Chương 11: Giải thích
Tư Hương Minh Nguyệt
14/03/2022
Editor: Anh Anh
"Lính hầu?" Hoàng đế nhướng mày, ngay sau đó lại giãn ra, cười cười ha ha mà nói: "Tiểu tử ngươi thật xảo quyệt, cúc cung tận tụy là từ mà Thừa Tướng dùng, ngược lại bị ngươi dùng ở trên người của lính hầu, giỏi cho ngươi nghĩ ra... Được rồi, đừng khua môi múa mép nữa, trẫm giao cho ngươi một công việc tốt, ngươi làm cho tốt."
Bởi vì trước đó trong lúc vui vẻ trò chuyện với nhau, Tề Tĩnh An thể hiện ra tài ăn nói với tiêu chuẩn cực cao, thế nên lần này, Hoàng đế cũng chỉ cho rằng hắn vẫn đang chơi chữ: Trước lấy "Lính hầu" để làm bè, thể hiện hắn không vì tham lam quyền lực mà tiếp cận công chúa; rồi sau đó còn nói muốn "Cúc cung tận tụy", ám chỉ hắn muốn dựa vào tài năng của mình để kiến công lập nghiệp, cuối cùng đạt được tiêu chuẩn cưới công chúa làm thê tử... Ừ, mặc dù đi một vòng lớn, khiến hoàng đế bệ hạ Anh Minh Thần Võ cũng suýt chút nữa nảy sinh "Hiểu lầm", nhưng nể tình Tề Tĩnh An có thể còn dè dặt ngượng ngùng, hoặc là vì tâm trạng quá kích động mới biểu hiện kém, vậy nên Hoàng đế vẫn cực kỳ độ lượng cười một tiếng cho qua, hơn nữa cũng vui lòng cho hắn một cơ hội rèn luyện như cũ.
Chắc chắn hoàng đế không thể ngờ được, Tề Tĩnh An thật sự muốn từ chối mối hôn sự này, lại bởi vì cảm xúc kích động mà dùng từ ngữ không thích hợp... Đây thật sự một may mắn ngoài ý muốn, chứ giả sử hắn bật thốt lên câu "Nguyện làm lính hầu, còn da ngựa bọc thây", nhất định Hoàng đế sẽ để người ta lôi hắn ra ngoài chém đầu: Thà chết trận nơi biên cương cũng không muốn cưới nữ nhi bảo bối của trẫm? Quá ghê tởm, chém một trăm lần cũng không đủ hả giận đâu!
Vào lúc này, Tề Tĩnh An mới phục hồi tinh thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu Hoàng đế hiểu lầm ý của hắn, đương nhiên hắn không thể nào đi tìm chỗ chết mà giải thích rõ ràng... Vừa rồi đầu óc hắn thật sự không tỉnh táo, nếu không tuyệt đối sẽ không nói như vậy... Dù trong lòng có khó chịu cỡ nào, cũng không đến nỗi muốn tìm cái chết, nếu không thì chẳng phải oan ức quá à? "Tam điện hạ" hoàn toàn không biết gì về tâm ý của hắn, công chúa cũng chưa chắc sẽ thật sự gả cho hắn, sao hắn lại phải làm tổn hại bản thân chứ?
Vì vậy Tề Tĩnh An lại trở lại trạng thái lưỡi nở hoa sen một lần nữa, tỏ lòng cảm động đến nơi nước mắt nguyện ý vì Hoàng đế, vì triều đình tận trung dốc sức, cho dù đến thâm sơn cùng cốc làm quan viên cấp thấp nhất cũng tràn đầy vui mừng... Nói tóm lại, hắn quyết tâm muốn rời khỏi kinh thành.
Mà dưới cái nhìn của Hoàng đế, nếu Tề Tĩnh An muốn ở lại kinh thành cũng được, luôn có vị trí sắp xếp cho hắn. Chỉ là nếu ra ngoài kinh, thì sắp xếp của Hoàng đế sẽ tốt hơn một chút, bởi vì dù sao Tề Tĩnh An cũng không phải Tiến Sĩ, thân phận ở lại kinh thành cũng lúng túng, còn không bằng làm một vị quan nhỏ ở địa phương trước, sau đó từ từ thăng chức. Vậy nên hai người cũng xem như là ăn nhịp với nhau, sau khi sắp xếp xong thì "Vui vẻ" tách ra... Trong hai ba ngày, đợi Hoàng đế xem xong bài thi hôm nay, sẽ thống nhất hạ chỉ phong quan cho nhân tài ông nhìn trúng... Tề Tĩnh An đã được quyết định nội bộ rồi, bây giờ có thể quay về thu dọn khăn gói.
