Chương 3: Duyên đến như thế
Viên Nghệ
02/04/2015
“Cô giáo Diệp, cô thích ăn gì?” Tất Tử Thần nghiêng người hỏi, rất ga lăng đưa thực đơn cho Diệp Dĩ Mạt.
Người phục vụ đứng bên cạnh cười nói: “ Chúng tôi có món ăn đặc biệt cho mùa hè, hai vị có muốn dùng thử không ạ?”
Thấy Diệp Dĩ Mạt gật đầu, Tất Tử Thần mới gật đầu mỉm cười: “Được, ăn thử xem thế nào”.
Chọn xong món ăn, Tất Tử Thần mới hỏi: “Cô giáo Diệp, cô muốn uống gì? Tí nữa tôi còn lái xe nên không uống rượu”. Ở trong bộ đội, đều lên mặt giả bộ uống cốc rượu, nhưng ở bên ngoài vẫn không nên uống rượu, dễ dàng phá hư kỷ luật. Hơn nữa, lát nữa còn đưa nữ sĩ về nhà, uống rượu không thích hợp.
“Tôi cũng không uống rượu, uống nước chanh là được rồi” Diệp Dĩ Mạt nhìn anh cười nói. Đây là chỗ tốt khi chơi lâu với Tiểu Hàm, sau lần uống rượu say rồi đi hát đã nói là tuyệt đối không uống rượu, Tiểu Hàm ra ngoài đi liên hoan, cô cũng đi theo thơm lây, có thể không uống rượu sẽ không uống, dù sao thì các cô nhiều nhất là cùng đồng nghiệp đi liên hoan, có phải như trên thương trường không uống không có hợp đồng đâu mà lo.
Đồ ăn được mang đến, im lặng dùng cơm.
Diệp Dĩ Mạt giả bộ như vô ý nhìn qua người đàn ông trước mắt lại thấy có chút ngạc nhiên, sao lại có người vừa có tốc độ ăn nhanh lại vừa nhã nhặn lịch sự như vậy? Không giống như loại đàn ông ăn như hổ đói mà cô nghĩ, cũng không phải cố ý thong thả ung dung, thật không ngờ.
“Tí nữa cô có phải đi làm không?” Tất Tử Thần thấy cô đặt đũa xuống, dừng lại động tác trên tay , ngẩng đầu cười hỏi.
Diệp Dĩ Mạt cảm ơn sự tỉ mỉ của anh, cười dịu dàng, nhíu mày dùng ánh mắt hỏi: buổi chiều vẫn đi cùng sao?
Buổi xem mắt này hai bên không phải chỉ muốn đối phó với bố mẹ trong nhà thôi sao, gặp mặt ăn cơm một bữa rồi nói tạm biệt, không phải như vậy à?
Tất Tử Thần nhìn vẻ mặt không hiểu của cô cười thầm trong bụng, thản nhiên nói: “Tôi năm nay ba mươi hai, bố mẹ trong nhà thúc giục đã lâu rồi, cũng đã gặp vài người nhưng đều không thấy thích hợp như cô giáo Diệp” Ý tứ rõ ràng là tôi có ý tứ với cô, buổi chiều tiếp tục tìm nhiểu nhau.
Diệp Dĩ Mạt xúc động muốn lật bàn miễn cưỡng nở nụ cười “được”. Em gái anh! Nếu biết trước buổi chiều còn phải đi cùng anh ta cô sẽ không chọn đôi giày cao gót cho phù hợp với chiếc váy này! Đi rất đau ~
Ra khỏi nhà hàng là đường dành cho người đi bộ.
Đi dọc theo đường dành cho người đi bộ mười mấy phút đồng hồ, Diệp Dĩ Mạt có chút không chịu đựng nổi, đôi giày này lần trước mua lúc đi dạo phố với Tiểu Hàm, phong cách nhẹ nhàng khoan khoái, phù hợp với váy cô mặc hôm nay, nhưng do không thường xuyên đi nên có chút vướng chân. Hơn nữa, đôi giày này cao,mà cô thì toàn đi giày một hai phân, ai bảo ba cô nói hôm nay cô gặp người có vóc dáng cao lớn làm gì?
