Chương 23
Giác Giác Kim Thiên Dã Yếu Thùy Giác
15/03/2022
Chu Kính Dã nhường anh thật. Cậu không nhường anh một Thái Bình Dương mà nhường những bốn đại dương, đã vậy còn nhường một cách rất công khai.
*nguyên gốc 放水 (phóng thủy) là nhường, chơi không nghiêm túc. 水 là nước, “Thái Bình Dương” và “bốn đại dương” là ẩn dụ cho mức độ thả cửa của bạn Dã.
Từ lúc Lâm Giác Hiểu vào sân, cách chơi của Chu Kính Dã đã mờ nhòa đi không chỉ một chút.
Cậu không chặn bóng của Lâm Giác Hiểu, cũng chưa từng cắt đường chuyền của anh, thậm chí quá đáng tới mức, cậu muốn chuyền bóng cho anh.
Lần nào cậu cũng làm bộ muốn chuyền cho Chu Ngọc Thần cùng đội, song thoáng cái tay đã đổi hướng, để bóng rơi xuống chỗ người đang đứng cạnh Chu Ngọc Thần là Lâm Giác Hiểu.
Đã thế biểu cảm cậu còn chẳng hề du di.
Không kinh ngạc vì mình trượt tay, cũng không chột dạ vì mình nhường bóng, động tác của Chu Kính Dã tự nhiên tới mức cứ như Lâm Giác Hiểu mới là đồng đội của cậu.
Lâm Giác Hiểu nhịn cười, đón lấy đường chuyền của Chu Kính Dã, xoay người nhắm về phía bảng rổ.
Chu Ngọc Thần cạn lời, dang tay chặn Lâm Giác Hiểu lại, nhưng sự việc khiến anh cạn lời hơn nữa đã diễn ra ngay sau đó…
Chu Kính Dã thoát khỏi kìm kẹp của Đỗ Bằng Trì, đánh mắt chạy vụt ra chỗ Chu Ngọc Thần và Lâm Giác Hiểu.
Ngay lúc Chu Ngọc Thần tưởng Chu Kính Dã định chặn cửa biển lại không nhường nữa thì Chu Kính Dã đã vung tay ra chắn giữa anh và Lâm Giác Hiểu.
Cậu không tới chặn Lâm Giác Hiểu, cậu tới giúp Lâm Giác Hiểu chặn Chu Ngọc Thần.
Chu Ngọc Thần bị đẩy ra ngoài vạch, Chu Kính Dã dùng thân mình chắn cho Lâm Giác Hiểu, còn thúc giục anh: “Giờ ném được rồi.”
Trận đấu 2V2 sắp sửa biến thành 3V1, vừa mới bắt đầu thôi mà Chu Kính Dã đã đổi phe.
Lâm Giác Hiểu cười run cả người, thậm chí anh còn không thể tiếp tục nhồi bóng. Quả bóng nảy vài lần trên đất, tủi thân bon lon ra phía xa.
Chu Kính Dã đưa chân chặn bóng lại, tiện thể cúi người nhặt bóng lên, cậu cầm bóng bằng hai tay, hình như lại định dúi cho Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu ngồi xổm xuống cười không dứt, anh lắc tay từ chối, nhìn Chu Kính Dã nói: “Anh bảo nhường là em nhường thật đấy à?”
“… Không,” Chu Kính Dã vững quan điểm. “Em không nhường, do anh chơi giỏi.”
Chu Ngọc Thần chen lời: “Em bảo thế này là không nhường á?”
Mọi người chỉ chơi vui thôi nên cũng không ai tức giận vì chuyện này, có lẽ Chu Ngọc Thần cũng thấy hài hước, cười một lát rồi mới ca thán: “Miẹ chứ anh sắp bị nước nôi của em dìm cho chết đuối luôn rồi.”
*ý nói nhường Giác Hiểu quá.
Anh vươn vai, tiện thể kéo tay Đỗ Bằng Trì: “Không chơi nữa không chơi nữa, các cậu chơi đi.”