Khi bước ra khỏi ngưỡng cửa của Ngự Thư Phòng, cả người Tề Tĩnh An giống như bị rỉ sét, nụ cười cứng ngắc, cả người rét run, đôi chân lại càng vừa tê vừa mềm, vừa đau vừa nhói... Cũng giống như trái tim nhỏ đáng thương của hắn.
Âm thầm cười khổ một cái, Tề Tĩnh An nghĩ, như vậy cũng rất tốt, hắn rời kinh né tránh vài năm trước, chờ sau khi công chúa xuất giá thì trở về, "Tam điện hạ" cũng sẽ không có cách nào bắt bí cho hắn. Tóm lại bất kể thế nào, Tề Tĩnh An chắc chắn sẽ không cưới muội muội ruột của người mình yêu... Hắn cũng không phải một tên thư sinh ngốc trong thoại bản, rõ ràng là thích bạn đồng môn tuấn tú, lại cứ muốn đến cửa cầu hôn muội muội của người ta, nếu không phải bạn đồng môn này vốn là một mỹ nhân mềm mại "Nữ phẫn nam trang", thì chẳng phải tên thư sinh ngu ngốc này vô duyên vô cớ làm trậm trễ muội muội vô tội à? Dùng muội muội để thế thân cái gì chứ, Tề Tĩnh An mới không làm cái loại chuyện ngu xuẩn vô lương tâm đó!
Gắng gượng một hơi đi ra khỏi hoàng cung, trở về khách điếm, sau khi vào phòng đóng cửa lại, Tề Tĩnh An lập tức xì hơi, ỉu xìu nhào lên giường nằm bất động. Ánh mắt liếc thấy bức tượng gỗ nhỏ đang nằm yên lặng bên gối đầu, trong lòng Tề Tĩnh An đau xót, dứt khoát nghiêng đầu sang bên kia, mắt không thấy, tim không phiền.
Phía bên này, ban đầu Tề Tĩnh An vốn tập trung cho cuộc thi, sau đó lại cố gắng hết sức lấy lòng hoàng đế, cuối cùng lại nhận được một kích thích lớn, chỉ trong thời gian ngắn mà cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Mà đổi lại phía bên kia, Hạ Hầu Tuyên cũng không hề rảnh rỗi, trong lúc các thí sinh vào cung, hắn bị Thụy phi gọi đến Thụy Khánh cung, mạnh mạnh mẽ mẽ giáo huấn.
Đầu tiên Thụy phi nổi giận với sự kiện "Thay Đại huynh xem mắt", dưới sự can thiệp của Hạ Hầu Tuyên, mối hôn sự của Hạ Hầu Trác và Trần Thục Dao xem như đã hoàn toàn thất bại. Hơn nữa bết bát hơn chính là, không hiểu sao người của Từ gia lại bò tới, nhất định muốn cho Từ Yến Du làm Tam hoàng tử phi, phiền đến mức Thụy phi đau đầu nhức óc. Cố tình Hạ Hầu Tuyên còn trở thành "Tỷ muội tốt" với Trần Thục Dao, bà không nổi giận mới lạ!
Bây giờ lại đến cuộc thi hôm nay, bên này Hạ Hầu Tuyên giấu diếm rất tốt, bên kia Hoàng đế cũng không để lộ một chút gió nào! Hơn nữa tối qua Hoàng đế còn nghỉ lại ở chỗ của Thụy phi, lại không hề nói gì với bà, quả thật là "Có tiến bộ"... Mặc dù cuộc thi này không cản trở gì đến Thụy phi, nhưng tin tức chậm trễ khiến bà không thể chịu đựng được: Trượng phu và "Nữ nhi" lại có thể bắt đầu bắt tay lừa bà ta, trong lòng Thụy phi vừa giận vừa sợ!
Cứ như vậy, khi Tề Tĩnh An đang "Vui vẻ nói chuyện với nhau" với Hoàng đế, Hạ Hầu Tuyên và Thụy phi đã có một cuộc chiến nước bọt thật to...
