Chương 20: Nhận lại
Tì bà phiêu bạc
31/10/2019
Cô và anh lên xe đến nhà cô vào hai tiếng trước,
đi theo chỉ dẫn của cô, con đường ở đây rất lạ, tuy rất rộng cơ mà lại
hiu quạnh, buồn tẻ, lâu lâu mới nhìn thấy một chiếc xe.
Cố Thần nắm tay lái, hỏi:"Em có chắc là đúng đường rồi chứ?".
"Em chắc mà, anh cứ lái đi, một chút nữa là đến rồi".
Cố Thần nghe theo, cứ lái, đúng như lời cô nói nhỉ?
Đằng xa xa có một căn biệt thự cổ kính, rất to, tầm mấy ngàn mét vuông gì đó.
Lại nói, ở cự li xa như vậy có thể nhìn thấy rất rõ, một khung cảnh đồ sộ hùng vĩ, giống như một nơi dành cho vui chúa xa xưa..
Cô reo lên:"Ở đó, đó chính là nhà của em".
"........" _gần đến chỗ đó, tay lái của anh như run run, cô sắp xa anh rồi.
Chỉ một chút nữa thôi.
Anh lái xe đỗ ở bên ngoài, hau người đi ra, nhấn chuông.
Từ trong nhà, có một cô hầu chạy ra mở cửa, lịch thiệp hỏi:"Hai vị tìm ai?".
Từ Hy nói:"Tôi tìm ông Bá".
"Vậy cô đợi ở đây một lát, tôi sẽ thông báo lại".
"Ừm".
Ước chừng mấy phút sau đó,cô và ang mới được vào nhà.
Bên trong thật khiến cô choáng ngợp, ở nhà anh đã quen cho nên khi đến đây cảm thấy lạ lẫm làm sao?
Bá Nam Phong và vợ ông, Hiển Trình Lam ngồi uống trà ở phòng khách, nghe cô hầu nói có khách tìm liền tò mò không biết là ai?
Bởi vì đã rất lâu ở đây rất ít khi có người đến thăm hay đến tìm.
Chính vì sự tò mò ấy cho nên mới cho họ vào.
Từ Hy đi đằng trước, anh thì đi phía sau.
Cô nhìn thấy được ba mẹ mình, rất vui, cuối cùng cô cũng không phải là kẻ mồ côi, cô có ba, có mẹ.
Đôi môi của cô mím chặt lại, hai tay đan xen nhau, run run, anh biết, liền đứng ngang bằng cô, tay anh đặt lên tay cô nắm chặt:"Đừng sợ, đó là ba mẹ của em"..
Từ Hy được hơi ấm của anh truyền tử lòng bàn tay đi lên cảm thấy cũng đỡ run hơn, đi vào nhanh, cúi chào một cái.
Bá Nam Phong đặt tách trà xuống, ánh mắt nhìn cô và anh dò xét:"Hai người là.....?".
Từ Hy không thể kiềm được nước mắt nữa, tùy tiện rơi xuống, hét lớn:"Ba mẹ, hai người không nhận ra con sao?".
Bá Nam Phong cùng Hiển Trình Lam giật mình bởi câu nói mơ hồ nhưng đánh sâu vào tâm lí của họ, nói:"Cô là ai, lại nhận là con của tôi, lại bảo tại sao biết tôi đang tìm con gái".
Cố Thần lúc này mới lấy trong túi ra quyển sổ lúc trước lấy được đưa ra trước mặt cho họ xem:"Trong đây có ghi rõ, cô ấy là ai? Cũng có ghi rõ chỉ cần có quyển sổ này chắc chắn hai người sẽ biết ngay cô ấy là đứa con gái thất lạc".
Từ Hy nhìn anh, quyển sổ này anh lấy ở đâu nhỉ?
Vả lại, anh cũng chưa từng nói cô biết sự hiện diện của nó.
Bàn tay của Bá Nam Phong run run, cầm quyển sổ lên, lật từng trang, nước mắt chảy xuống, nhưng có ai biết được những giọt nước mắt đó vô cùng giả tạo, nó, rơi vào trang giấy trắng tinh, cũ kĩ:"Con gái của tôi, tôi tìm nó bao lâu nay cuối cùng nó cũng trở về rồi".
Cố Thần nói vào tai cô:"Qua đó đi, họ rất nhớ em".
Cô gật đầu, tiến lên phía trước vài bước, liền nhận được cái ôm gia đình từ hai vòng tay ba mẹ cô.
"Tử Mạc, ba và mẹ rất nhớ con, rất nhớ con".
Từ Hy nhìn lom lom:"Tử Mạc, là ai?"
Cô chỉ nhớ ra gia đình mình ở đâu? Còn những thứ kia hoàn toàn không nhớ rõ lắm?
Hiển Trình Lam cười tuy tỏ ra rất hạnh phúc, nhưng mà lại rất chán ghét, xoa đầu cô:"Là tên của con, là Bá Tử Mạc, đại tiểu thư của gia tộc Mạc chúng ta, con còn một người em nữa, đằng sau lưng con còn có vết bớt hình trái tim, đa phần con cháu của Bá gia đều có cái bớt như vậy".
"À, ừm, còn chuyện này, con muốn giới thiệu với hai người đây là....hả anh ấy đâu rồi?".
Cô vừa định giới thiệu anh cho ba mẹ, thì không thấy bóng dáng anh đâu?
Mẹ cô nói:"Con định nói chàng trai lúc nãy sao?".
"Vâng".
"Cậu ta đi rồi, mẹ không nghĩ con lại có thể quen biết một người thiếu lịch sự như vậy, đi cũng không một lời nói".
Từ Hy bỗng dưng cảm thấy trong lòng vô cùng não nề, anh tại sao không một lời mà đi chứ?
Cô đứng dậy:"Con đi tìm anh ấy".
Chưa để họ nói gì, thì cô đã chạy thật nhanh ra ngoài.
Nhưng mà khi cô đến gần cánh cỗng thì thấy anh đã lái xe rời đi, thấp thoáng có thể thấy được gương mặt u sầu của anh, và cả đôi mắt buồn không nói nên lời.
Tim cô đau quá?
Anh đi rồi, tại sao anh bỏ cô, hay là anh cảm thấy cô phiền phức sớm muốn vứt cô đi, bây giờ đã tìm được gia đình của cô rồi cho nên đã thành công .
"Đại tiểu thư?"_một cô gái tầm 18 tuổi, khẽ gọi cô.
Khiến cho suy nghĩ tan biến:"Hả, em gọi tôi ?".
Cô hầu đó đưa cho cô một tấm giấy nhỏ được xếp gọn nói:"Cái này là của chàng trai kia bảo em đưa cho chị, còn nói chị phải đọc nó".
Từ Hy cầm lấy, không quên cảm ơn cô hầu trẻ.
Rồi lẳng lặng đi vào nhà, tờ giấy cô bỏ vào túi áo:"Ba, mẹ phòng con ở đâu?".
"Quản gia Tâm, dẫn con bé lên phòng cho nó nghỉ ngơi đi"_mẹ cô nói.
"Vâng thưa phu nhân".
Sau khi lên đến phòng, cô liền ngồi bịch xuống chiếc giường to êm ái.
Đồng thời lấy tờ giấy khi nãy ra.
Cố Thần nắm tay lái, hỏi:"Em có chắc là đúng đường rồi chứ?".
"Em chắc mà, anh cứ lái đi, một chút nữa là đến rồi".
Cố Thần nghe theo, cứ lái, đúng như lời cô nói nhỉ?
Đằng xa xa có một căn biệt thự cổ kính, rất to, tầm mấy ngàn mét vuông gì đó.
Lại nói, ở cự li xa như vậy có thể nhìn thấy rất rõ, một khung cảnh đồ sộ hùng vĩ, giống như một nơi dành cho vui chúa xa xưa..
Cô reo lên:"Ở đó, đó chính là nhà của em".
"........" _gần đến chỗ đó, tay lái của anh như run run, cô sắp xa anh rồi.
Chỉ một chút nữa thôi.
Anh lái xe đỗ ở bên ngoài, hau người đi ra, nhấn chuông.
Từ trong nhà, có một cô hầu chạy ra mở cửa, lịch thiệp hỏi:"Hai vị tìm ai?".
Từ Hy nói:"Tôi tìm ông Bá".
"Vậy cô đợi ở đây một lát, tôi sẽ thông báo lại".
"Ừm".
Ước chừng mấy phút sau đó,cô và ang mới được vào nhà.
Bên trong thật khiến cô choáng ngợp, ở nhà anh đã quen cho nên khi đến đây cảm thấy lạ lẫm làm sao?
Bá Nam Phong và vợ ông, Hiển Trình Lam ngồi uống trà ở phòng khách, nghe cô hầu nói có khách tìm liền tò mò không biết là ai?
Bởi vì đã rất lâu ở đây rất ít khi có người đến thăm hay đến tìm.
Chính vì sự tò mò ấy cho nên mới cho họ vào.
Từ Hy đi đằng trước, anh thì đi phía sau.
Cô nhìn thấy được ba mẹ mình, rất vui, cuối cùng cô cũng không phải là kẻ mồ côi, cô có ba, có mẹ.
Đôi môi của cô mím chặt lại, hai tay đan xen nhau, run run, anh biết, liền đứng ngang bằng cô, tay anh đặt lên tay cô nắm chặt:"Đừng sợ, đó là ba mẹ của em"..
