Chương 61: Cố phu nhân của anh (1)
Mặc Bảo Phi Bảo
18/07/2014
Máy theo dõi, máy truyền dịch, máy hô hấp, kim tiêm khử trùng…. Những ánh sáng từ những dụng cụ này khé lóe lên, có người mặc quần áo cách ly phụ giúp bác sĩ cùng y tá, thấp giọng trao đổi, xem xét số liệu trên các dụng cụ.
Những thứ đó anh đã từng rất quen thuộc.
Đây là bệnh viện mà anh cùng mẹ đã từng làm việc qua, cho nên đối với thời gian anh xuất hiện ở phòng ICU này chưa bao giờ là hạn chế cả.
Sau khi đợi cho ông ngoại ngủ say, anh mới đi ra ngoài phòng ICU thay quần áo cách ly, mặc vào quần áo của chính mình.
“Cố lão bị bệnh, các chủ nhiệm khoa cũng đều rất quan tậm, thậm chí ngay cả phó chủ nhiệm khoa nội có tiếng Đổng Trường Chinh cũng đều được mời để tới xem bênh giúp ông ấy, ông ta được xem như một người giáo sư có quyền thế được nhiều người biết đến.” Bên cạnh anh lúc này đây có một vị bác sĩ Liêu có quan hệ với anh rất tốt, đang thấp giọng nói với anh, “Tình huống tuy rằng k được tốt lắm, nhưng cậu cũng đã từng là bác sĩ rồi hẳn là có thể nhìn ra được một chút.”
Hôm nay Đổng Trường Chinh có tới, trước đó hẹn ông ta vào giờ cơm tối.
Ông ta lỡ hẹn.
Đối với người này, từ khi hơn 10 tuổi anh đã không còn ghi hận ông ta nữa rồi. Khi còn nhỏ đi cùng mẹ trở về Trung Quốc, còn có thể có chút chờ đợi, sau nhiều lần thất hứa gặp mặt, thậm chí anh có chút ghi hận.
Mà việc ghi hận này luôn giấu ở sau lưng, thật rõ ràng là anh rất tự tin.
Đối với một đứa trẻ hơn 10 tuổi, từ chính bản thân của người cha này không có thể áp chế được những đắn đo suy tính trong lòng anh, hơn nữa anh cũng thật sự đủ vĩ đại, vĩ đại đến mức vẫn có thể đến trường học của giáo hội làm một học sinh bình thường, nhưng lại sinh ra cảm giác chán ghét vì bị vứt bỏ mà trở nên tự ti hơn.
Cứ thế đi qua đoạn thời gian hỗn loạn đó, lo lắng cho tương lai sau này của mình.
Những lo lắng đó cũng tự nhiên biến mất.
Anh không nói tiếp, đưa quần áo cách ly cho y tá bên cạnh, trên người có một chút ẩm ướt do mồ hôi.
“Vợ của cậu sao lại không có đến?” Bác sĩ Liêu cũng đem quần áo cho cô y tá đó rồi đi ra ngoài.
“Còn chưa chính thức kết hôn, thật sự không thích hợp để đi đến đây.”
“Lúc trước tôi và cậu cũng nhau thực tập ở đây, cậu cũng được coi như là người của bệnh viện này, cũng không có nghĩ tới lại bị cô nhóc kia mê hoặc như thế này…” Bác sĩ Liêu nở nụ cười trêu chọc, “Nhưng mà cô nhóc kia thật sự rất được, cậu xem sau bao nhiêu người biết người yêu bị SARS thì đều đòi chia tay đấy thôi? Loại sự tình này không phải chỉ muốn nói ngoài miệng mà trong đầu cũng đã nghĩ rồi. Tôi nói cậu vẫn không muốn kết hôn thì còn chần chờ cái gì?”
“Cô ấy còn chưa có tốt nghiệp đại học.” ANh nhẹ giọng trả lời, rất bình tĩnh, “Đợi đến khi cô ấy thuận lợi tốt nghiệp xong thì sẽ kết hôn.”
Bác sĩ Liêu àh một tiếng, nắm khóa mở cửa.
Cửa từ từ được mở ra, bác sĩ Liêu rút cuộc cũng suy nghĩ xong cái gì đó, cười như không nhìn anh, “90 năm sau nữa nhỉ?”
Câu hỏi như vậy thật sự làm cho anh bất ngờ.
Đợi cho đến khi đi ra khỏi cộng bệnh viện, ngồi vào trong xe taxi, lại nghĩ tới câu hỏi vừa rồi.
Từ khi anh bắt đầu vào dạy lớp của Đồng Ngôn, liền phát hiện được đa số các sinh viên ở đây đều rất đặc biệt. Anh không phải lớn lên ở trong nước, nhìn thái độ sống của Bình Phàm với những sinh viên khác cùng với những sinh viên này thật sự là hoàn toàn kém khác xa nhau.
Anh nhớ rất rõ một lần, nhìn thấy một cô gái nhuộm tóc màu hồng sắc, có dây cột nơ con bước màu xanh chạy vào văn phòng, năn nỉ giáo sư dạy pháp luật thủ hạ lưu tình, bỗng nhiên có có loại cảm xúc muốn cười.
Còn khi đang dạy ở trường Đồng Ngôn học thì cũng nhận được không ít thư tình thổ lộ.
Cố Bình Phàm thấy được cũng từng cảm khái, trước kia nếu như có chuyện thế này nhiều nhất là nặc danh nói hết tâm ý, nhưng những đứa nhỏ thời nay thật đúng là e sợ người khác không biết được bản thân mình thích thầy giáo của mình….
Nói đi nói lại vẫn nhớ tới vẫn đề con cái.
Anh nghiêng người tựa vào ghế xe, nghĩ đến câu nói kia của cô, có đứa nhỏ cùng em nhớ tới anh.
Một nhóc lớn mang theo một nhóc nhỏ nữa sao?
Dương như chỉ cần một thôi cũng chưa đủ, nghe nói người ngoại tịch sinh sống tại Trung Quốc không có hạn chế sinh đẻ, nhưng Bình Phàm cũng đã nói qua, hai bên đều là con một thì hẳn là có thể sinh hai đứa con.
Như vậy thêm cả cô ấy nữa chính là ba người. Ăn mặc của ba đứa trẻ đều phải chính anh gánh vác rồi.
Dường như… thật sự cũng không tệ lắm.
Đồng Ngôn để lại câu nói kia…
Bởi vì sợ mắt mình sưng lên, cô vẫn gọi điện thoại cho bà nội, nói chính mình sẽ về nhà trễ một chút. May mắn là mùa đông, thịt cũng không cần lập tức bỏ vào trong tủ lạnh ngay, cô cứ mang theo túi thịt gà còn dính máu như vậy, thong thả đi về phía quán KFC ở gần nhà ăn cơm chiều. Khi gọi cơm, không biết bởi vì túi thịt gà còn dính máu hay vì khuôn mặt bị đánh cho sưng lên mà đám người phục vụ cứ đưa mắt nhìn cô liên tục.
Cô rửa tay bên cạnh bên rửa mặt, dùng nước lạnh tẩm ướt khăn tay.
Sau đó chọn một chiếc bàn dài ở trong góc, ngồi xuống vừa dùng khăn ướt chườm lên vết thương vừa cắn cánh gà.
Cô ngồi đối diện ngay đường lớn, cũng là đối diện với cửa tiểu khu nơi cô ở.
Cô vừa ăn xong hai cánh gà, vừa vặn nhìn thấy một chiếc taxi dừng ở trước cửa hàng hoa quả tươi, trực giác nói rằng anh đã trở về. Quả nhiên từ trong xe bước ra một người đàn ông đang cúi người bước ra, rất nhanh đứng thẳng lên trả tiền xe, đó là Cố Bình Sinh.
Cô ngậm cánh gà, lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở máy ảnh chụp lấy khuôn mặt của mình lúc này.
Hoàn toàn tốt lắm, quả nhiên là không thế chống đỡ được với thể trạng như thế này.
Người ở xa kia vẫn còn cúi đầu chọn hoa quả, bà chủ cửa hàng hoa quả tươi giơ cái gì đó, cùng với anh tán gẫu. Bởi vì người anh cao cho nên lễ phép gật đầu, nhìn bà chủ kia nói chuyện.
Đồng Ngôn gửi cho anh một tin nhắn: Em tan làm muộn, thật là đáng thương, phải vào quán KFC ăn mấy thức đồ ăn không tốt cho sức khỏe đây này.