Hai anh kéo nhau ra ngồi kế bên Trần Siêu, Đỗ Bằng Trì gỡ kính ra dùng vạt áo lau: “Em cậu hay thật đấy.”
Trần Siêu cũng cười: “Ừ, bán anh em xa mua láng giềng gần ha.”*
*hiểu theo nghĩa đen.
“Các cậu hiểu sao được?” Chu Ngọc Thần lườm anh. “Tháng 8 này tớ mới gặp em nó, từ đấy em nó toàn ở cùng Giác Hiểu, bọn họ thân nhau hơn là chuyện bình thường mà?”
“Thế à?” Trần Siêu cau mày hỏi. “Nhưng em cậu bám dính Giác Hiểu quá thì phải? Sao tớ thấy cứ bị thân quá mức.”
Chu Ngọc Thần không thấy nghiêm trọng: “Bình thường mà, em tớ còn nhỏ, bám người cũng có sao đâu?”
Trần Siêu lườm anh: “Em cậu sắp mười tám rồi, không phải tám tuổi.”
“Tám tuổi với mười tám tuổi đối với tớ không khác gì nhau,” Chu Ngọc Thần nói. “Mẹ vừa mới mất, em ấy chuyển tới đây một mình, ỷ lại vào Giác Hiểu nhiều hơn cũng đúng mà?”
Anh hất cằm về phía hai người đang chơi trên sân bóng: “Chưa kể Giác Hiểu cũng thích em ấy nữa.”
Đỗ Bằng Trì cũng vỗ vai Trần Siêu: “Đúng đấy, có gì đâu, bọn mình hồi cấp ba cũng toàn díu lại với nhau còn gì.”
“Thì ừ vậy,” Trần Siêu gật đầu xuôi theo, dù sao Chu Ngọc Thần thấy vậy cũng không nói gì mà. “Cứ coi như là thế đi.”
Chơi cùng Lâm Giác Hiểu khiến Chu Kính Dã không biết phải bắt đầu từ đâu, cậu nên tiếp tục nhường hay là chơi nghiêm túc đây.
Lâm Giác Hiểu hắng giọng, nhìn cậu chăm chăm: “Không được nhường nữa đâu nhé, chơi một trận nghiêm túc với anh.”
Thật ra kỹ thuật của Lâm Giác Hiểu cũng bình thường, Chu Kính Dã còn chiếm ưu thế về chiều cao, về cơ bản là anh không thể thắng cậu.
Chỉ là đối với anh thắng hay thua đều không quan trọng, anh cũng không cảm thấy mất mặt khi thua Chu Kính Dã.
Chu Kính Dã gật đầu, nói một tiếng “vâng” nhẹ tênh.
Nhưng khi Lâm Giác Hiểu dẫn bóng tới, cậu vẫn tránh đi theo bản năng.
Cậu sợ mình đụng trúng anh, không chắn bóng cũng chẳng cướp bóng, chỉ đứng trơ đó dưới bảng rổ, không biết nên để tay chân ở đâu, mở to mắt nhìn anh ném bóng.
Lâm Giác Hiểu bắt lấy quả bóng rơi từ trên cao, đập vài lần, cười với cậu: “Vẫn nhường hả?”
Chu Kính Dã nhìn sang nơi khác, tìm đại một lý do: “Em… hơi mệt rồi.”
“Vậy em ra nghỉ đi,” Lâm Giác Hiểu nói. “Anh tự chơi thêm lát nữa.”
Chu Kính Dã không chịu, cậu đứng nguyên tại chỗ, lại nói nhỏ: “Hình như em… cũng không mệt lắm.”
Lâm Giác Hiểu quay lại nhìn ba người bạn đang ngồi bên kia, bọn họ đang nói chuyện rất nhiệt tình, tay chân khua khoắng cả lên.
Anh cho rằng Chu Kính Dã đang ngại, sợ bản thân không thể hòa nhập với ba người họ. Anh chuyền bóng cho Chu Kính Dã rồi nói: “Vậy chơi tiếp với anh.”
