Chương 2
Mạc Nhan
10/11/2014
Trở lại phòng sau
nhà, mãi cho đến tối, trên bàn đặt một ngọn đèn, Trộm Sói ngồi trước án
thư, dùng vải bố chà lau đại đao, con ngươi suy nghĩ sâu xa, thỉnh
thoảng nhìn nữ nhân đang hôn mê trên giường.
Đem nàng mang về sơn trại đơn giản là nhất thời cao hứng, không cho nữ nhân này trở thành thức ăn trong miệng bầy sói, nên xử trí như thế nào nàng, hắn hiện tại vẫn còn đang suy nghĩ.
Người trên giường đột nhiên cử động, nàng vốn bị hôn mê, đang chậm rãi ngồi dậy. Khuôn mặt tròn kia, lúc đầu tinh thần vẫn còn hoảng hốt, cặp mắt mê mang nhìn hắn trừng trừng, giống như bị một tia sét đánh trúng, cứng đờ.
Hắn thong thả nhìn nữ nhân bị kinh hãi, lạnh nhạt nói: "Ngươi rốt cục đã tỉnh".
Nữ nhân vẫn trừng mắt nhìn hắn, giống như con dê nhỏ là bị lạc trong rừng rậm đột nhiên gặp một con sói đen lớn muốn ăn thịt, không thể động đậy.
Hắn buông đại đao trong tay xuống, cũng không muốn vì dọa nàng sợ, mà phải chịu đựng tiếng gào khóc cuồng loạn của nàng.
"Ngươi tên là gì?"
Nàng không trả lời, vẫn giống như người đầu gỗ, làm cho hắn có chút không kiên nhẫn mở miệng."Đừng để cho ta hỏi lần thứ hai".
Có lẽ hắn nhìn chằm chằm có hiệu lực, nàng lắp bắp mở miệng: "Không biết. . . . . ."
"Cái gì?"
"Ta. . . . . ." Nàng lắc đầu, trong mắt kinh hoàng, ôm đầu thống khổ, có vẻ như hốt hoảng, bất lực. "Ta là ai? Vì sao ta không nhớ nổi tên mình? Đây là đâu ... ... Trời ơi! Vì sao trên người của ta đều là máu?"
Mất trí nhớ?
Trộm Sói nhíu mày, đứng lên đi về phía nàng, hắn vừa cử động, ngược lại làm cho nàng kinh hoàng co rút vào góc giường, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Bàn tay vươn ra, dễ dàng bắt được nàng đem đến trước mặt, đối diện ánh mắt dọa người của hắn.
"Ngươi không nhớ rõ tên mình ?"
Nàng hoảng sợ lắc đầu.
"Xe ngựa ở sườn núi đã chuyện gì xảy ra? Còn nhớ rõ không?"
Nàng vẫn như cũ lắc đầu.
"Ta, ta không biết, nơi này là chỗ nào? Ngươi là ai?"
Nữ nhân này không phải là bởi vì kinh sợ quá độ mà quên đi tên mình, thậm chí những chuyện đã xãy ra trước đó?
Nhìn nàng run rẩy như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, trận giết chóc kia trong trí nhớ của nàng mà nói quá mức đáng sợ, có thể quên đi đối với nàng là chuyện tốt. Con ngươi sắc lạnh như đao nhìn nàng, gằn từng chữ tuyên bố: "Ta là Trộm Sói, chủ nhân của ngươi".
Trong lúc ngủ mơ, hắn vẫn cảnh giác bén nhạy như loài sói, hắn luôn luôn thói quen ngủ một mình, sáng sớm khi bên người có động tĩnh, hắn vốn ngủ say nhưng đôi mắt chợt mở to, hiện ra hung quang, ngồi dậy nhanh như con sói, đồng thời rút thanh đao sắc bén đặt dưới gối, nhắm ngay cổ nữ nhân đã xông vào nơi ở của hắn.
"A,……." nữ nhân sợ tới mức cất tiếng thét chói tai, khi thanh đao đặt ở cổ, nàng bị dọa sợ đến cái chén đang cầm trên tay rơi xuống đất.
Ánh mắt đằng đằng sát khí, trừng trừng nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt hoa dung thất sắc.
"Ngươi là ai?"
"Chủ, chủ nhân. . . . . ."
Chủ nhân?
Hắn cau mày, sát khí lộ ra trong mắt, nghi hoặc hỏi lại: "Ngươi là Tử Y?"
Tử Y là tên hắn đặt cho nàng, bởi vì lúc hắn cứu nàng về thì nàng mặc quần áo màu tím, liền kêu tên nàng như vậy .
"Vâng, đúng vậy". Tử Y sợ hãi gật đầu.
