Chương 68: Ngoại truyện 3: Disneyland (C.cuối)
Giác Giác Kim Thiên Dã Yếu Thùy Giác
04/04/2024
Năm nay Chu Kính Dã nghỉ hè sớm, trước khi thi cuối kỳ cậu đã bắt đầu nghĩ xem mình có thể làm gì cùng Lâm Giác Hiểu trong kỳ nghỉ hè. Nghĩ mãi nghĩ mãi, Chu Kính Dã nhận ra một điều – cậu chưa từng đi du lịch với anh.
Về đến nhà, Chu Kính Dã thử hỏi Lâm Giác Hiểu về lịch làm việc của anh.
Lâm Giác Hiểu vừa nghe đã nhận ra ý đồ của cậu, anh mỉm cười, hỏi ngược lại: “Sao vậy, em muốn đi chơi à?”
“Cũng hơi hơi.”
“Anh xem đã.” Lâm Giác Hiểu lấy điện thoại ra xem lịch làm việc, thấy mình có gần hai ngày rảnh rỗi, anh hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Hai ngày thì chỉ kịp đi nội thành, hoặc là sang thành phố bên cạnh dạo chơi, Lâm Giác Hiểu do dự, tự dưng nghĩ tới một nơi: “Em muốn đi Disney* không?”
*Công viên Disneyland ở Thượng Hải.
Không khí ở Disneyland rất không hợp với cả anh và Chu Kính Dã, nhưng nơi đầu tiên anh nghĩ tới lại là chính là nơi này.
Chu Kính Dã hỏi lại: “Disney?”
Cậu không có cảm giác gì với nơi dành cho thiếu nữ và trẻ con ấy, nhưng khi nhắc tới Disneyland, người ta nghĩ ngay tới nơi các cặp đôi nhất định phải đi.
Chu Kính Dã nghĩ, cậu và anh là một cặp, thế thì cũng phải đi thôi.
Cậu quả quyết gật đầu: “Em muốn đi.”
Có lẽ vì giọng điệu của cậu quá dứt khoát, bàn tay đang cầm đũa ăn cơm của Lâm Giác Hiểu ngừng lại, không kiềm được hỏi: “Em thích những nơi như thế à?”
Thế rồi anh nghĩ lại, dựa theo những gì anh hiểu về Chu Kính Dã, anh mỉm cười: “Anh biết rồi, anh mua vé nhé.”
Lâm Giác Hiểu đặt khách sạn cho vài hôm nữa, Ninh Ba gần Thượng Hải*, bọn họ sẽ đi bằng tàu cao tốc.
*nguyên gốc 魔都 (ma đô): thành phố đầy mị lực, sức hút. Có kha khá bộ manga nhắc tới Thượng Hải bằng cái tên này.
Do chưa chính thức vào kỳ nghỉ hè nên Disneyland tương đối vắng, tuy rằng vẫn khá đông người. Lâm Giác Hiểu vừa vào cửa đã nhìn thấy rất nhiều cô gái đeo bờm trên đầu.
Chu Kính Dã nhận ra ánh mắt của anh, hỏi: “Anh thích ạ?”
Không đợi anh trả lời, Chu Kính Dã đã chạy tới cửa hàng gần đó mua một cái, lại còn là bờm tai thỏ StellaLou.
Cậu đưa bờm cho Lâm Giác Hiểu, rất muốn được anh khen. Lâm Giác Hiểu cầm cái bờm, phì cười.
“Kính Dã.” Lâm Giác Hiểu ra hiệu cho cậu cúi đầu, Chu Kính Dã vô thức cúi xuống.
Giây tiếp theo, cái bờm cậu mua về đã được cài trên đầu cậu.
Chu Kính Dã muốn gỡ xuống, nhưng Lâm Giác Hiểu lại khen: “Dễ thương.”
Cậu lại hạ tay xuống, mặt không biểu cảm đeo cái bờm tai thỏ đó trên đầu.