Lâm Giác Hiểu cười híp mắt: “Lần này đừng nhường nhé.”
Chu Kính Dã gật đầu cái rụp, cách nhường của cậu đã không còn lộ liễu như trước nữa, từ nhường bốn đại dương xuống còn một đại dương mà thôi.
Lâm Giác Hiểu cũng không nói gì, thuận theo Chu Kính Dã.
Năm người bọn họ chơi luân lưu một hồi, trên sân lại có thêm người lạ nhập đội, Lâm Giác Hiểu không thích cảm giác mồ hôi nhễ nhại, anh nán lại một lát rồi rời sân.
Theo đuôi anh còn có Chu Kính Dã.
Lâm Giác Hiểu mở nắp chai nước khoáng, chú ý thấy Chu Kính Dã đang đứng đằng sau, anh không uống mà đưa chai nước đó cho Chu Kính Dã, còn mình thì cúi xuống cầm một chai mới lên.
Anh ngửa đầu uống một ngụm nước, kéo cổ áo tạo gió cho mình, hõm xương quai xanh như ẩn như hiện dưới lớp sóng áo.
Lâm Giác Hiểu trắng thật đấy.
Chu Kính Dã vô thức tu hết nửa chai, sau đấy mới giật mình hoàn hồn.
Cậu sặc nước ho sù sụ, Lâm Giác Hiểu vỗ lưng cho cậu, tiếng nói hàm chứa nụ cười: “Em khát lắm hả?”
Chu Kính Dã hơi chột dạ, cậu gật đầu đáp: “Vâng, khát.”
*
Chơi xong thì đã gần đến giờ ăn khuya, bọn họ lại hẹn nhau đi ăn, Lâm Giác Hiểu lo Chu Kính Dã ngày mai còn phải dậy sớm đi học, anh hỏi: “Hay là tụi mình về trước?”
“Không cần ạ,” Chu Kính Dã nói. “Mai em dậy được.”
Lâm Giác Hiểu còn do dự, nhưng Chu Kính Dã đã nói vậy rồi thì anh sẽ đưa cậu đi cùng.
Bây giờ là chín giờ, ăn xong chắc khoảng mười giờ.
Bọn họ tìm tới quán nướng vỉa hè quen thuộc, gọi vài đĩa thịt nướng cùng mấy chai bia.
Lâm Giác Hiểu nói: “Các cậu không định lái xe à?”
“Lái chứ,” Chu Ngọc Thần gật đầu, trả lời rất đương nhiên. “Gần đây có khách sạn, tìm người lái hộ dễ mà.”
“Cậu không uống à?” Trần Siêu rút lấy một cây xiên, một ngón tay anh ngoe nguẩy trước mặt Lâm Giác Hiểu. “Ăn xiên nướng mà không uống bia, niềm vui giảm bớt một nửa đấy.”
Lâm Giác Hiểu đẩy chiếc cốc mà Đỗ Bằng Trì sắp sửa đưa ra chỗ anh: “Tớ không uống, không muốn uống.”
“Không uống thật hả?” Trần Siêu thất vọng nói. “Thế nào cũng phải làm một cốc chứ, bọn mình mấy tháng rồi mới gặp lại nhau.”
Lâm Giác Hiểu không biết từ chối người khác, cuối cùng vẫn nhận lấy cốc bia, còn đùa rằng: “Tiền lái hộ các cậu trả giúp tớ đấy nhé!”
Một cốc bia Budweiser rất bình thường, hơi đắng, Lâm Giác Hiểu lâu rồi không uống bia nên hơi nhíu mày.
Lúc này Chu Kính Dã mới biết, Lâm Giác Hiểu biết uống rượu bia, hóa ra anh cũng có một phần “phản nghịch”.
Cốc ở quán vỉa hè là loại cốc dùng một lần, bóp nhẹ là méo. Ngón tay trắng trẻo của Lâm Giác Hiểu bao lấy cốc, cặp lông mày giãn ra cũng là lúc anh đã uống cạn tới đáy.
