Chương 3: Em phải chịu trách nhiệm
Tì bà phiêu bạc
23/10/2019
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy đã thấy toàn thân ê ẩm, muốn ngồi cũng không được, muốn đứng cũng khó xong, đồng thời , cô
thấy có một hơi thở hương bạc hà đang phả vào má cô đến ấm áp, khẽ nhìn
sang thì thấy ai kia đang nhìn cô say đắm.
Giống như thức dậy từ lâu chỉ muốn ngắm cô.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn Cố Thần với cự li gần như vậy thật mới để ý, anh quá đẹp trai đi, như điêu khắc vậy, từng hình thù trên mặt đều đẹp đến mê người.
"Nhìn xong chưa? "_Cố Thần đột nhiên lên tiếng, đập tan suy nghĩ mê trai của cô.
Từ Hy à ừm vài cái, rồi quay mặt đi.
Cô Thần không nói gì, dang tay ôm lấy cô, vô tình bàn tay chạm phải cặp ngực to ngời ngợi kia, vừa mềm lại vừa to thật khiến anh thích làm sao.
Cô cảm thấy sự va chạm này là cố tình chứ không phải vô tình, mặt đỏ như tôm luột, nói:"Mau buông ra, tên biến thái này".
Anh chẳng những không buông còn xiếc chặt hơn:"Tôi không buông thì đã làm sao?".
"Anh....".
Cố Thần cắt ngang:"Còn một việc nữa, em đêm qua ăn tôi đến sạch sẽ giờ phải chịu trách nhiệm nếu không tôi sẽ thưa em, em dám ăn rồi phủi mông bỏ đi".
Cô chỉ còn một chút nữa sẽ thổ quyết ra giường.
Cái gì mà ăn đến sạch sẽ?
Cái gì mà thưa cô?
Cái gì mà phủi mông bỏ đi?
Cô mới chính là người bị ăn đến không còn mảnh xương đây. Lại nói nguyên do bị ăn cô còn không biết.
Từ Hy mặt lại đỏ lên vì giận:"Ăn nói hàm hồ, anh mới là người ăn tôi giờ lại bảo ngược lại, quá đáng".
"Tôi quá đáng khi nào, giờ em có chịu trách nhiệm hay không? ".
"Không bao giờ".
"Được, trong thế giới ngầm chắc em cũng biết tôi là ai, hành sự như thế nào rồi chứ?".
Lại uy hiếp cô sao? Cô không sợ đâu?.
Cơ mà, Cố Thần ai ai trong thế giới ngầm này không biết đến.
Một thủ lĩnh cao ngạo, lạnh lùng, mưu kế thâm sâu hiểm độc, đắc tội anh là chết, không thuận ý anh cũng chết.
Không lẽ, cô cũng sắp chết rồi đấy chứ?.
Anh chăm chú quan sát nét mặt thay đổi theo không gian lẫn thời gian của cô, muốn cười nhưng không cười:"Suy nghĩ xong chưa?".
"Rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh".
"Vậy mới ngoan"_Cố Thần cười thầm trong lòng, cuối cùng cô cũng thuộc về anh.
Người mà anh tìm rất lâu.
Từ Hy vẫn còn thắc mắc hỏi:"Ừm, lúc.. lúc đó, anh gọi tôi là tiểu Hy là có ý gì? Cách gọi đó quá thân mật".
Anh sẽ làm cho cô nhớ ra chuyện năm năm trước . Nhất định.
"Cũng không có gì, mà em đói bụng chưa, tôi đưa em đi ăn".
"Cũng khá đói, nhưng mà tôi không có đồ, đồ của tôi bị anh ném đi hết rồi".
"Em đừng lo, chỉ cần em là người của Cố Thần này mọi thứ đều không thiếu, vào phòng tắm đi, có đồ sẳn cả rồi".
"Sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?".
"Vì em là em, Từ Hy của tôi".
Thật biết cách thả thính quá đi. Cô dính thính mất rồi.
Nhanh chóng với cơ thể trần trụi chạy vọt vào phòng tắm.
Giống như thức dậy từ lâu chỉ muốn ngắm cô.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn Cố Thần với cự li gần như vậy thật mới để ý, anh quá đẹp trai đi, như điêu khắc vậy, từng hình thù trên mặt đều đẹp đến mê người.
"Nhìn xong chưa? "_Cố Thần đột nhiên lên tiếng, đập tan suy nghĩ mê trai của cô.
Từ Hy à ừm vài cái, rồi quay mặt đi.
Cô Thần không nói gì, dang tay ôm lấy cô, vô tình bàn tay chạm phải cặp ngực to ngời ngợi kia, vừa mềm lại vừa to thật khiến anh thích làm sao.
Cô cảm thấy sự va chạm này là cố tình chứ không phải vô tình, mặt đỏ như tôm luột, nói:"Mau buông ra, tên biến thái này".
Anh chẳng những không buông còn xiếc chặt hơn:"Tôi không buông thì đã làm sao?".
"Anh....".
Cố Thần cắt ngang:"Còn một việc nữa, em đêm qua ăn tôi đến sạch sẽ giờ phải chịu trách nhiệm nếu không tôi sẽ thưa em, em dám ăn rồi phủi mông bỏ đi".
Cô chỉ còn một chút nữa sẽ thổ quyết ra giường.
Cái gì mà ăn đến sạch sẽ?
Cái gì mà thưa cô?
Cái gì mà phủi mông bỏ đi?
Cô mới chính là người bị ăn đến không còn mảnh xương đây. Lại nói nguyên do bị ăn cô còn không biết.
Từ Hy mặt lại đỏ lên vì giận:"Ăn nói hàm hồ, anh mới là người ăn tôi giờ lại bảo ngược lại, quá đáng".
"Tôi quá đáng khi nào, giờ em có chịu trách nhiệm hay không? ".
"Không bao giờ".
"Được, trong thế giới ngầm chắc em cũng biết tôi là ai, hành sự như thế nào rồi chứ?".
Lại uy hiếp cô sao? Cô không sợ đâu?.
Cơ mà, Cố Thần ai ai trong thế giới ngầm này không biết đến.
Một thủ lĩnh cao ngạo, lạnh lùng, mưu kế thâm sâu hiểm độc, đắc tội anh là chết, không thuận ý anh cũng chết.
Không lẽ, cô cũng sắp chết rồi đấy chứ?.
Anh chăm chú quan sát nét mặt thay đổi theo không gian lẫn thời gian của cô, muốn cười nhưng không cười:"Suy nghĩ xong chưa?".
"Rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh".
"Vậy mới ngoan"_Cố Thần cười thầm trong lòng, cuối cùng cô cũng thuộc về anh.
Người mà anh tìm rất lâu.
Từ Hy vẫn còn thắc mắc hỏi:"Ừm, lúc.. lúc đó, anh gọi tôi là tiểu Hy là có ý gì? Cách gọi đó quá thân mật".
Anh sẽ làm cho cô nhớ ra chuyện năm năm trước . Nhất định.
"Cũng không có gì, mà em đói bụng chưa, tôi đưa em đi ăn".
"Cũng khá đói, nhưng mà tôi không có đồ, đồ của tôi bị anh ném đi hết rồi".
"Em đừng lo, chỉ cần em là người của Cố Thần này mọi thứ đều không thiếu, vào phòng tắm đi, có đồ sẳn cả rồi".
"Sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?".
"Vì em là em, Từ Hy của tôi".
Thật biết cách thả thính quá đi. Cô dính thính mất rồi.
Nhanh chóng với cơ thể trần trụi chạy vọt vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.