Chương 60: Tại sao bác sĩ Úc không vui?
Đào Bạch Bách
16/08/2023
Úc Thiên Phi ngạc nhiên: "Cậu muốn đi làm cái gì?"
"Vẫn chưa nói, chỉ hẹn ngày." Nhan Noãn nói: "Cũng chưa hẹn giờ cụ thể, rất có thể bị trùng, nên không tiện lắm."
"Hẹn ngày rồi... Là định gặp riêng người khác hả?" Úc Thiên Phi cảnh giác: "Với ai?"
Nhan Noãn nhẹ nhàng mím môi, không trả lời ngay.
Hành động này khiến tư duy của Úc Thiên Phi trở nên vô cùng sinh động: "Có phải là cậu bạn lần trước, cái người ở đồn công an không? Các cậu định hẹn hò à?"
"Đã nói cậu ta chỉ là đồng nghiệp cũ của tôi, sau ngày đó hoàn toàn không liên lạc với nhau." Nhan Noãn bất lực: "Sao cậu nhớ thương người ta hoài thế."
"Dù không phải cậu ta... Chắc chắn cũng là hẹn hò." Úc Thiên Phi nheo mắt lại: "Không thì tại sao cậu lại ấp úng không chịu nói?"
"Có gì mà không thể nói." Nhan Noãn liếc anh một cái: "Đàn anh thời đại học của tôi."
"Đàn anh?" Úc Thiên Phi lập lại lần nữa.
Thật ra nói đến đây là đủ rồi, quan hệ dù có tốt thế nào thì Úc Thiên Phi cũng không có tư cách bới móc cuộc sống riêng tư của cậu. Nhưng trong lòng Nhan Noãn không hiểu tại sao lại kích động, muốn nói ra quan hệ của hai người, muốn xem thử Úc Thiên Phi sẽ có phản ứng thế nào.
"Ừ, trước đây có kể với cậu rồi." Cậu căng thẳng nắm chặt hai tay: "Chính là... Bạn trai của tôi lúc đó."
Úc Thiên Phi khựng lại, trầm mặc một lúc lâu mới cau mày hỏi ngược lại: "Cho nên là... Người yêu cũ của cậu?"
"Ừ." Nhan Noãn gật đầu.
Úc Thiên Phi không lên tiếng.
Bộ phim vẫn tiếp tục phát nhưng từ lâu đã không còn ai quan tâm đến nội dung phim. Úc Thiên Phi không mở miệng nhưng tầm mắt vẫn đặt trên mặt Nhan Noãn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Nhan Noãn bị anh nhìn đến mất tự nhiên, phô trương thanh thế trừng lại: "Cậu làm gì vậy?"
"Các cậu vẫn còn giữ liên lạc?" Úc Thiên Phi cảm thấy khó tin.
"Rất lạ hả?" Nhan Noãn cố gắng ngẩng đầu trưng ra vẻ bình tĩnh: "Lại không có thù lớn hận sâu gì, vẫn có thể làm bạn."
"Ồ, tôi nhớ ra rồi." Úc Thiên Phi gật đầu: "Cậu từng kể, các cậu vì đất khách nên mới chia tay trong hòa bình đúng không?"
Nhan Noãn gật đầu.
"Vậy bây giờ là tình hình gì." Úc Thiên Phi chau mày: "Anh ta về nước? Sau đó còn đi nữa không?"
"Không biết." Nhan Noãn nói: "Chờ gặp mặt hỏi lại."
Úc Thiên Phi lại im lặng. Anh trầm mặc nhìn màn hình ti vi, hai tay xoa đầu Lucky, xoa đến nỗi hai tai của Lucky cụp xuống, dần dần nhắm hai mắt không dám động đậy.
Nhan Noãn lén nhìn anh vài lần, đang định lấy can đảm hỏi anh vì sao lại để ý, Úc Thiên Phi đột nhiên lên tiếng.
"Nhưng cũng đã lâu như vậy rồi, nói không chừng anh ta đã có người yêu mới rồi nhỉ?"
"Không có." Nhan Noãn thành thực trả lời: "Anh ấy nói anh ấy vẫn còn độc thân."
Úc Thiên Phi quay đầu lại: "Anh ta đặt biệt nói cho cậu biết chuyện này?!"
Nhan Noãn im lặng, thầm chấp nhận.
"Người này có chỗ lạ." Úc Thiên Phi thì thào: "Quay về làm gì ở lại bao lâu cũng không nói cho cậu biết, nhưng lại nhớ rõ thông báo cho cậu là anh ta còn độc thân, nói năng quá tùy tiện."
"Chuyện này có liên quan gì đến nói năng tùy tiện?"
