Chương 15: Gửi thư cho chồng
Hoa Liễm Ngọc
13/07/2024
//Ơ kìa, Khánh Băng...sao hơn tháng nay không thấy em buôn bán? Nhà bận gì à?
- Dạ!
//Chị có nghe mọi người trong thôn bảo chồng em đã trở thành ông Tú rồi, có đúng thế không em?
Khánh Băng gật đầu "Dạ đúng rồi chị, chồng em đã đổ Tú tài".
Chị bạn hàng bên cạnh cười hiền hoà "thế thì mấy hồi nữa lại đỗ cử nhân. Lúc đó em lại trở thành bà cử, bà nghè".
Khánh Băng thoáng buồn, cô nhận ra một điều...chồng cô càng thành công thì khoảng cách giữa cô và chồng càng xa, mơ gì đến bà cử bà nghè.
//Đúng là chồng em đã làm mở mặt mở mày cái thôn nghèo này.
Khóe mắt Khánh Băng chợt ướt, cô dọn rau vào thúng rồi lặng lẽ ra về...
//Ơ kìa Khánh Băng, em sao thế? Đã bán được đâu mà dọn về rồi?
- Em thấy trong người không khỏe nên dọn về sớm.
//Vậy em cứ về nghỉ ngơi đi, để thúng rau lại chị bán hộ em...không thì ngày mai lại héo úa cả, lỗ trắng mắt ra thì khổ.
- Dạ...vậy...có tiện không chị?
//Có gì mà không tiện, em để đó cho chị rồi về nghỉ ngơi đi.
- Dạ, em cảm ơn chị!
Chị bạn hàng bên cạnh cười hiền hoà "được rồi, được rồi...về đi".
Khánh Băng dẫn chiếc xe đạp ra khỏi khu chợ rồi đạp một mạch về nhà. Con đường từ chợ về nhà hôm nay vắng vẻ không một bóng người, chỉ có cô cùng với những đàn bướm bay lượn chập chờn.
Vừa về đến nhà cô tắm gội và lên giường nghỉ ngơi. Cô có cảm giác như gần đây thân thể cô vô cùng yếu ớt, cứ đi vài ba bước là lại thấy choáng váng. Cô muốn ngủ một giấc thật sâu.
Thấy cô ngủ say Thiển liền xuất hiện, anh nằm xuống bên cạnh cô vì đã lâu rồi anh không được nằm bên cạnh cô. Nằm nhìn cô thật lâu, Thiển vô cùng xót xa...cô đã gầy đi rất nhiều, mặt mày hốc hác, da dẻ xanh xao vàng vọt. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên sườn mặt cô "giá mà tôi đừng lìa đời sớm thì tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em".
Khánh Băng đột ngột mở mắt.
Tay Thiển chợt khựng lại.
Cả hai nhìn nhau chằm chằm và nhìn nhau thật lâu, thời gian như lắng đọng, không gian chìm vào tĩnh mịch.
Nước mắt Khánh Băng tuôn rơi như mưa lũ.
"Kìa...cô sao vậy?"
Khánh Băng nấc nghẹn từng hồi.
Thiển bối rối lau đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô "nín đi, lớn rồi còn khóc như con nít vậy!"
- Ai là con nít chứ?
Thiển mỉm cười "ờ không, không phải con nít".
Khánh Băng ngồi dậy, mắt cô vẫn không rời khỏi khuôn mặt Thiển.
- Thời gian qua anh đã đi đâu?
"Ồ...nhớ tôi lắm có đúng không? Đừng nói đã yêu tôi rồi nhé!"
- Ai yêu anh chứ, nói nhăng nói cuội.
"Ừ...ừ...tôi lại sai"
- Anh có biết là tôi rất lo lắng cho anh không?
"Tôi không sao"
- Nghe thầy lang bảo anh bị bỏng rất nặng, tôi rất lo.
"Ừm...chỉ là vết bỏng nhẹ, tại thầy lang quan trọng hoá vấn đề đấy thôi!"
Khánh Băng cầm lấy tay Thiển và vén tay áo anh lên...
Thiển rụt tay về nhưng bị Khánh Băng giữ chặt, và rồi cô không khỏi kinh hoàng "Thiển, anh còn bảo vết bỏng nhẹ sao? Đã lở loét cả rồi này!"
Thiển xổ tay áo xuống "không sao đâu...tôi là ma mà, mấy chuyện nhỏ nhặt này không làm ảnh hưởng đến tôi".
- Sao anh không để thầy lang chữa trị cho anh?
"Cô bị làm sao vậy chứ? Tôi là ma, ông ấy là người...làm sao mà có thể chữa trị được, kẻo ông ấy phát hiện ra tôi không phải là người thì lại phiền phức lớn".
