Chương 10: Anh đau, không thể tự ăn được
Tì bà phiêu bạc
23/10/2019
Cố Thần cùng cô đến phòng làm việc của anh.
Anh nhìn xuống tay cô:"Là đem cơm đến cho anh sao?".
"Ừ".
"Đừng như vậy mà, sau này nhất định sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa".
"Ừ".
"Anh đói rồi".
Cô cũng không phải lòng dạ sắt đá, cho nên không thể giận anh lâu được.
Vả lại, anh cứ như đứa trẻ làm nũng vậy, hỏi sao cô có thể không mềm lòng được chứ!
Cô cẩn thận mở nấp hộp đựng khâu cơm cho anh, bên trong có món mà anh thích ăn.
Cố Thần cảm thấy cơm này không ngon bằng ăn cô tí nào.
Nhưng mà cop đang giận, cho nê không thể manh động được.
Từ Hy đẩy cơm đến trước mặt anh:"Ăn đi".
Cố Thần làm nũng:"Anh đau, không thể tự ăn được".
Từ Hy nghe vậy lo lắng:"Anh đau ở đâu?".
Cố Thần chỉ xuống chân anh, chỗ mà khi nãy cô đá vào, ủy khuất nói:"Đau chỗ này, kho báu em dùng lực quá mạnh".
"......."_cô đá vào chân anh, với việc ăn cơm thì có liên quan gì chứ?
"Anh đừng có mà giờ trò, tự ăn đi, em đã vào chân anh, chứ không phải bẻ tay anh, anh có thể tự ăn".
Cố Thần đưa đầu vào bụng cô, chà xát:"Không muốn, anh muốn em đút cho anh ăn, nếu không anh sẽ không ăn".
Anh biết, nhược điểm của cô là chỉ cần anh làm nũng một chút thôi thì cô lập tức mềm lòng ngay.
Đúng như anh suy nghĩ, cô vuốt đầu anh, thở dài:"Được rồi, ngồi dậy đi, em đút anh ăn".
Và rồi, trong căn phòng, thân ảnh một cô gái đang ngồi đút cơm cho chàng trai, lâu lâu anh lại trêu cô.
Sau khi ăn hết cơm, cô cũng không có gì làm, nên nói:"Em về trước đây. Anh làm việc đi".
"Ở lại với anh một lát".
"Nhưng mà em ở lại chỉ khiến anh vướng bận tay chân thôi".
Cố Thần lắc đầu:"Có em anh mới tập trung làm việc được, em không biết đó thôi, trong khi anh đang làm việc, không có em bên cạnh, khiến cho anh không thể tập trung, đầu óc anh cứ nghĩ đến hình bóng em".
"Anh chỉ giỏi dẻo miệng, được rồi, em ở lại một lát với anh".
Cố Thần cười ngọt lịm, đi lại bàn làm việc tiếp tục công việc còn gian dở.
Còn cô thì ngồi trên ghế sô fa đọc báo.
Cứ vài phút anh sẽ nhìn cô một lần, cảm giác ấm áp trong lòng cứ dâng lên.
Ước chừng nửa tiếng sau đó, anh nhìn thấy cô ngủ quên trên ghế, lắc đầu cười, đi đến bế cô vào phòng riêng của mình.
Đắp chăn cho cô, hôn lên trán cô:"Ngủ ngoan".
Và tiếp tục công việc.
- reng reng....
Anh sợ làm cô thức giấc nên nhanh chóng bắt máy, đi ra ban công đứng:"Alo".
"Lão đại là tôi".
"Ừ, có việc gì sao?".
"Việc lão đại bảo tôi làm, tôi đã thất bại, về thông tin của thiếu phu nhân, khi điều tra gần như là không có, giống như tất cả thông tin đều bị tiêu hủy hoàn toàn vậy".
Người đang nói chuyện với anh chính là cánh tay phải đắc lực của anh ở Thần Long bang. Tên của anh ta là An Luân hay còn gọi là Made.....
Cố Thần trầm ngâm một lát, rồi chuyển lời:"Tôi biết rồi".
Anh tắt máy, đi vào phòng, ngồi xuống cạnh cô, vén vài sợi tóc trên má cô, nói nhỏ:"Từ Hy, anh phải bắt đầu từ đâu để tìm ra gia đình cho em?".
Cô đang ngủ, lại mơ thấy một giấc mơ kì lạ.
Trong mơ, cô thấy cô đang sống trong một căn biệt thự cổ kính, với hàng trăm vệ sĩ.
Có hai người mà cô gọi họ là ba mẹ, họ đang dạy cô cách để tự lập, và sau đó là một mảng đen bao trùm...
"Á....."_cô giật mình, ngồi bậc dậy.
Cố Thần kinh ngạc nhìn cô, lau đi mồ hôi trên trán cô:"Em lại mơ thấy ác mộng nữa sao?"
Từ Hy đưa ánh mắt nhìn anh:"Không, em mơ thấy ba mẹ em, họ đang dạy em cách tự lập, nhưng mà em không thể nhìn rõ dung mạo của họ".
Nói đoạn, nơi khóe mắt cay cay.
Anh đưa tay, kéo cô vào lòng:"Đừng khóc, ngoan, anh nhất định sẽ tìm ra ba mẹ cho em".
Từ Hy như trút ra hết tâm tư của mình, bậc khóc lớn, nước mắt nước mũi đều dính vào người anh, tuy nhiên, anh vẫn làm ngơ, anh không quan tâm đến việc đó.
Dạo gần đây, cô thường xuyên hay mơ thấy gia đình mình.
Không lẽ đây là dấu hiệu để cho anh sớm tìm ra họ.
Sau khi khóc đã rồi, cô mới nói:"Áo anh bẩn cả rồi".
"Không sao đâu, áo bẩn có thể đem giặc sạch, điều quan trọng ở đây là em không còn thấy buồn nữa".
"Thần, em còn mơ thấy em sống trong một căn biệt thự, nơi đó hình như em đã thấy ở đâu, chỉ là em không thể nhớ ra được".
Cô càng nói, càng khiến lòng anh thêm nặng trĩu, anh càng muốn biết thật ra trong quá khứ của cô đã gặp phải những gì, và tại sao cô lại được 'ông ta' nhận nuôi, và giết chết.
Anh nhìn xuống tay cô:"Là đem cơm đến cho anh sao?".
"Ừ".
"Đừng như vậy mà, sau này nhất định sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa".
"Ừ".
"Anh đói rồi".
Cô cũng không phải lòng dạ sắt đá, cho nên không thể giận anh lâu được.
Vả lại, anh cứ như đứa trẻ làm nũng vậy, hỏi sao cô có thể không mềm lòng được chứ!
Cô cẩn thận mở nấp hộp đựng khâu cơm cho anh, bên trong có món mà anh thích ăn.
Cố Thần cảm thấy cơm này không ngon bằng ăn cô tí nào.
Nhưng mà cop đang giận, cho nê không thể manh động được.
Từ Hy đẩy cơm đến trước mặt anh:"Ăn đi".
Cố Thần làm nũng:"Anh đau, không thể tự ăn được".
Từ Hy nghe vậy lo lắng:"Anh đau ở đâu?".
Cố Thần chỉ xuống chân anh, chỗ mà khi nãy cô đá vào, ủy khuất nói:"Đau chỗ này, kho báu em dùng lực quá mạnh".
"......."_cô đá vào chân anh, với việc ăn cơm thì có liên quan gì chứ?
"Anh đừng có mà giờ trò, tự ăn đi, em đã vào chân anh, chứ không phải bẻ tay anh, anh có thể tự ăn".
Cố Thần đưa đầu vào bụng cô, chà xát:"Không muốn, anh muốn em đút cho anh ăn, nếu không anh sẽ không ăn".
Anh biết, nhược điểm của cô là chỉ cần anh làm nũng một chút thôi thì cô lập tức mềm lòng ngay.
Đúng như anh suy nghĩ, cô vuốt đầu anh, thở dài:"Được rồi, ngồi dậy đi, em đút anh ăn".
Và rồi, trong căn phòng, thân ảnh một cô gái đang ngồi đút cơm cho chàng trai, lâu lâu anh lại trêu cô.
Sau khi ăn hết cơm, cô cũng không có gì làm, nên nói:"Em về trước đây. Anh làm việc đi".
"Ở lại với anh một lát".
"Nhưng mà em ở lại chỉ khiến anh vướng bận tay chân thôi".
Cố Thần lắc đầu:"Có em anh mới tập trung làm việc được, em không biết đó thôi, trong khi anh đang làm việc, không có em bên cạnh, khiến cho anh không thể tập trung, đầu óc anh cứ nghĩ đến hình bóng em".
"Anh chỉ giỏi dẻo miệng, được rồi, em ở lại một lát với anh".
Cố Thần cười ngọt lịm, đi lại bàn làm việc tiếp tục công việc còn gian dở.
Còn cô thì ngồi trên ghế sô fa đọc báo.
Cứ vài phút anh sẽ nhìn cô một lần, cảm giác ấm áp trong lòng cứ dâng lên.
Ước chừng nửa tiếng sau đó, anh nhìn thấy cô ngủ quên trên ghế, lắc đầu cười, đi đến bế cô vào phòng riêng của mình.
Đắp chăn cho cô, hôn lên trán cô:"Ngủ ngoan".
Và tiếp tục công việc.
- reng reng....
Anh sợ làm cô thức giấc nên nhanh chóng bắt máy, đi ra ban công đứng:"Alo".
"Lão đại là tôi".
"Ừ, có việc gì sao?".
"Việc lão đại bảo tôi làm, tôi đã thất bại, về thông tin của thiếu phu nhân, khi điều tra gần như là không có, giống như tất cả thông tin đều bị tiêu hủy hoàn toàn vậy".
Người đang nói chuyện với anh chính là cánh tay phải đắc lực của anh ở Thần Long bang. Tên của anh ta là An Luân hay còn gọi là Made.....
Cố Thần trầm ngâm một lát, rồi chuyển lời:"Tôi biết rồi".
Anh tắt máy, đi vào phòng, ngồi xuống cạnh cô, vén vài sợi tóc trên má cô, nói nhỏ:"Từ Hy, anh phải bắt đầu từ đâu để tìm ra gia đình cho em?".
Cô đang ngủ, lại mơ thấy một giấc mơ kì lạ.
Trong mơ, cô thấy cô đang sống trong một căn biệt thự cổ kính, với hàng trăm vệ sĩ.
Có hai người mà cô gọi họ là ba mẹ, họ đang dạy cô cách để tự lập, và sau đó là một mảng đen bao trùm...
"Á....."_cô giật mình, ngồi bậc dậy.
Cố Thần kinh ngạc nhìn cô, lau đi mồ hôi trên trán cô:"Em lại mơ thấy ác mộng nữa sao?"
Từ Hy đưa ánh mắt nhìn anh:"Không, em mơ thấy ba mẹ em, họ đang dạy em cách tự lập, nhưng mà em không thể nhìn rõ dung mạo của họ".
Nói đoạn, nơi khóe mắt cay cay.
Anh đưa tay, kéo cô vào lòng:"Đừng khóc, ngoan, anh nhất định sẽ tìm ra ba mẹ cho em".
Từ Hy như trút ra hết tâm tư của mình, bậc khóc lớn, nước mắt nước mũi đều dính vào người anh, tuy nhiên, anh vẫn làm ngơ, anh không quan tâm đến việc đó.
Dạo gần đây, cô thường xuyên hay mơ thấy gia đình mình.
Không lẽ đây là dấu hiệu để cho anh sớm tìm ra họ.
Sau khi khóc đã rồi, cô mới nói:"Áo anh bẩn cả rồi".
"Không sao đâu, áo bẩn có thể đem giặc sạch, điều quan trọng ở đây là em không còn thấy buồn nữa".
"Thần, em còn mơ thấy em sống trong một căn biệt thự, nơi đó hình như em đã thấy ở đâu, chỉ là em không thể nhớ ra được".
Cô càng nói, càng khiến lòng anh thêm nặng trĩu, anh càng muốn biết thật ra trong quá khứ của cô đã gặp phải những gì, và tại sao cô lại được 'ông ta' nhận nuôi, và giết chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.