Cuối cùng lúc đi ra khỏi Thụy Khánh cung thì Hạ Hầu Tuyên cũng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nhưng ngay sau đó vẻ mặt của hắn liền run lên... Vị thái giám già âm thầm nhắc nhở cho Tề Tĩnh An trong ngự thư phòng chính là một trong những tai mắt trong cung của Hạ Hầu Tuyên. Sau khi tiễn Tề Tĩnh An, thái giám già liền nhân cơ hội chạy tới báo tin cho Hạ Hầu Tuyên... Mà vừa nghe xong, Hạ Hầu Tuyên đã không thể ngồi yên.
... Được rồi, phò mã hắn nhìn trúng thật sự muốn chạy!
Lúc này đã vào giờ Thân, hơn nửa canh giờ nữa trời sẽ tối, Hạ Hầu Tuyên vốn không định rời cung. Nhưng tình huống cấp bách, ngay cả người cũng không mang theo nhiều, dẫn theo vài thị vệ rồi vội vã đi, chạy thẳng tới khách điếm nơi Tề Tĩnh An ở, hùng hùng hổ hổ tiến quân thần tốc...
Tề Tĩnh An bị khách không mời mà tới đột nhiên đẩy cửa xông vào mà sợ đến ngây người, hoảng sợ ngơ ngác bò dậy khỏi giường, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi...Sao ngươi... Sao Điện hạ lại tới đây?"
Hạ Hầu Tuyên xoay người lại cài chốt cửa phòng, nghiêm mặt bước về phía trước vài bước, ánh mắt buồn bực nhìn Tề Tĩnh An: Hôm nay hắn thật sự có cảm giác năm hạn bất lợi, Hoàng đế ra bài không theo lẽ thường thì thôi đi, Thụy phi mắng hắn một trận to cũng không có gì ghê gớm, vậy mà Tề Tĩnh An cũng phải thêm phiền cho hắn... Cũng không lập tức vào động phòng, người anh em này gấp cái gì chứ? Không tìn hắn hỏi cho rõ ràng trước, đã nôn nóng sốt ruột quyết định chuyện rời kinh, xảy ra chuyện gì vậy hả!
Vốn Hạ Hầu Tuyên hơi bực mình, nhưng thấy tóc Tề Tĩnh An vểnh loạn lên, quần áo xốc xếch, tay chân luống cuống, bao nhiêu uất ức của hắn đều tiên tán toàn bộ, ngược lại còn hơi buồn cười... Cố gắng nghiêm mặt, hắn từ từ thở dài, hơi rầu rĩ nói: "Tĩnh An, không phải trước đây ngươi có nói 'Không nỡ tương phụ, không đành cách xa' à? Không thèm thương lượng gì với ta đã muốn rời Kinh, cách xa ta nghìn vạn dặm, thật sự khiến tim ta đau đớn..."
Nghe người trong lòng nói với giọng điệu mềm mại ủ rũ này, nội dung lại có chút mập mờ, gương mặt của Tề Tĩnh An không khỏi ửng đỏ. Vậy nhưng gần như chỉ trong phút chốc, sắc mặt của hắn lập tức chuyển sang xanh mét, trầm giọng nói: "Vội vàng rời kinh không phải mong muốn của ta, đúng là bất đắc dĩ... Điện hạ, ngươi đã can thiệp vào hôn nhân đại sự của ta, hẳn là hoàn toàn không coi trọng nguyện vọng của ta, ta cũng cực kỳ đau lòng!"
"Tĩnh An, chỉ là lúc ta tiến cử ngươi có nói thêm một câu, nói ngươi có thể là một con rể tốt... Toàn bộ mọi chuyện vẫn là 'Chưa đâu vào đâu', ai ngờ phụ hoàng lại nhất thời nổi hứng..." Hạ Hầu Tuyên sờ cánh mũi một cái, bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Còn nữa nói đến đây, việc xuất giá của công chúa, trước trước sau sau ít thì cũng cần phải hơn nửa năm nữa, ta tính từ từ giải thích với ngươi, cũng không có ý định lừa dối."
Sắc mặt Tề Tĩnh An vẫn rất kém, cứng rắn hỏi ngược lại: "Từ từ nói với ta? Chờ lúc Điện hạ nói cho ta biết, e rằng không phải ngay cả thánh chỉ cũng đưa xuống rồi chứ?!"
