Chương 45: Thiên nhãn bồ đề (ba)
Nhất Mai Đồng Tiền
27/08/2021
Vẻ mặt bị Nam Tinh đông lạnh của Phùng Nguyên rất nhanh có phản ứng, nói: "Hôm nay tôi bắt đầu đi làm lại, đến báo với cô một tiếng trước."
"Ờ..." Nam Tinh hỏi, "Đào lão bản đâu?"
"Ông ấy nói muốn nuôi một ít hoa hoa cỏ cỏ, bắt đầu cuộc sống người già, đi cửa hàng hoa mua hoa rồi." Phùng Nguyên nói, "Tôi cũng muốn sống kiểu người già, vô cùng nhàn nhã."
Nam Tinh nhìn nhìn hắn, Phùng Nguyên bất quá hơn hai mươi tuổi, lại vào sở môi giới âm dương. Việc này chứng tỏ, Phùng Nguyên ở tuổi này cũng đã ly thế. {LAOHU}
Người ly thế ở cái tuổi đẹp nhất, vẫn có thể duy trì nhiệt tình công tác lại tích cực hướng về phía trước như hắn, không nhiều lắm.
Phần lớn đều vì oán hận cuộc đời bất công, đã biến thành lệ quỷ.
Nàng nên tốt với hắn một chút.
Nam Tinh tỉnh thần lại, Phùng Nguyên vẫn còn đang dong dài: "Nhưng mà tôi vĩnh viễn không thể thành người già, nếu tôi hiện tại trồng hoa, nhất định sẽ bị chê cười."
"Không phải tuổi trẻ lãng mạn?"
"Ha! Bộ dáng đẹp mới gọi là trẻ tuổi lãng mạn, bộ dáng khó coi thì sẽ thành 'khô khan'." Phùng Nguyên đối với khuôn mặt xấu của mình rất có tự mình hiểu lẩy, nói, "Còn gọi là 'ra vẻ'."
Nam Tinh nhìn hắn thật sâu, tưởng tượng cảnh hắn trồng hoa, giống như......đúng là không được đẹp đẽ gì. Nàng nói: "Tuy là không quá đẹp, nhưng mình vui vẻ là được."
Phùng Nguyên ngẩn người, phảng phất như đã được rất lớn ủng hộ gì đó, chớp mắt lại có chút cảm động, hắn nói: "Nam Tinh tiểu thư cô thật là một người thiện lương."
Nam Tinh chuyển đề tài hỏi: "Tư liệu của Thạch Bát Lâu là ai đưa cho cậu?"
"Lão đại bọn tôi a." Phùng Nguyên buộc miệng trả lời, khoảnh khắc cảm động vừa rồi bay mất, hắn tức giận đến nhảy dựng lên, "Cô dụ tôi nói!"
"Không." Nam Tinh đứng đắn nói, lại nói, "Tôi chỉ là muốn nói cho cậu, tôi đòi cậu đưa tư liệu của Thạch Bát Lâu cậu không đưa, vì thế tôi tìm cách trộm, sau đó......"
"Cô trộm tư liệu của tôi?" Phùng Nguyên vội lục lọi cặp tài liệu, nhưng không thấy dấu vết gì.
Nam Tinh đương nhiên sẽ không nói cho hắn là trộm như thế nào, loại thủ đoạn này có lẽ về sau còn dùng tiếp được. Nàng tiếp tục nói: "Chỉ là tôi dựa theo tư liệu của cậu đi tìm, lại phát hiện tin tức Thạch Bát Lâu để lại cho sở môi giới các cậu là giả."
Phùng Nguyên cứng đờ, có chút không vui, hắn nói: "Mặc kệ là ở đâu......cũng sẽ có chuyện như vậy. Cấp trên giao tư liệu cho cô, không phải thật, cô vẫn phải coi là thật."
Nam Tinh nhìn vẻ mặt của Phùng Nguyên có vẻ không thoải mái, biết hắn cũng không biết chuyện này, có lẽ đã từng hoài nghi, nhưng muốn yên thân, có vài chuyện không quá mấu chốt, thì bỏ qua.
"Tôi không trách cậu, cũng không cảm thấy cậu không chuyên nghiệp."
