Chương 31: Không Khí Căng Thẳng
Dy Giai
19/05/2024
Lục Gia hôm nay đông đủ, nói chuyện một lúc Mẹ Lục và Ba Lục đã có hẹn trước với người quen cho nên chỉ bảo bọn anh ở nhà tiếp đãi Lương Nguyệt San cho chu đáo, bà còn liếc xéo nhìn anh một cái cái thằng nhóc này đúng là chọc vào vợ nó thì không được.
Lương Nguyệt San vừa nói gì đến Thẩm Y Tranh thì đều bị Lục Dụ Thần chặn không chừa mặt mũi.
Cả nhà bây giờ chỉ còn bốn người, nhưng bầu không khí lại vô cùng căng thẳng chỉ có Lục Phong Hành là bình tĩnh điềm đạm quan sát nét mặt của Thẩm Y Tranh sau khi Lương Nguyệt San đến.
Đợi đến khi mẹ Lục rời khỏi vậy mà cô ta lại không chút kiên dè nhìn cô mà vui vẻ nói “Hồi trước Lục Dụ Thần rất thích chị, nhưng chị cảm thấy sự nghiệp quan trọng hơn cho nên đã từ chối cậu ấy. Chị còn sợ cậu ấy sẽ buồn nhưng lần này về nhìn thấy cậu ấy kết hôn đúng là bất ngờ thật.”
Khoé môi của Thẩm Y Trang nhếch lên “Chuyện quá khứ chị nói với em làm gì, em đâu có cổ máy thời gian quay về giúp anh ấy đi thay giác mạc.” Thẩm Y Tranh cũng chẳng hiểu sao khi vừa gặp cô ta đã vô cùng không có thiện cảm.
Lại kể cô nghe mấy chuyện này làm gì? Nhìn cô giống quan tâm chuyện cô ta và anh ở quá khứ lắm sao. Sự khó chịu trong lòng càng lúc càng dâng lên lộ rõ trên mặt cô, Thẩm Y Tranh gạt tay của anh ra khỏi người mình khiến anh sửng sốt quay đầu sang nhìn cô.
Vậy mà chỉ thấy cô một chút không nhìn lấy anh khiến anh khó hiểu, còn tưởng Lương Nguyệt San chọc giận vợ anh rồi “Tôi buồn? Mắt tôi lúc đó bị bù lệch ăn sao, hay bị cận chục độ nhỉ. Không chừng không nhìn rõ được mặt cô đừng nói đến chuyện thích cô.”
Sắc mặt của anh càn trở nên khó coi khi bị Thẩm Y Tranh ghét bỏ, anh dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn cô ta. Mẹ kiếp cô ta phát điên sao? Hay não cô ta không bình thường, bị mất hết một mảng rồi à, nói nhăn nói cuội.
“Tớ chỉ đùa một chút, cậu nặng lời như vậy làm gì.” Lương Nguyệt San hôm nay muốn khiến Thẩm Y Tranh khó chịu còn chưa đạt được mục đích đã bị anh làm cho mặt mũi cũng không còn rồi.
Anh nắm lấy tay của Thẩm Y Tranh đứng dậy, cô cũng tuỳ tiện đứng theo anh “Lương Tiểu Thư thích đùa vui thì tôi nên nghĩ cô học thêm, vợ tôi khó chịu chứng tỏ cô chưa đủ năn lực gây cười cho người khác nên đừng đùa.”
“Em về trước! Anh nói với mẹ bọn em có việc về sớm, không thể ở lại chơi nữa. Bảo bà ấy đi mà đãi khách quý của bà ấy.” Anh lạnh lẽo lên tiếng, ngay cả cô đặt tay mình trong lòng bàn tay anh còn cảm nhận được chuyện anh đang không vui.
Bởi vì Lương Nguyệt San sao? Anh lúc trước vậy mà thật sự thích cô ta sao.
Thẩm Y Tranh im lặng không lên tiếng, cô chỉ đi theo sau anh, mà lần này hình như anh thật sự tức giận cho nên anh không lên tiếng, nhưng rõ ràng là anh sai mà.
Cánh tay bị anh nắm trở nên đau rát, cô đứng lại trước chiếc Maybach của anh, khó khăn rút tay lại vô cùng khó chịu mà nhăn mặt, cổ tay cô trở nên đỏ ửng vì anh dùng lực. Lục Dụ Thần giật mình quay lại nhìn cô thì thấy cô xoa xoa cổ tay bị anh nắm để đỏ hết lên.