Ánh mắt Hạ Hầu Tuyên buồn bã, vẻ mặt hiu quạnh cười khổ nói: "Tĩnh An nói như vậy, nghĩa là không tin cách làm người của ta... Aizz, cũng được, chuyện đi tới bước này, hoàn toàn không trách ngươi được, chỉ trách ta quá mức tự cho là đúng, ảo tưởng khiến mọi việc đi theo tính toán của ta... Vậy thì có thể làm sao nữa?"
Trong ấn tượng của Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên vẫn mang ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía, tự tin chói mắt, chưa bao giờ uể oải giống như bây giờ, khiến hắn nhìn mà cực kỳ khó chịu, lòng mềm nhũn, giọng nói nhất thời cũng nhũn ra, "Điện hạ... Chuyện rời kinh chưa chắc đã không thể cứu vãn, chỉ cần ngươi đảm bảo từ nay về sau không ép buộc ta trở thành em rể của ngươi, cho dù ta có kháng chỉ, cũng nhất định ở lại bên cạnh ngươi."
Trong bụng Hạ Hầu Tuyên khẽ động, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào mắt Tề Tĩnh An, nhẹ giọng nói: "Phò mã của trưởng công chúa là một thân phận rất tốt, dựa vào năng lực của ngươi, mượn bàn đạp này nữa, nhất định có thể một bước lên mây..."
"Điện hạ!" Trước đây Tề Tĩnh An chưa từng ngắt lời Hạ Hầu Tuyên, giọng nói lại cương quyết, kiên định nói: "Không nên nói nữa, Điện hạ, ngươi nói thêm gì nữa, sẽ chỉ khiến ta thấy vọng với ngươi... Hôn sự là một chuyện quan trọng cỡ nào đối với một nữ tử, sao có thể tùy ý lợi dụng? Điện hạ ngươi tùy tiện đưa ra quyết định này, vừa làm khó dễ ta bội phần, cũng để công chúa khổ sở cả đời, cần gì như thế? Tại sao phải khổ như vậy?!"
Lồng ngực của Tề Tĩnh An phập phồng, hai gò má ửng hồng, hiển nhiên là thật sự tức giận, nhưng Hạ Hầu Tuyên ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt nói: "Sao ngươi biết nhất định công chúa sẽ khổ sở?"
Đột nhiên Tề Tĩnh An cảm thấy hắn không tài nào hiểu nổi mạch não của "Tam điện hạ", sao có thể hỏi ra một vấn đề ngu ngốc như vậy... "Ta hoàn toàn không có tình cảm với công chúa, bây giờ không có, về sau cũng sẽ không có! Ngươi nhất định muốn gả nàng cho ta, sẽ chỉ khiến ta và nàng cùng nhau đau khổ! Chẳng lẽ ngươi lại còn có thể cảm thấy vui mừng?!"
Hạ Hầu Tuyên yên lặng một lát, cho đến khi lửa giận trong mắt Tề Tĩnh An cũng sắp tràn ra đốt cháy cả gian phòng, hăn mới nhếch miệng lộ ra một nụ cười rất chi là kỳ dị, nói: "Tĩnh An, thật ra ta chưa từng có ý định... Muốn để ngươi làm em rể của ta."
"Hả?" Tề Tĩnh An nghe vậy hơi khựng lại.
Hạ Hầu Tuyên thả chậm ngữ điệu, nhẹ nhàng mà chậm rãi nói: "Bởi vì ta hoàn toàn không có muội muội, ta định... Gả chính mình cho ngươi."
Cả người Tề Tĩnh An run lên, kinh ngạc tột cùng nói: "Ngươi?! Cái gì... Có ý gì..."
Hạ Hầu Tuyên hơi cao giọng, khẽ cười nói: "Ngươi còn chưa nghe rõ à? Tĩnh An ngươi thật đúng là ngớ ngẩn đến đáng yêu mà..." Âm sắc của người trẻ tuổi vốn trong trẻo, hắn cười một tiếng như vậy, tản đi cảm giác chững chạc những ngày qua, giọng nói tự nhiên có vẻ khó mà phân biệt được sống mái.
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên tiếp tục mỉm cười nói: "Thật sự xin lỗi, ta và ngươi đã quen biết gần ba tháng rồi, ta còn chưa bao giờ tự giới thiệu bản thân với ngươi, cũng chưa từng chỉ ra ngộ nhận của ngươi... Bởi vì ngươi gọi ta là Điện hạ vốn cũng không sai, chỉ là, ta cũng không phải Tam điện hạ, ta vẫn luôn là trưởng công chúa."
"Lính hầu?" Hoàng đế nhướng mày, ngay sau đó lại giãn ra, cười cười ha ha mà nói: "Tiểu tử ngươi thật xảo quyệt, cúc cung tận tụy là từ mà Thừa Tướng dùng, ngược lại bị ngươi dùng ở trên người của lính hầu, giỏi cho ngươi nghĩ ra... Được rồi, đừng khua môi múa mép nữa, trẫm giao cho ngươi một công việc tốt, ngươi làm cho tốt."
Bởi vì trước đó trong lúc vui vẻ trò chuyện với nhau, Tề Tĩnh An thể hiện ra tài ăn nói với tiêu chuẩn cực cao, thế nên lần này, Hoàng đế cũng chỉ cho rằng hắn vẫn đang chơi chữ: Trước lấy "Lính hầu" để làm bè, thể hiện hắn không vì tham lam quyền lực mà tiếp cận công chúa; rồi sau đó còn nói muốn "Cúc cung tận tụy", ám chỉ hắn muốn dựa vào tài năng của mình để kiến công lập nghiệp, cuối cùng đạt được tiêu chuẩn cưới công chúa làm thê tử... Ừ, mặc dù đi một vòng lớn, khiến hoàng đế bệ hạ Anh Minh Thần Võ cũng suýt chút nữa nảy sinh "Hiểu lầm", nhưng nể tình Tề Tĩnh An có thể còn dè dặt ngượng ngùng, hoặc là vì tâm trạng quá kích động mới biểu hiện kém, vậy nên Hoàng đế vẫn cực kỳ độ lượng cười một tiếng cho qua, hơn nữa cũng vui lòng cho hắn một cơ hội rèn luyện như cũ.
Chắc chắn hoàng đế không thể ngờ được, Tề Tĩnh An thật sự muốn từ chối mối hôn sự này, lại bởi vì cảm xúc kích động mà dùng từ ngữ không thích hợp... Đây thật sự một may mắn ngoài ý muốn, chứ giả sử hắn bật thốt lên câu "Nguyện làm lính hầu, còn da ngựa bọc thây", nhất định Hoàng đế sẽ để người ta lôi hắn ra ngoài chém đầu: Thà chết trận nơi biên cương cũng không muốn cưới nữ nhi bảo bối của trẫm? Quá ghê tởm, chém một trăm lần cũng không đủ hả giận đâu!
Vào lúc này, Tề Tĩnh An mới phục hồi tinh thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu Hoàng đế hiểu lầm ý của hắn, đương nhiên hắn không thể nào đi tìm chỗ chết mà giải thích rõ ràng... Vừa rồi đầu óc hắn thật sự không tỉnh táo, nếu không tuyệt đối sẽ không nói như vậy... Dù trong lòng có khó chịu cỡ nào, cũng không đến nỗi muốn tìm cái chết, nếu không thì chẳng phải oan ức quá à? "Tam điện hạ" hoàn toàn không biết gì về tâm ý của hắn, công chúa cũng chưa chắc sẽ thật sự gả cho hắn, sao hắn lại phải làm tổn hại bản thân chứ?
Vì vậy Tề Tĩnh An lại trở lại trạng thái lưỡi nở hoa sen một lần nữa, tỏ lòng cảm động đến nơi nước mắt nguyện ý vì Hoàng đế, vì triều đình tận trung dốc sức, cho dù đến thâm sơn cùng cốc làm quan viên cấp thấp nhất cũng tràn đầy vui mừng... Nói tóm lại, hắn quyết tâm muốn rời khỏi kinh thành.
Mà dưới cái nhìn của Hoàng đế, nếu Tề Tĩnh An muốn ở lại kinh thành cũng được, luôn có vị trí sắp xếp cho hắn. Chỉ là nếu ra ngoài kinh, thì sắp xếp của Hoàng đế sẽ tốt hơn một chút, bởi vì dù sao Tề Tĩnh An cũng không phải Tiến Sĩ, thân phận ở lại kinh thành cũng lúng túng, còn không bằng làm một vị quan nhỏ ở địa phương trước, sau đó từ từ thăng chức. Vậy nên hai người cũng xem như là ăn nhịp với nhau, sau khi sắp xếp xong thì "Vui vẻ" tách ra... Trong hai ba ngày, đợi Hoàng đế xem xong bài thi hôm nay, sẽ thống nhất hạ chỉ phong quan cho nhân tài ông nhìn trúng... Tề Tĩnh An đã được quyết định nội bộ rồi, bây giờ có thể quay về thu dọn khăn gói.
Khi bước ra khỏi ngưỡng cửa của Ngự Thư Phòng, cả người Tề Tĩnh An giống như bị rỉ sét, nụ cười cứng ngắc, cả người rét run, đôi chân lại càng vừa tê vừa mềm, vừa đau vừa nhói... Cũng giống như trái tim nhỏ đáng thương của hắn.
Âm thầm cười khổ một cái, Tề Tĩnh An nghĩ, như vậy cũng rất tốt, hắn rời kinh né tránh vài năm trước, chờ sau khi công chúa xuất giá thì trở về, "Tam điện hạ" cũng sẽ không có cách nào bắt bí cho hắn. Tóm lại bất kể thế nào, Tề Tĩnh An chắc chắn sẽ không cưới muội muội ruột của người mình yêu... Hắn cũng không phải một tên thư sinh ngốc trong thoại bản, rõ ràng là thích bạn đồng môn tuấn tú, lại cứ muốn đến cửa cầu hôn muội muội của người ta, nếu không phải bạn đồng môn này vốn là một mỹ nhân mềm mại "Nữ phẫn nam trang", thì chẳng phải tên thư sinh ngu ngốc này vô duyên vô cớ làm trậm trễ muội muội vô tội à? Dùng muội muội để thế thân cái gì chứ, Tề Tĩnh An mới không làm cái loại chuyện ngu xuẩn vô lương tâm đó!
Gắng gượng một hơi đi ra khỏi hoàng cung, trở về khách điếm, sau khi vào phòng đóng cửa lại, Tề Tĩnh An lập tức xì hơi, ỉu xìu nhào lên giường nằm bất động. Ánh mắt liếc thấy bức tượng gỗ nhỏ đang nằm yên lặng bên gối đầu, trong lòng Tề Tĩnh An đau xót, dứt khoát nghiêng đầu sang bên kia, mắt không thấy, tim không phiền.
Phía bên này, ban đầu Tề Tĩnh An vốn tập trung cho cuộc thi, sau đó lại cố gắng hết sức lấy lòng hoàng đế, cuối cùng lại nhận được một kích thích lớn, chỉ trong thời gian ngắn mà cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Mà đổi lại phía bên kia, Hạ Hầu Tuyên cũng không hề rảnh rỗi, trong lúc các thí sinh vào cung, hắn bị Thụy phi gọi đến Thụy Khánh cung, mạnh mạnh mẽ mẽ giáo huấn.
Đầu tiên Thụy phi nổi giận với sự kiện "Thay Đại huynh xem mắt", dưới sự can thiệp của Hạ Hầu Tuyên, mối hôn sự của Hạ Hầu Trác và Trần Thục Dao xem như đã hoàn toàn thất bại. Hơn nữa bết bát hơn chính là, không hiểu sao người của Từ gia lại bò tới, nhất định muốn cho Từ Yến Du làm Tam hoàng tử phi, phiền đến mức Thụy phi đau đầu nhức óc. Cố tình Hạ Hầu Tuyên còn trở thành "Tỷ muội tốt" với Trần Thục Dao, bà không nổi giận mới lạ!
Bây giờ lại đến cuộc thi hôm nay, bên này Hạ Hầu Tuyên giấu diếm rất tốt, bên kia Hoàng đế cũng không để lộ một chút gió nào! Hơn nữa tối qua Hoàng đế còn nghỉ lại ở chỗ của Thụy phi, lại không hề nói gì với bà, quả thật là "Có tiến bộ"... Mặc dù cuộc thi này không cản trở gì đến Thụy phi, nhưng tin tức chậm trễ khiến bà không thể chịu đựng được: Trượng phu và "Nữ nhi" lại có thể bắt đầu bắt tay lừa bà ta, trong lòng Thụy phi vừa giận vừa sợ!
Cứ như vậy, khi Tề Tĩnh An đang "Vui vẻ nói chuyện với nhau" với Hoàng đế, Hạ Hầu Tuyên và Thụy phi đã có một cuộc chiến nước bọt thật to...