Phùng Nguyên nghe mấy lời này cũng không vui vẻ bao nhiêu, hắn nói: "Tôi đi đây, tìm việc cho cô."
Nam Tinh không giữ hắn lại, nàng nghĩ, có thể làm một người tích cực lạc quan không vui, té ra là chuyện dễ như vậy.
Muốn vui vẻ lên, lại không dễ dàng.
Phùng Nguyên nói đi tìm việc, lại liên tiếp ba ngày không xuất hiện.
Hôm nay Nam Tinh vừa đến chạng vạng đã đi ngủ, không biết có phải trước khi ngủ nghĩ về việc của Triệu Kỳ hay không, trong mộng luôn có cây bút chu sa xoay vòng vòng trước mặt.
"Nam Tinh, tổ phụ tặng con bút chu sa, ngày sau con phải cùng với Nam Nguyệt, bảo hộ Nam gia."
Tổ phụ đem bút chu sa giao cho nàng, thân ảnh càng lúc càng xa. Nàng liều mạng chạy theo đằng sau, chạy thật nhanh. Bỗng nhiên cảm thấy khát nước, sau đó liền thấy trước mặt có một nồi canh cá lớn.
Nàng tò mò đi nhìn nồi canh cá, một đen một trắng, bỗng nhiên vẫy đuôi, đảo qua mặt nàng.
Nam Tinh hết hồn, tỉnh.
Sau đó liền thấy hai con cá không ngừng vẫy đuôi đảo tới đảo lui ở ngay trước mắt nàng, đảo qua má trái, lại đảo qua má phải. {LAOHU}
Vì sao cá của Khâu Từ lại xuất hiện trong phòng nàng.
Hắn quả nhiên là tên biến thái cuồng theo dõi!
"Hô ——" cá âm dương bơi, không ngừng trôi dạt thong thả trong phòng, đuôi cá quét tới quét lui, quét lui quét tới......
Hoàn toàn không tỉnh ngủ Nam Tinh ngồi bật dậy, duỗi tay tóm lấy hai con cá.
&&&&&
3 giờ sáng, là giờ người ta đang ngủ say nhất.
Khâu Từ bị tiếng đập cửa đánh thức, khi hắn mở mắt thấy có chút kỳ quái, giờ này ai lại đến gõ cửa. Chẳng lẽ là cha nào say xỉn đi nhầm cửa?
Lát sau cửa lại bị gõ vang.
Khâu Từ lúc này mới dậy ra mở cửa, cửa vừa mở, liền thấy Nam Tinh mặt đen thui đứng trước cửa, mặt mũi tức giận.
Hắn sửng sốt, là người hắn hoàn toàn không ngờ tới.
Nam Tinh giương mắt nhìn hắn, tầm mắt đảo qua thân trên trần trụi của hắn, rắn chắc vạm vỡ, còn có cơ bụng. Nàng dừng một chút, đem cái chai trong tay nhét vào tay hắn, nói: "Cá của anh."
Khâu Từ khựng lại, nhìn đồ trong chai, đúng là cá của hắn. Hắn ngoài ý muốn hỏi: "Cô gặp chúng ở đâu vậy?"
Nam Tinh nhịn không được nói: "Anh hỏi thử bọn nó, vì cái gì mà hơn nửa đêm còn ở trong phòng tôi bơi qua bơi lại, chuyện này không quan hệ với anh sao?"
Khâu Từ nhìn bộ dáng nàng hưng sư vấn tội, nóng giận vẫn xinh đẹp, hắn nở nụ cười: "Thề với trời, tôi lại không sai chúng đi nhìn trộm cô."
Nam Tinh bỗng dưng nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Anh có thể mượn đôi mắt của chúng để nhìn trộm thứ chúng đã thấy?"
Khâu Từ lập tức dựng thẳng ngón tay nghiêm túc nói: "Có thể, nhưng tôi tuyệt đối không có làm việc này với cô."
"Vậy thì vì cái gì chúng lại bơi tới chỗ của tôi?"
Có lẽ cuộc trò chuyện của hai người đêm nay có vẻ khá đột ngột lại lâu dài, cho nên khách cùng tầng hơi có động tĩnh, như muốn ra nhìn xem là chuyện gì. Khâu Từ nghe tiếng, mới nói: "Tôi đi mặc đồ, chúng ta ra ngoài nói."
