Trọn Đời Có Duyên

Chương 19: Mặt trời mọc

Viên Nghệ

02/04/2015

Đoàn trưởng Trương và Chính ủy Triệu hướng về phía ‘vợ chồng son’ lộ ra nụ cười vui mừng, nhìn Diệp Dĩ Mạt 囧 càng thêm 囧. Đây rốt cuộc là ánh mắt gì ~!

Tất Tử Thần vội vàng một ngụm nuốt xuống đến sợi mì cuối cùng trong miệng, tùy ý lau miệng, hướng về phía hai vị thủ trưởng chào nói: "Chào Đoàn trưởng, chào chính ủy." Nói dứt lời, lại vội vàng đứng lên giới thiệu với Diệp Dĩ Mạt: "Tiểu Mạt, vị này là đoàn trưởng Trương, vị này là của Chính ủy Triệu của chúng tôi."

Cuối cùng, chống lại ánh mắt hiếu kỳ của hai vị thủ trưởng, Tất Tử Thần cũng không biết nói thế nào nữa, không thể làm gì khác hơn là giả vờ ho khan hai tiếng, muốn lừa gạt qua: "Con gái chiến hữu của ba tôi, Diệp Dĩ Mạt." Rõ ràng, âm thanh dần dần đi xuống.

Diệp Dĩ Mạt nhìn hai vị thủ trưởng, trong lòng cảm nhận sâu sắc được cảm giác gia đình. Vì sao nói như vậy? Ngươi xem hai vị này nét mặt bát quái, rõ ràng cùng một dạng cưới con gái! Cùng cái vị luôn mặt đen trong nhà kia thật rất giống mà! Lúc ba cô vừa nhắc tới Tất Tử Thần, trên mặt cũng là loại muốn nói nhưng mà lại đè nén lại thế này!

Chính ủy Triệu lúc vừa nghe đến ‘con gái chiến hữu của ba’, mắt đã sáng giống như 200 cái bóng đèn, con gái chiến hữu đấy! ! ! Cái gì gọi là con gái chiến hữu chứ! ! ! Muốn có việc gì, cách xa vạn dặm con gái chiến hữu, có thể tùy tiện trèo đèo lội suối ngàn dặm xa xôi đi thăm con trai của chiến hữu sao! ! ! !

Chính ủy Triệu vui mừng muốn chảy nước mắt, nhất định là ông trời đều nhìn không nổi nữa, Tiểu Tất là đàn ông chất lượng tốt như vậy, quân nhân ưu tú trong bộ đội, tại sao có thể vẫn không ai muốn đây? Không thể được! Xem đi xem đi, người ta làm lính, vẫn có cô gái chịu lấy đó! Còn là một cô gái xinh đẹp thanh tú như vậy!

Đoàn trưởng Trương híp mắt nhìn Diệp Dĩ Mạt đang yên tĩnh đứng một bên một chút, trong lòng thở dài, không hổ là lão thủ trưởng mà! Chiêu này hung ác, tìm một cô gái thanh tú hào phóng như vậy, Tiểu Tất dù là không thích cũng không thể nói ra lời cự tuyệt được! Hơn nữa theo ý ông, tiểu tử này có thể là đã động tâm trước ấy chứ, nhất định tuyệt đối là không ghét đâu. Nếu không, có thể vừa kết thúc liền lập tức xin nghỉ đi đón người? Nếu không, tham ăn sợi mì người ta ăn còn dư lại?

Chậc chậc, cô gái này dáng dấp tốt, mắt to mũi cao, sạch sẽ thoải mái, ngay cả ông lần đầu tiên gặp mặt cũng cảm thấy thích, đừng nói tiểu tử Tất Tử Thần này. Tiểu tử này vận khí không tệ ~

Chính ủy Triệu cười híp mắt nhìn hai người, trong lòng lại vui rạo rực. Hắc hắc, lúc này có người lớn trong nhà quan tâm, ông làm chính ủy cũng có thể dễ dàng một chút ~ này ‘gả’ một Tiểu Tất đi ra ngoài, ý nghĩa liền tiếp đó sẽ có vô số ‘Tiểu Tất’ tiếp bước nữa ~ vừa nghĩ tới sau đó nhận được cả đống bánh kẹo cưới, Chính ủy Triệu rất muốn cười mà ~

"Tiểu Diệp này là tới thăm người thân đó à?" Trương đoàn trưởng hỏi rất có kỷ xảo, này là dò ‘hôn’, cũng không phải là tùy tiện nói một chút đâu, này người ‘hôn’, cũng không phải là tùy tiện ai cũng có thể làm .

Tất Tử Thần sao có thể không nhìn ra ý tứ của hai vị cấp trên, vốn là anh cũng không tính toán giấu giếm, chỉ là sợ nha đầu này không được tự nhiên thôi. Hôm nay thấy cô chỉ là cười mềm mại, trong lòng cũng dần dần định xuống, rất rộng rãi mà cười nói nói: "Tiểu Mạt giúp mẹ tôi mang một ít đồ, thuận tiện tới tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường học cũ."