Trộm Sói kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt trong trắng, thuần khiết của nữ nhân trước mắt, tóc tai không còn hỗn loạn. Thân thể dơ bẩn, sau khi tẩy đi bụi bậm, thay quần áo sạch sẽ, nàng rốt cuộc rất xinh đẹp, thật làm cho người ta ngoài ý muốn.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
"Chủ nhân?" Nàng sợ hãi kêu, cũng cẩn thận ngắm nhìn hắn.
Dung mạo của nàng thanh tú đẹp đẽ, giống như mỹ nữ từ trong tranh đi ra, giơ tay nhấc chân như một tiểu thư khuê các, dịu dàng quyến rũ, mặc quần áo sạch sẽ dáng người cũng rất khiêu gợi.
Trộm Sói cũng không vì mang về một đại mỹ nhân mà cảm thấy cao hứng, ngược lại đôi mày rậm nhíu chặt, nàng xinh đẹp thế này sẽ có nhiều phiền toái. Trong sơn trại này, nhất định sẽ nổi lên cơn bão táp, không giống như lúc đầu hắn mang nàng về.
Trộm Sói rốt cục ý thức được chính mình mang về phiền toái …. nữ nhân này sẽ gây ra tai họa thôi. Hắn thu lại lưỡi đao, đôi mắt sáng quắc vẫn chăm chú nhìn nàng làm nàng sợ hãi ngồi xổm người xuống tìm lấy cái chén bể nát.
Trộm Sói cảm thấy ảo não, bây giờ thì tốt rồi, mang về một đại mỹ nhân, nếu không để cho nàng bị bầy sói ăn thịt thì chẳng khác nào đem nàng từ Hang Sói đưa đến một Hang Cọp.
Bất kỳ một nam nhân trong trại thổ phỉ này đều muốn đem nàng ăn vào bụng, kết cục cũng không có gì khác so với để nàng lại nơi hoang dã tự sinh, tự diệt.
Lang! tiếng cái chén vỡ lại lần nữa truyền đến. Trộm Sói quay đầu lại, nhìn nàng với vẻ mặt thẹn thùng, hốt hoảng."Làm sao vậy?"
Chỉ thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, căng thẳng, hai tay che mắt, cuối thấp đầu không dám nhìn.
"Ngươi, ngươi, ngươi ……. không có mặc ….."
Hắn xuống giường, vốn tấm da sói che trên người rơi ra, một thân hình tinh tráng lộ hết ra ngoài, đương nhiên, cũng bao gồm cái vật nam tính của hắn đang ngốc đầu kiêu ngạo mà hắn không chút ngượng nghịu.
Trời nóng, hắn luôn luôn ngủ lõa thể, chỉ là trong phòng hắn đột nhiên có thêm một nữ nhân, hắn còn chưa quen, tự nhiên cũng không sửa được thói quen ngủ lõa thể.
"Mời ngươi. . . . . . Mau mặc quần áo vào được không?"
Xem bộ dáng nàng ngạc nhiên, hắn cảm thấy không thú vị chút nào, xem ra nếu hắn không lấy mảnh vải che lại, có lẽ nàng vẫn co rúc ở đàng kia, chuyện gì cũng không làm được.
"Chậc, thật phiền phức".
Hắn tự tay cầm lấy quần mặc vào, cột lại đai lưng, mang đôi giày, vẫn là cởi trần, sau đó mới nhìn nàng.
"Được rồi".
Tử Y ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, hai tay còn che mặt không yên tâm.
"Ngươi. . . . . . Không có mặc áo. . . . . ."
Hắn giận tái mặt. “Vậy ngươi tốt nhất tập nhanh thói quen này, một là nhìn nữa người trên, hai là nhìn nửa người dưới của ta, chính ngươi chọn lấy một cái".
Nàng kinh hoàng ngập ngừng "Nô tỳ, nô tỳ không dám, như vậy. . . . . . là được".
"Tốt lắm, thu dọn đồ trên đất sạch sẽ".
"Vâng…" Nàng sợ hãi cúi đầu, ngay cả nửa người trên của hắn cũng không có một chút dũng khí liếc mắt nhìn.
Nàng sợ hãi như thế, giống như là hơi một chút không cẩn thận sẽ dọa nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, nhát gan như chuột, làm hắn chỉ cảm thấy không kiên nhẫn.
Nữ nhân này mặc dù dáng dấp xinh đẹp nhưng không khơi nổi hỏa dục của hắn. Hắn đối với nữ nhân mềm yếu không có hứng thú.
Xem ra, hắn tốt nhất nên nhanh chóng đem nữ nhân này xử lý cho xong, bởi vì hắn cũng không muốn cả ngày lẫn đêm nghe nàng kêu gào, quấy rầy lỗ tai của hắn.
"Sói gia". Ngoài cửa thủ hạ cung kính kêu to.
Trộm Sói lúc này mới đi ra ngoài phòng "Chuyện gì?"
"Thạch lão đại có chuyện tìm ngươi”.
Đem nàng mang về sơn trại đơn giản là nhất thời cao hứng, không cho nữ nhân này trở thành thức ăn trong miệng bầy sói, nên xử trí như thế nào nàng, hắn hiện tại vẫn còn đang suy nghĩ.
Người trên giường đột nhiên cử động, nàng vốn bị hôn mê, đang chậm rãi ngồi dậy. Khuôn mặt tròn kia, lúc đầu tinh thần vẫn còn hoảng hốt, cặp mắt mê mang nhìn hắn trừng trừng, giống như bị một tia sét đánh trúng, cứng đờ.
Hắn thong thả nhìn nữ nhân bị kinh hãi, lạnh nhạt nói: "Ngươi rốt cục đã tỉnh".
Nữ nhân vẫn trừng mắt nhìn hắn, giống như con dê nhỏ là bị lạc trong rừng rậm đột nhiên gặp một con sói đen lớn muốn ăn thịt, không thể động đậy.
Hắn buông đại đao trong tay xuống, cũng không muốn vì dọa nàng sợ, mà phải chịu đựng tiếng gào khóc cuồng loạn của nàng.
"Ngươi tên là gì?"
Nàng không trả lời, vẫn giống như người đầu gỗ, làm cho hắn có chút không kiên nhẫn mở miệng."Đừng để cho ta hỏi lần thứ hai".
Có lẽ hắn nhìn chằm chằm có hiệu lực, nàng lắp bắp mở miệng: "Không biết. . . . . ."
"Cái gì?"
"Ta. . . . . ." Nàng lắc đầu, trong mắt kinh hoàng, ôm đầu thống khổ, có vẻ như hốt hoảng, bất lực. "Ta là ai? Vì sao ta không nhớ nổi tên mình? Đây là đâu ... ... Trời ơi! Vì sao trên người của ta đều là máu?"
Mất trí nhớ?
Trộm Sói nhíu mày, đứng lên đi về phía nàng, hắn vừa cử động, ngược lại làm cho nàng kinh hoàng co rút vào góc giường, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Bàn tay vươn ra, dễ dàng bắt được nàng đem đến trước mặt, đối diện ánh mắt dọa người của hắn.
"Ngươi không nhớ rõ tên mình ?"
Nàng hoảng sợ lắc đầu.
"Xe ngựa ở sườn núi đã chuyện gì xảy ra? Còn nhớ rõ không?"
Nàng vẫn như cũ lắc đầu.
"Ta, ta không biết, nơi này là chỗ nào? Ngươi là ai?"
Nữ nhân này không phải là bởi vì kinh sợ quá độ mà quên đi tên mình, thậm chí những chuyện đã xãy ra trước đó?
Nhìn nàng run rẩy như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, trận giết chóc kia trong trí nhớ của nàng mà nói quá mức đáng sợ, có thể quên đi đối với nàng là chuyện tốt. Con ngươi sắc lạnh như đao nhìn nàng, gằn từng chữ tuyên bố: "Ta là Trộm Sói, chủ nhân của ngươi".
Trong lúc ngủ mơ, hắn vẫn cảnh giác bén nhạy như loài sói, hắn luôn luôn thói quen ngủ một mình, sáng sớm khi bên người có động tĩnh, hắn vốn ngủ say nhưng đôi mắt chợt mở to, hiện ra hung quang, ngồi dậy nhanh như con sói, đồng thời rút thanh đao sắc bén đặt dưới gối, nhắm ngay cổ nữ nhân đã xông vào nơi ở của hắn.
"A,……." nữ nhân sợ tới mức cất tiếng thét chói tai, khi thanh đao đặt ở cổ, nàng bị dọa sợ đến cái chén đang cầm trên tay rơi xuống đất.
Ánh mắt đằng đằng sát khí, trừng trừng nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt hoa dung thất sắc.
"Ngươi là ai?"
"Chủ, chủ nhân. . . . . ."
Chủ nhân?
Hắn cau mày, sát khí lộ ra trong mắt, nghi hoặc hỏi lại: "Ngươi là Tử Y?"
Tử Y là tên hắn đặt cho nàng, bởi vì lúc hắn cứu nàng về thì nàng mặc quần áo màu tím, liền kêu tên nàng như vậy .
"Vâng, đúng vậy". Tử Y sợ hãi gật đầu.
Trộm Sói kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt trong trắng, thuần khiết của nữ nhân trước mắt, tóc tai không còn hỗn loạn. Thân thể dơ bẩn, sau khi tẩy đi bụi bậm, thay quần áo sạch sẽ, nàng rốt cuộc rất xinh đẹp, thật làm cho người ta ngoài ý muốn.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
"Chủ nhân?" Nàng sợ hãi kêu, cũng cẩn thận ngắm nhìn hắn.
Dung mạo của nàng thanh tú đẹp đẽ, giống như mỹ nữ từ trong tranh đi ra, giơ tay nhấc chân như một tiểu thư khuê các, dịu dàng quyến rũ, mặc quần áo sạch sẽ dáng người cũng rất khiêu gợi.
Trộm Sói cũng không vì mang về một đại mỹ nhân mà cảm thấy cao hứng, ngược lại đôi mày rậm nhíu chặt, nàng xinh đẹp thế này sẽ có nhiều phiền toái. Trong sơn trại này, nhất định sẽ nổi lên cơn bão táp, không giống như lúc đầu hắn mang nàng về.
Trộm Sói rốt cục ý thức được chính mình mang về phiền toái …. nữ nhân này sẽ gây ra tai họa thôi. Hắn thu lại lưỡi đao, đôi mắt sáng quắc vẫn chăm chú nhìn nàng làm nàng sợ hãi ngồi xổm người xuống tìm lấy cái chén bể nát.
Trộm Sói cảm thấy ảo não, bây giờ thì tốt rồi, mang về một đại mỹ nhân, nếu không để cho nàng bị bầy sói ăn thịt thì chẳng khác nào đem nàng từ Hang Sói đưa đến một Hang Cọp.
Bất kỳ một nam nhân trong trại thổ phỉ này đều muốn đem nàng ăn vào bụng, kết cục cũng không có gì khác so với để nàng lại nơi hoang dã tự sinh, tự diệt.
Lang! tiếng cái chén vỡ lại lần nữa truyền đến. Trộm Sói quay đầu lại, nhìn nàng với vẻ mặt thẹn thùng, hốt hoảng."Làm sao vậy?"
Chỉ thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, căng thẳng, hai tay che mắt, cuối thấp đầu không dám nhìn.
"Ngươi, ngươi, ngươi ……. không có mặc ….."
Hắn xuống giường, vốn tấm da sói che trên người rơi ra, một thân hình tinh tráng lộ hết ra ngoài, đương nhiên, cũng bao gồm cái vật nam tính của hắn đang ngốc đầu kiêu ngạo mà hắn không chút ngượng nghịu.
Trời nóng, hắn luôn luôn ngủ lõa thể, chỉ là trong phòng hắn đột nhiên có thêm một nữ nhân, hắn còn chưa quen, tự nhiên cũng không sửa được thói quen ngủ lõa thể.
"Mời ngươi. . . . . . Mau mặc quần áo vào được không?"
Xem bộ dáng nàng ngạc nhiên, hắn cảm thấy không thú vị chút nào, xem ra nếu hắn không lấy mảnh vải che lại, có lẽ nàng vẫn co rúc ở đàng kia, chuyện gì cũng không làm được.
"Chậc, thật phiền phức".
Hắn tự tay cầm lấy quần mặc vào, cột lại đai lưng, mang đôi giày, vẫn là cởi trần, sau đó mới nhìn nàng.
"Được rồi".
Tử Y ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, hai tay còn che mặt không yên tâm.
"Ngươi. . . . . . Không có mặc áo. . . . . ."
Hắn giận tái mặt. “Vậy ngươi tốt nhất tập nhanh thói quen này, một là nhìn nữa người trên, hai là nhìn nửa người dưới của ta, chính ngươi chọn lấy một cái".
Nàng kinh hoàng ngập ngừng "Nô tỳ, nô tỳ không dám, như vậy. . . . . . là được".
"Tốt lắm, thu dọn đồ trên đất sạch sẽ".
"Vâng…" Nàng sợ hãi cúi đầu, ngay cả nửa người trên của hắn cũng không có một chút dũng khí liếc mắt nhìn.
Nàng sợ hãi như thế, giống như là hơi một chút không cẩn thận sẽ dọa nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, nhát gan như chuột, làm hắn chỉ cảm thấy không kiên nhẫn.
Nữ nhân này mặc dù dáng dấp xinh đẹp nhưng không khơi nổi hỏa dục của hắn. Hắn đối với nữ nhân mềm yếu không có hứng thú.
Xem ra, hắn tốt nhất nên nhanh chóng đem nữ nhân này xử lý cho xong, bởi vì hắn cũng không muốn cả ngày lẫn đêm nghe nàng kêu gào, quấy rầy lỗ tai của hắn.
"Sói gia". Ngoài cửa thủ hạ cung kính kêu to.
Trộm Sói lúc này mới đi ra ngoài phòng "Chuyện gì?"
"Thạch lão đại có chuyện tìm ngươi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.