Chương 70: Cô ấy đã chết rồi
Tì bà phiêu bạc
03/11/2019
- Bùm.....
Ở ngoài biển, sóng vỗ dào dạt, vô cùng ồn ào, từ phía trên cao có một nhóm người ném một thứ gì đó xuống biển. Một tiếng bùm chói tai vang lên, sau đó nhóm người kia dần khuất theo bóng đêm.
Cô khó thở quá?
Có ai cứu cô không?
Cô còn con trai, cô không thể chết như vậy?
Và rồi Từ Hy không phát giác được gì nữa ,cô mặc cả vào thời gian.
"Ba, ba hình như con chạm phải cái gì rồi, rất to?"_Một cậu bé tầm bảy tuổi hét toáng lên, một người đàn ông tuấn tú, cao mỹ đi đến, dù là buổi tối nhưng vẫn không làm phia mờ nhan sắc ảo diệu kia.
Chành trai đi theo lối vào cậu bé đang chạm phải, bàn tay to lớn kéo nhanh vật to lớn kia vào bờ, chỉ mấy giây chàng trai có vẻ sững sốt:"Hình như là người? "
Cậu bé cũng vô cùng hốt hoảng:"Vậy ba mau mở bao ra thử xem, có khi không phải là người? "
"Không, ba nghe có tiếng thở, hình như rất yếu"
Chàng trai lập tức mở miệng bao ra, Từ Hy xuất hiện, hơi thở vô cùng nặng nề. Ngje rất não lòng.
Chàng trai có phần ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô, đã sống ở đây lâu như vậy vẫn chưa có ai lọt vào mắt xanh của hắn, cô là người đầu tiên.
"Ba ,là người thật đó, mau, mau cứu chị xinh đẹp đi".
"Ừm".
Chàng trai hô hấp nhân tạo cho cô một lúc.
"Khụ khụ ..."
Và cuối cùng cũng như mong đợi, cô thật sự sống sót, chàng trai kia bế cô lên:"Chúng ta về nhà thôi, để cô gái ở bên ngoài sẽ cảm lạnh".
"Vâng".
Căn nhà mà chàng trai kia nói không phải là nhà tre, hay nhà gỗ, mà là một căn biệt thự rộng lớn hơn cả trong tưởng tượng, cách thiết kết cô cùng đẹp mắt.
"Thiếu gia, cậu chủ?"
Hai bên là hai hàng người hầu kẻ hạ.
"Ừ".
Chàng trai kia đáo một từ ngắn gọn, sau đó đi thẳng lên phòng.
Rất nhiều người nhìn cô, họ thấy thiếu gia có bao giờ dẫn phụ nữ về nhà đâu, mà bây giờ lại tự tay bế cô gái kia lên tận phòng mình. Rốt cuộc cô gái kia là ai?
"Tiểu Bảo, mau gọi bác sĩ đến"
"Vâng".
Cậu bé kia đi gọi nhanh, chỉ tròn mười phút bác sic đã xuất hiện, ông ấy đến khám cho cô, sau đó thở dài:"Theo như tôi thấy, cô gái này có khả năng sẽ mất trí nhớ, vì chấn động quá mạnh do một thứ gì đó,".
"Vậy làm sao để cô ấy nhớ lại?"
"Cái này tùy thuộc vào bệnh nhân, nếu như muốn nhanh chóng nhớ lại thì cậu nên cho cô ấy đến những nơi chứa đựng kỉ niệm nhiều nhất, có khả năng sẽ hồi phục trí nhớ ban đầu".
"Ừm, cảm ơn ông, Tiểu Bảo, tiễn bác sĩ".
Chàng trai kia nhìn cô, một cô gái xinh đẹp như vậy, lại bị người ta ném xuống biển, thật bi ai?
Ở ngoài biển, sóng vỗ dào dạt, vô cùng ồn ào, từ phía trên cao có một nhóm người ném một thứ gì đó xuống biển. Một tiếng bùm chói tai vang lên, sau đó nhóm người kia dần khuất theo bóng đêm.
Cô khó thở quá?
Có ai cứu cô không?
Cô còn con trai, cô không thể chết như vậy?
Và rồi Từ Hy không phát giác được gì nữa ,cô mặc cả vào thời gian.
"Ba, ba hình như con chạm phải cái gì rồi, rất to?"_Một cậu bé tầm bảy tuổi hét toáng lên, một người đàn ông tuấn tú, cao mỹ đi đến, dù là buổi tối nhưng vẫn không làm phia mờ nhan sắc ảo diệu kia.
Chành trai đi theo lối vào cậu bé đang chạm phải, bàn tay to lớn kéo nhanh vật to lớn kia vào bờ, chỉ mấy giây chàng trai có vẻ sững sốt:"Hình như là người? "
Cậu bé cũng vô cùng hốt hoảng:"Vậy ba mau mở bao ra thử xem, có khi không phải là người? "
"Không, ba nghe có tiếng thở, hình như rất yếu"
Chàng trai lập tức mở miệng bao ra, Từ Hy xuất hiện, hơi thở vô cùng nặng nề. Ngje rất não lòng.
Chàng trai có phần ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô, đã sống ở đây lâu như vậy vẫn chưa có ai lọt vào mắt xanh của hắn, cô là người đầu tiên.
"Ba ,là người thật đó, mau, mau cứu chị xinh đẹp đi".
"Ừm".
Chàng trai hô hấp nhân tạo cho cô một lúc.
"Khụ khụ ..."
Và cuối cùng cũng như mong đợi, cô thật sự sống sót, chàng trai kia bế cô lên:"Chúng ta về nhà thôi, để cô gái ở bên ngoài sẽ cảm lạnh".
"Vâng".
Căn nhà mà chàng trai kia nói không phải là nhà tre, hay nhà gỗ, mà là một căn biệt thự rộng lớn hơn cả trong tưởng tượng, cách thiết kết cô cùng đẹp mắt.
"Thiếu gia, cậu chủ?"
Hai bên là hai hàng người hầu kẻ hạ.
"Ừ".
Chàng trai kia đáo một từ ngắn gọn, sau đó đi thẳng lên phòng.
Rất nhiều người nhìn cô, họ thấy thiếu gia có bao giờ dẫn phụ nữ về nhà đâu, mà bây giờ lại tự tay bế cô gái kia lên tận phòng mình. Rốt cuộc cô gái kia là ai?
"Tiểu Bảo, mau gọi bác sĩ đến"
"Vâng".
Cậu bé kia đi gọi nhanh, chỉ tròn mười phút bác sic đã xuất hiện, ông ấy đến khám cho cô, sau đó thở dài:"Theo như tôi thấy, cô gái này có khả năng sẽ mất trí nhớ, vì chấn động quá mạnh do một thứ gì đó,".
"Vậy làm sao để cô ấy nhớ lại?"
"Cái này tùy thuộc vào bệnh nhân, nếu như muốn nhanh chóng nhớ lại thì cậu nên cho cô ấy đến những nơi chứa đựng kỉ niệm nhiều nhất, có khả năng sẽ hồi phục trí nhớ ban đầu".
"Ừm, cảm ơn ông, Tiểu Bảo, tiễn bác sĩ".
Chàng trai kia nhìn cô, một cô gái xinh đẹp như vậy, lại bị người ta ném xuống biển, thật bi ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.