Chương 99: Cái chết hỗn loạn
Lâm Sơn
25/07/2023
Một lúc sau đầu bên kia mới vang lên tiếng trả lời run rẩy: "Em đang làm thí nghiệm... Không phải vẫn còn một người sống sao?"
"Cô điên rồi!" Khấu Tư Niên gào lên, "Cô làm vậy không hề có ý nghĩa gì hết!"
Lúc này không chỉ có mình y sốt ruột mà Hướng Gia Quân cũng ngây ngẩn cả người. Cô gái này đang làm gì vậy, cho dù có cố chấp thế nào thì cũng không nên điên cuồng đến nông nỗi này chứ?
Cậu giật lấy bộ đàm trong tay Hạ Trầm rồi giơ trước mặt Khấu Tư Niên, "Mau khuyên cô ấy đi!"
Thế nhưng sau khi nổi giận thì người đàn ông trung niên lại lấy lại bình tĩnh, bất lực hỏi: "Khương Dao, cô còn tỉnh táo không?"
Đầu bên kia không có tiếng trả lời. Từng giây từng giây một qua đi, thời gian chờ đợi trôi qua vô cùng chậm, chẳng biết đã được một phút chưa thì đột nhiên có một âm thanh vang lên từ bộ đàm.
Giống như một tín hiệu báo hiệu sự chuyển biến của sinh mệnh.
Đường truyền không bị cắt nên tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng gầm gừ truyền tới ngay sau đó. Âm thanh ấy đã không còn thuộc về một cô gái bình thường nữa mà đến từ một con quái vật mất lý trí, một loài sinh vật còn hoang dại hơn cả dã thú.
Sau tiếng gào đó là im lặng kéo dài. Rốt cuộc cũng chẳng còn sinh vật sống nào ở trong phòng thí nghiệm, xác sống không có đối tượng để tấn công, chỉ có thể mắc kẹt mãi mãi trong căn phòng đó cho đến khi thực sự chết đi.
Hướng Gia Quân do dự một lát, vẫn quyết định ngắt bộ đàm.
Khương Dao không hổ là học sinh do Khấu Tư Niên dẫn dắt, sự quật cường cố chấp của cô chẳng hề kém hơn thầy, thậm chí còn ẩn giấu càng sâu. Chẳng biết khi rơi vào kết cục như thế này, giây phút trước khi hoàn toàn biến đổi thành xác sống liệu rằng cô có hối hận hay không.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, Hướng Gia Quân không đủ tư cách để cảm thấy tiếc hận cho sự ra đi của cô, huống hồ cậu đã nhìn thấy quá nhiều cái chết trên con đường này rồi.
"Ông..." Cậu nhìn gương mặt thẫn thờ của Khấu Tư Niên mà không biết nên mở miệng thế nào, dừng lại một lát mới nói tiếp, "Nếu đã tới hồi kết thì ông nên thực hiện lời mình đã hứa đi, lối ra khác ở đâu?"
Người đàn ông đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, vô thức đi ra phía cửa, đút một tay vào bên trong túi áo như muốn lấy thứ gì. Nhưng chưa được hai bước thì cổ tay bị giật ngược trở lại bởi mảnh vải đang buộc vào trụ giường, khiến y tỉnh táo lại.
Hướng Gia Quân biết rõ dù y có phát điên thì cũng chẳng ngu đi, cảnh giác hỏi: "Lại sao nữa?"
"Tiễn ông ta một đoạn đường trước đã."
Khấu Tư Niên xoay người về lại giường. Khuôn mặt ông lão đã tím tái, há to miệng muốn thở nhưng chẳng thể làm được, bản năng sinh tồn làm cho ông lão bắt đầu giãy giụa, hai bàn tay có thể cử động được túm chặt ga trải giường tạo nên những nếp gấp nhàu nhĩ.
"Khó chịu lắm đúng không?" Người đàn ông cúi đầu nhìn ba mình, "Tôi có thể giúp ông thấy thoải mái hơn đấy."