Diệp Dĩ Mạt âm thầm trừng mắt nhìn anh, cô nói ‘thuận tiện tới tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường học cũ’ lúc nào hả ? Người này thế nào lại nói sai sự thật như thế chứ? Chỉ là, ở trước mặt thủ trưởng anh, cô thật cũng sẽ không thất lễ, trên mặt vẫn nhàn nhạt nở nụ cười, đứng bình tĩnh ở bên cạnh Tất Tử Thần, chợt nhìn lại, thật đúng là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho.



Chính ủy Triệu ý vị mà cười, vỗ vỗ bả vai Tất Tử Thần, rất là ý vị sâu xa chăm sóc nói: "Nếu như vậy, thì phải cố gắng hết sức làm người chủ nhà tận tình đấy, mang theo Tiểu Diệp đi chơi mấy ngày cho tốt vào ~" tiểu tử cậu, tốt nhất đừng đem con gái nhà người ta hù chạy, để cho lão già này còn phải thay câu quan tâm chuyện lớn cả đời!

". . . . . ." Tất Tử Thần giật giật khóe miệng, chính ủy, anh có vẻ dọa người sao? Dầu gì vừa nhìn anh cũng là người có văn hóa có kỷ luật có lý tưởng có khí tiết thanh niên ưu tú bốn có!

Được lãnh đạo thiết tha ‘quan tâm’, Diệp Dĩ Mạt thuận lợi vào ở tại sở chiêu đãi của quân khu, mặc dù cô chỉ tính là để đồ xuống đã, nhưng mà người ta quá nhiệt tình, làm lính cũng trực lai trực vãng , Chính ủy Triệu quẳng xuống câu nói đầu tiên đi: "Tiểu Diệp, cô nhất định phải ở lại chỗ này thêm vài ngày, không thì chính là xem thường ta lão Triệu tôi!"

Chính ủy Triệu cũng đã nói như vậy, cô không biết xấu hổ mà bỏ đi sao! Diệp Dĩ Mạt có chút phát điên, may mà cô đến trước ba ngày, vốn là tính toán sẽ đi dạo sông Tần Hoài miếu Phu Tử một chút rồi mới đi tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, được, vào lúc này đem toàn bộ thời gian dùng để đi thăm bộ đội - con em nhân dân thao luyện!

Tất Tử Thần có chút buồn cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc mím môi ngồi ở trên giường ngẩn người, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Tiểu Mạt, Họp mặt của các cô đi làm sao?" Người này cũng không nói tiếng nào gần nửa canh giờ rồi, không biết còn tưởng rằng cử chỉ điên rồ rồi. Khụ khụ, gọi cô giáo Diệp cái gì, quá phân biệt mà. Nếu ba mẹ, thủ trưởng đều ủng hộ, anh thân là quân nhân, tại sao có thể không thi hành lệnh cấp trên đây?

Chính ủy Triệu nói đúng, cô vợ này là muốn mình giải quyết, không thể trông cậy vào người ta ngã vào được ~ cho nên, Tất Tử Thần, gánh nặng đường xa, phải trong mấy ngày nay đem người bắt lại!

Diệp Dĩ Mạt nghe được câu hỏi, không khỏi yếu ớt ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ: "Doanh trưởng Tất, tôi ở đây thì có thể làm gì?" Xem các anh huấn luyện? Hay là đi ban cấp dưỡng giúp một tay? Cô cũng không phải là người thân, chỉ là tới đưa mấy lọ rau muối! Mặc dù trai đẹp bổ mắt, nhưng là bổ mắt cũng không thể ăn thay cơm! Cô còn muốn đi đến miếu Phu Tử ăn vặt đấy!

Hôm nay khỏe không, bôn ba 2-3 tiếng mới đi từ nội thành trở về được, đây rốt cuộc là muốn loại nào!

Tất Tử Thần cũng có chút chột dạ, Chính ủy Triệu bọn họ hiểu lầm, hơn phân nửa nguyên nhân vẫn là anh chưa nói rõ ràng, anh đã nói câu con gái chiến hữu cũ của ông cụ, phía sau cũng không thêm một câu ‘chỉ là bạn bè bình thường’. Ai ai, cũng không phải anh không ngờ, chỉ là anh cảm thấy, bây giờ nói như vậy, chờ sau này lúc phát bánh kẹo cưới giải thích rất phiền toái. Mặc dù nói quan hệ của bọn anh bây giờ quả thật không phải như đám người Chính ủy Triệu bọn họ nghĩ, nhưng mà về sau nhất định là như vậy, khả năng hành động của Tất Tử Thần anh chẳng lẽ còn cần hoài nghi sao?

Cho nên, tới tới lui lui giải thích này, rất phiền toái , hãy để cho bọn họ hiểu lầm đi. Dù sao nói không chừng hai ngày nữa quan hệ này sẽ có thay đổi to lớn thì sao.

"Có phải là cô cảm thấy nhàm chán, ngày mai tôi đưa cô đến trường học cũng được. Chính ủy Triệu bọn họ nói như vậy, cô cũng không nên coi là thật." Tất Tử Thần lấy lui làm tiến, nói như vậy.

