Chương 57: Mưa rơi
Lâm Sơn
19/02/2023
Khi lên đường lần nữa thì năm chiếc xe đã chỉ còn ba chiếc.
Đường đi trơn ướt, cần gạt nước chuyển động không ngừng nghỉ.
Chiếc Jeep đi đầu, Hạ Trầm không phàn nàn chút nào về tình hình giao thông, thậm chí Hướng Gia Quân còn nhận ra tâm trạng lúc này của đối phương đang khá tốt.
Cậu rảnh rỗi không có việc gì làm nên lại xách chiếc lồng trong suốt ở ghế sau lên đặt trên đùi mình. Ngày đó chuột bạch nhỏ cũng bị phơi nắng nhưng vẫn còn sống tốt giống cậu, trước mắt thì trông vẫn bình thường.
Hạ Trầm liếc nhìn hành động của cậu, chỉ nghĩ là cậu muốn đút đồ ăn cho nó nên lại tập trung lái xe. Hướng Gia Quân mở nắp lồng rộng ra, sau đó thử thò tay vào trong.
Nếu bản thân và con chuột này bị nhiễm cùng một loại virus thì cũng không sợ bị cắn nữa nhỉ.
Chuột bạch nhỏ hếch mũi bò đến, ngậm lấy mẩu bánh quy trong tay cậu rồi chạy về một góc gặm gặm. Hướng Gia Quân không sợ chết mà vươn tay đuổi theo, sờ lên lớp lông ở phần lưng con chuột.
Động tác này làm cho nó giật mình và có vẻ cũng chọc giận nó luôn, con chuột đột ngột quay đầu lại cắn một phát lên đầu ngón tay cậu.
Hướng Gia Quân vốn muốn làm thí nghiệm nên đành chịu ăn đau, miệng vết thương lần này nhỏ hơn nhiều so với lần cắn trước, gần như không chảy máu mà chỉ bị xước da. Cậu rút tay ra vừa quan sát vừa đếm giây trong đầu, qua nửa phút vẫn không thấy cơ thể có gì lạ.
Lúc đếm giây cậu ngồi thừ người ra, im lặng không cử động rốt cuộc cũng làm cho thầy Hạ chú ý. Hạ Trầm quay sang nhìn, sau khi phát hiện vết thương trên đầu ngón tay cậu thì lập tức phanh gấp.
"Lại bị cắn?!"
May mà Hướng Gia Quân đã quá hiểu kiểu lái xe nguy hiểm của thầy Hạ, thắt dây an toàn đầy đủ nên lúc này mới không bị bay cả người về phía trước. Thế nhưng hai chiếc xe đằng sau thì đột ngột bấm còi inh ỏi, nhất là xe Trang Phàm đi cuối, tiếng còi vang lên mấy lần thể hiện sự tức giận.
"Gần một phút rồi, vẫn không sao cả." Cậu quơ quơ tay, "Em chỉ thử chút thôi."
Hạ Trầm nghiến răng nghiến lợi mắng một câu "Thằng nhóc xúi quẩy này", muộn màng nhận ra bản thân lo lắng quá nên không kịp nghĩ kỹ, theo logic thì hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng anh vẫn nghiêm mặt hỏi cậu: "Lỡ như có chuyện gì thì sao, em đâu chắc chắn được là sẽ không có đợt cảm nhiễm thứ hai?"
Hướng Gia Quân co rúm người lại, vừa rồi cậu chơi liều nên không nghĩ được nhiều như vậy, "Dù cảm nhiễm lần nữa thì cùng lắm là lại chịu đau thôi, không phải lần trước cũng chịu đựng được à..."
Tiếng còi phía sau lại vang lên liên tục, hình như cậu còn nghe thấy cả tiếng chửi bới của Trang Phàm.
Hướng Gia Quân chột dạ không thôi, vội vã chuyển chủ đề: "Trang Phàm đang chửi anh đó."
"... Được lắm Hướng Gia Quân, bây giờ còn đùa với cả cái mạng nhỏ của mình." Hạ Trầm khởi động xe, lạnh lùng nói, "Bỏ con chuột về lại ghế sau đi, tôi sợ mình không nhịn được mà bóp chết nó đấy."
Cậu sợ thầy Hạ tức nên dứt khoát ôm cái lồng chui xuống ghế sau, yên ổn rồi thì lại cúi đầu chơi với chuột bạch nhỏ. À mà chuột gì chứ, rõ ràng đây là thú cưng của cậu, những người khác đều không thể tới gần mà chỉ có mình cậu chạm được vào nó, thật là ngầu biết bao.
Hướng Gia Quân tiếp tục đút thức ăn cho chuột bạch, cố gắng làm thân với nó. Tiếng mưa rơi rả rích cũng không thể giấu được tiếng thở dài khe khẽ của Hạ Trầm.
Cậu sờ sờ tai. Từ lúc biết thầy Hạ thích mình thì cậu đã hiểu tại sao lúc nào thầy Hạ cũng phải nhắc nhở mình, tại sao đôi khi trông anh lại bất lực như vậy. Nếu như không phải vì thích cậu thì Hạ Trầm đã làm giống khi cướp xe lúc đầu từ lâu rồi, trực tiếp ra tay với cậu luôn.
"Thầy Hạ này," Cậu bám lấy lưng ghế lái rồi rướn sát người tới, hỏi, "có phải người ta hay gọi kiểu của em bây giờ là được chiều mà kiêu không?"
Suýt nữa thì Hạ Trầm sặc nước miếng, định hỏi Hướng Gia Quân học cái này ở đâu mà lại dùng bừa bãi như vậy, nhưng may là anh bình tĩnh lại rồi mới mở miệng trả lời cậu, lời ít ý nhiều, "Vâng, tự hiểu được thì tốt, sau này đừng có mà thế nữa."
Hướng Gia Quân cười sung sướng, yên tâm ngồi lại ghế sau, "Nếu đã kiêu rồi thì anh vất vả chút nha, tập trung lái xe đi đừng làm phiền em."
Dứt lời bèn tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào mà nhắm hai mắt lại.
Chỉ còn một mình Hạ Trầm sững sờ giây lát giữa màn mưa mênh mông, sau đó anh rút ra kết luận.
Tên nhóc Hướng Gia Quân này không bình thường.
Nhưng nghĩ lại thì việc tận thế này đã rất không bình thường rồi, cách mà họ gặp nhau cũng không bình thường luôn, mà bản thân anh kéo Hướng Gia Quân yêu đương ở tận thế là không bình thường nhất.
Anh nhìn dáng ngủ của thanh niên qua kính chiếu hậu, vốn đang chìm trong cảm giác không bình thường bỗng dưng lại cảm thấy bọn họ chỉ là một đôi yêu nhau đang chuẩn bị đi du lịch ở vùng ngoại thành mà thôi. Ngay cả khung cảnh đổ nát hai bên đường cũng vì sự tồn tại của cậu mà trở nên bình thường như thể nó vốn dĩ đã thế.
Chẳng lẽ đây là sức hấp dẫn của Hướng Gia Quân ư?
***
Khi ở cổ trấn bọn họ đã dùng quá nhiều đồ y tế, cả năm người đều không còn bao nhiêu. Sau khi bàn bạc qua thì năm người quyết định sẽ bổ sung đồ khi đi ngang thị trấn tiếp theo.
Bọn họ đã đi xa khỏi khu tham quan kia và tiến vào địa phận của một thành phố khác, nhưng vẫn luôn tránh đi xuyên các thành phố lớn mà chỉ đi ven vùng ngoại thành với dân cư thưa thớt.
Đã hơn mười ngày kể từ khi dịch xác sống bùng phát, dịch bệnh lây lan ở mọi nơi gần như đã là kết cục được định sẵn, nhưng đồng thời tốc độ lây nhiễm cũng giảm xuống. Xác sống lang thang trong bóng tối, người sống sót lẩn tránh trong phòng kín và định kỳ ra ngoài để tìm kiếm vật tư, những nơi họ đi qua đều không thấy bóng người.