Úc Thiên Phi khinh khỉnh liếc Nhan Noãn một cái: "Hơn nữa tôi nhớ người này chơi cũng rất khá..."
Nhan Noãn cảm thấy khó hiểu: "Cậu đang nói gì vậy?"
"Không phải còn chụp hình kiểu kia với cậu sao?" Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn mờ mịt vài giây, nổi giận: "Đầu óc cậu toàn chứa thứ bẩn thỉu gì vậy, tối đó đã nói với cậu rồi, là ảnh hôn mặt một người bạn chụp trong bữa tiệc!"
Úc Thiên Phi nghe vậy không hiểu sao lại lo lắng: "Không phải cậu đã quên chuyện tối đó rồi sao?"
Lòng Nhan Noãn lộp độp, vội chắp vá cho lời nói của mình: "Nhớ một số thôi, vì quá đáng nên tôi còn tưởng mình nhớ nhầm, không ngờ suy nghĩ của cậu lại thật sự quá quắt như vậy.
Úc Thiên Phi sờ sờ mũi, không hé răng.
Hai người im lặng ngồi trên sô pha, hai vai chính trong tivi đang rướm nước mắt hôn nhau thắm thiết, bầu không khí kì lạ lại xấu hổ.
Nhan Noãn biết hết tình tiết phía sau. Tiếp theo một người sẽ nói lời chia tay, người còn lại vô cùng không cam lòng, bọn họ cãi nhau kịch liệt rồi lăn giường, sau đó tách ra.
Nhìn thấy hai người đàn ông kia trong lúc xô đẩy đã lăn lên giường, Úc Thiên Phi thở dài, đứng dậy.
"Không xem nữa." Anh vừa nói vừa đi về phòng mình: "Tôi đi nghỉ đây."
Tránh được một hồi xấu hổ, Nhan Noãn không biết có nên vui hay không. Cậu không xác định Úc Thiên Phi có đoán được tình tiết tiếp theo hay không, rời đi là vì tâm trạng không tốt hay là không muốn xem tiết mục hai người đàn ông kíc.h tình.
Nhìn thấy Úc Thiên Phi sắp đóng cửa lại, Nhan Noãn không cam lòng hô lên: "Để Lucky lại!"
Cậu đứng dậy, đi đến trước mặt Úc Thiên Phi, vươn tay ra.
Úc Thiên Phi lại ôm chặt cô nhóc trong lòng hơn: "Tôi cần an ủi, muốn nó theo tôi."
"..."
"Tôi biết là chó của cậu." Úc Thiên Phi nói: "Tôi đã trắc trở như vậy, đừng tàn nhẫn với tôi được không?"
Nhan Noãn nhìn Lucky, cẩn thận lùi về sau nửa bước: "Tùy cậu."
...
Mấy ngày sau đó, Úc Thiên Phi vẫn mang dáng dấp tâm trạng không tốt, nói ít hơn ngày thường rất nhiều. Nhan Noãn không khỏi đoán già đoán non, muốn biết có liên quan đến chuyện cậu định đi gặp đàn anh hay không.
Cậu biết, suy nghĩ này thật sự quá võ đoán, nhưng thái độ tối đó của Úc Thiên Phi rất kì quặc, khiến cậu không thể nào xem nhẹ, không kìm được mà suy đoán một cách quá lạc quan.
Mong muốn độc chim giữa bạn bè có mạnh đến đâu cũng không thể đến mức này được.
Nhan Noãn gom can đảm của mấy ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, lúc ăn cơm tối giả vờ vô tình nhắc đến thử xem.
Trưa hôm đó, Dương Nhược Liễu hỏi cậu một vấn đề ngoài dự đoán: "Hai người gây sự kia, bác sĩ Úc định thế nào vậy anh?"
"Không phải đã giải quyết rồi sao?" Nhan Noãn cảm thấy khó hiểu: "Mấy ngày nay cũng không thấy họ tới."
"Anh không biết hả?" Dương Nhược Liễu ngạc nhiên: "Bọ họ quậy trên mạng còn gay gắt hơn!"
Nhan Noãn ngu ngơ lắc đầu.
"Anh ấy không kể với anh à?" Dương Nhược Liễu vừa nói vừa cầm điện thoại lên: "Hai người đó đăng bài khắp nơi, còn đưa thông tin và thân phận của anh ấy vào, nói anh ấy mưu tài hại mạng. Nè, anh xem đi!"
Nhan Noãn nhận điện thoại của Dương Nhược Liễu, mày nhíu lại rất nhanh.