Ông lão ú ớ vài tiếng từ cổ họng, đôi mắt mở lớn nhìn sâu vào Khấu Tư Niên, dường như đang lặng lẽ đồng ý.
Khấu Tư Niên gật đầu, "Được, chết cũng được."
Dứt lời y đột nhiên thò tay vào dưới gối, có vẻ đã sờ được gì đó, ngón tay hơi cử động một chút.
Khấu Tư Niên quay sang nhìn Hạ Trầm và Hướng Gia Quân, lại nở nụ cười kiêu ngạo như khi vừa gặp mặt, "Lúc trước tôi lừa các người thôi, thật ra chẳng có lối ra khác nào cả."
Bỗng có một âm thanh trầm đục vang lên, cơ thể đang giãy giụa của ông lão đột ngột khựng lại, hai mắt trợn trừng nhìn thẳng lên trần nhà.
Ngay lập tức, Hướng Gia Quân cảm nhận được nguy hiểm, cùng lúc đó cậu bị Hạ Trầm kéo lùi về phía sau. Vào lúc cậu thoáng nhìn thấy vết máu đỏ tươi thấm vào vỏ gối thì Khấu Tư Niên cũng rút bàn tay dưới gối ra, trong tay y là một khẩu súng lục.
Hạ Trầm kéo cậu ôm vào lòng rồi vội vã xoay người đưa lưng về phía giường. Tích tắc sau, một tiếng súng nổ khác vang lên sau lưng họ.
"Hạ Trầm!" Hướng Gia Quân hét lên, lưng cậu tựa sát vào lồng ngực ấm áp của thầy Hạ nhưng trong lòng lại lạnh lẽo vô cùng.
Người phía sau không trả lời cậu ngay, cảm giác hoảng sợ lan tràn khắp người Hướng Gia Quân, cậu giãy giụa muốn vùng ra khỏi vòng tay của Hạ Trầm để xoay người lại nhìn nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
"Không sao đâu, không phải tôi." Hạ Trầm vội vàng lên tiếng trấn an cậu, "Em đừng hoảng."
Trái tim treo lơ lửng của Hướng Gia Quân đã về lại chỗ cũ, chưa hết giật mình mà hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Hai cánh tay đang siết chặt cậu dần buông lỏng, cậu bước ra khỏi vòng ôm của Hạ Trầm, xoay người lại nhìn về phía mép giường.
Một đóa hoa màu đỏ thẫm nở rộ trên tấm thảm sẫm màu ở cạnh giường, những cánh hoa rơi rụng bên cạnh cơ thể đã ngã xuống của Khấu Tư Niên, màu đỏ rực rỡ ấy còn đang không ngừng lan tràn ra bốn phía.
Phát súng kia là Khấu Tư Niên tự bắn vào đầu mình.
Tầm mắt Hướng Gia Quân đuổi theo vết máu đang loang ra, ngay cả khi đã chạm đến mũi chân cậu vẫn không lùi lại, mặc kệ để máu tươi dính vào đế giày mình.
"Thầy Hạ, có vẻ anh không cần tự ra tay nữa rồi." Cậu chẳng kịp nghĩ ngợi mà ngơ ngác nói một câu.
Không biết trong lòng Hạ Trầm đang nghĩ gì, anh chỉ ậm ừ rồi im lặng, qua chốc lát mới nói: "Cái chết này quá thoải mái."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Hạ Thư Nhã chạy vào phòng đầu tiên, vừa tới cửa đã hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh này, phải đứng thở một lát mới mở miệng: "Hóa ra là tự sát, đúng là càng ngày càng đặc sắc hơn đấy... Lối ra ở đâu, hai anh biết rồi à?"
Rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng lấy lại bình tĩnh, không khỏi thở dài một tiếng.
Không chỉ tự sát đâu, trước khi chết người ta còn nói với họ là không có lối ra thứ hai cơ. Đây chắc là thời thế luân chuyển nhỉ, vừa rồi Khấu Tư Niên còn là người bị lừa đến thê thảm, quay đầu lại đã nói dối họ rồi.