Hơn nữa vì trời mưa nên sinh vật có thể nhìn thấy trên đường đi càng ít, không có người cũng không có động vật, thậm chí đến cả xác sống cũng không thấy con nào.
Từ khi họ rời khỏi thành phố B thì không còn gặp được loại xác sống không có tính công kích nữa. Chắc hẳn xác sống đều đang tụ tập ở những nơi mà họ không nhìn thấy, chờ đợi con mồi lên tiếng rồi chen chúc xông ra.
Điều này làm cho Hướng Gia Quân càng tò mò hơn về viện nghiên cứu dược phẩm. Nhưng bọn họ còn cách thành phố C khá xa, lúc này chỉ có thể kìm nén sự tò mò để giải quyết vấn đề sinh tồn ở trước mắt.
Điện thoại của cậu chỉ còn 40% pin, gian nan cung cấp bản đồ cho cả nhóm. Trên bản đồ hiển thị còn năm kilomet nữa sẽ tới một làng nhỏ, có vài hiệu thuốc ở rìa làng.
Họ đến ngôi làng vào giữa trưa.
Làng này lớn hơn một chút so với cậu tưởng tượng, tình hình phát triển cũng không tệ. Bọn họ vào làng qua đường dành cho xe vận chuyển hàng hóa, sau khi đi qua trung tâm kho vận thì mới tới nơi tập trung đông dân cư.
Những ngôi nhà xung quanh trông khá mới, chắc hẳn là khu được phát triển khoảng hai năm trở lại đây, vậy nên vài hiệu thuốc đều tập trung ở quảng trường nhỏ ngay ngoài khu dân cư.
Họ lái xe đi qua hai khu nhà thì đều thấy bên ngoài hiệu thuốc đã đổ nát, đến cả cửa kính cũng vỡ toang, khả năng là đã bị người dân ở đây cuỗm đi hết khi dịch bệnh vừa mới bùng phát.
Năm người ra tới quảng trường thì dừng xe, ba chiếc xe đỗ gần sát với nhau, Hạ Trầm và Hạ Thư Nhã bước xuống đi đến xe Trang Phàm bàn bạc.
Hướng Gia Quân ở lại trong xe chờ, đợi mãi vẫn chưa thấy người về nên cậu chui lên ghế lái nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, qua một lúc lâu sau mới nhìn thấy thầy Hạ đội mưa chạy về xe.
Giây phút ấy cậu nhìn đến ngây người.
Cơn mưa này trút xuống tầm tã tưởng như sẽ kéo dài vô tận, dường như làm cho cả đất trời cũng trở nên ẩm ướt mềm mại.
Mà bóng dáng Hạ Trầm giống như một thanh kiếm cắt ngang qua màn mưa, đôi chân bước nhanh nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh kiên định gần như chẳng liên quan đến cơn mưa lúc này, mang theo cả cảm giác hư ảo như đang thưởng hoa giữa sương mờ.
Vì sao chỉ nhìn một người đi đường thôi mà cậu lại cảm thấy lòng mình chộn rộn thế này nhỉ? Trước kia nhìn thầy Hạ cũng không có cảm giác này mà...
Hạ Trầm nhanh chóng đi tới trước cửa ghế lái, nhận ra cậu đang ngồi thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, trực tiếp đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phụ. Vừa vào xe anh bèn với lấy khăn lông lau nước mưa trên tóc, ngước mắt nhìn cậu hỏi: "Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?"
Hướng Gia Quân rốt cuộc cũng hoàn hồn, cả người đột ngột nhào về phía Hạ Trầm khiến anh bất ngờ không kịp trở tay.
"Ngắm anh đến ngẩn ngơ luôn." Chính cậu cũng không nhận ra giọng điệu mình giống như đang làm nũng, "Cho em ôm cái đi."
Hạ Trầm bị cậu dí đến mức ngửa người ra phía sau dựa hẳn lưng lên cửa, tay bị cậu siết chặt, chỉ còn cái miệng là tự do, "Sao tự dưng em nhiệt tình quá vậy."