Dương Nhược Liễu cho cậu xem là trang bìa của trang web đánh giá phòng khám thú cưng Ba Trăm Triệu, đánh giá phổ biến gần đây nhất là một sao, lên án phòng khám hại chết chú chó vốn đang khỏe mạnh, đặc biệt chỉ đích danh "Lang băm không bằng cấp" Úc Thiên Phi, nói anh "không có tài cán mà lại tham lam", "thái độ khắc nghiệt". Cuối đánh giá còn gắn thêm một liên kết, nói có thể xem tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong bài đăng của họ ở diễn đàn thú cưng.
Nhan Noãn nhấn vào liên kết, nội dung cơ bản không khác gì với đánh giá, chỉ là trau chuốt lại nên phong phú hơn không ít, còn kèm theo ảnh của phòng khám thú cưng Ba Trăm Triệu và Úc Thiên Phi.
Bên dưới bức ảnh thậm chí còn để lại số điện thoại di động của Úc Thiên Phi.
Người đăng bài có lối viết khá hay, vô cùng động lòng người, cực kì lôi cuốn. Trong phần trả lời có không ít người cũng nuôi thú cưng lòng đầy căm phẫn, cổ vũ họ nhất định phải lấy lại công bằng.
"Anh ấy có bị quấy rối không?" Dương Nhược Liễu hỏi.
Nhan Noãn lắc đầu. Mấy ngày nay khi ở nhà hình như Úc Thiên Phi hoàn toàn không lấy điện thoại ra.
Náo loạn lớn như vậy, Dương Nhược Liễu cũng biết, vậy mà anh chưa từng tự kể với cậu.
"Hình như trên Weibo cũng có, đăng lại rất nhiều." Dương Nhược Liễu lo lắng: "Em nghe Tiểu Lưu nói mấy ngày trước còn có người lén dùng sơn viết mấy câu thô t.ục trên cửa nữa đó."
Tiểu Lưu là nhân viên quầy tiếp tân của tiệm đồ dùng thú cực dưới lầu phòng khám, rất hợp rơ với Dương Nhược Liễu. Mấy tin này chắc cũng đều là cô nàng nói cho Dương Nhược Liễu biết.
"Tiểu Lưu nói bác sĩ Úc rầu muốn chết." Dương Nhược Liễu lo lắng: "Tội nghiệp quá, sao lại gặp chuyện xui xẻo thế này chứ."
Nhan Noãn trả điện thoại lại, nghĩ thầm, thảo nào mấy hôm nay tâm trạng của Úc Thiên Phi không tốt lắm, thì ra là vì chuyện này.
Cậu tự chế giễu mình vài câu trong lòng, sao đó lại lo lắng.
Hai người kia thấy quậy ngoài đời không có kết quả, lại lên mạng kích động dư luận. Úc Thiên Phi từng nói, bản thân không có bất kì thao tác nào vi phạm quy định, không bị đuối lí. Nhan Noãn đương nhiên tin anh.
Có điều nhiều lúc, có lý hoàn toàn vô dụng, rất nhiều người chỉ nói đến cảm xúc, không nói lý lẽ. Cũng không biết cứ tiếp tục như vậy, có ảnh hưởng đến công việc của Úc Thiên Phi hay không.
Nhan Noãn lo lắng sốt ruột, sau khi tan làm dứt khoát đi thẳng đến bên đối diện.
Cậu không giỏi an ủi người khác, nhưng ít ra có thể rủ Úc Thiên Phi đi ăn một bữa ngon, giảm bớt chút áp lực.
Trên mạng ầm ĩ đến lật trời, ngoài đời thì khách của phòng khám cũng không thấy ít đi.
Lúc Nhan Noãn đến, Úc Thiên Phi đang khám bệnh. Cậu chờ bên ngoài phòng khám như thường lệ, trong lúc chờ nghe được khách mang thú cưng đến phòng khám kiểm tra sức khỏe nhắc đến chuyện này, giọng điệu vô cùng căm phẫn, bất bình thay cho Úc Thiên Phi.
Mười phút sau, Úc Thiên Phi ra khỏi phòng khám bệnh, lướt mắt nhìn thấy Nhan Noãn thì vui mừng ra mặt: "Ô, khách hiếm nha!"
Nhan Noãn nhìn túi áo của anh, hỏi: "Lucky đâu?"
"Đi kết bạn rồi." Úc Thiên Phi chỉ phòng bệnh cho chó cách đó không xa:"Đang nói chuyện yêu đương với anh đẹp trai."
Nhan Noãn hoảng hồn, vội chạy tới phòng bệnh, vừa mở cửa ra thì sợ tới mức lùi về sau một bước.
Trong phòng có một cái lồng siêu lớn, cửa lồng mở ra, bên trong là một con chó siêu to tướng mạo oai phong ngồi xổm đang truyền nước.