Người cậu vốn đã cao, đeo thêm cái tai thỏ như thể đã chạm tới một mét chín mươi, cực kỳ thu hút ánh mắt. Tần suất mọi người quay lại nhìn quá cao, kể cả Chu Kính Dã có không để ý ánh nhìn của mọi người, vành tai cậu vẫn đỏ hồng.
Lâm Giác Hiểu đi cạnh cậu, nắm tay cậu rất tự nhiên.
Hai cùng chơi một vài trò chơi, Chu Kính Dã đã quen dần không còn thấy ngại nữa, xếp hàng cùng Lâm Giác Hiểu ở khu tàu lượn ánh sáng siêu tốc Tron*.
Nguyên gốc: TRON Light Motorcycle Power Run. (xem video cho có cảm giác nha:3)
Hệ thống tàu lượn rất huyền ảo, toả ra ánh sáng xanh lam trong bóng tối, ở trong không gian có điều hoà tốt hơn nhiều so với đứng dưới nắng gắt.
Hai người ngồi kề vai, tàu lượn bắt đầu lăn bánh, tiếp hú hét sau lưng vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Lâm Giác Hiểu không có cảm giác gì, thận chí còn có thể mở mắt quan sát mọi thứ đang lộn nhào, thế rồi anh phát hiện, Chu Kính Dã đang nắm chặt tay anh.
Anh muốn nhìn biểu cảm của cậu lúc này, nhưng xung quanh quá tối nên không thể nhìn thấy.
Phải đến khi trò chơi dừng lại, anh mới nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Chu Kính Dã.
Lâm Giác Hiểu lo lắng hỏi: “Khó chịu lắm hả?”
“Hơi hơi.”
Sáng nay cậu ăn nhiều quá, ăn cả phần Lâm Giác Hiểu để lại, nên giờ cậu thấy hơi buồn nôn.
Chu Kính Dã cố gắng vớt vát: “Em không sợ mấy thứ này.”
“Ừ ừ.” Lâm Giác Hiểu xuôi theo cậu, “Khó chịu ở đâu không, có muốn nôn không?”
Anh vừa hỏi xong, Chu Kính Dã biến sắc, vội vàng chạy ra ngoài.
Lâm Giác Hiểu cũng chạy theo, thấy Chu Kính Dã tội nghiệp ngồi sụp xuống, trên tay còn cầm túi ni-lông.
Lâm Giác Hiểu mua nước rồi chạy lại chỗ cậu, vặn chai đưa cho cậu.
Lâm Giác Hiểu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi cậu: “Còn khó chịu không?”
“… Không khó chịu nữa.” Chu Kính Dã đáp bằng giọng không vui lắm, “Nhưng mà hơi mất mặt.”
“Có gì đâu mà.”
Lâm Giác Hiểu mỉm cười đứng dậy, tiện tay cầm lấy và vứt túi ni-lông trên tay Chu Kính Dã vào thùng rác bên cạnh.
Anh cúi xuống đỡ cậu đứng dậy.
Chơi lâu cũng mệt, anh dắt Chu Kính Dã ra quán cơm gần đó, gọi tạm một vài món.
Anh để Chu Kính Dã dựa lên người mình, cầm quạt quạt cho cậu, vừa quạt vừa hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Người trẻ tuổi sức dài vai rộng, Chu Kính Dã chỉ khó chịu một lát rồi lại khoẻ như vâm.
Buổi chiều bọn họ tiếp tục chơi trò chơi.
Lâm Giác Hiểu còn chụp cho cậu một tấm với thỏ StellaLou, cậu chàng đẹp trai với vẻ mặt vô cảm giơ tay chữ V đứng cạnh đồ chơi.
*
Buổi tối ở Disneyland nhất định phải xem phải hoa cùng nhau.
Đã có rất nhiều người tập trung trước lâu đài, Chu Kính Dã với Lâm Giác Hiểu không đi tranh chỗ đằng trước, chỉ đứng ở hàng cuối trong góc nhỏ xem.
Pháo hoa được bắn lên đúng giờ, nở rộ trên bầu trời như đoá hoa mĩ lệ nhất trên thế gian.
Chu Kính Dã vốn định lấy điện thoại ra quay video, nhưng bỗng nhiên, trước máy ảnh của cậu xuất hiện một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn tựa như đang phát sáng, lấp lánh trong bóng tối.
Lâm Giác Hiểu ghé bên tai cậu mỉm cười nói: “Tặng em, chiếc nhẫn lần trước anh còn nợ.”
Chu Kính Dã nín thở, hôm cậu tặng nhẫn cho anh, anh chỉ lấp lửng bảo cũng sẽ tặng cậu một chiếc. Cậu không ngờ được, chiếc nhẫn lại xuất hiện nhanh và đột ngột như thế.
Cậu không kịp đeo nhẫn vào, vì khoảnh khắc này cậu chỉ muốn hôn anh.
Cậu đột ngột siết eo Lâm Giác Hiểu mà hôn, nụ hôn cũng không thể kiềm nén được sự xúc động trong lòng cậu, cậu chỉ có thể rầm rì bên tai anh: “Tại sao anh lại luôn tốt như vậy?”
“Vì anh thích em.”
Vì anh thích em, nên anh mới đối xử tốt với em như thế.
Màn hình điện thoại Chu Kính Dã vẫn sáng, nhưng điện thoại không chụp cảnh pháo hoa bên ngoài, mà lưu giữ lại khoảnh khắc cậu và anh chạm môi.
Pháo hoa chỉ là khung nền, Lâm Giác Hiểu mới là nhân vật chính trong thế giới của cậu.
——————–
Tác giả: Câu chuyện đến đây là kết thúc ~ Ngoại truyện cũng kết thúc ở đây. Tui viết bộ này tui vui lắm, mong mọi người cũng sẽ vui vẻ như tui! Tạm thời tui hết linh cảm rồi, nếu còn ngoại truyện thì tui sẽ viết miễn phí! Cúi người cảm ơn! Có duyên gặp lại!
Hết ngoại truyện 3
Về đến nhà, Chu Kính Dã thử hỏi Lâm Giác Hiểu về lịch làm việc của anh.
Lâm Giác Hiểu vừa nghe đã nhận ra ý đồ của cậu, anh mỉm cười, hỏi ngược lại: “Sao vậy, em muốn đi chơi à?”
“Cũng hơi hơi.”
“Anh xem đã.” Lâm Giác Hiểu lấy điện thoại ra xem lịch làm việc, thấy mình có gần hai ngày rảnh rỗi, anh hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Hai ngày thì chỉ kịp đi nội thành, hoặc là sang thành phố bên cạnh dạo chơi, Lâm Giác Hiểu do dự, tự dưng nghĩ tới một nơi: “Em muốn đi Disney* không?”
*Công viên Disneyland ở Thượng Hải.
Không khí ở Disneyland rất không hợp với cả anh và Chu Kính Dã, nhưng nơi đầu tiên anh nghĩ tới lại là chính là nơi này.
Chu Kính Dã hỏi lại: “Disney?”
Cậu không có cảm giác gì với nơi dành cho thiếu nữ và trẻ con ấy, nhưng khi nhắc tới Disneyland, người ta nghĩ ngay tới nơi các cặp đôi nhất định phải đi.
Chu Kính Dã nghĩ, cậu và anh là một cặp, thế thì cũng phải đi thôi.
Cậu quả quyết gật đầu: “Em muốn đi.”
Có lẽ vì giọng điệu của cậu quá dứt khoát, bàn tay đang cầm đũa ăn cơm của Lâm Giác Hiểu ngừng lại, không kiềm được hỏi: “Em thích những nơi như thế à?”
