Chương 12:
Vi Lan Tử Mặc
23/11/2022
“Em là em trai của chị, em lại cứ như vậy đưa cô ấy đi rồi, lỡ như người của tổ chức tìm được các người, các người phải đối phó thế nào? Lam Dập, đừng rời khỏi tầm mắt của chị, chị tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện xấu gì xảy ra đối với em nữa. Chuyện này của Diệp Hồng cứ giao cho bọn chị, bọn chị có cách làm cho cô ấy không bị khống chế nữa.”
“Chị Thẩm, em là một người đàn ông, có thể gánh được một chút việc. Yên tâm đi, ở chỗ này em cũng không thể giúp gì cho anh chị, nhưng là không đại biểu em là một tên mềm yếu, có thể để người khác tùy ý bắt chẹt. Chị cũng đã nói, em là em của chị, có em trai nào làm sai lại gây thêm phiền phức cho chị gái của mình chứ?”
“Em chưa từng mang đến phiền phức cho chị. Lam Dập, sau này không được nói như vậy. Em là một chàng trai rất ấm áp, chị không nỡ rời xa em.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì ôm lấy Lam Dập. Là cô nợ cậu ấy, nợ Lam gia, nợ Tử Thấy, đời này cũng không biết trả lại như thế nào mới tốt.
Lam Dập nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cười nói.
“Chị Thẩm, em cũng không nỡ rời xa chị, nhưng là người trưởng thành, luôn có rất nhiều chuyện cần phải làm, phải trải qua không thể tránh được. Nhưng mà không phải câu nói này rất đúng sao? Lần này chia xa lần sau gặp lại sẽ vô cùng hạnh phúc. Hãy tin tưởng lần sau gặp lại sẽ thấy em càng ưu tú hơn, sẽ trở thành niềm kiêu ngạo và tự hào của chị.”
Thẩm Hạ Lan nghe anh ấy nói như vậy thì cũng biết Lam Dập chủ ý đã quyết định.
Cậu ấy là một người đàn ông ấm áp, nhưng suy nghĩ lại như một đứa nhỏ, một khi quyết định sẽ không dễ dàng sửa đổi, xem ra đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan tuy rằng không nỡ, nhưng cũng không thể cưỡng cầu, huống hồ nơi này thật sự là không an toàn.
Cô buông Lam Dập ra, chỉnh sửa lại vài sợi tóc hỗn loạn trên trán cậu ấy, lúc này mới nói.
“Có bất kỳ yêu cầu gì nhất định phải nói với chị đó. Em là em trai của chị, là em trai thân thiết, nếu dám coi chị là người ngoài, chị sẽ tức giận.”
“Được.”
Đáy mắt Lam Dập có chút ấm áp.
Anh ấy biết Thẩm Hạ Lan là chị em tốt với Lam Tử Thất, lúc đầu chỉ vì ân tình do cô đã quan tâm chị ruột mình rất tốt, lại không nghĩ rằng càng lúc ở chung càng cảm thấy cô đáng để chị mình trả giá.
Quả thực Thẩm Hạ Lan không liên quan nhiều lắm với chuyện nhà họ Lam, nhưng là cô vẫn một mực ôm lấy coi đó là trách nhiệm của mình.
Lam Dập biết, duyên phận của bọn họ không thể nào đứt đoạn được, một khi đã như vậy, thêm một người chị cũng là điều tốt.
“Vậy hãy chăm sóc Diệp Hồng thật tốt đi. Chờ khi hai đứa đã ổn, điều tra xong tổ tức ở phía sau cô ấy, đến lúc đó tìm thời gian thích hợp cho hai chị em họ gặp nhau. Chị nghĩ Thanh Nhi cũng rất nhớ cô ấy.”
“Được.”
Lam Dập gật đầu, lúc này mới đi vào trong phòng.
Phía sau Thẩm Hạ Lan xuất hiện một bàn tay, nháy mắt ôm cô vào trong lòng ngực, mùi hương quen thuộc kia làm Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra người phía sau là ai.
“Làm gì vậy?”
Cô muốn tránh khỏi cái ôm của Diệp Ân Tuấn, ít nhiều gì anh cũng có chút không vui
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.
“Em ôm cậu ấy ba mươi giây! Thẩm Hạ Lan, Lam Dập là một người đàn ông!”
“Vậy thì thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt giả bộ dò hỏi, đáy mắt xẹt qua một chút không vui.
Diệp Ân Tuấn lập tức không biết làm sao.
“Vậy thì thế nào? Em cũng chưa từng ôm anh như vậy!”
“Đúng vậy, em cũng không ôm cánh tay kéo anh đi. Bản thân em cũng nhìn thấy Lam Dập là một người đàn ông, còn đỡ hơn có một người giả mù không nhìn thấy Thanh Loan là một người phụ nữ.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan nhấc chân muốn bước đi.
