Trộm Tâm

Chương 45: Chia xa

Mộ Nghĩa

19/09/2020

Cam Niệm và Bối Doanh Doanh đều không nghĩ tới thành phố T lại đổ mưa.

Lúc xe ô tô tiến vào nội thành, bầu trời chuyển thành màu đen kịt, mưa rơi xuống rất nhanh, ào ào tạt vào cửa kính ô tô.

Điện thoại Cam Niệm nhận được tin nhắn: [ Tôi đã đến bến xe, khi nào xuống xe thì cậu gọi điện cho tôi.]

Bối Doanh Doanh quay sang hỏi Cam Niệm: “Cậu ấy tới rồi à?”

Cam Niệm gật đầu, Bối Doanh Doanh tiếp tục nói: “Tý nữa xuống xe cậu nhớ bảo Hứa Hoài Thâm đưa đi ăn gì đó.” Cam Niệm không ăn nổi mì tôm trên xe, cô chỉ ăn tạm chiếc bánh mì mua hồi sáng.

“Xin chân thành cảm ơn quý khách! Nhà xe XX đã về đến thành phố T, quý khách làm ơn kiểm tra hành lý trước khi xuống xe…”

Giọng nói nhắc nhở trên loa vang lên, Cam Niệm đứng dậy mặc áo khoác rồi lấy hành lý, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Hoài Thâm.

Đi ra khỏi trạm dừng, Cam Niệm đã nhìn thấy thân ảnh Hứa Hoài Thâm ở phía đằng xa. Cậu mặc bộ quần áo đen, trong tay cầm ô, ánh mắt chăm chú nhìn về phía này.

Cam Niệm gọi một tiếng, Hứa Hoài Thâm liền chạy tới.

Cậu ôm chặt lấy Cam Niệm vào trong lồng ngực, lông mày nhíu chặt rốt cuộc cũng giãn ra.

“Hứa Hoài Thâm—” Cam Niệm vùi đầu vào trong ngực cậu, giọng điệu rầu rĩ mang theo tiếng nức nở.

Cam Niệm vẫn luôn an ủi chính mình, Hứa Hoài Thâm chỉ không bên cạnh cô một năm mà thôi, không việc gì phải đau lòng. Lớp mười hai thoáng cái sẽ qua đi, bọn cô sẽ không phải xa nhau lâu lắm.

Cô không ngừng cứng rắn khuyên bảo bản thân, nhưng đến khi Hứa Hoài Thâm thật sự phải rời khỏi thành phố T. Cam Niệm mới phát giác trong lòng mình không hề muốn xa cậu chút nào…

Hứa Hoài Thâm vuốt ve gò má mềm mại của Cam Niệm, cậu nhẹ giọng vỗ về: “Không sao hết, có tôi ở đây rồi.”

Hai người đứng bên cạnh nhau, mấy hành khách xung quanh cũng chú ý đến, bọn họ tưởng đôi tình nhân xa nhau lâu ngày cuối cùng cũng được gặp lại nhau.

Hứa Hoài Thâm cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, cậu cứ như vậy ôm lấy cô.

Cam Niệm ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn cậu.

Hứa Hoài Thâm chọc chọc chóp mũi ửng đỏ của Cam Niệm, cậu bất đắc dĩ nói: “Sao giọng mũi vẫn nặng như vậy?”

“Hình như tớ lại bị cảm nặng hơn…”

Hứa Hoài Thâm buông tiếng thở dài, cậu buông Cam Niệm ra rồi phủ thêm áo khoác cho cô, “Cậu mặc thêm áo vào đã, bên ngoài trời đang mưa.”

Bối Doanh Doanh đã đi tới, cô cười ôn hoà nhìn hai người.

Hứa Hoài Thâm nhìn cô gái trước mặt, cậu lên tiếng cảm ơn: “Dọc đường đi làm phiền cậu đã phải chiếu cố Niệm Niệm rất nhiều, hơn nữa tôi còn làm ảnh hưởng đến chuyến du lịch của hai người.”

“Bạn học Hứa không cần phải khách khí, Niệm Niệm nhìn thấy cậu là bệnh không cần uống thuốc cũng khỏi.”

Cam Niệm không nhịn nổi cười, cô hỏi Bối Doanh Doanh định về như nào.