Nhắn xong cô lại nhìn sang bên kia đường, thấy anh lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu nhìn.
Cô tiếp tục cắn cánh gà, ánh mắt vẫn cứ dõi theo anh.
Lớp kính mặc dù có chút bẩn cũng không gây trở ngại cô ngắm mỹ nhân.
Cố Bình Sinh nhận lấy chút tiền lẻ của bà chủ cửa hàng hoa quả xong, đem vì tiền cùng điện thoại bỏ vào trong túi quần, đem số hoa quả vừa mua tạm thời gửi lại trên sạp hoa quả.
Sau đó cứ như vậy xoay người, xuyên qua đám người đang đi bộ trên đường cái. Khi đi đến nửa đường thì trùng hợp gặp phải đèn đỏ, anh đứng ở trong đám người, kiên nhẫn chờ đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Có lẽ vừa mới trải qua một chút chuyện thật sự không tới, lúc này nhìn anh đi tới như vậy, là một người tốt đẹp như vậy, cấu thành một hình ảnh hoàn mỹ như vậy. Chỉ nhìn như vậy thôi cũng khiến nhịp tim của cô nhảy bang bang lên.
Sau khi anh nhìn thấy cô, cũng không có tiến vào, ngược lại đứng ở bên ngoài tấm kính nhìn cô, lông mày hơi nhăn lại.
Đồng Ngôn dùng khăn giấy lau khô miệng, dùng khẩu hình nói với anh : Em sai rồi, về sau sẽ không bao giờ ăn loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe này nữa.
Không biết anh suy nghĩ cái gì, tóm lại là không nói chuyện.
Đồng Ngôn lại đem túi thịt gà giờ lên, hiến vật quý mà cười : Gà hầm hạt dẻ.
Cố Bình Sinh nhướng mày, ý cười lan tràn nơi đáy mắt, vẫn như cũ không nói gì.
Phía sau lưng anh vừa vặn có chiếc xe đi qua, đèn xe rất nhanh chiếu thoảng qua bên người anh. Cô còn muốn nói cái gì đó, anh bỗng nhiên liền mở miệng, nói ngắn gọn hai chữ : Về nhà.
Cô gật đầu, nhanh chóng thu dọn mọi thứ, chạy ra khỏi quan KFC.
Loại cảm giác hưng phấn này giống như một đứa trẻ quên mang theo chìa khóa nhà, rút cuộc cũng đã đợi được cho người lớn trở về….
Buổi tối cô đứng dưới vòi tắm hoa sen trong nhà tắm, còn đang suy nghĩ chính mình khi nào thì rộng rãi như vậy, rõ ràng mấy giờ trước mới trải qua chuyện kia, thế nhưng lại giống như cách cả một đời. Dường như cùng Cố Bình Sinh không có quan hệ gì, cũng không nghĩ sẽ quan tâm như cô nghĩ.
Khi cô quấn khăn tắm đi ra, Cố Bình Sinh đang ngồi ở cạnh cửa sổ xem tư liệu.
Lúc trước khia nh mang theo cô đến xem phòng ở, hai người thích nhất là cánh cửa sổ rộng này, bên dưới bày một thảm lông dê dày, đặt một cái bàn cùng một cái đệm dựa, tạo nên một không gian đọc sách uống trà rất tuyệt vời.
Cố Bình Sinh mặc một chiếc quần sooc ngắn màu xám, khoanh chân ngồi ở đó, dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh. Bên chân cùng với trên àn phân tán đủ loại kiểu dáng văn kiện, bởi vì làm hạng mục ở Argentina, những tư liệu cùng ảnh chụp đều là tiếng Tây Ban Nha.
Đây là thói quen thường ngày của anh, bởi vì những dự án hạng mục này đều là buôn bán cơ mật, tự nhiên để ra như vậy chủ yếu là vì người khác đọc cũng không hiểu được. Cô trong khoảng thời gian này cũng đã nhìn thấy nhiều, mặc dù không biết ý tứ là gì nhưng có thể nhận ra được đó là văn bản dạng gì.
Cô đi đến gần rồi, anh mới ngẩng đầu lên từ trong mớ văn kiện kia.
“Tiếng mẹ đẻ là tiếng anh thực sự rất có lợi, còn có dư lực mà học thêm ngoại ngữ khác nữa…”Cô học theo bộ dạng của anh, chân trên đi lên thảm, cười tủm tỉm, cọ cọ vào chân của anh, “Tiên sinh, anh có cần mát xa không?”
Những thứ đó anh đã từng rất quen thuộc.
Đây là bệnh viện mà anh cùng mẹ đã từng làm việc qua, cho nên đối với thời gian anh xuất hiện ở phòng ICU này chưa bao giờ là hạn chế cả.
Sau khi đợi cho ông ngoại ngủ say, anh mới đi ra ngoài phòng ICU thay quần áo cách ly, mặc vào quần áo của chính mình.
“Cố lão bị bệnh, các chủ nhiệm khoa cũng đều rất quan tậm, thậm chí ngay cả phó chủ nhiệm khoa nội có tiếng Đổng Trường Chinh cũng đều được mời để tới xem bênh giúp ông ấy, ông ta được xem như một người giáo sư có quyền thế được nhiều người biết đến.” Bên cạnh anh lúc này đây có một vị bác sĩ Liêu có quan hệ với anh rất tốt, đang thấp giọng nói với anh, “Tình huống tuy rằng k được tốt lắm, nhưng cậu cũng đã từng là bác sĩ rồi hẳn là có thể nhìn ra được một chút.”
Hôm nay Đổng Trường Chinh có tới, trước đó hẹn ông ta vào giờ cơm tối.
Ông ta lỡ hẹn.
Đối với người này, từ khi hơn 10 tuổi anh đã không còn ghi hận ông ta nữa rồi. Khi còn nhỏ đi cùng mẹ trở về Trung Quốc, còn có thể có chút chờ đợi, sau nhiều lần thất hứa gặp mặt, thậm chí anh có chút ghi hận.
Mà việc ghi hận này luôn giấu ở sau lưng, thật rõ ràng là anh rất tự tin.
Đối với một đứa trẻ hơn 10 tuổi, từ chính bản thân của người cha này không có thể áp chế được những đắn đo suy tính trong lòng anh, hơn nữa anh cũng thật sự đủ vĩ đại, vĩ đại đến mức vẫn có thể đến trường học của giáo hội làm một học sinh bình thường, nhưng lại sinh ra cảm giác chán ghét vì bị vứt bỏ mà trở nên tự ti hơn.
Cứ thế đi qua đoạn thời gian hỗn loạn đó, lo lắng cho tương lai sau này của mình.
Những lo lắng đó cũng tự nhiên biến mất.
Anh không nói tiếp, đưa quần áo cách ly cho y tá bên cạnh, trên người có một chút ẩm ướt do mồ hôi.
“Vợ của cậu sao lại không có đến?” Bác sĩ Liêu cũng đem quần áo cho cô y tá đó rồi đi ra ngoài.
“Còn chưa chính thức kết hôn, thật sự không thích hợp để đi đến đây.”
“Lúc trước tôi và cậu cũng nhau thực tập ở đây, cậu cũng được coi như là người của bệnh viện này, cũng không có nghĩ tới lại bị cô nhóc kia mê hoặc như thế này…” Bác sĩ Liêu nở nụ cười trêu chọc, “Nhưng mà cô nhóc kia thật sự rất được, cậu xem sau bao nhiêu người biết người yêu bị SARS thì đều đòi chia tay đấy thôi? Loại sự tình này không phải chỉ muốn nói ngoài miệng mà trong đầu cũng đã nghĩ rồi. Tôi nói cậu vẫn không muốn kết hôn thì còn chần chờ cái gì?”
“Cô ấy còn chưa có tốt nghiệp đại học.” ANh nhẹ giọng trả lời, rất bình tĩnh, “Đợi đến khi cô ấy thuận lợi tốt nghiệp xong thì sẽ kết hôn.”
Bác sĩ Liêu àh một tiếng, nắm khóa mở cửa.
Cửa từ từ được mở ra, bác sĩ Liêu rút cuộc cũng suy nghĩ xong cái gì đó, cười như không nhìn anh, “90 năm sau nữa nhỉ?”
Câu hỏi như vậy thật sự làm cho anh bất ngờ.
Đợi cho đến khi đi ra khỏi cộng bệnh viện, ngồi vào trong xe taxi, lại nghĩ tới câu hỏi vừa rồi.
Từ khi anh bắt đầu vào dạy lớp của Đồng Ngôn, liền phát hiện được đa số các sinh viên ở đây đều rất đặc biệt. Anh không phải lớn lên ở trong nước, nhìn thái độ sống của Bình Phàm với những sinh viên khác cùng với những sinh viên này thật sự là hoàn toàn kém khác xa nhau.
Anh nhớ rất rõ một lần, nhìn thấy một cô gái nhuộm tóc màu hồng sắc, có dây cột nơ con bước màu xanh chạy vào văn phòng, năn nỉ giáo sư dạy pháp luật thủ hạ lưu tình, bỗng nhiên có có loại cảm xúc muốn cười.
Còn khi đang dạy ở trường Đồng Ngôn học thì cũng nhận được không ít thư tình thổ lộ.
Cố Bình Phàm thấy được cũng từng cảm khái, trước kia nếu như có chuyện thế này nhiều nhất là nặc danh nói hết tâm ý, nhưng những đứa nhỏ thời nay thật đúng là e sợ người khác không biết được bản thân mình thích thầy giáo của mình….
Nói đi nói lại vẫn nhớ tới vẫn đề con cái.
Anh nghiêng người tựa vào ghế xe, nghĩ đến câu nói kia của cô, có đứa nhỏ cùng em nhớ tới anh.
Một nhóc lớn mang theo một nhóc nhỏ nữa sao?
Dương như chỉ cần một thôi cũng chưa đủ, nghe nói người ngoại tịch sinh sống tại Trung Quốc không có hạn chế sinh đẻ, nhưng Bình Phàm cũng đã nói qua, hai bên đều là con một thì hẳn là có thể sinh hai đứa con.
Như vậy thêm cả cô ấy nữa chính là ba người. Ăn mặc của ba đứa trẻ đều phải chính anh gánh vác rồi.
Dường như… thật sự cũng không tệ lắm.
Đồng Ngôn để lại câu nói kia…
Bởi vì sợ mắt mình sưng lên, cô vẫn gọi điện thoại cho bà nội, nói chính mình sẽ về nhà trễ một chút. May mắn là mùa đông, thịt cũng không cần lập tức bỏ vào trong tủ lạnh ngay, cô cứ mang theo túi thịt gà còn dính máu như vậy, thong thả đi về phía quán KFC ở gần nhà ăn cơm chiều. Khi gọi cơm, không biết bởi vì túi thịt gà còn dính máu hay vì khuôn mặt bị đánh cho sưng lên mà đám người phục vụ cứ đưa mắt nhìn cô liên tục.
Cô rửa tay bên cạnh bên rửa mặt, dùng nước lạnh tẩm ướt khăn tay.
Sau đó chọn một chiếc bàn dài ở trong góc, ngồi xuống vừa dùng khăn ướt chườm lên vết thương vừa cắn cánh gà.
Cô ngồi đối diện ngay đường lớn, cũng là đối diện với cửa tiểu khu nơi cô ở.
Cô vừa ăn xong hai cánh gà, vừa vặn nhìn thấy một chiếc taxi dừng ở trước cửa hàng hoa quả tươi, trực giác nói rằng anh đã trở về. Quả nhiên từ trong xe bước ra một người đàn ông đang cúi người bước ra, rất nhanh đứng thẳng lên trả tiền xe, đó là Cố Bình Sinh.
Cô ngậm cánh gà, lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở máy ảnh chụp lấy khuôn mặt của mình lúc này.
Hoàn toàn tốt lắm, quả nhiên là không thế chống đỡ được với thể trạng như thế này.
Người ở xa kia vẫn còn cúi đầu chọn hoa quả, bà chủ cửa hàng hoa quả tươi giơ cái gì đó, cùng với anh tán gẫu. Bởi vì người anh cao cho nên lễ phép gật đầu, nhìn bà chủ kia nói chuyện.
Đồng Ngôn gửi cho anh một tin nhắn: Em tan làm muộn, thật là đáng thương, phải vào quán KFC ăn mấy thức đồ ăn không tốt cho sức khỏe đây này.
Nhắn xong cô lại nhìn sang bên kia đường, thấy anh lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu nhìn.
Cô tiếp tục cắn cánh gà, ánh mắt vẫn cứ dõi theo anh.
Lớp kính mặc dù có chút bẩn cũng không gây trở ngại cô ngắm mỹ nhân.
Cố Bình Sinh nhận lấy chút tiền lẻ của bà chủ cửa hàng hoa quả xong, đem vì tiền cùng điện thoại bỏ vào trong túi quần, đem số hoa quả vừa mua tạm thời gửi lại trên sạp hoa quả.
Sau đó cứ như vậy xoay người, xuyên qua đám người đang đi bộ trên đường cái. Khi đi đến nửa đường thì trùng hợp gặp phải đèn đỏ, anh đứng ở trong đám người, kiên nhẫn chờ đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Có lẽ vừa mới trải qua một chút chuyện thật sự không tới, lúc này nhìn anh đi tới như vậy, là một người tốt đẹp như vậy, cấu thành một hình ảnh hoàn mỹ như vậy. Chỉ nhìn như vậy thôi cũng khiến nhịp tim của cô nhảy bang bang lên.
Sau khi anh nhìn thấy cô, cũng không có tiến vào, ngược lại đứng ở bên ngoài tấm kính nhìn cô, lông mày hơi nhăn lại.
Đồng Ngôn dùng khăn giấy lau khô miệng, dùng khẩu hình nói với anh : Em sai rồi, về sau sẽ không bao giờ ăn loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe này nữa.
Không biết anh suy nghĩ cái gì, tóm lại là không nói chuyện.
Đồng Ngôn lại đem túi thịt gà giờ lên, hiến vật quý mà cười : Gà hầm hạt dẻ.
Cố Bình Sinh nhướng mày, ý cười lan tràn nơi đáy mắt, vẫn như cũ không nói gì.
Phía sau lưng anh vừa vặn có chiếc xe đi qua, đèn xe rất nhanh chiếu thoảng qua bên người anh. Cô còn muốn nói cái gì đó, anh bỗng nhiên liền mở miệng, nói ngắn gọn hai chữ : Về nhà.
Cô gật đầu, nhanh chóng thu dọn mọi thứ, chạy ra khỏi quan KFC.
Loại cảm giác hưng phấn này giống như một đứa trẻ quên mang theo chìa khóa nhà, rút cuộc cũng đã đợi được cho người lớn trở về….
Buổi tối cô đứng dưới vòi tắm hoa sen trong nhà tắm, còn đang suy nghĩ chính mình khi nào thì rộng rãi như vậy, rõ ràng mấy giờ trước mới trải qua chuyện kia, thế nhưng lại giống như cách cả một đời. Dường như cùng Cố Bình Sinh không có quan hệ gì, cũng không nghĩ sẽ quan tâm như cô nghĩ.
Khi cô quấn khăn tắm đi ra, Cố Bình Sinh đang ngồi ở cạnh cửa sổ xem tư liệu.
Lúc trước khia nh mang theo cô đến xem phòng ở, hai người thích nhất là cánh cửa sổ rộng này, bên dưới bày một thảm lông dê dày, đặt một cái bàn cùng một cái đệm dựa, tạo nên một không gian đọc sách uống trà rất tuyệt vời.
Cố Bình Sinh mặc một chiếc quần sooc ngắn màu xám, khoanh chân ngồi ở đó, dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh. Bên chân cùng với trên àn phân tán đủ loại kiểu dáng văn kiện, bởi vì làm hạng mục ở Argentina, những tư liệu cùng ảnh chụp đều là tiếng Tây Ban Nha.
Đây là thói quen thường ngày của anh, bởi vì những dự án hạng mục này đều là buôn bán cơ mật, tự nhiên để ra như vậy chủ yếu là vì người khác đọc cũng không hiểu được. Cô trong khoảng thời gian này cũng đã nhìn thấy nhiều, mặc dù không biết ý tứ là gì nhưng có thể nhận ra được đó là văn bản dạng gì.
Cô đi đến gần rồi, anh mới ngẩng đầu lên từ trong mớ văn kiện kia.
“Tiếng mẹ đẻ là tiếng anh thực sự rất có lợi, còn có dư lực mà học thêm ngoại ngữ khác nữa…”Cô học theo bộ dạng của anh, chân trên đi lên thảm, cười tủm tỉm, cọ cọ vào chân của anh, “Tiên sinh, anh có cần mát xa không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.