Tuy nói thế nhưng anh vẫn cười mặc cho cậu dán lên, vòng tay ôm thật chặt lấy mình.
"Anh quản em chắc." Hướng Gia Quân mạnh miệng cãi một câu rồi bò dậy khỏi người thầy Hạ, lúc khởi động xe mới nhận ra tay chân mình mềm nhũn hết cả.
"Biết đi đâu không mà cướp vô lăng?" Thầy Hạ ngồi thẳng lại, vừa lau nước mưa vừa trêu cậu.
Bấy giờ cậu mới cảm thấy ngại ngùng, không dám ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, "Không... không biết."
Hạ Trầm rướn người qua duỗi tay lau nước mưa vương trên mặt cậu, anh kề sát rồi lại chỉ vô cùng chăm chú giúp cậu lau khô mặt.
"Run gì mà run," Thầy Hạ lùi trở về, cười nói, "đến bệnh viện."
Khá lâu rồi Hướng Gia Quân mới động đến tay lái, vốn dĩ cơ thể đã hồi phục nhưng vừa rồi cậu bị thầy Hạ ghẹo nên bây giờ lại như người bị rút hết sức lực, lúc lái xe cũng cảm thấy lo sợ đến mất hồn mất vía.
Hạ Trầm ngồi bên cạnh không nói gì cũng không giúp đỡ cậu, chỉ thích thú thưởng thức sự khốn đốn của cậu.
Đến khi bọn họ chạy tới bệnh viện duy nhất ở phía bắc ngôi làng thì người kế bên mới dời ánh mắt đi.
Hướng Gia Quân thở phào nhẹ nhõm, âm thầm khinh bỉ bản thân quá yếu ớt, thật sự không phải là đối thủ của Hạ Trầm, tinh thần không khỏi sa sút.
Yêu đương khó thật, cậu không còn là một người một cõi oai phong lẫm liệt như trước đây nữa rồi.
"Bé ngốc này, tỉnh tỉnh." Hạ Trầm quơ tay trước mặt cậu, "Nhìn đằng trước kìa."
Cậu vội vàng nhìn qua, lơ là không để ý đến xưng hô thân mật anh vừa dùng.
Bệnh viện trước mắt trông hơi cũ, cách khá xa khu vực mới được phát triển sửa sang, bốn phía đều là đường phố cổ. Bệnh viện này chỉ có hai tòa nhà, mỗi tòa có sáu tầng, nhưng nhìn qua màn mưa thì có vẻ không có dấu hiệu bị cướp phá, chắc hẳn bên trong còn khá nhiều vật tư.
Tinh thần Hướng Gia Quân lập tức tốt hẳn lên, hưng phấn ngồi thẳng người, "Lần này phải lấy nhiều lên, chúng ta có tận ba xe mà."
Nói xong thì cậu bỗng nhớ ra một chuyện, quay đầu nhìn Hạ Trầm, hoảng hốt hỏi: "Rìu của em đâu!"
Sau khi tỉnh lại cậu mê muội bám dính lấy Hạ Trầm đến mức quên luôn cả chuyện này, bây giờ phải đi đánh nhau với xác sống thì mới nhớ tới nó.
Hạ Trầm cũng không thấy bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ đằng sau cậu, hất hất cằm ý bảo cậu nhìn xem.
Hướng Gia Quân vừa xoay người đã đụng phải gương mặt uất ức của Trang Phàm, người từng đứng đầu căn cứ đang cầm một chiếc rìu mới toanh gõ lên cửa sổ xe. Hắn chờ cậu hạ kính xuống thì ném thẳng rìu vào trong, lẩm bẩm câu "Đệch mẹ cậu lấy cũ đổi mới" rồi hùng hổ rời đi.
Hướng Gia Quân tự dưng bị chửi nhưng không rảnh mắng lại, tò mò quay đầu hỏi thầy Hạ: "Anh bảo anh ta đưa hả?"
Hạ Trầm không trả lời mà chỉ thong thả đeo balo leo núi lên, thuận miệng nói sang chuyện khác: "Đuổi kịp thì tôi sẽ chửi lại giúp em."