Bối Doanh Doanh nói cô cũng có người đến đón, về đến nhà sẽ nhắn tin cho Cam Niệm.

Nhìn Bối Doanh Doanh bí mật như thế, Cam Niệm cũng không hỏi nhiều.

Bối Doanh Doanh rời đi, Hứa Hoài Thâm hỏi Cam Niệm dự dịnh như thế nào.

Cam Niệm ấp úng, có chút ngượng ngùng nói: “Tớ không muốn trở về nhà sớm như vậy, nếu cậu có thời gian, tớ muốn ở bên cậu trong chốc lát…”

Hứa Hoài Thâm cong khoé môi, “Được, tôi sẽ bên cậu. Cậu đã ăn tối chưa?”

“Tớ chưa ăn.”

Hứa Hoài Thâm nhíu mày, đã muộn như này còn chưa ăn? Cậu cầm lấy toàn bộ hành lý của Cam Niệm, còn tay kia nắm lấy tay cô đi về phía trước, “Tôi đưa cậu đi ăn cái gì đó đã.”

Trên xe taxi, Hứa Hoài Thâm cùng Cam Niệm ngồi ở ghế sau, một tay cậu ôm lấy Cam Niệm, để cô gối đầu lên vai mình, còn một tay khác vẫn tiếp tục nắm lấy tay cô.

Cam Niệm lo lắng hỏi: “Đã muộn như vậy cậu còn ra ngoài, bố mẹ cậu không nói gì sao?”

“Tôi nói đi ra ngoài chơi với bạn, không có việc gì đâu.”

“Ngày mai cậu…” Nhắc đến chuyện này, trong lòng Cam Niệm lại thấy chua xót, “Mấy giờ cậu đi?”

“Mười hai giờ, ngày mai cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ quá nhiều, đến nơi tôi sẽ gọi cho cậu.” Giọng nói trầm ổn của Hứa Hoài Thâm vang lên.

“Được…” Cam Niệm cũng biết dù trong lòng mình rất không nỡ xa nhưng cô cũng không thể không hiểu chuyện, nếu không cậu ấy sẽ cảm thấy phiền lòng.

Hai người im lặng không nói.

Đến quán ăn, bọn họ xuống xe, thì ra Hứa Hoài Thâm muốn đưa cô đi ăn cháo.

Cửa hàng này đã có tiếng trăm năm, cháo vừa thơm vừa nhuyễn, hương vị rất ngon.

Giờ phút này không phải là giờ cơm, cho nên quán vẫn còn nhiều chỗ trống.

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Cam Niệm chọn cháo thịt nạc nấm hương với trứng vịt Bắc Thảo. Hứa Hoài Thâm còn gọi thêm mấy quả trứng vịt Bắc Thảo, cậu sợ cô ăn không đủ no.

Cháo được bưng lên, bụng Cam Niệm cũng đang rất đói, cô lập tức vùi đầu múc từng thìa lên ăn.

Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm, ánh mắt dịu dàng như nước, sau đó cậu lấy túi thuốc từ trong túi áo ra ngoài.

Cam Niệm: “Đây là gì vậy?”

“Trưa nay tôi đến hiệu thuốc mua cho cậu, cậu ăn xong thì uống thuốc cho mau khỏi.”

Hứa Hoài Thâm đứng dậy tìm chủ quán xin ít nước ấm, cậu xé gói thuốc rồi hoà vào nước ấm cho Cam Niệm.

Cậu săn sóc từ chuyện lớn cho đến chuyện nhỏ, trong lòng Cam Niệm cảm thấy rất ấm áp, sao người mà cô yêu thích lại có thể đối tốt và tri kỷ với cô đến như vậy?

Cam Niệm ăn xong cháo, cô ngẩng đầu phát hiện Hứa Hoài Thâm đang nhìn mình chằm chằm.

Cam Niệm sờ mặt, “Sao vậy? Tớ bị cảm nên sắc mặt không được tốt lắm, hơn nữa còn xuất hiện quầng thâm dưới mắt, có phải trông tớ rất xấu hay không?” Hôm nay Cam Niệm để mặt mộc, vừa rồi xuống xe cô cũng quên bôi son môi…

Hứa Hoài Thâm mỉm cười, cậu hôn một cái lên má Cam Niệm: “Cậu rất xinh đẹp, làm sao có thể xấu được.”

