Chương 30:
Vi Lan Tử Mặc
24/11/2022
Anh lập tức âm trầm vài phần.
Cho nên tất cả điều cô ấy nói đều là sự thật?
Cho nên cô ấy thật sự đã quên đi anh?
Tim của Lăng Thiên Vũ vô cùng đau đớn.
Ký ức khắc sâu như vậy sao có thể quên được chứ?
Giải phẫu hoàn mỹ như vậy, vì sao còn cố tình đè ép dây thần kinh?
Hiện tại Thanh Loan nếu muốn nhớ đến chuyện gì đó, sẽ rách vết thương cũ, do đó mới chảy máu mũi.
Nếu không ngăn cản lại, cuộc giải phẫu trước kia sẽ xem như là thất bại.
Nghĩ đến hậu quả như vậy, mặt Lăng Thiên Vũ càng thêm âm trầm.
“Dọn hết tất cả dụng cụ ra ngoài, không có sự cho phép của tôi, không ai được đi vào.”
“Vâng.”
Hạ nhân đem tất cả dụng cụ đều dọn ra ngoài.
Lăng Thiên Vũ nhìn Thanh Loan đang hôn mê, trong lúc nhất thời đã không còn buồn ngủ nữa.
Mấy năm nay nếu không phải vì Thanh Loan, anh chưa chắc đã có thể đạt được những thành tựu này, đoạn thời gian đó là ký ức cả một đời của anh, nhưng đối với Thanh Loan mà nói lại như món đồ bị vứt đi?
Anh ấy biết mình không nên trách Thanh Loan.
Bác sĩ giải phẫu trước kia đã dùng phương án này để giảm thiểu tối đa thiệt hại, thậm chí còn làm rất tốt, nếu trong đoạn ký ức đó không có anh và cô, thì anh chắc cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Nhưng lòng của Lăng Thiên Vũ không thoải mái, thực sự rất không thoải mái.
Suy nghĩ của anh không khỏi trở về mùa hè năm ấy.
Đây là lần đầu tiên anh nhận ủy thác của gia tộc để ra ngoài làm việc, không nghĩ tới nửa đường thì gặp phần tử khủng bố, vì bảo vệ Lăng Phi, anh ấy cho Lăng Phi đem hàng hóa đi trước, mình ở lại giữ chân, cuối cùng bị chúng bắt đi.
Lăng Thiên Vũ cho rằng lần này mình chết chắc rồi, lại không nghĩ rằng một đội nhân mã tới cứu bọn họ, bên trong lại có một cô gái rất xinh đẹp, sau lại anh ấy mới biết tên của cô ấy là Thanh Loan, là người của đội hành động đặc biệt.
Đội hành động đặc biệt thuộc quân đội, vào giờ phút đó anh cảm thấy mình rất may mắn, thậm chí cảm thấy Thanh Loan rất thần thánh, lúc đó anh đã có chút rung động, lại không nghĩ rằng bên ngoài cô gái này xinh đẹp như vậy, trên thực tế lại có tính tình vô cùng nóng nảy.
Lần hành động đó một người trong số bọn họ bị bắt cóc đi, Thanh Loan vì cứu người đó trở về mà không tiếc lấy thân mình lao vào hiểm, không nghe quân lệnh đơn độc hành động.
Vì sợ cô ấy xảy ra chuyện, Lăng Thiên Vũ muốn theo sau, lại bị cô ấy từ chối.
Lúc ấy cô ấy nói như thế nào nhỉ?
Cho nên tất cả điều cô ấy nói đều là sự thật?
Cho nên cô ấy thật sự đã quên đi anh?
Tim của Lăng Thiên Vũ vô cùng đau đớn.
Ký ức khắc sâu như vậy sao có thể quên được chứ?
Giải phẫu hoàn mỹ như vậy, vì sao còn cố tình đè ép dây thần kinh?
Hiện tại Thanh Loan nếu muốn nhớ đến chuyện gì đó, sẽ rách vết thương cũ, do đó mới chảy máu mũi.
Nếu không ngăn cản lại, cuộc giải phẫu trước kia sẽ xem như là thất bại.
Nghĩ đến hậu quả như vậy, mặt Lăng Thiên Vũ càng thêm âm trầm.
“Dọn hết tất cả dụng cụ ra ngoài, không có sự cho phép của tôi, không ai được đi vào.”
“Vâng.”
Hạ nhân đem tất cả dụng cụ đều dọn ra ngoài.
Lăng Thiên Vũ nhìn Thanh Loan đang hôn mê, trong lúc nhất thời đã không còn buồn ngủ nữa.
Mấy năm nay nếu không phải vì Thanh Loan, anh chưa chắc đã có thể đạt được những thành tựu này, đoạn thời gian đó là ký ức cả một đời của anh, nhưng đối với Thanh Loan mà nói lại như món đồ bị vứt đi?
Anh ấy biết mình không nên trách Thanh Loan.
Bác sĩ giải phẫu trước kia đã dùng phương án này để giảm thiểu tối đa thiệt hại, thậm chí còn làm rất tốt, nếu trong đoạn ký ức đó không có anh và cô, thì anh chắc cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Nhưng lòng của Lăng Thiên Vũ không thoải mái, thực sự rất không thoải mái.
Suy nghĩ của anh không khỏi trở về mùa hè năm ấy.
Đây là lần đầu tiên anh nhận ủy thác của gia tộc để ra ngoài làm việc, không nghĩ tới nửa đường thì gặp phần tử khủng bố, vì bảo vệ Lăng Phi, anh ấy cho Lăng Phi đem hàng hóa đi trước, mình ở lại giữ chân, cuối cùng bị chúng bắt đi.
Lăng Thiên Vũ cho rằng lần này mình chết chắc rồi, lại không nghĩ rằng một đội nhân mã tới cứu bọn họ, bên trong lại có một cô gái rất xinh đẹp, sau lại anh ấy mới biết tên của cô ấy là Thanh Loan, là người của đội hành động đặc biệt.
Đội hành động đặc biệt thuộc quân đội, vào giờ phút đó anh cảm thấy mình rất may mắn, thậm chí cảm thấy Thanh Loan rất thần thánh, lúc đó anh đã có chút rung động, lại không nghĩ rằng bên ngoài cô gái này xinh đẹp như vậy, trên thực tế lại có tính tình vô cùng nóng nảy.
Lần hành động đó một người trong số bọn họ bị bắt cóc đi, Thanh Loan vì cứu người đó trở về mà không tiếc lấy thân mình lao vào hiểm, không nghe quân lệnh đơn độc hành động.
Vì sợ cô ấy xảy ra chuyện, Lăng Thiên Vũ muốn theo sau, lại bị cô ấy từ chối.
Lúc ấy cô ấy nói như thế nào nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.