Chương 46: Ngu đần
Tư Hương Minh Nguyệt
05/04/2022
Rốt cuộc là gian tế mà người Bắc Yến sắp xếp vào triều Đại Ngụy có trọng lượng không hề nhẹ, hay là Trịnh Kỳ Anh lén lút lui tới với ai đó trong triều Đại Ngụy? Còn tên Vương Kỳ Phi này, ông ta thật sự chỉ là một kẻ
ngu đần tự cao tự đại bị người khác xem làm vũ khí sao? Hay là bản thân
ông ta cố ý giả ngu để làm giảm sự cảnh giác của bọn họ?
Suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, Hạ Hầu Tuyên quyết định phải xem xét tình hình trước rồi mới quyết định, thế nên hắn tiếp tục bình tĩnh im lặng không nói, cũng không kịch liệt phản bác, càng không ngoan ngoãn giao quyền hành ra, như thể đang âm thầm kháng cự, thực tế là muốn xem rốt cuộc Vương Kỳ Phi có chủ ý gì?
Vì vậy bầu không khí trong sân nhất thời càng lạnh hơn, làm hai vị tướng quân của Ninh Kinh và Đại Danh phủ cũng có chút luống cuống, không biết nên nói gì cho phải... Quả thật bọn họ đều có hướng riêng, có bắp đùi muốn ôm khác nhau, nhưng dù sao hiện tại cũng là thời điểm đại quân Bắc Yến có thể dẫn binh tới dưới thành bất cứ lúc nào, nếu người của mình ầm ĩ quá căng thì không có lợi cho ai cả.
Đáng tiếc Vương Kỳ Phi lại không có giác ngộ này, thấy Hạ Hầu Tuyên không nói gì, hai người Trì Cửu Kỳ, Mộc Trung Cường cũng tỏ vẻ khó xử, ông ta càng kiêu căng phách lối hơn, âm dương quái khí nói: "Người mình dễ thương lượng? Cái này thì có gì mà phải thương lượng! Ta nói này Mộc tướng quân, Trì Tướng quân, hai vị bảo ta nói gì cho phải đây? Hai người đường đường là Thượng tướng quân Tòng nhị phẩm, lại bị một phụ tướng quân chính tứ phẩm hò hét sai bảo à... Cái kiểu gì vậy?!"
"Chuyện này... Đại địch trước mắt thì không thể máy móc làm việc được, nên để người có năng lực đứng lên." Trì Cửu Kỳ giải thích một câu, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần ngượng ngùng: Tuy hắn thật sự bội phục Hạ Hầu Tuyên, cũng cam tâm tình nguyện nghe theo sự chỉ huy của Hạ Hầu Tuyên, nhưng vừa bị Vương Kỳ Phi nói như thế, hắn cũng thật sự có chút không xuống đài được.
Phải biết, từ xưa đến nay trong quân doanh vẫn luôn là nơi coi trọng quan hệ cấp trên cấp dưới, Dĩ Hạ Phạm Thượng tuyệt đối là tội nặng phải xử lý theo quân pháp!
Hơn nữa, các tướng quân đều rất quan tâm đến hình tượng, ai mà lại muốn mất uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, nếu không sau này khó mà có thể thu phục lòng quân: Nói một cách đơn giản, chính là "Lòng người phân tán, đội ngũ không dễ dẫn theo"...
Vương Kỳ Phi hung ác ném ra sự chênh lệch chức cấp giữa "Thượng tướng quân Tòng nhị phẩm" và "Phụ tướng quân Chính Tứ Phẩm" trước mặt mọi người... Lúc này bảy vạn đại quân Vương Kỳ Phi vừa dẫn tới dưới thành Ninh Kinh, mọi người đều đang ở trước cổng thành. Theo lẽ thường, sau khi bốn vị Tướng quân chạm mặt thì vốn nên hàn huyên mấy câu khách sáo như "Tướng quân đường xa vất vả", "Cuối cùng cũng chờ được ngươi", "Các ngươi cũng không dễ dàng", "Sau này đồng tâm hiệp lực kháng địch"... Sau đó sẽ kề vai sát cánh, hoan hoan hỉ hỉ đi vào thành... Ai ngờ câu đầu tiên của tên họ Vương này lại là khiêu khích, câu thứ hai thì đòi đoạt quyền? Chứ đừng nói đến câu thứ ba, chẳng khác nào quăng một cái tát cho ba người Hạ Hầu Tuyên, Trì Cửu Kỳ và Mộc Trung Cường trước mặt mọi người!