Cam Niệm nghe được lời này, khoé mắt đuôi mày cũng cong cong. “Cậu giỏi nịnh.”

Dưới sự giám sát của Hứa Hoài Thâm, Cam Niệm uống hết thuốc và còn uống thêm một cốc nước gừng cho ấm người.

Ăn no bụng, tinh thần Cam Niệm thoải mái hơn rất nhiều, tuy nhiên ngoài trời vẫn còn mưa nên hai người không biết phải đi nơi nào.

Hứa Hoài Thâm hỏi: “Bây giờ cậu về nhà à?”

Cam Niệm nắm chặt ly nước, cô im lặng không nói, trong lòng hiện lên suy nghĩ: Có phải cậu ấy muốn cô nhanh chóng về nhà, không cần ở đây làm phiền đến cậu hay không? Cô tối muộn mới trở về thành phố T, Hứa Hoài Thâm vẫn chạy đến đây đón cô giữa trời mưa gió, còn đưa cô đi ăn cơm.

Cậu ấy…. Cậu ấy chắc là cũng rất mệt rồi nhỉ?

Có lẽ cô càng thích cậu thì cảm xúc không nỡ rời xa cũng dâng lên càng nhiều.

Cam Niệm cụp mắt không nói chuyện, Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm rồi đột nhiên nắm tay cô và nói, “Chúng ta đi thôi.”

Cam Niệm được Hứa Hoài Thâm nắm tay ra cửa, nhìn phương hướng đang đi chính là trạm xe bus thì trong lòng cô lan tràn cảm giác mất mát.

Có phải bây giờ sẽ bắt đầu đếm ngược ngày xa nhau? Sau đó sẽ phải nói với Hứa Hoài Thâm một câu “Hẹn gặp lại”?

Dọc đường đi, Cam Niệm im lặng không nói chuyện, vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất hầu như không còn. Hứa Hoài Thâm thường thường liếc mắt nhìn về phía Cam Niệm, cậu cũng không rõ tại sao Cam Niệm lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, không phải vừa rồi cô ấy vẫn còn rất vui vẻ sao?



Cam Niệm đang đi phía trước, tay đột nhiên bị nắm chặt và dừng lại trước cửa một nhà nghỉ.

Cam Niệm nghi ngờ nhìn Hứa Hoài Thâm: “Sao cậu lại dừng?”

Hứa Hoài Thâm nhìn về phía nhà nghỉ, ánh mắt cậu hơi ngượng ngùng, vẻ mặt cũng không được tự nhiên: “Cậu có muốn… có muốn vào đó nghỉ ngơi hay không?”

Cam Niệm ngơ ngẩn, “Cậu có ý gì…”

“Không phải cậu không muốn về nhà hay sao? Tôi thuê cho cậu một phòng, để cậu nghỉ ngơi cho thoải mái.”

Cam Niệm cắn môi, sau đó đặt câu hỏi: “Vậy cậu phải về rồi sao?”

Hứa Hoài Thâm nhìn không sót biểu tình trên mặt Cam Niệm, cậu đột nhiên cười, giọng nói trầm thấp mờ ám: “Ồ! Cậu hy vọng tôi ở lại với cậu đêm nay?”

Trong đầu Cam Niệm hiện lên một vài hình ảnh không phù hợp với trẻ em, lỗ tai nhanh chóng đỏ như tôm chín, cô dời ánh mắt sang chỗ khác rồi cố trả lời: “Tớ… tớ không phải có ý tứ kia. Tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu lâu hơn một chút, nhưng mà…”

Hứa Hoài Thâm xoa đầu Cam Niệm, “Đồ ngốc.”

Hứa Hoài Thâm không hề nói thêm lời nào, cậu trực tiếp nắm lấy tay Cam Niệm bước vào nhà nghỉ, sau đó để cô ngồi đợi ở ghế sô pha, còn cậu đi đặt phòng.

Cam Niệm đột nhiên nhớ ra mình cùng Hứa Hoài Thâm đều chưa đủ mười tám tuổi nên hình như không thể thuê phòng, cô chỉ thấy Hứa Hoài Thâm đang thương lượng gì đó với chủ nhà nghỉ, chốc lát sau trên tay cậu đã có thêm chiếc chìa khoá phòng.

Cam Niệm hỏi: “Cậu làm cách nào mà ông chủ lại cho chúng ta thuê phòng?”

Hứa Hoài Thâm không muốn nói mình dùng “thủ đoạn đặc biệt”, cậu cười một tiếng rồi trả lời: “Cậu đừng hỏi nữa, tôi đưa cậu lên phòng.”

Cam Niệm liếc mắt nhìn chìa khoá phòng trong tay Hứa Hoài Thâm, “… Chỉ có một phòng?”

“Chỉ còn lại một phòng.”

Cam Niệm mím môi đi theo Hứa Hoài Thâm lên tầng. Nhưng trong lòng như muốn bùng nổ, cô cảm giác lớn bằng từng này đây là lần đầu tiên mình làm chuyện điên cuồng như vậy.

Chẳng lẽ tối nay cô sẽ ở chung một gian phòng với Hứa Hoài Thâm sao?

Xấu hổ quá đi thôi.

“Cạch—” Cửa phòng được mở ra.

Cam Niệm đi vào liền thấy hoá ra là giường đôi.

Phòng rất sạch sẽ, cũng không có mùi lạ, không gian lại rộng rãi, Cam Niệm vừa nhìn đã thấy hài lòng.

Hứa Hoài Thâm đem cửa đóng lại, cậu đặt hành lý ở một bên, Cam Niệm đi đến trước mặt cậu và nói:

“À ừm… hết bao nhiêu tiền vậy, để tớ gửi cậu?”

Hứa Hoài Thâm nhướn mày: “Gửi tiền gì?”

“Tớ gửi cậu tiền thuê phòng.”

Hứa Hoài Thâm ôm lấy eo Cam Niệm, cậu rũ mắt nhìn cô: “Cậu có bao giờ thấy bạn trai đưa bạn gái đi thuê nhà nghỉ mà lại muốn bạn gái trả tiền chưa?”

Trong đầu Cam Niệm nổ “bùm” một tiếng, cô đỏ mặt giải thích: “Chuyện này không giống nhau… chúng ta không phải thuê phòng kiểu kia.”

“Được rồi, không trêu cậu nữa, cùng lắm thì sáng mai cậu mời tôi bữa sáng là được.”

Sáng mai???

“Ý… ý của cậu là đêm nay cậu…”

Hứa Hoài Thâm nhìn về phía giường, cậu dò hỏi: “Cậu một giường, tôi một giường có được không?”

Nội tâm Cam Niệm rất là vui vẻ, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hứa Hoài Thâm lâu hơn chút nữa thì thế nào cũng được. Nhưng Cam Niệm vẫn rụt rè cúi đầu, Hứa Hoài Thâm thấy dáng vẻ này của Cam Niệm thì lập tức trấn an: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì.”

Cam Niệm tin tưởng nhân phẩm của Hứa Hoài Thâm. Cô ôm eo cậu, miệng lẩm bẩm nói:

“Tớ còn tưởng tối nay tớ đem phiền toái đến cho cậu, khiến cậu không vui.”

“Sao cậu lại thấy thế? Tôi không vui lúc nào?”

“Cậu đuổi tớ về nhà!”

“…”

Cuối cùng thì Hứa Hoài Thâm cũng hiểu lý do vì sao vừa nãy Cam Niệm buồn bực không vui, cậu ôm lấy khuôn mặt cô rồi nói: “Cậu cho rằng tôi không muốn gặp cậu? Hoặc là tôi không đủ thích cậu, đại loại là cậu luyến tiếc không muốn xa tôi, còn tôi thì biểu hiện vẫn bình tĩnh như thường.”

Cam Niệm cam chịu.

Hứa Hoài Thâm bất đắc dĩ cười, “Tôi phát hiện cậu bị ốm nên đầu óc cũng bị ảnh hưởng rồi.”

“Tôi muốn cậu về nhà là vì lo lắng cậu ở bên ngoài sẽ bị cảm nặng hơn, tôi không thể vì không muốn xa cậu mà bắt cậu ở bên ngoài cùng tôi được. Kỳ thật tôi cũng luyến tiếc không thua kém gì cậu.”