Khánh Băng ngẫm nghĩ thì thấy Thiển nói cũng đúng, cô thoáng buồn nhưng không nói gì, trong lòng cô chỉ thấy vô cùng ray rứt, cô tự trách bản thân mình...tại mình đã làm liên luỵ đến Thiển.
"Cô đừng như vậy có được không Khánh Băng? Tôi không sao thật mà!"
- Muốn tôi không buồn thì anh phải chữa trị, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh như thế này.
"Được, tôi sẽ chữa trị. Cô đừng khóc nữa nhé!"
Khánh Băng đưa tay lên quẹt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi.
Thiển bước xuống giường "tôi đi đây, hôm khác tôi sẽ quay trở lại thăm cô!"
- Anh nhớ trị thương đó.
"Ừm!"
……………………
//Bà Tú có ở nhà không?
Khánh Băng đang nấu cơm, nghe có người gọi thì dụi hết lửa trong lò rồi chạy ù ra cổng.
Thấy có bác đưa thư đang đứng thì cô mỉm cười "Chào bác đưa thư!"
//Thưa bà Tú, bà có thư của ông Tú gửi về.
Khóe mắt Khánh Băng chợt đỏ hoe, cô nhìn phong thư trên tay bác đưa thư nhưng không chìa tay ra nhận.
//Bà Tú sao vậy?
- Ờ...con không sao.
Đây là cánh thư đầu tiên Tuấn Anh gửi về cho cô trong suốt hai tháng trời anh rời quê.
Khánh Băng nhận lấy rồi khẽ cười "cảm ơn bác đưa thư".
//Không có gì, đây là nhiệm vụ của tôi.
- Sau này cứ gọi con là Khánh Băng, đừng gọi là bà Tú nữa.
Bác đưa thư cười ha hả "được"
Khánh Băng mở phong thư ra xem thì không khỏi nhíu mày, trong thư Tuấn Anh bảo cô gửi tiền cho anh. Cô đưa tay sờ vào túi bà ba và kéo ra cái túi vải, cô kiểm tra lại tiền thì càng nhíu mày chặt hơn "không biết bao nhiêu đây có đủ để anh ấy trang trải hay không nữa!"
Cô lập tức lấy giấy mực ra viết một lá thư rồi mang ra đầu thôn gửi đi...kèm theo số tiền còn lại, tất cả cô đều gom góp gửi cho anh.
- Dạ!
//Chị có nghe mọi người trong thôn bảo chồng em đã trở thành ông Tú rồi, có đúng thế không em?
Khánh Băng gật đầu "Dạ đúng rồi chị, chồng em đã đổ Tú tài".
Chị bạn hàng bên cạnh cười hiền hoà "thế thì mấy hồi nữa lại đỗ cử nhân. Lúc đó em lại trở thành bà cử, bà nghè".
Khánh Băng thoáng buồn, cô nhận ra một điều...chồng cô càng thành công thì khoảng cách giữa cô và chồng càng xa, mơ gì đến bà cử bà nghè.
//Đúng là chồng em đã làm mở mặt mở mày cái thôn nghèo này.
Khóe mắt Khánh Băng chợt ướt, cô dọn rau vào thúng rồi lặng lẽ ra về...
//Ơ kìa Khánh Băng, em sao thế? Đã bán được đâu mà dọn về rồi?
- Em thấy trong người không khỏe nên dọn về sớm.
//Vậy em cứ về nghỉ ngơi đi, để thúng rau lại chị bán hộ em...không thì ngày mai lại héo úa cả, lỗ trắng mắt ra thì khổ.
- Dạ...vậy...có tiện không chị?
//Có gì mà không tiện, em để đó cho chị rồi về nghỉ ngơi đi.
- Dạ, em cảm ơn chị!
Chị bạn hàng bên cạnh cười hiền hoà "được rồi, được rồi...về đi".
Khánh Băng dẫn chiếc xe đạp ra khỏi khu chợ rồi đạp một mạch về nhà. Con đường từ chợ về nhà hôm nay vắng vẻ không một bóng người, chỉ có cô cùng với những đàn bướm bay lượn chập chờn.
Vừa về đến nhà cô tắm gội và lên giường nghỉ ngơi. Cô có cảm giác như gần đây thân thể cô vô cùng yếu ớt, cứ đi vài ba bước là lại thấy choáng váng. Cô muốn ngủ một giấc thật sâu.