Đường đi trơn ướt, cần gạt nước chuyển động không ngừng nghỉ.
Chiếc Jeep đi đầu, Hạ Trầm không phàn nàn chút nào về tình hình giao thông, thậm chí Hướng Gia Quân còn nhận ra tâm trạng lúc này của đối phương đang khá tốt.
Cậu rảnh rỗi không có việc gì làm nên lại xách chiếc lồng trong suốt ở ghế sau lên đặt trên đùi mình. Ngày đó chuột bạch nhỏ cũng bị phơi nắng nhưng vẫn còn sống tốt giống cậu, trước mắt thì trông vẫn bình thường.
Hạ Trầm liếc nhìn hành động của cậu, chỉ nghĩ là cậu muốn đút đồ ăn cho nó nên lại tập trung lái xe. Hướng Gia Quân mở nắp lồng rộng ra, sau đó thử thò tay vào trong.
Nếu bản thân và con chuột này bị nhiễm cùng một loại virus thì cũng không sợ bị cắn nữa nhỉ.
Chuột bạch nhỏ hếch mũi bò đến, ngậm lấy mẩu bánh quy trong tay cậu rồi chạy về một góc gặm gặm. Hướng Gia Quân không sợ chết mà vươn tay đuổi theo, sờ lên lớp lông ở phần lưng con chuột.
Động tác này làm cho nó giật mình và có vẻ cũng chọc giận nó luôn, con chuột đột ngột quay đầu lại cắn một phát lên đầu ngón tay cậu.
Hướng Gia Quân vốn muốn làm thí nghiệm nên đành chịu ăn đau, miệng vết thương lần này nhỏ hơn nhiều so với lần cắn trước, gần như không chảy máu mà chỉ bị xước da. Cậu rút tay ra vừa quan sát vừa đếm giây trong đầu, qua nửa phút vẫn không thấy cơ thể có gì lạ.
Lúc đếm giây cậu ngồi thừ người ra, im lặng không cử động rốt cuộc cũng làm cho thầy Hạ chú ý. Hạ Trầm quay sang nhìn, sau khi phát hiện vết thương trên đầu ngón tay cậu thì lập tức phanh gấp.
"Lại bị cắn?!"
May mà Hướng Gia Quân đã quá hiểu kiểu lái xe nguy hiểm của thầy Hạ, thắt dây an toàn đầy đủ nên lúc này mới không bị bay cả người về phía trước. Thế nhưng hai chiếc xe đằng sau thì đột ngột bấm còi inh ỏi, nhất là xe Trang Phàm đi cuối, tiếng còi vang lên mấy lần thể hiện sự tức giận.
"Gần một phút rồi, vẫn không sao cả." Cậu quơ quơ tay, "Em chỉ thử chút thôi."
Hạ Trầm nghiến răng nghiến lợi mắng một câu "Thằng nhóc xúi quẩy này", muộn màng nhận ra bản thân lo lắng quá nên không kịp nghĩ kỹ, theo logic thì hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng anh vẫn nghiêm mặt hỏi cậu: "Lỡ như có chuyện gì thì sao, em đâu chắc chắn được là sẽ không có đợt cảm nhiễm thứ hai?"
Hướng Gia Quân co rúm người lại, vừa rồi cậu chơi liều nên không nghĩ được nhiều như vậy, "Dù cảm nhiễm lần nữa thì cùng lắm là lại chịu đau thôi, không phải lần trước cũng chịu đựng được à..."
Tiếng còi phía sau lại vang lên liên tục, hình như cậu còn nghe thấy cả tiếng chửi bới của Trang Phàm.
Hướng Gia Quân chột dạ không thôi, vội vã chuyển chủ đề: "Trang Phàm đang chửi anh đó."
"... Được lắm Hướng Gia Quân, bây giờ còn đùa với cả cái mạng nhỏ của mình." Hạ Trầm khởi động xe, lạnh lùng nói, "Bỏ con chuột về lại ghế sau đi, tôi sợ mình không nhịn được mà bóp chết nó đấy."
Cậu sợ thầy Hạ tức nên dứt khoát ôm cái lồng chui xuống ghế sau, yên ổn rồi thì lại cúi đầu chơi với chuột bạch nhỏ. À mà chuột gì chứ, rõ ràng đây là thú cưng của cậu, những người khác đều không thể tới gần mà chỉ có mình cậu chạm được vào nó, thật là ngầu biết bao.
Hướng Gia Quân tiếp tục đút thức ăn cho chuột bạch, cố gắng làm thân với nó. Tiếng mưa rơi rả rích cũng không thể giấu được tiếng thở dài khe khẽ của Hạ Trầm.
Cậu sờ sờ tai. Từ lúc biết thầy Hạ thích mình thì cậu đã hiểu tại sao lúc nào thầy Hạ cũng phải nhắc nhở mình, tại sao đôi khi trông anh lại bất lực như vậy. Nếu như không phải vì thích cậu thì Hạ Trầm đã làm giống khi cướp xe lúc đầu từ lâu rồi, trực tiếp ra tay với cậu luôn.
"Thầy Hạ này," Cậu bám lấy lưng ghế lái rồi rướn sát người tới, hỏi, "có phải người ta hay gọi kiểu của em bây giờ là được chiều mà kiêu không?"
Suýt nữa thì Hạ Trầm sặc nước miếng, định hỏi Hướng Gia Quân học cái này ở đâu mà lại dùng bừa bãi như vậy, nhưng may là anh bình tĩnh lại rồi mới mở miệng trả lời cậu, lời ít ý nhiều, "Vâng, tự hiểu được thì tốt, sau này đừng có mà thế nữa."
Hướng Gia Quân cười sung sướng, yên tâm ngồi lại ghế sau, "Nếu đã kiêu rồi thì anh vất vả chút nha, tập trung lái xe đi đừng làm phiền em."
Dứt lời bèn tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào mà nhắm hai mắt lại.
Chỉ còn một mình Hạ Trầm sững sờ giây lát giữa màn mưa mênh mông, sau đó anh rút ra kết luận.
Tên nhóc Hướng Gia Quân này không bình thường.
Nhưng nghĩ lại thì việc tận thế này đã rất không bình thường rồi, cách mà họ gặp nhau cũng không bình thường luôn, mà bản thân anh kéo Hướng Gia Quân yêu đương ở tận thế là không bình thường nhất.
Anh nhìn dáng ngủ của thanh niên qua kính chiếu hậu, vốn đang chìm trong cảm giác không bình thường bỗng dưng lại cảm thấy bọn họ chỉ là một đôi yêu nhau đang chuẩn bị đi du lịch ở vùng ngoại thành mà thôi. Ngay cả khung cảnh đổ nát hai bên đường cũng vì sự tồn tại của cậu mà trở nên bình thường như thể nó vốn dĩ đã thế.
Chẳng lẽ đây là sức hấp dẫn của Hướng Gia Quân ư?
***
Khi ở cổ trấn bọn họ đã dùng quá nhiều đồ y tế, cả năm người đều không còn bao nhiêu. Sau khi bàn bạc qua thì năm người quyết định sẽ bổ sung đồ khi đi ngang thị trấn tiếp theo.
Bọn họ đã đi xa khỏi khu tham quan kia và tiến vào địa phận của một thành phố khác, nhưng vẫn luôn tránh đi xuyên các thành phố lớn mà chỉ đi ven vùng ngoại thành với dân cư thưa thớt.
Đã hơn mười ngày kể từ khi dịch xác sống bùng phát, dịch bệnh lây lan ở mọi nơi gần như đã là kết cục được định sẵn, nhưng đồng thời tốc độ lây nhiễm cũng giảm xuống. Xác sống lang thang trong bóng tối, người sống sót lẩn tránh trong phòng kín và định kỳ ra ngoài để tìm kiếm vật tư, những nơi họ đi qua đều không thấy bóng người.
Hơn nữa vì trời mưa nên sinh vật có thể nhìn thấy trên đường đi càng ít, không có người cũng không có động vật, thậm chí đến cả xác sống cũng không thấy con nào.
Từ khi họ rời khỏi thành phố B thì không còn gặp được loại xác sống không có tính công kích nữa. Chắc hẳn xác sống đều đang tụ tập ở những nơi mà họ không nhìn thấy, chờ đợi con mồi lên tiếng rồi chen chúc xông ra.
Điều này làm cho Hướng Gia Quân càng tò mò hơn về viện nghiên cứu dược phẩm. Nhưng bọn họ còn cách thành phố C khá xa, lúc này chỉ có thể kìm nén sự tò mò để giải quyết vấn đề sinh tồn ở trước mắt.
Điện thoại của cậu chỉ còn 40% pin, gian nan cung cấp bản đồ cho cả nhóm. Trên bản đồ hiển thị còn năm kilomet nữa sẽ tới một làng nhỏ, có vài hiệu thuốc ở rìa làng.
Họ đến ngôi làng vào giữa trưa.
Làng này lớn hơn một chút so với cậu tưởng tượng, tình hình phát triển cũng không tệ. Bọn họ vào làng qua đường dành cho xe vận chuyển hàng hóa, sau khi đi qua trung tâm kho vận thì mới tới nơi tập trung đông dân cư.
Những ngôi nhà xung quanh trông khá mới, chắc hẳn là khu được phát triển khoảng hai năm trở lại đây, vậy nên vài hiệu thuốc đều tập trung ở quảng trường nhỏ ngay ngoài khu dân cư.
Họ lái xe đi qua hai khu nhà thì đều thấy bên ngoài hiệu thuốc đã đổ nát, đến cả cửa kính cũng vỡ toang, khả năng là đã bị người dân ở đây cuỗm đi hết khi dịch bệnh vừa mới bùng phát.
Năm người ra tới quảng trường thì dừng xe, ba chiếc xe đỗ gần sát với nhau, Hạ Trầm và Hạ Thư Nhã bước xuống đi đến xe Trang Phàm bàn bạc.
Hướng Gia Quân ở lại trong xe chờ, đợi mãi vẫn chưa thấy người về nên cậu chui lên ghế lái nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, qua một lúc lâu sau mới nhìn thấy thầy Hạ đội mưa chạy về xe.
Giây phút ấy cậu nhìn đến ngây người.
Cơn mưa này trút xuống tầm tã tưởng như sẽ kéo dài vô tận, dường như làm cho cả đất trời cũng trở nên ẩm ướt mềm mại.
Mà bóng dáng Hạ Trầm giống như một thanh kiếm cắt ngang qua màn mưa, đôi chân bước nhanh nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh kiên định gần như chẳng liên quan đến cơn mưa lúc này, mang theo cả cảm giác hư ảo như đang thưởng hoa giữa sương mờ.
Vì sao chỉ nhìn một người đi đường thôi mà cậu lại cảm thấy lòng mình chộn rộn thế này nhỉ? Trước kia nhìn thầy Hạ cũng không có cảm giác này mà...
Hạ Trầm nhanh chóng đi tới trước cửa ghế lái, nhận ra cậu đang ngồi thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, trực tiếp đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phụ. Vừa vào xe anh bèn với lấy khăn lông lau nước mưa trên tóc, ngước mắt nhìn cậu hỏi: "Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?"
Hướng Gia Quân rốt cuộc cũng hoàn hồn, cả người đột ngột nhào về phía Hạ Trầm khiến anh bất ngờ không kịp trở tay.
"Ngắm anh đến ngẩn ngơ luôn." Chính cậu cũng không nhận ra giọng điệu mình giống như đang làm nũng, "Cho em ôm cái đi."
Hạ Trầm bị cậu dí đến mức ngửa người ra phía sau dựa hẳn lưng lên cửa, tay bị cậu siết chặt, chỉ còn cái miệng là tự do, "Sao tự dưng em nhiệt tình quá vậy."