Cuối cùng lúc đi ra khỏi Thụy Khánh cung thì Hạ Hầu Tuyên cũng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nhưng ngay sau đó vẻ mặt của hắn liền run lên... Vị thái giám già âm thầm nhắc nhở cho Tề Tĩnh An trong ngự thư phòng chính là một trong những tai mắt trong cung của Hạ Hầu Tuyên. Sau khi tiễn Tề Tĩnh An, thái giám già liền nhân cơ hội chạy tới báo tin cho Hạ Hầu Tuyên... Mà vừa nghe xong, Hạ Hầu Tuyên đã không thể ngồi yên.
... Được rồi, phò mã hắn nhìn trúng thật sự muốn chạy!
Lúc này đã vào giờ Thân, hơn nửa canh giờ nữa trời sẽ tối, Hạ Hầu Tuyên vốn không định rời cung. Nhưng tình huống cấp bách, ngay cả người cũng không mang theo nhiều, dẫn theo vài thị vệ rồi vội vã đi, chạy thẳng tới khách điếm nơi Tề Tĩnh An ở, hùng hùng hổ hổ tiến quân thần tốc...
Tề Tĩnh An bị khách không mời mà tới đột nhiên đẩy cửa xông vào mà sợ đến ngây người, hoảng sợ ngơ ngác bò dậy khỏi giường, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi...Sao ngươi... Sao Điện hạ lại tới đây?"
Hạ Hầu Tuyên xoay người lại cài chốt cửa phòng, nghiêm mặt bước về phía trước vài bước, ánh mắt buồn bực nhìn Tề Tĩnh An: Hôm nay hắn thật sự có cảm giác năm hạn bất lợi, Hoàng đế ra bài không theo lẽ thường thì thôi đi, Thụy phi mắng hắn một trận to cũng không có gì ghê gớm, vậy mà Tề Tĩnh An cũng phải thêm phiền cho hắn... Cũng không lập tức vào động phòng, người anh em này gấp cái gì chứ? Không tìn hắn hỏi cho rõ ràng trước, đã nôn nóng sốt ruột quyết định chuyện rời kinh, xảy ra chuyện gì vậy hả!
Vốn Hạ Hầu Tuyên hơi bực mình, nhưng thấy tóc Tề Tĩnh An vểnh loạn lên, quần áo xốc xếch, tay chân luống cuống, bao nhiêu uất ức của hắn đều tiên tán toàn bộ, ngược lại còn hơi buồn cười... Cố gắng nghiêm mặt, hắn từ từ thở dài, hơi rầu rĩ nói: "Tĩnh An, không phải trước đây ngươi có nói 'Không nỡ tương phụ, không đành cách xa' à? Không thèm thương lượng gì với ta đã muốn rời Kinh, cách xa ta nghìn vạn dặm, thật sự khiến tim ta đau đớn..."
Nghe người trong lòng nói với giọng điệu mềm mại ủ rũ này, nội dung lại có chút mập mờ, gương mặt của Tề Tĩnh An không khỏi ửng đỏ. Vậy nhưng gần như chỉ trong phút chốc, sắc mặt của hắn lập tức chuyển sang xanh mét, trầm giọng nói: "Vội vàng rời kinh không phải mong muốn của ta, đúng là bất đắc dĩ... Điện hạ, ngươi đã can thiệp vào hôn nhân đại sự của ta, hẳn là hoàn toàn không coi trọng nguyện vọng của ta, ta cũng cực kỳ đau lòng!"
"Tĩnh An, chỉ là lúc ta tiến cử ngươi có nói thêm một câu, nói ngươi có thể là một con rể tốt... Toàn bộ mọi chuyện vẫn là 'Chưa đâu vào đâu', ai ngờ phụ hoàng lại nhất thời nổi hứng..." Hạ Hầu Tuyên sờ cánh mũi một cái, bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Còn nữa nói đến đây, việc xuất giá của công chúa, trước trước sau sau ít thì cũng cần phải hơn nửa năm nữa, ta tính từ từ giải thích với ngươi, cũng không có ý định lừa dối."
Sắc mặt Tề Tĩnh An vẫn rất kém, cứng rắn hỏi ngược lại: "Từ từ nói với ta? Chờ lúc Điện hạ nói cho ta biết, e rằng không phải ngay cả thánh chỉ cũng đưa xuống rồi chứ?!"
Ánh mắt Hạ Hầu Tuyên buồn bã, vẻ mặt hiu quạnh cười khổ nói: "Tĩnh An nói như vậy, nghĩa là không tin cách làm người của ta... Aizz, cũng được, chuyện đi tới bước này, hoàn toàn không trách ngươi được, chỉ trách ta quá mức tự cho là đúng, ảo tưởng khiến mọi việc đi theo tính toán của ta... Vậy thì có thể làm sao nữa?"
Trong ấn tượng của Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên vẫn mang ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía, tự tin chói mắt, chưa bao giờ uể oải giống như bây giờ, khiến hắn nhìn mà cực kỳ khó chịu, lòng mềm nhũn, giọng nói nhất thời cũng nhũn ra, "Điện hạ... Chuyện rời kinh chưa chắc đã không thể cứu vãn, chỉ cần ngươi đảm bảo từ nay về sau không ép buộc ta trở thành em rể của ngươi, cho dù ta có kháng chỉ, cũng nhất định ở lại bên cạnh ngươi."
Trong bụng Hạ Hầu Tuyên khẽ động, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào mắt Tề Tĩnh An, nhẹ giọng nói: "Phò mã của trưởng công chúa là một thân phận rất tốt, dựa vào năng lực của ngươi, mượn bàn đạp này nữa, nhất định có thể một bước lên mây..."
"Điện hạ!" Trước đây Tề Tĩnh An chưa từng ngắt lời Hạ Hầu Tuyên, giọng nói lại cương quyết, kiên định nói: "Không nên nói nữa, Điện hạ, ngươi nói thêm gì nữa, sẽ chỉ khiến ta thấy vọng với ngươi... Hôn sự là một chuyện quan trọng cỡ nào đối với một nữ tử, sao có thể tùy ý lợi dụng? Điện hạ ngươi tùy tiện đưa ra quyết định này, vừa làm khó dễ ta bội phần, cũng để công chúa khổ sở cả đời, cần gì như thế? Tại sao phải khổ như vậy?!"
Lồng ngực của Tề Tĩnh An phập phồng, hai gò má ửng hồng, hiển nhiên là thật sự tức giận, nhưng Hạ Hầu Tuyên ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt nói: "Sao ngươi biết nhất định công chúa sẽ khổ sở?"
Đột nhiên Tề Tĩnh An cảm thấy hắn không tài nào hiểu nổi mạch não của "Tam điện hạ", sao có thể hỏi ra một vấn đề ngu ngốc như vậy... "Ta hoàn toàn không có tình cảm với công chúa, bây giờ không có, về sau cũng sẽ không có! Ngươi nhất định muốn gả nàng cho ta, sẽ chỉ khiến ta và nàng cùng nhau đau khổ! Chẳng lẽ ngươi lại còn có thể cảm thấy vui mừng?!"
Hạ Hầu Tuyên yên lặng một lát, cho đến khi lửa giận trong mắt Tề Tĩnh An cũng sắp tràn ra đốt cháy cả gian phòng, hăn mới nhếch miệng lộ ra một nụ cười rất chi là kỳ dị, nói: "Tĩnh An, thật ra ta chưa từng có ý định... Muốn để ngươi làm em rể của ta."
"Hả?" Tề Tĩnh An nghe vậy hơi khựng lại.
Hạ Hầu Tuyên thả chậm ngữ điệu, nhẹ nhàng mà chậm rãi nói: "Bởi vì ta hoàn toàn không có muội muội, ta định... Gả chính mình cho ngươi."
Cả người Tề Tĩnh An run lên, kinh ngạc tột cùng nói: "Ngươi?! Cái gì... Có ý gì..."
Hạ Hầu Tuyên hơi cao giọng, khẽ cười nói: "Ngươi còn chưa nghe rõ à? Tĩnh An ngươi thật đúng là ngớ ngẩn đến đáng yêu mà..." Âm sắc của người trẻ tuổi vốn trong trẻo, hắn cười một tiếng như vậy, tản đi cảm giác chững chạc những ngày qua, giọng nói tự nhiên có vẻ khó mà phân biệt được sống mái.
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên tiếp tục mỉm cười nói: "Thật sự xin lỗi, ta và ngươi đã quen biết gần ba tháng rồi, ta còn chưa bao giờ tự giới thiệu bản thân với ngươi, cũng chưa từng chỉ ra ngộ nhận của ngươi... Bởi vì ngươi gọi ta là Điện hạ vốn cũng không sai, chỉ là, ta cũng không phải Tam điện hạ, ta vẫn luôn là trưởng công chúa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.