Chương 5
Mạc Nhan
10/11/2014
"Sói gia".
Ngoài cửa truyền đến tiếng của tên thủ hạ.
"Chuyện gì?"
"Thạch lão đại tìm ngươi".
Mày rậm không nhịn được cau lại."Lại có chuyện gì?"
"Thạch lão đại chưa nói, chỉ giao phó ngươi nhất định phải đến".
Khẳng định lại là vì chuyện cướp tiền bạc của Triều Đình, Thạch lão đại này cũng thật phiền!
"Nói cho hắn, ta có việc".
"Thạch lão đại còn nói. . . . . ."
"Nói cái gì?" Hắn không nhịn được hỏi.
"Hắn nói mặc kệ sói gia bận rộn bao lâu, hắn cũng sẽ chờ, nếu sói gia không đến, Thạch lão đại liền chính mình lại đây thăm hỏi".
Trộm Sói mắng vài câu thô tục. Trên cơ bản hắn có thể mặc kệ Thạch lão đại, cùng lắm thì xuống núi du ngoạn một tháng, miễn cho nghe Thạch lão đại nói lảm nhảm, nhưng hiện tại có thêm nữ nhân này, trong sơn trại cọp, beo, sói đều đã thấy bộ mặt xinh đẹp của nàng, hơn nữa tên Gấu Đen này sẽ không chịu để yên.
Ngoài cửa thủ hạ, vẫn còn chờ hắn trả lời.
Không bằng thừa dịp này, cùng Thạch lão đại nói hắn muốn xuống núi trước vài ngày, điều tra tình hình của địch nhân rồi suy nghĩ thêm xem có nên đáp ứng không, một là có thể mượn cơ hội mang nữ nhân này rời đi, nói cần người làm ấm giường, Thạch lão đại tuyệt đối sẽ vui vẻ đáp ứng.
"Ô. . . . . . Ô. . . . . . Ô. . . . . ."
Tiếng khóc đứt quãng, nức nở, một tiếng lại một tiếng, vừa khóc vừa kể lể ủy khuất của nàng, làm đôi mày hắn cau lại thành một đường, suy nghĩ cũng bị quấy nhiễu, càng thêm nhanh chóng quyết định.
Trộm Sói bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài phòng, quyết định đi gặp Thạch lão đại.
Có vết xe đổ, Trộm Sói lúc này dặn riêng thủ hạ của mình canh giữ ở cửa.
"Trông chừng nữ kia nhân, đừng cho bất luận kẻ nào tiếp cận nàng, cũng không cho phép nàng đi ra ngoài".
"Vâng, sói gia".
Lúc này, Trộm Sói mới hướng phòng Thạch lão đại đi đến, mà cùng lúc khi hắn rời đi, tiếng khóc trong phòng cũng im bặt. Lệ vốn rơi đầy mặt, hai bàn tay che lấy mặt, từ từ ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài phòng trong chốc lát, xác định Trộm Sói tạm thời sẽ không quay về, vẻ mặt thống khổ ai oán kia, nháy mắt hồi phục bình tĩnh, sắc mặt nhát gan biến mất, chuyển thành một loại vô cùng lạnh lùng, trầm tĩnh.
Đôi mắt đẹp liếc nhìn ra cửa, có người canh chừng, làm đôi mày thanh tú khẽ cau.
Bọn trộm này quả nhiên kín đáo, nơi này nửa bước khó đi, vách núi cheo leo dĩ nhiên có hang động khác, khó trách quan phủ địa phương tìm không thấy bọn sơn tặc này, bắt bọn họ không có biện pháp.
Tiếp nhận mệnh lệnh của Tuần phủ đại nhân, nàng tốn không ít tâm huyết cùng kế hoạch mới có thể trà trộn vào hang ổ bọn chúng, nếu không, ngay cả nàng lục tung khắp núi cũng không tìm được ra cửa vào.
Vì tiêu diệt bọn thổ phỉ có hành tung xuất quỷ nhập thần, trước hết phải tìm hiểu rõ ràng địa hình. Thừa dịp Trộm Sói không có ở đây, nàng len lén đi ra ngoài làm rối loạn một chút, âm thầm điều tra chung quanh, vừa mới rồi, nàng cố ý thừa dịp bị đám kia thổ phỉ đùa giỡn, đánh giá một chút nhân số trong sơn trại.
Số thủ hạ của Thạch Bưu, so với tính toán của sư gia, quả nhiên không khác nhau lắm, chỉ tiếc không đem Thạch Bưu dẫn tới, trên đường bị kia nam nhân phá cho hư, hiện tại lại kêu người coi chừng nàng.
Nam nhân kỳ quái.
Nàng nghĩ rằng mình biểu hiện càng nhu nhược đáng thương, hắn sẽ càng muốn ăn nàng. Nhưng nam nhân này, tựa hồ không giống như mấy tên thổ phỉ khác, chẳng những không giữ lấy nàng, còn nói muốn đưa nàng xuống núi? Có lẽ, chính là bởi vì nàng không hợp khẩu vị của hắn đi, cũng có lẽ là hắn muốn bán nàng vào thanh lâu, muốn kiếm được một số tiền lớn.
Nếu như thế sẽ không tốt, nàng phải hành động nhanh hơn trước khi hắn đem mình đưa xuống núi.
Trộm Sói quả nhiên là một nhân vật lợi hại, vừa mới thấy được bản lĩnh của hắn, lại nhìn thấy thủ đoạn của hắn, không nhịn được hoài nghi đề nghị của sư gia. “Tiêu diệt sơn tặc, hàng phục Trộm Sói”.
Tiêu diệt sơn tặc, nàng vạn phần đồng ý, nhưng hàng phục Trộm Sói để cho hắn quy thuận triều đình, thu dùng hắn, có thể làm sao?
Lần đầu mới gặp nam nhân này, nàng thấy hắn đơn độc, lạnh lùng, hoang dã không chịu gò bó, so với một con sói càng khó có thể nắm trong tay.
Nam nhân này sẽ không cho bất luận kẻ nào quản chế, đây là trực giác của nàng, Đại nhân muốn thu phục Trộm Sói, chỉ sợ là dẫn sói vào nhà, lành dữ khó đoán.
Nếu sắc đẹp của nàng đối Trộm Sói không có tác dụng, tốt nhất thay đổi mục tiêu.
Nàng vuốt cổ của mình, nhìn vào gương đồng, trên cổ da trắng như tuyết, dấu tay rõ ràng có thể thấy được.
Vừa mới lúc nảy, nam nhân cơ hồ sẽ giết nàng, chỉ thiếu chút nữa, nàng đã bị bại lộ, nhớ tới lời dặn của sư gia, nàng cực lực nhịn xuống. Trộm Sói là người tài có thể sử dụng, nếu thu làm thủ hạ, như hổ thêm cánh. Người này gọi là thiên tài Ôn sư gia, hướng Tuần phủ đại nhân hết lời đề nghị, khuyên nhủ, đây cũng chính là lí do vì sao nàng giờ phút này ở bên Trộm Sói.
Ôn sư gia tính toán tường tận chu đáo nhưng lại tính sai nước cờ, mỹ nhân kế không thể thực hiện được, hắn đối với nàng căn bản không có hứng thú, ngược lại, kẻ khác muốn ăn nàng, bọn thổ phỉ này chỉ có một cái hang.
Xem ra, nàng phải tìm con mồi khác mới được.
Ngoài cửa truyền đến tiếng của tên thủ hạ.
"Chuyện gì?"
"Thạch lão đại tìm ngươi".
Mày rậm không nhịn được cau lại."Lại có chuyện gì?"
"Thạch lão đại chưa nói, chỉ giao phó ngươi nhất định phải đến".
Khẳng định lại là vì chuyện cướp tiền bạc của Triều Đình, Thạch lão đại này cũng thật phiền!
"Nói cho hắn, ta có việc".
"Thạch lão đại còn nói. . . . . ."
"Nói cái gì?" Hắn không nhịn được hỏi.
"Hắn nói mặc kệ sói gia bận rộn bao lâu, hắn cũng sẽ chờ, nếu sói gia không đến, Thạch lão đại liền chính mình lại đây thăm hỏi".
Trộm Sói mắng vài câu thô tục. Trên cơ bản hắn có thể mặc kệ Thạch lão đại, cùng lắm thì xuống núi du ngoạn một tháng, miễn cho nghe Thạch lão đại nói lảm nhảm, nhưng hiện tại có thêm nữ nhân này, trong sơn trại cọp, beo, sói đều đã thấy bộ mặt xinh đẹp của nàng, hơn nữa tên Gấu Đen này sẽ không chịu để yên.
Ngoài cửa thủ hạ, vẫn còn chờ hắn trả lời.
Không bằng thừa dịp này, cùng Thạch lão đại nói hắn muốn xuống núi trước vài ngày, điều tra tình hình của địch nhân rồi suy nghĩ thêm xem có nên đáp ứng không, một là có thể mượn cơ hội mang nữ nhân này rời đi, nói cần người làm ấm giường, Thạch lão đại tuyệt đối sẽ vui vẻ đáp ứng.
"Ô. . . . . . Ô. . . . . . Ô. . . . . ."
Tiếng khóc đứt quãng, nức nở, một tiếng lại một tiếng, vừa khóc vừa kể lể ủy khuất của nàng, làm đôi mày hắn cau lại thành một đường, suy nghĩ cũng bị quấy nhiễu, càng thêm nhanh chóng quyết định.
Trộm Sói bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài phòng, quyết định đi gặp Thạch lão đại.
Có vết xe đổ, Trộm Sói lúc này dặn riêng thủ hạ của mình canh giữ ở cửa.
"Trông chừng nữ kia nhân, đừng cho bất luận kẻ nào tiếp cận nàng, cũng không cho phép nàng đi ra ngoài".
"Vâng, sói gia".
Lúc này, Trộm Sói mới hướng phòng Thạch lão đại đi đến, mà cùng lúc khi hắn rời đi, tiếng khóc trong phòng cũng im bặt. Lệ vốn rơi đầy mặt, hai bàn tay che lấy mặt, từ từ ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài phòng trong chốc lát, xác định Trộm Sói tạm thời sẽ không quay về, vẻ mặt thống khổ ai oán kia, nháy mắt hồi phục bình tĩnh, sắc mặt nhát gan biến mất, chuyển thành một loại vô cùng lạnh lùng, trầm tĩnh.
Đôi mắt đẹp liếc nhìn ra cửa, có người canh chừng, làm đôi mày thanh tú khẽ cau.
Bọn trộm này quả nhiên kín đáo, nơi này nửa bước khó đi, vách núi cheo leo dĩ nhiên có hang động khác, khó trách quan phủ địa phương tìm không thấy bọn sơn tặc này, bắt bọn họ không có biện pháp.
Tiếp nhận mệnh lệnh của Tuần phủ đại nhân, nàng tốn không ít tâm huyết cùng kế hoạch mới có thể trà trộn vào hang ổ bọn chúng, nếu không, ngay cả nàng lục tung khắp núi cũng không tìm được ra cửa vào.
Vì tiêu diệt bọn thổ phỉ có hành tung xuất quỷ nhập thần, trước hết phải tìm hiểu rõ ràng địa hình. Thừa dịp Trộm Sói không có ở đây, nàng len lén đi ra ngoài làm rối loạn một chút, âm thầm điều tra chung quanh, vừa mới rồi, nàng cố ý thừa dịp bị đám kia thổ phỉ đùa giỡn, đánh giá một chút nhân số trong sơn trại.
Số thủ hạ của Thạch Bưu, so với tính toán của sư gia, quả nhiên không khác nhau lắm, chỉ tiếc không đem Thạch Bưu dẫn tới, trên đường bị kia nam nhân phá cho hư, hiện tại lại kêu người coi chừng nàng.
Nam nhân kỳ quái.
Nàng nghĩ rằng mình biểu hiện càng nhu nhược đáng thương, hắn sẽ càng muốn ăn nàng. Nhưng nam nhân này, tựa hồ không giống như mấy tên thổ phỉ khác, chẳng những không giữ lấy nàng, còn nói muốn đưa nàng xuống núi? Có lẽ, chính là bởi vì nàng không hợp khẩu vị của hắn đi, cũng có lẽ là hắn muốn bán nàng vào thanh lâu, muốn kiếm được một số tiền lớn.
Nếu như thế sẽ không tốt, nàng phải hành động nhanh hơn trước khi hắn đem mình đưa xuống núi.
Trộm Sói quả nhiên là một nhân vật lợi hại, vừa mới thấy được bản lĩnh của hắn, lại nhìn thấy thủ đoạn của hắn, không nhịn được hoài nghi đề nghị của sư gia. “Tiêu diệt sơn tặc, hàng phục Trộm Sói”.
Tiêu diệt sơn tặc, nàng vạn phần đồng ý, nhưng hàng phục Trộm Sói để cho hắn quy thuận triều đình, thu dùng hắn, có thể làm sao?
Lần đầu mới gặp nam nhân này, nàng thấy hắn đơn độc, lạnh lùng, hoang dã không chịu gò bó, so với một con sói càng khó có thể nắm trong tay.
Nam nhân này sẽ không cho bất luận kẻ nào quản chế, đây là trực giác của nàng, Đại nhân muốn thu phục Trộm Sói, chỉ sợ là dẫn sói vào nhà, lành dữ khó đoán.
Nếu sắc đẹp của nàng đối Trộm Sói không có tác dụng, tốt nhất thay đổi mục tiêu.
Nàng vuốt cổ của mình, nhìn vào gương đồng, trên cổ da trắng như tuyết, dấu tay rõ ràng có thể thấy được.
Vừa mới lúc nảy, nam nhân cơ hồ sẽ giết nàng, chỉ thiếu chút nữa, nàng đã bị bại lộ, nhớ tới lời dặn của sư gia, nàng cực lực nhịn xuống. Trộm Sói là người tài có thể sử dụng, nếu thu làm thủ hạ, như hổ thêm cánh. Người này gọi là thiên tài Ôn sư gia, hướng Tuần phủ đại nhân hết lời đề nghị, khuyên nhủ, đây cũng chính là lí do vì sao nàng giờ phút này ở bên Trộm Sói.
Ôn sư gia tính toán tường tận chu đáo nhưng lại tính sai nước cờ, mỹ nhân kế không thể thực hiện được, hắn đối với nàng căn bản không có hứng thú, ngược lại, kẻ khác muốn ăn nàng, bọn thổ phỉ này chỉ có một cái hang.
Xem ra, nàng phải tìm con mồi khác mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.