Chương 25
Giác Giác Kim Thiên Dã Yếu Thùy Giác
15/03/2022
Cơn mưa hôm nay khác với trận mưa hôm nọ, hơi lạnh cuối hạ hòa lẫn với nước mưa khiến người ta không khỏi rùng mình.
Người Chu Kính Dã đã ướt cả, chỉ lòng bàn tay là khô ráo.
Cậu đưa tay lên, cảm giác hồi hộp trào dâng khỏi cõi lòng, tựa như đang dìm cậu xuống biển cả, sự ngột ngạt vây chặt lấy trái tim khiến nhịp tim đập hỗn loạn.
Cậu một hơi thật sâu, lòng bàn tay nóng rực đáp xuống bờ vai Lâm Giác Hiểu.
Lần này áo sơ mi của anh không bị thấm ướt.
Chất vải bông mềm mại, không xuyên thấu, nhưng khi sờ lên lại giống như lụa tơ tằm mỏng manh.
Chu Kính Dã ôm vai Lâm Giác Hiểu, nghiêng ô về phía anh hơn.
Nhiệt độ lòng bàn tay cậu cao, nhưng vẫn nhạy cảm cảm nhận được độ ấm trên vai Lâm Giác Hiểu. Chu Kính Dã luôn nghĩ rằng nhiệt độ cơ thể Lâm Giác Hiểu cao hơn bản thân.
Bỗng nhiên anh đỡ tay cậu: “Đứng gần anh hơn đi, nước mưa hắt lên người em rồi.”
Khoảng cách giữa hai người lại càng thu ngắn lại, hơi nước trên người Chu Kính Dã tựa hồ lây sang áo anh.
Bước chân Chu Kính Dã thoáng ngập ngừng, rồi lại tiếp tục, tai cậu đỏ bừng, cẩn thận tránh khỏi những vũng nước đọng trên mặt đường.
Tiếng mưa như khúc nhạc còn dang dở, bước chân Chu Kính Dã cũng dần tự nhiên trở lại, bàn tay ôm vai Lâm Giác Hiểu không còn dùng quá nhiều lực.
Chỉ đáng tiếc đoạn đường này quá ngắn.
Cậu giương ô, nhường Lâm Giác Hiểu lên xe trước, sau đó mới vòng sang ghế phó lái.
Trời mưa nên đường tắc, Lâm Giác Hiểu đưa gói giấy ăn cho Chu Kính Dã, mở điều hòa lên rồi chuyển sang chế độ ấm: “Em lau qua đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Giọng nói anh hòa lẫn với tiếng mưa bên ngoài nhưng không lạnh lẽo mà ấm áp, anh dặn dò: “Lát nữa về nhà em tắm luôn nhé, anh sẽ pha trà gừng cho em.”
“Không có ô thì nói với anh,” giọng anh như có ý tự trách. “Sao lại chạy thẳng ra thế này?”
Chu Kính Dã rút ra vài tờ giấy lau khô nước đọng trên người, nghe vậy hơi chột dạ: “Em quên mất.”
Lâm Giác Hiểu: “Từ giờ em cứ để ô trong cặp, đang giao mùa nên chắc sẽ mưa nhiều đấy.”
“Vâng.”
*
Về đến nhà, Lâm Giác Hiểu giục cậu mau đi tắm, anh không ngấm mưa nên quần áo chỉ hơi ẩm.
Anh vào phòng ngủ thay quần áo xong thì xuống bếp đun trà gừng.
Chu Kính Dã tắm xong ra ngoài, Lâm Giác Hiểu đưa bát trà gừng cho cậu: “Uống này.”
Lâm Giác Hiểu thả nhiều gừng quá, mùi gừng thơm nồng xộc thẳng lên mũi, Chu Kính Dã không nói gì, bưng bát uống một ngụm lớn.
Vị cay quá mạnh khiến cổ họng cậu nhói đau.
Lâm Giác Hiểu cũng tự múc cho mình một bát, uống một ngụm xong anh đứng ngẩn ra, mắt mở to.
Anh không thể tin nổi đặt bát xuống, nghiền ngẫm dư vị trong khoang miệng rồi nhìn Chu Kính Dã: “Em không thấy cay hở?”
“…”
“Cũng tạm,” Chu Kính Dã nói.
Hôm nay không ai có thời gian nấu cơm, Lâm Giác Hiểu đặt cơm ngoài, trong lúc đợi người giao hàng đưa cơm tới, anh đi đun một ấm nước.
Không biết gói trà túi lọc trong nhà đã được mua từ bao giờ, anh hỏi Chu Kính Dã có muốn uống không, sau đó thì tự nhúng cho mình một cốc.
Túi trà không đắt, vị thanh, nhạt như nước. Lâm Giác Hiểu mím môi nhìn cốc trà, sau đó mới do dự mở lời: “Hôm nay cô Trần gọi điện cho anh.”
Chu Kính Dã vội ngẩng lên, rồi lại cúi gằm xuống, cậu ấp úng: “Cô bảo em thi tệ quá ạ?”
“Cô không nói thế,” Lâm Giác Hiểu đổi cách nói khác uyển chuyển hơn. “Cô nói em vẫn có thể tiến bộ, nên…”
Lâm Giác Hiểu ngừng một lúc lâu, anh chưa từng khuyên người khác chăm chỉ học hành nên giờ không biết phải tiếp tục thế nào.
Chu Kính Dã cứ như không còn vị giác, uống tiếp nửa bát nước gừng rồi nói: “Em biết, em sẽ cố gắng.”
Có lẽ cảm thấy mình trả lời như thế giống đang đối phó, cậu ngồi trước mặt Lâm Giác Hiểu, cúi đầu ngoan ngoãn nói: “Em sẽ cố gắng học thật tốt.”
“Anh biết rồi.”
Lâm Giác Hiểu không cầm được lòng đưa tay vỗ vai Chu Kính Dã: “Lần này thi không tốt cũng đừng nản lòng, bây giờ mới là tháng 9, vẫn còn kịp!”
Anh cổ vũ Chu Kính Dã: “Chỉ cần em quyết tâm thì nhất định sẽ theo kịp, tụi mình cứ từ từ tiến từng bước một.”
“Mà anh cũng xem điểm của em rồi, toán lý hóa khá ổn, nhưng tiếng Anh chỉ được hơn 60, em kéo điểm tiếng Anh cao lên là được.”
Chu Kính Dã mấp máy môi: “Vâng.”
Lâm Giác Hiểu xoa mũi: “Tiếng Anh của em không tốt thì có thể hỏi anh, tiếng Anh cấp 4 cấp 6 anh thi rồi, đều qua cả, nhưng giảng cho người khác thì chắc anh không giải thích tỉ mỉ được.”
Lâm Giác Hiểu là bác sĩ, nhiều khi phải đọc thêm tài liệu chuyên ngành của nước ngoài, vì thế hồi cấp ba phải học nhiều môn như vậy nhưng môn anh khá nhất vẫn là tiếng Anh.
Chu Kính Dã túm lấy gối tựa trên sô-pha, nói “vâng”.
Lâm Giác Hiểu lại hỏi: “Em có muốn đi học thêm không?”
Chu Kính Dã nhíu mày nghĩ ngợi: “Em sẽ đăng ký khóa học trên mạng.”
Lớp học trên mạng cho cậu tự do và nhiều thời gian, cậu học xong lớp tự học tối thì có thể về nhà học tiếp, cuối tuần cũng có thể học.
Nhưng học như vậy rất cần tính tự giác, Chu Kính Dã hiểu rõ bản thân, cậu cảm thấy mình có thể làm được.
“Em nghĩ kỹ đi.”
Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Giác Hiểu ra nhận đồ ăn. Anh bày các hộp thức ăn lên bàn uống nước, vừa mở hộp vừa nói: “Anh có thể nhờ Đỗ Bằng Trì giúp em.”
Đỗ Bằng Trì còn đang thực tập, nhưng dù sao cậu ấy cũng sắp là giáo viên rồi, thời khắc quan trọng vẫn rất đáng tin cậy.
Hôm nay trời mưa nên Chu Kính Dã không học lớp tự học tối, chứ không phải hôm nay là ngày nghỉ. Cậu ăn cơm xong vẫn phải làm bài tập.
Cậu cày đề liên tục trong ba tiếng, khi cậu nghiêm túc làm bài, cậu lại càng nhìn rõ khoảng cách xa xôi giữa năng lực hiện tại của mình với điểm số lý tưởng.
Chu Kính Dã day trán thở dài, mắt đã hơi nhức mỏi, cậu mở ngăn kéo, lấy lọ thuốc nhỏ mắt ra tra.
Người khác vẫn luôn trong trạng thái bổ khuyết chỗ hổng, còn cậu biết mình thi tệ rồi mới bắt đầu.
Cậu nhắm mắt lại, nước mắt trào ra từ khóe mi do dùng mắt quá độ.
Chu Kính Dã nhắm mắt nghỉ ngơi, cửa phòng mở, bước chân của Lâm Giác Hiểu thật nhẹ.
Cậu hé mắt, Lâm Giác Hiểu nhìn thấy lọ thuốc nhỏ mắt trên bàn, anh tức thì đưa tay đè vai cậu: “Nhỏ thuốc rồi thì nhắm mắt một lát đi.”
Lâm Giác Hiểu nói: “Nghe này, hồi anh lớp 12 cũng có một khoảng thời gian cực kỳ áp lực, sau này nghĩ kỹ lại, mình đã gắng hết sức rồi thì còn lại dựa cả vào ý trời thôi.”
“Cố gắng không đồng nghĩa với việc tự tạo cho mình áp lực, cố gắng khiến mình tự tin và can đảm hơn, bởi những thành quả mình nhận được từ chính sự cố gắng.”
Chu Kính Dã không nhắm mắt theo lời anh, cậu đang nhìn khóe miệng hơi cong lên của Lâm Giác Hiểu. Bàn tay anh xoa bả vai cậu: “Bình tĩnh và cố lên nhé, Kính Dã.”
“Cháo anh nấu trong nồi hầm, để ngoài kia, em học thấy đói thì ra ăn.”
Hàng mi Chu Kính Dã run run, bả vai căng cứng đã thả lỏng, tiếng cậu nói như nghẹn ra từ trong lồng ngực: “Em sẽ cố gắng.”
Cậu sẽ cố gắng, ít nhất là đủ để ở lại thành phố.
Ít nhất là đủ để… nghe được lời khen từ Lâm Giác Hiểu.
*
Thứ bảy, Chu Kính Dã lại cùng Lâm Giác Hiểu tới bệnh viện thú y. Mấy hôm nay cậu thức khuya dậy sớm, quầng thâm dưới mắt hiện rõ mồm một.
Da Chu Kính Dã thiên màu trắng lạnh, nhắm mắt lại tựa như có thể trông thấy hàng mi đổ bóng trên da, cộng thêm gương mặt mang nét chán chường tự nhiên khiến người khác có cảm giác cậu thật khó gần.
Cậu và anh cùng ngồi trong phòng chẩn đoán, hai người đang nói chuyện với nhau thì nghe chị gái ở quầy lễ tân gọi: “Bác sĩ Lâm, có người tới!”
Bệnh viện vừa mở cửa đã có người tới, Lâm Giác Hiểu hơi ngạc nhiên, anh rút một cây bút từ trong ống ra, bảo Chu Kính Dã mở cửa phòng.
Người vừa bước vào là một cô gái có gương mặt xinh xắn, mái tóc đen dài được buộc gọn sau lưng, cô mặc một chiếc váy dài vải bông, vóc người nhỏ nhắn đặc trưng của các cô gái phương Nam.
Cô ôm một chú mèo Ragdoll trong lòng, cúi đầu mà đi, lúc trông thấy Lâm Giác Hiểu thì hết sức kinh ngạc.
Lâm Giác Hiểu cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ấy, gọi thử: “Quý Di Gia?”
“Tớ đây,” tai cô gái hơi đỏ lên, đi từng bước nhỏ về phía này, cất giọng mềm mại. “Trùng hợp ghê, tớ không ngờ là cậu đấy.”
Đôi mắt không bị khẩu trang che mất của Lâm Giác Hiểu cong cong: “Ừ, mèo nhà cậu làm sao thế?”
“Tớ đưa nó tới tiêm phòng.”
Họ Quý, hiền lành trí thức.
Chuông cảnh báo trong lòng Chu Kính Dã tức thì rung lên, cậu chợt nhớ ra lời trêu chọc của nhóm Chu Ngọc Thần về cô gái xinh đẹp nhất lớp.
Nghe nói cô gái xinh đẹp nhất lớp ấy thích Lâm Giác Hiểu.
Mà lúc này, cô gái xinh đẹp ấy đang nói chuyện rất nhỏ nhẹ với Lâm Giác Hiểu, ánh mắt như ẩn chứa sóng nước mùa thu, nhìn thoáng qua cũng biết cô ấy vẫn có ý với Lâm Giác Hiểu.
Cơ thể Chu Kính Dã vận hành còn nhanh hơn cả não bộ, cậu tiến lên vài bước, kéo tay Lâm Giác Hiểu dắt anh ra ngoài.
“Úi! Kính Dã?”
Lâm Giác Hiểu vẫn chưa kịp phản ứng đã bị cậu kéo ra khỏi phòng chẩn đoán.
Hành lang không một bóng người, chị gái ở quầy lễ tân đang ngân nga một giai điệu nào đó, Chu Kính Dã bừng tỉnh.
Tay cậu vẫn đang dùng sức nắm chặt lấy cánh tay Lâm Giác Hiểu.
Chu Kính Dã không buông tay mà chỉ giảm bớt lực, cậu cụp mắt, mở miệng đầy gượng gạo cùng hoảng hốt: “Em…”
Lâm Giác Hiểu không giận cậu, hỏi rất từ tốn: “Em sao thế?”
Chu Kính Dã không biết phải nói gì, nhưng cậu biết mình không thể làm lỡ dở công việc của Lâm Giác Hiểu.
Song cậu vẫn muốn nói một điều gì đó, một điều gì đó phù hợp vào lúc này. Cậu không thể chất vấn Lâm Giác Hiểu, lại càng không thể ngăn cản Lâm Giác Hiểu nói chuyện với cô gái ấy.
Chu Kính Dã biết hiện tại cậu đang vượt quá bổn phận của mình, nhưng cậu đã lỡ xốc nổi mất rồi. Cậu dựa lưng lên tường gạch men phía sau, gạch men lạnh ngắt khiến cậu bình tĩnh lại.
Cậu khẽ hỏi anh: “Chị ấy có phải là chị ngày trước thích anh không?”
Hết chương 25
Người Chu Kính Dã đã ướt cả, chỉ lòng bàn tay là khô ráo.
Cậu đưa tay lên, cảm giác hồi hộp trào dâng khỏi cõi lòng, tựa như đang dìm cậu xuống biển cả, sự ngột ngạt vây chặt lấy trái tim khiến nhịp tim đập hỗn loạn.
Cậu một hơi thật sâu, lòng bàn tay nóng rực đáp xuống bờ vai Lâm Giác Hiểu.
Lần này áo sơ mi của anh không bị thấm ướt.
Chất vải bông mềm mại, không xuyên thấu, nhưng khi sờ lên lại giống như lụa tơ tằm mỏng manh.
Chu Kính Dã ôm vai Lâm Giác Hiểu, nghiêng ô về phía anh hơn.
Nhiệt độ lòng bàn tay cậu cao, nhưng vẫn nhạy cảm cảm nhận được độ ấm trên vai Lâm Giác Hiểu. Chu Kính Dã luôn nghĩ rằng nhiệt độ cơ thể Lâm Giác Hiểu cao hơn bản thân.
Bỗng nhiên anh đỡ tay cậu: “Đứng gần anh hơn đi, nước mưa hắt lên người em rồi.”
Khoảng cách giữa hai người lại càng thu ngắn lại, hơi nước trên người Chu Kính Dã tựa hồ lây sang áo anh.
Bước chân Chu Kính Dã thoáng ngập ngừng, rồi lại tiếp tục, tai cậu đỏ bừng, cẩn thận tránh khỏi những vũng nước đọng trên mặt đường.
Tiếng mưa như khúc nhạc còn dang dở, bước chân Chu Kính Dã cũng dần tự nhiên trở lại, bàn tay ôm vai Lâm Giác Hiểu không còn dùng quá nhiều lực.
Chỉ đáng tiếc đoạn đường này quá ngắn.
Cậu giương ô, nhường Lâm Giác Hiểu lên xe trước, sau đó mới vòng sang ghế phó lái.
Trời mưa nên đường tắc, Lâm Giác Hiểu đưa gói giấy ăn cho Chu Kính Dã, mở điều hòa lên rồi chuyển sang chế độ ấm: “Em lau qua đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Giọng nói anh hòa lẫn với tiếng mưa bên ngoài nhưng không lạnh lẽo mà ấm áp, anh dặn dò: “Lát nữa về nhà em tắm luôn nhé, anh sẽ pha trà gừng cho em.”
“Không có ô thì nói với anh,” giọng anh như có ý tự trách. “Sao lại chạy thẳng ra thế này?”
Chu Kính Dã rút ra vài tờ giấy lau khô nước đọng trên người, nghe vậy hơi chột dạ: “Em quên mất.”
Lâm Giác Hiểu: “Từ giờ em cứ để ô trong cặp, đang giao mùa nên chắc sẽ mưa nhiều đấy.”
“Vâng.”
*
Về đến nhà, Lâm Giác Hiểu giục cậu mau đi tắm, anh không ngấm mưa nên quần áo chỉ hơi ẩm.
Anh vào phòng ngủ thay quần áo xong thì xuống bếp đun trà gừng.
Chu Kính Dã tắm xong ra ngoài, Lâm Giác Hiểu đưa bát trà gừng cho cậu: “Uống này.”
Lâm Giác Hiểu thả nhiều gừng quá, mùi gừng thơm nồng xộc thẳng lên mũi, Chu Kính Dã không nói gì, bưng bát uống một ngụm lớn.
Vị cay quá mạnh khiến cổ họng cậu nhói đau.
Lâm Giác Hiểu cũng tự múc cho mình một bát, uống một ngụm xong anh đứng ngẩn ra, mắt mở to.
Anh không thể tin nổi đặt bát xuống, nghiền ngẫm dư vị trong khoang miệng rồi nhìn Chu Kính Dã: “Em không thấy cay hở?”
“…”
“Cũng tạm,” Chu Kính Dã nói.
Hôm nay không ai có thời gian nấu cơm, Lâm Giác Hiểu đặt cơm ngoài, trong lúc đợi người giao hàng đưa cơm tới, anh đi đun một ấm nước.
Không biết gói trà túi lọc trong nhà đã được mua từ bao giờ, anh hỏi Chu Kính Dã có muốn uống không, sau đó thì tự nhúng cho mình một cốc.
Túi trà không đắt, vị thanh, nhạt như nước. Lâm Giác Hiểu mím môi nhìn cốc trà, sau đó mới do dự mở lời: “Hôm nay cô Trần gọi điện cho anh.”
Chu Kính Dã vội ngẩng lên, rồi lại cúi gằm xuống, cậu ấp úng: “Cô bảo em thi tệ quá ạ?”
“Cô không nói thế,” Lâm Giác Hiểu đổi cách nói khác uyển chuyển hơn. “Cô nói em vẫn có thể tiến bộ, nên…”
Lâm Giác Hiểu ngừng một lúc lâu, anh chưa từng khuyên người khác chăm chỉ học hành nên giờ không biết phải tiếp tục thế nào.
Chu Kính Dã cứ như không còn vị giác, uống tiếp nửa bát nước gừng rồi nói: “Em biết, em sẽ cố gắng.”
Có lẽ cảm thấy mình trả lời như thế giống đang đối phó, cậu ngồi trước mặt Lâm Giác Hiểu, cúi đầu ngoan ngoãn nói: “Em sẽ cố gắng học thật tốt.”
“Anh biết rồi.”
Lâm Giác Hiểu không cầm được lòng đưa tay vỗ vai Chu Kính Dã: “Lần này thi không tốt cũng đừng nản lòng, bây giờ mới là tháng 9, vẫn còn kịp!”
Anh cổ vũ Chu Kính Dã: “Chỉ cần em quyết tâm thì nhất định sẽ theo kịp, tụi mình cứ từ từ tiến từng bước một.”
“Mà anh cũng xem điểm của em rồi, toán lý hóa khá ổn, nhưng tiếng Anh chỉ được hơn 60, em kéo điểm tiếng Anh cao lên là được.”
Chu Kính Dã mấp máy môi: “Vâng.”
Lâm Giác Hiểu xoa mũi: “Tiếng Anh của em không tốt thì có thể hỏi anh, tiếng Anh cấp 4 cấp 6 anh thi rồi, đều qua cả, nhưng giảng cho người khác thì chắc anh không giải thích tỉ mỉ được.”
Lâm Giác Hiểu là bác sĩ, nhiều khi phải đọc thêm tài liệu chuyên ngành của nước ngoài, vì thế hồi cấp ba phải học nhiều môn như vậy nhưng môn anh khá nhất vẫn là tiếng Anh.
Chu Kính Dã túm lấy gối tựa trên sô-pha, nói “vâng”.
Lâm Giác Hiểu lại hỏi: “Em có muốn đi học thêm không?”
Chu Kính Dã nhíu mày nghĩ ngợi: “Em sẽ đăng ký khóa học trên mạng.”
Lớp học trên mạng cho cậu tự do và nhiều thời gian, cậu học xong lớp tự học tối thì có thể về nhà học tiếp, cuối tuần cũng có thể học.
Nhưng học như vậy rất cần tính tự giác, Chu Kính Dã hiểu rõ bản thân, cậu cảm thấy mình có thể làm được.
“Em nghĩ kỹ đi.”
Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Giác Hiểu ra nhận đồ ăn. Anh bày các hộp thức ăn lên bàn uống nước, vừa mở hộp vừa nói: “Anh có thể nhờ Đỗ Bằng Trì giúp em.”
Đỗ Bằng Trì còn đang thực tập, nhưng dù sao cậu ấy cũng sắp là giáo viên rồi, thời khắc quan trọng vẫn rất đáng tin cậy.
Hôm nay trời mưa nên Chu Kính Dã không học lớp tự học tối, chứ không phải hôm nay là ngày nghỉ. Cậu ăn cơm xong vẫn phải làm bài tập.
Cậu cày đề liên tục trong ba tiếng, khi cậu nghiêm túc làm bài, cậu lại càng nhìn rõ khoảng cách xa xôi giữa năng lực hiện tại của mình với điểm số lý tưởng.
Chu Kính Dã day trán thở dài, mắt đã hơi nhức mỏi, cậu mở ngăn kéo, lấy lọ thuốc nhỏ mắt ra tra.
Người khác vẫn luôn trong trạng thái bổ khuyết chỗ hổng, còn cậu biết mình thi tệ rồi mới bắt đầu.
Cậu nhắm mắt lại, nước mắt trào ra từ khóe mi do dùng mắt quá độ.
Chu Kính Dã nhắm mắt nghỉ ngơi, cửa phòng mở, bước chân của Lâm Giác Hiểu thật nhẹ.
Cậu hé mắt, Lâm Giác Hiểu nhìn thấy lọ thuốc nhỏ mắt trên bàn, anh tức thì đưa tay đè vai cậu: “Nhỏ thuốc rồi thì nhắm mắt một lát đi.”
Lâm Giác Hiểu nói: “Nghe này, hồi anh lớp 12 cũng có một khoảng thời gian cực kỳ áp lực, sau này nghĩ kỹ lại, mình đã gắng hết sức rồi thì còn lại dựa cả vào ý trời thôi.”
“Cố gắng không đồng nghĩa với việc tự tạo cho mình áp lực, cố gắng khiến mình tự tin và can đảm hơn, bởi những thành quả mình nhận được từ chính sự cố gắng.”
Chu Kính Dã không nhắm mắt theo lời anh, cậu đang nhìn khóe miệng hơi cong lên của Lâm Giác Hiểu. Bàn tay anh xoa bả vai cậu: “Bình tĩnh và cố lên nhé, Kính Dã.”
“Cháo anh nấu trong nồi hầm, để ngoài kia, em học thấy đói thì ra ăn.”
Hàng mi Chu Kính Dã run run, bả vai căng cứng đã thả lỏng, tiếng cậu nói như nghẹn ra từ trong lồng ngực: “Em sẽ cố gắng.”
Cậu sẽ cố gắng, ít nhất là đủ để ở lại thành phố.
Ít nhất là đủ để… nghe được lời khen từ Lâm Giác Hiểu.
*
Thứ bảy, Chu Kính Dã lại cùng Lâm Giác Hiểu tới bệnh viện thú y. Mấy hôm nay cậu thức khuya dậy sớm, quầng thâm dưới mắt hiện rõ mồm một.
Da Chu Kính Dã thiên màu trắng lạnh, nhắm mắt lại tựa như có thể trông thấy hàng mi đổ bóng trên da, cộng thêm gương mặt mang nét chán chường tự nhiên khiến người khác có cảm giác cậu thật khó gần.
Cậu và anh cùng ngồi trong phòng chẩn đoán, hai người đang nói chuyện với nhau thì nghe chị gái ở quầy lễ tân gọi: “Bác sĩ Lâm, có người tới!”
Bệnh viện vừa mở cửa đã có người tới, Lâm Giác Hiểu hơi ngạc nhiên, anh rút một cây bút từ trong ống ra, bảo Chu Kính Dã mở cửa phòng.
Người vừa bước vào là một cô gái có gương mặt xinh xắn, mái tóc đen dài được buộc gọn sau lưng, cô mặc một chiếc váy dài vải bông, vóc người nhỏ nhắn đặc trưng của các cô gái phương Nam.
Cô ôm một chú mèo Ragdoll trong lòng, cúi đầu mà đi, lúc trông thấy Lâm Giác Hiểu thì hết sức kinh ngạc.
Lâm Giác Hiểu cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ấy, gọi thử: “Quý Di Gia?”
“Tớ đây,” tai cô gái hơi đỏ lên, đi từng bước nhỏ về phía này, cất giọng mềm mại. “Trùng hợp ghê, tớ không ngờ là cậu đấy.”
Đôi mắt không bị khẩu trang che mất của Lâm Giác Hiểu cong cong: “Ừ, mèo nhà cậu làm sao thế?”
“Tớ đưa nó tới tiêm phòng.”
Họ Quý, hiền lành trí thức.
Chuông cảnh báo trong lòng Chu Kính Dã tức thì rung lên, cậu chợt nhớ ra lời trêu chọc của nhóm Chu Ngọc Thần về cô gái xinh đẹp nhất lớp.
Nghe nói cô gái xinh đẹp nhất lớp ấy thích Lâm Giác Hiểu.
Mà lúc này, cô gái xinh đẹp ấy đang nói chuyện rất nhỏ nhẹ với Lâm Giác Hiểu, ánh mắt như ẩn chứa sóng nước mùa thu, nhìn thoáng qua cũng biết cô ấy vẫn có ý với Lâm Giác Hiểu.
Cơ thể Chu Kính Dã vận hành còn nhanh hơn cả não bộ, cậu tiến lên vài bước, kéo tay Lâm Giác Hiểu dắt anh ra ngoài.
“Úi! Kính Dã?”
Lâm Giác Hiểu vẫn chưa kịp phản ứng đã bị cậu kéo ra khỏi phòng chẩn đoán.
Hành lang không một bóng người, chị gái ở quầy lễ tân đang ngân nga một giai điệu nào đó, Chu Kính Dã bừng tỉnh.
Tay cậu vẫn đang dùng sức nắm chặt lấy cánh tay Lâm Giác Hiểu.
Chu Kính Dã không buông tay mà chỉ giảm bớt lực, cậu cụp mắt, mở miệng đầy gượng gạo cùng hoảng hốt: “Em…”
Lâm Giác Hiểu không giận cậu, hỏi rất từ tốn: “Em sao thế?”
Chu Kính Dã không biết phải nói gì, nhưng cậu biết mình không thể làm lỡ dở công việc của Lâm Giác Hiểu.
Song cậu vẫn muốn nói một điều gì đó, một điều gì đó phù hợp vào lúc này. Cậu không thể chất vấn Lâm Giác Hiểu, lại càng không thể ngăn cản Lâm Giác Hiểu nói chuyện với cô gái ấy.
Chu Kính Dã biết hiện tại cậu đang vượt quá bổn phận của mình, nhưng cậu đã lỡ xốc nổi mất rồi. Cậu dựa lưng lên tường gạch men phía sau, gạch men lạnh ngắt khiến cậu bình tĩnh lại.
Cậu khẽ hỏi anh: “Chị ấy có phải là chị ngày trước thích anh không?”
Hết chương 25
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.