Diệp Dĩ Mạt chỉ không tự tin về chiều cao của mình, ai bảo bên cạnh cô toàn những người giống như là người khổng lồ chứ? Tiểu Từ và Tư Tư đều cao 170+, Tiểu Hàm cũng cao 166, chỉ có cô là còn thiếu 2 cm nữa mới được 165. Giống như vật họp theo loài sao?
Ánh mắt cô bị người bên cạnh hấp dẫn, cô đi giày cao gót mới đứng đến cằm anh, anh ta đúng là rất cao đấy. Phải biết rằng, tên nhóc Lý Thụy vài năm nay cũng không chịu thua kém, đã vọt lêm 1m8, cô đi giày đứng bên cạnh cũng đến tai em trai rồi, dễ nhận thấy rằng Tất Tử Thần cao hơn Lý Thụy một ít.
Tất Tử Thần nhanh chóng thấy người bên cạnh ngày càng đi chậm lại, nhìn xuống phía dưới thấy cô đi giày cao gót liền hiểu rõ, con gái mà, có thể không đi giày cao gót sẽ không đi, lúc anh còn học đại học trong lớp có bạn nữ suốt ngày đều đi giày cao gót đến nỗi chân cũng bị biến dạng luôn.
Nhìn xung quanh, ưu thế của lính trinh sát được phát huy, thấy không xa có cửa hiệu giày nữ. Híp mắt một cái, Tất Tử Thần nghiêng người sang hỏi: “Lâu rồi tôi không mua quà tặng cho em gái, cô giáo Diệp có thể giúp tôi chọn giày nữ được không? Tôi không biết con gái thích loại gì cả”.
Diệp Dĩ Mạt hơi buông lỏng tay cầm túi xách, bàn chân có cảm giác đau rát, miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười gật đầu nói: “Được”. Nếu có thể cô cũng muốn đổi một đôi giày.
Đi vào cửa hàng giày, Tất Tử Thần để cho Diệp Dĩ Mạt ngồi xuống, anh tự mình đi lấy xuống hai đôi giày có kiểu dáng đơn giản rồi xoay người hỏi: “cô giáo Diệp, cô đi giày cỡ bao nhiêu?”
Diệp Dĩ Mạt đang muốn tháo khóa giày trên chân nghe câu hỏi của Tất Tử Thần, liền tùy ý trả lời: “37”. Đến khi phục hồi tinh thần lại mới thấy có chút không đúng, không phải mua giày cho em gái anh sao?
Tất Tử Thần nhẹ nhàng nhếch khóe miệng như biết nghi vấn của cô, nói với nhân viên bán hàng “lấy hai kiểu này cỡ 37” rồi đi đến bên cạnh Diệp Dĩ Mạt ngồi xuống: “Chân em gái tôi cũng gần giống cô, cô giúp tôi thử trước đi”. Nhìn xuống thấy bàn chân cô bị cọ sát đã có vết đỏ, liền nhíu mày lại.
Những cô gái nhìn mềm mại non nớt như em bé như vậy không chịu đau nổi chứ? Nhớ rõ em gái của anh trên tay bị cắt một ít là đã kêu to hết cả buổi sáng rồi.
“Ừ”. Diệp Dĩ Mạt kéo kéo váy không được tự nhiên, bị một người đàn ông nhìn chằm chằm cái chân cảm thấy có chút không thích hợp.
Tất Tử Thần cũng biết mình vô lễ, rất bình tĩnh dời đi ánh mắt, đúng lúc nhân viên bán hàng cũng mang giày đến, Tất Tử Thần được thể đứng lên nhường lại chỗ ngồi.
“Chân bạn gái anh nhìn rất đẹp, đi giày này rất hợp”. Nhân viên bán hàng cười rất chuyên nghiệp.
Tất Tử Thần và Diệp Dĩ Mạt cùng liếc nhìn nhau, lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, dễ dàng phát hiện ra mặt cả hai người đều nổi lên một tầng màu hồng nhạt.
Ai cũng không giải thích ---- sao phải giải thích với một người xa lại họ không phải là một đôi đang yêu nhau mà là đối tượng xem mắt?
“Rất vừa vặn, em gái anh chắc chắn sẽ thích đấy”.Diệp Dĩ Mạt thử hai đôi giày, không thể không nói ánh mắt của Tất Tử Thần rất tốt, giày màu xanh da trời nhạt thiết kế đơn giản và thoải mái, giày bệt, vừa đẹp vừa thực tế.
Thật ra Diệp Dĩ Mạt rất tiếc………Nhưng sao có thể đổi giày ở trước mặt đối tượng xem mắt, cho dù anh ta không để ý nhưng mà tự nhiên lùn đi một ít vẫn rất kỳ lạ.
Suy nghĩ của cô giáo Diệp, có đôi khi cũng rất kỳ lạ, sau này không thể bảoTư Tư nói chuyện ngang ngạnh nữa.
“Ừ, vậy đi, phiền cô bọc đôi này lại, đôi kia đi luôn là được rồi”. Dừng một chút, lại chỉ vào đôi giày xăng đan cao gót của Diệp Dĩ Mạt nói: “ Nhờ cô bọc đôi này lại luôn”.
Diệp Dĩ Mạt ngây ngốc nhìn đôi giày xăng đan bị động tác lưu loát đóng gói vào trong hộp, nâng mắt quả nhiên thấy người nào đó cười dài mắt.
Được rồi coi như hôm nay cô thiếu anh một món nợ ân tình.
Nhưng mà người đàn ông này sao lại tỉ mỉ như vậy? Diệp Dĩ Mạt không biết là do ngượng ngùng hay vì khuôn mặt tươi cười của người khác mà tim đập nhanh, nói lời cám ơn rồi mới đi theo phía sau anh đi ra cửa.
Hơi không quen khi chỉ cao tới ngang vai của anh, nhưng mà ở góc độ này nhìn sang có thể thấy gò má đẹp đẽ của anh, thật sự là không tồi.
Người phục vụ đứng bên cạnh cười nói: “ Chúng tôi có món ăn đặc biệt cho mùa hè, hai vị có muốn dùng thử không ạ?”
Thấy Diệp Dĩ Mạt gật đầu, Tất Tử Thần mới gật đầu mỉm cười: “Được, ăn thử xem thế nào”.
Chọn xong món ăn, Tất Tử Thần mới hỏi: “Cô giáo Diệp, cô muốn uống gì? Tí nữa tôi còn lái xe nên không uống rượu”. Ở trong bộ đội, đều lên mặt giả bộ uống cốc rượu, nhưng ở bên ngoài vẫn không nên uống rượu, dễ dàng phá hư kỷ luật. Hơn nữa, lát nữa còn đưa nữ sĩ về nhà, uống rượu không thích hợp.
“Tôi cũng không uống rượu, uống nước chanh là được rồi” Diệp Dĩ Mạt nhìn anh cười nói. Đây là chỗ tốt khi chơi lâu với Tiểu Hàm, sau lần uống rượu say rồi đi hát đã nói là tuyệt đối không uống rượu, Tiểu Hàm ra ngoài đi liên hoan, cô cũng đi theo thơm lây, có thể không uống rượu sẽ không uống, dù sao thì các cô nhiều nhất là cùng đồng nghiệp đi liên hoan, có phải như trên thương trường không uống không có hợp đồng đâu mà lo.
Đồ ăn được mang đến, im lặng dùng cơm.
Diệp Dĩ Mạt giả bộ như vô ý nhìn qua người đàn ông trước mắt lại thấy có chút ngạc nhiên, sao lại có người vừa có tốc độ ăn nhanh lại vừa nhã nhặn lịch sự như vậy? Không giống như loại đàn ông ăn như hổ đói mà cô nghĩ, cũng không phải cố ý thong thả ung dung, thật không ngờ.
“Tí nữa cô có phải đi làm không?” Tất Tử Thần thấy cô đặt đũa xuống, dừng lại động tác trên tay , ngẩng đầu cười hỏi.
Diệp Dĩ Mạt cảm ơn sự tỉ mỉ của anh, cười dịu dàng, nhíu mày dùng ánh mắt hỏi: buổi chiều vẫn đi cùng sao?
Buổi xem mắt này hai bên không phải chỉ muốn đối phó với bố mẹ trong nhà thôi sao, gặp mặt ăn cơm một bữa rồi nói tạm biệt, không phải như vậy à?
Tất Tử Thần nhìn vẻ mặt không hiểu của cô cười thầm trong bụng, thản nhiên nói: “Tôi năm nay ba mươi hai, bố mẹ trong nhà thúc giục đã lâu rồi, cũng đã gặp vài người nhưng đều không thấy thích hợp như cô giáo Diệp” Ý tứ rõ ràng là tôi có ý tứ với cô, buổi chiều tiếp tục tìm nhiểu nhau.
Diệp Dĩ Mạt xúc động muốn lật bàn miễn cưỡng nở nụ cười “được”. Em gái anh! Nếu biết trước buổi chiều còn phải đi cùng anh ta cô sẽ không chọn đôi giày cao gót cho phù hợp với chiếc váy này! Đi rất đau ~
Ra khỏi nhà hàng là đường dành cho người đi bộ.
Đi dọc theo đường dành cho người đi bộ mười mấy phút đồng hồ, Diệp Dĩ Mạt có chút không chịu đựng nổi, đôi giày này lần trước mua lúc đi dạo phố với Tiểu Hàm, phong cách nhẹ nhàng khoan khoái, phù hợp với váy cô mặc hôm nay, nhưng do không thường xuyên đi nên có chút vướng chân. Hơn nữa, đôi giày này cao,mà cô thì toàn đi giày một hai phân, ai bảo ba cô nói hôm nay cô gặp người có vóc dáng cao lớn làm gì?
Diệp Dĩ Mạt chỉ không tự tin về chiều cao của mình, ai bảo bên cạnh cô toàn những người giống như là người khổng lồ chứ? Tiểu Từ và Tư Tư đều cao 170+, Tiểu Hàm cũng cao 166, chỉ có cô là còn thiếu 2 cm nữa mới được 165. Giống như vật họp theo loài sao?
Ánh mắt cô bị người bên cạnh hấp dẫn, cô đi giày cao gót mới đứng đến cằm anh, anh ta đúng là rất cao đấy. Phải biết rằng, tên nhóc Lý Thụy vài năm nay cũng không chịu thua kém, đã vọt lêm 1m8, cô đi giày đứng bên cạnh cũng đến tai em trai rồi, dễ nhận thấy rằng Tất Tử Thần cao hơn Lý Thụy một ít.
Tất Tử Thần nhanh chóng thấy người bên cạnh ngày càng đi chậm lại, nhìn xuống phía dưới thấy cô đi giày cao gót liền hiểu rõ, con gái mà, có thể không đi giày cao gót sẽ không đi, lúc anh còn học đại học trong lớp có bạn nữ suốt ngày đều đi giày cao gót đến nỗi chân cũng bị biến dạng luôn.
Nhìn xung quanh, ưu thế của lính trinh sát được phát huy, thấy không xa có cửa hiệu giày nữ. Híp mắt một cái, Tất Tử Thần nghiêng người sang hỏi: “Lâu rồi tôi không mua quà tặng cho em gái, cô giáo Diệp có thể giúp tôi chọn giày nữ được không? Tôi không biết con gái thích loại gì cả”.
Diệp Dĩ Mạt hơi buông lỏng tay cầm túi xách, bàn chân có cảm giác đau rát, miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười gật đầu nói: “Được”. Nếu có thể cô cũng muốn đổi một đôi giày.
Đi vào cửa hàng giày, Tất Tử Thần để cho Diệp Dĩ Mạt ngồi xuống, anh tự mình đi lấy xuống hai đôi giày có kiểu dáng đơn giản rồi xoay người hỏi: “cô giáo Diệp, cô đi giày cỡ bao nhiêu?”
Diệp Dĩ Mạt đang muốn tháo khóa giày trên chân nghe câu hỏi của Tất Tử Thần, liền tùy ý trả lời: “37”. Đến khi phục hồi tinh thần lại mới thấy có chút không đúng, không phải mua giày cho em gái anh sao?
Tất Tử Thần nhẹ nhàng nhếch khóe miệng như biết nghi vấn của cô, nói với nhân viên bán hàng “lấy hai kiểu này cỡ 37” rồi đi đến bên cạnh Diệp Dĩ Mạt ngồi xuống: “Chân em gái tôi cũng gần giống cô, cô giúp tôi thử trước đi”. Nhìn xuống thấy bàn chân cô bị cọ sát đã có vết đỏ, liền nhíu mày lại.
Những cô gái nhìn mềm mại non nớt như em bé như vậy không chịu đau nổi chứ? Nhớ rõ em gái của anh trên tay bị cắt một ít là đã kêu to hết cả buổi sáng rồi.
“Ừ”. Diệp Dĩ Mạt kéo kéo váy không được tự nhiên, bị một người đàn ông nhìn chằm chằm cái chân cảm thấy có chút không thích hợp.
Tất Tử Thần cũng biết mình vô lễ, rất bình tĩnh dời đi ánh mắt, đúng lúc nhân viên bán hàng cũng mang giày đến, Tất Tử Thần được thể đứng lên nhường lại chỗ ngồi.
“Chân bạn gái anh nhìn rất đẹp, đi giày này rất hợp”. Nhân viên bán hàng cười rất chuyên nghiệp.
Tất Tử Thần và Diệp Dĩ Mạt cùng liếc nhìn nhau, lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, dễ dàng phát hiện ra mặt cả hai người đều nổi lên một tầng màu hồng nhạt.
Ai cũng không giải thích ---- sao phải giải thích với một người xa lại họ không phải là một đôi đang yêu nhau mà là đối tượng xem mắt?
“Rất vừa vặn, em gái anh chắc chắn sẽ thích đấy”.Diệp Dĩ Mạt thử hai đôi giày, không thể không nói ánh mắt của Tất Tử Thần rất tốt, giày màu xanh da trời nhạt thiết kế đơn giản và thoải mái, giày bệt, vừa đẹp vừa thực tế.
Thật ra Diệp Dĩ Mạt rất tiếc………Nhưng sao có thể đổi giày ở trước mặt đối tượng xem mắt, cho dù anh ta không để ý nhưng mà tự nhiên lùn đi một ít vẫn rất kỳ lạ.
Suy nghĩ của cô giáo Diệp, có đôi khi cũng rất kỳ lạ, sau này không thể bảoTư Tư nói chuyện ngang ngạnh nữa.
“Ừ, vậy đi, phiền cô bọc đôi này lại, đôi kia đi luôn là được rồi”. Dừng một chút, lại chỉ vào đôi giày xăng đan cao gót của Diệp Dĩ Mạt nói: “ Nhờ cô bọc đôi này lại luôn”.
Diệp Dĩ Mạt ngây ngốc nhìn đôi giày xăng đan bị động tác lưu loát đóng gói vào trong hộp, nâng mắt quả nhiên thấy người nào đó cười dài mắt.
Được rồi coi như hôm nay cô thiếu anh một món nợ ân tình.
Nhưng mà người đàn ông này sao lại tỉ mỉ như vậy? Diệp Dĩ Mạt không biết là do ngượng ngùng hay vì khuôn mặt tươi cười của người khác mà tim đập nhanh, nói lời cám ơn rồi mới đi theo phía sau anh đi ra cửa.
Hơi không quen khi chỉ cao tới ngang vai của anh, nhưng mà ở góc độ này nhìn sang có thể thấy gò má đẹp đẽ của anh, thật sự là không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.