Gương mặt cũng trở nên khó coi.
“Đưa tôi xem!” Anh muốn nắm lấy tay cô để xem vết thương, trong lòng cũng không mấy dễ chịu.
Nhưng theo phản xạ Thẩm Y Tranh rút tay lại không cho anh nắm, hai mắt cô lạnh nhạt nhìn anh, phan lẫn sự uất ức bên trong mình. Cô bước đi đến xe tự mình mở cửa ngồi vào mà không nhìn lấy anh thêm một cái nào nữa.
Rõ ràng anh là người sai, lại còn dùng lực kéo cô đi như vậy, đau chết đi được. Rốt cuộc cô làm gì đắc tội với anh chứ, chẳng phải ý anh muốn cô đều đáp ứng, cuối cùng người chịu đau lại là cô.
Từ lúc biết anh đến bây giờ đây là lần đầu anh khiến cô bị thương, lại trùng hợp thật ngay lúc Lương Nguyệt San gì đó xuất hiện, càng suy nghĩ càng khiến cô trở nên trầm mặc không nói gì với anh.
Đột nhiên Thẩm Y Tranh sực nhớ ra, là Lương Nguyệt San từ chối anh, cho nên anh có phải là đang muốn đem cô ra chọc tức cô ta, để cô ta cảm thấy ân hận mà cầu xin anh quay lại. Lúc đó cô và anh sẽ chấm dứt hợp đồng, anh vẫn sẽ qua lại với Lương Nguyệt San.
Chính cô hiểu rõ hơn ai hết, chỉ khi yêu mới nảy sinh cảm giác muốn cho đối phương tức điên lên để cầu xin mình mà thôi.
Lục Dụ Thần cũng ngồi vào trong xe, anh vừa đánh vô lăn vừa liếc mắt nhìn Thẩm Y tranh đang nhìn ra bên ngoài.
Hình như cô tức giận rồi, anh không phải chưa từng thấy cô tức giận, chỉ là lần này cảm thấy có chút khác biệt so với những lần trước. Anh cũng không ngờ mình dùng lực mạnh đến vậy khiến cô cảm thây đau, anh hoàn toàn không để ý thấy.
Trong lòng anh dân lên cảm giác có lỗi vô cùng muốn mở miệng ra nói chuyện với cô, cũng không biết nên nói gì.
Lương Nguyệt San vừa nói gì đến Thẩm Y Tranh thì đều bị Lục Dụ Thần chặn không chừa mặt mũi.
Cả nhà bây giờ chỉ còn bốn người, nhưng bầu không khí lại vô cùng căng thẳng chỉ có Lục Phong Hành là bình tĩnh điềm đạm quan sát nét mặt của Thẩm Y Tranh sau khi Lương Nguyệt San đến.
Đợi đến khi mẹ Lục rời khỏi vậy mà cô ta lại không chút kiên dè nhìn cô mà vui vẻ nói “Hồi trước Lục Dụ Thần rất thích chị, nhưng chị cảm thấy sự nghiệp quan trọng hơn cho nên đã từ chối cậu ấy. Chị còn sợ cậu ấy sẽ buồn nhưng lần này về nhìn thấy cậu ấy kết hôn đúng là bất ngờ thật.”
Khoé môi của Thẩm Y Trang nhếch lên “Chuyện quá khứ chị nói với em làm gì, em đâu có cổ máy thời gian quay về giúp anh ấy đi thay giác mạc.” Thẩm Y Tranh cũng chẳng hiểu sao khi vừa gặp cô ta đã vô cùng không có thiện cảm.
Lại kể cô nghe mấy chuyện này làm gì? Nhìn cô giống quan tâm chuyện cô ta và anh ở quá khứ lắm sao. Sự khó chịu trong lòng càng lúc càng dâng lên lộ rõ trên mặt cô, Thẩm Y Tranh gạt tay của anh ra khỏi người mình khiến anh sửng sốt quay đầu sang nhìn cô.
Vậy mà chỉ thấy cô một chút không nhìn lấy anh khiến anh khó hiểu, còn tưởng Lương Nguyệt San chọc giận vợ anh rồi “Tôi buồn? Mắt tôi lúc đó bị bù lệch ăn sao, hay bị cận chục độ nhỉ. Không chừng không nhìn rõ được mặt cô đừng nói đến chuyện thích cô.”
Sắc mặt của anh càn trở nên khó coi khi bị Thẩm Y Tranh ghét bỏ, anh dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn cô ta. Mẹ kiếp cô ta phát điên sao? Hay não cô ta không bình thường, bị mất hết một mảng rồi à, nói nhăn nói cuội.
“Tớ chỉ đùa một chút, cậu nặng lời như vậy làm gì.” Lương Nguyệt San hôm nay muốn khiến Thẩm Y Tranh khó chịu còn chưa đạt được mục đích đã bị anh làm cho mặt mũi cũng không còn rồi.
Anh nắm lấy tay của Thẩm Y Tranh đứng dậy, cô cũng tuỳ tiện đứng theo anh “Lương Tiểu Thư thích đùa vui thì tôi nên nghĩ cô học thêm, vợ tôi khó chịu chứng tỏ cô chưa đủ năn lực gây cười cho người khác nên đừng đùa.”
“Em về trước! Anh nói với mẹ bọn em có việc về sớm, không thể ở lại chơi nữa. Bảo bà ấy đi mà đãi khách quý của bà ấy.” Anh lạnh lẽo lên tiếng, ngay cả cô đặt tay mình trong lòng bàn tay anh còn cảm nhận được chuyện anh đang không vui.
Bởi vì Lương Nguyệt San sao? Anh lúc trước vậy mà thật sự thích cô ta sao.
Thẩm Y Tranh im lặng không lên tiếng, cô chỉ đi theo sau anh, mà lần này hình như anh thật sự tức giận cho nên anh không lên tiếng, nhưng rõ ràng là anh sai mà.
Cánh tay bị anh nắm trở nên đau rát, cô đứng lại trước chiếc Maybach của anh, khó khăn rút tay lại vô cùng khó chịu mà nhăn mặt, cổ tay cô trở nên đỏ ửng vì anh dùng lực. Lục Dụ Thần giật mình quay lại nhìn cô thì thấy cô xoa xoa cổ tay bị anh nắm để đỏ hết lên.
Gương mặt cũng trở nên khó coi.
“Đưa tôi xem!” Anh muốn nắm lấy tay cô để xem vết thương, trong lòng cũng không mấy dễ chịu.
Nhưng theo phản xạ Thẩm Y Tranh rút tay lại không cho anh nắm, hai mắt cô lạnh nhạt nhìn anh, phan lẫn sự uất ức bên trong mình. Cô bước đi đến xe tự mình mở cửa ngồi vào mà không nhìn lấy anh thêm một cái nào nữa.
Rõ ràng anh là người sai, lại còn dùng lực kéo cô đi như vậy, đau chết đi được. Rốt cuộc cô làm gì đắc tội với anh chứ, chẳng phải ý anh muốn cô đều đáp ứng, cuối cùng người chịu đau lại là cô.
Từ lúc biết anh đến bây giờ đây là lần đầu anh khiến cô bị thương, lại trùng hợp thật ngay lúc Lương Nguyệt San gì đó xuất hiện, càng suy nghĩ càng khiến cô trở nên trầm mặc không nói gì với anh.
Đột nhiên Thẩm Y Tranh sực nhớ ra, là Lương Nguyệt San từ chối anh, cho nên anh có phải là đang muốn đem cô ra chọc tức cô ta, để cô ta cảm thấy ân hận mà cầu xin anh quay lại. Lúc đó cô và anh sẽ chấm dứt hợp đồng, anh vẫn sẽ qua lại với Lương Nguyệt San.
Chính cô hiểu rõ hơn ai hết, chỉ khi yêu mới nảy sinh cảm giác muốn cho đối phương tức điên lên để cầu xin mình mà thôi.
Lục Dụ Thần cũng ngồi vào trong xe, anh vừa đánh vô lăn vừa liếc mắt nhìn Thẩm Y tranh đang nhìn ra bên ngoài.
Hình như cô tức giận rồi, anh không phải chưa từng thấy cô tức giận, chỉ là lần này cảm thấy có chút khác biệt so với những lần trước. Anh cũng không ngờ mình dùng lực mạnh đến vậy khiến cô cảm thây đau, anh hoàn toàn không để ý thấy.
Trong lòng anh dân lên cảm giác có lỗi vô cùng muốn mở miệng ra nói chuyện với cô, cũng không biết nên nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.