Vừa nghe anh nói như vậy, Diệp Dĩ Mạt méo miệng buồn bã: "Tôi sợ Chính ủy Triệu làm thật!" Vừa nhìn Chính ủy Triệu chính là ánh mắt rất sắc bén, người làm hành chính, có thể là một đại quê mùa sao!



Tất Tử Thần cười khẽ: "Vậy cô ở nơi này hai ngày, dù sao kỷ niệm ngày thành lập trường cũng chưa bắt đầu mà." Lý Thụy gọi điện thoại cho anh, tin đồn đã sớm tới tay. Kỷ niệm ngày thành lập trường học cũ của Tiểu Mạt còn ba ngày nữa mới bắt đầu, tổng cộng cử hành hai ngày. Cho nên nói, nếu muốn cô ở lâu mấy ngày, thật đúng là đã suy nghĩ ý ra cái phương pháp đấy.

Không thể không nói, lãnh đạo bộ đội thật rất quan tâm cuộc sống của cấp dưới. Đoàn trưởng Trương và Chính ủy Triệu cùng một suy nghĩ, vung tay lên, lệnh đã rơi xuống: doanh trại phó pháo binh trinh sát Tất Tử Thần mang theo trung đoàn pháo binh ba và bốn phụ trách công việc quân huấn đại học xxxx! Thời gian, 10 tháng 8――30 tháng 8.

Buổi chiều Tất Tử Thần lúc nhận được mệnh lệnh cũng bối rối, đây không phải là đã nói doanh trưởng dẫn đội ngũ quân huấn sao? Rõ ràng anh phụ trách là luyện tập diễn tập quân sự cuối năm mà! Sao giờ lại đổi người rồi?

Doanh trưởng Thẩm Bân so với anh lớn tuổi hơn vỗ bả vai trợ thủ, gương mặt tình ý sâu xa: "Tiểu Tất à, con gái của tôi cũng mười lăm tuổi rồi đấy!"

Tất Tử Thần: . . . . . .

Cái này với ai dẫn đội phụ trách quân huấn có quan hệ sao! Lại không nói có con gái thì không cần làm quân huấn mà! Ngày nay dạy sinh viên đại học quân huấn so với làm diễn tập quân sự còn mệt hơn! Sinh viên đại học bây giờ, mỗi một người đều là bảo bối trong nhà, đánh không được chửi không được, còn phải thời khắc cẩn thận không xảy ra chuyện gì, còn không bằng chân ướt chân ráo ra sân đánh giặc đi đến sảng khoái !

Chỉ là, Tất Tử Thần không phải người ngu, ánh mắt doanh trưởng mập mờ chỉ ám chỉ, anh đã hiểu khổ tâm của thủ trưởng rồi.

Thật là chẳng lẽ cậu đem con gái nhà người ta ở lại trong bộ đội xem cậu huấn luyện sao? Đương nhiên là gặp gỡ bất ngờ trong trường đại học lãng mạn hơn rồi! Quân huấn đại học, làm phó doanh trưởng lại không cần tự mình ra sân, làm giám sát là được rồi, rõ ràng là đoàn trưởng gián tiếp cho cậu nghỉ tán gái đấy!

Thẩm Bân vỗ trán thở dài, tiểu tử này cái gì cũng tốt, chính là vừa gặp phải công việc lại cực kỳ chăm chỉ, ai cũng hết cách với cậu ta.

Nói hết lời, Thẩm Bân mới xem như đã khuyên xong rồi, tiểu tử này mới xem như không có cứng cổ đi tìm đoàn trưởng lý luận. Lau mồ hôi, Thẩm Bân uất ức, ông tuổi đã lớn rồi, trên có già dưới có trẻ, ông dễ dàng lắm sao!"Tiểu tử cậu tôi đã nói vớicậu rồi, trung đoàn ba và trung đoàn bón lúc trước tại đại hội đấu võ đạt được thành tích rất tốt, ý tứ phía trên, để cho bọn họ nghỉ ngơi và hồi phục thật tốt, do cậu phụ trách, nửa năm sau diễn tập quân sự còn phải dựa vào bọn họ nữa đấy, cậu trông coi kỹ một chút cho ta!"

Tất Tử Thần đứng nghiêm chào: "Dạ, nghe theo chỉ thị của thủ trưởng!" Quân nhân, lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, cho dù không phải là mình thích, cũng phải đi làm. Không có một chút nghi ngờ.

"Tốt lắm, cứ như vậy đi, hôm nay cũng không có chuyện gì cần kíp, cậu nhanh đi bồi con gái nhà người ta, đem người ta vào sở chiêu đãi, tính chuyện trước đã!" hai mắt Thẩm Bân hung hăng lườm anh, cậu như vậy, có thể tìm vợ mới là lạ chứ! Làm lính tìm vợ không dễ dàng, con gái người ta đã hạ quyết tâm bao nhiêu mới tình nguyện cùng cậu chịu khổ chứ, hàng năm không gặp mặt nhau, còn phải chăm sóc người lớn, trẻ nhỏ trong nhà.Cho nên, nhất định phải đối tốt với vợ mình, phải tốt gấp bội, tốt cả đời, mới xem như không phụ lòng người ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọn Đời Có Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook