Chương 7: Cocktail Đặc Biệt 2
Tam Lưỡng Đậu
06/12/2024
Không biết có nghe rõ lời cô nói hay không, vẻ mặt Lâm Nho Châu vẫn rất mơ màng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
"Nho Châu, anh sao vậy?" Dư Sanh cau mày, cô cảm thấy anh rất không ổn.
"Không có." Lâm Nho Châu mấp máy môi: "Anh đang nghĩ về chuyện hợp tác đó..."
Dư Sanh không làm phiền anh, đứng bên cạnh uống nước trái cây, chưa uống hết một cốc nước trái cây, Lâm Nho Châu đột nhiên cầm một cốc đồ uống không rõ tên đi tới.
"A Sanh, thử cái này xem, cocktail đặc biệt." Anh đưa cốc cho cô, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
“... Em uống rượu lát nữa làm sao lái xe?" Lúc đến hai người đã nói rõ, cô sẽ không uống rượu trong bữa tiệc, phụ trách lái xe về.
Lâm Nho Châu mím môi, nhỏ giọng nói: "Tối nay không về nữa, anh đã đặt phòng ở trên lầu."
Dư Sanh im lặng: "Là để ký hợp đồng với tổng giám đốc Trần đó sao?"
Đôi mắt sau tròng kính của Lâm Nho Châu hơi lảng tránh, dừng một lát mới đáp lại một tiếng.
Tuy Dư Sanh không thích ngủ lại bên ngoài, nhưng vì Lâm Nho Châu có việc cần làm, cô cũng đành gật đầu.
"Em thử xem, ngon lắm."
Lâm Nho Châu lại đưa cốc rượu vào tay cô, Dư Sanh vốn không có hứng thú, thấy anh kiên trì thì nhận lấy uống một ngụm.
Vị đầu tiên nếm được là vị ngọt thanh của đào, tiếp theo là vị cay nồng như rượu mạnh ập đến, hậu vị ngọt ngào, quả thật không tệ.
Dư Sanh uống gần nửa cốc có chút chưa đã thèm, còn muốn uống tiếp, Lâm Nho Châu lại đột nhiên rút cốc rượu đi, không cho cô uống nữa.
"Thử một chút là được rồi, đừng tham lam."
Đây là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất ở Kinh Thị.
Với mức giá đắt đỏ đến choáng váng, lẽ ra dịch vụ phải là hàng đầu mới đúng.
Tuy nhiên Dư Sanh lại cảm thấy câu lạc bộ này có phần không như trong lời đồn, dường như họ rất tiết kiệm điện.
Từ lúc bước vào thang máy, cô đã cảm thấy ngột ngạt và nóng bức, rõ ràng sảnh tiệc ở tầng dưới điều hòa vẫn rất mát, tại sao những nơi khác lại tiết kiệm như vậy?
"Phòng ở tầng mấy?" Cô vén lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên vai ra sau, vẫn cảm thấy nóng ran trong lòng.
“...Hình như... tầng mười lăm..." Vẻ mặt Lâm Nho Châu căng thẳng, anh dường như cũng rất nóng, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng sắc mặt lại trắng bệch.
"Nóng thật..." Dư Sanh dùng tay quạt quạt, luôn cảm thấy thang máy đi lên rất chậm.
Lâm Nho Châu liếc nhìn cô, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, khẽ đáp: "Nóng thật..."
"Nho Châu, anh sao vậy?" Dư Sanh cau mày, cô cảm thấy anh rất không ổn.
"Không có." Lâm Nho Châu mấp máy môi: "Anh đang nghĩ về chuyện hợp tác đó..."
Dư Sanh không làm phiền anh, đứng bên cạnh uống nước trái cây, chưa uống hết một cốc nước trái cây, Lâm Nho Châu đột nhiên cầm một cốc đồ uống không rõ tên đi tới.
"A Sanh, thử cái này xem, cocktail đặc biệt." Anh đưa cốc cho cô, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
“... Em uống rượu lát nữa làm sao lái xe?" Lúc đến hai người đã nói rõ, cô sẽ không uống rượu trong bữa tiệc, phụ trách lái xe về.
Lâm Nho Châu mím môi, nhỏ giọng nói: "Tối nay không về nữa, anh đã đặt phòng ở trên lầu."
Dư Sanh im lặng: "Là để ký hợp đồng với tổng giám đốc Trần đó sao?"
Đôi mắt sau tròng kính của Lâm Nho Châu hơi lảng tránh, dừng một lát mới đáp lại một tiếng.
Tuy Dư Sanh không thích ngủ lại bên ngoài, nhưng vì Lâm Nho Châu có việc cần làm, cô cũng đành gật đầu.
"Em thử xem, ngon lắm."
Lâm Nho Châu lại đưa cốc rượu vào tay cô, Dư Sanh vốn không có hứng thú, thấy anh kiên trì thì nhận lấy uống một ngụm.
Vị đầu tiên nếm được là vị ngọt thanh của đào, tiếp theo là vị cay nồng như rượu mạnh ập đến, hậu vị ngọt ngào, quả thật không tệ.
Dư Sanh uống gần nửa cốc có chút chưa đã thèm, còn muốn uống tiếp, Lâm Nho Châu lại đột nhiên rút cốc rượu đi, không cho cô uống nữa.
"Thử một chút là được rồi, đừng tham lam."
Đây là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất ở Kinh Thị.
Với mức giá đắt đỏ đến choáng váng, lẽ ra dịch vụ phải là hàng đầu mới đúng.
Tuy nhiên Dư Sanh lại cảm thấy câu lạc bộ này có phần không như trong lời đồn, dường như họ rất tiết kiệm điện.
Từ lúc bước vào thang máy, cô đã cảm thấy ngột ngạt và nóng bức, rõ ràng sảnh tiệc ở tầng dưới điều hòa vẫn rất mát, tại sao những nơi khác lại tiết kiệm như vậy?
"Phòng ở tầng mấy?" Cô vén lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên vai ra sau, vẫn cảm thấy nóng ran trong lòng.
“...Hình như... tầng mười lăm..." Vẻ mặt Lâm Nho Châu căng thẳng, anh dường như cũng rất nóng, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng sắc mặt lại trắng bệch.
"Nóng thật..." Dư Sanh dùng tay quạt quạt, luôn cảm thấy thang máy đi lên rất chậm.
Lâm Nho Châu liếc nhìn cô, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, khẽ đáp: "Nóng thật..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.