"Trước khi tự sát ông ta nói không có lối ra khác." Hướng Gia Quân nhớ lại từng hành động Khấu Tư Niên vừa làm, cố gắng tìm ra manh mối từ những chi tiết nhỏ.
Trong lúc Khấu Tư Niên thẫn thờ, y từng nhấc bước về phía cửa chuẩn bị dẫn đường cho bọn họ, tay còn đút vào túi áo theo thói quen, động tác ấy không giống đang giả vờ mà giống như phản ứng tự nhiên hơn.
Vậy khi đó người này định đi đâu?
Hai người khác cũng đã chạy vào phòng, người mà Khấu Tư Niên gọi là bác sĩ Vương còn va phải cửa trong lúc chạy, tiếng động ấy cắt ngang suy nghĩ trong đầu Hướng Gia Quân.
Cậu quay đầu lại, không đợi bọn họ mở miệng đã hỏi trước: "Hai người có biết nơi này còn có lối ra nào khác không?"
Máu tươi trong phòng khiến người phụ nữ lớn tuổi sững sờ, Hướng Gia Quân nghĩ bụng chắc bà là hộ lý chăm sóc riêng cho ông lão, không có quan hệ sâu sắc với viện nghiên cứu. Còn vị bác sĩ kia thoạt nhìn cũng khiếp sợ không kém, dường như cũng không liên quan đến tất cả chuyện này.
Không ai trả lời, cậu đành phải hỏi lại: "Không có hay không biết?"
Hạ Thư Nhã phản xạ nhanh, thay cậu hỏi rõ hơn: "Trong lúc hai người chăm sóc ông chủ có phát hiện ra lối đi bí mật nào ở đây không? Hay là những lối hơi đáng ngờ cũng được."
Bác sĩ Vương vuốt vuốt mặt, lấy lại tinh thần rồi trả lời: "Không có, chúng tôi đã ở đây một tháng, ngoại trừ những công việc ngày thường thì chưa từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ cả."
"Vậy còn bác?" Hạ Thư Nhã nhìn sang người phụ nữ lớn tuổi, nhưng chỉ nhận được ánh mắt hoảng sợ và cái lắc đầu nguầy nguậy.
Cô bé không từ bỏ, chân thành khuyên nhủ bà: "Bác đừng sợ, nghĩ lại cẩn thận một chút, nếu nhớ ra thì tất cả chúng ta có thể ra ngoài."
Hai tay người phụ nữ siết chặt lấy vạt áo, tầm mắt dính chặt vào thi thể ông lão, nhìn một lúc mới lắc đầu với vẻ mặt đau khổ, "Thật sự không có! Tại sao ngài Khấu lại... Rõ ràng là ngài ấy thường xuyên đến đây thăm ông chủ, cùng nói chuyện cùng ăn cơm, đôi khi muộn rồi còn nghỉ ngơi qua đêm ở đây, sao bây giờ lại biến thành thế này..."
Hướng Gia Quân không cố chấp tìm manh mối từ miệng hai người này nữa, xoay người đi đến tìm kiếm trên cơ thể Khấu Tư Niên. Hạ Trầm cũng tới lấy khẩu súng lục ra rồi dùng góc chăn lau đi vết máu dính bên trên.
"Còn mười hai viên đạn." Khẩu súng xoay tròn trong tay Hạ Trầm giống như cảnh thường xuyên xuất hiện trong phim hành động, anh giơ nó về phía Hướng Gia Quân, "Biết dùng chứ?"
Cậu vội vàng lắc đầu, ngạc nhiên nhìn thầy Hạ. Động tác điêu luyện như thế, chắc hẳn anh đã từng luyện tập ở câu lạc bộ bắn súng nhỉ, đúng là người đàn ông siêu phàm.
Hạ Trầm cũng không nói nhiều, thu lại khẩu súng rồi giắt vào thắt lưng.
"Vừa rồi ông ta sờ vào túi, em kiểm tra xem trong túi còn đồ gì nữa không, để tôi đi lấy thuốc trong tủ." Thầy Hạ nói xong thì lập tức đứng dậy, còn gọi thêm cô bé đang đứng gần đó tới, "Hạ Thư Nhã, lại đây lấy thuốc với anh."
Cô gái đã sớm thèm thuồng tủ thuốc này, lúc trước cô đã quan sát rồi, những loại thuốc đã bán trên thị trường đều có hạn sử dụng rất xa, lúc này mà còn không tranh thủ thì đợi đến khi nào.
Hạ Thư Nhã vừa đi vừa cởi balo xuống, kéo khóa ra xong là đã vươn tay quét hết đống thuốc vào bên trong.
Bên kia, Hướng Gia Quân đã sờ hết tất cả các túi trên người Khấu Tư Niên, không phát hiện được gì. Cậu còn kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng xem có cơ quan bí mật không, nhưng phụ sự kỳ vọng của cậu, căn phòng này quá đỗi bình thường.
Cậu dừng việc làm vô ích của mình lại, mặc kệ khung cảnh hỗn loạn mà đứng dựa vào tường nhớ lại từng việc vừa xảy ra.
Những đồ vật mà Khấu Tư Niên luôn mang theo bên mình là gì? Thẻ thân phận, chìa khóa của cửa sắt, một cuốn sổ nhỏ và một cái bút... Còn gì nữa không nhỉ?
Cậu nhìn quanh căn phòng, tầm mắt bỗng va phải chiếc bộ đàm bị cậu vứt bừa ở cuối giường, đột nhiên trong đầu có ánh sáng lóe lên.
Là bộ đàm!
Hướng Gia Quân vội vã chạy tới cầm lấy bộ đàm rồi bắt đầu cố gắng đập vỡ nó, sau khi cậu bẻ rời nắp lưng của bộ đàm thì lộ ra cấu trúc ở bên trong. Ngoài các linh kiện điện tử thì bên trong còn dư một khoảng trống đủ để cất giữ thứ gì đó, ví dụ như một chiếc chìa khóa đang được cố định vào lớp vỏ nhựa bằng băng dính.
"Thầy Hạ ơi! Tìm được rồi!" Cậu lấy chìa khóa ra quơ quơ, "Em đoán được là ở nơi nào rồi!"
Chờ Hạ Trầm và Hạ Thư Nhã lấy hết đống thuốc xong thì cậu mới cầm chìa khóa đi về phía cửa phòng, nhìn sang người phụ nữ lớn tuổi và bác sĩ Vương rồi hỏi: "Không phải hai người nói thỉnh thoảng Khấu Tư Niên sẽ ngủ lại sao, phòng của ông ta ở đâu?"
Bác sĩ Vương chỉ tay, "Căn phòng cuối cùng ở đầu kia hành lang, bình thường đều khóa, chúng tôi chưa từng đi vào."
Tốt lắm, đang dần đúng với suy đoán của cậu rồi.
Ba người đi đến căn phòng ở một đầu khác của hành lang, Hướng Gia Quân gấp gáp tra chìa vào ổ khóa, chút thấp thỏm còn sót lại cũng tan biến theo động tác này. Chìa khóa hoàn toàn khớp với ổ, tiếng lạch cạch rất khẽ vang lên, cửa mở ra.
Phòng của Khấu Tư Niên không lớn, bọn họ chia nhau ra tìm kiếm. Không lâu sau, giọng nói của Hạ Trầm truyền tới từ phòng tắm gọi hai người đi vào.
Hướng Gia Quân vừa vào đã trông thấy thầy Hạ đang dỡ một tấm gương rất lớn xuống khỏi tường, đằng sau tấm gương vậy mà lại là cửa động nối liền với một lối đi tối om.
"Tên Khấu Tư Niên gian xảo này, sắp chết rồi mà còn muốn chơi chúng ta một vố," Cậu không khỏi cảm thán, "nếu chúng ta thật sự tin rằng không có lối ra khác thì chẳng phải sẽ đi lên đánh nhau với xác sống à."
Hướng Gia Quân không kìm được lửa giận nhưng thi thể người ta còn chưa lạnh, cậu lại chẳng thể chạy đi đánh đấm xác chết được nên đành phải nhịn xuống.
Hạ Trầm lấy đèn pin soi vào trong lối đi, thuận miệng nói: "Gọi bọn Trang Phàm đi, có thể xuống được rồi."
"Cô điên rồi!" Khấu Tư Niên gào lên, "Cô làm vậy không hề có ý nghĩa gì hết!"
Lúc này không chỉ có mình y sốt ruột mà Hướng Gia Quân cũng ngây ngẩn cả người. Cô gái này đang làm gì vậy, cho dù có cố chấp thế nào thì cũng không nên điên cuồng đến nông nỗi này chứ?
Cậu giật lấy bộ đàm trong tay Hạ Trầm rồi giơ trước mặt Khấu Tư Niên, "Mau khuyên cô ấy đi!"
Thế nhưng sau khi nổi giận thì người đàn ông trung niên lại lấy lại bình tĩnh, bất lực hỏi: "Khương Dao, cô còn tỉnh táo không?"
Đầu bên kia không có tiếng trả lời. Từng giây từng giây một qua đi, thời gian chờ đợi trôi qua vô cùng chậm, chẳng biết đã được một phút chưa thì đột nhiên có một âm thanh vang lên từ bộ đàm.
Giống như một tín hiệu báo hiệu sự chuyển biến của sinh mệnh.
Đường truyền không bị cắt nên tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng gầm gừ truyền tới ngay sau đó. Âm thanh ấy đã không còn thuộc về một cô gái bình thường nữa mà đến từ một con quái vật mất lý trí, một loài sinh vật còn hoang dại hơn cả dã thú.
Sau tiếng gào đó là im lặng kéo dài. Rốt cuộc cũng chẳng còn sinh vật sống nào ở trong phòng thí nghiệm, xác sống không có đối tượng để tấn công, chỉ có thể mắc kẹt mãi mãi trong căn phòng đó cho đến khi thực sự chết đi.
Hướng Gia Quân do dự một lát, vẫn quyết định ngắt bộ đàm.
Khương Dao không hổ là học sinh do Khấu Tư Niên dẫn dắt, sự quật cường cố chấp của cô chẳng hề kém hơn thầy, thậm chí còn ẩn giấu càng sâu. Chẳng biết khi rơi vào kết cục như thế này, giây phút trước khi hoàn toàn biến đổi thành xác sống liệu rằng cô có hối hận hay không.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, Hướng Gia Quân không đủ tư cách để cảm thấy tiếc hận cho sự ra đi của cô, huống hồ cậu đã nhìn thấy quá nhiều cái chết trên con đường này rồi.
"Ông..." Cậu nhìn gương mặt thẫn thờ của Khấu Tư Niên mà không biết nên mở miệng thế nào, dừng lại một lát mới nói tiếp, "Nếu đã tới hồi kết thì ông nên thực hiện lời mình đã hứa đi, lối ra khác ở đâu?"
Người đàn ông đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, vô thức đi ra phía cửa, đút một tay vào bên trong túi áo như muốn lấy thứ gì. Nhưng chưa được hai bước thì cổ tay bị giật ngược trở lại bởi mảnh vải đang buộc vào trụ giường, khiến y tỉnh táo lại.
Hướng Gia Quân biết rõ dù y có phát điên thì cũng chẳng ngu đi, cảnh giác hỏi: "Lại sao nữa?"
"Tiễn ông ta một đoạn đường trước đã."
Khấu Tư Niên xoay người về lại giường. Khuôn mặt ông lão đã tím tái, há to miệng muốn thở nhưng chẳng thể làm được, bản năng sinh tồn làm cho ông lão bắt đầu giãy giụa, hai bàn tay có thể cử động được túm chặt ga trải giường tạo nên những nếp gấp nhàu nhĩ.
"Khó chịu lắm đúng không?" Người đàn ông cúi đầu nhìn ba mình, "Tôi có thể giúp ông thấy thoải mái hơn đấy."
Ông lão ú ớ vài tiếng từ cổ họng, đôi mắt mở lớn nhìn sâu vào Khấu Tư Niên, dường như đang lặng lẽ đồng ý.
Khấu Tư Niên gật đầu, "Được, chết cũng được."
Dứt lời y đột nhiên thò tay vào dưới gối, có vẻ đã sờ được gì đó, ngón tay hơi cử động một chút.
Khấu Tư Niên quay sang nhìn Hạ Trầm và Hướng Gia Quân, lại nở nụ cười kiêu ngạo như khi vừa gặp mặt, "Lúc trước tôi lừa các người thôi, thật ra chẳng có lối ra khác nào cả."
Bỗng có một âm thanh trầm đục vang lên, cơ thể đang giãy giụa của ông lão đột ngột khựng lại, hai mắt trợn trừng nhìn thẳng lên trần nhà.
Ngay lập tức, Hướng Gia Quân cảm nhận được nguy hiểm, cùng lúc đó cậu bị Hạ Trầm kéo lùi về phía sau. Vào lúc cậu thoáng nhìn thấy vết máu đỏ tươi thấm vào vỏ gối thì Khấu Tư Niên cũng rút bàn tay dưới gối ra, trong tay y là một khẩu súng lục.
Hạ Trầm kéo cậu ôm vào lòng rồi vội vã xoay người đưa lưng về phía giường. Tích tắc sau, một tiếng súng nổ khác vang lên sau lưng họ.
"Hạ Trầm!" Hướng Gia Quân hét lên, lưng cậu tựa sát vào lồng ngực ấm áp của thầy Hạ nhưng trong lòng lại lạnh lẽo vô cùng.
Người phía sau không trả lời cậu ngay, cảm giác hoảng sợ lan tràn khắp người Hướng Gia Quân, cậu giãy giụa muốn vùng ra khỏi vòng tay của Hạ Trầm để xoay người lại nhìn nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
"Không sao đâu, không phải tôi." Hạ Trầm vội vàng lên tiếng trấn an cậu, "Em đừng hoảng."
Trái tim treo lơ lửng của Hướng Gia Quân đã về lại chỗ cũ, chưa hết giật mình mà hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Hai cánh tay đang siết chặt cậu dần buông lỏng, cậu bước ra khỏi vòng ôm của Hạ Trầm, xoay người lại nhìn về phía mép giường.
Một đóa hoa màu đỏ thẫm nở rộ trên tấm thảm sẫm màu ở cạnh giường, những cánh hoa rơi rụng bên cạnh cơ thể đã ngã xuống của Khấu Tư Niên, màu đỏ rực rỡ ấy còn đang không ngừng lan tràn ra bốn phía.
Phát súng kia là Khấu Tư Niên tự bắn vào đầu mình.
Tầm mắt Hướng Gia Quân đuổi theo vết máu đang loang ra, ngay cả khi đã chạm đến mũi chân cậu vẫn không lùi lại, mặc kệ để máu tươi dính vào đế giày mình.
"Thầy Hạ, có vẻ anh không cần tự ra tay nữa rồi." Cậu chẳng kịp nghĩ ngợi mà ngơ ngác nói một câu.
Không biết trong lòng Hạ Trầm đang nghĩ gì, anh chỉ ậm ừ rồi im lặng, qua chốc lát mới nói: "Cái chết này quá thoải mái."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Hạ Thư Nhã chạy vào phòng đầu tiên, vừa tới cửa đã hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh này, phải đứng thở một lát mới mở miệng: "Hóa ra là tự sát, đúng là càng ngày càng đặc sắc hơn đấy... Lối ra ở đâu, hai anh biết rồi à?"
Rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng lấy lại bình tĩnh, không khỏi thở dài một tiếng.
Không chỉ tự sát đâu, trước khi chết người ta còn nói với họ là không có lối ra thứ hai cơ. Đây chắc là thời thế luân chuyển nhỉ, vừa rồi Khấu Tư Niên còn là người bị lừa đến thê thảm, quay đầu lại đã nói dối họ rồi.
"Trước khi tự sát ông ta nói không có lối ra khác." Hướng Gia Quân nhớ lại từng hành động Khấu Tư Niên vừa làm, cố gắng tìm ra manh mối từ những chi tiết nhỏ.
Trong lúc Khấu Tư Niên thẫn thờ, y từng nhấc bước về phía cửa chuẩn bị dẫn đường cho bọn họ, tay còn đút vào túi áo theo thói quen, động tác ấy không giống đang giả vờ mà giống như phản ứng tự nhiên hơn.
Vậy khi đó người này định đi đâu?
Hai người khác cũng đã chạy vào phòng, người mà Khấu Tư Niên gọi là bác sĩ Vương còn va phải cửa trong lúc chạy, tiếng động ấy cắt ngang suy nghĩ trong đầu Hướng Gia Quân.
Cậu quay đầu lại, không đợi bọn họ mở miệng đã hỏi trước: "Hai người có biết nơi này còn có lối ra nào khác không?"
Máu tươi trong phòng khiến người phụ nữ lớn tuổi sững sờ, Hướng Gia Quân nghĩ bụng chắc bà là hộ lý chăm sóc riêng cho ông lão, không có quan hệ sâu sắc với viện nghiên cứu. Còn vị bác sĩ kia thoạt nhìn cũng khiếp sợ không kém, dường như cũng không liên quan đến tất cả chuyện này.
Không ai trả lời, cậu đành phải hỏi lại: "Không có hay không biết?"
Hạ Thư Nhã phản xạ nhanh, thay cậu hỏi rõ hơn: "Trong lúc hai người chăm sóc ông chủ có phát hiện ra lối đi bí mật nào ở đây không? Hay là những lối hơi đáng ngờ cũng được."
Bác sĩ Vương vuốt vuốt mặt, lấy lại tinh thần rồi trả lời: "Không có, chúng tôi đã ở đây một tháng, ngoại trừ những công việc ngày thường thì chưa từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ cả."
"Vậy còn bác?" Hạ Thư Nhã nhìn sang người phụ nữ lớn tuổi, nhưng chỉ nhận được ánh mắt hoảng sợ và cái lắc đầu nguầy nguậy.
Cô bé không từ bỏ, chân thành khuyên nhủ bà: "Bác đừng sợ, nghĩ lại cẩn thận một chút, nếu nhớ ra thì tất cả chúng ta có thể ra ngoài."
Hai tay người phụ nữ siết chặt lấy vạt áo, tầm mắt dính chặt vào thi thể ông lão, nhìn một lúc mới lắc đầu với vẻ mặt đau khổ, "Thật sự không có! Tại sao ngài Khấu lại... Rõ ràng là ngài ấy thường xuyên đến đây thăm ông chủ, cùng nói chuyện cùng ăn cơm, đôi khi muộn rồi còn nghỉ ngơi qua đêm ở đây, sao bây giờ lại biến thành thế này..."
Hướng Gia Quân không cố chấp tìm manh mối từ miệng hai người này nữa, xoay người đi đến tìm kiếm trên cơ thể Khấu Tư Niên. Hạ Trầm cũng tới lấy khẩu súng lục ra rồi dùng góc chăn lau đi vết máu dính bên trên.
"Còn mười hai viên đạn." Khẩu súng xoay tròn trong tay Hạ Trầm giống như cảnh thường xuyên xuất hiện trong phim hành động, anh giơ nó về phía Hướng Gia Quân, "Biết dùng chứ?"
Cậu vội vàng lắc đầu, ngạc nhiên nhìn thầy Hạ. Động tác điêu luyện như thế, chắc hẳn anh đã từng luyện tập ở câu lạc bộ bắn súng nhỉ, đúng là người đàn ông siêu phàm.
Hạ Trầm cũng không nói nhiều, thu lại khẩu súng rồi giắt vào thắt lưng.
"Vừa rồi ông ta sờ vào túi, em kiểm tra xem trong túi còn đồ gì nữa không, để tôi đi lấy thuốc trong tủ." Thầy Hạ nói xong thì lập tức đứng dậy, còn gọi thêm cô bé đang đứng gần đó tới, "Hạ Thư Nhã, lại đây lấy thuốc với anh."
Cô gái đã sớm thèm thuồng tủ thuốc này, lúc trước cô đã quan sát rồi, những loại thuốc đã bán trên thị trường đều có hạn sử dụng rất xa, lúc này mà còn không tranh thủ thì đợi đến khi nào.
Hạ Thư Nhã vừa đi vừa cởi balo xuống, kéo khóa ra xong là đã vươn tay quét hết đống thuốc vào bên trong.
Bên kia, Hướng Gia Quân đã sờ hết tất cả các túi trên người Khấu Tư Niên, không phát hiện được gì. Cậu còn kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng xem có cơ quan bí mật không, nhưng phụ sự kỳ vọng của cậu, căn phòng này quá đỗi bình thường.
Cậu dừng việc làm vô ích của mình lại, mặc kệ khung cảnh hỗn loạn mà đứng dựa vào tường nhớ lại từng việc vừa xảy ra.
Những đồ vật mà Khấu Tư Niên luôn mang theo bên mình là gì? Thẻ thân phận, chìa khóa của cửa sắt, một cuốn sổ nhỏ và một cái bút... Còn gì nữa không nhỉ?
Cậu nhìn quanh căn phòng, tầm mắt bỗng va phải chiếc bộ đàm bị cậu vứt bừa ở cuối giường, đột nhiên trong đầu có ánh sáng lóe lên.
Là bộ đàm!
Hướng Gia Quân vội vã chạy tới cầm lấy bộ đàm rồi bắt đầu cố gắng đập vỡ nó, sau khi cậu bẻ rời nắp lưng của bộ đàm thì lộ ra cấu trúc ở bên trong. Ngoài các linh kiện điện tử thì bên trong còn dư một khoảng trống đủ để cất giữ thứ gì đó, ví dụ như một chiếc chìa khóa đang được cố định vào lớp vỏ nhựa bằng băng dính.
"Thầy Hạ ơi! Tìm được rồi!" Cậu lấy chìa khóa ra quơ quơ, "Em đoán được là ở nơi nào rồi!"
Chờ Hạ Trầm và Hạ Thư Nhã lấy hết đống thuốc xong thì cậu mới cầm chìa khóa đi về phía cửa phòng, nhìn sang người phụ nữ lớn tuổi và bác sĩ Vương rồi hỏi: "Không phải hai người nói thỉnh thoảng Khấu Tư Niên sẽ ngủ lại sao, phòng của ông ta ở đâu?"
Bác sĩ Vương chỉ tay, "Căn phòng cuối cùng ở đầu kia hành lang, bình thường đều khóa, chúng tôi chưa từng đi vào."
Tốt lắm, đang dần đúng với suy đoán của cậu rồi.
Ba người đi đến căn phòng ở một đầu khác của hành lang, Hướng Gia Quân gấp gáp tra chìa vào ổ khóa, chút thấp thỏm còn sót lại cũng tan biến theo động tác này. Chìa khóa hoàn toàn khớp với ổ, tiếng lạch cạch rất khẽ vang lên, cửa mở ra.
Phòng của Khấu Tư Niên không lớn, bọn họ chia nhau ra tìm kiếm. Không lâu sau, giọng nói của Hạ Trầm truyền tới từ phòng tắm gọi hai người đi vào.
Hướng Gia Quân vừa vào đã trông thấy thầy Hạ đang dỡ một tấm gương rất lớn xuống khỏi tường, đằng sau tấm gương vậy mà lại là cửa động nối liền với một lối đi tối om.
"Tên Khấu Tư Niên gian xảo này, sắp chết rồi mà còn muốn chơi chúng ta một vố," Cậu không khỏi cảm thán, "nếu chúng ta thật sự tin rằng không có lối ra khác thì chẳng phải sẽ đi lên đánh nhau với xác sống à."
Hướng Gia Quân không kìm được lửa giận nhưng thi thể người ta còn chưa lạnh, cậu lại chẳng thể chạy đi đánh đấm xác chết được nên đành phải nhịn xuống.
Hạ Trầm lấy đèn pin soi vào trong lối đi, thuận miệng nói: "Gọi bọn Trang Phàm đi, có thể xuống được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.