Hứa Hoài Thâm cậu là một nam sinh ít nói lại khép kín, rất nhiều tình cảm đều giấu ở đáy lòng, hơn nữa đối với đoạn tình cảm này cậu càng cần phải giữ vững lý trí.

Khi biết bản thân phải chuyển đến Cần Lực, không một ai hiểu được mỗi đêm cậu đều nhớ Cam Niệm nhiều đến mức nào, nghĩ đến phản ứng của Cam Niệm khi biết chuyện là cậu đều đỏ vành mắt. Biết bao nhiêu đêm cậu đau khổ, trằn trọc mất ngủ cả đêm.

Nhưng khi ở trước mặt Cam Niệm, cậu không thể như vậy, cậu không thể để cô càng cảm thấy khó chịu.

Cậu thích Cam Niệm… làm sao có thể ít hơn cô được.

Cam Niệm biết mình đã hiểu lầm Hứa Hoài Thâm, “Thật xin lỗi, là do tớ suy nghĩ quá nhiều.”

Thấy Cam Niệm cười, Hứa Hoài Thâm cúi đầu muốn hôn cô nhưng lại bị cô né tránh, “Tớ đang bị cảm đó….”

“Không muốn hôn tôi sao? Ngày mai tôi phải đi rồi.”

Cam Niệm chớp chớp đôi mắt to tròn, trong lòng cực rối rắm, cô sợ mình sẽ lây bệnh cho cậu.

Đợi Cam Niệm quyết định chắc phải mất nửa ngày, Hứa Hoài Thâm lập tức ra lệnh: “Cậu nhắm mắt lại!”

Cam Niệm hơi do dự nhưng vẫn làm theo.

Khi đôi mắt nhắm lại, lửa nóng trên đôi môi Hứa Hoài Thâm lập tức truyền sang. Cậu vô thức ôm chặt lấy cô, giống như muốn giam cầm thân hình nhỏ xinh của cô ở trong ngực.

Cam Niệm cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm, mọi giá lạnh đều bị xua tan bởi đôi tay ấm áp. Bây giờ cô mới biết được, thì ra trên thế giới này còn có thứ ngọt hơn cả đường… đó chính là nụ hôn của Hứa Hoài Thâm.

Không biết qua bao lâu, Hứa Hoài Thâm mới kết thúc nụ hôn này. Cam Niệm tựa đầu lên ngực Hứa Hoài Thâm, cô ngượng ngùng không dám nhìn cậu.

Hứa Hoài Thâm xoa đầu cô, “Cậu có muốn đi tắm không? Tắm nước nóng cho người thoải mái rồi ngủ một giấc.”

Cam Niệm gật đầu, cô rời khỏi cái ôm của cậu, sau đó đến bên cạnh hành lý để lấy quần áo, Hứa Hoài Thâm thì đi bật nước.

Cam Niệm đi vào phòng tắm, cô khoá trái cửa lại rồi nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt cô ửng đỏ mang theo tươi cười.

Thật vui vẻ khi có thể ở chung một chỗ với Hứa Hoài Thâm.

Cam Niệm ở trong phòng tắm cọ tới cọ lui một hồi lâu, tắm đến cả người đều sung sướng.

Cô thay chiếc váy ngủ màu hồng phấn đã chuẩn bị để đi du lịch, đột nhiên lúc này cô lại thấy có chút xấu hổ, cô cũng không biết được hôm nay sẽ có chuyện như này.

Cam Niệm hít sâu một hơi và đi ra ngoài, Hứa Hoài Thâm đang dựa người vào đầu giường nghịch điện thoại, vừa ngẩng đầu liền thấy Cam Niệm đi ra.

Cô mặc chiếc váy ngủ màu hồng trông rất đáng yêu, váy dài đến đầu gối làm lộ ra cẳng chân mảnh khảnh. Đuôi tóc Cam Niệm hơi ướt, rơi lả tả phía sau lưng, đặc biệt là làn da kia của cô, trắng nõn trắng nà vô cùng quyến rũ.



Hứa Hoài Thâm nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, cậu ngồi dậy rót cho Cam Niệm một cốc nước rồi chỉnh điều hoà lên 27 độ.

Cam Niệm nói: “Tớ tắm xong rồi… cậu có muốn đi tắm không?”

“Ừm, tôi cũng tắm đây.” Hứa Hoài Thâm không dám nhìn Cam Niệm lâu, cậu đi thẳng vào phòng tắm.

Cam Niệm ngã nhào xuống giường, cô tiến nhanh vào trong ổ chăn, bọc chính mình thật chặt chẽ.

Một lát sau Hứa Hoài Thâm cũng đi ra. Cậu thấy Cam Niệm đã nằm trên giường, đôi mắt khẽ nhắm tựa như đang ngủ.

Hứa Hoài Thâm tắt một chiếc đèn, cậu đi đến đầu giường thì Cam Niệm lại mở bừng mắt:

“Hứa Hoài Thâm—”

“Hửm?”

“Tớ muốn tâm sự với cậu.”

“Cậu không mệt à?”

“Gặp được cậu là tớ không thấy mệt.”

Cam Niệm kéo tay Hứa Hoài Thâm, để cậu ngồi ở đầu giường của mình, còn cô vẫn ngửa đầu nhìn cậu.

“Hứa Hoài Thâm, cậu đẹp trai như vậy, khi đến Cần Lực nếu có chị gái nhỏ nào theo đuổi thì cậu phải biết từ chối đó. Tớ cũng bảo đảm nếu có nam sinh nào theo đuổi tớ, tớ nhất định sẽ nói rõ ràng với cậu ta.”

“Ừm.”

“Còn nữa, ở trường học mới cậu phải tự chăm sóc bản thân mình, không được bỏ bữa sáng, cũng đừng để thành tích trở thành áp lực quá lớn. Cần Lực tuy rằng hội tụ nhiều học bá nhưng tớ cũng không muốn cậu phải liều mạng học tập.”

Hứa Hoài Thâm cười, “Ừm, chuyện gì cũng đều nghe theo cậu.”

Hai người nói chuyện một lúc lâu, thấy Cam Niệm đã buồn ngủ, cậu bèn bắt cô đi ngủ.

Hứa Hoài Thâm đứng dậy tắt nốt chiếc đèn còn lại, tầm mắt phía trước lập tức trở nên tối đen.

Cam Niệm vẫn mở to mắt nhìn, cô nghe được tiếng lạch cạch, sau đó cậu lại một lần nữa trở về bên cạnh cô.

“Niệm Niệm—” Tiếng nói trầm thấp của Hứa Hoài Thâm vang lên.

“Tớ đây?” Cam Niệm không thấy được cậu đang làm gì, cô chỉ có thể nghe được giọng nói của cậu cách cô rất gần.

“Tôi vẫn luôn chờ cậu.”

Chờ cậu ở tương lai tốt đẹp, một tương lai có tôi và cậu cùng nhau sẻ chia.

Hốc mắt Cam Niệm nóng lên, “Được.”

Cam Niệm vừa dứt lời, cánh môi liền cảm thấy lành lạnh.

Một nụ hôn ngọt ngào chúc ngủ ngon kết thúc, Hứa Hoài Thâm giúp Cam Niệm dịch chăn rồi về giường của mình nằm.

Cam Niệm nhỏ giọng nói: “Hứa Hoài Thâm, ngày mai cậu nhớ gọi tớ dậy, chúng ta cùng nhau ăn sáng.”

“Được.”

Cam Niệm xoay người nhìn về phía giường Hứa Hoài Thâm, hồi lâu mới nhắm mắt lại.

Hai người song song đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Hứa Hoài Thâm tỉnh từ rất sớm, mấy ngày nay cậu luôn bị mất ngủ.

Hứa Hoài Thâm ngồi dậy, cậu nhìn Cam Niệm ngủ an tĩnh ở bên kia giường.

Sau đó cậu đứng dậy, đi đến bên cửa sổ rồi hơi kéo bức rèm ra một ít.

Sắc trời bên ngoài đã hửng sáng, mưa cũng đã tạnh, toàn bộ thế giới giống như vẫn còn ngủ say.

Ngay sau đó cậu nghe thấy Cam Niệm lẩm bẩm một tiếng, cậu tưởng rằng mình đã đánh thức cô, ai biết được cô lại trở mình rồi tiếp tục ngủ.

Hứa Hoài Thâm mỉm cười, cậu ngồi xuống ghế và yên lặng ngắm Cam Niệm.