Lucky ngoe nguẩy cái mông ngồi trong lòng bàn tay của một ông chú bên cạnh, thân thể nhỏ xíu của nó xấp xỉ với cái đầu của chú chó kia.
Nhan Noãn sợ chó lớn đến mức không dám nhúc nhích, ông chú thấy vậy thì cười với cậu: "Không sao đâu, nó điềm đạm lắm."
Nhìn bộ dạng chắc là chủ của con chó kia.
Giống như xác minh câu nói của ông ấy, chó lớn im lặng phe phẩy cái đuôi.
Úc Thiên Phi cười đi tới: "Nè, đâu chính là con Saint-Bernard sợ tiêm tôi nói với cậu lần trước."
Nhan Noãn gượng cười gật đầu với chủ của Saint-Bernard, sau đó huých mạnh khuỷu tay vào Úc Thiên Phi, đè giọng nói: "Nhanh cứu Lucky ra đi!"
Ý là cậu không dám vào đó bế ra.
Úc Thiên Phi nhịn cười bế Lucky ra. Sau khi rời khỏi phòng bệnh cho chó, anh nói với Nhan Noãn: "Là Lucky nằng nặc bám người ta."
Nhan Noãn nhìn Lucky dùng sức vặn mông không nở rời đi nhìn vào cửa phòng, tâm trạng phức tạp.
"Tụi nó không hợp nhau!" Cậu nói với Úc Thiên Phi.
"Đừng nóng vội." Úc Thiên Phi an ủi cậu: "Con Saint-Bernard kia đã thiến rồi."
"..." Hình như vấn đề cũng không phải ở mặt này, Nhan Noãn râm ran cả người, không nói nên lời.
"Cậu yên tâm đi, sẽ không để cho tụi nó tiếp xúc trực tiếp." Úc Thiên Phi giải thích: "Saint-Bernard lớn như vậy, không cẩn thận đè nó dễ bị thương, cho nên mới nhờ chủ của nó bế."
Thậm chí ngay cả chơi với nhau cũng không được, Nhan Noãn nhìn Lucky vẫn nhìn cửa phòng bệnh, tâm tình phức tạp. Công chúa nhỏ đáng thương của cậu, ánh mắt không khỏi quá khác người.
"Sao cậu lại tới đột ngột thế?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn nhớ lại ý định đến đây, cũng không biết nói từ đâu, hắng giọng rồi hỏi: "Có phải dạo này cậu có tâm sự gì không?"
Úc Thiên Phi sửng sốt.
Chủ động thể hiện sự quan tâm trên ngôn ngữ thật sự quá khó với Nhan Noãn.
"Cậu..." Cậu nói, mặt đỏ lên: "Có thể nói với tôi."
Úc Thiên Phi hơi ngạc nhiên nhìn cậu.
"Tôi, à ừm..." Nhan Noãn càng nói càng thấy ngượng, cúi đầu không dám nhìn anh: "Tôi mời cậu bữa cơm đi. Đi ăn, sau đó sẵn tiện... Tâm sự?"
"Tâm sự cái gì?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Gì cũng được." Nhan Noãn không giỏi làm anh trai tâm lý, càng nói giọng càng nhỏ: "Nếu trong lòng cậu có chuyện gì, có thể tùy ý nói với tôi."
"Thật hả?" Úc Thiên Phi chớp chớp mắt, gật đầu: "Vậy tôi nói..."
"Ờ."
"Thứ tư tôi cũng muốn đi!" Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn ngẩng đầu lên: "Hả?"
...
Lời tác giả:
Hôm qua có rất nhiều người đoán tên phim, đều đoán sai như tôi đã đoán trước.
Bộ phim này không nổi lắm, có lẽ hầu hết mọi người đều chưa xem đâu, tên là "Đồng hoang ở vùng Tra Tư". Nói về một họa sĩ đến cánh đồng để sưu tầm phong cảnh, sau đó gặp một chàng trai nhiệt tình chất phác về quê.
Họa sĩ bị nụ cười của cậu ấy làm cho cảm động, mời cậu ấy làm người mẫu cho mình. Sau đó bọn họ làm chuyện đó, rồi lại rời đi. Họa sĩ chỉ đến tìm linh cảm, anh ta cho rằng đây chỉ là một lần diễm ngộ ngắn ngủi.
Trở về thành phố lớn họa sĩ công thành danh toại, bức tranh vẽ chàng trai kia trở thành tác phẩm tiêu biểu của anh ta.
Nhưng chàng trai kia lại nhớ mãi không quên người họa sĩ, muốn đi tìm anh ta.
Không nói đoạn sau, bạn nào cảm thấy thú vị có thể đi xem, câu chuyện thật sự vô cùng bình thường nhưng cảnh quay rất đẹp.
Nếu như không tìm được cũng thì bình thường thôi, vì ở trên đều là do tôi bịa ra đó.
"Vẫn chưa nói, chỉ hẹn ngày." Nhan Noãn nói: "Cũng chưa hẹn giờ cụ thể, rất có thể bị trùng, nên không tiện lắm."
"Hẹn ngày rồi... Là định gặp riêng người khác hả?" Úc Thiên Phi cảnh giác: "Với ai?"
Nhan Noãn nhẹ nhàng mím môi, không trả lời ngay.
Hành động này khiến tư duy của Úc Thiên Phi trở nên vô cùng sinh động: "Có phải là cậu bạn lần trước, cái người ở đồn công an không? Các cậu định hẹn hò à?"
"Đã nói cậu ta chỉ là đồng nghiệp cũ của tôi, sau ngày đó hoàn toàn không liên lạc với nhau." Nhan Noãn bất lực: "Sao cậu nhớ thương người ta hoài thế."
"Dù không phải cậu ta... Chắc chắn cũng là hẹn hò." Úc Thiên Phi nheo mắt lại: "Không thì tại sao cậu lại ấp úng không chịu nói?"
"Có gì mà không thể nói." Nhan Noãn liếc anh một cái: "Đàn anh thời đại học của tôi."
"Đàn anh?" Úc Thiên Phi lập lại lần nữa.
Thật ra nói đến đây là đủ rồi, quan hệ dù có tốt thế nào thì Úc Thiên Phi cũng không có tư cách bới móc cuộc sống riêng tư của cậu. Nhưng trong lòng Nhan Noãn không hiểu tại sao lại kích động, muốn nói ra quan hệ của hai người, muốn xem thử Úc Thiên Phi sẽ có phản ứng thế nào.
"Ừ, trước đây có kể với cậu rồi." Cậu căng thẳng nắm chặt hai tay: "Chính là... Bạn trai của tôi lúc đó."
Úc Thiên Phi khựng lại, trầm mặc một lúc lâu mới cau mày hỏi ngược lại: "Cho nên là... Người yêu cũ của cậu?"
"Ừ." Nhan Noãn gật đầu.
Úc Thiên Phi không lên tiếng.
Bộ phim vẫn tiếp tục phát nhưng từ lâu đã không còn ai quan tâm đến nội dung phim. Úc Thiên Phi không mở miệng nhưng tầm mắt vẫn đặt trên mặt Nhan Noãn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Nhan Noãn bị anh nhìn đến mất tự nhiên, phô trương thanh thế trừng lại: "Cậu làm gì vậy?"
"Các cậu vẫn còn giữ liên lạc?" Úc Thiên Phi cảm thấy khó tin.
"Rất lạ hả?" Nhan Noãn cố gắng ngẩng đầu trưng ra vẻ bình tĩnh: "Lại không có thù lớn hận sâu gì, vẫn có thể làm bạn."
"Ồ, tôi nhớ ra rồi." Úc Thiên Phi gật đầu: "Cậu từng kể, các cậu vì đất khách nên mới chia tay trong hòa bình đúng không?"
Nhan Noãn gật đầu.
"Vậy bây giờ là tình hình gì." Úc Thiên Phi chau mày: "Anh ta về nước? Sau đó còn đi nữa không?"
"Không biết." Nhan Noãn nói: "Chờ gặp mặt hỏi lại."
Úc Thiên Phi lại im lặng. Anh trầm mặc nhìn màn hình ti vi, hai tay xoa đầu Lucky, xoa đến nỗi hai tai của Lucky cụp xuống, dần dần nhắm hai mắt không dám động đậy.
Nhan Noãn lén nhìn anh vài lần, đang định lấy can đảm hỏi anh vì sao lại để ý, Úc Thiên Phi đột nhiên lên tiếng.
"Nhưng cũng đã lâu như vậy rồi, nói không chừng anh ta đã có người yêu mới rồi nhỉ?"
"Không có." Nhan Noãn thành thực trả lời: "Anh ấy nói anh ấy vẫn còn độc thân."
Úc Thiên Phi quay đầu lại: "Anh ta đặt biệt nói cho cậu biết chuyện này?!"
Nhan Noãn im lặng, thầm chấp nhận.
"Người này có chỗ lạ." Úc Thiên Phi thì thào: "Quay về làm gì ở lại bao lâu cũng không nói cho cậu biết, nhưng lại nhớ rõ thông báo cho cậu là anh ta còn độc thân, nói năng quá tùy tiện."
"Chuyện này có liên quan gì đến nói năng tùy tiện?"
Úc Thiên Phi khinh khỉnh liếc Nhan Noãn một cái: "Hơn nữa tôi nhớ người này chơi cũng rất khá..."
Nhan Noãn cảm thấy khó hiểu: "Cậu đang nói gì vậy?"
"Không phải còn chụp hình kiểu kia với cậu sao?" Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn mờ mịt vài giây, nổi giận: "Đầu óc cậu toàn chứa thứ bẩn thỉu gì vậy, tối đó đã nói với cậu rồi, là ảnh hôn mặt một người bạn chụp trong bữa tiệc!"
Úc Thiên Phi nghe vậy không hiểu sao lại lo lắng: "Không phải cậu đã quên chuyện tối đó rồi sao?"
Lòng Nhan Noãn lộp độp, vội chắp vá cho lời nói của mình: "Nhớ một số thôi, vì quá đáng nên tôi còn tưởng mình nhớ nhầm, không ngờ suy nghĩ của cậu lại thật sự quá quắt như vậy.
Úc Thiên Phi sờ sờ mũi, không hé răng.
Hai người im lặng ngồi trên sô pha, hai vai chính trong tivi đang rướm nước mắt hôn nhau thắm thiết, bầu không khí kì lạ lại xấu hổ.
Nhan Noãn biết hết tình tiết phía sau. Tiếp theo một người sẽ nói lời chia tay, người còn lại vô cùng không cam lòng, bọn họ cãi nhau kịch liệt rồi lăn giường, sau đó tách ra.
Nhìn thấy hai người đàn ông kia trong lúc xô đẩy đã lăn lên giường, Úc Thiên Phi thở dài, đứng dậy.
"Không xem nữa." Anh vừa nói vừa đi về phòng mình: "Tôi đi nghỉ đây."
Tránh được một hồi xấu hổ, Nhan Noãn không biết có nên vui hay không. Cậu không xác định Úc Thiên Phi có đoán được tình tiết tiếp theo hay không, rời đi là vì tâm trạng không tốt hay là không muốn xem tiết mục hai người đàn ông kíc.h tình.
Nhìn thấy Úc Thiên Phi sắp đóng cửa lại, Nhan Noãn không cam lòng hô lên: "Để Lucky lại!"
Cậu đứng dậy, đi đến trước mặt Úc Thiên Phi, vươn tay ra.
Úc Thiên Phi lại ôm chặt cô nhóc trong lòng hơn: "Tôi cần an ủi, muốn nó theo tôi."
"..."
"Tôi biết là chó của cậu." Úc Thiên Phi nói: "Tôi đã trắc trở như vậy, đừng tàn nhẫn với tôi được không?"
Nhan Noãn nhìn Lucky, cẩn thận lùi về sau nửa bước: "Tùy cậu."
...
Mấy ngày sau đó, Úc Thiên Phi vẫn mang dáng dấp tâm trạng không tốt, nói ít hơn ngày thường rất nhiều. Nhan Noãn không khỏi đoán già đoán non, muốn biết có liên quan đến chuyện cậu định đi gặp đàn anh hay không.
Cậu biết, suy nghĩ này thật sự quá võ đoán, nhưng thái độ tối đó của Úc Thiên Phi rất kì quặc, khiến cậu không thể nào xem nhẹ, không kìm được mà suy đoán một cách quá lạc quan.
Mong muốn độc chim giữa bạn bè có mạnh đến đâu cũng không thể đến mức này được.
Nhan Noãn gom can đảm của mấy ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, lúc ăn cơm tối giả vờ vô tình nhắc đến thử xem.
Trưa hôm đó, Dương Nhược Liễu hỏi cậu một vấn đề ngoài dự đoán: "Hai người gây sự kia, bác sĩ Úc định thế nào vậy anh?"
"Không phải đã giải quyết rồi sao?" Nhan Noãn cảm thấy khó hiểu: "Mấy ngày nay cũng không thấy họ tới."
"Anh không biết hả?" Dương Nhược Liễu ngạc nhiên: "Bọ họ quậy trên mạng còn gay gắt hơn!"
Nhan Noãn ngu ngơ lắc đầu.
"Anh ấy không kể với anh à?" Dương Nhược Liễu vừa nói vừa cầm điện thoại lên: "Hai người đó đăng bài khắp nơi, còn đưa thông tin và thân phận của anh ấy vào, nói anh ấy mưu tài hại mạng. Nè, anh xem đi!"
Nhan Noãn nhận điện thoại của Dương Nhược Liễu, mày nhíu lại rất nhanh.
Dương Nhược Liễu cho cậu xem là trang bìa của trang web đánh giá phòng khám thú cưng Ba Trăm Triệu, đánh giá phổ biến gần đây nhất là một sao, lên án phòng khám hại chết chú chó vốn đang khỏe mạnh, đặc biệt chỉ đích danh "Lang băm không bằng cấp" Úc Thiên Phi, nói anh "không có tài cán mà lại tham lam", "thái độ khắc nghiệt". Cuối đánh giá còn gắn thêm một liên kết, nói có thể xem tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong bài đăng của họ ở diễn đàn thú cưng.
Nhan Noãn nhấn vào liên kết, nội dung cơ bản không khác gì với đánh giá, chỉ là trau chuốt lại nên phong phú hơn không ít, còn kèm theo ảnh của phòng khám thú cưng Ba Trăm Triệu và Úc Thiên Phi.
Bên dưới bức ảnh thậm chí còn để lại số điện thoại di động của Úc Thiên Phi.
Người đăng bài có lối viết khá hay, vô cùng động lòng người, cực kì lôi cuốn. Trong phần trả lời có không ít người cũng nuôi thú cưng lòng đầy căm phẫn, cổ vũ họ nhất định phải lấy lại công bằng.
"Anh ấy có bị quấy rối không?" Dương Nhược Liễu hỏi.
Nhan Noãn lắc đầu. Mấy ngày nay khi ở nhà hình như Úc Thiên Phi hoàn toàn không lấy điện thoại ra.
Náo loạn lớn như vậy, Dương Nhược Liễu cũng biết, vậy mà anh chưa từng tự kể với cậu.
"Hình như trên Weibo cũng có, đăng lại rất nhiều." Dương Nhược Liễu lo lắng: "Em nghe Tiểu Lưu nói mấy ngày trước còn có người lén dùng sơn viết mấy câu thô t.ục trên cửa nữa đó."
Tiểu Lưu là nhân viên quầy tiếp tân của tiệm đồ dùng thú cực dưới lầu phòng khám, rất hợp rơ với Dương Nhược Liễu. Mấy tin này chắc cũng đều là cô nàng nói cho Dương Nhược Liễu biết.
"Tiểu Lưu nói bác sĩ Úc rầu muốn chết." Dương Nhược Liễu lo lắng: "Tội nghiệp quá, sao lại gặp chuyện xui xẻo thế này chứ."
Nhan Noãn trả điện thoại lại, nghĩ thầm, thảo nào mấy hôm nay tâm trạng của Úc Thiên Phi không tốt lắm, thì ra là vì chuyện này.
Cậu tự chế giễu mình vài câu trong lòng, sao đó lại lo lắng.
Hai người kia thấy quậy ngoài đời không có kết quả, lại lên mạng kích động dư luận. Úc Thiên Phi từng nói, bản thân không có bất kì thao tác nào vi phạm quy định, không bị đuối lí. Nhan Noãn đương nhiên tin anh.
Có điều nhiều lúc, có lý hoàn toàn vô dụng, rất nhiều người chỉ nói đến cảm xúc, không nói lý lẽ. Cũng không biết cứ tiếp tục như vậy, có ảnh hưởng đến công việc của Úc Thiên Phi hay không.
Nhan Noãn lo lắng sốt ruột, sau khi tan làm dứt khoát đi thẳng đến bên đối diện.
Cậu không giỏi an ủi người khác, nhưng ít ra có thể rủ Úc Thiên Phi đi ăn một bữa ngon, giảm bớt chút áp lực.
Trên mạng ầm ĩ đến lật trời, ngoài đời thì khách của phòng khám cũng không thấy ít đi.
Lúc Nhan Noãn đến, Úc Thiên Phi đang khám bệnh. Cậu chờ bên ngoài phòng khám như thường lệ, trong lúc chờ nghe được khách mang thú cưng đến phòng khám kiểm tra sức khỏe nhắc đến chuyện này, giọng điệu vô cùng căm phẫn, bất bình thay cho Úc Thiên Phi.
Mười phút sau, Úc Thiên Phi ra khỏi phòng khám bệnh, lướt mắt nhìn thấy Nhan Noãn thì vui mừng ra mặt: "Ô, khách hiếm nha!"
Nhan Noãn nhìn túi áo của anh, hỏi: "Lucky đâu?"
"Đi kết bạn rồi." Úc Thiên Phi chỉ phòng bệnh cho chó cách đó không xa:"Đang nói chuyện yêu đương với anh đẹp trai."
Nhan Noãn hoảng hồn, vội chạy tới phòng bệnh, vừa mở cửa ra thì sợ tới mức lùi về sau một bước.
Trong phòng có một cái lồng siêu lớn, cửa lồng mở ra, bên trong là một con chó siêu to tướng mạo oai phong ngồi xổm đang truyền nước.
Lucky ngoe nguẩy cái mông ngồi trong lòng bàn tay của một ông chú bên cạnh, thân thể nhỏ xíu của nó xấp xỉ với cái đầu của chú chó kia.