Từ Hy được hơi ấm của anh truyền tử lòng bàn tay đi lên cảm thấy cũng đỡ run hơn, đi vào nhanh, cúi chào một cái.
Bá Nam Phong đặt tách trà xuống, ánh mắt nhìn cô và anh dò xét:"Hai người là.....?".
Từ Hy không thể kiềm được nước mắt nữa, tùy tiện rơi xuống, hét lớn:"Ba mẹ, hai người không nhận ra con sao?".
Bá Nam Phong cùng Hiển Trình Lam giật mình bởi câu nói mơ hồ nhưng đánh sâu vào tâm lí của họ, nói:"Cô là ai, lại nhận là con của tôi, lại bảo tại sao biết tôi đang tìm con gái".
Cố Thần lúc này mới lấy trong túi ra quyển sổ lúc trước lấy được đưa ra trước mặt cho họ xem:"Trong đây có ghi rõ, cô ấy là ai? Cũng có ghi rõ chỉ cần có quyển sổ này chắc chắn hai người sẽ biết ngay cô ấy là đứa con gái thất lạc".
Từ Hy nhìn anh, quyển sổ này anh lấy ở đâu nhỉ?
Vả lại, anh cũng chưa từng nói cô biết sự hiện diện của nó.
Bàn tay của Bá Nam Phong run run, cầm quyển sổ lên, lật từng trang, nước mắt chảy xuống, nhưng có ai biết được những giọt nước mắt đó vô cùng giả tạo, nó, rơi vào trang giấy trắng tinh, cũ kĩ:"Con gái của tôi, tôi tìm nó bao lâu nay cuối cùng nó cũng trở về rồi".
Cố Thần nói vào tai cô:"Qua đó đi, họ rất nhớ em".
Cô gật đầu, tiến lên phía trước vài bước, liền nhận được cái ôm gia đình từ hai vòng tay ba mẹ cô.
"Tử Mạc, ba và mẹ rất nhớ con, rất nhớ con".
Từ Hy nhìn lom lom:"Tử Mạc, là ai?"
Cô chỉ nhớ ra gia đình mình ở đâu? Còn những thứ kia hoàn toàn không nhớ rõ lắm?
Hiển Trình Lam cười tuy tỏ ra rất hạnh phúc, nhưng mà lại rất chán ghét, xoa đầu cô:"Là tên của con, là Bá Tử Mạc, đại tiểu thư của gia tộc Mạc chúng ta, con còn một người em nữa, đằng sau lưng con còn có vết bớt hình trái tim, đa phần con cháu của Bá gia đều có cái bớt như vậy".
"À, ừm, còn chuyện này, con muốn giới thiệu với hai người đây là....hả anh ấy đâu rồi?".
Cô vừa định giới thiệu anh cho ba mẹ, thì không thấy bóng dáng anh đâu?
Mẹ cô nói:"Con định nói chàng trai lúc nãy sao?".
"Vâng".
"Cậu ta đi rồi, mẹ không nghĩ con lại có thể quen biết một người thiếu lịch sự như vậy, đi cũng không một lời nói".
Từ Hy bỗng dưng cảm thấy trong lòng vô cùng não nề, anh tại sao không một lời mà đi chứ?
Cô đứng dậy:"Con đi tìm anh ấy".
Chưa để họ nói gì, thì cô đã chạy thật nhanh ra ngoài.
Nhưng mà khi cô đến gần cánh cỗng thì thấy anh đã lái xe rời đi, thấp thoáng có thể thấy được gương mặt u sầu của anh, và cả đôi mắt buồn không nói nên lời.
Tim cô đau quá?
Anh đi rồi, tại sao anh bỏ cô, hay là anh cảm thấy cô phiền phức sớm muốn vứt cô đi, bây giờ đã tìm được gia đình của cô rồi cho nên đã thành công .
"Đại tiểu thư?"_một cô gái tầm 18 tuổi, khẽ gọi cô.
Khiến cho suy nghĩ tan biến:"Hả, em gọi tôi ?".
Cô hầu đó đưa cho cô một tấm giấy nhỏ được xếp gọn nói:"Cái này là của chàng trai kia bảo em đưa cho chị, còn nói chị phải đọc nó".
Từ Hy cầm lấy, không quên cảm ơn cô hầu trẻ.
Rồi lẳng lặng đi vào nhà, tờ giấy cô bỏ vào túi áo:"Ba, mẹ phòng con ở đâu?".
"Quản gia Tâm, dẫn con bé lên phòng cho nó nghỉ ngơi đi"_mẹ cô nói.
"Vâng thưa phu nhân".
Sau khi lên đến phòng, cô liền ngồi bịch xuống chiếc giường to êm ái.
Đồng thời lấy tờ giấy khi nãy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.