"Cất cá của anh đi."
Khâu Từ cười, đồng ý rồi đi vào mặc áo. Lát sau đi ra, cùng Nam Tinh đi thang máy xuống lầu.
Nửa đêm Thượng Hải còn có xe đi lại, chỉ là không náo nhiệt như nước chảy như ban ngày.
Hai người đi trên lối đi bộ, thỉnh thoảng có xe chạy qua, cuốn lên một cơn gió lạnh cuối thu.
Khâu Từ hỏi: "Cô lạnh không?"
"Không lạnh." Nam Tinh nhắc nhở, "Cá."
"Tôi cũng không biết vì sao mà chúng lại đến chỗ cô, vốn dĩ là tôi sai chúng đi tìm một người."
"Tìm ai?"
Khâu Từ nghĩ một hồi, vẫn nói: "Một người bạn của ca ca tôi, mất liên lạc hôm qua. Sáng mai tôi liền phải đi đến nhà bọn họ, dựa theo lệ thường thì sẽ cho cá đi trước, không nghĩ tới chúng lại bơi tới chỗ cô. Tinh Tinh cô nương, cô nói xem, cá của tôi có phải yêu thầm cô rồi hay không?"
Nam Tinh nhìn hắn một cái, nàng một chút cũng không muốn bị hai con cá yêu thầm. Nàng đột nhiên nghĩ đến vừa rồi Khâu Từ nói là bạn của Lê Viễn, chắc không phải là...... Nàng dừng bước, hỏi: "Người bạn kia của ca ca anh, có phải tên là Thành Lạc Gia hay không?"
Khâu Từ bất ngờ, hắn hỏi: "Cô biết?"
"Tôi đã gặp hắn." Nam Tinh nói, "Tôi đi tìm Triệu Kỳ, giữa đường thấy có người bị thương, khiến cho tài xế tiện đường chở hắn về, người kia chính là Thành Lạc Gia. Tôi đến biệt thự của hắn, thấy hắn và ca ca anh, còn có một người tên a Khổng chụp ảnh chung."
"Thật trùng hợp." Khâu Từ hiểu ra, hắn hỏi, "Cô nói lúc ấy hắn bị thương? Vậy có phải cô chạm vào miệng vết thương của hắn hay không?"
"Ừm."
"Tôi biết vì sao cá của tôi lại bơi đến chỗ cô, bởi vì cô từng chạm vào vết thương của Thành Lạc Gia, trên tay dính máu của hắn. Cá là dựa vào nguyên tắc gần nhất, chúng theo mùi mà tìm, trước hết tìm đến chỗ cô. Vốn dĩ bước tiếp theo, nếu chúng phát hiện không phải là Thành Lạc Gia, thì sẽ bơi đi. Nhưng......chúng gặp phải cô, còn bị cô tóm gọn."
Khâu Từ nhịn không được cười cười: "Còn thiếu chút nữa bị cô hầm canh, thật tội nghiệp."
Nam Tinh lúc này mới hết hoang mang, nàng biết Khâu Từ không phải cuồng rình coi. Chỉ là hơn nửa đêm bị cá dựng dậy, khó tránh khỏi bực bội. Nhưng túm cá của hắn tới cửa vấn tội, cũng đánh thức hắn.
Mệt hắn còn tốt tính như vậy.
Nam Tinh đuối lý, nhưng Khâu Từ không thèm để ý. Khâu Từ nói: "Đợi lát nữa hừng đông tôi liền xuất phát, cô nói Triệu Kỳ cũng ở khu biệt thự nhà giàu kia? Vậy tôi thuận tiện hỏi thăm giúp cô?"
"Tôi không biết hắn mang vị hôn thê của hắn đi đâu, chừng nào mới về. Lúc ấy Thành Lạc Gia nói sẽ giúp tôi lưu ý hướng đi của hắn, không nghĩ tới Thành Lạc Gia lại mất tích."
Khâu Từ không nghĩ tới Nam Tinh và Thành Lạc Gia bất quá cũng mới gặp nhau, đối phương cũng đã giúp nàng lưu ý người khác, lại thấy ngoài ý muốn, Nam Tinh khi nào thân thiện như vậy. {LAOHU}
"Kỳ thật cũng không thể nói là thật sự mất liên lạc, hôm qua khi hắn rời nhà có để lại tin cho cha mẹ hắn, nói hắn muốn ra ngoài dạo một chút. Sau đó cha mẹ hắn gọi điện thoại cho hắn, hắn đều không tiếp, mỗi lần chỉ gửi về một tin nhắn thoại báo bình an." Khâu Từ nói, "Thành Lạc Gia trước kia bị tai nạn, mấy năm nay cha mẹ hắn cơ hồ không cho hắn xa nhà, lần này hắn đột nhiên đi một mình, họ vô cùng lo lắng, ca ca của tôi cũng rất lo lắng."
Nam Tinh trầm mặc, mới nói: "Bởi vì sợ hắn lại quay về tuyết sơn sao?"
Khâu Từ không nghĩ tới ngay cả chuyện này nàng cũng biết, hỏi: "Hắn nói cho cô?"
"Ừm, hắn nói cho tôi vụ tai nạn hai năm trước ở tuyết sơn." Nam Tinh lại nói, "Ngày đó hắn xác thật có nói qua, muốn chờ sức khỏe tốt hơn, lại leo lên tuyết sơn lần nữa, hoàn thành lời hứa của hắn với a Khổng, hoàn thành tâm nguyện của a Khổng."
Khâu Từ im lặng, tuy hắn chưa gặp qua Thành Lạc Gia, nhưng sự kiện kia hắn có nghe từ miệng huynh trưởng, cũng cảm thấy tiếc nuối. Bạn tốt đồng hành, lại một chết một bị thương. Vô luận là đối với người đã mất, hay là đối với người còn sống, đều rất tàn nhẫn.
Nam Tinh nghĩ tới một chuyện, nói: "Hắn không tiếp điện thoại của mấy người, nói không chừng sẽ tiếp của tôi, dù sao tôi đối với hắn, chỉ là một người xa lạ, hơn nữa hắn còn đáp ứng tôi, sẽ giúp tôi lưu ý hướng đi của Triệu Kỳ."
Trải qua muôn vạn khó khăn mới biết được số của Nam Tinh nên khi Khâu Từ nghe thấy những lời này, trong lòng bị gõ đến kêu bộp bộp.
Nam Tinh lại nói: "Xác nhận là hắn an toàn, ít nhất có thể cho ca ca anh an tâm một chút, xem như cảm tạ hắn ngày đó ra tay hỗ trợ."
"Ừm."
"Chờ trời đã sáng lại gọi, anh mấy giờ đi?"
"7 giờ."
"Vậy tôi về, anh đi ngủ." Nam Tinh không ngờ cá của hắn là tìm lộn chỗ, còn mình lại tóm cá của hắn tới cửa vấn tội. Hiện tại đã 3 giờ rưỡi, cách thời gian hắn rời giường chỉ còn vài giờ.
Ngủ không yên còn phải bôn ba, Nam Tinh biết cảm giác này không dễ chịu.
"Không muốn ngủ." Khâu Từ nói, "Hơn nữa tôi cũng sẽ không để cô đi đêm một mình, tôi đưa cô về."
Nam Tinh nhìn hắn, hỏi: "Tôi là người bình thường sao?"
Khâu Từ cười: "Cô đương nhiên không phải, cô là siêu sao. Nhưng siêu sao cũng không phải lợi hại nhất vũ trụ, lỡ gặp phải ngôi sao nào đó thì làm sao bây giờ? Tôi không yên tâm."
Nam Tinh nhìn hắn, bỗng dưng dời mắt đi. Nàng nói: "Trước giờ tôi đều như vậy."
"Về sau sẽ không." Khâu Từ thấy nàng tránh né sắp né ra đến đường cái, mới kéo nàng trở lại lối đi bộ.
Đi một hồi Nam Tinh lại lạng ra ngoài, Khâu Từ bật cười hỏi: "Trên người tôi mọc gai à?"
Nam Tinh hơi ủ rũ, nói: "Tôi về đây, lát nữa sẽ liên hệ với anh."
—— trên người Khâu Từ không có gai, chính là vì không có gai, cho nên mới làm nàng không muốn đến gần hơn. Một khi quen, muốn tránh, cũng tránh không thoát.
"Ờ..." Nam Tinh hỏi, "Đào lão bản đâu?"
"Ông ấy nói muốn nuôi một ít hoa hoa cỏ cỏ, bắt đầu cuộc sống người già, đi cửa hàng hoa mua hoa rồi." Phùng Nguyên nói, "Tôi cũng muốn sống kiểu người già, vô cùng nhàn nhã."
Nam Tinh nhìn nhìn hắn, Phùng Nguyên bất quá hơn hai mươi tuổi, lại vào sở môi giới âm dương. Việc này chứng tỏ, Phùng Nguyên ở tuổi này cũng đã ly thế. {LAOHU}
Người ly thế ở cái tuổi đẹp nhất, vẫn có thể duy trì nhiệt tình công tác lại tích cực hướng về phía trước như hắn, không nhiều lắm.
Phần lớn đều vì oán hận cuộc đời bất công, đã biến thành lệ quỷ.
Nàng nên tốt với hắn một chút.
Nam Tinh tỉnh thần lại, Phùng Nguyên vẫn còn đang dong dài: "Nhưng mà tôi vĩnh viễn không thể thành người già, nếu tôi hiện tại trồng hoa, nhất định sẽ bị chê cười."
"Không phải tuổi trẻ lãng mạn?"
"Ha! Bộ dáng đẹp mới gọi là trẻ tuổi lãng mạn, bộ dáng khó coi thì sẽ thành 'khô khan'." Phùng Nguyên đối với khuôn mặt xấu của mình rất có tự mình hiểu lẩy, nói, "Còn gọi là 'ra vẻ'."
Nam Tinh nhìn hắn thật sâu, tưởng tượng cảnh hắn trồng hoa, giống như......đúng là không được đẹp đẽ gì. Nàng nói: "Tuy là không quá đẹp, nhưng mình vui vẻ là được."
Phùng Nguyên ngẩn người, phảng phất như đã được rất lớn ủng hộ gì đó, chớp mắt lại có chút cảm động, hắn nói: "Nam Tinh tiểu thư cô thật là một người thiện lương."
Nam Tinh chuyển đề tài hỏi: "Tư liệu của Thạch Bát Lâu là ai đưa cho cậu?"
"Lão đại bọn tôi a." Phùng Nguyên buộc miệng trả lời, khoảnh khắc cảm động vừa rồi bay mất, hắn tức giận đến nhảy dựng lên, "Cô dụ tôi nói!"
"Không." Nam Tinh đứng đắn nói, lại nói, "Tôi chỉ là muốn nói cho cậu, tôi đòi cậu đưa tư liệu của Thạch Bát Lâu cậu không đưa, vì thế tôi tìm cách trộm, sau đó......"
"Cô trộm tư liệu của tôi?" Phùng Nguyên vội lục lọi cặp tài liệu, nhưng không thấy dấu vết gì.
Nam Tinh đương nhiên sẽ không nói cho hắn là trộm như thế nào, loại thủ đoạn này có lẽ về sau còn dùng tiếp được. Nàng tiếp tục nói: "Chỉ là tôi dựa theo tư liệu của cậu đi tìm, lại phát hiện tin tức Thạch Bát Lâu để lại cho sở môi giới các cậu là giả."
Phùng Nguyên cứng đờ, có chút không vui, hắn nói: "Mặc kệ là ở đâu......cũng sẽ có chuyện như vậy. Cấp trên giao tư liệu cho cô, không phải thật, cô vẫn phải coi là thật."
Nam Tinh nhìn vẻ mặt của Phùng Nguyên có vẻ không thoải mái, biết hắn cũng không biết chuyện này, có lẽ đã từng hoài nghi, nhưng muốn yên thân, có vài chuyện không quá mấu chốt, thì bỏ qua.
"Tôi không trách cậu, cũng không cảm thấy cậu không chuyên nghiệp."
Phùng Nguyên nghe mấy lời này cũng không vui vẻ bao nhiêu, hắn nói: "Tôi đi đây, tìm việc cho cô."
Nam Tinh không giữ hắn lại, nàng nghĩ, có thể làm một người tích cực lạc quan không vui, té ra là chuyện dễ như vậy.
Muốn vui vẻ lên, lại không dễ dàng.
Phùng Nguyên nói đi tìm việc, lại liên tiếp ba ngày không xuất hiện.
Hôm nay Nam Tinh vừa đến chạng vạng đã đi ngủ, không biết có phải trước khi ngủ nghĩ về việc của Triệu Kỳ hay không, trong mộng luôn có cây bút chu sa xoay vòng vòng trước mặt.
"Nam Tinh, tổ phụ tặng con bút chu sa, ngày sau con phải cùng với Nam Nguyệt, bảo hộ Nam gia."
Tổ phụ đem bút chu sa giao cho nàng, thân ảnh càng lúc càng xa. Nàng liều mạng chạy theo đằng sau, chạy thật nhanh. Bỗng nhiên cảm thấy khát nước, sau đó liền thấy trước mặt có một nồi canh cá lớn.
Nàng tò mò đi nhìn nồi canh cá, một đen một trắng, bỗng nhiên vẫy đuôi, đảo qua mặt nàng.
Nam Tinh hết hồn, tỉnh.
Sau đó liền thấy hai con cá không ngừng vẫy đuôi đảo tới đảo lui ở ngay trước mắt nàng, đảo qua má trái, lại đảo qua má phải. {LAOHU}
Vì sao cá của Khâu Từ lại xuất hiện trong phòng nàng.
Hắn quả nhiên là tên biến thái cuồng theo dõi!
"Hô ——" cá âm dương bơi, không ngừng trôi dạt thong thả trong phòng, đuôi cá quét tới quét lui, quét lui quét tới......
Hoàn toàn không tỉnh ngủ Nam Tinh ngồi bật dậy, duỗi tay tóm lấy hai con cá.
&&&&&
3 giờ sáng, là giờ người ta đang ngủ say nhất.
Khâu Từ bị tiếng đập cửa đánh thức, khi hắn mở mắt thấy có chút kỳ quái, giờ này ai lại đến gõ cửa. Chẳng lẽ là cha nào say xỉn đi nhầm cửa?
Lát sau cửa lại bị gõ vang.
Khâu Từ lúc này mới dậy ra mở cửa, cửa vừa mở, liền thấy Nam Tinh mặt đen thui đứng trước cửa, mặt mũi tức giận.
Hắn sửng sốt, là người hắn hoàn toàn không ngờ tới.
Nam Tinh giương mắt nhìn hắn, tầm mắt đảo qua thân trên trần trụi của hắn, rắn chắc vạm vỡ, còn có cơ bụng. Nàng dừng một chút, đem cái chai trong tay nhét vào tay hắn, nói: "Cá của anh."
Khâu Từ khựng lại, nhìn đồ trong chai, đúng là cá của hắn. Hắn ngoài ý muốn hỏi: "Cô gặp chúng ở đâu vậy?"
Nam Tinh nhịn không được nói: "Anh hỏi thử bọn nó, vì cái gì mà hơn nửa đêm còn ở trong phòng tôi bơi qua bơi lại, chuyện này không quan hệ với anh sao?"
Khâu Từ nhìn bộ dáng nàng hưng sư vấn tội, nóng giận vẫn xinh đẹp, hắn nở nụ cười: "Thề với trời, tôi lại không sai chúng đi nhìn trộm cô."
Nam Tinh bỗng dưng nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Anh có thể mượn đôi mắt của chúng để nhìn trộm thứ chúng đã thấy?"
Khâu Từ lập tức dựng thẳng ngón tay nghiêm túc nói: "Có thể, nhưng tôi tuyệt đối không có làm việc này với cô."
"Vậy thì vì cái gì chúng lại bơi tới chỗ của tôi?"
Có lẽ cuộc trò chuyện của hai người đêm nay có vẻ khá đột ngột lại lâu dài, cho nên khách cùng tầng hơi có động tĩnh, như muốn ra nhìn xem là chuyện gì. Khâu Từ nghe tiếng, mới nói: "Tôi đi mặc đồ, chúng ta ra ngoài nói."
"Cất cá của anh đi."
Khâu Từ cười, đồng ý rồi đi vào mặc áo. Lát sau đi ra, cùng Nam Tinh đi thang máy xuống lầu.
Nửa đêm Thượng Hải còn có xe đi lại, chỉ là không náo nhiệt như nước chảy như ban ngày.
Hai người đi trên lối đi bộ, thỉnh thoảng có xe chạy qua, cuốn lên một cơn gió lạnh cuối thu.
Khâu Từ hỏi: "Cô lạnh không?"
"Không lạnh." Nam Tinh nhắc nhở, "Cá."
"Tôi cũng không biết vì sao mà chúng lại đến chỗ cô, vốn dĩ là tôi sai chúng đi tìm một người."
"Tìm ai?"
Khâu Từ nghĩ một hồi, vẫn nói: "Một người bạn của ca ca tôi, mất liên lạc hôm qua. Sáng mai tôi liền phải đi đến nhà bọn họ, dựa theo lệ thường thì sẽ cho cá đi trước, không nghĩ tới chúng lại bơi tới chỗ cô. Tinh Tinh cô nương, cô nói xem, cá của tôi có phải yêu thầm cô rồi hay không?"
Nam Tinh nhìn hắn một cái, nàng một chút cũng không muốn bị hai con cá yêu thầm. Nàng đột nhiên nghĩ đến vừa rồi Khâu Từ nói là bạn của Lê Viễn, chắc không phải là...... Nàng dừng bước, hỏi: "Người bạn kia của ca ca anh, có phải tên là Thành Lạc Gia hay không?"
Khâu Từ bất ngờ, hắn hỏi: "Cô biết?"
"Tôi đã gặp hắn." Nam Tinh nói, "Tôi đi tìm Triệu Kỳ, giữa đường thấy có người bị thương, khiến cho tài xế tiện đường chở hắn về, người kia chính là Thành Lạc Gia. Tôi đến biệt thự của hắn, thấy hắn và ca ca anh, còn có một người tên a Khổng chụp ảnh chung."
"Thật trùng hợp." Khâu Từ hiểu ra, hắn hỏi, "Cô nói lúc ấy hắn bị thương? Vậy có phải cô chạm vào miệng vết thương của hắn hay không?"
"Ừm."
"Tôi biết vì sao cá của tôi lại bơi đến chỗ cô, bởi vì cô từng chạm vào vết thương của Thành Lạc Gia, trên tay dính máu của hắn. Cá là dựa vào nguyên tắc gần nhất, chúng theo mùi mà tìm, trước hết tìm đến chỗ cô. Vốn dĩ bước tiếp theo, nếu chúng phát hiện không phải là Thành Lạc Gia, thì sẽ bơi đi. Nhưng......chúng gặp phải cô, còn bị cô tóm gọn."
Khâu Từ nhịn không được cười cười: "Còn thiếu chút nữa bị cô hầm canh, thật tội nghiệp."
Nam Tinh lúc này mới hết hoang mang, nàng biết Khâu Từ không phải cuồng rình coi. Chỉ là hơn nửa đêm bị cá dựng dậy, khó tránh khỏi bực bội. Nhưng túm cá của hắn tới cửa vấn tội, cũng đánh thức hắn.
Mệt hắn còn tốt tính như vậy.
Nam Tinh đuối lý, nhưng Khâu Từ không thèm để ý. Khâu Từ nói: "Đợi lát nữa hừng đông tôi liền xuất phát, cô nói Triệu Kỳ cũng ở khu biệt thự nhà giàu kia? Vậy tôi thuận tiện hỏi thăm giúp cô?"
"Tôi không biết hắn mang vị hôn thê của hắn đi đâu, chừng nào mới về. Lúc ấy Thành Lạc Gia nói sẽ giúp tôi lưu ý hướng đi của hắn, không nghĩ tới Thành Lạc Gia lại mất tích."
Khâu Từ không nghĩ tới Nam Tinh và Thành Lạc Gia bất quá cũng mới gặp nhau, đối phương cũng đã giúp nàng lưu ý người khác, lại thấy ngoài ý muốn, Nam Tinh khi nào thân thiện như vậy. {LAOHU}
"Kỳ thật cũng không thể nói là thật sự mất liên lạc, hôm qua khi hắn rời nhà có để lại tin cho cha mẹ hắn, nói hắn muốn ra ngoài dạo một chút. Sau đó cha mẹ hắn gọi điện thoại cho hắn, hắn đều không tiếp, mỗi lần chỉ gửi về một tin nhắn thoại báo bình an." Khâu Từ nói, "Thành Lạc Gia trước kia bị tai nạn, mấy năm nay cha mẹ hắn cơ hồ không cho hắn xa nhà, lần này hắn đột nhiên đi một mình, họ vô cùng lo lắng, ca ca của tôi cũng rất lo lắng."
Nam Tinh trầm mặc, mới nói: "Bởi vì sợ hắn lại quay về tuyết sơn sao?"
Khâu Từ không nghĩ tới ngay cả chuyện này nàng cũng biết, hỏi: "Hắn nói cho cô?"
"Ừm, hắn nói cho tôi vụ tai nạn hai năm trước ở tuyết sơn." Nam Tinh lại nói, "Ngày đó hắn xác thật có nói qua, muốn chờ sức khỏe tốt hơn, lại leo lên tuyết sơn lần nữa, hoàn thành lời hứa của hắn với a Khổng, hoàn thành tâm nguyện của a Khổng."
Khâu Từ im lặng, tuy hắn chưa gặp qua Thành Lạc Gia, nhưng sự kiện kia hắn có nghe từ miệng huynh trưởng, cũng cảm thấy tiếc nuối. Bạn tốt đồng hành, lại một chết một bị thương. Vô luận là đối với người đã mất, hay là đối với người còn sống, đều rất tàn nhẫn.
Nam Tinh nghĩ tới một chuyện, nói: "Hắn không tiếp điện thoại của mấy người, nói không chừng sẽ tiếp của tôi, dù sao tôi đối với hắn, chỉ là một người xa lạ, hơn nữa hắn còn đáp ứng tôi, sẽ giúp tôi lưu ý hướng đi của Triệu Kỳ."
Trải qua muôn vạn khó khăn mới biết được số của Nam Tinh nên khi Khâu Từ nghe thấy những lời này, trong lòng bị gõ đến kêu bộp bộp.
Nam Tinh lại nói: "Xác nhận là hắn an toàn, ít nhất có thể cho ca ca anh an tâm một chút, xem như cảm tạ hắn ngày đó ra tay hỗ trợ."
"Ừm."
"Chờ trời đã sáng lại gọi, anh mấy giờ đi?"
"7 giờ."
"Vậy tôi về, anh đi ngủ." Nam Tinh không ngờ cá của hắn là tìm lộn chỗ, còn mình lại tóm cá của hắn tới cửa vấn tội. Hiện tại đã 3 giờ rưỡi, cách thời gian hắn rời giường chỉ còn vài giờ.
Ngủ không yên còn phải bôn ba, Nam Tinh biết cảm giác này không dễ chịu.
"Không muốn ngủ." Khâu Từ nói, "Hơn nữa tôi cũng sẽ không để cô đi đêm một mình, tôi đưa cô về."
Nam Tinh nhìn hắn, hỏi: "Tôi là người bình thường sao?"
Khâu Từ cười: "Cô đương nhiên không phải, cô là siêu sao. Nhưng siêu sao cũng không phải lợi hại nhất vũ trụ, lỡ gặp phải ngôi sao nào đó thì làm sao bây giờ? Tôi không yên tâm."
Nam Tinh nhìn hắn, bỗng dưng dời mắt đi. Nàng nói: "Trước giờ tôi đều như vậy."
"Về sau sẽ không." Khâu Từ thấy nàng tránh né sắp né ra đến đường cái, mới kéo nàng trở lại lối đi bộ.
Đi một hồi Nam Tinh lại lạng ra ngoài, Khâu Từ bật cười hỏi: "Trên người tôi mọc gai à?"
Nam Tinh hơi ủ rũ, nói: "Tôi về đây, lát nữa sẽ liên hệ với anh."
—— trên người Khâu Từ không có gai, chính là vì không có gai, cho nên mới làm nàng không muốn đến gần hơn. Một khi quen, muốn tránh, cũng tránh không thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.