Chương 7: Nhà kho
Lâm Sơn
02/10/2022
Cánh cửa mà Hạ Trầm và Hướng Gia Quân mở ra chỉ là một trong những lối vào khu nhân viên và kho hàng.
Ở sau cửa là một hành lang dài, so với ánh đèn chói mắt bên ngoài thì nơi này âm u hơn rất nhiều. Do ở gần khu thực phẩm tươi sống nên nền đất ở đây cũng lênh láng nước, trong không khí có mùi tanh nhè nhẹ. Có mấy xe đẩy đứng lộn xộn trong hành lang dài, dường như chúng bị nhân viên vứt bỏ trong lúc hoảng loạn.
Trong tay Hướng Gia Quân cũng vịn một xe đẩy trống không, cậu không dám nhảy lò cò trên nền đất trơn trượt, chỉ có thể chậm chạp đẩy xe đến trước mặt Hạ Trầm.
"Thầy Hạ ơi," Cậu cố nói thật chân thành tha thiết, "vì để không làm vướng chân thầy, thầy có thể đẩy tôi một tí không?"
Hạ Trầm nhìn mặt sàn, đành theo đạo đức làm thầy mà miễn cưỡng đồng ý: "Ngồi vào đi."
Hướng Gia Quân vội vàng ngồi vào trong xe đẩy, còn cố ý ngồi thật thấp để không ảnh hưởng đến tầm nhìn của người ta.
Bánh xe cọ xát với nền đất, tiếng ken két của xe đẩy vang vọng khắp hành lang nhưng hai người cũng không để ý đến việc sự có mặt của mình bị bại lộ, trong nhà kho yên ắng thế này thì dù là một tiếng bước chân rất nhỏ cũng đã rất rõ ràng rồi.
Hạ Trầm đẩy Hướng Gia Quân nên nhanh hơn một chút so với lúc trước hai người cùng đi.
Sau khi đi khoảng năm mươi mét thì họ đã lướt qua vài văn phòng và kho hàng nhỏ, các cánh cửa đều bị khóa chặt giống hệt nhau, không có ngoại lệ.
Nhưng có ánh đèn lộ ra qua khe cửa.
Hướng Gia Quân im lặng ngồi trong xe, đến tận khi họ đẩy thử cánh cửa thứ năm cũng không thành công thì cậu mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Trong đó chắc chắn có người."
Trung tâm thương mại này hẻo lánh mà hầu hết nhân viên trong siêu thị lại không ở tại khu chung cư phụ cận kia, nếu đang làm việc mà nghe thấy tin tức về xác sống thì có lẽ chỉ có rất ít người chọn mạo hiểm về nhà, còn đa số sẽ chọn ở lại đây. Dù sao chỗ này cũng là một nơi lý tưởng để tị nạn.
Hạ Trầm ngầm đồng ý với cậu, đẩy xe đi đến cạnh một cánh cửa ghi "Kho thực thẩm đóng gói" rồi dừng lại. Anh đang định tiến lên thì cách đó mấy chục mét bỗng có tiếng mở cửa, xem phương hướng thì có vẻ là cánh cửa vừa nãy họ đi vào.
Hướng Gia Quân nhỏm dậy: "Là hai người vừa nãy theo dõi chúng ta sao?"
Lúc bọn họ công khai đi lại trong siêu thị thì đã sớm phát hiện có hai người đi sau theo dõi rồi, nhưng vì để xem xét tình hình nên họ không chủ động nói ra. Bây giờ đi theo vào tận đây là cũng muốn uống ké một ngụm canh nhỉ?
Hành lang dài không phải đường thẳng tắp nên đứng đây không thể trông thấy cuối. Hạ Trầm nhìn hướng kia, lắc đầu: "Không phải, nghe tiếng bước chân thì chỉ có một người." Anh lại quay đầu nhìn cửa kho hàng, tay thì chìa về phía Hướng Gia Quân, "Vũ khí, lần này chắc chắn phải đưa."
Hướng Gia Quân nhận ra Hạ Trầm muốn phá cửa đột nhập kho thực phẩm nhưng rủi ro bên trong lại không rõ, đi tay trần không khác gì chịu chết. Cậu nhìn anh thật sâu, cuối cùng lấy dao gấp giấu trong túi quần ra để vào trong tay anh: "Cẩn thận chút, tôi còn muốn ôm đùi anh tiếp đấy."
Hạ Trầm cười nhạo một tiếng, văng lưỡi dao ra, nói: "Cậu cũng nên cẩn thận với người kia, khi nào còn cách tầm mười mét thì gọi tôi." Dứt lời anh tiến đến đặt tay lên cánh cửa, nhưng mới chỉ đẩy nhẹ một cái mà cửa đã mở ra một khe nhỏ.
Vậy mà lại không khóa?
Hướng Gia Quân cảm thấy không hợp lý nhưng Hạ Trầm đã đẩy hẳn cửa ra rồi nhấc chân đi vào. Với góc nhìn của cậu thì không thể thấy hết mọi thứ trong phòng mà chỉ nhìn thấy mấy dãy kệ hàng hóa và bước đi chầm chậm của Hạ Trầm.
Tiếng bước chân trên hành lang càng ngày càng gần, vô cùng bình tĩnh đạp lên mặt đất.
Hướng Gia Quân mở gậy leo núi thành mức dài nhất rồi xoay cổ một chút, cực kỳ tập trung chú ý đến động tĩnh ở trên hành lang dài. Chỗ bọn họ dừng lại vừa khéo là góc ngoặt hành lang, tạo thành hình vòng cung chắn đi ánh nhìn của người đến sau. Cậu trèo xuống khỏi xe rồi nhẹ nhàng đi đến nép ở bức tường đối diện cửa, ẩn mình vào điểm mù.
Tiếng bước chân dừng lại ở góc tường phía bên kia.
Hướng Gia Quân nín thở tập trung, bên kia tường lại vang lên giọng nói của một người đàn ông trưởng thành: "Tôi không có địch ý, chỉ muốn đến để lấy chút đồ thôi."
Nghe vô cùng bình tĩnh và tử tế.
Cậu nắm chặt búa leo núi, lạnh lùng nói: "Xếp hàng."
Cánh cửa kho thực phẩm mở rộng, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng cả một khoảng rộng trên hành lang, bao gồm cả nơi mà người đàn ông đang đứng.
Hướng Gia Quân nhìn thoáng qua kho hàng, bóng dáng Hạ Trầm đã khuất sau kệ đồ nhưng lại không hề có một chút động tĩnh nào bên trong cả, cho dù cậu đang đứng rất gần nhưng vẫn không nghe thấy bất cứ tiếng động gì.
Các kho khác đều có người bên trong thì không lý nào kho thực phẩm nhiều như vậy lại không có một ai. Nếu trong kho có người thì đáng ra cửa phải được khóa lại, hơn nữa một người xa lạ như Hạ Trầm đột nhiên đi vào thì chắc chắn sẽ nói chuyện hoặc xảy ra xung đột. Nếu trong kho là xác sống thì xung đột càng phải kịch liệt hơn mới đúng, lúc này đã phải đánh nhau rồi.
Hạ Trầm đang làm gì trong đó?
Cậu tự hỏi điều này rồi lại càng nôn nóng bất an.
Giọng nói ở bên kia bức tường kéo cậu trở về hiện thực trong nháy mắt: "Cậu là người què chân, đúng không?". truyện tiên hiệp hay
Lòng Hướng Gia Quân trầm xuống, nếu là hai chọi một thì cậu không sợ người này sẽ tùy tiện xông lên.
Xem ra hắn ta cũng đã âm thầm quan sát họ từ lâu.
Cậu dựa vào tiếng nói mà ước tính khoảng cách, chắc là khoảng mười mét. Vừa nãy Hạ Trầm dặn cậu khi nào chỉ còn cách người đó mười mét thì gọi anh, bây giờ có nên gọi luôn không? Lỡ như anh ấy gặp phải thứ gì đó trong kho mà cậu lại hét lên thì cả hai người họ đều sẽ gặp rắc rối.
Hướng Gia Quân từ bỏ ý định gọi cứu viện, cố ý cười chế nhạo người kia: "Tôi sợ ngay cả người què anh cũng không đánh lại đấy."
Người kia im lặng một lát, khi mở miệng thì tiếng nói lại gần hơn một chút: "Lúc các cậu ở tầng hai tôi đã nhìn thấy rồi, đi đường cần người đỡ mà giờ còn tỏ vẻ ra oai nữa à?"
Cậu ngây người, quả nhiên người này rất nham hiểm.
Đột nhiên có một tiếng động rất nhỏ truyền ra từ bên trong kho hàng, nghe giống như tiếng vật nặng bị kéo, Hướng Gia Quân tự coi nó như là một tín hiệu nào đó.
Cậu đi mấy bước nhỏ theo ven tường đến khi để lộ một nửa người, thoải mái nói: "Nếu đã bị anh phát hiện rồi thì thôi vậy, không xếp hàng gì nữa, anh vào lấy đồ đi."
Người kia thấy cậu nhượng bộ thì cũng đi ra từ góc khuất, nhìn Hướng Gia Quân đứng một mình thì vẻ mặt cảnh giác rõ ràng nhẹ nhõm hơn một chút.
"Cánh cửa này là do các cậu cạy ra à?"
Vốn dĩ Hướng Gia Quân không dám chắc đây có phải là người đàn ông trong cặp đôi mà Hạ Trầm trông thấy không, lúc này nhìn trong tay hắn không có dao rựa thì mới xác định là không phải.
Xem ra là lẻ loi một mình.
Cậu cầm gậy leo núi giả vờ như đang dựa lên nó, còn phần búa đập thịt thì bị cậu cẩn thận giấu đi trong bóng tối.
Sau khi âm thanh rất nhỏ kia vang lên trong kho hàng thì lại quay về yên ắng, cậu không xác định được Hạ Trầm đã đi đến đâu rồi nên chỉ có thể nói hùa theo người này, cố ý cao giọng: "Không, là do người ở trong mở cửa cho bọn tôi. Họ nói bên trong có quá nhiều đồ nên độc chiếm thì không tốt, định là sẽ chia sẻ vật tư cho ba người đầu tiên đến đây. Anh may mắn đấy, anh là người thứ ba."
Trợn mắt nói dối nhưng kết hợp với khuôn mặt đơn thuần và giọng điệu thẳng thắn của cậu thì trông vẫn ra dáng lắm.
Người kia đi lùi hai bước tới gần cửa, sau đó cánh tay luôn giấu sau lưng hắn thò ra, trong tay đang cầm một cái búa. Hắn cười cười với cậu, không biết là thật lòng hay giả vờ: "Vẫn còn có người tốt bụng như vậy ha."
Nói xong thì vươn tay còn lại gãi gãi phía sau gáy, dưới ánh đèn, trên cổ hắn là những vết đốm đỏ dày đặc.
Hướng Gia Quân nhìn thấy còn cảm thán một tiếng ngạc nhiên, không phải là người này thừa dịp đến quán hải sản ăn vụng đấy chứ, dị ứng nặng như vậy.
Thế nhưng sự chú ý của cậu đổ dồn vào cái búa trên tay hắn nhiều hơn, nếu người này thật sự đi vào thì con dao nhỏ của Hạ Trầm có thể đánh lại hắn được không?
Cậu vừa nghĩ vừa nhấc nhẹ cây gậy leo núi lên, chuẩn bị đợi hắn đi tới rồi tặng cho một đập.
Người đàn ông thấy cậu đứng yên không nói gì thì xoay người định đi vào kho hàng. Hướng Gia Quân lập tức nóng vội gọi hắn ta lại: "Ông anh!"
Người kia vừa mới nhấc chân lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn quay đầu lại, đập đập búa trong tay: "Có chuyện gì?"
Hai cái bóng kéo dài trên mặt đất, thân hình bọn họ không khác nhau lắm nhưng dường như có gì đó chồng lên cái bóng của người đàn ông kia, trông cứ như có một cái đầu khác đang lơ lửng bên cạnh đầu hắn vậy.
Hướng Gia Quân bình tĩnh nhìn về hướng đó rồi vội vã mở miệng: "Không có gì, chỉ là muốn nhắc ông anh cẩn thận sàn trơn."
Cậu nở một nụ cười thân thiện rồi làm động tác "Mời vào" với hắn, ngoan ngoãn đứng tại chỗ không hề định chống đối. Người kia hung dữ lườm cậu một cái rồi xoay người đi vào trong cánh cửa.
Nhưng ngay sau đó hắn trúng một cú thúc cùi chỏ rất mạnh vào đầu. Lực đánh lớn vô cùng, hắn bị đánh đến mức lảo đảo ngã thẳng xuống đất, lập tức mất đi năng lực hành động.
Cái bóng đầu dư ra chính là Hạ Trầm, sau khi dễ dàng đập người kia nằm lăn quay trên đất thì nhìn sang Hướng Gia Quân thở dài một cái. Cậu theo phản xạ mà kéo lại khóe miệng đang khẽ nhếch lên của mình, tò mò không biết anh đi ra từ lúc nào, nếu cậu không liếc thấy góc áo của Hạ Trầm từ trước thì chắc lúc này cũng giật mình hoảng hốt.
Hạ Trầm cúi người nhấc hai thùng nước khoáng lên rồi đi tới cẩn thận để vào trong xe đẩy.
Người kia không dậy nổi, nằm trên đất rên rỉ đau đớn, nhưng lạ thay hắn ta vừa kêu đau vừa liên tục gãi cổ, càng lúc càng trở nên thô bạo. Mới đầu Hướng Gia Quân còn không hiểu tại sao Hạ Trầm lại xuống tay ác vậy, thế nhưng khi nhìn thấy hành vi kỳ quái của hắn thì đã được khai sáng.
Có lẽ đã bị nhiễm bệnh rồi, đốm đỏ trên cổ thực chất là dấu hiệu biến đổi.
Cậu thành thật ngậm miệng, không dám nói lời nào hay phát ra tiếng gì. Hạ Trầm ngoắc tay với cậu ý bảo cậu đi qua. Hướng Gia Quân nhẹ nhàng nhích tới, không đợi cậu hỏi thì anh đã dùng khẩu hình nói: "Cậu đi ra ngoài trước, nhẹ chân thôi, đợi tôi ở khu tươi sống."
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn một lần đã hiểu anh nói gì. Nhưng giờ phút này trong đầu cậu đều là cảnh Hạ Trầm xuống tay vừa rồi, cứ lặp đi lặp lại một lần lại một lần.
Động tác tàn nhẫn, không chút do dự, đánh thẳng điểm yếu.
Bả vai bị vỗ một cái khiến cậu tỉnh táo lại, Hạ Trầm tưởng cậu không hiểu nên nói lại lần nữa. Hướng Gia Quân gật gật đầu, cho dù chỉ mới gặp Hạ Trầm một tiếng nhưng cậu đã vô thức nghe theo anh mà không hiểu tại sao.
Khẽ khàng chống gậy đi từng bước về phía lối ra cuối hành lang.
Đi được vài bước cậu lại quay đầu nhìn kho hàng, Hạ Trầm đang kéo người đàn ông nằm ở cửa vào sâu bên trong kho. Dường như cảm nhận được tầm mắt của cậu, Hạ Trầm đột nhiên ngẩng đầu nhìn rồi cau mày dùng khẩu hình giục: "Nhanh lên."
Hướng Gia Quân quay đầu lại không dám chậm trễ nữa, nhanh chân bước về phía trước.
Thế nhưng mọi chuyện lại không thuận theo kế hoạch của bọn họ, chỗ lối ra lại vang lên tiếng mở cửa lần nữa.
Lần này không phải là ai đó có kiên nhẫn, vừa đi vào đã chạy thẳng đến đây. Hơn nữa không chỉ có một hai người mà ít nhất cũng phải đến năm người, vừa chạy vừa gào lớn: "Mày trốn ở đâu? Đừng có nghĩ đến chuyện lấy hết một mình!"
Hướng Gia Quân kêu khóc trong lòng, bất đắc dĩ xoay người nhìn về phía Hạ Trầm.
Sau khi hoàn toàn kéo người vào trong phòng, đang chuẩn bị khóa cửa từ bên ngoài thì mặt Hạ Trầm biến sắc, cáu tiết không nói được gì, trong đầu chỉ muốn xông tới đánh cho đám người kia một trận.
Ngay sau đó, qua khe cửa Hướng Gia Quân nhìn thấy ông anh đang nằm dưới đất như bị thứ gì đó kích thích, đột ngột ngồi thẳng dậy.
Ở sau cửa là một hành lang dài, so với ánh đèn chói mắt bên ngoài thì nơi này âm u hơn rất nhiều. Do ở gần khu thực phẩm tươi sống nên nền đất ở đây cũng lênh láng nước, trong không khí có mùi tanh nhè nhẹ. Có mấy xe đẩy đứng lộn xộn trong hành lang dài, dường như chúng bị nhân viên vứt bỏ trong lúc hoảng loạn.
Trong tay Hướng Gia Quân cũng vịn một xe đẩy trống không, cậu không dám nhảy lò cò trên nền đất trơn trượt, chỉ có thể chậm chạp đẩy xe đến trước mặt Hạ Trầm.
"Thầy Hạ ơi," Cậu cố nói thật chân thành tha thiết, "vì để không làm vướng chân thầy, thầy có thể đẩy tôi một tí không?"
Hạ Trầm nhìn mặt sàn, đành theo đạo đức làm thầy mà miễn cưỡng đồng ý: "Ngồi vào đi."
Hướng Gia Quân vội vàng ngồi vào trong xe đẩy, còn cố ý ngồi thật thấp để không ảnh hưởng đến tầm nhìn của người ta.
Bánh xe cọ xát với nền đất, tiếng ken két của xe đẩy vang vọng khắp hành lang nhưng hai người cũng không để ý đến việc sự có mặt của mình bị bại lộ, trong nhà kho yên ắng thế này thì dù là một tiếng bước chân rất nhỏ cũng đã rất rõ ràng rồi.
Hạ Trầm đẩy Hướng Gia Quân nên nhanh hơn một chút so với lúc trước hai người cùng đi.
Sau khi đi khoảng năm mươi mét thì họ đã lướt qua vài văn phòng và kho hàng nhỏ, các cánh cửa đều bị khóa chặt giống hệt nhau, không có ngoại lệ.
Nhưng có ánh đèn lộ ra qua khe cửa.
Hướng Gia Quân im lặng ngồi trong xe, đến tận khi họ đẩy thử cánh cửa thứ năm cũng không thành công thì cậu mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Trong đó chắc chắn có người."
Trung tâm thương mại này hẻo lánh mà hầu hết nhân viên trong siêu thị lại không ở tại khu chung cư phụ cận kia, nếu đang làm việc mà nghe thấy tin tức về xác sống thì có lẽ chỉ có rất ít người chọn mạo hiểm về nhà, còn đa số sẽ chọn ở lại đây. Dù sao chỗ này cũng là một nơi lý tưởng để tị nạn.
Hạ Trầm ngầm đồng ý với cậu, đẩy xe đi đến cạnh một cánh cửa ghi "Kho thực thẩm đóng gói" rồi dừng lại. Anh đang định tiến lên thì cách đó mấy chục mét bỗng có tiếng mở cửa, xem phương hướng thì có vẻ là cánh cửa vừa nãy họ đi vào.
Hướng Gia Quân nhỏm dậy: "Là hai người vừa nãy theo dõi chúng ta sao?"
Lúc bọn họ công khai đi lại trong siêu thị thì đã sớm phát hiện có hai người đi sau theo dõi rồi, nhưng vì để xem xét tình hình nên họ không chủ động nói ra. Bây giờ đi theo vào tận đây là cũng muốn uống ké một ngụm canh nhỉ?
Hành lang dài không phải đường thẳng tắp nên đứng đây không thể trông thấy cuối. Hạ Trầm nhìn hướng kia, lắc đầu: "Không phải, nghe tiếng bước chân thì chỉ có một người." Anh lại quay đầu nhìn cửa kho hàng, tay thì chìa về phía Hướng Gia Quân, "Vũ khí, lần này chắc chắn phải đưa."
Hướng Gia Quân nhận ra Hạ Trầm muốn phá cửa đột nhập kho thực phẩm nhưng rủi ro bên trong lại không rõ, đi tay trần không khác gì chịu chết. Cậu nhìn anh thật sâu, cuối cùng lấy dao gấp giấu trong túi quần ra để vào trong tay anh: "Cẩn thận chút, tôi còn muốn ôm đùi anh tiếp đấy."
Hạ Trầm cười nhạo một tiếng, văng lưỡi dao ra, nói: "Cậu cũng nên cẩn thận với người kia, khi nào còn cách tầm mười mét thì gọi tôi." Dứt lời anh tiến đến đặt tay lên cánh cửa, nhưng mới chỉ đẩy nhẹ một cái mà cửa đã mở ra một khe nhỏ.
Vậy mà lại không khóa?
Hướng Gia Quân cảm thấy không hợp lý nhưng Hạ Trầm đã đẩy hẳn cửa ra rồi nhấc chân đi vào. Với góc nhìn của cậu thì không thể thấy hết mọi thứ trong phòng mà chỉ nhìn thấy mấy dãy kệ hàng hóa và bước đi chầm chậm của Hạ Trầm.
Tiếng bước chân trên hành lang càng ngày càng gần, vô cùng bình tĩnh đạp lên mặt đất.
Hướng Gia Quân mở gậy leo núi thành mức dài nhất rồi xoay cổ một chút, cực kỳ tập trung chú ý đến động tĩnh ở trên hành lang dài. Chỗ bọn họ dừng lại vừa khéo là góc ngoặt hành lang, tạo thành hình vòng cung chắn đi ánh nhìn của người đến sau. Cậu trèo xuống khỏi xe rồi nhẹ nhàng đi đến nép ở bức tường đối diện cửa, ẩn mình vào điểm mù.
Tiếng bước chân dừng lại ở góc tường phía bên kia.
Hướng Gia Quân nín thở tập trung, bên kia tường lại vang lên giọng nói của một người đàn ông trưởng thành: "Tôi không có địch ý, chỉ muốn đến để lấy chút đồ thôi."
Nghe vô cùng bình tĩnh và tử tế.
Cậu nắm chặt búa leo núi, lạnh lùng nói: "Xếp hàng."
Cánh cửa kho thực phẩm mở rộng, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng cả một khoảng rộng trên hành lang, bao gồm cả nơi mà người đàn ông đang đứng.
Hướng Gia Quân nhìn thoáng qua kho hàng, bóng dáng Hạ Trầm đã khuất sau kệ đồ nhưng lại không hề có một chút động tĩnh nào bên trong cả, cho dù cậu đang đứng rất gần nhưng vẫn không nghe thấy bất cứ tiếng động gì.
Các kho khác đều có người bên trong thì không lý nào kho thực phẩm nhiều như vậy lại không có một ai. Nếu trong kho có người thì đáng ra cửa phải được khóa lại, hơn nữa một người xa lạ như Hạ Trầm đột nhiên đi vào thì chắc chắn sẽ nói chuyện hoặc xảy ra xung đột. Nếu trong kho là xác sống thì xung đột càng phải kịch liệt hơn mới đúng, lúc này đã phải đánh nhau rồi.
Hạ Trầm đang làm gì trong đó?
Cậu tự hỏi điều này rồi lại càng nôn nóng bất an.
Giọng nói ở bên kia bức tường kéo cậu trở về hiện thực trong nháy mắt: "Cậu là người què chân, đúng không?". truyện tiên hiệp hay
Lòng Hướng Gia Quân trầm xuống, nếu là hai chọi một thì cậu không sợ người này sẽ tùy tiện xông lên.
Xem ra hắn ta cũng đã âm thầm quan sát họ từ lâu.
Cậu dựa vào tiếng nói mà ước tính khoảng cách, chắc là khoảng mười mét. Vừa nãy Hạ Trầm dặn cậu khi nào chỉ còn cách người đó mười mét thì gọi anh, bây giờ có nên gọi luôn không? Lỡ như anh ấy gặp phải thứ gì đó trong kho mà cậu lại hét lên thì cả hai người họ đều sẽ gặp rắc rối.
Hướng Gia Quân từ bỏ ý định gọi cứu viện, cố ý cười chế nhạo người kia: "Tôi sợ ngay cả người què anh cũng không đánh lại đấy."
Người kia im lặng một lát, khi mở miệng thì tiếng nói lại gần hơn một chút: "Lúc các cậu ở tầng hai tôi đã nhìn thấy rồi, đi đường cần người đỡ mà giờ còn tỏ vẻ ra oai nữa à?"
Cậu ngây người, quả nhiên người này rất nham hiểm.
Đột nhiên có một tiếng động rất nhỏ truyền ra từ bên trong kho hàng, nghe giống như tiếng vật nặng bị kéo, Hướng Gia Quân tự coi nó như là một tín hiệu nào đó.
Cậu đi mấy bước nhỏ theo ven tường đến khi để lộ một nửa người, thoải mái nói: "Nếu đã bị anh phát hiện rồi thì thôi vậy, không xếp hàng gì nữa, anh vào lấy đồ đi."
Người kia thấy cậu nhượng bộ thì cũng đi ra từ góc khuất, nhìn Hướng Gia Quân đứng một mình thì vẻ mặt cảnh giác rõ ràng nhẹ nhõm hơn một chút.
"Cánh cửa này là do các cậu cạy ra à?"
Vốn dĩ Hướng Gia Quân không dám chắc đây có phải là người đàn ông trong cặp đôi mà Hạ Trầm trông thấy không, lúc này nhìn trong tay hắn không có dao rựa thì mới xác định là không phải.
Xem ra là lẻ loi một mình.
Cậu cầm gậy leo núi giả vờ như đang dựa lên nó, còn phần búa đập thịt thì bị cậu cẩn thận giấu đi trong bóng tối.
Sau khi âm thanh rất nhỏ kia vang lên trong kho hàng thì lại quay về yên ắng, cậu không xác định được Hạ Trầm đã đi đến đâu rồi nên chỉ có thể nói hùa theo người này, cố ý cao giọng: "Không, là do người ở trong mở cửa cho bọn tôi. Họ nói bên trong có quá nhiều đồ nên độc chiếm thì không tốt, định là sẽ chia sẻ vật tư cho ba người đầu tiên đến đây. Anh may mắn đấy, anh là người thứ ba."
Trợn mắt nói dối nhưng kết hợp với khuôn mặt đơn thuần và giọng điệu thẳng thắn của cậu thì trông vẫn ra dáng lắm.
Người kia đi lùi hai bước tới gần cửa, sau đó cánh tay luôn giấu sau lưng hắn thò ra, trong tay đang cầm một cái búa. Hắn cười cười với cậu, không biết là thật lòng hay giả vờ: "Vẫn còn có người tốt bụng như vậy ha."
Nói xong thì vươn tay còn lại gãi gãi phía sau gáy, dưới ánh đèn, trên cổ hắn là những vết đốm đỏ dày đặc.
Hướng Gia Quân nhìn thấy còn cảm thán một tiếng ngạc nhiên, không phải là người này thừa dịp đến quán hải sản ăn vụng đấy chứ, dị ứng nặng như vậy.
Thế nhưng sự chú ý của cậu đổ dồn vào cái búa trên tay hắn nhiều hơn, nếu người này thật sự đi vào thì con dao nhỏ của Hạ Trầm có thể đánh lại hắn được không?
Cậu vừa nghĩ vừa nhấc nhẹ cây gậy leo núi lên, chuẩn bị đợi hắn đi tới rồi tặng cho một đập.
Người đàn ông thấy cậu đứng yên không nói gì thì xoay người định đi vào kho hàng. Hướng Gia Quân lập tức nóng vội gọi hắn ta lại: "Ông anh!"
Người kia vừa mới nhấc chân lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn quay đầu lại, đập đập búa trong tay: "Có chuyện gì?"
Hai cái bóng kéo dài trên mặt đất, thân hình bọn họ không khác nhau lắm nhưng dường như có gì đó chồng lên cái bóng của người đàn ông kia, trông cứ như có một cái đầu khác đang lơ lửng bên cạnh đầu hắn vậy.
Hướng Gia Quân bình tĩnh nhìn về hướng đó rồi vội vã mở miệng: "Không có gì, chỉ là muốn nhắc ông anh cẩn thận sàn trơn."
Cậu nở một nụ cười thân thiện rồi làm động tác "Mời vào" với hắn, ngoan ngoãn đứng tại chỗ không hề định chống đối. Người kia hung dữ lườm cậu một cái rồi xoay người đi vào trong cánh cửa.