Diệp Ân Tuấn hơi ngưng lại, nháy mắt như đã hiểu ra gì đó, khóe môi cũng hơi nâng lên.
“Em ghen sao?”
“Quỷ mới ghen.”
“Chị Thẩm, em là một người đàn ông, có thể gánh được một chút việc. Yên tâm đi, ở chỗ này em cũng không thể giúp gì cho anh chị, nhưng là không đại biểu em là một tên mềm yếu, có thể để người khác tùy ý bắt chẹt. Chị cũng đã nói, em là em của chị, có em trai nào làm sai lại gây thêm phiền phức cho chị gái của mình chứ?”
“Em chưa từng mang đến phiền phức cho chị. Lam Dập, sau này không được nói như vậy. Em là một chàng trai rất ấm áp, chị không nỡ rời xa em.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì ôm lấy Lam Dập. Là cô nợ cậu ấy, nợ Lam gia, nợ Tử Thấy, đời này cũng không biết trả lại như thế nào mới tốt.
Lam Dập nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cười nói.
“Chị Thẩm, em cũng không nỡ rời xa chị, nhưng là người trưởng thành, luôn có rất nhiều chuyện cần phải làm, phải trải qua không thể tránh được. Nhưng mà không phải câu nói này rất đúng sao? Lần này chia xa lần sau gặp lại sẽ vô cùng hạnh phúc. Hãy tin tưởng lần sau gặp lại sẽ thấy em càng ưu tú hơn, sẽ trở thành niềm kiêu ngạo và tự hào của chị.”
Thẩm Hạ Lan nghe anh ấy nói như vậy thì cũng biết Lam Dập chủ ý đã quyết định.
Cậu ấy là một người đàn ông ấm áp, nhưng suy nghĩ lại như một đứa nhỏ, một khi quyết định sẽ không dễ dàng sửa đổi, xem ra đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan tuy rằng không nỡ, nhưng cũng không thể cưỡng cầu, huống hồ nơi này thật sự là không an toàn.
Cô buông Lam Dập ra, chỉnh sửa lại vài sợi tóc hỗn loạn trên trán cậu ấy, lúc này mới nói.
“Có bất kỳ yêu cầu gì nhất định phải nói với chị đó. Em là em trai của chị, là em trai thân thiết, nếu dám coi chị là người ngoài, chị sẽ tức giận.”
“Được.”
Đáy mắt Lam Dập có chút ấm áp.
Anh ấy biết Thẩm Hạ Lan là chị em tốt với Lam Tử Thất, lúc đầu chỉ vì ân tình do cô đã quan tâm chị ruột mình rất tốt, lại không nghĩ rằng càng lúc ở chung càng cảm thấy cô đáng để chị mình trả giá.
Quả thực Thẩm Hạ Lan không liên quan nhiều lắm với chuyện nhà họ Lam, nhưng là cô vẫn một mực ôm lấy coi đó là trách nhiệm của mình.
Lam Dập biết, duyên phận của bọn họ không thể nào đứt đoạn được, một khi đã như vậy, thêm một người chị cũng là điều tốt.
“Vậy hãy chăm sóc Diệp Hồng thật tốt đi. Chờ khi hai đứa đã ổn, điều tra xong tổ tức ở phía sau cô ấy, đến lúc đó tìm thời gian thích hợp cho hai chị em họ gặp nhau. Chị nghĩ Thanh Nhi cũng rất nhớ cô ấy.”
“Được.”
Lam Dập gật đầu, lúc này mới đi vào trong phòng.
Phía sau Thẩm Hạ Lan xuất hiện một bàn tay, nháy mắt ôm cô vào trong lòng ngực, mùi hương quen thuộc kia làm Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra người phía sau là ai.
“Làm gì vậy?”
Cô muốn tránh khỏi cái ôm của Diệp Ân Tuấn, ít nhiều gì anh cũng có chút không vui
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.
“Em ôm cậu ấy ba mươi giây! Thẩm Hạ Lan, Lam Dập là một người đàn ông!”
“Vậy thì thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt giả bộ dò hỏi, đáy mắt xẹt qua một chút không vui.
Diệp Ân Tuấn lập tức không biết làm sao.
“Vậy thì thế nào? Em cũng chưa từng ôm anh như vậy!”
“Đúng vậy, em cũng không ôm cánh tay kéo anh đi. Bản thân em cũng nhìn thấy Lam Dập là một người đàn ông, còn đỡ hơn có một người giả mù không nhìn thấy Thanh Loan là một người phụ nữ.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan nhấc chân muốn bước đi.
Diệp Ân Tuấn hơi ngưng lại, nháy mắt như đã hiểu ra gì đó, khóe môi cũng hơi nâng lên.
“Em ghen sao?”
“Quỷ mới ghen.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.