Thế rồi anh nghĩ lại, dựa theo những gì anh hiểu về Chu Kính Dã, anh mỉm cười: “Anh biết rồi, anh mua vé nhé.”
Lâm Giác Hiểu đặt khách sạn cho vài hôm nữa, Ninh Ba gần Thượng Hải*, bọn họ sẽ đi bằng tàu cao tốc.
*nguyên gốc 魔都 (ma đô): thành phố đầy mị lực, sức hút. Có kha khá bộ manga nhắc tới Thượng Hải bằng cái tên này.
Do chưa chính thức vào kỳ nghỉ hè nên Disneyland tương đối vắng, tuy rằng vẫn khá đông người. Lâm Giác Hiểu vừa vào cửa đã nhìn thấy rất nhiều cô gái đeo bờm trên đầu.
Chu Kính Dã nhận ra ánh mắt của anh, hỏi: “Anh thích ạ?”
Không đợi anh trả lời, Chu Kính Dã đã chạy tới cửa hàng gần đó mua một cái, lại còn là bờm tai thỏ StellaLou.
Cậu đưa bờm cho Lâm Giác Hiểu, rất muốn được anh khen. Lâm Giác Hiểu cầm cái bờm, phì cười.
“Kính Dã.” Lâm Giác Hiểu ra hiệu cho cậu cúi đầu, Chu Kính Dã vô thức cúi xuống.
Giây tiếp theo, cái bờm cậu mua về đã được cài trên đầu cậu.
Chu Kính Dã muốn gỡ xuống, nhưng Lâm Giác Hiểu lại khen: “Dễ thương.”
Cậu lại hạ tay xuống, mặt không biểu cảm đeo cái bờm tai thỏ đó trên đầu.
Người cậu vốn đã cao, đeo thêm cái tai thỏ như thể đã chạm tới một mét chín mươi, cực kỳ thu hút ánh mắt. Tần suất mọi người quay lại nhìn quá cao, kể cả Chu Kính Dã có không để ý ánh nhìn của mọi người, vành tai cậu vẫn đỏ hồng.
Lâm Giác Hiểu đi cạnh cậu, nắm tay cậu rất tự nhiên.
Hai cùng chơi một vài trò chơi, Chu Kính Dã đã quen dần không còn thấy ngại nữa, xếp hàng cùng Lâm Giác Hiểu ở khu tàu lượn ánh sáng siêu tốc Tron*.
Nguyên gốc: TRON Light Motorcycle Power Run. (xem video cho có cảm giác nha:3)
Hệ thống tàu lượn rất huyền ảo, toả ra ánh sáng xanh lam trong bóng tối, ở trong không gian có điều hoà tốt hơn nhiều so với đứng dưới nắng gắt.
Hai người ngồi kề vai, tàu lượn bắt đầu lăn bánh, tiếp hú hét sau lưng vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Lâm Giác Hiểu không có cảm giác gì, thận chí còn có thể mở mắt quan sát mọi thứ đang lộn nhào, thế rồi anh phát hiện, Chu Kính Dã đang nắm chặt tay anh.
Anh muốn nhìn biểu cảm của cậu lúc này, nhưng xung quanh quá tối nên không thể nhìn thấy.
Phải đến khi trò chơi dừng lại, anh mới nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Chu Kính Dã.
Lâm Giác Hiểu lo lắng hỏi: “Khó chịu lắm hả?”
“Hơi hơi.”
Sáng nay cậu ăn nhiều quá, ăn cả phần Lâm Giác Hiểu để lại, nên giờ cậu thấy hơi buồn nôn.
Chu Kính Dã cố gắng vớt vát: “Em không sợ mấy thứ này.”
“Ừ ừ.” Lâm Giác Hiểu xuôi theo cậu, “Khó chịu ở đâu không, có muốn nôn không?”
Anh vừa hỏi xong, Chu Kính Dã biến sắc, vội vàng chạy ra ngoài.