Nhưng ngay sau đó hắn trúng một cú thúc cùi chỏ rất mạnh vào đầu. Lực đánh lớn vô cùng, hắn bị đánh đến mức lảo đảo ngã thẳng xuống đất, lập tức mất đi năng lực hành động.
Cái bóng đầu dư ra chính là Hạ Trầm, sau khi dễ dàng đập người kia nằm lăn quay trên đất thì nhìn sang Hướng Gia Quân thở dài một cái. Cậu theo phản xạ mà kéo lại khóe miệng đang khẽ nhếch lên của mình, tò mò không biết anh đi ra từ lúc nào, nếu cậu không liếc thấy góc áo của Hạ Trầm từ trước thì chắc lúc này cũng giật mình hoảng hốt.
Hạ Trầm cúi người nhấc hai thùng nước khoáng lên rồi đi tới cẩn thận để vào trong xe đẩy.
Người kia không dậy nổi, nằm trên đất rên rỉ đau đớn, nhưng lạ thay hắn ta vừa kêu đau vừa liên tục gãi cổ, càng lúc càng trở nên thô bạo. Mới đầu Hướng Gia Quân còn không hiểu tại sao Hạ Trầm lại xuống tay ác vậy, thế nhưng khi nhìn thấy hành vi kỳ quái của hắn thì đã được khai sáng.
Có lẽ đã bị nhiễm bệnh rồi, đốm đỏ trên cổ thực chất là dấu hiệu biến đổi.
Cậu thành thật ngậm miệng, không dám nói lời nào hay phát ra tiếng gì. Hạ Trầm ngoắc tay với cậu ý bảo cậu đi qua. Hướng Gia Quân nhẹ nhàng nhích tới, không đợi cậu hỏi thì anh đã dùng khẩu hình nói: "Cậu đi ra ngoài trước, nhẹ chân thôi, đợi tôi ở khu tươi sống."
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn một lần đã hiểu anh nói gì. Nhưng giờ phút này trong đầu cậu đều là cảnh Hạ Trầm xuống tay vừa rồi, cứ lặp đi lặp lại một lần lại một lần.
Động tác tàn nhẫn, không chút do dự, đánh thẳng điểm yếu.
Bả vai bị vỗ một cái khiến cậu tỉnh táo lại, Hạ Trầm tưởng cậu không hiểu nên nói lại lần nữa. Hướng Gia Quân gật gật đầu, cho dù chỉ mới gặp Hạ Trầm một tiếng nhưng cậu đã vô thức nghe theo anh mà không hiểu tại sao.
Khẽ khàng chống gậy đi từng bước về phía lối ra cuối hành lang.
Đi được vài bước cậu lại quay đầu nhìn kho hàng, Hạ Trầm đang kéo người đàn ông nằm ở cửa vào sâu bên trong kho. Dường như cảm nhận được tầm mắt của cậu, Hạ Trầm đột nhiên ngẩng đầu nhìn rồi cau mày dùng khẩu hình giục: "Nhanh lên."
Hướng Gia Quân quay đầu lại không dám chậm trễ nữa, nhanh chân bước về phía trước.
Thế nhưng mọi chuyện lại không thuận theo kế hoạch của bọn họ, chỗ lối ra lại vang lên tiếng mở cửa lần nữa.
Lần này không phải là ai đó có kiên nhẫn, vừa đi vào đã chạy thẳng đến đây. Hơn nữa không chỉ có một hai người mà ít nhất cũng phải đến năm người, vừa chạy vừa gào lớn: "Mày trốn ở đâu? Đừng có nghĩ đến chuyện lấy hết một mình!"
Hướng Gia Quân kêu khóc trong lòng, bất đắc dĩ xoay người nhìn về phía Hạ Trầm.
Sau khi hoàn toàn kéo người vào trong phòng, đang chuẩn bị khóa cửa từ bên ngoài thì mặt Hạ Trầm biến sắc, cáu tiết không nói được gì, trong đầu chỉ muốn xông tới đánh cho đám người kia một trận.
Ngay sau đó, qua khe cửa Hướng Gia Quân nhìn thấy ông anh đang nằm dưới đất như bị thứ gì đó kích thích, đột ngột ngồi thẳng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.