Thấy cô ngủ say Thiển liền xuất hiện, anh nằm xuống bên cạnh cô vì đã lâu rồi anh không được nằm bên cạnh cô. Nằm nhìn cô thật lâu, Thiển vô cùng xót xa...cô đã gầy đi rất nhiều, mặt mày hốc hác, da dẻ xanh xao vàng vọt. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên sườn mặt cô "giá mà tôi đừng lìa đời sớm thì tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em".
Khánh Băng đột ngột mở mắt.
Tay Thiển chợt khựng lại.
Cả hai nhìn nhau chằm chằm và nhìn nhau thật lâu, thời gian như lắng đọng, không gian chìm vào tĩnh mịch.
Nước mắt Khánh Băng tuôn rơi như mưa lũ.
"Kìa...cô sao vậy?"
Khánh Băng nấc nghẹn từng hồi.
Thiển bối rối lau đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô "nín đi, lớn rồi còn khóc như con nít vậy!"
- Ai là con nít chứ?
Thiển mỉm cười "ờ không, không phải con nít".
Khánh Băng ngồi dậy, mắt cô vẫn không rời khỏi khuôn mặt Thiển.
- Thời gian qua anh đã đi đâu?
"Ồ...nhớ tôi lắm có đúng không? Đừng nói đã yêu tôi rồi nhé!"
- Ai yêu anh chứ, nói nhăng nói cuội.
"Ừ...ừ...tôi lại sai"
- Anh có biết là tôi rất lo lắng cho anh không?
"Tôi không sao"
- Nghe thầy lang bảo anh bị bỏng rất nặng, tôi rất lo.
"Ừm...chỉ là vết bỏng nhẹ, tại thầy lang quan trọng hoá vấn đề đấy thôi!"
Khánh Băng cầm lấy tay Thiển và vén tay áo anh lên...
Thiển rụt tay về nhưng bị Khánh Băng giữ chặt, và rồi cô không khỏi kinh hoàng "Thiển, anh còn bảo vết bỏng nhẹ sao? Đã lở loét cả rồi này!"
Thiển xổ tay áo xuống "không sao đâu...tôi là ma mà, mấy chuyện nhỏ nhặt này không làm ảnh hưởng đến tôi".
- Sao anh không để thầy lang chữa trị cho anh?
"Cô bị làm sao vậy chứ? Tôi là ma, ông ấy là người...làm sao mà có thể chữa trị được, kẻo ông ấy phát hiện ra tôi không phải là người thì lại phiền phức lớn".
Khánh Băng ngẫm nghĩ thì thấy Thiển nói cũng đúng, cô thoáng buồn nhưng không nói gì, trong lòng cô chỉ thấy vô cùng ray rứt, cô tự trách bản thân mình...tại mình đã làm liên luỵ đến Thiển.
"Cô đừng như vậy có được không Khánh Băng? Tôi không sao thật mà!"
- Muốn tôi không buồn thì anh phải chữa trị, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh như thế này.
"Được, tôi sẽ chữa trị. Cô đừng khóc nữa nhé!"
Khánh Băng đưa tay lên quẹt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi.
Thiển bước xuống giường "tôi đi đây, hôm khác tôi sẽ quay trở lại thăm cô!"
- Anh nhớ trị thương đó.
"Ừm!"
……………………
//Bà Tú có ở nhà không?
Khánh Băng đang nấu cơm, nghe có người gọi thì dụi hết lửa trong lò rồi chạy ù ra cổng.
Thấy có bác đưa thư đang đứng thì cô mỉm cười "Chào bác đưa thư!"
//Thưa bà Tú, bà có thư của ông Tú gửi về.
Khóe mắt Khánh Băng chợt đỏ hoe, cô nhìn phong thư trên tay bác đưa thư nhưng không chìa tay ra nhận.
//Bà Tú sao vậy?
- Ờ...con không sao.
Đây là cánh thư đầu tiên Tuấn Anh gửi về cho cô trong suốt hai tháng trời anh rời quê.
Khánh Băng nhận lấy rồi khẽ cười "cảm ơn bác đưa thư".
//Không có gì, đây là nhiệm vụ của tôi.
- Sau này cứ gọi con là Khánh Băng, đừng gọi là bà Tú nữa.
Bác đưa thư cười ha hả "được"
Khánh Băng mở phong thư ra xem thì không khỏi nhíu mày, trong thư Tuấn Anh bảo cô gửi tiền cho anh. Cô đưa tay sờ vào túi bà ba và kéo ra cái túi vải, cô kiểm tra lại tiền thì càng nhíu mày chặt hơn "không biết bao nhiêu đây có đủ để anh ấy trang trải hay không nữa!"
Cô lập tức lấy giấy mực ra viết một lá thư rồi mang ra đầu thôn gửi đi...kèm theo số tiền còn lại, tất cả cô đều gom góp gửi cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.