Anh đặt cốc lên bàn, giữa khung cảnh ồn ào xô bồ của phố đêm, hành động của anh tựa hồ toát ra khí chất lưu manh.
Một loại khí chất lưu manh không khiến người khác khó chịu.
Chu Kính Dã lại bắt đầu lơ đễnh, có thể do hôm nay cậu đã chứng kiến quá nhiều điều không giống như trong ấn tượng của cậu về Lâm Giác Hiểu, cậu đã không còn đếm số lần mình mất tập trung nữa.
“Kính Dã?”
Cậu nghe Lâm Giác Hiểu đang gọi mình khe khẽ, lúc này cậu mới phát hiện, mình và Lâm Giác Hiểu đang nhìn nhau.
Lâm Giác Hiểu mới chỉ uống một cốc, anh chưa say, ánh mắt vẫn rất trong trẻo.
Anh đứng dậy, ra tủ lạnh lấy cho Chu Kính Dã một chai Bắc Băng Dương, trong chai đang cắm một ống hút thẳng đứng.
Anh đặt chai nước xuống trước mặt cậu.
“Em uống cái này nhé, màu sắc không khác bia là mấy,” Lâm Giác Hiểu cười nói. “Còn chưa trưởng thành, đừng uống rượu bia.”
Chu Kính Dã chỉ “ồ” một tiếng đáp lại, ngậm lấy ống hút hút nước trong bình.
Nước cam ép lạnh tràn vào khoang miệng không có mùi vị, chỉ thấy miệng chợt đông cứng, sau ấy mới dần dần cảm nhận được vị chua ngọt của cam.
Chu Kính Dã biết, Lâm Giác Hiểu vừa mới tưởng rằng cậu đang nhìn cốc bia trong tay anh.
Anh tưởng cậu muốn uống bia nên mới nhìn anh.
Không phải vậy đâu.
Chu Kính Dã yên lặng uống hết nửa chai cam ép, thỉnh thoảng mới vươn tay rút lấy một que xiên ăn vài miếng.
Lâm Giác Hiểu lại bị khuyên uống thêm mấy cốc, dù vậy lượng bia anh uống cũng không nhiều, cộng lại chỉ khoảng hai chai, tửu lượng anh có kém tới mức nào cũng không thể say được.
Anh chỉ nói chơi vậy thôi mà bạn anh lại giúp anh trả tiền thuê lái hộ thật.
Đưa chìa khóa xe cho người lái hộ xong, lần đầu tiên anh cũng Chu Kính Dã ngồi ở ghế sau, ghế sau xe để ít đồ, hai người họ chỉ còn cách ngồi kề vai.
Lâm Giác Hiểu uống bia, anh không để tài xế mở điều hòa mà ấn kéo cửa sổ xe xuống.
Ninh Ba tháng 9 ngập tràn hoa quế, vừa mở cửa xe là hương hoa đã nô nức ùa vào. Chu Kính Dã đã ngửi thấy, lẫn trong hương hoa quế còn có mùi xà phòng trên quần áo Lâm Giác Hiểu, cùng với mùi bia thoang thoảng.
Trong xe rất yên tĩnh, Lâm Giác Hiểu vừa lên xe đã nói anh sẽ chợp mắt một lát, nhờ Chu Kính Dã khi nào tới nơi thì gọi anh dậy.
Anh dựa vào cửa xe, đầu hơi ngẩng lên, gương mặt dưới ánh đèn chớp nhoáng bên ngoài cửa sổ chỉ còn lại một hình bóng nhạt nhòa, như ẩn như hiện.
Khi Lâm Giác Hiểu nhắm mắt lại, đôi mắt vốn ôn hòa lại càng như mang nét đẹp thuần khiết của hoa lê đầu cành, khóe miệng anh vẫn tự nhiên mà cong lên.
Anh thở rất nhẹ, song tiếng thở vẫn vọng đến bên tai Chu Kính Dã.
Hương hoa quế càng lúc càng nồng, Chu Kính Dã như đã bị mê hoặc, cậu nín thở, hơi cúi đầu.
Đôi môi cậu dường như đã chạm lên gò má Lâm Giác Hiểu.
Hết chương 23
*nguyên gốc 放水 (phóng thủy) là nhường, chơi không nghiêm túc. 水 là nước, “Thái Bình Dương” và “bốn đại dương” là ẩn dụ cho mức độ thả cửa của bạn Dã.
Từ lúc Lâm Giác Hiểu vào sân, cách chơi của Chu Kính Dã đã mờ nhòa đi không chỉ một chút.
Cậu không chặn bóng của Lâm Giác Hiểu, cũng chưa từng cắt đường chuyền của anh, thậm chí quá đáng tới mức, cậu muốn chuyền bóng cho anh.
Lần nào cậu cũng làm bộ muốn chuyền cho Chu Ngọc Thần cùng đội, song thoáng cái tay đã đổi hướng, để bóng rơi xuống chỗ người đang đứng cạnh Chu Ngọc Thần là Lâm Giác Hiểu.
Đã thế biểu cảm cậu còn chẳng hề du di.
Không kinh ngạc vì mình trượt tay, cũng không chột dạ vì mình nhường bóng, động tác của Chu Kính Dã tự nhiên tới mức cứ như Lâm Giác Hiểu mới là đồng đội của cậu.
Lâm Giác Hiểu nhịn cười, đón lấy đường chuyền của Chu Kính Dã, xoay người nhắm về phía bảng rổ.
Chu Ngọc Thần cạn lời, dang tay chặn Lâm Giác Hiểu lại, nhưng sự việc khiến anh cạn lời hơn nữa đã diễn ra ngay sau đó…
Chu Kính Dã thoát khỏi kìm kẹp của Đỗ Bằng Trì, đánh mắt chạy vụt ra chỗ Chu Ngọc Thần và Lâm Giác Hiểu.
Ngay lúc Chu Ngọc Thần tưởng Chu Kính Dã định chặn cửa biển lại không nhường nữa thì Chu Kính Dã đã vung tay ra chắn giữa anh và Lâm Giác Hiểu.
Cậu không tới chặn Lâm Giác Hiểu, cậu tới giúp Lâm Giác Hiểu chặn Chu Ngọc Thần.
Chu Ngọc Thần bị đẩy ra ngoài vạch, Chu Kính Dã dùng thân mình chắn cho Lâm Giác Hiểu, còn thúc giục anh: “Giờ ném được rồi.”
Trận đấu 2V2 sắp sửa biến thành 3V1, vừa mới bắt đầu thôi mà Chu Kính Dã đã đổi phe.
Lâm Giác Hiểu cười run cả người, thậm chí anh còn không thể tiếp tục nhồi bóng. Quả bóng nảy vài lần trên đất, tủi thân bon lon ra phía xa.
Chu Kính Dã đưa chân chặn bóng lại, tiện thể cúi người nhặt bóng lên, cậu cầm bóng bằng hai tay, hình như lại định dúi cho Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu ngồi xổm xuống cười không dứt, anh lắc tay từ chối, nhìn Chu Kính Dã nói: “Anh bảo nhường là em nhường thật đấy à?”
“… Không,” Chu Kính Dã vững quan điểm. “Em không nhường, do anh chơi giỏi.”
Chu Ngọc Thần chen lời: “Em bảo thế này là không nhường á?”
Mọi người chỉ chơi vui thôi nên cũng không ai tức giận vì chuyện này, có lẽ Chu Ngọc Thần cũng thấy hài hước, cười một lát rồi mới ca thán: “Miẹ chứ anh sắp bị nước nôi của em dìm cho chết đuối luôn rồi.”
*ý nói nhường Giác Hiểu quá.
Anh vươn vai, tiện thể kéo tay Đỗ Bằng Trì: “Không chơi nữa không chơi nữa, các cậu chơi đi.”
Hai anh kéo nhau ra ngồi kế bên Trần Siêu, Đỗ Bằng Trì gỡ kính ra dùng vạt áo lau: “Em cậu hay thật đấy.”
Trần Siêu cũng cười: “Ừ, bán anh em xa mua láng giềng gần ha.”*
*hiểu theo nghĩa đen.
“Các cậu hiểu sao được?” Chu Ngọc Thần lườm anh. “Tháng 8 này tớ mới gặp em nó, từ đấy em nó toàn ở cùng Giác Hiểu, bọn họ thân nhau hơn là chuyện bình thường mà?”
“Thế à?” Trần Siêu cau mày hỏi. “Nhưng em cậu bám dính Giác Hiểu quá thì phải? Sao tớ thấy cứ bị thân quá mức.”
Chu Ngọc Thần không thấy nghiêm trọng: “Bình thường mà, em tớ còn nhỏ, bám người cũng có sao đâu?”
Trần Siêu lườm anh: “Em cậu sắp mười tám rồi, không phải tám tuổi.”
“Tám tuổi với mười tám tuổi đối với tớ không khác gì nhau,” Chu Ngọc Thần nói. “Mẹ vừa mới mất, em ấy chuyển tới đây một mình, ỷ lại vào Giác Hiểu nhiều hơn cũng đúng mà?”
Anh hất cằm về phía hai người đang chơi trên sân bóng: “Chưa kể Giác Hiểu cũng thích em ấy nữa.”
Đỗ Bằng Trì cũng vỗ vai Trần Siêu: “Đúng đấy, có gì đâu, bọn mình hồi cấp ba cũng toàn díu lại với nhau còn gì.”
“Thì ừ vậy,” Trần Siêu gật đầu xuôi theo, dù sao Chu Ngọc Thần thấy vậy cũng không nói gì mà. “Cứ coi như là thế đi.”
Chơi cùng Lâm Giác Hiểu khiến Chu Kính Dã không biết phải bắt đầu từ đâu, cậu nên tiếp tục nhường hay là chơi nghiêm túc đây.
Lâm Giác Hiểu hắng giọng, nhìn cậu chăm chăm: “Không được nhường nữa đâu nhé, chơi một trận nghiêm túc với anh.”
Thật ra kỹ thuật của Lâm Giác Hiểu cũng bình thường, Chu Kính Dã còn chiếm ưu thế về chiều cao, về cơ bản là anh không thể thắng cậu.
Chỉ là đối với anh thắng hay thua đều không quan trọng, anh cũng không cảm thấy mất mặt khi thua Chu Kính Dã.
Chu Kính Dã gật đầu, nói một tiếng “vâng” nhẹ tênh.
Nhưng khi Lâm Giác Hiểu dẫn bóng tới, cậu vẫn tránh đi theo bản năng.
Cậu sợ mình đụng trúng anh, không chắn bóng cũng chẳng cướp bóng, chỉ đứng trơ đó dưới bảng rổ, không biết nên để tay chân ở đâu, mở to mắt nhìn anh ném bóng.
Lâm Giác Hiểu bắt lấy quả bóng rơi từ trên cao, đập vài lần, cười với cậu: “Vẫn nhường hả?”
Chu Kính Dã nhìn sang nơi khác, tìm đại một lý do: “Em… hơi mệt rồi.”
“Vậy em ra nghỉ đi,” Lâm Giác Hiểu nói. “Anh tự chơi thêm lát nữa.”
Chu Kính Dã không chịu, cậu đứng nguyên tại chỗ, lại nói nhỏ: “Hình như em… cũng không mệt lắm.”
Lâm Giác Hiểu quay lại nhìn ba người bạn đang ngồi bên kia, bọn họ đang nói chuyện rất nhiệt tình, tay chân khua khoắng cả lên.
Anh cho rằng Chu Kính Dã đang ngại, sợ bản thân không thể hòa nhập với ba người họ. Anh chuyền bóng cho Chu Kính Dã rồi nói: “Vậy chơi tiếp với anh.”
Lâm Giác Hiểu cười híp mắt: “Lần này đừng nhường nhé.”
Chu Kính Dã gật đầu cái rụp, cách nhường của cậu đã không còn lộ liễu như trước nữa, từ nhường bốn đại dương xuống còn một đại dương mà thôi.
Lâm Giác Hiểu cũng không nói gì, thuận theo Chu Kính Dã.
Năm người bọn họ chơi luân lưu một hồi, trên sân lại có thêm người lạ nhập đội, Lâm Giác Hiểu không thích cảm giác mồ hôi nhễ nhại, anh nán lại một lát rồi rời sân.
Theo đuôi anh còn có Chu Kính Dã.
Lâm Giác Hiểu mở nắp chai nước khoáng, chú ý thấy Chu Kính Dã đang đứng đằng sau, anh không uống mà đưa chai nước đó cho Chu Kính Dã, còn mình thì cúi xuống cầm một chai mới lên.
Anh ngửa đầu uống một ngụm nước, kéo cổ áo tạo gió cho mình, hõm xương quai xanh như ẩn như hiện dưới lớp sóng áo.
Lâm Giác Hiểu trắng thật đấy.
Chu Kính Dã vô thức tu hết nửa chai, sau đấy mới giật mình hoàn hồn.
Cậu sặc nước ho sù sụ, Lâm Giác Hiểu vỗ lưng cho cậu, tiếng nói hàm chứa nụ cười: “Em khát lắm hả?”
Chu Kính Dã hơi chột dạ, cậu gật đầu đáp: “Vâng, khát.”
*
Chơi xong thì đã gần đến giờ ăn khuya, bọn họ lại hẹn nhau đi ăn, Lâm Giác Hiểu lo Chu Kính Dã ngày mai còn phải dậy sớm đi học, anh hỏi: “Hay là tụi mình về trước?”
“Không cần ạ,” Chu Kính Dã nói. “Mai em dậy được.”
Lâm Giác Hiểu còn do dự, nhưng Chu Kính Dã đã nói vậy rồi thì anh sẽ đưa cậu đi cùng.
Bây giờ là chín giờ, ăn xong chắc khoảng mười giờ.
Bọn họ tìm tới quán nướng vỉa hè quen thuộc, gọi vài đĩa thịt nướng cùng mấy chai bia.
Lâm Giác Hiểu nói: “Các cậu không định lái xe à?”
“Lái chứ,” Chu Ngọc Thần gật đầu, trả lời rất đương nhiên. “Gần đây có khách sạn, tìm người lái hộ dễ mà.”
“Cậu không uống à?” Trần Siêu rút lấy một cây xiên, một ngón tay anh ngoe nguẩy trước mặt Lâm Giác Hiểu. “Ăn xiên nướng mà không uống bia, niềm vui giảm bớt một nửa đấy.”
Lâm Giác Hiểu đẩy chiếc cốc mà Đỗ Bằng Trì sắp sửa đưa ra chỗ anh: “Tớ không uống, không muốn uống.”
“Không uống thật hả?” Trần Siêu thất vọng nói. “Thế nào cũng phải làm một cốc chứ, bọn mình mấy tháng rồi mới gặp lại nhau.”
Lâm Giác Hiểu không biết từ chối người khác, cuối cùng vẫn nhận lấy cốc bia, còn đùa rằng: “Tiền lái hộ các cậu trả giúp tớ đấy nhé!”
Một cốc bia Budweiser rất bình thường, hơi đắng, Lâm Giác Hiểu lâu rồi không uống bia nên hơi nhíu mày.
Lúc này Chu Kính Dã mới biết, Lâm Giác Hiểu biết uống rượu bia, hóa ra anh cũng có một phần “phản nghịch”.
Cốc ở quán vỉa hè là loại cốc dùng một lần, bóp nhẹ là méo. Ngón tay trắng trẻo của Lâm Giác Hiểu bao lấy cốc, cặp lông mày giãn ra cũng là lúc anh đã uống cạn tới đáy.
Anh đặt cốc lên bàn, giữa khung cảnh ồn ào xô bồ của phố đêm, hành động của anh tựa hồ toát ra khí chất lưu manh.
Một loại khí chất lưu manh không khiến người khác khó chịu.
Chu Kính Dã lại bắt đầu lơ đễnh, có thể do hôm nay cậu đã chứng kiến quá nhiều điều không giống như trong ấn tượng của cậu về Lâm Giác Hiểu, cậu đã không còn đếm số lần mình mất tập trung nữa.
“Kính Dã?”
Cậu nghe Lâm Giác Hiểu đang gọi mình khe khẽ, lúc này cậu mới phát hiện, mình và Lâm Giác Hiểu đang nhìn nhau.
Lâm Giác Hiểu mới chỉ uống một cốc, anh chưa say, ánh mắt vẫn rất trong trẻo.
Anh đứng dậy, ra tủ lạnh lấy cho Chu Kính Dã một chai Bắc Băng Dương, trong chai đang cắm một ống hút thẳng đứng.
Anh đặt chai nước xuống trước mặt cậu.
“Em uống cái này nhé, màu sắc không khác bia là mấy,” Lâm Giác Hiểu cười nói. “Còn chưa trưởng thành, đừng uống rượu bia.”
Chu Kính Dã chỉ “ồ” một tiếng đáp lại, ngậm lấy ống hút hút nước trong bình.
Nước cam ép lạnh tràn vào khoang miệng không có mùi vị, chỉ thấy miệng chợt đông cứng, sau ấy mới dần dần cảm nhận được vị chua ngọt của cam.
Chu Kính Dã biết, Lâm Giác Hiểu vừa mới tưởng rằng cậu đang nhìn cốc bia trong tay anh.
Anh tưởng cậu muốn uống bia nên mới nhìn anh.
Không phải vậy đâu.
Chu Kính Dã yên lặng uống hết nửa chai cam ép, thỉnh thoảng mới vươn tay rút lấy một que xiên ăn vài miếng.
Lâm Giác Hiểu lại bị khuyên uống thêm mấy cốc, dù vậy lượng bia anh uống cũng không nhiều, cộng lại chỉ khoảng hai chai, tửu lượng anh có kém tới mức nào cũng không thể say được.
Anh chỉ nói chơi vậy thôi mà bạn anh lại giúp anh trả tiền thuê lái hộ thật.
Đưa chìa khóa xe cho người lái hộ xong, lần đầu tiên anh cũng Chu Kính Dã ngồi ở ghế sau, ghế sau xe để ít đồ, hai người họ chỉ còn cách ngồi kề vai.
Lâm Giác Hiểu uống bia, anh không để tài xế mở điều hòa mà ấn kéo cửa sổ xe xuống.
Ninh Ba tháng 9 ngập tràn hoa quế, vừa mở cửa xe là hương hoa đã nô nức ùa vào. Chu Kính Dã đã ngửi thấy, lẫn trong hương hoa quế còn có mùi xà phòng trên quần áo Lâm Giác Hiểu, cùng với mùi bia thoang thoảng.
Trong xe rất yên tĩnh, Lâm Giác Hiểu vừa lên xe đã nói anh sẽ chợp mắt một lát, nhờ Chu Kính Dã khi nào tới nơi thì gọi anh dậy.
Anh dựa vào cửa xe, đầu hơi ngẩng lên, gương mặt dưới ánh đèn chớp nhoáng bên ngoài cửa sổ chỉ còn lại một hình bóng nhạt nhòa, như ẩn như hiện.
Khi Lâm Giác Hiểu nhắm mắt lại, đôi mắt vốn ôn hòa lại càng như mang nét đẹp thuần khiết của hoa lê đầu cành, khóe miệng anh vẫn tự nhiên mà cong lên.
Anh thở rất nhẹ, song tiếng thở vẫn vọng đến bên tai Chu Kính Dã.
Hương hoa quế càng lúc càng nồng, Chu Kính Dã như đã bị mê hoặc, cậu nín thở, hơi cúi đầu.
Đôi môi cậu dường như đã chạm lên gò má Lâm Giác Hiểu.
Hết chương 23
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.