Lâm Giác Hiểu cũng chạy theo, thấy Chu Kính Dã tội nghiệp ngồi sụp xuống, trên tay còn cầm túi ni-lông.
Lâm Giác Hiểu mua nước rồi chạy lại chỗ cậu, vặn chai đưa cho cậu.
Lâm Giác Hiểu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi cậu: “Còn khó chịu không?”
“… Không khó chịu nữa.” Chu Kính Dã đáp bằng giọng không vui lắm, “Nhưng mà hơi mất mặt.”
“Có gì đâu mà.”
Lâm Giác Hiểu mỉm cười đứng dậy, tiện tay cầm lấy và vứt túi ni-lông trên tay Chu Kính Dã vào thùng rác bên cạnh.
Anh cúi xuống đỡ cậu đứng dậy.
Chơi lâu cũng mệt, anh dắt Chu Kính Dã ra quán cơm gần đó, gọi tạm một vài món.
Anh để Chu Kính Dã dựa lên người mình, cầm quạt quạt cho cậu, vừa quạt vừa hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Người trẻ tuổi sức dài vai rộng, Chu Kính Dã chỉ khó chịu một lát rồi lại khoẻ như vâm.
Buổi chiều bọn họ tiếp tục chơi trò chơi.
Lâm Giác Hiểu còn chụp cho cậu một tấm với thỏ StellaLou, cậu chàng đẹp trai với vẻ mặt vô cảm giơ tay chữ V đứng cạnh đồ chơi.
*
Buổi tối ở Disneyland nhất định phải xem phải hoa cùng nhau.
Đã có rất nhiều người tập trung trước lâu đài, Chu Kính Dã với Lâm Giác Hiểu không đi tranh chỗ đằng trước, chỉ đứng ở hàng cuối trong góc nhỏ xem.
Pháo hoa được bắn lên đúng giờ, nở rộ trên bầu trời như đoá hoa mĩ lệ nhất trên thế gian.
Chu Kính Dã vốn định lấy điện thoại ra quay video, nhưng bỗng nhiên, trước máy ảnh của cậu xuất hiện một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn tựa như đang phát sáng, lấp lánh trong bóng tối.
Lâm Giác Hiểu ghé bên tai cậu mỉm cười nói: “Tặng em, chiếc nhẫn lần trước anh còn nợ.”
Chu Kính Dã nín thở, hôm cậu tặng nhẫn cho anh, anh chỉ lấp lửng bảo cũng sẽ tặng cậu một chiếc. Cậu không ngờ được, chiếc nhẫn lại xuất hiện nhanh và đột ngột như thế.
Cậu không kịp đeo nhẫn vào, vì khoảnh khắc này cậu chỉ muốn hôn anh.
Cậu đột ngột siết eo Lâm Giác Hiểu mà hôn, nụ hôn cũng không thể kiềm nén được sự xúc động trong lòng cậu, cậu chỉ có thể rầm rì bên tai anh: “Tại sao anh lại luôn tốt như vậy?”
“Vì anh thích em.”
Vì anh thích em, nên anh mới đối xử tốt với em như thế.
Màn hình điện thoại Chu Kính Dã vẫn sáng, nhưng điện thoại không chụp cảnh pháo hoa bên ngoài, mà lưu giữ lại khoảnh khắc cậu và anh chạm môi.
Pháo hoa chỉ là khung nền, Lâm Giác Hiểu mới là nhân vật chính trong thế giới của cậu.
——————–
Tác giả: Câu chuyện đến đây là kết thúc ~ Ngoại truyện cũng kết thúc ở đây. Tui viết bộ này tui vui lắm, mong mọi người cũng sẽ vui vẻ như tui! Tạm thời tui hết linh cảm rồi, nếu còn ngoại truyện thì tui sẽ viết miễn phí! Cúi người cảm ơn! Có duyên gặp lại!
Hết ngoại truyện 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.