Chương 38: Tự biên tự diễn trơ trẽn
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
22/05/2024
“A cậu đừng hiểu lầm, mình chỉ là vô tình đụng trúng anh Ngạn thôi.”
“…”
Tự biên tự diễn đến mức này, thật khiến người ta cạn lời.
Nhưng Lệ Kiều vẫn còn đang diễn.
Cô nàng vừa trà xanh vừa bạch liên hoa ra chiều đương gia chủ mẫu nói: “Mình nghĩ lần sau cậu nên để anh Ngạn đến phòng đợi đi, cậu không thấy mỗi ngày anh ấy đứng ở đây đợi cậu rất cực khổ à. Xung quanh đây toàn là muỗi.”
“Mình thấy đau lòng cho anh ấy ngay.”
Nói xong còn liếc mắt khiêu khích nhìn cô: “Cậu không cảm thấy vậy à.”
Cứ xem như Tô Kinh Hạ còn trẻ người, chưa trải đủ sự đời, chưa biết ác ý của xã hội này ra làm sao, nhưng cô lại không phải bình hoa yếu đuối. Cô có một người mẹ là đại cường nhân kia mà.
Cho nên sau khi im lặng liếc nhìn Lệ Kiều một cái, Tô Kinh Hạ nhấc chân đi đến trước mặt Lục Ngạn. Mặc dù trước đó hắn đã nói gì với Lệ Kiều nhưng từ lúc cô xuất hiện người đàn ông đó vẫn chưa nói gì, lặng lẽ nhìn cô. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, tự nhiên ôm lấy eo hắn dưới cái nhìn nghiến răng của Lệ Kiều, sau đó thân mật dụi dụi vào ngực hắn mấy cái như đang làm nũng.
“Sao vậy? Mệt à?”
Lục Ngạn cưng chiều sờ đầu cô, giống như trước đó chưa từng có chuyện gì ân cần hỏi han, lại hoàn toàn xem người dư thừa bên cạnh như không khí.
Lệ Kiều đương nhiên không muốn, từ lúc Tô Kinh Hạ xuất hiện cô ta liền cảm thấy mình giống như người thừa. Cô ta cứ nghĩ ít gì cũng khiêu khích được Tô Kinh Hạ, khiến họ hiểu lầm nhau, lúc này không chịu được chen vào: “Kinh Hạ à, không phải hôm nay cậu cũng không có tập hết bài tập quân sự à. Đã vậy mình còn nghe nói có nam sinh tri kỷ đưa nước đưa dù cho cậu nữa.”
“Anh Ngạn không biết đâu, Kinh Hạ ở trong trường rất được chào đón đó.”
“…”
Tô Kinh Hạ xem như nhìn thấy rõ tâm địa bất lương của Lệ Kiều.
Cô nàng nhất định muốn cướp cho được người đàn ông của bạn cùng phòng mà bất chấp thủ đoạn.
“Em khó chịu trong người à?”
Có điều không giống như ai đó đã nghĩ, Lục Ngạn sau khi nghe xong liền nắm mặt nhỏ của Tô Kinh Hạ lên nhíu mày xem xét.
Cứ ngỡ sẽ khiến cho hắn hiểu lầm, Lệ Kiều nhìn thấy cảnh này suýt thì cắn nát răng, nắm chặt tay không phục.
Có lẽ Tô Kinh Hạ quả thật có khó chịu trong người, cho nên cô cư xử rất trầm lặng. Cử chỉ nhẹ tênh lắc đầu, giọng điệu nhỏ xíu khẽ khàng khó mà nghe thấy: “Em tới ngày…”
Lục Ngạn im lặng ba giây rồi trực tiếp nắm lấy tay cô dắt đi, hướng về phía cổng trường.
Thái độ giống như hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một Lệ Kiều.
“Tức chết!”
Lệ Kiều giậm chân nhìn hai bóng người dần đi xa mà tức lộn ruột.
Lý nào lại như vậy!!
Ờ thì… Lý chính là như vậy đó.
Trời đã định cô ta chỉ có thể làm trò hề trước mặt người khác.
Vì đâu Lệ Kiều lại có cái tự tin có thể chen được vào giữa họ? Là do cô nàng đã quen với chiêu trò cướp bồ người khác rồi à?
Tóm lại ngay từ đầu đương sự chẳng thèm để cô nàng vào mắt.
“Em khó chịu tại sao còn cố học quân sự? Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Đương sự trong câu chuyện lúc này đang quan tâm hỏi han báu vật của anh ta vừa dịu dàng đem cô đặt vào ghế phó lái: “Có muốn tôi đưa em đến bệnh viện xem sao không?”
“Không cần ạ.”
Tô Kinh Hạ xua tay. Đối với nữ sinh các cô đó chỉ là chuyện cơm bữa thôi, nào đáng để đến bệnh viện. Mà quả thật cô chỉ là hơi khó chịu một chút, tinh thần uể oải chứ không phải đau bụng gì đó.
“Lệ Kiều… Dạo này thầy vẫn gặp cậu ta?”
Nhìn cái điệu bộ này cô biết chắc chuyện này Lệ Kiểu không chỉ mới làm lần đầu. Nếu mỗi ngày Lục Ngạn đều đến trường đợi cô, Lệ Kiều lần nào cũng trước cô một bước chạy xuống thì quả thật có thể lần nào cũng gặp được Lục Ngạn rồi.
Mà quả thật cô đoán không sai.
“Ừm.”
Lục Ngạn thản nhiên thừa nhận vừa lái xe ra đường.
Thái độ của hắn rất ung dung, như chẳng có chuyện gì.
“Sao thầy không nói cho em biết?”
Giọng điệu của Tô Kinh Hạ có chút ỉu xìu.
Là do nguyên nhân gì, là tới tháng hay vì Lục Ngạn giấu giếm không biết.
Lục Ngạn hơi quay đầu liếc mắt nhìn qua liền chạm mắt với Tô Kinh Hạ vẫn đang nhìn hắn. Chỉ là biểu tình của cô lặng lẽ, vậy mà giống như cái lần cô chất vấn hắn khi phát hiện ra hắn đang quen mẹ của mình. Rất khiến người khó chịu vì không muốn nhìn thấy cô khổ sở mà vẫn luôn cố nén.
Mặc dù lúc này Tô Kinh Hạ chưa chắc đã có cảm giác như lúc đó.
Lục Ngạn không im lặng lâu đã lên tiếng: “Mỗi ngày tôi ở cổng trường em đều có thể gặp được rất nhiều người, không ngoại lệ chỉ có một mình cô ta.”
“…”
Tự biên tự diễn đến mức này, thật khiến người ta cạn lời.
Nhưng Lệ Kiều vẫn còn đang diễn.
Cô nàng vừa trà xanh vừa bạch liên hoa ra chiều đương gia chủ mẫu nói: “Mình nghĩ lần sau cậu nên để anh Ngạn đến phòng đợi đi, cậu không thấy mỗi ngày anh ấy đứng ở đây đợi cậu rất cực khổ à. Xung quanh đây toàn là muỗi.”
“Mình thấy đau lòng cho anh ấy ngay.”
Nói xong còn liếc mắt khiêu khích nhìn cô: “Cậu không cảm thấy vậy à.”
Cứ xem như Tô Kinh Hạ còn trẻ người, chưa trải đủ sự đời, chưa biết ác ý của xã hội này ra làm sao, nhưng cô lại không phải bình hoa yếu đuối. Cô có một người mẹ là đại cường nhân kia mà.
Cho nên sau khi im lặng liếc nhìn Lệ Kiều một cái, Tô Kinh Hạ nhấc chân đi đến trước mặt Lục Ngạn. Mặc dù trước đó hắn đã nói gì với Lệ Kiều nhưng từ lúc cô xuất hiện người đàn ông đó vẫn chưa nói gì, lặng lẽ nhìn cô. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, tự nhiên ôm lấy eo hắn dưới cái nhìn nghiến răng của Lệ Kiều, sau đó thân mật dụi dụi vào ngực hắn mấy cái như đang làm nũng.
“Sao vậy? Mệt à?”
Lục Ngạn cưng chiều sờ đầu cô, giống như trước đó chưa từng có chuyện gì ân cần hỏi han, lại hoàn toàn xem người dư thừa bên cạnh như không khí.
Lệ Kiều đương nhiên không muốn, từ lúc Tô Kinh Hạ xuất hiện cô ta liền cảm thấy mình giống như người thừa. Cô ta cứ nghĩ ít gì cũng khiêu khích được Tô Kinh Hạ, khiến họ hiểu lầm nhau, lúc này không chịu được chen vào: “Kinh Hạ à, không phải hôm nay cậu cũng không có tập hết bài tập quân sự à. Đã vậy mình còn nghe nói có nam sinh tri kỷ đưa nước đưa dù cho cậu nữa.”
“Anh Ngạn không biết đâu, Kinh Hạ ở trong trường rất được chào đón đó.”
“…”
Tô Kinh Hạ xem như nhìn thấy rõ tâm địa bất lương của Lệ Kiều.
Cô nàng nhất định muốn cướp cho được người đàn ông của bạn cùng phòng mà bất chấp thủ đoạn.
“Em khó chịu trong người à?”
Có điều không giống như ai đó đã nghĩ, Lục Ngạn sau khi nghe xong liền nắm mặt nhỏ của Tô Kinh Hạ lên nhíu mày xem xét.
Cứ ngỡ sẽ khiến cho hắn hiểu lầm, Lệ Kiều nhìn thấy cảnh này suýt thì cắn nát răng, nắm chặt tay không phục.
Có lẽ Tô Kinh Hạ quả thật có khó chịu trong người, cho nên cô cư xử rất trầm lặng. Cử chỉ nhẹ tênh lắc đầu, giọng điệu nhỏ xíu khẽ khàng khó mà nghe thấy: “Em tới ngày…”
Lục Ngạn im lặng ba giây rồi trực tiếp nắm lấy tay cô dắt đi, hướng về phía cổng trường.
Thái độ giống như hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một Lệ Kiều.
“Tức chết!”
Lệ Kiều giậm chân nhìn hai bóng người dần đi xa mà tức lộn ruột.
Lý nào lại như vậy!!
Ờ thì… Lý chính là như vậy đó.
Trời đã định cô ta chỉ có thể làm trò hề trước mặt người khác.
Vì đâu Lệ Kiều lại có cái tự tin có thể chen được vào giữa họ? Là do cô nàng đã quen với chiêu trò cướp bồ người khác rồi à?
Tóm lại ngay từ đầu đương sự chẳng thèm để cô nàng vào mắt.
“Em khó chịu tại sao còn cố học quân sự? Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Đương sự trong câu chuyện lúc này đang quan tâm hỏi han báu vật của anh ta vừa dịu dàng đem cô đặt vào ghế phó lái: “Có muốn tôi đưa em đến bệnh viện xem sao không?”
“Không cần ạ.”
Tô Kinh Hạ xua tay. Đối với nữ sinh các cô đó chỉ là chuyện cơm bữa thôi, nào đáng để đến bệnh viện. Mà quả thật cô chỉ là hơi khó chịu một chút, tinh thần uể oải chứ không phải đau bụng gì đó.
“Lệ Kiều… Dạo này thầy vẫn gặp cậu ta?”
Nhìn cái điệu bộ này cô biết chắc chuyện này Lệ Kiểu không chỉ mới làm lần đầu. Nếu mỗi ngày Lục Ngạn đều đến trường đợi cô, Lệ Kiều lần nào cũng trước cô một bước chạy xuống thì quả thật có thể lần nào cũng gặp được Lục Ngạn rồi.
Mà quả thật cô đoán không sai.
“Ừm.”
Lục Ngạn thản nhiên thừa nhận vừa lái xe ra đường.
Thái độ của hắn rất ung dung, như chẳng có chuyện gì.
“Sao thầy không nói cho em biết?”
Giọng điệu của Tô Kinh Hạ có chút ỉu xìu.
Là do nguyên nhân gì, là tới tháng hay vì Lục Ngạn giấu giếm không biết.
Lục Ngạn hơi quay đầu liếc mắt nhìn qua liền chạm mắt với Tô Kinh Hạ vẫn đang nhìn hắn. Chỉ là biểu tình của cô lặng lẽ, vậy mà giống như cái lần cô chất vấn hắn khi phát hiện ra hắn đang quen mẹ của mình. Rất khiến người khó chịu vì không muốn nhìn thấy cô khổ sở mà vẫn luôn cố nén.
Mặc dù lúc này Tô Kinh Hạ chưa chắc đã có cảm giác như lúc đó.
Lục Ngạn không im lặng lâu đã lên tiếng: “Mỗi ngày tôi ở cổng trường em đều có thể gặp được rất nhiều người, không ngoại lệ chỉ có một mình cô ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.