Chương 37: Biến cố
Hoa Liễm Ngọc
13/07/2024
Thiển vừa rời khỏi phòng bệnh đã thấy bóng dáng cao ráo của một người đàn ông trung niên đang đứng quay lưng về phía mình, người này là Tổng đốc Hưng…từng có giao tình rất tốt với Hương quản Tần (ba Thiển).
Nghe có tiếng bước chân, Tổng đốc Hưng quay đầu nhìn lại…thấy trước mặt mình là một chàng trai trẻ đầy phong độ thì không khỏi kinh ngạc “Hương quản Tần, không ngờ chỉ mấy năm không gặp mà ông lại phong độ rõ như vậy!”
Thiển mỉm cười “ngài Tổng đốc quá lời rồi, ở cái tuổi này của chúng ta thì làm gì tồn tại hai từ phong độ, có chăng chỉ tồn tại hai chữ từng trải”.
Tổng đốc Hưng phì cười “Ông cứ khiêm tốn như năm nào!”
Ngừng một lúc, Tổng đốc Hưng khẽ hỏi “tôi nghe nói bà Hương quản đang ốm nặng, vậy tình hình hiện tại của bà ấy thế nào rồi?”
Thiển thoáng buồn “bà xã tôi vẫn đang trong tình trạng nguy kịch!”
‘Tôi cũng không biết nói gì hơn, chỉ mong bà Hương quản nhanh khỏe lại’.
“Cảm ơn ngài Tổng đốc!”
‘Tôi có quen với vài vì docteur giỏi, để tôi giới thiệu họ đến điều trị cho bà Hương quản’.
Thiển cười tươi “được như vậy thì quý hóa, cảm ơn ngài Tổng đốc nhiều lắm!”
Tổng đốc Hưng vốn rất thích Hương quản Tần.
‘Khi nào bà Hương quản khỏe lại, thì dẫn bà ấy đến phủ tôi làm khách vài hôm rồi hẳn trở về quê’.
“Được!”
Thật ra thì Hương quản Tần trước đây là một người tài giỏi, ai cũng thấy tiếc cho tài năng của ông bị mai một nơi vùng quê nghèo. Lẽ ra thì ông phải nên đến Thành đô làm việc nhưng vì ông yêu mảnh đất quê hương mình nên mới không nỡ rời xa. Cũng chính vì thế mà trước giờ Hương quản Tần luôn được người người tôn trọng và ngưỡng mộ.
…………………
*Mình đang đọc báo à?
Tuấn Anh nhìn Ngọc Mai rồi nở nụ cười ngọt ngào “em bầu bí mệt mỏi thì cố gắng nghỉ ngơi nhiều cho khỏe, sao lại đi lung tung vậy?”
*Em ngồi ở nhà một mình buồn quá nên đi dạo quanh phố phường cho khuây khỏa, sẵn tiện em mua quần áo cho con.
Tuấn Anh nhíu mày “sao lại mua trước quần áo cho con vậy em? Anh nghe ông bà xưa hay bảo như thế không nên!”
Ngọc Mai liếc Tuấn Anh “toàn những lời mê tín, mình không mua trước thì khi con mình sinh ra…phải mặc khố chuối à?”
*Hơn nữa…buồn chán quá, em đi mua sắm cho đỡ buồn ấy mà.
‘Thật không hiểu nổi phụ nữ suy nghĩ gì!’
*Ý của mình là sao?
‘Chỉ có việc ăn và ngủ mà còn không làm được, suốt ngày chỉ biết than chán, than buồn’.
Ngọc Mai nhíu mày, cô cảm nhận được giọng điệu khó chịu của Tuấn Anh.
*Mình nói như vậy không sợ em buồn lòng sao?
Tuấn Anh phì cười “em hay bắt bẻ anh vậy nhỉ! Anh chỉ thuận miệng nói thế, không có ý gì đâu mà”.
*Gần đây em thấy mình rất lạ, hay là mình đã thay đổi?
Tuấn Anh giật mình “anh xin lỗi, chắc là do gần đây anh quá áp lực”.
Ngọc Mai cười khanh khách “xem mình kìa, em chỉ đùa mấy câu mà đã khiến mình căng thẳng đến thế rồi”.
‘Còn không phải là anh sợ em buồn lòng đó sao’.
*Phải rồi mình, sáng mai mình nghỉ một buổi để đưa em đến bệnh viện khám thai mình nhé!
Tuấn Anh nhẹ nhàng sợ lên bụng Ngọc Mai “được…rất hân hạnh được phục vụ quý cô xinh đẹp”.
Ngọc Mai vui sướng cười khanh khách.
Tuấn Anh thầm hỏi lòng “đây được gọi là hạnh phúc sao? Cái hạnh phúc này là điều mình hằng mơ ước sao? Nhưng sao mình lại không hề cảm nhận được niềm vui của nó, không hề cảm nhận được dư vị ngọt ngào của nó!”
…………………
Vừa đến cổng bệnh viện, Tuấn Anh đã nhìn thấy bóng dáng Thiển đang vội vã đi phía trước mặt mình, anh khẽ nhíu mày “sao lại phải gặp hắn nữa rồi!”
Ngọc Mai lắc tay Tuấn Anh “mình ơi, người phía trước như là Hương quản Tần thì phải”.
Tuấn Anh khó chịu lên tiếng “chúng ta khám nhanh còn về, em cần phải nghỉ ngơi nhiều vào mới tốt cho con chúng ta”.
Ngọc Mai ngoan ngoãn gật đầu “Dạ, em biết rồi mình!”
*Nhưng không biết ngài Hương quản đến bệnh viện có việc gì không, không biết ai bị bệnh…mà sao hôm nay không thấy bà Hương quản, hai người họ luôn dính lấy nhau như bóng với hình. Hay là bà Hương quản xảy ra chuyện gì rồi.
Tim Tuấn Anh đập loạn nhịp “Khánh Băng xảy ra chuyện sao?”
Rất nhanh, Tuấn Anh đuổi theo Thiển, nhưng lúc này Thiển đã bỏ một đoạn xa.
Ngọc Mai khó hiểu chạy theo “mình…đợi em với!”
*Á…á…
Ngọc Mai bất cẩn trượt chân và ngã xuống đất.
*Mình…ơi…
Ngọc Mai đau đớn ôm bụng, cô cảm thấy trước mắt mình chỉ còn một màu đen, nghe văng vẳng bên tai tiếng hét của mọi người.
//Có cô gái bị ngã…
//Ra máu nhiều quá rồi kìa…
Tuấn Anh thấy Thiển rẽ vào lối đi bên trái, anh cũng rẽ theo.
Cuối cùng Thiển ghé vào một căn phòng chăm sóc đặc biệt…
Tuấn Anh chết lặng khi thấy người nằm trên giường bệnh là Khánh Băng, trong cảm nhận của anh thì có lẽ cô đang bệnh rất nặng.
Tuấn Anh âm thầm đứng nhìn Thiển chăm sóc cho Khánh Băng một lúc rồi âm thầm rời đi…
Vừa quay trở lại tìm Ngọc Mai, Tuấn Anh không thấy cô đâu nên hơi bực bội trong lòng “đã lớn như thế mà cứ đi lung tung!”
//Trời ơi ghê quá!
//Tôi nghĩ chắc là sẽ sảy thai thôi.
//Đúng rồi, ra máu nhiều như thế cơ mà.
//Đấy, bầu bí thì phải cẩn thận. Sơ suất một chút thôi là xảy ra chuyện liền.
Tuấn Anh nhìn thấy vũng máu trước mắt mình thì không khỏi nhíu mày. Anh ôn tồn hỏi thăm vài người đứng đó “làm ơn cho tôi hỏi, nơi này vừa xảy ra chuyện gì?”
//Có một người phụ nữ mang thai bị trượt chân ngã…ra máu nhiều lắm, không biết có giữ được đứa bé trong bụng hay không nữa.
‘Người phụ nữ ấy như thế nào?’
//Còn rất trẻ và rất xinh đẹp.
Tuấn Anh thấy bất an nên hỏi lại “Vậy cô ấy đâu rồi?”
//Cô ta được bác sĩ đưa đến phòng cấp cứu rồi!
Tuấn Anh không nói gì thêm, anh chạy một mạch đến phòng cấp cứu.
‘Bác sĩ làm ơn cho tôi hỏi thăm, người phụ nữ mang thai bị ngã…’
//Anh là gì của thai phụ?
‘Tôi là chồng của cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy!’
//Cô ấy đang trong giai đoạn nguy hiểm, thai phụ đang bị băng huyết.
Tuấn Anh chết lặng!
Nghe có tiếng bước chân, Tổng đốc Hưng quay đầu nhìn lại…thấy trước mặt mình là một chàng trai trẻ đầy phong độ thì không khỏi kinh ngạc “Hương quản Tần, không ngờ chỉ mấy năm không gặp mà ông lại phong độ rõ như vậy!”
Thiển mỉm cười “ngài Tổng đốc quá lời rồi, ở cái tuổi này của chúng ta thì làm gì tồn tại hai từ phong độ, có chăng chỉ tồn tại hai chữ từng trải”.
Tổng đốc Hưng phì cười “Ông cứ khiêm tốn như năm nào!”
Ngừng một lúc, Tổng đốc Hưng khẽ hỏi “tôi nghe nói bà Hương quản đang ốm nặng, vậy tình hình hiện tại của bà ấy thế nào rồi?”
Thiển thoáng buồn “bà xã tôi vẫn đang trong tình trạng nguy kịch!”
‘Tôi cũng không biết nói gì hơn, chỉ mong bà Hương quản nhanh khỏe lại’.
“Cảm ơn ngài Tổng đốc!”
‘Tôi có quen với vài vì docteur giỏi, để tôi giới thiệu họ đến điều trị cho bà Hương quản’.
Thiển cười tươi “được như vậy thì quý hóa, cảm ơn ngài Tổng đốc nhiều lắm!”
Tổng đốc Hưng vốn rất thích Hương quản Tần.
‘Khi nào bà Hương quản khỏe lại, thì dẫn bà ấy đến phủ tôi làm khách vài hôm rồi hẳn trở về quê’.
“Được!”
Thật ra thì Hương quản Tần trước đây là một người tài giỏi, ai cũng thấy tiếc cho tài năng của ông bị mai một nơi vùng quê nghèo. Lẽ ra thì ông phải nên đến Thành đô làm việc nhưng vì ông yêu mảnh đất quê hương mình nên mới không nỡ rời xa. Cũng chính vì thế mà trước giờ Hương quản Tần luôn được người người tôn trọng và ngưỡng mộ.
…………………
*Mình đang đọc báo à?
Tuấn Anh nhìn Ngọc Mai rồi nở nụ cười ngọt ngào “em bầu bí mệt mỏi thì cố gắng nghỉ ngơi nhiều cho khỏe, sao lại đi lung tung vậy?”
*Em ngồi ở nhà một mình buồn quá nên đi dạo quanh phố phường cho khuây khỏa, sẵn tiện em mua quần áo cho con.
Tuấn Anh nhíu mày “sao lại mua trước quần áo cho con vậy em? Anh nghe ông bà xưa hay bảo như thế không nên!”
Ngọc Mai liếc Tuấn Anh “toàn những lời mê tín, mình không mua trước thì khi con mình sinh ra…phải mặc khố chuối à?”
*Hơn nữa…buồn chán quá, em đi mua sắm cho đỡ buồn ấy mà.
‘Thật không hiểu nổi phụ nữ suy nghĩ gì!’
*Ý của mình là sao?
‘Chỉ có việc ăn và ngủ mà còn không làm được, suốt ngày chỉ biết than chán, than buồn’.
Ngọc Mai nhíu mày, cô cảm nhận được giọng điệu khó chịu của Tuấn Anh.
*Mình nói như vậy không sợ em buồn lòng sao?
Tuấn Anh phì cười “em hay bắt bẻ anh vậy nhỉ! Anh chỉ thuận miệng nói thế, không có ý gì đâu mà”.
*Gần đây em thấy mình rất lạ, hay là mình đã thay đổi?
Tuấn Anh giật mình “anh xin lỗi, chắc là do gần đây anh quá áp lực”.
Ngọc Mai cười khanh khách “xem mình kìa, em chỉ đùa mấy câu mà đã khiến mình căng thẳng đến thế rồi”.
‘Còn không phải là anh sợ em buồn lòng đó sao’.
*Phải rồi mình, sáng mai mình nghỉ một buổi để đưa em đến bệnh viện khám thai mình nhé!
Tuấn Anh nhẹ nhàng sợ lên bụng Ngọc Mai “được…rất hân hạnh được phục vụ quý cô xinh đẹp”.
Ngọc Mai vui sướng cười khanh khách.
Tuấn Anh thầm hỏi lòng “đây được gọi là hạnh phúc sao? Cái hạnh phúc này là điều mình hằng mơ ước sao? Nhưng sao mình lại không hề cảm nhận được niềm vui của nó, không hề cảm nhận được dư vị ngọt ngào của nó!”
…………………
Vừa đến cổng bệnh viện, Tuấn Anh đã nhìn thấy bóng dáng Thiển đang vội vã đi phía trước mặt mình, anh khẽ nhíu mày “sao lại phải gặp hắn nữa rồi!”
Ngọc Mai lắc tay Tuấn Anh “mình ơi, người phía trước như là Hương quản Tần thì phải”.
Tuấn Anh khó chịu lên tiếng “chúng ta khám nhanh còn về, em cần phải nghỉ ngơi nhiều vào mới tốt cho con chúng ta”.
Ngọc Mai ngoan ngoãn gật đầu “Dạ, em biết rồi mình!”
*Nhưng không biết ngài Hương quản đến bệnh viện có việc gì không, không biết ai bị bệnh…mà sao hôm nay không thấy bà Hương quản, hai người họ luôn dính lấy nhau như bóng với hình. Hay là bà Hương quản xảy ra chuyện gì rồi.
Tim Tuấn Anh đập loạn nhịp “Khánh Băng xảy ra chuyện sao?”
Rất nhanh, Tuấn Anh đuổi theo Thiển, nhưng lúc này Thiển đã bỏ một đoạn xa.
Ngọc Mai khó hiểu chạy theo “mình…đợi em với!”
*Á…á…
Ngọc Mai bất cẩn trượt chân và ngã xuống đất.
*Mình…ơi…
Ngọc Mai đau đớn ôm bụng, cô cảm thấy trước mắt mình chỉ còn một màu đen, nghe văng vẳng bên tai tiếng hét của mọi người.
//Có cô gái bị ngã…
//Ra máu nhiều quá rồi kìa…
Tuấn Anh thấy Thiển rẽ vào lối đi bên trái, anh cũng rẽ theo.
Cuối cùng Thiển ghé vào một căn phòng chăm sóc đặc biệt…
Tuấn Anh chết lặng khi thấy người nằm trên giường bệnh là Khánh Băng, trong cảm nhận của anh thì có lẽ cô đang bệnh rất nặng.
Tuấn Anh âm thầm đứng nhìn Thiển chăm sóc cho Khánh Băng một lúc rồi âm thầm rời đi…
Vừa quay trở lại tìm Ngọc Mai, Tuấn Anh không thấy cô đâu nên hơi bực bội trong lòng “đã lớn như thế mà cứ đi lung tung!”
//Trời ơi ghê quá!
//Tôi nghĩ chắc là sẽ sảy thai thôi.
//Đúng rồi, ra máu nhiều như thế cơ mà.
//Đấy, bầu bí thì phải cẩn thận. Sơ suất một chút thôi là xảy ra chuyện liền.
Tuấn Anh nhìn thấy vũng máu trước mắt mình thì không khỏi nhíu mày. Anh ôn tồn hỏi thăm vài người đứng đó “làm ơn cho tôi hỏi, nơi này vừa xảy ra chuyện gì?”
//Có một người phụ nữ mang thai bị trượt chân ngã…ra máu nhiều lắm, không biết có giữ được đứa bé trong bụng hay không nữa.
‘Người phụ nữ ấy như thế nào?’
//Còn rất trẻ và rất xinh đẹp.
Tuấn Anh thấy bất an nên hỏi lại “Vậy cô ấy đâu rồi?”
//Cô ta được bác sĩ đưa đến phòng cấp cứu rồi!
Tuấn Anh không nói gì thêm, anh chạy một mạch đến phòng cấp cứu.
‘Bác sĩ làm ơn cho tôi hỏi thăm, người phụ nữ mang thai bị ngã…’
//Anh là gì của thai phụ?
‘Tôi là chồng của cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy!’
//Cô ấy đang trong giai đoạn nguy hiểm, thai phụ đang bị băng huyết.
Tuấn Anh chết lặng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.