Tuy nói thế nhưng anh vẫn cười mặc cho cậu dán lên, vòng tay ôm thật chặt lấy mình.
"Anh quản em chắc." Hướng Gia Quân mạnh miệng cãi một câu rồi bò dậy khỏi người thầy Hạ, lúc khởi động xe mới nhận ra tay chân mình mềm nhũn hết cả.
"Biết đi đâu không mà cướp vô lăng?" Thầy Hạ ngồi thẳng lại, vừa lau nước mưa vừa trêu cậu.
Bấy giờ cậu mới cảm thấy ngại ngùng, không dám ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, "Không... không biết."
Hạ Trầm rướn người qua duỗi tay lau nước mưa vương trên mặt cậu, anh kề sát rồi lại chỉ vô cùng chăm chú giúp cậu lau khô mặt.
"Run gì mà run," Thầy Hạ lùi trở về, cười nói, "đến bệnh viện."
Khá lâu rồi Hướng Gia Quân mới động đến tay lái, vốn dĩ cơ thể đã hồi phục nhưng vừa rồi cậu bị thầy Hạ ghẹo nên bây giờ lại như người bị rút hết sức lực, lúc lái xe cũng cảm thấy lo sợ đến mất hồn mất vía.
Hạ Trầm ngồi bên cạnh không nói gì cũng không giúp đỡ cậu, chỉ thích thú thưởng thức sự khốn đốn của cậu.
Đến khi bọn họ chạy tới bệnh viện duy nhất ở phía bắc ngôi làng thì người kế bên mới dời ánh mắt đi.
Hướng Gia Quân thở phào nhẹ nhõm, âm thầm khinh bỉ bản thân quá yếu ớt, thật sự không phải là đối thủ của Hạ Trầm, tinh thần không khỏi sa sút.
Yêu đương khó thật, cậu không còn là một người một cõi oai phong lẫm liệt như trước đây nữa rồi.
"Bé ngốc này, tỉnh tỉnh." Hạ Trầm quơ tay trước mặt cậu, "Nhìn đằng trước kìa."
Cậu vội vàng nhìn qua, lơ là không để ý đến xưng hô thân mật anh vừa dùng.
Bệnh viện trước mắt trông hơi cũ, cách khá xa khu vực mới được phát triển sửa sang, bốn phía đều là đường phố cổ. Bệnh viện này chỉ có hai tòa nhà, mỗi tòa có sáu tầng, nhưng nhìn qua màn mưa thì có vẻ không có dấu hiệu bị cướp phá, chắc hẳn bên trong còn khá nhiều vật tư.
Tinh thần Hướng Gia Quân lập tức tốt hẳn lên, hưng phấn ngồi thẳng người, "Lần này phải lấy nhiều lên, chúng ta có tận ba xe mà."
Nói xong thì cậu bỗng nhớ ra một chuyện, quay đầu nhìn Hạ Trầm, hoảng hốt hỏi: "Rìu của em đâu!"
Sau khi tỉnh lại cậu mê muội bám dính lấy Hạ Trầm đến mức quên luôn cả chuyện này, bây giờ phải đi đánh nhau với xác sống thì mới nhớ tới nó.
Hạ Trầm cũng không thấy bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ đằng sau cậu, hất hất cằm ý bảo cậu nhìn xem.
Hướng Gia Quân vừa xoay người đã đụng phải gương mặt uất ức của Trang Phàm, người từng đứng đầu căn cứ đang cầm một chiếc rìu mới toanh gõ lên cửa sổ xe. Hắn chờ cậu hạ kính xuống thì ném thẳng rìu vào trong, lẩm bẩm câu "Đệch mẹ cậu lấy cũ đổi mới" rồi hùng hổ rời đi.
Hướng Gia Quân tự dưng bị chửi nhưng không rảnh mắng lại, tò mò quay đầu hỏi thầy Hạ: "Anh bảo anh ta đưa hả?"
Hạ Trầm không trả lời mà chỉ thong thả đeo balo leo núi lên, thuận miệng nói sang chuyện khác: "Đuổi kịp thì tôi sẽ chửi lại giúp em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.