Chương 60: Giản Quân Phàm
Tiêu Lộ
21/02/2014
Giản Quân Phàm gặp Bạch Dĩ Mạt chỉ là ngẫu nhiên, nhưng yêu cô lại thành tất nhiên…
Lần đầu tiên gặp cô là lúc cô đang đuổi theo tên trộm cao hơn cô một cái đầu, hôm đó anh vừa mới nghỉ phép chuẩn bị quay về thành phố Y, không ngờ lại gặp phải cảnh như thế.
Anh sợ cô bị thương nên cũng theo gót, đuổi đến nơi thì tình huống trước mắt làm cho anh chấn động, người đàn ông kia bị cô chế ngự nằm trên mặt đất, thế là, anh không khỏi ngắm nhìn người con gái nhìn có vẻ nhu nhược này, lại còn giống học sinh hơn.
Anh đi lên cùng với cảnh sát bắt tên trộm về, sau đó còn có lòng hỏi cô có bị thương hay không, cô chỉ lắc đầu vẻ mặt hờ hững, đúng lúc anh chuẩn bị xoay người đi thì đột nhiên cô ôm bụng đau đướn, thậm chí trên trán còn chảy mồ hôi.
Đưa cô đến bệnh viện mới biết thì ra cô có thai, do trước đó đánh nhau với tên trộm động tác quá mạnh nên phải sinh non, khi anh cầm chứng minh thư của cô đăng ký thì anh mới phát hiện, thì ra cô chính là Bạch Dĩ Mạt, con gái của ân nhân.
Lúc Bạch Dĩ Hạo đến vội vàng hỏi bác sĩ tình hình của Bạch Dĩ Mạt, sau khi biết được đáp án chưa kịp phân bua đã đánh cho anh một trận, đánh xong rồi mới biết, thì ra mình đánh nhầm người, chẳng qua người lạ là anh chỉ đưa Bạch Dĩ Mạt vào viện thôi.
Mấy ngày sau đó, bọn họ giống như có cảm giác hận đã gặp nhau quá muộn, anh với Bạch Dĩ Mạt tán gẫu nói chuyện mãi không ngừng, nụ cười của cô cùng với vẻ hờ hững khi mới gặp không giống nhau.
Sau đó, chính Bạch Dĩ Hạo cũng nghi ngờ liệu anh có ý gì với Bạch Dĩ Mạt?
Nhưng người kia đã phủ nhận, bởi vì lúc đó anh đã đem cái tình cảm này quy thành cảm giác bứt rứt ới cô, đối với cô chẳng qua chỉ là vì bồi thường, gửi gắm lên tâm tình.
Cũng có lẽ, anh đang sợ, sợ sau khi không kiềm chế được yêu mất, lại bị cô phát hiện ra mình chính là người mà cô hận nhất, như thế thì bọn họ sẽ như thế nào đây? Anh không dám nghĩ! Anh không ngờ thì ra mình yếu đuối như vậy…
Mà anh từ đầu đến cuối không hề hỏi qua chuyện Bạch Dĩ Mạt sinh non, bất kể ánh mắt Bạch Dĩ Hạo có lạnh tới cỡ nào, có đe nẹt thế nào, cô cũng không chịu nói, chuyện của cô ngoài bác sĩ ra, cũng chỉ có anh và Bạch DĨ Hạo, còn cả vị luật sư vốn là bạn của Bạch Dĩ Hạo là Quý Phi Dương biết, cuối cùng đã trở thành bí mật của bốn người họ.
Nhưng di chứng của vụ sinh non lại khiến cho Bạch Dĩ Mạt ngang bướng vì bọn họ lại cảm thấy không biết làm sao, cho dù là người anh trai cô luôn kính trọng cũng thế…
Lúc học đại học cô yêu hai lần, thời gian cũng không dài, sau đó không yêu nữa, dường như trong lòng cô đang cất giữ một người, anh đoán chính là người khiến cô mang thai kia!
Tiếp sau đó, cô tốt nghiệp, vào văn phòng luật sư của Quý Phi Dương, hoa đào bên người không ngừng, nhưng đến một người cô chẳng buồn để ý, còn Giản Quân Phàm người xuất hiện thường xuyên bên cạnh cô bị hiểu lầm thành bạn trai cô, cô không giải thích lại khiến anh thấy vui vẻ.
Tuy nói là thế, còn cô, mỗi lần có người hiểu lầm là lại lặng lẽ nói xin lỗi với anh, nhưng anh chỉ cười trừ, anh biết anh không nên quản nhiều chuyện của cô, nhưng cảm giác ở cạnh nhau lại tự nhiên như thế, tự nhiên đến mức anh hi vọng cứ thế cả đời.
Thậm chí cả bố Bạch Dĩ Mạt cho dù biết anh chính là cậu bé năm kia cũng rất vừa ý anh, luôn bảo Bạch Dĩ Mạt dẫn anh về nhà ăn cơm, nghiễm nhiên coi anh là con trể.
Nhưng Bạch Dĩ Mạt lại không yên lòng, khiến anh biết người kia trong lòng cô vẫn chưa ra khỏi đó, còn anh lại cam tâm tình nguyện trở thành nam khuê mật lúc đó.
Cụ thể mà nói, Giản Quân Phàm không biết mình đã yêu Bạch Dĩ Mạt từ lúc nào, anh cũng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, dáng vẻ cô quả thật rất được, đôi mắt trong suốt, nụ cười nhạt lộ ra lúm đồng tiên, rất đẹp, nhưng từ trước đến nay anh không phải là kiểu đàn ông theo đuổi tình yêu.
Huống hồ, từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh không thiếu mỹ nữ vờn quanh, so với cô còn cả khối người đẹp hơn, tính tình so với cô cũng tốt hơn nhiều, quan trọng nhất là bọn họ không hề từ chối anh, sẽ không nổi giận với anh.
Còn cô thì sao, tính khí lạnh lùng, không lễ phép, độc miệng xoi xét, giống như con lừa vậy, nhưng vì sao những khuyết điểm này trong mắt anh lại trở thành ưu điểm? Vì sao anh lại cảm thấy tính cách như thế làm rung động con tim?
Thì ra anh đã sớm yêu, cũng có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cô đã yêu từ lúc nào…
Ý thức được bản thân hết thuốc chữa cũng đã chậm, người trong lòng cô đã qauy về, càng châm biếm hơn là không ngờ người kia lại là em họ anh.
Anh thấy ánh mắt Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu, tuy có vẻ khinh thường, nhưng cái nhìn đó không giống như nhìn anh, đêm đó anh đem thắc mắc hỏi ra thì thấy Bạch Dĩ Mạt kích động né tránh, cuối cùng anh cũng hiểu được thì ra bố của đứa trẻ, người cô cố chấp bảo vệ chính là Hướng Nhu.
Hướng Nhu thích quấn lấy Bạch Dĩ Mạt, ngày ngày khiến cô xù lông, tuy cô luôn phủ nhận tình cảm với Hướng Nhu, nhưng từng chút từng chút, trong lúc cô khóc trong vòng tay của Hướng Nhu, cuối cùng anh cũng bắt đầu đau, cơn đau không thể nói rõ, lòng đau như dao cắt.
Anh bắt đầu thu nhận vụ án ma túy về mình, làm cho mình mệt mỏi, thấy bọn họ ngọt ngào anh chỉ có thể mỉm cười, nỗ lực mỉm cười, cho dù là anh biết Hướng Nhu cố ý biểu hiện ân ái trước mặt anh, anh cũng chỉ có thể cười, bởi vì anh đã đánh mất người sau năm năm trông nom bên cạnh, đã đánh mất hoàn toàn.
Anh không hề từ chối trong nhà sắp xếp đi xem mặt, một lần lại là một người…
Có lẽ anh nghĩ mình thật sự vẫn còn có thể vùi đầu vào tình cảm khác, nhưng vì sao anh lại tìm kiếm bóng dáng Bạch Dĩ Mạt trên người những người con gái này, cho dù chỉ là một chút, anh cũng có thể cùng người đó bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng mà, không có, bọn họ đến một đặc điểm cũng không giống, anh bắt đầu tự cười nhạo mình, cần gì chứ? Trên thế gian này chỉ có một Bạch Dĩ Mạt mà thôi…
Cuối cùng trong ngày đêm vùi mình vào vụ án ma túy, trong một lần lại một lần đi xem mắt vô ích, trong lòng đau nhức khi dùng rượu thuốc lá, anh lại nhận được thiếp mời kết hôn của Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu.
Một ngày trước hôn lễ, anh là người duy nhất đi cùng chú rể cô dâu đến tham gia bữa tiệc chia tay độc thân, Hướng Nhu bị mấy người anh em kia chuốc không ít rượu, tửu lượng hắn dù có tốt, cũng phải say ngà ngà.
Còn anh vốn không muốn đến, nhưng ai bảo anh là anh họ của hắn đây?
“Anh họ, em kính anh một ly.” Hướng Nhu tạm thời thoát khỏi đám bạn, đi đến cạnh Giản Quân Phàm ngồi trong góc nhìn hạnh phúc của hắn.
Giản Quân Phàm mỉm cười, ngữ khí nhẹ cảnh cáo Hướng Nhu đối tốt với Bạch Dĩ Mạt, sau đó cầm ly rượu lên một hơi cạn sạch, nhưng vì sao hôm nay rượu lại chua xót như thế, chua đến tận lòng.
Hướng Nhu bật cười ha ha, ù ù cạc cạc nói câu cảm ơn với anh.
Anh biết được hai chữ kia bao hàm ý gì, nhưng điều anh khó chịu chính là, hai chữ này từ lúc tham gia bữa tiệc, Bạch Dĩ Mạt cũng nói với anh.
Về đến nhà, anh lẳng lặng ngồi trên ghế salon, trợn tròn mặt ngẩn người, ngồi đó cả một đêm, Doãn Hiểu Hàn đến tìm anh thấy vẻ mặt tiều tụy của anh, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Cô kéo anh đi tắm rửa, tắm xong anh thấy Doãn Hiểu Hàn đứng trong phòng giữ quấn áo vì anh mà khoa chân múa tay chọn quần áo khiến anh có chút áy áy, có chút chật vật.
Doãn Hiểu Hàn là bảo bối của bác Doãn, là thiên kim đại tiểu thư, tình yêu gần như trái ngược với Bạch Dĩ Mạt, trong tình yêu Bạch Dĩ Mạt luôn bị động, còn Doãn Hiểu Hàn lại là người chủ động.
Cô vì Giản Quân Phàm mà vào trường cảnh sát đuổi theo đến thành phố S, mặc anh lạnh lùng thế nào với cô, hờ hững với cô, cô vẫn như kẹo da trâu dính lấy anh.
Anh xem mắt ngày càng nhiều, cố ý để cô biết, để cô biết khó mà rút lui, nhưng cô lại chỉ nói: “Đi đi đi đi, dù sao cũng không thành công.”
Anh cảm thấy kỳ lạ, dựa vào cái gì mà cô cảm thấy anh nhất định chướng mắt với những người đó, dựa vào cái gì cô có thể tự tin như thế, tuy quả thật bị cô nói trúng, nhìn thấy khuôn mựat nhỏ nhắn cười mà không nói gì với cô.
Anh đã nói với Doãn Hiểu Hàn, nói một cách nghiêm túc, anh nói cho cô biết, cô còn nhỏ, chưa bao giờ yêu đương, cho nên mới sinh ra cảm giác ỷ lại với anh, cái tình cảm này không nhất định là tình yêu, cô chẳng qua chỉ ảo tưởng, cô phản đối thì anh nói rất rõ ràng cho cô biết, Giản Quân Phàm anh sẽ không thích Doãn Hiểu Hàn cô, để trái tim cô chết rũ.
Kết quả vừa đấm vừa xóa không như mong muốn, hai mắt cô đỏ lên không nói lời nào, cuối cùng nói cho anh biết thích anh là chuyện của cô, anh không có quyền xen vào.
Ngày hôm sau lại như không có chuyện gì, dường như chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy cuộc sống vẫn tiếp tục, tình yêu cũng vẫn tiếp tục.
Cô với anh cứ như vậy một lần từ chối, một lần kiên trì, dường như không có bờ bến, dây dưa không có chừng mực…
Doãn Hiểu Hàn cẩn thận thắt cà vạt cho anh, sau đó đẩy anh đến trước gương: “Nhìn đi, đẹp trai chưa, hôm nay phải cướp lấy nổi bật của chú rể.”
Giản Quân Phàm định thần nhìn mình trong gương, sau đó không tự giác nhìn sang Doãn Hiểu Hàn bên cạnh mình kỳ thật khá là đăng đối (môn đăng hộ đối), cuối cùng cũng cười khan một tiếng.
++
Hôm sau đến tham dự hôn lễ có rất nhiều người, danh nhân, thương nhân, quan chức, đều không ngoại lệ, buổi hôn lễ trước sau không có trong vòng một thế kỷ này ở thành phố S.
Từ việc chuẩn bị hôn lễ, rồi lựa chọn quần áo, đến mời khách khứa ngồi vào, vật phẩm này nọ, mỗi chi tiết lớn nhỏ đều do Hướng Nhu tự mình chuẩn bị, xa hoa không gì sánh kịp.
Theo khúc nhạc hôn lễ, Bạch Dĩ Mạt mặc áo cưới tinh xảo làm bằng tay kiểu cung đình châu Âu chậm rãi đi vào lễ đường, từng bước đi của cô, trái tim của Giản Quân Phàm lại nảy lên một lần, thì ra vẻ đẹp của cô là rung động lòng ngươi như vậy, nụ cười của cô như chạm đến mỗi dây thần kinh của anh.
Còn trong mắt cô chỉ có Hướng Nhu nở nụ cười tươi rối, bọn họ là đôi bích nhân môn đăng hộ đối trong mắt nhiều người, là tiêu điểm trong ống kính của nhiếp ảnh gia, là ngọn nguồn của hạnh phúc.
Bọn họ đọc lời thề, trao nhẫn cho đối phương, trong tiếng hoan hô của mọi người ôm lấy nhau, vỗ tay, tiếng hát, pháo hoa, pháo mừng đều vì họ mà vang lên, chỉ có anh im lặng rút lui khỏi cảnh tượng khiến trái tim anh đau đớn.
Giản Quân Phàm, không yêu, thật sự khó như thế sao?
Anh nhìn thấy Doãn Hiểu Hàn đứng cạnh bờ hồ, nha đầu kia cũng ra đây, từ lúc nào thì anh thật sự không biết, có lẽ là lúc trong mắt anh chỉ có Bạch Dĩ Mạt?
Làm anh giật mình là Doãn Hiểu Hàn đang khóc, dường như cô biết anh đang nhìn cô, vội vàng gạt đi nước mắt, sau đó lại mỉm cười.
Anh hỏi cô sao lại thế, cô lại nói mình cảm động, có lẽ anh biết cô khóc vì cái gì, nhưng trước sau không hề hỏi.
Cho đến nhiều năm sau, khi bọn họ đã là người làm bố làm mẹ, lại một lần nữa bước vào hôn lễ người khác tham gia thì cô mới nói cho anh biết năm đó cô vì anh mà khóc, vì anh đau mà buồn, Giản Quân Phàm chỉ có thể yêu chiều ôm lấy Doãn Hiểu Hàn vào lòng, nói với cô một câu: Thật là đứa trẻ ngốc!
Người cả đời cố chấp rất nhiều, gã ngốc Giản Quân Phàm cố chấp đã thôi những năm tháng khiến anh nhớ mãi không quên, còn cô bé ngốc Doãn Hiểu Hàn cố chấp lại thu hoạch được một tình yêu hạnh phúc mỹ mãn.
Có lẽ hạnh phúc này không dễ có, có lẽ hạnh phúc này cô cũng từng nhịn đau mà buông tay, nhưng đến cuối cùng, bọn họ nhìn rõ bản thân, nhìn rõ đối phương, nhìn rõ tương lai tay nắm tay cùng đi hết con đường đến bạc đầu.
Có tình yêu che kín trong bụi gai, có tình yêu là im lặng cả đời, có tình yêu mãnh liệt như lửa, có tình yêu bình thản như nước, chỉ cần kiên trì trên con đường tình yêu, cuối cùng nhận được sự vĩnh hằng, mới là người chiến thắng…
Lần đầu tiên gặp cô là lúc cô đang đuổi theo tên trộm cao hơn cô một cái đầu, hôm đó anh vừa mới nghỉ phép chuẩn bị quay về thành phố Y, không ngờ lại gặp phải cảnh như thế.
Anh sợ cô bị thương nên cũng theo gót, đuổi đến nơi thì tình huống trước mắt làm cho anh chấn động, người đàn ông kia bị cô chế ngự nằm trên mặt đất, thế là, anh không khỏi ngắm nhìn người con gái nhìn có vẻ nhu nhược này, lại còn giống học sinh hơn.
Anh đi lên cùng với cảnh sát bắt tên trộm về, sau đó còn có lòng hỏi cô có bị thương hay không, cô chỉ lắc đầu vẻ mặt hờ hững, đúng lúc anh chuẩn bị xoay người đi thì đột nhiên cô ôm bụng đau đướn, thậm chí trên trán còn chảy mồ hôi.
Đưa cô đến bệnh viện mới biết thì ra cô có thai, do trước đó đánh nhau với tên trộm động tác quá mạnh nên phải sinh non, khi anh cầm chứng minh thư của cô đăng ký thì anh mới phát hiện, thì ra cô chính là Bạch Dĩ Mạt, con gái của ân nhân.
Lúc Bạch Dĩ Hạo đến vội vàng hỏi bác sĩ tình hình của Bạch Dĩ Mạt, sau khi biết được đáp án chưa kịp phân bua đã đánh cho anh một trận, đánh xong rồi mới biết, thì ra mình đánh nhầm người, chẳng qua người lạ là anh chỉ đưa Bạch Dĩ Mạt vào viện thôi.
Mấy ngày sau đó, bọn họ giống như có cảm giác hận đã gặp nhau quá muộn, anh với Bạch Dĩ Mạt tán gẫu nói chuyện mãi không ngừng, nụ cười của cô cùng với vẻ hờ hững khi mới gặp không giống nhau.
Sau đó, chính Bạch Dĩ Hạo cũng nghi ngờ liệu anh có ý gì với Bạch Dĩ Mạt?
Nhưng người kia đã phủ nhận, bởi vì lúc đó anh đã đem cái tình cảm này quy thành cảm giác bứt rứt ới cô, đối với cô chẳng qua chỉ là vì bồi thường, gửi gắm lên tâm tình.
Cũng có lẽ, anh đang sợ, sợ sau khi không kiềm chế được yêu mất, lại bị cô phát hiện ra mình chính là người mà cô hận nhất, như thế thì bọn họ sẽ như thế nào đây? Anh không dám nghĩ! Anh không ngờ thì ra mình yếu đuối như vậy…
Mà anh từ đầu đến cuối không hề hỏi qua chuyện Bạch Dĩ Mạt sinh non, bất kể ánh mắt Bạch Dĩ Hạo có lạnh tới cỡ nào, có đe nẹt thế nào, cô cũng không chịu nói, chuyện của cô ngoài bác sĩ ra, cũng chỉ có anh và Bạch DĨ Hạo, còn cả vị luật sư vốn là bạn của Bạch Dĩ Hạo là Quý Phi Dương biết, cuối cùng đã trở thành bí mật của bốn người họ.
Nhưng di chứng của vụ sinh non lại khiến cho Bạch Dĩ Mạt ngang bướng vì bọn họ lại cảm thấy không biết làm sao, cho dù là người anh trai cô luôn kính trọng cũng thế…
Lúc học đại học cô yêu hai lần, thời gian cũng không dài, sau đó không yêu nữa, dường như trong lòng cô đang cất giữ một người, anh đoán chính là người khiến cô mang thai kia!
Tiếp sau đó, cô tốt nghiệp, vào văn phòng luật sư của Quý Phi Dương, hoa đào bên người không ngừng, nhưng đến một người cô chẳng buồn để ý, còn Giản Quân Phàm người xuất hiện thường xuyên bên cạnh cô bị hiểu lầm thành bạn trai cô, cô không giải thích lại khiến anh thấy vui vẻ.
Tuy nói là thế, còn cô, mỗi lần có người hiểu lầm là lại lặng lẽ nói xin lỗi với anh, nhưng anh chỉ cười trừ, anh biết anh không nên quản nhiều chuyện của cô, nhưng cảm giác ở cạnh nhau lại tự nhiên như thế, tự nhiên đến mức anh hi vọng cứ thế cả đời.
Thậm chí cả bố Bạch Dĩ Mạt cho dù biết anh chính là cậu bé năm kia cũng rất vừa ý anh, luôn bảo Bạch Dĩ Mạt dẫn anh về nhà ăn cơm, nghiễm nhiên coi anh là con trể.
Nhưng Bạch Dĩ Mạt lại không yên lòng, khiến anh biết người kia trong lòng cô vẫn chưa ra khỏi đó, còn anh lại cam tâm tình nguyện trở thành nam khuê mật lúc đó.
Cụ thể mà nói, Giản Quân Phàm không biết mình đã yêu Bạch Dĩ Mạt từ lúc nào, anh cũng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, dáng vẻ cô quả thật rất được, đôi mắt trong suốt, nụ cười nhạt lộ ra lúm đồng tiên, rất đẹp, nhưng từ trước đến nay anh không phải là kiểu đàn ông theo đuổi tình yêu.
Huống hồ, từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh không thiếu mỹ nữ vờn quanh, so với cô còn cả khối người đẹp hơn, tính tình so với cô cũng tốt hơn nhiều, quan trọng nhất là bọn họ không hề từ chối anh, sẽ không nổi giận với anh.
Còn cô thì sao, tính khí lạnh lùng, không lễ phép, độc miệng xoi xét, giống như con lừa vậy, nhưng vì sao những khuyết điểm này trong mắt anh lại trở thành ưu điểm? Vì sao anh lại cảm thấy tính cách như thế làm rung động con tim?
Thì ra anh đã sớm yêu, cũng có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cô đã yêu từ lúc nào…
Ý thức được bản thân hết thuốc chữa cũng đã chậm, người trong lòng cô đã qauy về, càng châm biếm hơn là không ngờ người kia lại là em họ anh.
Anh thấy ánh mắt Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu, tuy có vẻ khinh thường, nhưng cái nhìn đó không giống như nhìn anh, đêm đó anh đem thắc mắc hỏi ra thì thấy Bạch Dĩ Mạt kích động né tránh, cuối cùng anh cũng hiểu được thì ra bố của đứa trẻ, người cô cố chấp bảo vệ chính là Hướng Nhu.
Hướng Nhu thích quấn lấy Bạch Dĩ Mạt, ngày ngày khiến cô xù lông, tuy cô luôn phủ nhận tình cảm với Hướng Nhu, nhưng từng chút từng chút, trong lúc cô khóc trong vòng tay của Hướng Nhu, cuối cùng anh cũng bắt đầu đau, cơn đau không thể nói rõ, lòng đau như dao cắt.
Anh bắt đầu thu nhận vụ án ma túy về mình, làm cho mình mệt mỏi, thấy bọn họ ngọt ngào anh chỉ có thể mỉm cười, nỗ lực mỉm cười, cho dù là anh biết Hướng Nhu cố ý biểu hiện ân ái trước mặt anh, anh cũng chỉ có thể cười, bởi vì anh đã đánh mất người sau năm năm trông nom bên cạnh, đã đánh mất hoàn toàn.
Anh không hề từ chối trong nhà sắp xếp đi xem mặt, một lần lại là một người…
Có lẽ anh nghĩ mình thật sự vẫn còn có thể vùi đầu vào tình cảm khác, nhưng vì sao anh lại tìm kiếm bóng dáng Bạch Dĩ Mạt trên người những người con gái này, cho dù chỉ là một chút, anh cũng có thể cùng người đó bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng mà, không có, bọn họ đến một đặc điểm cũng không giống, anh bắt đầu tự cười nhạo mình, cần gì chứ? Trên thế gian này chỉ có một Bạch Dĩ Mạt mà thôi…
Cuối cùng trong ngày đêm vùi mình vào vụ án ma túy, trong một lần lại một lần đi xem mắt vô ích, trong lòng đau nhức khi dùng rượu thuốc lá, anh lại nhận được thiếp mời kết hôn của Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu.
Một ngày trước hôn lễ, anh là người duy nhất đi cùng chú rể cô dâu đến tham gia bữa tiệc chia tay độc thân, Hướng Nhu bị mấy người anh em kia chuốc không ít rượu, tửu lượng hắn dù có tốt, cũng phải say ngà ngà.
Còn anh vốn không muốn đến, nhưng ai bảo anh là anh họ của hắn đây?
“Anh họ, em kính anh một ly.” Hướng Nhu tạm thời thoát khỏi đám bạn, đi đến cạnh Giản Quân Phàm ngồi trong góc nhìn hạnh phúc của hắn.
Giản Quân Phàm mỉm cười, ngữ khí nhẹ cảnh cáo Hướng Nhu đối tốt với Bạch Dĩ Mạt, sau đó cầm ly rượu lên một hơi cạn sạch, nhưng vì sao hôm nay rượu lại chua xót như thế, chua đến tận lòng.
Hướng Nhu bật cười ha ha, ù ù cạc cạc nói câu cảm ơn với anh.
Anh biết được hai chữ kia bao hàm ý gì, nhưng điều anh khó chịu chính là, hai chữ này từ lúc tham gia bữa tiệc, Bạch Dĩ Mạt cũng nói với anh.
Về đến nhà, anh lẳng lặng ngồi trên ghế salon, trợn tròn mặt ngẩn người, ngồi đó cả một đêm, Doãn Hiểu Hàn đến tìm anh thấy vẻ mặt tiều tụy của anh, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Cô kéo anh đi tắm rửa, tắm xong anh thấy Doãn Hiểu Hàn đứng trong phòng giữ quấn áo vì anh mà khoa chân múa tay chọn quần áo khiến anh có chút áy áy, có chút chật vật.
Doãn Hiểu Hàn là bảo bối của bác Doãn, là thiên kim đại tiểu thư, tình yêu gần như trái ngược với Bạch Dĩ Mạt, trong tình yêu Bạch Dĩ Mạt luôn bị động, còn Doãn Hiểu Hàn lại là người chủ động.
Cô vì Giản Quân Phàm mà vào trường cảnh sát đuổi theo đến thành phố S, mặc anh lạnh lùng thế nào với cô, hờ hững với cô, cô vẫn như kẹo da trâu dính lấy anh.
Anh xem mắt ngày càng nhiều, cố ý để cô biết, để cô biết khó mà rút lui, nhưng cô lại chỉ nói: “Đi đi đi đi, dù sao cũng không thành công.”
Anh cảm thấy kỳ lạ, dựa vào cái gì mà cô cảm thấy anh nhất định chướng mắt với những người đó, dựa vào cái gì cô có thể tự tin như thế, tuy quả thật bị cô nói trúng, nhìn thấy khuôn mựat nhỏ nhắn cười mà không nói gì với cô.
Anh đã nói với Doãn Hiểu Hàn, nói một cách nghiêm túc, anh nói cho cô biết, cô còn nhỏ, chưa bao giờ yêu đương, cho nên mới sinh ra cảm giác ỷ lại với anh, cái tình cảm này không nhất định là tình yêu, cô chẳng qua chỉ ảo tưởng, cô phản đối thì anh nói rất rõ ràng cho cô biết, Giản Quân Phàm anh sẽ không thích Doãn Hiểu Hàn cô, để trái tim cô chết rũ.
Kết quả vừa đấm vừa xóa không như mong muốn, hai mắt cô đỏ lên không nói lời nào, cuối cùng nói cho anh biết thích anh là chuyện của cô, anh không có quyền xen vào.
Ngày hôm sau lại như không có chuyện gì, dường như chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy cuộc sống vẫn tiếp tục, tình yêu cũng vẫn tiếp tục.
Cô với anh cứ như vậy một lần từ chối, một lần kiên trì, dường như không có bờ bến, dây dưa không có chừng mực…
Doãn Hiểu Hàn cẩn thận thắt cà vạt cho anh, sau đó đẩy anh đến trước gương: “Nhìn đi, đẹp trai chưa, hôm nay phải cướp lấy nổi bật của chú rể.”
Giản Quân Phàm định thần nhìn mình trong gương, sau đó không tự giác nhìn sang Doãn Hiểu Hàn bên cạnh mình kỳ thật khá là đăng đối (môn đăng hộ đối), cuối cùng cũng cười khan một tiếng.
++
Hôm sau đến tham dự hôn lễ có rất nhiều người, danh nhân, thương nhân, quan chức, đều không ngoại lệ, buổi hôn lễ trước sau không có trong vòng một thế kỷ này ở thành phố S.
Từ việc chuẩn bị hôn lễ, rồi lựa chọn quần áo, đến mời khách khứa ngồi vào, vật phẩm này nọ, mỗi chi tiết lớn nhỏ đều do Hướng Nhu tự mình chuẩn bị, xa hoa không gì sánh kịp.
Theo khúc nhạc hôn lễ, Bạch Dĩ Mạt mặc áo cưới tinh xảo làm bằng tay kiểu cung đình châu Âu chậm rãi đi vào lễ đường, từng bước đi của cô, trái tim của Giản Quân Phàm lại nảy lên một lần, thì ra vẻ đẹp của cô là rung động lòng ngươi như vậy, nụ cười của cô như chạm đến mỗi dây thần kinh của anh.
Còn trong mắt cô chỉ có Hướng Nhu nở nụ cười tươi rối, bọn họ là đôi bích nhân môn đăng hộ đối trong mắt nhiều người, là tiêu điểm trong ống kính của nhiếp ảnh gia, là ngọn nguồn của hạnh phúc.
Bọn họ đọc lời thề, trao nhẫn cho đối phương, trong tiếng hoan hô của mọi người ôm lấy nhau, vỗ tay, tiếng hát, pháo hoa, pháo mừng đều vì họ mà vang lên, chỉ có anh im lặng rút lui khỏi cảnh tượng khiến trái tim anh đau đớn.
Giản Quân Phàm, không yêu, thật sự khó như thế sao?
Anh nhìn thấy Doãn Hiểu Hàn đứng cạnh bờ hồ, nha đầu kia cũng ra đây, từ lúc nào thì anh thật sự không biết, có lẽ là lúc trong mắt anh chỉ có Bạch Dĩ Mạt?
Làm anh giật mình là Doãn Hiểu Hàn đang khóc, dường như cô biết anh đang nhìn cô, vội vàng gạt đi nước mắt, sau đó lại mỉm cười.
Anh hỏi cô sao lại thế, cô lại nói mình cảm động, có lẽ anh biết cô khóc vì cái gì, nhưng trước sau không hề hỏi.
Cho đến nhiều năm sau, khi bọn họ đã là người làm bố làm mẹ, lại một lần nữa bước vào hôn lễ người khác tham gia thì cô mới nói cho anh biết năm đó cô vì anh mà khóc, vì anh đau mà buồn, Giản Quân Phàm chỉ có thể yêu chiều ôm lấy Doãn Hiểu Hàn vào lòng, nói với cô một câu: Thật là đứa trẻ ngốc!
Người cả đời cố chấp rất nhiều, gã ngốc Giản Quân Phàm cố chấp đã thôi những năm tháng khiến anh nhớ mãi không quên, còn cô bé ngốc Doãn Hiểu Hàn cố chấp lại thu hoạch được một tình yêu hạnh phúc mỹ mãn.
Có lẽ hạnh phúc này không dễ có, có lẽ hạnh phúc này cô cũng từng nhịn đau mà buông tay, nhưng đến cuối cùng, bọn họ nhìn rõ bản thân, nhìn rõ đối phương, nhìn rõ tương lai tay nắm tay cùng đi hết con đường đến bạc đầu.
Có tình yêu che kín trong bụi gai, có tình yêu là im lặng cả đời, có tình yêu mãnh liệt như lửa, có tình yêu bình thản như nước, chỉ cần kiên trì trên con đường tình yêu, cuối cùng nhận được sự vĩnh hằng, mới là người chiến thắng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.