Nhan Noãn sợ chó lớn đến mức không dám nhúc nhích, ông chú thấy vậy thì cười với cậu: "Không sao đâu, nó điềm đạm lắm."
Nhìn bộ dạng chắc là chủ của con chó kia.
Giống như xác minh câu nói của ông ấy, chó lớn im lặng phe phẩy cái đuôi.
Úc Thiên Phi cười đi tới: "Nè, đâu chính là con Saint-Bernard sợ tiêm tôi nói với cậu lần trước."
Nhan Noãn gượng cười gật đầu với chủ của Saint-Bernard, sau đó huých mạnh khuỷu tay vào Úc Thiên Phi, đè giọng nói: "Nhanh cứu Lucky ra đi!"
Ý là cậu không dám vào đó bế ra.
Úc Thiên Phi nhịn cười bế Lucky ra. Sau khi rời khỏi phòng bệnh cho chó, anh nói với Nhan Noãn: "Là Lucky nằng nặc bám người ta."
Nhan Noãn nhìn Lucky dùng sức vặn mông không nở rời đi nhìn vào cửa phòng, tâm trạng phức tạp.
"Tụi nó không hợp nhau!" Cậu nói với Úc Thiên Phi.
"Đừng nóng vội." Úc Thiên Phi an ủi cậu: "Con Saint-Bernard kia đã thiến rồi."
"..." Hình như vấn đề cũng không phải ở mặt này, Nhan Noãn râm ran cả người, không nói nên lời.
"Cậu yên tâm đi, sẽ không để cho tụi nó tiếp xúc trực tiếp." Úc Thiên Phi giải thích: "Saint-Bernard lớn như vậy, không cẩn thận đè nó dễ bị thương, cho nên mới nhờ chủ của nó bế."
Thậm chí ngay cả chơi với nhau cũng không được, Nhan Noãn nhìn Lucky vẫn nhìn cửa phòng bệnh, tâm tình phức tạp. Công chúa nhỏ đáng thương của cậu, ánh mắt không khỏi quá khác người.
"Sao cậu lại tới đột ngột thế?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn nhớ lại ý định đến đây, cũng không biết nói từ đâu, hắng giọng rồi hỏi: "Có phải dạo này cậu có tâm sự gì không?"
Úc Thiên Phi sửng sốt.
Chủ động thể hiện sự quan tâm trên ngôn ngữ thật sự quá khó với Nhan Noãn.
"Cậu..." Cậu nói, mặt đỏ lên: "Có thể nói với tôi."
Úc Thiên Phi hơi ngạc nhiên nhìn cậu.
"Tôi, à ừm..." Nhan Noãn càng nói càng thấy ngượng, cúi đầu không dám nhìn anh: "Tôi mời cậu bữa cơm đi. Đi ăn, sau đó sẵn tiện... Tâm sự?"
"Tâm sự cái gì?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Gì cũng được." Nhan Noãn không giỏi làm anh trai tâm lý, càng nói giọng càng nhỏ: "Nếu trong lòng cậu có chuyện gì, có thể tùy ý nói với tôi."
"Thật hả?" Úc Thiên Phi chớp chớp mắt, gật đầu: "Vậy tôi nói..."
"Ờ."
"Thứ tư tôi cũng muốn đi!" Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn ngẩng đầu lên: "Hả?"
...
Lời tác giả:
Hôm qua có rất nhiều người đoán tên phim, đều đoán sai như tôi đã đoán trước.
Bộ phim này không nổi lắm, có lẽ hầu hết mọi người đều chưa xem đâu, tên là "Đồng hoang ở vùng Tra Tư". Nói về một họa sĩ đến cánh đồng để sưu tầm phong cảnh, sau đó gặp một chàng trai nhiệt tình chất phác về quê.
Họa sĩ bị nụ cười của cậu ấy làm cho cảm động, mời cậu ấy làm người mẫu cho mình. Sau đó bọn họ làm chuyện đó, rồi lại rời đi. Họa sĩ chỉ đến tìm linh cảm, anh ta cho rằng đây chỉ là một lần diễm ngộ ngắn ngủi.
Trở về thành phố lớn họa sĩ công thành danh toại, bức tranh vẽ chàng trai kia trở thành tác phẩm tiêu biểu của anh ta.
Nhưng chàng trai kia lại nhớ mãi không quên người họa sĩ, muốn đi tìm anh ta.
Không nói đoạn sau, bạn nào cảm thấy thú vị có thể đi xem, câu chuyện thật sự vô cùng bình thường nhưng cảnh quay rất đẹp.
Nếu như không tìm được cũng thì bình thường thôi, vì ở trên đều là do tôi bịa ra đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.