Lúc này ngay cả Mộc Trung Cường có lòng ôm bắp đùi Xu Mật Viện cũng xám mặt, Vương Kỳ Phi lại vẫn không dừng lại, vẻ mặt cay nghiệt cười lạnh nói: "Người có năng lực thì đứng lên? Một phụ tướng quân không huân không tước thì có năng lực gì? Không phải ỷ vào sự sủng ái của Thánh thượng mà làm mưa làm gió à?!" Ông ta nói xong rồi thấp giọng mắng: "Một con nhóc và hai tên trứng mềm nịnh nọt vô tích sự!"
Bây giờ thì mắng chửi thẳng mặt luôn rồi! Cho dù Vương Kỳ Phi có giảm thấp âm lượng xuống, chỉ để mấy người bọn họ ở gần có thể nghe được câu giễu cợt này, nhưng cũng đủ để mọi người đột nhiên biến sắc... Vẻ mặt Hạ Hầu Tuyên cực kỳ lạnh lẽo, nhưng vẫn không nói câu nào, còn Lăng Viễn sau lưng hắn thì đã không nhịn được nữa, ngay lập muốn mở miệng chửi lại, thậm chí còn muốn dùng gậy răng sói trong tay đập nát cái đầu heo của đối phương!
Đúng lúc này, Tề Tĩnh An đột nhiên đi lên phía trước nửa bước, ngăn Lăng Viễn lại, cũng ngăn cản hắn bùng nổ, bất ngờ mở miệng nói: "Thủ tướng Thạch Lĩnh quan cũng họ Vương, có phải là người thân của Vương tướng quân không?"
Mọi người đều sững sờ, Lục Thiên Thạch nhìn chằm chằm vào Vương Kỳ Phi một lúc, phát hiện quả nhiên người này có hai ba phần tương tự không rõ ràng lắm với vị cấp trên cũ của hắn; lại nhìn mấy tên thân binh thân thể tráng kiện, vẻ mặt giấu sát cơ bên cạnh Vương Kỳ Phi, Lục Thiên Thạch không khỏi hô to nguy hiểm ở trong lòng: Nếu vừa rồi Lăng Viễn thật sự chống đối Vương Kỳ Phi, e là thân binh của đối phương sẽ nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng mà giết đệ đệ của hắn ngay tại chỗ!
Cho dù Lăng Viễn có công phu bất phàm, là một mãnh tướng có thể lấy một địch một trăm, nhưng dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng cũng rất có thể sẽ bị trúng chiêu, hơn nữa sau đó Vương Kỳ Phi còn có thể lấy cớ "Dĩ Hạ Phạm Thượng, chết chưa hết tội" mà chặn miệng đám người Hạ Hầu Tuyên... May là Tề Tĩnh An phản ứng nhanh, kịp thời ngăn Lăng Viễn lại! Lục Thiên Thạch thở phào nhẹ nhõm, âm thầm ghi nhớ phần ân tình này.
"Hừ, tên mặt trắng nhỏ này ngược lại còn có kiến thức, trí nhớ không tệ." Ria mép của Vương Kỳ Phi run lên, híp đôi mắt nhỏ dò xét Tề Tĩnh An từ trên xuống dưới, vẻ mặt khó hiểu... Lại nói Thủ tướng Thạch Lĩnh Quan Vương Minh Sơn quả thật là đệ đệ ruột của ông ta, đệ đệ ông ta xem như bị Hạ Hầu Tuyên chỉnh thảm, không chỉ bị lấy đi hết tất cả lương thảo trong kho lương và hai nghìn binh mã, mà bảy tám nghìn tạp binh còn dư lại cũng vì sợ phải gánh trách nhiệm mà chạy tán loạn khắp nơi, vì vậy Vương Minh Sơn thân là Thượng tướng quân chỉ trong một đêm đã trở thành một Tướng quân còn mỗi cái gốc! Chuyện này đã đủ bi kịch rồi, kết quả Hạ Hầu Tuyên còn phái người tống một phong thư chữ đao câu kiếm uy hiếp Vương Minh Sơn, khiến ông ta chồng chất kinh sợ, đến nỗi trúng gió liệt nửa người, nửa đời sau không còn hy vọng!
Thế nên sao Vương Kỳ Phi có thể không hận Hạ Hầu Tuyên cho được? Ngực ông ta nghẹn một cơn tà hỏa chạy tới Ninh Kinh, vốn định dùng phương thức khiêu khích chọc giận tên tiểu tử Lăng Viễn tính tình nóng nảy "Phản bội chủ cũ" này, sau đó quả quyết giết chết nó! Như vậy vừa có thể trút giận cho đệ đệ ông ta, cũng coi như một lần hạ uy với người trong thành Ninh Kinh, nhân cơ hội này cướp đoạt binh quyền, ai ngờ lại bị Tề Tĩnh An phá hỏng kế hoạch.
Tuy nhiên Vương Kỳ Phi chỉ cho rằng Tề Tĩnh An đã sớm nghe nói, thậm chí từng gặp hai huynh đệ bọn họ, thế nên lúc này mới có thể kịp thời nhớ lại... Ông ta sao có thể nghĩ đến Tề Tĩnh An chỉ bằng một cái họ "Vương" cực kỳ phổ biến mà bới ra cái tên "Vương Minh Sơn" trong trí nhớ khi viết thư cho Thủ tướng Thạch Lĩnh quan tùy tiện ghi nhớ lại, cũng từ điển cố "Kỳ Sơn Phi Phượng minh" (Phượng hoàng bay đến Kỳ Sơn) mà đoán được quan hệ của hai người? Kiến thức uyên bác này nói ra đủ để hù ngã một đám người!
Hạ Hầu Tuyên ném một ánh mắt tán thưởng cho Tề Tĩnh An, trong lòng chợt hiểu ra: Khó trách thái độ của tên họ Vương này lại kém như vậy, cũng không hề khách sáo với bọn họ, thì ra là sớm có thù cũ, thảo nào.
"Vương tướng quân, ta nghĩ ngươi có hiểu lầm rất lớn với chúng ta, vì dân vì nước, ta vẫn phải giải thích vài câu." Hạ Hầu Tuyên bình tĩnh nhìn Vương Kỳ Phi, lạnh nhạt nói: "Chuyện ta mượn lương ở Thạch Lĩnh Quan, tóm lại đều là vì gấp rút tiếp viện cho Ninh Kinh. Mà ngày hôm đó, sau khi các tướng sĩ Thạch Lĩnh Quan biết được âm mưu của Yến tặc thì quần tình xúc động, một phần tráng sĩ quyết định đi đến Ninh Kinh cùng với ta..."
Nói xong, Hạ Hầu Tuyên lộ ra vẻ khẳng khái nghiêm nghị vì nước, rồi nói tiếp: "Ngày đó, thấy các huynh đệ đều mang tấm lòng son một lòng một dạ muốn bảo vệ quốc gia, ta sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt? Yến tặc thế tới hung ác, bên chúng ta thêm một tráng sĩ là thêm một phần lực, vậy nên ta tình nguyện đeo cái tội danh làm trái quân lệnh trên lưng, cũng muốn dẫn bọn họ đi cùng... Đợi sau khi đuổi được Yến tặc đi, ta nhất định sẽ xin tội trước mặt thánh thượng, cũng cho Xu Mật Viện một lời công đạo, tóm lại tất cả tội lỗi đều do ta gánh chịu, các huynh đệ đều không làm gì sai cả, chỉ mong Vương tướng quân đừng có thành kiến với bọn họ."
Mắt thấy ngay cả người bên cạnh mình cùng sắp bị lời giải thích của Hạ Hầu Tuyên đả động, Vương Kỳ Phi nghẹn cơn tức, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần tất cả mọi người đều sẵn lòng nghe theo sự sắp xếp của ta thì đương nhiên sẽ không có thành kiến gì cả... Ta chỉ lo có một số người tùy hứng làm bậy, ra vẻ hiểu biết, để cho Yến tặc lợi dụng sơ hở."
Hạ Hầu Tuyên từ chối cho ý kiến cười nhạt nói: "Vương tướng quân, hay là chúng ta vào thành trước rồi nói chuyện, nếu không e rằng thật sự sẽ khiến Yến tặc lợi dụng sơ hở." Hắn không hề đề cập đến chuyện binh quyền, bởi vì trong bốn vị Tướng quân ở đây, cấp bậc của hắn là thấp nhất, nếu hắn quả thật nói theo hướng của Vương Kỳ Phi thì sẽ lâm vào thế bị động, bị nắm được nhược điểm.
Vương Kỳ Phi âm thầm tức giận, hận Hạ Hầu Tuyên trơn trợt không dễ nắm trong tay, hời hợt hóa giải kế hoạch mà ông ta đã nghĩ ra từ sớm... Làm sao bây giờ? Thật sự vào thành à? Vậy thì tương đương với việc ông ta dẫn đầu thỏa hiệp, sau này còn muốn tranh quyền thì nhất định sẽ càng khó hơn, kết quả cuối cùng rất có thể là bọn họ tự thống lĩnh binh mã của mình, không can thiệt vào chuyện của đối phương.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Hạ Hầu Tuyên đã đứng vững gót chân trong thành Ninh Kinh, chắc chắn lương thảo trong thành đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, trừ khi năng lực của Vương Kỳ Phi vượt lên trên Hạ Hầu Tuyên, toàn quyền thống lĩnh cả thành Ninh Kinh, nếu không ông ta không thể can thiệp được vào Hạ Hầu Tuyên, ngược lại Hạ Hầu Tuyên có thể can thiệp được vào chuyện của ông ta!
Vậy thì sao được? Ngay cả khi Vương Kỳ Phi tạm thời gác lại những ân oán trước đây, nhưng ông ta cũng giống như rất nhiều tướng quân khác, cực kỳ kháng cực với việc người khác nắm trong tay quyền kiểm soát lương thảo... Vậy chẳng khác nào sinh mạng bị người ta nắm trong tay, muốn bóp thế nào thì bóp, ai có thể vui lòng?!
Vì vậy, lần này người im lặng đổi thành Vương Kỳ Phi, ông ta kẹt ở cổng thành tiến thoái lưỡng nan, khiến rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, một phần nhỏ lòng người nảy sinh nóng nảy, mà Hạ Hầu Tuyên vẫn không chút hoang mang, cũng không thúc giục, chỉ thản nhiên mỉm cười, giống như một chủ nhân thân thiện muốn mời khách vào nhà uống trà... Hừ, Vương Kỳ Phi này hoàn toàn chính là một tên ngu đần, mấy mánh lới đều là trò trẻ con, Hạ Hầu Tuyên thăm dò lai lịch của ông ta, không thấy có gì phải kiêng dè, chỉ cần Vương Kỳ Phi vừa vào thành, Hạ Hầu Tuyên sẽ thi triển các loại thủ đoạn cho ông ta đi tàu bay giấy, chơi đến khi ông ta tè ra quần kêu cha gọi mẹ! Khiến ông ta biết heo chính là vì ngu mà chết!
Ai ngờ đúng lúc này, một con khoái mã phi đến..."Báo! Bắc Yến cấp báo! Nam Chinh đại soái của Bắc Yến vừa chết bất đắc kỳ tử!"
Thật đúng là khéo càng thêm khéo, ngay khi Vương Kỳ Phi đi tới dưới thành Ninh Kinh, Trịnh Kỳ Anh lại công khai tuyên bố đại soái của bọn họ vì ám tiễn mà không qua khỏi!
Hơn nữa thời gian tin này truyền đến cũng rất đúng lúc, chỉ thấy ánh mắt Vương Kỳ Phi nhất thời sáng lên, lập tức tỏ vẻ ông ta muốn nhân cơ hội này đi tập kích đại doanh Bắc Yến... "Cơ hội tốt như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua! Ba vị Tướng quân ở lại Ninh Kinh chờ tin chiến thắng của ta!"
"..." Hạ Hầu Tuyên thật sự không biết nên nói gì cho phải, trong đầu vị nhân huynh này đều là bọt khí à? Bản thân dại dột muốn chết thì cũng thôi đi, có thể để bảy vạn đại quân lại hay không?
Tác giả có lời muốn nói: Đồng đội heo... Aizzz, thật ra thì người ta cũng không dễ dàng gì, hai huynh đệ đều thua trên tay công chúa... Ngu đần cũng có nhân quyền chứ ╮(╯_╰)╭
Suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, Hạ Hầu Tuyên quyết định phải xem xét tình hình trước rồi mới quyết định, thế nên hắn tiếp tục bình tĩnh im lặng không nói, cũng không kịch liệt phản bác, càng không ngoan ngoãn giao quyền hành ra, như thể đang âm thầm kháng cự, thực tế là muốn xem rốt cuộc Vương Kỳ Phi có chủ ý gì?
Vì vậy bầu không khí trong sân nhất thời càng lạnh hơn, làm hai vị tướng quân của Ninh Kinh và Đại Danh phủ cũng có chút luống cuống, không biết nên nói gì cho phải... Quả thật bọn họ đều có hướng riêng, có bắp đùi muốn ôm khác nhau, nhưng dù sao hiện tại cũng là thời điểm đại quân Bắc Yến có thể dẫn binh tới dưới thành bất cứ lúc nào, nếu người của mình ầm ĩ quá căng thì không có lợi cho ai cả.
Đáng tiếc Vương Kỳ Phi lại không có giác ngộ này, thấy Hạ Hầu Tuyên không nói gì, hai người Trì Cửu Kỳ, Mộc Trung Cường cũng tỏ vẻ khó xử, ông ta càng kiêu căng phách lối hơn, âm dương quái khí nói: "Người mình dễ thương lượng? Cái này thì có gì mà phải thương lượng! Ta nói này Mộc tướng quân, Trì Tướng quân, hai vị bảo ta nói gì cho phải đây? Hai người đường đường là Thượng tướng quân Tòng nhị phẩm, lại bị một phụ tướng quân chính tứ phẩm hò hét sai bảo à... Cái kiểu gì vậy?!"
"Chuyện này... Đại địch trước mắt thì không thể máy móc làm việc được, nên để người có năng lực đứng lên." Trì Cửu Kỳ giải thích một câu, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần ngượng ngùng: Tuy hắn thật sự bội phục Hạ Hầu Tuyên, cũng cam tâm tình nguyện nghe theo sự chỉ huy của Hạ Hầu Tuyên, nhưng vừa bị Vương Kỳ Phi nói như thế, hắn cũng thật sự có chút không xuống đài được.
Phải biết, từ xưa đến nay trong quân doanh vẫn luôn là nơi coi trọng quan hệ cấp trên cấp dưới, Dĩ Hạ Phạm Thượng tuyệt đối là tội nặng phải xử lý theo quân pháp!
Hơn nữa, các tướng quân đều rất quan tâm đến hình tượng, ai mà lại muốn mất uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, nếu không sau này khó mà có thể thu phục lòng quân: Nói một cách đơn giản, chính là "Lòng người phân tán, đội ngũ không dễ dẫn theo"...
Vương Kỳ Phi hung ác ném ra sự chênh lệch chức cấp giữa "Thượng tướng quân Tòng nhị phẩm" và "Phụ tướng quân Chính Tứ Phẩm" trước mặt mọi người... Lúc này bảy vạn đại quân Vương Kỳ Phi vừa dẫn tới dưới thành Ninh Kinh, mọi người đều đang ở trước cổng thành. Theo lẽ thường, sau khi bốn vị Tướng quân chạm mặt thì vốn nên hàn huyên mấy câu khách sáo như "Tướng quân đường xa vất vả", "Cuối cùng cũng chờ được ngươi", "Các ngươi cũng không dễ dàng", "Sau này đồng tâm hiệp lực kháng địch"... Sau đó sẽ kề vai sát cánh, hoan hoan hỉ hỉ đi vào thành... Ai ngờ câu đầu tiên của tên họ Vương này lại là khiêu khích, câu thứ hai thì đòi đoạt quyền? Chứ đừng nói đến câu thứ ba, chẳng khác nào quăng một cái tát cho ba người Hạ Hầu Tuyên, Trì Cửu Kỳ và Mộc Trung Cường trước mặt mọi người!
Lúc này ngay cả Mộc Trung Cường có lòng ôm bắp đùi Xu Mật Viện cũng xám mặt, Vương Kỳ Phi lại vẫn không dừng lại, vẻ mặt cay nghiệt cười lạnh nói: "Người có năng lực thì đứng lên? Một phụ tướng quân không huân không tước thì có năng lực gì? Không phải ỷ vào sự sủng ái của Thánh thượng mà làm mưa làm gió à?!" Ông ta nói xong rồi thấp giọng mắng: "Một con nhóc và hai tên trứng mềm nịnh nọt vô tích sự!"
Bây giờ thì mắng chửi thẳng mặt luôn rồi! Cho dù Vương Kỳ Phi có giảm thấp âm lượng xuống, chỉ để mấy người bọn họ ở gần có thể nghe được câu giễu cợt này, nhưng cũng đủ để mọi người đột nhiên biến sắc... Vẻ mặt Hạ Hầu Tuyên cực kỳ lạnh lẽo, nhưng vẫn không nói câu nào, còn Lăng Viễn sau lưng hắn thì đã không nhịn được nữa, ngay lập muốn mở miệng chửi lại, thậm chí còn muốn dùng gậy răng sói trong tay đập nát cái đầu heo của đối phương!
Đúng lúc này, Tề Tĩnh An đột nhiên đi lên phía trước nửa bước, ngăn Lăng Viễn lại, cũng ngăn cản hắn bùng nổ, bất ngờ mở miệng nói: "Thủ tướng Thạch Lĩnh quan cũng họ Vương, có phải là người thân của Vương tướng quân không?"
Mọi người đều sững sờ, Lục Thiên Thạch nhìn chằm chằm vào Vương Kỳ Phi một lúc, phát hiện quả nhiên người này có hai ba phần tương tự không rõ ràng lắm với vị cấp trên cũ của hắn; lại nhìn mấy tên thân binh thân thể tráng kiện, vẻ mặt giấu sát cơ bên cạnh Vương Kỳ Phi, Lục Thiên Thạch không khỏi hô to nguy hiểm ở trong lòng: Nếu vừa rồi Lăng Viễn thật sự chống đối Vương Kỳ Phi, e là thân binh của đối phương sẽ nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng mà giết đệ đệ của hắn ngay tại chỗ!
Cho dù Lăng Viễn có công phu bất phàm, là một mãnh tướng có thể lấy một địch một trăm, nhưng dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng cũng rất có thể sẽ bị trúng chiêu, hơn nữa sau đó Vương Kỳ Phi còn có thể lấy cớ "Dĩ Hạ Phạm Thượng, chết chưa hết tội" mà chặn miệng đám người Hạ Hầu Tuyên... May là Tề Tĩnh An phản ứng nhanh, kịp thời ngăn Lăng Viễn lại! Lục Thiên Thạch thở phào nhẹ nhõm, âm thầm ghi nhớ phần ân tình này.
"Hừ, tên mặt trắng nhỏ này ngược lại còn có kiến thức, trí nhớ không tệ." Ria mép của Vương Kỳ Phi run lên, híp đôi mắt nhỏ dò xét Tề Tĩnh An từ trên xuống dưới, vẻ mặt khó hiểu... Lại nói Thủ tướng Thạch Lĩnh Quan Vương Minh Sơn quả thật là đệ đệ ruột của ông ta, đệ đệ ông ta xem như bị Hạ Hầu Tuyên chỉnh thảm, không chỉ bị lấy đi hết tất cả lương thảo trong kho lương và hai nghìn binh mã, mà bảy tám nghìn tạp binh còn dư lại cũng vì sợ phải gánh trách nhiệm mà chạy tán loạn khắp nơi, vì vậy Vương Minh Sơn thân là Thượng tướng quân chỉ trong một đêm đã trở thành một Tướng quân còn mỗi cái gốc! Chuyện này đã đủ bi kịch rồi, kết quả Hạ Hầu Tuyên còn phái người tống một phong thư chữ đao câu kiếm uy hiếp Vương Minh Sơn, khiến ông ta chồng chất kinh sợ, đến nỗi trúng gió liệt nửa người, nửa đời sau không còn hy vọng!
Thế nên sao Vương Kỳ Phi có thể không hận Hạ Hầu Tuyên cho được? Ngực ông ta nghẹn một cơn tà hỏa chạy tới Ninh Kinh, vốn định dùng phương thức khiêu khích chọc giận tên tiểu tử Lăng Viễn tính tình nóng nảy "Phản bội chủ cũ" này, sau đó quả quyết giết chết nó! Như vậy vừa có thể trút giận cho đệ đệ ông ta, cũng coi như một lần hạ uy với người trong thành Ninh Kinh, nhân cơ hội này cướp đoạt binh quyền, ai ngờ lại bị Tề Tĩnh An phá hỏng kế hoạch.
Tuy nhiên Vương Kỳ Phi chỉ cho rằng Tề Tĩnh An đã sớm nghe nói, thậm chí từng gặp hai huynh đệ bọn họ, thế nên lúc này mới có thể kịp thời nhớ lại... Ông ta sao có thể nghĩ đến Tề Tĩnh An chỉ bằng một cái họ "Vương" cực kỳ phổ biến mà bới ra cái tên "Vương Minh Sơn" trong trí nhớ khi viết thư cho Thủ tướng Thạch Lĩnh quan tùy tiện ghi nhớ lại, cũng từ điển cố "Kỳ Sơn Phi Phượng minh" (Phượng hoàng bay đến Kỳ Sơn) mà đoán được quan hệ của hai người? Kiến thức uyên bác này nói ra đủ để hù ngã một đám người!
Hạ Hầu Tuyên ném một ánh mắt tán thưởng cho Tề Tĩnh An, trong lòng chợt hiểu ra: Khó trách thái độ của tên họ Vương này lại kém như vậy, cũng không hề khách sáo với bọn họ, thì ra là sớm có thù cũ, thảo nào.
"Vương tướng quân, ta nghĩ ngươi có hiểu lầm rất lớn với chúng ta, vì dân vì nước, ta vẫn phải giải thích vài câu." Hạ Hầu Tuyên bình tĩnh nhìn Vương Kỳ Phi, lạnh nhạt nói: "Chuyện ta mượn lương ở Thạch Lĩnh Quan, tóm lại đều là vì gấp rút tiếp viện cho Ninh Kinh. Mà ngày hôm đó, sau khi các tướng sĩ Thạch Lĩnh Quan biết được âm mưu của Yến tặc thì quần tình xúc động, một phần tráng sĩ quyết định đi đến Ninh Kinh cùng với ta..."
Nói xong, Hạ Hầu Tuyên lộ ra vẻ khẳng khái nghiêm nghị vì nước, rồi nói tiếp: "Ngày đó, thấy các huynh đệ đều mang tấm lòng son một lòng một dạ muốn bảo vệ quốc gia, ta sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt? Yến tặc thế tới hung ác, bên chúng ta thêm một tráng sĩ là thêm một phần lực, vậy nên ta tình nguyện đeo cái tội danh làm trái quân lệnh trên lưng, cũng muốn dẫn bọn họ đi cùng... Đợi sau khi đuổi được Yến tặc đi, ta nhất định sẽ xin tội trước mặt thánh thượng, cũng cho Xu Mật Viện một lời công đạo, tóm lại tất cả tội lỗi đều do ta gánh chịu, các huynh đệ đều không làm gì sai cả, chỉ mong Vương tướng quân đừng có thành kiến với bọn họ."
Mắt thấy ngay cả người bên cạnh mình cùng sắp bị lời giải thích của Hạ Hầu Tuyên đả động, Vương Kỳ Phi nghẹn cơn tức, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần tất cả mọi người đều sẵn lòng nghe theo sự sắp xếp của ta thì đương nhiên sẽ không có thành kiến gì cả... Ta chỉ lo có một số người tùy hứng làm bậy, ra vẻ hiểu biết, để cho Yến tặc lợi dụng sơ hở."
Hạ Hầu Tuyên từ chối cho ý kiến cười nhạt nói: "Vương tướng quân, hay là chúng ta vào thành trước rồi nói chuyện, nếu không e rằng thật sự sẽ khiến Yến tặc lợi dụng sơ hở." Hắn không hề đề cập đến chuyện binh quyền, bởi vì trong bốn vị Tướng quân ở đây, cấp bậc của hắn là thấp nhất, nếu hắn quả thật nói theo hướng của Vương Kỳ Phi thì sẽ lâm vào thế bị động, bị nắm được nhược điểm.
Vương Kỳ Phi âm thầm tức giận, hận Hạ Hầu Tuyên trơn trợt không dễ nắm trong tay, hời hợt hóa giải kế hoạch mà ông ta đã nghĩ ra từ sớm... Làm sao bây giờ? Thật sự vào thành à? Vậy thì tương đương với việc ông ta dẫn đầu thỏa hiệp, sau này còn muốn tranh quyền thì nhất định sẽ càng khó hơn, kết quả cuối cùng rất có thể là bọn họ tự thống lĩnh binh mã của mình, không can thiệt vào chuyện của đối phương.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Hạ Hầu Tuyên đã đứng vững gót chân trong thành Ninh Kinh, chắc chắn lương thảo trong thành đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, trừ khi năng lực của Vương Kỳ Phi vượt lên trên Hạ Hầu Tuyên, toàn quyền thống lĩnh cả thành Ninh Kinh, nếu không ông ta không thể can thiệp được vào Hạ Hầu Tuyên, ngược lại Hạ Hầu Tuyên có thể can thiệp được vào chuyện của ông ta!
Vậy thì sao được? Ngay cả khi Vương Kỳ Phi tạm thời gác lại những ân oán trước đây, nhưng ông ta cũng giống như rất nhiều tướng quân khác, cực kỳ kháng cực với việc người khác nắm trong tay quyền kiểm soát lương thảo... Vậy chẳng khác nào sinh mạng bị người ta nắm trong tay, muốn bóp thế nào thì bóp, ai có thể vui lòng?!
Vì vậy, lần này người im lặng đổi thành Vương Kỳ Phi, ông ta kẹt ở cổng thành tiến thoái lưỡng nan, khiến rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, một phần nhỏ lòng người nảy sinh nóng nảy, mà Hạ Hầu Tuyên vẫn không chút hoang mang, cũng không thúc giục, chỉ thản nhiên mỉm cười, giống như một chủ nhân thân thiện muốn mời khách vào nhà uống trà... Hừ, Vương Kỳ Phi này hoàn toàn chính là một tên ngu đần, mấy mánh lới đều là trò trẻ con, Hạ Hầu Tuyên thăm dò lai lịch của ông ta, không thấy có gì phải kiêng dè, chỉ cần Vương Kỳ Phi vừa vào thành, Hạ Hầu Tuyên sẽ thi triển các loại thủ đoạn cho ông ta đi tàu bay giấy, chơi đến khi ông ta tè ra quần kêu cha gọi mẹ! Khiến ông ta biết heo chính là vì ngu mà chết!
Ai ngờ đúng lúc này, một con khoái mã phi đến..."Báo! Bắc Yến cấp báo! Nam Chinh đại soái của Bắc Yến vừa chết bất đắc kỳ tử!"
Thật đúng là khéo càng thêm khéo, ngay khi Vương Kỳ Phi đi tới dưới thành Ninh Kinh, Trịnh Kỳ Anh lại công khai tuyên bố đại soái của bọn họ vì ám tiễn mà không qua khỏi!
Hơn nữa thời gian tin này truyền đến cũng rất đúng lúc, chỉ thấy ánh mắt Vương Kỳ Phi nhất thời sáng lên, lập tức tỏ vẻ ông ta muốn nhân cơ hội này đi tập kích đại doanh Bắc Yến... "Cơ hội tốt như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua! Ba vị Tướng quân ở lại Ninh Kinh chờ tin chiến thắng của ta!"
"..." Hạ Hầu Tuyên thật sự không biết nên nói gì cho phải, trong đầu vị nhân huynh này đều là bọt khí à? Bản thân dại dột muốn chết thì cũng thôi đi, có thể để bảy vạn đại quân lại hay không?
Tác giả có lời muốn nói: Đồng đội heo... Aizzz, thật ra thì người ta cũng không dễ dàng gì, hai huynh đệ đều thua trên tay công chúa... Ngu đần cũng có nhân quyền chứ ╮(╯_╰)╭
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.