Chương 85: Ngoại Truyện 9
Dy Giai
07/10/2024
Ưng Châu đợi hơn 30 phút chỉ mua được hai cái bánh trứng cho cô.
Lái xe về nhà anh bế cô vào trong, mở cửa phòng một cách nhẹ nhàng nhất có thể, Thời Ninh Tư vậy mà ở gần anh liền ngủ một cách yên tĩnh, dường như là cô rất thiếu ngủ đến hôm nay mới được ngủ vậy.
Anh đắp chăn cho cô xong mới đi ra ngoài, cầm lấy túi bánh trứng mang bỏ vào tủ lạnh, rồi mới lấy thịt bò và cải ra, lúc sáng anh đã đi mua trước đây anh không có thói quen nấu ăn bởi vì thường xuyên đi cùng Lục Dụ Thần làm nhiệm vụ chỉ tùy tiện ăn không thì sẽ đến nhà Lục Dụ Thần ăn chực.
Sau khi tìm hiểu với cô, bởi vì Thời Ninh Tư khen anh nấu ăn ngon bảo anh lần sau có thể nấu cho cô không. Vậy mà từ đó anh rất thường xuyên nấu ăn lại còn học thêm rất nhiều món khác nhau vô cùng đa dạng đều là những món cô thích ăn nhất.
Lúc bọn họ lén lúc sống cùng nhau ở ngôi nhà này, trước đây Ưng Châu chỉ thuê nó vì ở lại không nhiều chủ yếu công việc của anh đều phải đi suốt không có thời gian ở nhà, nhưng vì cô ngủ lại đây một lần cho nên anh đã mua lại nó.
Khi anh chia tay cô anh cũng không quay về nhà thường xuyên, về đây rồi lại sợ không nhịn được mà chạy đi gặp cô, lúc đó ngay cả người của Lục Dụ Thần còn gặp nguy hiểm thì anh sao có thể đảm bảo Thời Ninh Tư sẽ không xảy ra chuyện chứ, Hoắc Vũ Hạo còn không dám kết hôn với người mình thích chỉ có một mình Lục Dụ Thần là làm liều không sợ trời không sợ đất.
Ưng Châu đeo tạp dề xoắn tay áo sơ mi lên nhìn từ phía sau đến trông anh vô cùng đẹp mắt, tỉ lệ cơ thể cũng rất cân đối mái tóc đen càng khiến anh trở nên
bí ẩn hơn.
Anh vừa thái rau vừa đảo thịt bò xào chua ngọt, còn làm cho cô món trứng cuộn, chẳng khác nào là người đàn ông đích thực của gia đình, lăn lộn bên ngoài kiếm tiền, về nhà cũng vô cùng giỏi chuyện bếp núc, chỉ khổ nổi tính khí của Ưng Châu có chút trẻ con, cãi thế nào cũng sẽ không cãi lại anh.
Nồi cơm vừa chín, đồ ăn vừa đúng lúc được anh bày ra bàn ăn vừa định đi gọi cô thì cô đã thức dậy từ lúc nào đứng nhìn anh lay hoay trong bếp một cách bận rộn, tay chân đều không ngừng.
“Em dậy rồi, rửa tay ăn cơm thôi.” Anh mỉm cười nhìn cô, trong lòng anh vui đến mức không còn tức giận chuyện cô đi với người khác nữa.
Thời Ninh Tư khẽ gật đầu, cô đi đến bồn rửa tay sau đó thì ngồi vào bàn ăn, theo thói quen anh sẽ ngồi cạnh cô, nhưng hôm nay anh lại ngồi đối diện với cô dáng vẻ anh trong bếp khiến cô không thể nào quên được, rất đẹp mắt.
Gấp thịt bò để vào bát cho cô “Anh vừa về đây lúc sáng, chỉ có thể mua thịt bò và ít cải thìa cùng với trứng thôi. Em chịu khó một chút ngày mai anh nấu cái khác cho em nhé”
“Anh không về đây thường xuyên à?” Cô gấp thịt bò anh vừa gấp cho mình nếm thử rồi mới chậm rãi lên tiếng hỏi.
Trong lòng cô vẫn luôn thắc mắc tại sao lúc đó bọn họ lại chia tay, chỉ vì không môn đăng hộ đối sao? Hay là vì bọn họ lâu ngày không gặp thì liền không còn tình cảm nữa.
Ưng Châu cúi đầu “Từ khi chia tay, anh không về đây nữa về rồi thì nhớ em chết đi được.”
“Anh đừng đùa nữa Ưng Châu, anh là người đá em, không phải em đá anh.” Thời Ninh Tư cô thật sự tức chết với cái tên này, rõ ràng là anh đá cô mà sao lại nói như cô đá anh vậy chứ.
Còn nói là nhớ cô vậy mà anh rõ ràng tránh né cô suốt khoảng thời gian đó.
Anh ngẩn đầu nhìn cô “Hối hận rồi, không muốn xa em như vậy đau lắm anh không chịu được.
“Tư Tư, em yêu anh một lần nữa có được không?”
" "
“Trẻ con quá, mau ăn cơm đi” Cô không chấp nhận cũng không từ chối lấy một miếng trứng cuộn để vào bát của anh, muốn né tránh ánh mắt của anh cho nên khế cụp mắt xuống mà không nhìn thẳng vào mắt anh.
Nở nụ cười khổ, Ưng Châu cũng chỉ biết nhìn miếng trứng trong bát của mình, trong lòng anh khó chịu quá “Trẻ con cho nên mới cần em dạy dỗ, em có chấp nhận không? Đừng né tránh anh, anh có thể đợi em.”,
“Tư Tư em đừng im lặng, em không muốn anh sẽ không ép em nữa em đừng tức giận. Nếu không thích đợi dùng bữa xong em ở lại đây anh sẽ ra ngoài ở tạm.” Ưng Châu sợ cô tức giận sẽ bỏ chạy thêm lần nữa, anh không thể bắt ép cô bởi vì anh là người có lỗi anh không có quyền ép cô bên cạnh mình.
Nói xong anh cố gắng ăn hết bát cơm của mình, cho dù hiện tại anh nuốt cũng không nổi nữa, không dám lên tiếng yêu cầu với cô, cả hai rơi vào không gian yên tĩnh đến khó chịu chỉ nghe thấy tiếng đũa muỗng.
Anh ăn xong thì đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy bánh trứng để vào lò nướng để hâm nóng lại cho cô, Thời Ninh Tư không dám quay đầu nhìn anh cho nên cô không biết anh đang làm gì. Chỉ biết anh đang bật lò nướng nhưng không rõ anh đang nướng thứ gì.
Cả hai người không nói lời nào với nhau nữa, anh đặt đĩa bánh trứng lên bàn cạnh cô sau đó mới lên tiếng “Cái này cho em, buổi tối nhớ khoá cửa cẩn thận, anh đi trước có cần gì thì gọi cho anh”
Bóng dáng của Ưng Châu cứ thế lặng lẽ rời đi, anh không dám quay đầu lại nhìn cô, Thời Ninh Tư nhìn sang đĩa bánh trứng nhìn thấy logo quen thuộc liền biết anh xem ra đã đợi rất lâu mới mua được cho cô. Lúc trước cô muốn ăn anh và cô đều phải đợi hơn một tiếng đồng hồ mới mua được có khi đợi mãi thì hết bánh.
Thời Ninh Tư buông đũa xuống, cô mặc kệ mà chân trần chạy theo anh ra bên ngoài “Ưng Châu! Tên chết tiệt anh mau quay lại đây cho em.
“Anh dám đi khỏi nhà em đánh gãy chân anh đấy, cái tên hèn nhát này.” Cô mặc kệ mà chạy chân trần ra tận ngoài sân nhà mặc kệ chân mình có thể bị thương.
Cô ôm lấy anh, lúc này Ưng Châu mới đứng sững người lại, anh nắm lấy tay cô cẩn thận xoay người lại, không hiểu sao cô lại ôm mình như vậy, anh nâng mặt cô lên thì đã thấy nước mắt cô lưng tròng rồi.
“Sao lại khóc? Còn chạy chân trần nữa vào nhà rồi nói chuyện có được
không.”
"Um."
Anh nhấc cô lên, để chân cô không chạm vào nền nhà lạnh lẽo để cô ngồi lên sofa nhỏ ở phòng khách, anh đưa tay lau nước mắt cho cô. “Ngoan, nói anh nghe có chuyện gì, không khóc nữa.”
“Anh nói nhiều quá, người ta ăn cơm anh lại đi hỏi nhiều như vậy. Ưng Châu anh đừng để em lại, chúng ta ở bên cạnh nhau như trước, sẽ không rời khỏi nhau nữa. Cô bật khóc nức nỡ, lãm nũng nắm lấy tay anh mà không ngừng rơi
nước mắt.
Nghe thấy lời coi nói Ưng Châu trong lòng như mở hội, anh ôm lấy cô vào lòng mình “Anh sai rồi, anh sai rồi là anh có chút gấp gáp. Chúng ta ở bên cạnh nhau anh không rời xa em nữa cả đời này đều bên cạnh em.”
“Anh không được nuốt lời.”
“Không nuốt lời, quân tử nhất ngôn sẽ không để em một mình.”
Lái xe về nhà anh bế cô vào trong, mở cửa phòng một cách nhẹ nhàng nhất có thể, Thời Ninh Tư vậy mà ở gần anh liền ngủ một cách yên tĩnh, dường như là cô rất thiếu ngủ đến hôm nay mới được ngủ vậy.
Anh đắp chăn cho cô xong mới đi ra ngoài, cầm lấy túi bánh trứng mang bỏ vào tủ lạnh, rồi mới lấy thịt bò và cải ra, lúc sáng anh đã đi mua trước đây anh không có thói quen nấu ăn bởi vì thường xuyên đi cùng Lục Dụ Thần làm nhiệm vụ chỉ tùy tiện ăn không thì sẽ đến nhà Lục Dụ Thần ăn chực.
Sau khi tìm hiểu với cô, bởi vì Thời Ninh Tư khen anh nấu ăn ngon bảo anh lần sau có thể nấu cho cô không. Vậy mà từ đó anh rất thường xuyên nấu ăn lại còn học thêm rất nhiều món khác nhau vô cùng đa dạng đều là những món cô thích ăn nhất.
Lúc bọn họ lén lúc sống cùng nhau ở ngôi nhà này, trước đây Ưng Châu chỉ thuê nó vì ở lại không nhiều chủ yếu công việc của anh đều phải đi suốt không có thời gian ở nhà, nhưng vì cô ngủ lại đây một lần cho nên anh đã mua lại nó.
Khi anh chia tay cô anh cũng không quay về nhà thường xuyên, về đây rồi lại sợ không nhịn được mà chạy đi gặp cô, lúc đó ngay cả người của Lục Dụ Thần còn gặp nguy hiểm thì anh sao có thể đảm bảo Thời Ninh Tư sẽ không xảy ra chuyện chứ, Hoắc Vũ Hạo còn không dám kết hôn với người mình thích chỉ có một mình Lục Dụ Thần là làm liều không sợ trời không sợ đất.
Ưng Châu đeo tạp dề xoắn tay áo sơ mi lên nhìn từ phía sau đến trông anh vô cùng đẹp mắt, tỉ lệ cơ thể cũng rất cân đối mái tóc đen càng khiến anh trở nên
bí ẩn hơn.
Anh vừa thái rau vừa đảo thịt bò xào chua ngọt, còn làm cho cô món trứng cuộn, chẳng khác nào là người đàn ông đích thực của gia đình, lăn lộn bên ngoài kiếm tiền, về nhà cũng vô cùng giỏi chuyện bếp núc, chỉ khổ nổi tính khí của Ưng Châu có chút trẻ con, cãi thế nào cũng sẽ không cãi lại anh.
Nồi cơm vừa chín, đồ ăn vừa đúng lúc được anh bày ra bàn ăn vừa định đi gọi cô thì cô đã thức dậy từ lúc nào đứng nhìn anh lay hoay trong bếp một cách bận rộn, tay chân đều không ngừng.
“Em dậy rồi, rửa tay ăn cơm thôi.” Anh mỉm cười nhìn cô, trong lòng anh vui đến mức không còn tức giận chuyện cô đi với người khác nữa.
Thời Ninh Tư khẽ gật đầu, cô đi đến bồn rửa tay sau đó thì ngồi vào bàn ăn, theo thói quen anh sẽ ngồi cạnh cô, nhưng hôm nay anh lại ngồi đối diện với cô dáng vẻ anh trong bếp khiến cô không thể nào quên được, rất đẹp mắt.
Gấp thịt bò để vào bát cho cô “Anh vừa về đây lúc sáng, chỉ có thể mua thịt bò và ít cải thìa cùng với trứng thôi. Em chịu khó một chút ngày mai anh nấu cái khác cho em nhé”
“Anh không về đây thường xuyên à?” Cô gấp thịt bò anh vừa gấp cho mình nếm thử rồi mới chậm rãi lên tiếng hỏi.
Trong lòng cô vẫn luôn thắc mắc tại sao lúc đó bọn họ lại chia tay, chỉ vì không môn đăng hộ đối sao? Hay là vì bọn họ lâu ngày không gặp thì liền không còn tình cảm nữa.
Ưng Châu cúi đầu “Từ khi chia tay, anh không về đây nữa về rồi thì nhớ em chết đi được.”
“Anh đừng đùa nữa Ưng Châu, anh là người đá em, không phải em đá anh.” Thời Ninh Tư cô thật sự tức chết với cái tên này, rõ ràng là anh đá cô mà sao lại nói như cô đá anh vậy chứ.
Còn nói là nhớ cô vậy mà anh rõ ràng tránh né cô suốt khoảng thời gian đó.
Anh ngẩn đầu nhìn cô “Hối hận rồi, không muốn xa em như vậy đau lắm anh không chịu được.
“Tư Tư, em yêu anh một lần nữa có được không?”
" "
“Trẻ con quá, mau ăn cơm đi” Cô không chấp nhận cũng không từ chối lấy một miếng trứng cuộn để vào bát của anh, muốn né tránh ánh mắt của anh cho nên khế cụp mắt xuống mà không nhìn thẳng vào mắt anh.
Nở nụ cười khổ, Ưng Châu cũng chỉ biết nhìn miếng trứng trong bát của mình, trong lòng anh khó chịu quá “Trẻ con cho nên mới cần em dạy dỗ, em có chấp nhận không? Đừng né tránh anh, anh có thể đợi em.”,
“Tư Tư em đừng im lặng, em không muốn anh sẽ không ép em nữa em đừng tức giận. Nếu không thích đợi dùng bữa xong em ở lại đây anh sẽ ra ngoài ở tạm.” Ưng Châu sợ cô tức giận sẽ bỏ chạy thêm lần nữa, anh không thể bắt ép cô bởi vì anh là người có lỗi anh không có quyền ép cô bên cạnh mình.
Nói xong anh cố gắng ăn hết bát cơm của mình, cho dù hiện tại anh nuốt cũng không nổi nữa, không dám lên tiếng yêu cầu với cô, cả hai rơi vào không gian yên tĩnh đến khó chịu chỉ nghe thấy tiếng đũa muỗng.
Anh ăn xong thì đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy bánh trứng để vào lò nướng để hâm nóng lại cho cô, Thời Ninh Tư không dám quay đầu nhìn anh cho nên cô không biết anh đang làm gì. Chỉ biết anh đang bật lò nướng nhưng không rõ anh đang nướng thứ gì.
Cả hai người không nói lời nào với nhau nữa, anh đặt đĩa bánh trứng lên bàn cạnh cô sau đó mới lên tiếng “Cái này cho em, buổi tối nhớ khoá cửa cẩn thận, anh đi trước có cần gì thì gọi cho anh”
Bóng dáng của Ưng Châu cứ thế lặng lẽ rời đi, anh không dám quay đầu lại nhìn cô, Thời Ninh Tư nhìn sang đĩa bánh trứng nhìn thấy logo quen thuộc liền biết anh xem ra đã đợi rất lâu mới mua được cho cô. Lúc trước cô muốn ăn anh và cô đều phải đợi hơn một tiếng đồng hồ mới mua được có khi đợi mãi thì hết bánh.
Thời Ninh Tư buông đũa xuống, cô mặc kệ mà chân trần chạy theo anh ra bên ngoài “Ưng Châu! Tên chết tiệt anh mau quay lại đây cho em.
“Anh dám đi khỏi nhà em đánh gãy chân anh đấy, cái tên hèn nhát này.” Cô mặc kệ mà chạy chân trần ra tận ngoài sân nhà mặc kệ chân mình có thể bị thương.
Cô ôm lấy anh, lúc này Ưng Châu mới đứng sững người lại, anh nắm lấy tay cô cẩn thận xoay người lại, không hiểu sao cô lại ôm mình như vậy, anh nâng mặt cô lên thì đã thấy nước mắt cô lưng tròng rồi.
“Sao lại khóc? Còn chạy chân trần nữa vào nhà rồi nói chuyện có được
không.”
"Um."
Anh nhấc cô lên, để chân cô không chạm vào nền nhà lạnh lẽo để cô ngồi lên sofa nhỏ ở phòng khách, anh đưa tay lau nước mắt cho cô. “Ngoan, nói anh nghe có chuyện gì, không khóc nữa.”
“Anh nói nhiều quá, người ta ăn cơm anh lại đi hỏi nhiều như vậy. Ưng Châu anh đừng để em lại, chúng ta ở bên cạnh nhau như trước, sẽ không rời khỏi nhau nữa. Cô bật khóc nức nỡ, lãm nũng nắm lấy tay anh mà không ngừng rơi
nước mắt.
Nghe thấy lời coi nói Ưng Châu trong lòng như mở hội, anh ôm lấy cô vào lòng mình “Anh sai rồi, anh sai rồi là anh có chút gấp gáp. Chúng ta ở bên cạnh nhau anh không rời xa em nữa cả đời này đều bên cạnh em.”
“Anh không được nuốt lời.”
“Không nuốt lời, quân tử nhất ngôn sẽ không để em một mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.