Cậu dường như muốn khắc sâu dáng vẻ này của cô vào trong lòng.

Một tiếng sau, rốt cuộc Cam Niệm cũng tỉnh, cô mơ mơ màng màng nhìn giường của Hứa Hoài Thâm thì thấy chăn đã bị xốc lên, còn người lại không thấy. Cam Niệm hoảng hốt nhỏm người dậy, “Hứa Hoài Thâm…..”

Cô đảo mắt liền thấy người nào đó bị gọi tên đang tiến lại gần mình, “Cậu sao vậy?”

Thì ra cậu ấy đã sớm tỉnh.

“Không… tớ tưởng cậu đi đâu. Sao cậu lại dậy sớm như vậy?” Cam Niệm dụi đôi mắt.

“Tôi ngủ không được nên liền dậy.”

“Hiện tại mấy giờ rồi?”

“Sắp bảy giờ.”

Vẫn còn rất sớm.

Hứa Hoài Thâm ngồi xuống mép giường, Cam Niệm ôm lấy cổ Hứa Hoài Thâm, cô dựa vào người cậu, giọng nói không được rõ ràng:

“Tớ nằm mơ thấy cậu không đợi tớ mà đi trước, tớ tìm cậu khắp nơi nhưng không thấy.”

Cậu ôm chặt cô, “Giấc mơ luôn đi ngược lại với thực tại, ngốc nghếch.”

Hứa Hoài Thâm hỏi Cam Niệm có muốn ngủ thêm lúc nữa hay không, cô nói không buồn ngủ, muốn dậy đánh răng rửa mặt, sau đó ăn sáng sớm một chút để cậu còn về nhà.

Cam Niệm thay quần áo rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh. Thấy Hứa Hoài Thâm đang đun nước, cô bèn chạy tới ôm lấy cậu từ phía sau lưng.

Hứa Hoài Thâm xoay người lại, Cam Niệm bèn cười giảo hoạt, “Muốn hôn… hôn!”

Hứa Hoài Thâm cười cười, cậu cúi đầu xuống hôn Cam Niệm, một nụ hôn triền miên nóng bỏng.

Lửa nóng lan tràn khắp người Hứa Hoài Thâm, cậu nhấc Cam Niệm lên và ôm đến bên giường, sau đó người cậu đè lên người cô.

Tim Cam Niệm không ngừng đập nhanh, nụ hôn cuồng nhiệt mạnh mẽ của Hứa Hoài Thâm làm cô không chống đỡ nổi, ngay cả muốn đẩy ra cũng không có sức lực.

Thân hình mềm mại không xương của Cam Niệm làm thần kinh Hứa Hoài Thâm ngày càng căng thẳng, cậu giữ chặt eo cô, không cho cô lộn xộn rồi khẽ thầm thì tên cô hết lần này đến lần khác, “Niệm Niệm!”

Giọng nói khàn khàn không ngừng trêu chọc ở bên tai Cam Niệm, khiến đầu óc cô choáng váng. Đôi mắt cô khẽ híp lại giống như phủ lên một tầng hơi nước, trước mắt là một mảnh sương mù mênh mông.

Hứa Hoài Thâm cắn vành tai cô, cậu đưa ra một lời cảnh cáo mạnh mẽ: “Cậu chỉ có thể là của tôi!”

“Ừm…”

Hứa Hoài Thâm chỉ hôn Cam Niệm, chứ không làm chuyện gì khác. Cuối cùng cậu ngồi dậy rồi kéo Cam Niệm vào trong lòng, hai người đều rất trân trọng giây phút bên nhau ngắn ngủi này.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, Hứa Hoài Thâm cầm hành lý và dẫn Cam Niệm xuống trả phòng. Sau đó bọn họ tìm một quán ăn sáng ở gần đó, ăn đến no bụng.

Hứa Hoài Thâm khăng khăng muốn đưa Cam Niệm về đến chung cư, hai người còn ôm nhau một lúc.

Lời từ biệt cứ phải nói đi nói lại nhiều lần, Cam Niệm cũng quên mất không nói, chỉ nhớ rõ ánh mắt nóng bỏng lại ẩn nhẫn của Hứa Hoài Thâm khi nhìn mình, cô hiểu được trong lòng trong mắt cậu tất cả đều là cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trộm Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook