm chứ? Ngươi nói... Họ Trịnh kia dẫn binh rút lui?!"
Một ngày này, sau khi trời sáng, đại quân Yến tặc không những không tiến lên công thành, mà lại nhổ trại rời đi, sau khi nghe tin, Trần Thục Dao thất thố há hốc miệng, không thể tin nhìn chằm chằm vào người quản lý thám báo Tần Liên Hoành.
"Ngươi không có nghe nhầm đâu, là thật!" Tần Liên Hoành vừa mừng rỡ, lại có chút rối rắm nói: "Không ngờ họ Trịnh kia lại nhát gan như vậy, chỉ là mấy ngày nay thua ác một chút, lại cứ thế nhanh chóng chạy mất!"
"Có lẽ hắn không chạy thật, mà là muốn dụ địch thì sao?" Kỷ Ngạn Bình sờ sờ cằm, trầm ngâm nói.
"Có thể, cái này có thể lắm!" Tần Liên Hoành vỗ đùi nói: "Nhưng dù chúng ta tính cả tráng đinh thì nhân số cũng kém bọn chúng một khoảng, sao có thể đuổi bắt bọn chúng chứ? Ha, cứ để bọn chúng chạy tới chạy lui đi, dù sao chúng ta cũng muốn kéo dài thời gian tới khi Điện hạ trở lại, chờ đợi trong nhàn hạ là được rồi, chờ đến khi Điện hạ quay về thì quyết một trận tử chiến với bọn họ... Hê hê, nhất định là đầu tên họ Trịnh kia bị lừa đá rồi, nếu không tại sao lại làm chuyện không có ý nghĩa như vậy?"
Vậy nhưng lúc này, Tề Tĩnh An vẫn luôn một mực yên lặng suy tư chợt lên tiếng hỏi: "Đại quân bọn họ đi về hướng nào?"
"Khởi bẩm Phò Mã, kẻ địch đi về hướng đông bắc, quân ta phải làm thế nào, kính xin ngài đưa ra chỉ thị!" Tần Liên Hoành "Lạch cạch" một cái, tay phải hành quân lễ, trả lời vấn đề của phò mã đâu vào đấy, nhưng con ngươi đảo loạn đã bán đứng tâm trạng hơi nhẹ nhõm của hắn rồi.
"Hướng đông bắc à... Vậy hẳn là thật sự muốn chạy." Tề Tĩnh An khẽ thở dài, đứng dậy đi vòng qua ghế tựa rộng rãi, nhìn bản đồ quân sự treo trên tường.
"Đi về phía đông bắc là thật sự chạy trốn à?" Trần Thục Dao không hiểu liền hỏi, cực kì hiếu học.
Kỷ Ngạn Bình "Ồ" một tiếng, vỗ vỗ đầu mình, chợt nói: "Đúng rồi, nếu họ Trịnh kia định dùng kế dụ địch, thì phải dẫn binh về phía Tây Bắc mới đúng... Giả vờ muốn chặn đánh đại quân của công chúa, dùng chiêu này dẫ chúng ta đuổi theo truy kích, sau đó vòng trở lại tiêu diệt chúng ta, đánh hạ Vĩnh Định quan!"
Công chúa từ biên giới tây bắc trở về chỉ có khoảng hai trăm nghìn binh mã, hơn nữa còn trải qua đường xá xa xôi, thậm chí xuyên qua sa mạc, nếu gặp gỡ chính diện với hơn ba mươi vạn đại quân của Trịnh Kỳ Anh, thậm chí dưới tình huống hoàn toàn không có chuẩn bị bị tập kích bất ngờ, vậy thì thật sự đáng để bọn họ phải lo lắng, nói không chừng bọn họ sẽ mang binh ra khỏi thành tiếp ứng. Nhưng Trịnh Kỳ Anh lại đi về phía Đông Bắc, đây căn bản là tiết tấu trở về Bắc Yến mà... Về phần Trấn Bắc quân ở cảnh nội Bắc Yến, vốn nhân số đang chiếm ưu thế, hơn nữa còn có trận địa kiên cố, hoàn toàn không sợ Trịnh Kỳ Anh rút quân về giáp công. Trên thực tế, nếu giáp công mà hữu dụng, Trịnh Kỳ Anh đã sớm không cần mang binh đánh úp kinh đô Đại Ngụy rồi.
"Đúng vậy, bọn họ đi về hướng đông bắc, bất kể thế nào cũng không cần chúng ta đuổi theo," Trần Thục Dao lập tức phản ứng lại, hoan hô nói: "Ha ha, xem ra bọn họ thật sự chạy rồi, bị chúng ta đánh cho chạy, chúng ta thắng rồi...!"
Có thể thấy, Trịnh Kỳ Anh này biết khó mà lui rồi, không thể không nói hắn quả thật là người thức thời: Nếu đã không công được Vĩnh Định quan, cũng chẳng thể "Nhặt không" được vạn dặm đất đai màu mỡ ở Giang Bắc, vậy thì dứt khoát dẫn quân về nhà thôi, ít nhất còn có thể tạm thời giữ được mạng nhỏ, không đến mức bị trưởng công chúa Đại Ngụy và phò mã hai tướng giáp công "Anh dũng hy sinh"... Hơn nữa, lần này hắn đã thành công khuấy loạn kinh đô Đại Ngụy, thậm chí ép Ngụy Đế xuôi Nam, vậy nên mục đích chuyến này của hắn cũng có thể coi như đạt được phân nửa? Bây giờ trở về Bắc Yến, cùng cha hắn gắng sức đối phó với thế tấn công của Trấn Bắc quân, có lẽ trong triều Đại Ngụy sẽ có một phen rung chuyển, như vậy cuối cùng kết quả sẽ thế nào, hiện tại còn không thể nói chính xác được, biết đâu Bắc Yến còn có thể hồi sinh từ cõi chết đấy?
"Thật ư? Chúng ta thắng rồi à?" Khóe miệng Tần Liên Hoành giật giật, nói: "Mặc dù hình như rất đáng để vui mừng, nhưng sao đột nhiên ta lại có cảm giác dùng sức vung nắm đấm mà lại đánh vào khoảng không, cực kỳ khó chịu là thế nào nhỉ?"
"Đó là đương nhiên," Tề Tĩnh An xoay người lại, ánh mắt sâu kỹ nhìn chư vị ở đây, nói: "Lúc này tinh thần chúng ta như cầu vồng, Điện hạ cũng lập tức trở lại, hơn nữa sương binh và tráng định của các châu phủ xung quanh đang không ngừng liên tục chạy tới, vậy nên thật ra chúng ta có lòng tin tiêu diệt hết vài chục vạn quân Yến tặc...Nhưng bọn họ lại chạy mất! Giống như vịt nấu chín một nửa lại vỗ cánh phành phạch bay đi, ai mà thấy vui cho được?"
Kỷ Ngạn Bình hít sâu một hơi, "Vậy Tĩnh An, ý của ngươi là... Chúng ta rời thành đuổi theo?"
"Không tệ, ta đang có ý đó!" Tề Tĩnh An đanh thép gật đầu.
"Sao có thể chứ? Quân Chính Quy của chúng ta chỉ có chưa tới sáu vạn người, còn lại đều là tráng đinh ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, thủ thành thì tạm được, chứ nếu thật sự đuổi theo tên họ Trịnh kia, đối mặt chiến đấu với ba mươi vạn đại quân của hắn, chúng ta chắc chắn sẽ chết như ngả rạ đấy?!"
Tần Liên Hoành nói như thế, lại vò đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi dùng sức lắc đầu phản đối: "Không được không được, thật sự không được, chúng ta tuyệt đối không thể ra khỏi thành, nếu không chẳng những mình xong đời, mà Vĩnh Định quan cũng sẽ bị bọn họ cướp lấy, vậy chúng ta vất vả bảo vệ bấy lây nay chẳng phải uổng phí à! Còn không bằng mặc kệ bọn họ đi, dù sao chúng ta cũng không tổn thất quá nhiều."
"Không chiếm được thành quả chiến đấu như dự tính, chính là tổn thất. Hơn nữa Trịnh Kỳ Anh cũng không phải người đơn giản, nếu lần này thả hổ về rừng, sau này có lẽ chúng ta phải tốn nhiều thời gian hơn, mất nhiều tổn thất hơn mới có thể bắt được hắn, thậm chí còn có thể có biến cố tràn lan, khiến chúng ta không thể bắt hắn được nữa..."
Nói xong, Tề Tĩnh An vòng qua án thư, đi tới giữa mọi người, trịnh trọng nói: "Thế nên ta quyết định tự mình dẫn các tướng sĩ đuổi bắt hắn, lấy nhiễu tập và trì hoãn làm chủ, cố gắng không đối đầu chính diện với bọn họ, chờ Điện hạ trở lại, chúng ta có thể một lần tiêu diệt hắn, cắt đứt hậu họa vĩnh viễn! Về phần các ngươi thì ở lại tổ chức và thống lĩnh tráng đinh, canh kỹ Vĩnh Định quan."
"Không được!" Tần Liên Hoành, Trần Thục Dao và Kỷ Ngạn Bình dồn dập phản đối... "Đùa à, ngộ nhỡ ngươi xảy ra chuyện gì, vậy chẳng phải là lỗ lớn áo?" "Thật sự không cần thiết đâu, chúng ta vẫn nên chờ công chúa trở lại rồi tính." "Đúng vậy đúng vậy, sao Tĩnh An ngươi lại trở nên cấp tiến như thế, không còn thận trọng như trước đây..."
"Đương nhiên ta vẫn là người thận trọng như ban đầu, sao các ngươi lại cho rằng ta không coi trọng tính mạng của mình chứ?"
Mắt thấy không chiếm được sự ủng hộ của mọi người, Tề Tĩnh An hơi bất đắc dĩ giang tay, nói: "Ta có suy nghĩ này, đương nhiên là đã nắm chắc, các ngươi còn nhớ một lần vào năm ngoái không? Trịnh Kỳ Anh dùng thủ đoạn cố làm ra vẻ huyền bí, muốn chúng ta khốn thủ Ninh Kinh, nhưng Điện hạ lại có cách làm trái ngược, tiến vào cảnh nội Bắc Yến, cuối cùng giành được đại thắng... Lần đó, so với tình hình hiện tại của chúng ta, thật ra có rất nhiều điểm chung, chỉ cần đánh một chút là có thể kiếm được một nắm lớn, cớ sao mà không làm chứ?"
Ba người yên lặng chốc lát, nhưng vẫn đồng thời lắc đầu, Tần Liên Hoành nói: "Mặc kệ nói thế nào, ngươi đi mạo hiểm vẫn không ổn, còn không bằng ngươi ở lại giữ thành, chúng ta đi đuổi theo địch ấy." Trần Thục Dao và Kỷ Ngạn Bình đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Hả?" Tề Tĩnh An chợt cảm thấy có chút không đúng, "Tại sao lúc đó Điện hạ dẫn theo mấy vạn người mạo hiểm đột nhập cảnh nội Bắc Yến, các ngươi không có ai phản đối, còn bây giờ đến phiên ta muốn làm như vậy, thái độ của các ngươi lại khác hoàn toàn là thế nào?"
"Có thể vì khí thế của ngươi và ta không giống nhau..."
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến một câu nói đầy ý cười như vậy, âm thanh này quen thuộc biết bao, cũng nhớ nhung biết bao...
Người nói chuyện không phải Hạ Hầu Tuyên, thì còn có thể là ai?
"Ah!" Mọi người rối rít kinh hô: "Điện hạ trở lại!" "Sao bất thình lình như vậy?" "Đúng thế, chúng ta vốn còn định ra cửa thành long trọng nghênh đón ngươi đấy, nào nghĩ ngươi lại im hơi lặng tiếng chạy đến trước mặt chúng ta rồi, cứ như từ trên trời giáng xuống..."
Tần Liên Hoành, Kỷ Ngạn Bình và Trần Thục Dao đều vừa sợ vừa mừng tiến lên đón, líu ríu nói chuyện không ngừng, chỉ có Tề Tĩnh An vẫn đứng tại chỗ như cũ, ngơ ngác, dáng vẻ bị niềm vui quá lớn đập cho bối rối, trơ mắt nhìn Hạ Hầu Tuyên lướt qua mọi người, như rồng bay hổ chạy đi đến trước mặt hắn, giang tay kéo hắn vào trong ngực...
"Ôi chao, mới vừa gặp mặt, dưới ban ngày ban mặt ở chỗ này ôm ôm ấp ấp, xấu hổ đến mức ta không dám nhìn rồi." Trần Thục Dao cười khì khì, cố ý giơ tay che hai mắt lại, nhưng khe hở giữa ngón tay lại cực kỳ rộng, đủ để nàng thu hết một màn "Xấu hổ" này vào trong mắt.
"Được rồi, chúng ta vẫn nên thức thời một chút, rời đi trước đi, trong mắt của biểu muội chỉ còn Tĩnh An thôi, căn bản không thấy chúng ta đâu." Kỷ Ngạn Bình cười nhún vai, quay người phóng khoáng rời đi.
Ngược lại Tần Liên Hoành, hắn chớp chớp mắt, nhìn đôi phu thê vừa gặp mặt đã nhanh chóng làm mọi người mù mắt, thấy kiểu gì cũng có chút kỳ cục... Tại sao công chúa lại kéo phò mã vào trong ngực thế? Không ai cảm thấy có gì đó không đúng à? Còn cái dáng vẻ ngơ ngác đến đáng yêu kia của Phò Mã, hơ hơ, tương phản cũng quá lớn rồi! Vị phò mã khí phách hào hùng khiến lão Tần chấn động đến mức phải ngã quỵ xuống chạy đi chỗ nào rồi?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.