Chương 7:
Vi Lan Tử Mặc
22/11/2022
Ca phẫu thuật này tốn quá nhiều sức lực và tinh thần, anh không ngủ một lúc thì không thể bổ sung năng lượng được.
Khi Thanh Loan đi ra, Lăng Thiên Vũ đã ngủ thiếp đi.
Cô ta nhìn anh ngủ không hề có sức công kích nào.
Thanh Loan nhìn anh, càng anh càng cảm thấy quen thuộc, nhưng không nhớ ra được bọn họ đã gặp qua ở đâu. Mà sự hứng thú của Lăng Thiên Vũ đối với cô ta cũng không làm cho cô ta nghĩ mình vừa gặp đã yêu người kia.
Cho nên trước kia bọn họ quen biết nhau sao?
Vì sao trong đầu của cô ta không có những ký ức này chứ?
Thanh Loan nhíu mày lại.
Gió nhẹ thổi qua cửa sổ làm cho cô ta lạnh run lên, lúc này mới phát hiện mình vẫn chưa mặc quần áo, lại thấy Lăng Thiên Vũ đã xé nát đồ của mình.
Người đàn ông khốn nạn này!
Thanh Loan có chút buồn bực mắng anh một câu, lập tức mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong đều là quần áo của Lăng Thiên Vũ.
Cũng may Thanh Loan cao một mét bảy, cô ta chọn áo sơ mi trắng và quần jean của Lăng Thiên Vũ rồi mặc vào. Nhưng cũng không tệ lắm.
Dáng người Lăng Thiên Vũ hơi gầy, cho nên Thanh Loan mặc quần áo của anh lại không quá thùng thình, áo hơi rộng, quần jean lại rất vừa.
Cô ta mặc xong thì rửa mặt rồi mới đi ra ngoài.
Tiểu Thôi thấy Thanh Loan đi ra, còn mặc quần áo của Lăng Thiên Vũ thì có chút muốn khóc.
"Công chúa, cô bị anh ta."
"Im lặng!"
Thanh Loan nổi giận, chẳng qua cũng sợ giọng của Tiểu Thôi đánh thức Lăng Thiên Vũ.
Khi người đàn ông này ngủ thì cô ta còn tự do một chút, nếu anh tỉnh lại thì không biết muốn làm gì.
Tiểu Thôi thấy Thanh Loan tức giận như vậy, cho rằng mình đã đoán đúng, càng muốn khóc hơn.
Cô ta là người hầu của Ngũ công chúa lại không bảo vệ tốt chủ nhân của mình, nếu Thanh Loan trút giận lên người em trai của cô ta thìsao?
Tiểu Thôi nghĩ đến đây thì có chút sợ hãi.
Dường như Thanh Loan có thể nhìn thấu suy nghĩ Tiểu Thôi, lạnh lùng nói.
"Yên tâm đi, em trai của cô không sao cả, tôi cũng không có hứng thú với cậu ta, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ cho người cậu ta đến đoàn tụ với cô. Trong cung không yên ổn, cậu ta ở lại trong cung cũng không phải là chuyện tốt."
Tiểu Thôi lập tức sợ đến mức mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Công chúa, tôi không có nghĩ như vậy, tôi."
"Được rồi, tôi biết cô đang suy nghĩ gì. Nếu cô không muốn đi theo tôi, sau khi em trai cô ra ngoài, các người cứ rời đi đi."
Thanh Loan đột nhiên có chút khổ sở.
Sau khi cô ta về cung thì Tiểu Thôi trở thành người hầu của mình, qua nhiều năm như thế, ngoại trừ sợ hãi thì cô ta không có cảm xúc gì với mình. Thanh Loan vừa nghĩ như thế thì không khỏi cảm thấy có chút châm chọc. Cô ta cố gắng hết sức bồi dưỡng cấp dưới, nhưng lại không chinh phục được người hầu bên cạnh mình, cô ta còn nói mình lợi hại?
Khi Thanh Loan đi ra, Lăng Thiên Vũ đã ngủ thiếp đi.
Cô ta nhìn anh ngủ không hề có sức công kích nào.
Thanh Loan nhìn anh, càng anh càng cảm thấy quen thuộc, nhưng không nhớ ra được bọn họ đã gặp qua ở đâu. Mà sự hứng thú của Lăng Thiên Vũ đối với cô ta cũng không làm cho cô ta nghĩ mình vừa gặp đã yêu người kia.
Cho nên trước kia bọn họ quen biết nhau sao?
Vì sao trong đầu của cô ta không có những ký ức này chứ?
Thanh Loan nhíu mày lại.
Gió nhẹ thổi qua cửa sổ làm cho cô ta lạnh run lên, lúc này mới phát hiện mình vẫn chưa mặc quần áo, lại thấy Lăng Thiên Vũ đã xé nát đồ của mình.
Người đàn ông khốn nạn này!
Thanh Loan có chút buồn bực mắng anh một câu, lập tức mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong đều là quần áo của Lăng Thiên Vũ.
Cũng may Thanh Loan cao một mét bảy, cô ta chọn áo sơ mi trắng và quần jean của Lăng Thiên Vũ rồi mặc vào. Nhưng cũng không tệ lắm.
Dáng người Lăng Thiên Vũ hơi gầy, cho nên Thanh Loan mặc quần áo của anh lại không quá thùng thình, áo hơi rộng, quần jean lại rất vừa.
Cô ta mặc xong thì rửa mặt rồi mới đi ra ngoài.
Tiểu Thôi thấy Thanh Loan đi ra, còn mặc quần áo của Lăng Thiên Vũ thì có chút muốn khóc.
"Công chúa, cô bị anh ta."
"Im lặng!"
Thanh Loan nổi giận, chẳng qua cũng sợ giọng của Tiểu Thôi đánh thức Lăng Thiên Vũ.
Khi người đàn ông này ngủ thì cô ta còn tự do một chút, nếu anh tỉnh lại thì không biết muốn làm gì.
Tiểu Thôi thấy Thanh Loan tức giận như vậy, cho rằng mình đã đoán đúng, càng muốn khóc hơn.
Cô ta là người hầu của Ngũ công chúa lại không bảo vệ tốt chủ nhân của mình, nếu Thanh Loan trút giận lên người em trai của cô ta thìsao?
Tiểu Thôi nghĩ đến đây thì có chút sợ hãi.
Dường như Thanh Loan có thể nhìn thấu suy nghĩ Tiểu Thôi, lạnh lùng nói.
"Yên tâm đi, em trai của cô không sao cả, tôi cũng không có hứng thú với cậu ta, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ cho người cậu ta đến đoàn tụ với cô. Trong cung không yên ổn, cậu ta ở lại trong cung cũng không phải là chuyện tốt."
Tiểu Thôi lập tức sợ đến mức mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Công chúa, tôi không có nghĩ như vậy, tôi."
"Được rồi, tôi biết cô đang suy nghĩ gì. Nếu cô không muốn đi theo tôi, sau khi em trai cô ra ngoài, các người cứ rời đi đi."
Thanh Loan đột nhiên có chút khổ sở.
Sau khi cô ta về cung thì Tiểu Thôi trở thành người hầu của mình, qua nhiều năm như thế, ngoại trừ sợ hãi thì cô ta không có cảm xúc gì với mình. Thanh Loan vừa nghĩ như thế thì không khỏi cảm thấy có chút châm chọc. Cô ta cố gắng hết sức bồi dưỡng cấp dưới, nhưng lại không chinh phục được người hầu bên cạnh mình, cô ta còn nói mình lợi hại?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.